[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 473 : Bỏ vào trong hồ lô rửa kiếm

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 21:06 22-04-2025

Trần Bình An chỉ quan sát đoàn xe này mấy lần, sau đó nhường đường. Hành tẩu giang hồ lâu rồi, đủ thứ quái lạ khi tu hành trên núi, muôn vẻ thế tục ở vương triều nhân gian, thấy nhiều rồi, cũng đã có kiến thức, không ngạc nhiên khi thấy chuyện kỳ lạ nữa. Đoàn xe này có kỵ binh hộ vệ của quan gia nước Sơ Thủy, đeo cung đeo đao, đuôi tên như tuyết trắng chụm lại trong túi đựng. Còn có con cháu giang hồ khí thế trầm ổn, đeo đao ngược. Phương thức đeo đao đặc biệt của Hoành Đao sơn trang, khiến người ta nhớ kỹ. Trong đó Trần Bình An nhận ra được một gã đàn ông cường tráng, lưng đeo cung sừng trâu to lớn, tên là Mã Lục. Năm xưa tại nhà thủy tạ ở thác nước Kiếm Thủy sơn trang, tùy tùng này của Vương San Hô đã xảy ra xung đột với mình, sau đó bị Vương Nghị Nhiên lớn tiếng trách mắng. Chuyện gia giáo gia phong, Hoành Đao sơn trang vẫn làm không tệ. Vương Nghị Nhiên có được vinh quang như hôm nay, cũng không hoàn toàn nhờ dựa thế Hàn Nguyên Thiện. Trần Bình An đã biết vụ mua bán giữa Kiếm Thủy sơn trang và Hàn Nguyên Thiện, cộng thêm Tô Lang vấn kiếm thất bại, Kiếm Thủy sơn trang đại cục đã định. Cho nên dù đã nhận ra đối phương, hắn vẫn không làm gì cả. Chẳng những nhường đường, hơn nữa còn chậm rãi đi về rừng núi phía xa, giống như những du hiệp giang hồ gặp quan thì cúi đầu. Tùy tùng Mã Lục tận trung với chức trách, liếc nhìn người khách qua đường kia, cẩn thận quan sát một phen, sau đó không để trong lòng nữa. Có ba cô gái ngồi trong một chiếc xe ngựa. Phu nhân là vợ cả của Sở Hào, con gái của minh chủ giang hồ tiền nhiệm nước Sơ Thủy, đời này xem Kiếm Thủy sơn trang và Tống gia như kẻ thù. Năm đó Sở Hào dẫn đại quân triều đình vây quét họ Tống, chính là công lao của Sở phu nhân này ở sau màn thêm dầu vào lửa. Còn có hai cô gái trẻ hơn một chút, nhưng cũng búi tóc và đeo trang sức của phu nhân đã lấy chồng. Một người họ Hàn có gương mặt trẻ con, lại mang theo vài phần ngây thơ, là em gái của Hàn Nguyên Thiện, tên là Hàn Nguyên Học. Hàn Nguyên Học đã gả cho một vị trạng nguyên. Lang quân làm quan chép sử ở Hàn Lâm viện ba năm, cấp bậc không cao, chỉ có lục phẩm, nhưng dù sao cũng là quan hàn lâm cao quý nhất. Hơn nữa còn viết được một bài thơ tán dương Đạo giáo cực kỳ tuyệt diệu, được hoàng đế bệ hạ vốn tôn sùng Đạo gia xem trọng. Ngoài ra còn có chỗ dựa lớn là họ Hàn núi Tiểu Trọng, đã định sẵn tiền đồ như gấm. Một phu nhân trẻ tuổi khác cả người đầy khí khái hào hùng, đó là con gái một của Vương Nghị Nhiên, tên là Vương San Hô. So sánh với cô gái thế tộc Hàn Nguyên Học, trượng phu của Vương San Hô càng tuổi trẻ tài cao, mười tám tuổi đã là thám hoa. Nghe nói bởi vì hoàng đế bệ hạ không thích thiếu niên thần đồng, cho nên mới hạ xuống hai bậc, nếu không đã trực tiếp trở thành trạng nguyên rồi. Hôm nay hắn đã là thái thú một quận nước Sơ Thủy. Trong quan trường nước Sơ Thủy, các đời hoàng đế đều bài xích thần đồng, ba mươi tuổi có thể trở thành quan lớn một quận đúng là hiếm thấy. Mà khu vực hắn quản lý vừa khéo là quận Thanh Tùng, tiếp giáp với Kiếm Thủy sơn trang, cùng châu chỉ khác quận mà thôi. Lần này ba cô gái sở dĩ gặp nhau, đều có nguyên nhân riêng. Sở phu nhân là từ kinh thành chạy tới tham gia náo nhiệt, muốn tận mắt nhìn thấy sau khi Tô Lang vấn kiếm, danh tiếng của Kiếm Thủy sơn trang trên giang hồ nước Sơ Thủy sẽ rớt xuống ngàn trượng. Vương San Hô vốn cùng trượng phu ở gần đây. Còn vị trạng nguyên phu quân của Hàn Nguyên Học, đang chờ có chỗ khuyết để được bổ nhiệm, trường hợp cũng hơi đặc biệt. Có thể sẽ không ở lại dinh quan của lục bộ kinh thành, mà là tới châu thành địa phương làm huyện lệnh, trở thành quan phụ mẫu của huyện Phụ Khoách, nha môn ở cùng một thành với nha môn châu quận phủ. Bất kể có biết cách làm người hay không, đều là một chuyện lao tâm lao lực. Lần này Hàn Nguyên Học xuôi nam thăm viếng Vương San Hô, đương nhiên là hi vọng trượng phu của Vương San Hô, cũng là cấp trên trực tiếp sau này của chồng mình, có thể giúp đỡ chiếu cố một chút. Nếu không một khi thứ sử không thích, quận chủ lại làm khó dễ, cái chức huyện lệnh muôn người dòm ngó này, có thể sẽ ngồi thủng một lỗ trên ghế lạnh. Đến địa phương làm quan, danh vọng bản thân và gia thế bối cảnh, trước giờ đều là một con dao hai lưỡi. Giống như một đứa trẻ mang giày mới gọn gàng sạch sẽ, chơi đùa với những đứa trẻ khác, sẽ bị hết đứa này tới đứa kia đạp bẩn, mọi người đều giống nhau, như vậy mới chịu bỏ qua. Sở phu nhân có vẻ buồn rầu, khiến người ta phải thương tiếc. Cho dù tuổi tác không còn trẻ nữa, nhưng bảo dưỡng khéo léo, vẫn còn quyến rũ, không hề thua kém những phu nhân trẻ tuổi như Vương San Hô và Hàn Nguyên Học. Cô đang cảm thấy hối hận. Vốn là một vở kịch hay, đã khua chiêng gõ trống kéo màn ra. Không ngờ tên phế vật Thanh Trúc kiếm tiên Tô Lang nước Tùng Khê kia, ra tay đánh hai trận, lại không chiếm được chút ưu thế nào trước Kiếm Thủy sơn trang, ngược lại còn khiến lão rùa già Tống Vũ Thiêu hơn nửa người đã xuống mồ kia kiếm được không ít danh tiếng. Cô rất ưu sầu, không nhịn được đưa tay ôm ngực. Mình đúng là mệnh khổ, đời này gặp phải hai kẻ phụ lòng, đều không phải là thứ tốt gì. Một kẻ có được con người cô, còn nhận được của hồi môn phong phú tương đương với non nửa giang hồ nước Sơ Thủy. Nhưng hắn lại là một kẻ hèn nhát, vì suy nghĩ cho toàn cục, nhất quyết không muốn trở mặt với Tống Vũ Thiêu. Cô kiên nhẫn chờ đợi, vất vả lắm mới chờ đến khi Sở Hào cảm thấy đại cục đã định, kết quả hắn lại chết một cách khó hiểu. Hàn Nguyên Thiện làm chim gáy chiếm tổ chim khách, còn mặt dày hơn tên bất lực Sở Hào kia. Năm đó sau khi chiếm được thân xác và trái tim của cô, hắn lại nói với cô, đời này đừng nghĩ đến chuyện báo thù nữa, không chừng sau này hai nhà còn sẽ qua lại bình thường. May mà lần này Tô Lang muốn vấn kiếm, Hàn Nguyên Thiện lại không ngăn cản cô rời kinh xem cuộc vui. Nhưng hắn bắt cô cam kết không được tự tiện hành động, không được thừa nước đục thả câu, chỉ được đứng một bên quan sát. Nếu không đừng trách hắn không nhớ cá nước vui vầy và tình cảm vợ chồng những năm qua. Nghe xem, đây là lời mà con người nói ra sao? Những năm qua Hàn Nguyên Thiện dựa vào thân phận Sở Hào, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, hôm nay đã là nam nhân có quyền thế nhất ngoại trừ hoàng đế nước Sơ Thủy, nhưng vẫn cay nghiệt vô tình với cô như vậy. Có điều những lúc ở một mình, cô thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ một chút. Nếu Hàn Nguyên Thiện không phải kiêu hùng vô tình như vậy, cũng sẽ không có địa vị hiển hách như hôm nay. Sở phu nhân cô ở kinh thành, cũng sẽ không được đám phu nhân quan gia có tước vị kia xum xoe nịnh bợ. Chút đạo lý này cô vẫn hiểu. Hàn Nguyên Học thấy tâm tình của Sở phu nhân không tốt, bèn nhẹ nhàng vén rèm xe lên, hít thở một chút. Năm đó sau khi anh trai mất tích, họ Hàn núi Tiểu Trọng bị liên lụy, gặp phải một trận đại nạn, sợ bóng sợ gió. Phụ thân hạ lệnh cho tất cả mọi người không được tham gia bất kỳ yến tiệc nào, gia tộc đóng cửa xem xét hai năm. Có điều sau đó không biết xảy ra chuyện gì, nam nhân trong nhà lại bắt đầu sôi nổi ở triều đình và sa trường, thậm chí còn phát triển manh mẽ hơn năm xưa. Cô chỉ biết đại tướng quân Sở Hào quyền cao chức trọng, dường như rất thân cận với họ Hàn. Ánh mắt của hắn nhìn mình cũng rất kỳ lạ, không giống như ánh mắt nam nhân nhìn trúng tư sắc của nữ nhân, ngược lại có phần giống như trưởng bối nhìn vãn bối. Còn Sở phu nhân vinh quang nhất kinh thành, cũng thường kéo cô đi du xuân dạo chơi ngoại thành, vô cùng thân mật. Sau khi nghe nói Tô Lang vấn kiếm thất bại, Sở phu nhân vốn định lập tức trở về kinh. Nhưng cô và phủ quận chủ lại phân biệt nhận được một bức mật thư từ kinh thành, cho nên mới có chuyến đi lần này. Trong thư mà Sở phu nhân nhận được, Hàn Nguyên Thiện dùng từ gay gắt, muốn cô chủ động đến thăm viếng Kiếm Thủy sơn trang. Nếu không sau này đừng nghĩ đến chuyện làm “lãnh tụ phu nhân” trong đống son phấn ở kinh thành nữa, từ đâu tới thì cút về nơi đó. Sở phu nhân vừa kinh vừa sợ, ruột gan đứt đoạn, làm sao có thể không ưu sầu. May mà hai vãn bối Vương San Hô và Hàn Nguyên Học vẫn luôn kính trọng cô, cho nên tâm lý mới dễ chịu một chút. Trần Bình An đột nhiên dừng bước. Rất nhanh trong rừng núi lại có một đám nhân sĩ giang hồ xông ra, binh khí khác nhau, thân hình cường tráng. Đoàn xe cũng phát giác được động tĩnh bên phía rừng núi. Đội kỵ binh tinh nhuệ nước Sơ Thủy mặc giáp nhẹ kiểu mẫu, lấy cung tên sau lưng xuống, lập tức bắn ra như rải lưới. Đệ tử Hoành Đao sơn trang càng không sợ hãi, vây quanh chiếc xe ngựa kia, bày trận chờ quân địch. Trần Bình An không biết lai lịch của đám “thích khách” này, bèn cân nhắc một chút. Không thể nói là lấy trứng chọi đá gì, nhưng phía “thích khách” chắc chắn sẽ thất bại. Có thể là đại tướng Sở Hào nước Sơ Thủy đã nhận tổ quy tông, nắm giữ địa vị quan trọng trong triều đình, nhưng danh tiếng thật sự không tốt. Nhất là sau khi nước Sơ Thủy trở thành chư hầu của họ Tống Đại Ly, trong mắt của triều đình và dân chúng nước Sơ Thủy, Sở Hào vì tự lợi bản thân, đã giúp Đại Ly đóng giữ, chèn ép gạt bỏ rất nhiều quan văn chính trực của nước Sơ Thủy. Chuyện này càng chứng thực thân phận gian tặc bán nước của Sở Hào, cho nên giang hồ và giới trí thức ai cũng muốn giết hắn. Chỉ là giết Sở Hào khó như lên trời, còn giết người thân cận bên cạnh hắn, ít nhiều sẽ có một chút cơ hội. Sở phu nhân đưa tay lên, ngáp một cái, hiển nhiên đã sớm quen với loại thiêu thân lao vào lửa này. Hàn Nguyên Học oán giận nói: - Đám người giang hồ này có phiền hay không? Chỉ biết giận cá chém thớt với nữ nhân chúng ta, không coi là anh hùng hảo hán. Trong những năm qua, con cháu họ Hàn núi Tiểu Trọng bị tập kích cũng không phải một hai lần. Ngay cả phu quân của Vương San Hô, bởi vì thân cận với Sở Hào và mọi rợ Đại Ly, cũng đã gặp phải một lần ám sát trong giang hồ. Nếu không nhờ có võ bí thư lang Đại Ly hộ vệ, Vương San Hô đã trở thành quả phụ rồi. Cho nên Hàn Nguyên Học vừa nghĩ tới phu quân của mình sắp rời khỏi kinh thành, có khả năng gặp phải loại báo thù khó hiểu này, cô lại vô cùng lo lắng. Lúc này Vương San Hô ánh mắt rạng rỡ, nóng lòng muốn thử, theo bản năng đưa tay lên hông, nhưng lại trống không. Cô cảm thấy mất mát, bởi vì sau khi làm vợ người khác, phụ thân lại không cho cô tập võ đeo đao nữa. Lần trước cô và phu quân đến miếu thủy thần trong địa bàn cầu mưa, lúc quay về lại gặp phải một trận ám sát. Nếu khi ấy trên người cô có đao, tên thích khách cuối cùng kia sẽ không thể áp sát được. Nhưng sau đó Vương Nghị Nhiên vẫn không cho cô đeo đao, chỉ điều thêm mấy cao thủ trong thôn trang tới quận Thanh Tùng, bảo vệ bên cạnh con gái và con rể. Đám chí sĩ nước Sơ Thủy thề vì nước giết giặc này, có đến hơn ba mươi người, chắc là xuất thân từ nhiều môn phái khác nhau, chia ra theo nhóm. Tình cảnh của Trần Bình An hơi khó xử, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống giả vờ uống rượu, để tránh đại chiến xảy ra lại thành mục tiêu của hai bên. Còn như chuyện ngăn cản những người này hi sinh vì nghĩa, hắn sẽ không làm. Có lẽ là vì Trần Bình An không cử động, rất biết điều, đám hào kiệt giang hồ kia cũng không tính toán với hắn, không biết vô tình hay cố ý thay đổi tuyến đường, đi vòng qua hắn. Đột nhiên một kiếm khách trung niên đã vượt qua Trần Bình An la lớn: - Kiếm Thủy sơn trang ở đây tru diệt nghịch tặc Sở đảng! Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ. Đây rõ ràng là muốn ép Kiếm Thủy sơn trang và lão kiếm thánh nước Sơ Thủy phải tái xuất giang hồ, liều mạng cá chết lưới rách với Hoành Đao sơn trang, khiến Sở Hào không thể thống nhất giang hồ. Đã là âm mưu, cũng là dương mưu. Chỉ cần hôm nay hai bên có người chết, Kiếm Thủy sơn trang sẽ giống như đũng quần dính nước, không phải nước tiểu cũng thành nước tiểu, bị ép phải đối lập với cả triều đình nước Sơ Thủy. Đến lúc đó giang hồ và giới trí thức của nước Sơ Thủy, nhất định sẽ tâm tình kích động, liều mạng cổ vũ tạo thế cho Kiếm Thủy sơn trang và Tống lão tiền bối. Trần Bình An cột chặt hồ lô nuôi kiếm, hơi ngửa về phía sau, thân hình trượt ngược đi, trong nháy mắt đã tới bên cạnh gã kiếm khách trung niên kia. Hắn giơ một tay lên, ấn vào mặt đối phương, nhẹ nhàng đẩy một cái. Người nọ liền bay thẳng ra mười mấy trượng, ngã xuống đất không ngồi dậy nổi, lập tức ngất xỉu. Sau đó Trần Bình An tiếp tục lướt ngược, đáp xuống giữa hai bên, vô hình trung đã ngăn cản kỵ binh tinh nhuệ của đoàn xe phía sau, cũng ngăn cản đám nghĩa sĩ giang hồ khẳng khái đi chết. Vài mũi tên xé gió bay đi, bắn về phía mấy người giang hồ cầm đầu. Trần Bình An vung tay áo, ba mũi tên lại không hợp lẽ thường nhanh chóng rơi xuống, cắm vào mặt đất. Một thiếu niên dừng bước, sau đó dùng mũi kiếm chỉ thẳng vào Trần Bình An, vành mắt đầy tơ máu, giận dữ quát lên: - Ngươi là chó săn của Sở đảng à? Vì sao muốn ngăn cản Kiếm Thủy sơn trang chúng ta trượng nghĩa giết giặc? Trần Bình An thở dài nói: - Trở về đi, lần sau muốn giết người, cũng đừng mượn cờ hiệu Kiếm Thủy sơn trang nữa. Một lão già đột nhiên lớn tiếng nói: - Sở Việt Ý, ngươi là con nuôi của Sở lão quản gia, càng là đệ tử không ký danh của Tống lão kiếm thánh, vì sao không muốn cùng chúng ta giết địch? Mà thôi, Sở Việt Ý ngươi chỉ muốn lên đỉnh kiếm đạo, chúng ta có thể thông cảm. Nhưng chúng ta không sợ chết, cho nên hôm nay không mong ngươi kề vai chiến đấu, chỉ cần nhường đường là được. Trần Bình An dở khóc dở cười, thủ đoạn của lão tiền bối đúng là lợi hại. Quả nhiên, đội kỵ binh sau người vừa nghe nói hắn là “Sở Việt Ý” của Kiếm Thủy sơn trang, đợt tên thứ hai liền tập trung bằn về phía hắn. Nhất là gã đàn ông cường tráng Mã Lục thúc ngựa chạy ra, không nói nhảm nửa câu, lấy cung sừng trâu cực kỳ chói mắt xuống. Sau đó hắn ngồi trên lưng ngựa cao, giương cung như trăng tròn bắn ra. Một mũi tên đặc chế bằng sắt tinh mang theo thanh thế sấm sét, gào thét bay về phía bóng lưng chướng mắt kia. Vị sơn thần bản địa từng may mắn được uống rượu với “kiếm tiên”, đứng ở miếu sơn thần, đầu đổ mồ hôi, cảm thấy hối hận vì đã vận chuyển thần thông bản mệnh tuần tra núi sông. Năm xưa vị võ phu Trung Thổ kia đại giá quang lâm Kiếm Thủy sơn trang, từ đầu đến cuối cũng không để ý hắn nhìn trộm. Sau khi lấy được vỏ kiếm trúc kia, lại không hề báo trước đánh ra một quyền, trực tiếp phá vỡ một đỉnh núi gần miếu sơn thần, thiếu chút nữa đã khiến sơn thần chức vị không thấp ở nước Sơ Thủy này sợ vỡ mật. Trong mắt vị sơn thần cấp bậc chỉ đứng sau Ngũ Nhạc nước Sơ Thủy, gia quyến và thân tín của đại tướng quân Sở Hào, cộng thêm đám người giang hồ la đánh la giết kia, đều là những kẻ hành động liều lĩnh, không biết mình đã chọc phải ai. Hôm nay Tô Lang là đệ nhất cao thủ giang hồ trong mười mấy nước như Sơ Thủy, Thải Y, vậy thì thế nào? Thật coi mình là kiếm tiên rồi? Chẳng lẽ không biết núi cao còn có núi cao hơn? Nhớ lấy, trên đời này còn có người tu đạo lạnh nhạt nhìn xuống nhân gian. Cho nên kết quả thế nào? Ở cổng chào trấn nhỏ, đối diện với Thanh Trúc kiếm tiên, vị kiếm tiên trẻ tuổi này chỉ dùng một quyền, thậm chí không cần xuất kiếm. Còn như sau đó Tô Lang chạy đến Kiếm Thủy sơn trang hạ mình nhận lỗi, nếu không phải kiếm tiên trẻ tuổi kia bán mặt mũi cho Tô Lang, thanh danh của Tô Lang đời này xem như bị hủy rồi. Sơn thần hạ quyết tâm, không lội vào vũng nước đục này. Hàn Nguyên Học có gương mặt trẻ con, kéo tay áo của Vương San Hô, nhẹ giọng hỏi: - San Hô tỷ tỷ, người kia là cao thủ à? Vương San Hô gật đầu nói: - Không chừng có tư cách so tài với cha ta một trận. Sau đó lại bổ sung một câu như đinh đóng cột: - Đương nhiên không thể khiến cha ta xuất toàn lực. Nhưng một vãn bối giang hồ, có thể khiến cha ta dùng đến bảy tám phần sức lực, đã đủ khoe khoang cả đời rồi. Hàn Nguyên Học cũng tin là thật, ngạc nhiên nói: - Nhưng người kia nhìn trẻ tuổi như vậy, rốt cuộc bản lĩnh từ đâu ra? Chẳng lẽ giống như tiểu thuyết diễn nghĩa giang hồ viết, là ăn được hoa thơm cỏ lạ có thể tăng trưởng sáu mươi năm nội công, hay là rớt xuống vách núi, tìm được một hai bộ bí tịch võ học? Vương San Hô cứng họng không trả lời được. Võ phu thuần túy chân chính, cũng không có chuyện tốt như vậy. Chỉ có người tu đạo trên núi, mới gặp được những cơ duyên vô lý khiến người khác phải hâm mộ, vì vậy mới vênh váo hung hăng, người nào cũng ngước mũi lên trời, xem thường giang hồ. Ngay cả đại anh hùng khí phách như cha cô, nhắc đến những thần tiên ngoài hồng trần kia cũng rất oán giận. Nghe được lời nói ngây thơ của Hàn Nguyên Học, Sở phu nhân cảm thấy thú vị. Khuê nữ họ Hàn này không có điểm gì đáng khen, bản lĩnh duy nhất là số mệnh tốt, kẻ ngốc có phúc ngốc. Trước tiên là đầu thai tốt, sau đó là có một anh trai như Hàn Nguyên Thiện, cuối cùng là gả cho một người chồng tốt, đúng là so sánh với nhau thì tức chết. Ánh mắt Sở phu nhân dao động, liếc nhìn Hàn Nguyên Học đang tập trung quan sát chiến trường. Thật là nhìn thế nào cũng khiến người ta không thoải mái, không biết có nên cho cô gái trẻ này nếm mùi đau khổ một chút hay không. Đương nhiên là phải cân nhắc thật tốt, khiến Hàn Nguyên Học ngậm bồ hòn làm ngọt. Bằng không nếu để Hàn Nguyên Thiện biết cô cả gan hãm hại em gái của hắn, có lẽ sẽ lột một lớp da của “vợ cả” này. Sở phu nhân không ngừng ngáp, liếc nhìn đám hào kiệt giang hồ kia, khóe miệng nhếch lên, lẩm bẩm nói: - Đúng là mấy con cá ngu ngốc dễ cắn câu, từng tên đưa tiền tới. Phu quân à, một thê tử biết cách chăm lo việc nhà như ta, có xách đèn lồng cũng không tìm được đâu. Trận doanh hai bên đều không thấy rõ du hiệp trẻ tuổi kia ra tay thế nào, ba mũi tên đã bị hắn nắm trong tay. Tại Hoành Đao sơn trang, tiễn thuật của Mã Lục vốn nổi tiếng có một không hai ở nước Sơ Thủy. Nghe nói trong mọi rợ Đại Ly có một vị võ tướng sa trường, từng hi vọng Vương Nghị Nhiên có thể từ bỏ tâm phúc, để Mã Lục gia nhập quân ngũ. Nhưng chẳng biết tại sao, Mã Lục vẫn ở lại đao trang, từ chối phú quý có thể lấy được dễ như trở bàn tay. Một thủ lĩnh kỵ binh khẽ nhấc cánh tay lên cao, ngăn cản binh sĩ dưới trướng đang chuẩn bị bắn đợt tiếp theo, bởi vì không có ý nghĩa. Đối diện với một võ phu thuần túy đã bước vào tông sư giang hồ, trừ khi binh lực phe mình đủ nhiều, nếu không sẽ là thêm dầu khắp nơi, chắc chắn thất bại. Vị thủ lĩnh kỵ binh tinh nhuệ này quay đầu đi, lại không phải nhìn Mã Lục, mà là nhìn về phía hai lão già hiền lành không nổi bật. Đó là tu sĩ trong quân của triều đình nước Sơ Thủy, được thành lập dựa theo quy chế của kỵ binh Đại Ly, có chức quan thật sự. Một người là tùy tùng theo Sở phu nhân rời kinh xuôi nam, một người là tu sĩ của phủ quận chủ. So sánh với Mã Lục của Hoành Đao sơn trang, hai người này mới là chân thần. Trong đó có một lão tu sĩ vóc người thấp bé, đoạn đường này cưỡi ngựa, giống như xương cốt tùy thời sẽ rời ra. Bỗng nhiên khí thế của lão tăng vọt giống như pháo nổ, trường kiếm bên hông không ngừng rung lên. Trong đám người giang hồ đứng “cách bờ” đối diện với đoàn xe, có một cô gái vóc dáng cao gầy, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ tuyệt vọng, run giọng nói: - Là kiếm tiên trên núi! Lão già không thể nhìn bề ngoài kia cũng không vội rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, chậm rãi chạy tới trước, nhìn chằm chằm kiếm khách áo xanh đầu đội nón kia, nói: - Lão phu biết ngươi không phải là Sở Việt Ý của Kiếm Thủy sơn trang gì, mau cút đi, tha cho ngươi khỏi chết. Trần Bình An mỉm cười nói: - Thần tiên xuống núi, vậy thì nhập gia tùy tục, nói tiếng người đi. Lão già cười ha hả, hỏi: - Thằng nhóc ngươi nóng lòng đầu thai sao? Một giang hồ nước Sơ Thủy nho nhỏ, có mấy cân mấy lượng? Nếu là Tô Lang nước Tùng Khê và Tống Vũ Thiêu của Kiếm Thủy sơn trang tự mình đến đây, lão sẽ kính trọng vài phần. Còn một hậu sinh trẻ tuổi như vậy, có mạnh đến mấy cũng chỉ đủ cho lão búng một ngón tay. Chỉ cần không phải là con cháu của Kiếm Thủy sơn trang, vậy thì không còn bùa hộ mạng, giết cũng không sao. Sở đại tướng quân đã lén lút nói với lão, lần này xuôi nam, không thể xảy ra xung đột với Tống Vũ Thiêu và Kiếm Thủy sơn trang. Còn những người khác, tông sư giang hồ hay tu sĩ hoang dã qua đường cũng vậy, giết ai cũng tính là quân công. Trần Bình An quay đầu, khoát tay với đám nhân sĩ giang hồ kia, nhẫn nại nói: - Đi đi, chắc các ngươi cũng đã nhìn ra, đây không phải là nơi các ngươi có thể dính vào. Sau này muốn hành hiệp trượng nghĩa, tru diệt Sở đảng gì đó, khuyên các ngươi đừng kéo theo Kiếm Thủy sơn trang. Vẫn phải nói một chút đạo nghĩa giang hồ, không nên tự nhận đã chiếm đạo đức đại nghĩa rồi, sẽ có thể làm theo ý mình. Lão già thấp bé vẫn luôn cưỡi ngựa đi từ từ, vượt qua đội kỵ binh, cách kiếm khách áo xanh kia không đến ba mươi bước, cười nhạo nói: - Đám bò sát giang hồ này muốn đi, cũng phải có thể đi mới được, lão phu đã gật đầu rồi sao? Biết cái đầu của những kẻ này có thể đổi được bao nhiêu tiền không? Cái gã bị thằng nhóc ngươi đánh ngất xỉu, ít nhất có thể trị giá ba đồng tiền hoa tuyết. - Còn cô ả ánh mắt không tệ kia, biết kính xưng lão phu là kiếm tiên, ngươi cũng nên nhận ra được chứ. Không biết có bao nhiêu nam nhân trên giang hồ, nằm mơ cũng muốn trở thành con ngựa dưới mông cô ta, cho cô ta cưỡi lên. Quả phụ nhỏ này, trượng phu được xem là đại anh hùng, bằng sức lực bản thân, đã tự tay giết chết hai vị tu sĩ trong quân Đại Ly. Cho nên sau khi chồng chết, cô ta cũng rất có danh vọng ở nước Sơ Thủy các ngươi, dự đoán ít nhất cũng trị giá một đồng tiền tiểu thử. Trần Bình An nghe lão già kia lải nhải, khẽ nắm bàn tay lại, hít thở sâu, lặng lẽ đè xuống sự bực bội trong lòng muốn xuất quyền xuất kiếm. Trước khi rời khỏi núi Lạc Phách, lần cuối cùng luyện quyền ở tầng hai, ông lão Thôi Thành ngoại trừ thể hiện thực lực võ phu cảnh giới thứ mười đỉnh cao cho Trần Bình An xem, còn có một câu nói phân lượng rất nặng. “Trần Bình An, ngươi nên tu tâm rồi, nếu không sẽ là Thôi Thành thứ hai. Một là phát điên, hai là... càng thảm hơn, sẽ nhập ma. Hôm nay ngươi thích nói lý bao nhiêu, ngày mai ngươi sẽ không nói lý bấy nhiêu.” Trần Bình An nhấc nón, quay đầu nhìn quanh, trời cũng thu, tâm cũng thu, chỉ cảm thấy sầu. Dù sao cũng phải có một phương pháp phá giải. Hắn dời mắt đi, nhìn lão kiếm tu trên núi kia, nói: - Đã có kiếm, vậy thì xuất kiếm. Lão già liếc nhìn du hiệp trẻ tuổi không biết trời cao đất dày kia, sau đó đưa mắt tới xa hơn một chút, nhìn thấy cô gái có danh tiếng trong giang hồ một nước, nói: - Lão phu chính là kiếm tiên rồi? Giang hồ nước Sơ Thủy các ngươi đúng là buồn cười chết được. Có điều đối với các ngươi, có thể nghĩ như vậy dường như cũng không sai. Trường kiếm leng keng ra khỏi vỏ, thế như sét đánh. Mà hai tay lão già vẫn cầm dây cương, tư thái nhàn hạ. Một kiếm bay đi, khiến cho hai bên địch ta màng nhĩ đều kêu lên ong ong, tâm thần rung động. Có điều một lão tu sĩ trong quân khác, xuất thân từ phủ đệ tiên gia bản thổ nước Sơ Thủy, trong lòng lại biết không ổn. Chỉ thấy mũi chân của kiếm khách áo xanh kia nhún một cái, trực tiếp giẫm lên mũi phi kiếm đã ra khỏi vỏ. Sau đó hắn lại nhấc chân, giống như từng bước đi lên cầu thang, khiến cho trường kiếm cắm nghiêng vào đất non nửa. Người trẻ tuổi kia cứ đứng trên chuôi kiếm như vậy. Lão tu sĩ vừa mới xuất kiếm, lại không hề do dự ôm quyền nói: - Xin tiền bối tha thứ tại hạ mạo phạm. Xuất kiếm nhanh, cúi đầu nhận sai cũng nhanh. E rằng chỉ có hai bên đối địch, cùng với lão tu sĩ xem trận chiến kia, mới có thể nhìn thấu sự huyền diệu trong đó. Một chân Trần Bình An bước ra, nhảy xuống đất, sau đó đạp trường kiếm dán sát dưới đất, gạt chân một cái. Mũi của trường kiếm chỉ về phía hắn, một đường trượt ngược ra. Tiếp đó hắn nhẹ nhàng giậm chân, trường kiếm đầu tiên là dừng lại, sau đó bay thẳng lên không. Trần Bình An lại vươn hai ngón tay ra khép lại, xoay một vòng, dùng ngự kiếm thuật của kiếm sư, đẩy thanh trường kiếm kia trở về trong vỏ kiếm của lão tu sĩ thấp bé. Lão kiếm tu vẫn luôn hai tay ôm quyền, tiếp tục nói: - Ơn tiền bối trả lại kiếm... Trần Bình An đã thu cánh tay ngự kiếm, đặt ở sau người, đổi thành hai ngón tay trái khép lại, giữa hai ngón tay có một vệt sáng chói mắt dài chừng hơn tấc. Hắn cười nói: - Nhất định sẽ có báo đáp? Lão kiếm tu mặt không cảm xúc, hai tay áo rung lên. Phi kiếm bản mệnh của kiếm tu trên thế gian, gần như mỗi thanh đều có chỗ độc đáo của mình. Mà phi kiếm bản mệnh của kiếm tu cảnh giới Quan Hải này, điểm mạnh không nằm ở sắc bén một kiếm phá vạn pháp, thậm chí không nằm ở tốc độ mà phi kiếm nên có. Mà là nằm ở quỹ tích biến hóa, hư ảo bất định, cùng với một môn bí thuật phi kiếm sinh phi kiếm, giống như dập chữ. Trong nháy mắt, xung quanh kiếm khách áo xanh kia đã hiện ra mười hai thanh phi kiếm giống nhau như đúc, tạo thành một vòng vây, sau đó lơ lửng ở vị trí cao thấp khác nhau. Mũi kiếm không một ngoại lệ, đều chỉ vào những kinh huyệt mấu chốt của kiếm khách áo xanh. Không biết rốt cuộc thanh nào mới là thật, hoặc có lẽ tất cả đều là thật? Mười hai thanh phi kiếm, ánh kiếm cũng có phân chia mạnh yếu. Đây là điểm thiếu sót duy nhất của bí thuật, không thể hoàn toàn khiến mười một thanh kiếm mô phỏng còn lại mạnh như phi kiếm “tổ tông”. Lão tu sĩ xem trận chiến nhíu mày, thủ đoạn này đồng liêu chưa bao giờ lộ ra, chắc là bản lĩnh áp đáy hòm. Lão là tu sĩ cảnh giới Long Môn sở trường bùa chú và trận pháp, thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu mình đổi vị trí với người trẻ tuổi kia, suy đoán cũng khó thoát khỏi kết cục bị thương nặng gần chết. Lão không nhịn được than thở. Biết rõ mình đang đối mặt với một vị kiếm tu, còn dám sơ ý như vậy, dùng hai ngón tay giam cầm phi kiếm, người trẻ tuổi kia đúng là quá tự phụ rồi. Hai vị tu sĩ trong quân bọn họ, một người là kiếm tu cảnh giới Long Môn, một người là kiếm tu cảnh giới Quan Hải, phân biệt phục vụ cho Sở Hào và thái thú quận Thanh Tùng, thực ra đều giống như nhân tài không được trọng dụng. Nhất là người sau, chỉ đi theo quận chủ một nơi. Nhưng đại tướng quân Sở Hào hôm nay quyền khuynh triều đình, cũng không phải một người chí công vô tư, gần như đã bí mật an bài tất cả tu sĩ trong quân ưu tú ở bên cạnh hắn và tâm phúc Sở đảng, đãi ngộ cao đến mức vượt xa hoàng thất nước Sơ Thủy. Lão kiếm tu khẽ cười, thành công rồi. Nhưng sau phút chốc, nụ cười của lão lại cứng ngắc. Cánh tay của người trẻ tuổi kia đặt sau lưng, một lần nữa xuất quyền, một quyền đánh vào nơi nhìn như không hề có tác dụng. Khóe miệng lão kiếm tu rỉ ra tơ máu. Mười hai thanh phi kiếm, trong đó có mười thanh chỉ dựa vào thần ý dẫn dắt, lập tức tan thành mây khói. Cuối cùng chỉ còn lại hai thanh, một thanh vẫn bị kẹp chặt giữa hai ngón tay trái của người kia. Còn một thanh phi kiếm khác, thật sự ẩn giấu sát ý chứ không phải pháp thuật che mắt, lại bị một luồng quyền ý trút ra ngăn cản. Mà bộ áo xanh trên người kiếm khách trẻ tuổi kia, rõ ràng là một bộ pháp bào cấp bậc rất cao, linh khí ngưng tụ ở khu vực mà mũi kiếm đâm tới, chặn ở bên ngoài, khiến cho phi kiếm run rẩy. Trần Bình An cúi đầu nhìn thanh phi kiếm bản mệnh giữa ngón tay, lẩm bẩm nói: - Nên đi Bắc Câu Lô Châu xem thử kiếm tu thật sự rồi. Nghe nói nơi bần hàn kia từ xưa đã có rất nhiều hào kiệt. Ngón tay Trần Bình An vung một cái, ném thanh phi kiếm kia vào hồ lô nuôi kiếm. Hồ lô nuôi kiếm trên thế gian, ngoại trừ có thể nuôi kiếm, thực ra cũng có thể rửa kiếm. Có điều muốn thanh tẩy phi kiếm bản mệnh, một là hồ lô nuôi kiếm cấp bậc cao, hai là phi kiếm cấp bậc thấp. Vừa khéo, hồ lô “Khương Hồ” này có cấp bậc cao hơn thanh phi kiếm kia. Sau khi thanh phi kiếm then chốt kia bị thu vào hồ lô nuôi kiếm, thanh phi kiếm thứ hai giống như lột một lớp giấy trên tranh cổ, cũng theo đó biến mất, hợp lại thành một, run rẩy trong hồ lô nuôi kiếm. Dù sao bên trong còn có Mùng Một và Mười Lăm. Trần Bình An nói với lão kiếm tu kia: - Đừng cầu xin, ta không đáp ứng. Sau đó hắn quay đầu, cười nói với đám người giang hồ nước Sơ Thủy kia: - Ngây ra làm gì? Còn không chạy mau? Chờ người ta chặt đầu xuống cầm đi đổi tiền à? Có ai làm Thiện Tài đồng tử như các ngươi không? Đám hào hiệp giang hồ kia vốn coi thường cái chết, lập tức bỏ chạy tứ tán, lui về trong rừng núi. Trần Bình An nhìn theo bóng lưng của bọn họ, đột nhiên cảm thấy có phần... nhàm chán. Có lẽ cho dù nói với Tống lão tiền bối, vị lão kiếm thánh nước Sơ Thủy chí khí đã sa sút kia cũng sẽ không để ý, quá nửa sẽ giống như lần trước trên bàn rượu, cười nói một câu: “Trên đời không có chuyện phiền lòng nào mà một bữa lẩu không giải quyết được, nếu có thì lại thêm một bình rượu.” Trần Bình An nhìn lão tu sĩ trong quân vẫn luôn khoanh tay quan sát. Người sau gật đầu chào hỏi, cũng không có ý ra tay. Cuối cùng Trần Bình An không làm gì cả, chỉ mượn một con ngựa của bọn họ, đương nhiên là mượn mà không trả. Một người một ngựa rời khỏi nơi này. Lão kiếm tu đã mất đi phi kiếm bản mệnh, chẳng biết tại sao lại không dám mở miệng, mặc cho người trẻ tuổi kia mang đi nửa cái mạng của mình. Giống như chỉ cần lão mở miệng, nửa cái mạng còn lại cũng sẽ biến mất. Tu sĩ cảnh giới Long Môn kia càng sẽ không mở miệng cầu tình. Đám người giang hồ nước Sơ Thủy kia liều mạng chạy như điên trên núi. Có người trong lòng suy đoán, người nọ cao thâm khó lường, chẳng lẽ thần tiên trên núi có thuật trú nhan? Cũng có một số người oán thầm không thôi. Thần tiên cái gì, cho dù là thật, chẳng phải cũng giống như lão kiếm tiên bị cướp phi kiếm kia, chó cắn nhau mà thôi. Loại người này cho dù bản lĩnh cao, có thể xưng là anh hùng hảo hán sao? Nhưng cũng có một thiếu niên, mặc dù vẫn không thích người kia, nhưng lại hâm mộ phong thái của đối phương. Còn có một cô gái thở dài xa xăm. Có mấy người lướt lên cành cao, điều tra xem kẻ địch có truy sát hay không. Trong đó người có thị lực tốt, chỉ thấy kiếm khách áo xanh đầu đội nón, phóng ngựa chạy như bay trên đường, hai tay lồng trong tay áo, không hề có vẻ đắc chí hài lòng, ngược lại có phần tịch mịch. Có người nghiêng đầu nhổ một ngụm nước bọt, không biết là đố kị hay căm hận, mắng một câu thô tục. Kết quả phát hiện vị kiếm khách áo xanh kia dường như tâm sinh cảm ứng, quay đầu nhìn lại, dọa cho người nọ đứng không vững trên đầu cành, té xuống đất. Trần Bình An đột nhiên quay đầu nói: - Vi Úy, giúp ta chuyển lời cho Tống lão tiền bối. Cứ nói vỏ kiếm bị mang đến Trung Thổ Thần Châu kia, sau này ta sẽ dùng phương thức nói lý của đối phương ở Kiếm Thủy sơn trang để lấy lại. Một vệt khói xanh nhàn nhạt ngưng tụ hiện thân, ngự gió bay theo một người một ngựa, chính là nữ quỷ Vi Úy chân mang giày thêu, một trong Tứ Sát nước Sơ Thủy. Trần Bình An đột nhiên cười lên, nói: - Lại thêm một câu, có thể phải làm phiền Tống lão tiền bối chờ rất lâu. Sau này trước khi đến Trung Thổ Thần Châu, ta nhất định sẽ tìm ông ấy uống rượu. Vi Úy cười duyên dáng. Cô lơ lửng giữa không trung, đưa mắt nhìn theo người kia cưỡi ngựa phi nhanh, vô cùng nổi bật.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang