[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 474 : Giang hồ còn có Trần Bình An

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 23:22 25-04-2025

Nữ quỷ Vi Úy ngự gió đi xa, giống như rút đất núi sông, dĩ nhiên là đến Kiếm Thủy sơn trang sớm hơn đoàn xe. Vi Úy trở lại sơn trang làm khách. Tống Vũ Thiêu vẫn không lộ diện, chỉ có Tống Phượng Sơn và Liễu Sảnh tiếp đãi. Năm xưa ở chùa cổ, Tống Vũ Thiêu đã bỏ qua cho Vi Úy một lần, không có nghĩa là vị lão kiếm thánh nước Sơ Thủy này thích cô ta. Cho dù là cháu dâu Liễu Sảnh nhà mình, một trong Tứ Sát nước Sơ Thủy năm xưa, chẳng phải Tống Vũ Thiêu cũng có vướng mắc trong lòng? Ông ta là một người từng trải tuân thủ quy tắc, có điều tuổi tác lớn rồi, trở về trong nhà, cũng đã tự suy ngẫm lại. Nhất là trải qua chuyện mua bán vỏ kiếm, Tống Vũ Thiêu mới hoàn toàn chấp nhận Liễu Sảnh, mặc cho Liễu Sảnh quản lý việc nhà. Thậm chí ông ta còn sẵn lòng bôn ba, chủ động qua lại với Hàn Nguyên Thiện, vì muốn giúp Liễu Sảnh trở thành thần linh núi sông. Đến nỗi ông ta vốn được thư viện coi trọng, đột phá cảnh giới là chuyện ván đã đóng thuyền, cuối cùng lại trở thành hoa trong gương, trăng trong nước. Lần này Tống Vũ Thiêu trùng phùng với Trần Bình An, thật ra rất cao hứng. Không chỉ vì tận mắt nhìn thấy Trần Bình An đã trở thành một vị kiếm tiên trên núi, còn là vì đường giang hồ của Trần Bình An cũng giống như Tống Vũ Thiêu ông ta từng đi. Trên một con đường, người đi lác đác, ngẫu nhiên gặp gỡ, trong cơn mưa gió, sánh vai bước đi, nên có rượu mạnh. Lần đầu tiên gặp gỡ, Tống Vũ Thiêu chỉ xem thiếu niên Trần Bình An đeo hòm sách đi xa bốn phương, giống như một vãn bối rất đáng mong chờ. Nhưng lần thứ hai trùng phùng, ông ta và Trần Bình An áo xanh đội nón, lưng đeo trường kiếm uống trà uống rượu ăn lẩu, càng giống như hai người đồng đạo tâm đầu ý hợp, yêu quý lẫn nhau. Có điều đây chỉ là cảm nhận của Tống Vũ Thiêu. Trên thực tế Trần Bình An đối diện với ông ta, vẫn giống như trước đây, dù là lời nói việc làm hay tâm tính, đều dùng thân phận vãn bối lễ kính tiền bối. Tống Vũ Thiêu cũng không từ chối chuyện này, người giang hồ có ai không thích một chút mặt mũi? Sau khi nghe nói Tống Phượng Sơn và Liễu Sảnh lại tiếp đãi Vi Úy, Tống Vũ Thiêu bèn đi tới nhà thủy tạ ở thác nước ngồi một mình. Ông ta đã nhiều năm chưa từng đeo kiếm luyện kiếm, hôm nay lại cầm anh bạn già đặt ngang trên đầu gối. Thanh kiếm kia tên là “Ngật Nhiên”, năm xưa trong lúc vô tình đã vớt được từ cơ quan bệ đá, nằm bên dưới cột chống của đầm sâu trước mắt, vỏ kiếm trúc kia cũng vậy. Có điều kiếm và vỏ kiếm giống như bị người đánh rơi chắp vá lại, cũng không phải là “một cặp ban đầu”. Ngật Nhiên đương nhiên là một thanh thần binh lợi khí mà võ phu giang hồ mơ ước. Tống Vũ Thiêu vốn thích du lịch, thăm viếng danh sơn, cầm kiếm bôn ba giang hồ, đã gặp phải không ít yêu quái núi sông, Ngật Nhiên cũng có công lớn trong việc trảm yêu trừ ma. Ông ta hành tẩu bốn phương, tìm khắp lầu sách của quan gia và tư gia. Cuối cùng trong một trang thi văn còn sót lại, mới biết kiếm này do võ thần châu khác tự tay đúc, không biết vị tiên nhân nào vượt châu du lịch, đánh rơi ở Đông Bảo Bình Châu. Trong sách cổ còn ghi chép, “ánh sáng nứtt Ngũ Nhạc, kiếm khí chém sông lớn”, vô cùng khí phách. Có điều lai lịch của vỏ trúc kia, Tống Vũ Thiêu đã từng hỏi khắp tiên gia trên núi, vẫn không có tin tức chính xác. Có tiên sư suy đoán đại khái, chắc là linh vật của núi Thanh Thần động tiên Trúc Hải. Nhưng vỏ kiếm trúc không khắc chữ, cũng không có bất cứ dấu vết nào. Ngoại trừ có thể trở thành vỏ của “Ngật Nhiên” mà bên trong không bị trầy xước, cũng không có tác dụng thần kỳ nào khác. Lúc trước Tống Vũ Thiêu cho rằng chủ nhân của Ngật Nhiên không có vỏ kiếm tốt nhất, đành phải tìm thứ khác thay thế, không ngờ hóa ra lại là oan ức cho vỏ trúc? Ông ta cúi đầu nhìn, kiếm cổ Ngật Nhiên vẫn sắc bén vô cùng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, hào quang lấp lánh, ánh sáng lưu chuyển. Nhà thủy tạ hơi nước tràn ngập, vẫn không che giấu được màu sắc của ánh kiếm. Ông ta vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt qua thân kiếm, một lần nữa ngẩng đầu nhìn thác nước thẳng đứng, giống như mái tóc dài trắng như tuyết của tiên nhân từ trên trời buông xuống, lẩm bẩm nói: - Anh bạn à, chúng ta đều già rồi. Bên phía phòng nghị sự, Vi Úy kể lại đầu đuôi chiến trường, cùng với Trần Bình An muốn cô chuyển lời. Vẻ mặt Tống Phượng Sơn nghiêm túc. Liễu Sảnh là người tính tình trầm ổn, vui giận không lộ ra, là do hai tầng thân phận của cô. Nhưng sau khi nghe được lời nói của Trần Bình An, biết được phân lượng trong đó, cô cũng có phần cảm khái, nói: - Ông nội không nhìn lầm người. Tống Phượng Sơn nhẹ giọng nói: - Cái lý này, khó nói. Liễu Sảnh gật đầu, dù sao cô cũng là gián điệp tử sĩ do Đại Ly an bài ở nước Sơ Thủy, ánh mắt còn cao hơn tông sư võ học và tiên sư trên núi bình thường. Cho nên so với Tống Phượng Sơn và Tống Vũ Thiêu, cô càng biết rõ sự mạnh mẽ của vị võ phu thuần túy đã lấy đi vỏ trúc kia. Giang hồ ở những nơi như nước Sơ Thủy, nước Tùng Khê, võ phu cảnh giới thứ bảy đã được xem như võ thần trong truyền thuyết. Trên thực tế, Kim Thân chỉ là cảnh giới đầu tiên trong ba cảnh giới luyện thần mà thôi, hai cảnh giới Viễn Du và Sơn Điên sau đó lại càng đáng sợ. Còn như cảnh giới thứ mười, càng là tồn tại khủng bố khiến tu sĩ trên đỉnh núi cũng cảm thấy da đầu ngứa ngáy. Vị võ phu cảnh giới Viễn Du đến từ Trung Thổ Thần Châu kia, rốt cuộc mạnh đến đâu, cô đại khái hiểu rõ. Bởi vì cô từng mượn việc công của Lục Ba Đình Đại Ly, điều tra hư thực giúp sơn trang. Sự thật chứng minh, người kia chẳng những là võ phu thuần túy cảnh giới thứ tám, hơn nữa tuyệt đối không phải cảnh giới thứ tám bình thường, rất có thể là thuộc nhóm cảnh giới Viễn Du mạnh nhất thế gian. Giống như trong danh thủ cờ vây bậc chín, có những người sẽ được thăng làm cờ đợi lệnh của một nước. Lý do rất đơn giản, Lục Ba Đình chuyên môn có cao nhân tới đây tìm Liễu Sảnh và sơn thần bản địa, hỏi thăm kỹ càng công việc. Bởi vì chuyện này đã kinh động tới phiên vương Tống Trường Kính quản lý quốc sự Đại Ly. Nếu không phải võ phu thuần túy ép mua ép bán kia mang theo vỏ kiếm rời đi quá nhanh, không chừng ngay cả Tống Trường Kính cũng sẽ đích thân tới đây. Có điều nếu là như vậy, sự tình lại trở nên đơn giản. Dù sao vị quân thần Đại Ly này đã là võ phu điểm cuối cảnh giới thứ mười, chỉ cần chịu ra tay, Liễu Sảnh tin tưởng cho dù đối phương có chỗ dựa lớn, Đại Ly và Tống Trường Kính cũng sẽ không kiêng dè. Đây không chỉ là vấn đề nắm tay của ai cứng hơn, mà là do đại thế thiên hạ. Hôm nay vương triều Đại Ly đã thâu tóm đất đai nửa châu vào lãnh thổ, tương lai độc chiếm khí vận một châu đã là xu thế tất yếu, đây mới là sức mạnh và chỗ dựa lớn nhất của họ Tống Đại Ly. Không chừng đến lúc đó, muốn vọt lên trở thành vương triều xếp hạng trước năm của cả thế giới Hạo Nhiên, cũng không phải là việc khó gì. Vi Úy là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn, ngồi trên ghế dựa, lắc lư đôi chân mang giày thêu, nói: - Sở phu nhân sắp tới nhà thăm viếng, đến lúc đó sẽ trực tiếp đuổi ra khỏi cửa, hay người tới là khách tươi cười chào đón? Ngoại trừ Sở phu nhân lòng dạ rắn rết kia, còn có Vương San Hô của Hoành Đao sơn trang, cùng với em gái của Hàn Nguyên Thiện là Hàn Nguyên Học. Ba cô ả này ở chung với nhau, đúng là náo nhiệt. Liễu Sảnh khẽ cười nói: - Chuyện nhỏ do ta quản lý, chuyện lớn phu quân làm chủ. Tống Phượng Sơn bất đắc dĩ nói: - Vẫn nên nghe theo ông nội, ta trời sinh không thích hợp xử lý những việc vặt này. Vi Úy nhìn Liễu Sảnh, cười hì hì nói: - Nghe nói năm xưa Vương San Hô đã lén lút si tình với phu quân của ngươi? Tống Phượng Sơn thờ ơ, loại đề tài này không dính vào được. Không quen xử lý việc vặt, chỉ là do hắn không muốn phân tâm, hi vọng đi được càng xa trên kiếm đạo, cũng không có nghĩa là hắn thật sự không hiểu nhân tình. Liễu Sảnh cười nói: - Một người đàn ông tốt, có mấy cô nương ái mộ hắn, có gì kỳ lạ. Vi Úy bỗng nhiên nói: - Tên họ Trần kia đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn. Vẫn là ông nội các ngươi ánh mắt tốt, năm đó ta lại không nhìn ra một chút đầu mối nào. Có điều hắn và ông nội các ngươi đều nhàm chán, rõ ràng kiếm thuật cao như vậy, làm việc lại luôn dài dòng, không hề sảng khoái. Giết người cũng phải nghĩ tới nghĩ lui, rõ ràng đã chiếm lý, nhưng ra tay vẫn luôn giữ sức. - Nhìn Tô Lang người ta xem, đột phá cảnh giới rồi, không nói hai lời liền chiêu cáo thiên hạ, muốn tới thôn trang các ngươi vấn kiếm. Ngay cả một người ngoài như ta, thậm chí còn là bằng hữu với các ngươi, sâu trong nội tâm cũng cảm thấy vị Thanh Trúc kiếm tiên kia thật tiêu sái, hành tẩu giang hồ nên như vậy. Tống Phượng Sơn cười nhạt nói: - Kết quả thế nào? Nữ quỷ Vi Úy vóc dáng xinh xắn lanh lợi, lười nhác dựa vào ghế, nói: - Tô Lang chỉ thiếu một chút vận may. Cho dù lần này hắn bị bẽ mặt ở thôn trang, nhưng ta dám khẳng định, tương lai mấy chục năm sau, vị kiếm tiên nước Tùng Khê này nhất định sẽ là người đứng đầu giang hồ mười mấy nước chúng ta, không cần nghi ngờ. Tống Phượng Sơn ngươi thì thảm rồi, chỉ có thể đi theo sau mông người ta hít bụi, dù là kiếm thuật hay thanh danh, đều sẽ không bằng Tô Lang làm việc bá đạo, ích kỷ tư lợi. Tống Phượng Sơn cười trừ. Mỗi người đều có số mệnh riêng, huống hồ thành tựu cuối cùng của kiếm khách cao hay thấp, vẫn phải dựa vào kiếm trong tay nói chuyện. Giống như năm xưa khi Kiếm Thủy sơn trang danh tiếng lớn nhất, thế nhân đều nói kiếm thuật của kiếm thánh nước Sơ Thủy Tống Vũ Thiêu rất cao, đã vượt qua lão kiếm thần nước Thải Y già yếu. Người sau chính là sợ một ngày nào đó Tống Vũ Thiêu sẽ vấn kiếm, không dám ứng chiến, cho nên mới chủ động ở ẩn phong kiếm. Mà trên thực tế, cho dù lão kiếm thần nước Thải Y gặp phải bất trắc, thua trận bỏ mình, hạ màn theo cách không hề vinh quang, vẫn là kiếm khách mà ông nội mình đời này kính trọng nhất, không có một trong. Nghe Vi Úy nói vậy, Liễu Sảnh lại hơi tức giận. Vi Úy vội vàng chắp hai tay trước ngực, ra vẻ đáng thương, cầu xin: - Được được được, là ta tóc dài não ngắn, nói chuyện không suy nghĩ. Liễu Sảnh tỷ tỷ ngươi đại nhân có đại lượng, đừng tức giận. Tống Phượng Sơn không muốn dây dưa quá nhiều với nữ quỷ này, liền cáo từ đi tới thác nước, chuyển lời của Trần Bình An cho ông nội. Nữ quỷ Vi Úy chiếm núi làm vua, có lẽ không thể nói là tội ác tày trời, nhưng Tống Phượng Sơn thật sự không thích. Có điều vợ mình giao hảo với cô ta, lại có một tầng quan hệ đồng minh, hắn mới chịu ngồi xuống uống trà. Chẳng hạn như khoản nợ phong lưu giữa Vi Úy và Hàn Nguyên Thiện, Tống Phượng Sơn cảm thấy rất chán ghét. Hắn từng lén lút khuyên Liễu Sảnh, kết minh thì kết minh, lợi ích qua lại giống như thương nhân nói chuyện trên lập trường thương nghiệp, nhưng tình hữu nghị giữa hai bên nên chạm đến thì dừng. Đây là lần hiếm hoi Tống Phượng Sơn “cân nhắc thân phận chủ nhân trong nhà”, nói đạo lý với thê tử. Chính vì Tống Phượng Sơn rất ít nói đạo lý với những chuyện vặt vãnh, cho nên phân lượng của đạo lý này càng nặng. May mắn Liễu Sảnh nghe vào trong lòng, cũng làm theo như vậy. Cho nên Liễu Sảnh nói câu “chuyện lớn phu quân làm chủ”, cũng không phải là giả dối. Đây là điểm thông minh của cô, đương nhiên cũng là gia giáo của họ Tống. Nếu không cô chỉ có thể làm một thiếu phu nhân trên danh nghĩa của Kiếm Thủy sơn trang, cả đời không được Tống Vũ Thiêu thật sự thừa nhận. Không phải nói lý khó, mà là khó ở nói lý thế nào. Lúc Tống Phượng Sơn đi đến đình Sơn Thủy, đoàn xe cuồn cuộn đã băng qua trấn nhỏ, đi tới ngoài sơn trang. Liễu Sảnh do dự một thoáng, vẫn không nhờ người đi thông báo cho hai ông cháu Tống Vũ Thiêu và Tống Phượng Sơn. Thứ nhất, đối phương là Sở phu nhân, Vương San Hô và Hàn Nguyên Học, đều là phụ nữ trưởng thành. Nếu Kiếm Thủy sơn trang để Tống Vũ Thiêu tự mình ra cửa nghênh đón, vậy thì quá phô trương rồi, Liễu Sảnh cũng không mở miệng được. Thực ra cô và Tống Phượng Sơn nắm tay nghênh đón thì phù hợp, nhưng cô lại không muốn quấy rầy hai ông cháu kia. Thứ hai, vì sao Tô Lang chân trước vừa đi, bọn họ chân sau lại tới? Ý đồ rõ ràng. Tình cảnh của Kiếm Thủy sơn trang nhìn như gần đất xa trời, vốn chỉ là hiện tượng giả tạo, không cần cố gắng xu nịnh người nào. Cho dù đại tướng quân “Sở Hào” đích thân tới thì sao? Liễu Sảnh thân là thủ lĩnh gián điệp Lục Ba Đình Đại Ly ở nước Sơ Thủy, tự mình ra nghênh đón, phân lượng và lễ nghĩa đều đủ. Vi Úy tránh đi, tùy ý dạo chơi trong thôn trang. Cuối cùng cô ngồi ở đình Sơn Thủy gần thác nước, trong lúc rãnh rỗi, nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy khó tưởng tượng. Một thiếu niên chân đất tướng mạo bình thường năm xưa, sao đột nhiên lại phát tài như vậy? Mấu chốt là từ một võ phu thuần túy cảnh giới không cao, lắc mình biến hóa, trở thành kiếm tiên trên núi trong truyền thuyết? Uống lộn thuốc rồi sao? Nếu quả thật có linh đan diệu dược như vậy, cho Vi Úy cô một nắm lớn, có no chết cô cũng không hối hận. Bên phía nhà thủy tạ ở thác nước, Tống Vũ Thiêu đã bỏ kiếm cổ Ngật Nhiên vào lại bệ đá trong đầm sâu, đóng cơ quan do tiền nhân chế tạo. Ông ta đứng trên “cột chống giữa dòng” nho nhỏ, hai tay đặt sau người, ngẩng đầu nhìn, mặc cho thác nước trút xuống bắn lên làm dính áo. Khi Tống Phượng Sơn đến gần nhà thủy tạ, Tống Vũ Thiêu mới khôi phục tinh thần, lướt về trong nhà, cười hỏi: - Có chuyện à? Tống Phượng Sơn liền thuật lại những lời của Vi Úy. Tống Vũ Thiêu tỏ ra vui mừng. Tống Phượng Sơn nghi hoặc nói: - Hình như ông nội không cảm thấy lạ? Tống Vũ Thiêu tươi cười, khá tự đắc nói: - Tiểu tử ngốc kia vừa kéo quần xuống, ta đã biết hắn muốn đi tiểu thế nào, có gì phải kinh ngạc. Nếu hắn không nói như vậy, không làm như vậy, ta mới cảm thấy lạ. Hôm nay Tống Phượng Sơn và Tống Vũ Thiêu quan hệ hòa hợp, không còn gò bó, bèn trêu đùa: - Ông nội, nhận một kiếm tiên trẻ tuổi làm bằng hữu, xem ông đắc ý kìa. Tống Vũ Thiêu mỉm cười nói: - Không phục? Vậy cháu tùy tiện lên núi, nhặt một người về cho ông nội xem thử? Nếu bản lĩnh và tính cách bằng một nửa Trần Bình An, xem như ông nội thua, thế nào? Tống Phượng Sơn có phần ai oán, hỏi: - Ông nội, rốt cuộc ai mới là cháu ruột của ông? Tống Vũ Thiêu cười nói: - Đương nhiên kẻ nào tiền đồ không lớn mới là cháu ruột. Tống Phượng Sơn cứng họng không nói được. Tống Vũ Thiêu thoải mái cười lớn, vỗ vai Tống Phượng Sơn, nói: - Bản lĩnh không lớn cũng là cháu ruột. Lại nói, nhân phẩm cũng không kém hơn quả dưa nhỏ kia. Ông ta dừng một lúc, lại nói: - Còn nữa, hôm nay cháu đã tìm được một cô vợ tốt. Trần Bình An hắn bát tự mới có một nét, không phải xem như thua cháu rồi sao? Nếu cháu lại nắm chắc thời cơ, để ông nội được ôm chắt, đến lúc đó Trần Bình An cho dù thành thân vẫn thua cháu. Tống Phượng Sơn dở khóc dở cười. Nghe có vẻ là lời hay khen ngợi, nhưng lại khiến người ta không vui nổi. Có điều từ đáy lòng Tống Phượng Sơn lại thở phào một hơi. Ông nội đã gặp Trần Bình An, tâm tình rất tốt. Hôm nay nghe được những lời của Trần Bình An, càng mở ra nút thắt trong lòng, nếu không sẽ không nói đùa với mình như vậy. Tống Vũ Thiêu suy nghĩ một lúc, xoa cằm nói: - Sinh một chắt gái thì tốt, người tu đạo cầu trường sinh, không chừng thằng nhóc ngươi sẽ có cơ hội làm cha vợ của Trần Bình An. Tống Phượng Sơn cuối cùng nhịn không được, vội vàng nói: - Ông nội, như vậy thì quá đáng rồi! Tống Vũ Thiêu ngưng cười, vẻ mặt an tường, dường như không còn gánh nặng, nhẹ giọng nói: - Được rồi, những năm qua đã khiến cháu và Liễu Sảnh lo lắng, là do ông nội cố chấp, không biết nghĩ thoáng. Hơn nữa ông nội cũng đã xem thường Trần Bình An, chỉ cảm thấy đạo lý giang hồ cả đời tôn kính, bị một người xứ khác còn chưa xuất quyền ép cho không ngẩng đầu lên được, đã không còn đạo lý nữa. Thực ra không phải như vậy, đạo lý vẫn là đạo lý, chỉ là do Tống Vũ Thiêu ta bản lĩnh kém, kiếm thuật không cao. Nhưng không sao, giang hồ còn có Trần Bình An. Tống Vũ Thiêu ta nói không thông, vậy thì để Trần Bình An hắn nói. Tống Phượng Sơn nhẹ giọng nói: - Như vậy liệu có trì hoãn việc tu hành của Trần Bình An hay không? Tu đạo trên núi, gây thêm rắc rối, dính chuyện trần thế, đó là đại kị. Tống Vũ Thiêu rất vui vẻ yên tâm, những năm qua ánh mắt chưa từng sáng ngời như vậy, nói: - Tốt, rất tốt, Tống Phượng Sơn cháu có thể nghĩ như vậy, không hề thua kém Trần Bình An. Đây mới là tinh thần của Kiếm Thủy sơn trang chúng ta. Ông ta dừng lại một lúc, thấp giọng nói: - Có mấy lời người làm trưởng bối như ta không nói ra được, những lời khen đó để cháu nói với Liễu Sảnh. Kiếm Thủy sơn trang nợ Liễu Sảnh quá nhiều, cháu là chồng của con bé, chuyên tâm luyện kiếm là chuyện tốt, nhưng đó không phải là lý do cháu xem thường những gì người bên cạnh đã bỏ ra. Nữ nhân gả cho người khác, mọi chuyện lao tâm lao lực, chịu khổ chịu khó, trước giờ không phải là đạo lý hiển nhiên. Tống Phượng Sơn đang định lên tiếng. Tống Vũ Thiêu đã trừng mắt nói: - Đạo lý của ông nội sẽ sai sao? Thằng nhóc ngươi cứ nghe là được. Nhìn xem Trần Bình An người ta, chỉ muốn ghi chép lại những lời của ông nội, học tập một chút. Tống Phượng Sơn cười nói: - Cháu không dám tranh luận với ông nội, khoản nợ này cứ tính lên đầu Trần Bình An. Lần sau hắn lại tới, với chút tửu lượng của hắn, một Tống Phượng Sơn ít nhất có thể uống ngã hai Trần Bình An. Tống Vũ Thiêu gật đầu nói: - Chuyện này ta không ngăn cản. Ông ta đột nhiên nói: - Cháu hãy chuẩn bị gặp Hàn Nguyên Thiện. Ta sẽ không để ý tới hắn nữa, chẳng có gì để nói cả. Tống Phượng Sơn hỏi: - Chẳng lẽ là trốn trong đoàn xe? Tống Vũ Thiêu gật đầu nói: - Không tin thì chúng ta có thể đánh cược. Tống Phượng Sơn lắc đầu nói: - Đánh cược mà chắc chắn sẽ thua, còn đánh cái gì. Bây giờ cháu sẽ đi tìm Liễu Sảnh. Tống Vũ Thiêu tiễn Tống Phượng Sơn đến đình Sơn Thủy, nữ quỷ Vi Úy còn ở đó lắc lư hai chân giống như xích đu. Tống Phượng Sơn bước nhanh rời đi. Tống Vũ Thiêu bước vào đình nghỉ mát. Vi Úy quay đầu, ra vẻ đáng thương nói: - Lão kiếm thánh cũng đừng lôi một bộ lịch cũ trong tay áo ra. Tống Vũ Thiêu cười cười nói: - Không đi giang hồ nhiều năm, chuyện cũ thật sự là chuyện cũ rồi. Vi Úy thở dài nói: - Lúc lão kiếm thánh lang bạt trên giang hồ, những mầm họa chúng ta đều chỉ mong lão tiền bối chết sớm. Tránh khỏi mỗi ngày thấp thỏm bất an, sợ lão tiền bối ngài lôi lịch cũ ra xem thử, nói một câu hôm nay thích hợp tế kiếm. Bây giờ quay đầu nhìn lại, không còn lão tiền bối, thực ra cũng không hoàn toàn là chuyện tốt. Giống như cái gã xuất thân sơn quái kia, nếu vẫn còn lão tiền bối, hắn nào dám làm việc không kiêng kị, hại người khắp nơi, còn thiếu chút nữa bắt ta về làm áp trại phu nhân. Tống Vũ Thiêu nói chuyện gọn gàng dứt khoát, không hề lưu tình: - Đám ác nhân ác quỷ hèn mọn các ngươi, cũng chỉ bị đồng loại giày vò, mới có thể nhớ lâu một chút. Nghe lời trêu đùa này, Vi Úy cười khanh khách, giống như nhành hoa đón gió đung đưa. Tống Vũ Thiêu liếc nhìn Vi Úy, cười nhạt nói: - Mùi hôi nồng nặc, phá hư phong thủy của thôn trang ta, muốn bị đánh sao? Vi Úy vội vàng ngồi ngay ngắn, nhẹ giọng hỏi: - Lão tiền bối, có thể thỉnh giáo lão nhân gia ngài một chuyện không? Tống Vũ Thiêu cười nhạo nói: - Lão tiền bối? Cô ả ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Tự mình không biết đếm sao? Gặp phải một lão già cứng nhắc như vậy, Vi Úy thật sự là giận đến nghiến răng. Có điều hôm nay nước Sơ Thủy tình hình khó lường, Kiếm Thủy sơn trang lại nơi nơi kỳ lạ. Liễu Sảnh là một cô gái vô lương tâm, không hề suy nghĩ cho Vi Úy cô, chỉ nghĩ đến cái thôn trang rách nát sắp đổi thành miếu sơn thần này. Còn như Tống Phượng Sơn, Vi Úy càng không dám đi trêu chọc. Nếu không cẩn thận bị Liễu Sảnh nhớ thù, chắc chắn là buôn bán lỗ vốn. Cho nên cô đành phải tới chỗ Tống Vũ Thiêu nịnh hót lấy lòng. Vi Úy kiên trì hỏi: - Hàn Nguyên Thiện có thể dùng vỏ bọc Sở Hào, tiếp tục chiếm giữ quyền hành trong triều đình nước Sơ Thủy sao? Tống Vũ Thiêu tấm tắc nói: - Ngươi không phải là tình nhân của hắn à? Sao không đi hỏi hắn mà tới hỏi ta? Chẳng trách Vi Úy ngươi còn thua kém một sơn quái nhím tinh. Vi Úy cười khổ nói: - Hàn Nguyên Thiện là loại người gì, lão tiền bối chẳng phải không biết. Hắn rất thích trở mặt không giữ lời, buôn bán với hắn cho dù làm tốt, vẫn không biết ngày nào sẽ bị hắn bán sạch, mấy năm trước chuyện như vậy còn ít sao? Ta quả thật là sợ. Cho dù lần này rời khỏi ngọn núi, mưu đồ làm một sơn thần nho nhỏ ở ngọn núi nhà mình, cũng không dám nhắc đến với Hàn Nguyên Thiện. Chỉ có thể ngoan ngoãn dựa theo quy củ, nên đưa tiền thì đưa tiền, nên tặng nữ nhân thì tặng nữ nhân. - Chỉ là lần đó vất vả mượn gió đông của hiền nhân thư viện, đã rửa sạch quan hệ với Hàn Nguyên Thiện. Nếu như không để ý, lại chủ động đưa tới cửa, khiến Hàn Nguyên Thiện nhớ ra còn có một nữ quỷ như ta tồn tại, hắn sẽ vét sạch gia sản của ta, sau đó chờ sơn thần mới thăng chức ở đây, sẽ bắt ta khai đao lập uy. Dù sao giết một trong Tứ Sát nước Sơ Thủy như ta, có ai không cảm thấy hả lòng hả dạ, vỗ tay khen hay? Tống Vũ Thiêu nói: - Ngươi cũng không ngốc. Vi Úy than vãn nói: - Năm đó là ta ngu xuẩn nên mới chết, hôm nay cũng không thể ngốc đến mức ngay cả quỷ cũng không làm được, đúng không? Tống Vũ Thiêu dường như đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, nói: - Về chuyện ngươi muốn lấy được thân phận sơn thần, ta có thể bảo Phượng Sơn và Liễu Sảnh giúp ngươi. Để làm trao đổi, ngoại trừ một khoản tiền thần tiên mà ngươi nên trả, ngươi còn phải giúp chúng ta trông chừng bên này một chút. Chúng ta không tin được sơn thần bản địa, lỡ may phá hư gốc rễ núi sông của vùng đất phong thủy tốt này, chúng ta cho dù đã dọn nhà vẫn sẽ bị liên lụy một chút. Vi Úy thử dò hỏi: - Có phải ta không mở miệng cầu xin, thôn trang các người cũng sẽ chủ động giúp ta? Tống Vũ Thiêu cười nhạt nói: - Vậy xem như vừa rồi ta chưa nói gì, ngươi cứ chờ thử xem? Vi Úy lúng túng, nhẹ nhàng vỗ vào mặt mình một cái: - Ta đúng là miệng thối. Lão tiền bối ngài là đại anh hùng đại hào kiệt, lời đã nói ra giống như đinh đóng cột, nếu không Trần Bình An kia làm sao có thể kính trọng lão tiền bối như vậy? - Lão tiền bối ngài không biết đâu, ở chùa cổ trên ngọn núi của ta, Trần Bình An chỉ đâm ra một kiếm, đã đánh vỡ kim thân sơn thần của tên súc sinh kia. Dù sao cũng là một vị thần núi sông chính thức được triều đình sắc phong, lại có kết cục đáng thương chết không thấy thi thể. Sau đó Trần Bình An lại không bị núi sông cắn trả, kiếm tiên trẻ tuổi tài giỏi như vậy, chẳng phải vẫn cung kính với lão tiền bối ngài sao? Nói tới nói lui, vẫn là lão tiền bối ngài lợi hại. Tống Vũ Thiêu vuốt râu cười nói: - Mặc dù chỉ là mấy lời hư tình giả ý, nhưng rất phù hợp. Vi Úy cười duyên dáng. Không ngờ Tống Vũ Thiêu lại nói: - Tốt quá hóa dở, chỉ khiến người ta buồn nôn mà thôi. Vi Úy ủ rũ. Cô trầm mặc một lúc, hỏi: - Lão tiền bối không đi xem thử đấu đá trong tối ngoài sáng ở bên kia sao? Tống Vũ Thiêu oán trách một câu: - Uống trà không có mùi vị. Vi Úy thuận theo cười nói: - Vậy sau này ta tới uống rượu với lão tiền bối? Kết quả Tống Vũ Thiêu chỉ nói một chữ: - Cút! Vi Úy xấu hổ cũng vô dụng. Bên phía phòng nghị sự. Thực ra không có thiền cơ gì, bởi vì Sở phu nhân vốn là vợ cả của đại tướng quân, cùng với Vương San Hô và Hàn Nguyên Học, đều không nói nên lời. Vào thôn trang rồi, một người đánh xe lớn tuổi ánh mắt vẩn đục, thân hình hơi lom khom, bỗng nhiên vuốt mặt một cái, thẳng người lên, lại biến thành “Sở Hào”. Khiến người ta hoàn toàn bất ngờ. Bất kể có phải chung giường mà ngoảnh mặt với nhau hay không, Sở phu nhân là người bên gối của Hàn Nguyên Thiện, cũng không nhận ra “Sở Hào”, dĩ nhiên không cần nói tới những người khác. Hàn Nguyên Thiện đối diện với Liễu Sảnh, còn nghiêm túc hơn đối diện với Tống Phượng Sơn say mê kiếm đạo. Sở phu nhân là người ai oán căm phẫn nhất. Ban đầu Hàn Nguyên Thiện để một vị lão thần tiên cảnh giới Long Môn trong truyền thuyết đi theo bên cạnh cô, cô còn nghĩ rằng kẻ phụ lòng này hiếm hoi thâm tình một lần, không ngờ lại là vì an nguy của chính hắn, là cô tự đề cao mình rồi. Mỗi lần nhìn thấy đại tướng quân “Sở Hào”, Hàn Nguyên Học luôn cảm thấy kỳ lạ. Còn như Vương San Hô, nếu so sánh thì tâm tư đơn thuần nhất. Lần này đến gặp Tống Phượng Sơn, nhân tài giang hồ kiếm thuật xuất chúng mà mình từng ngưỡng mộ, cô chỉ muốn hắn biết hôm nay mình sống rất tốt, đã gả cho một nam nhân tốt hơn bất cứ người giang hồ nào, quận chủ một nơi, trọng thần trung tâm của nước Sơ Thủy tương lai. Còn Tống Phượng Sơn hắn lại sắp bị đuổi ra khỏi nhà tổ, sống lay lắt trên giang hồ, làm sao có thể so sánh được? Đáng tiếc Tống Phượng Sơn nhìn thấy cô, vẫn khách sáo như trước, chỉ vậy mà thôi. Chuyện này khiến Vương San Hô ít nhiều có cảm giác thất bại. Liễu Sảnh trong lòng biết rõ những chuyện này, trước giờ cũng không suy nghĩ nhiều. Cô tin tưởng cho dù không có mình, Phượng Sơn cũng sẽ không thích Vương San Hô, bởi vì Vương San Hô quá kiêu ngạo. Không phải là nữ nhân không thể kiêu ngạo, nhưng tranh cường háo thắng khắp nơi, giống như một con nhím nhỏ, có lẽ trên đời sẽ có đàn ông thích tính tình này, nhưng Phượng Sơn sẽ không nằm trong số đó. Trong phòng nghị sự không có người ngoài. Ngay cả hai vị lão thần tiên trên núi kia cũng không được gọi tới, chỉ ở trong viện của từng người đóng cửa tu hành. Người tu đạo xuống núi đặt chân vào hồng trần, càng phải tĩnh tâm, nếu không sẽ không phải là rèn luyện tâm cảnh, mà là hao mòn đạo hạnh, hoang phế đạo tâm. Liễu Sảnh và Hàn Nguyên Thiện tán gẫu một chút chuyện chính mà ba vị phu nhân kia cũng có thể tham gia, sau đó chủ động kéo ba người rời khỏi, để lại Tống Phượng Sơn và vị quyền thần đứng đầu triều đình nước Sơ Thủy này. Bốn cô gái tản bộ trong sơn trang. Đây là lần thứ hai Hàn Nguyên Học tới thăm, vẫn cảm thấy mới mẻ. Tính tình của cô ngây thơ, nói chuyện không kiêng dè, vừa đi vừa tiếc nuối, nói rằng một địa phương như vậy, dọn đi không ở thì đáng tiếc biết bao. Liễu Sảnh bắt chuyện với cô gái thế gia sau khi làm vợ vẫn ngây thơ này, vừa nói vừa cười. Sở phu nhân ở trong địa bàn của tử địch Kiếm Thủy sơn trang, cả người không được tự nhiên. Có điều nam nhân của cô không chống lưng cho cô, hôm nay Kiếm Thủy sơn trang lại nhân họa được phúc, nhờ một người ngoài chen ngang, ngăn cản Tô Lang vấn kiếm, đã khiến cho cả giang hồ nước Sơ Thủy biết được, Kiếm Thủy sơn trang có một vị bằng hữu trên núi. Sau này cô muốn làm khó dễ Kiếm Thủy sơn trang và Tống Vũ Thiêu, sẽ càng gian nan hơn. Vương San Hô có vẻ không tập trung. Tuy nói đã gả cho một thư sinh nho nhã đường làm quan rộng mở, mọi mặt đều không tệ, quan hệ vợ chồng cũng hòa hợp, nhưng dù sao cô từ nhỏ đã quen uống nước giang hồ, chỉ cần nghe nói đến ân oán giang hồ gần đây, trong lòng sẽ sinh ra sóng gợn. Khi Hàn Nguyên Học nhắc đến trên đường gặp phải ám sát, cùng với kiếm khách áo xanh xuất thế ngang trời kia, Sở phu nhân và Vương San Hô gần như đồng thời dựng tai lắng nghe. Liễu Sảnh cũng không che giấu, cười nói: - Người kia chính là bằng hữu của ông nội chúng ta. Cô lại đột nhiên bán một gút thắt, chỉ nói một nửa: - Thực ra San Hô và Nguyên Học đều biết. Hàn Nguyên Học mở to đôi mắt long lanh, đưa tay chỉ vào mình, kinh ngạc nói: - Ta biết thần tiên như vậy? Sao ta lại không nhớ ra? Vương San Hô trong lòng hoài nghi, nhưng lại không lên tiếng hỏi, giống như vừa hỏi sẽ thấp hơn Liễu Sảnh một cái đầu. Lại là Sở phu nhân tâm tư linh hoạt, cười hỏi: - Chắc không phải là thiếu niên xứ khác năm xưa, từng kề vai chiến đấu với Tống lão kiếm thánh chứ? Liễu Sảnh gật đầu nói: - Chính là hắn. Vương San Hô nhíu mày, sắc mặt hơi tái. Hàn Nguyên Học hơi sững sốt, cũng không cân nhắc kỹ càng, lại hỏi: - Chính là thiếu niên mộc mạc năm đó, từng so tài kiếm thuật với San Hô tỷ tỷ? Liễu Sảnh cảm thấy bất đắc dĩ. Cô gái ngốc nghếch như vậy, cũng may mà có phúc khí, nếu không rời xa gia tộc rồi, làm sao sống được? Liễu Sảnh cũng không tiện xát muối vào lòng Vương San Hô, chỉ cười nói: - Lần này người kia thăm viếng thôn trang, đánh lui Tô Lang. Lúc uống rượu với ông nội chúng ta, đã nói phương thức đeo đao của Hoành Đao sơn trang khiến hắn vẫn còn nhớ kỹ, trên núi dưới núi đều chưa từng thấy. Ông nội ta nói rằng đao pháp của Vương trang chủ xứng với bốn chữ “xuất thần nhập hóa”, hắn cũng thừa nhận. Vương San Hô mặc dù biết rõ chỉ là lời khách sáo, nhưng trong lòng vẫn dễ chịu hơn không ít, dù sao Vương Nghị Nhiên vẫn luôn là nhân vật đội trời đạp đất trong suy nghĩ của cô. Nhưng Hàn Nguyên Học lại rải một nắm muối vào vết thương của cô, nghi hoặc hỏi: - San Hô tỷ tỷ, lúc trước không phải tỷ đã nói, kiếm tiên trẻ tuổi kia không phải là đối thủ của Vương trang chủ sao? Nhưng người nọ đã có thể đánh bại Thanh Trúc kiếm tiên, như vậy phần thắng của Vương trang chủ chắc sẽ không lớn. Vương San Hô ngoảnh mặt làm ngơ, không nói lời nào, trong lòng ngoại trừ bực bội với Hàn Nguyên Học nói năng không suy nghĩ, cùng với căm hận kẻ thù năm xưa, còn có hồi hộp và sợ hãi. Thiếu niên cả người đầy mùi bùn đất và nghèo kiết năm xưa, hôm nay đã là kiếm tiên trên núi tiêu sái nhất. Như vậy nên làm thế nào cho phải? Cho dù cô không muốn tin, không dám tin, cũng biết đó là sự thật và chân tướng. Hoành Đao sơn trang mà phụ thân vất vả gây dựng, liệu có bị liên lụy vì năm xưa mình hành động theo cảm tính? Cô từng nghe nói về phong cách hành sự của người tu đạo trên núi, xưa nay có thù tất báo, trăm năm không muộn. Tuyệt đối không giống như quy củ trên giang hồ, tìm một người hòa giải đủ danh vọng, sau đó hai bên ngồi xuống nâng ly, cười một tiếng xua tan ân thù. Liễu Sảnh nhẹ giọng nói: - San Hô, yên tâm đi, người kia là bằng hữu của ông nội ta. Hơn nữa hắn không giống như người tu đạo trong truyền thuyết, ngược lại càng giống như một người giang hồ. Vương San Hô nặn ra một nụ cười, gật đầu một cái, xem như là cảm ơn Liễu Sảnh, nhưng sắc mặt lại càng khó coi hơn. --------- Tại bến thuyền tiên gia núi Địa Long, nơi tiếp giáp nước Sơ Thủy và nước Tùng Khê. Một kiếm khách áo xanh đầu đội nón rộng vành, dắt ngựa bước đi. Trên đường đi tới, có hai chuyện gây xôn xao truyền khắp triều đình và dân gian nước Sơ Thủy. Có tiên sinh kể chuyện sở trường buôn bán, đã bắt đầu trắng trợn thổi phồng. Thanh Trúc kiếm tiên Tô Lang nước Tùng Khê vấn kiếm Tống Vũ Thiêu, ở trấn nhỏ bên ngoài Kiếm Thủy sơn trang, vô tình gặp được một vị tiên nhân tuyệt đỉnh tu đạo trên núi. Hai bên liên tục tiến hành hai trận chém giết rung động tâm can. Nghe đồn lần thứ hai giao thủ ở Kiếm Thủy sơn trang, kiếm khí xông đến tận mây, rợp trời kín đất, gió mây biến ảo, có thể gọi là trận chiến đỉnh cao nhất trong giang hồ trăm năm qua. Cho dù lão kiếm thần nước Thải Y sống lại, thay Tô Lang xuất chiến, cũng chưa chắc có cảnh tượng vĩ đại như vậy, không cần nhắc tới lão kiếm thánh Tống Vũ Thiêu ở một bên xem trận chiến. Không ai còn chất vấn tương lai sáu mươi năm tới, Tô Lang sẽ là người đứng đầu võ học của giang hồ mười mấy nước. Còn nhóm nghĩa sĩ giang hồ do Tiêu nữ hiệp cầm đầu, đã huyết chiến một trận với nghịch tặc Sở đảng, thể hiện khí khái hào hiệp của nước Sơ Thủy. Cho dù tiên khí chưa chắc có thể so được với Tô Lang, nhưng luận về hiệp khí thì không kém chút nào. Trần Bình An không so đo những chuyện này, chỉ đi tới phường Thanh Phù một chuyến. Năm xưa sau khi đi dạo cửa tiệm thần tiên này, hắn đã chia tay với Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong. Hắn buộc ngựa bên ngoài phường Thanh Phù cao năm tầng, câu đối hai bên vẫn có nội dung như năm xưa: “Không lừa người già và trẻ con, tiệm ta giá cả hợp lý; đặt mình vào hoàn cảnh người khác, quan khách quay đầu lại đến.” Trần Bình An bước vào bên trong, rất nhanh có một cô gái tuổi xuân đi ra đón khách, lời lẽ vẫn như trước đây, mua bán ngắm nhìn trọng khí ở tầng trệt, linh khí ở tầng hai, pháp bảo ở tầng ba. Trần Bình An hỏi thăm ông lão kia có còn phụ trách giám định ở tầng hai hay không, cô gái gật đầu nói có. Trần Bình An liền khéo léo từ chối cô đi cùng, một mình lên tầng hai. Sau khi gõ cửa, ông lão kia thấy không có cô gái của phường Thanh Phù đi theo bên cạnh vị khách này, liền tỏ ra nghi hoặc. Trần Bình An nhìn trên bàn lớn, thấy trang trí vẫn giống như năm đó, có lư hương nhỏ tinh xảo mùi thơm lượn lờ. Còn có chậu cây bách cổ xanh tươi, cành như rồng lượn, vắt ngang uốn cong thật dài. Trên cành có một hàng người tí hon áo xanh ngồi xổm, thấy có khách đến nhà, liền ào ào đứng lên, chắp tay thi lễ, đồng thanh nói lời chúc mừng: - Hoan nghênh khách quý đến thăm bản tiệm, cung hỉ phát tài! Trần Bình An lấy nón xuống, cười lớn. Rất vui vẻ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang