[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 471 : Nghe nói ngươi muốn vấn kiếm (phần 2)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 16:15 16-04-2025

Chùa cổ cách Kiếm Thủy sơn trang nước Sơ Thủy khoảng bảy trăm dặm đường núi. Năm xưa đi bộ dĩ nhiên là chậm rãi, hôm nay Trần Bình An ngự kiếm đi xa lại rất nhanh. Hắn không đi thẳng tới sơn trang, thậm chí không đến trấn nhỏ phồn hoa kia. Khi còn cách hơn trăm dặm, Trần Bình An ngự kiếm đáp xuống một ngọn núi cao. Trước đó nhìn xuống núi sông, mơ hồ thấy được một chút đầu mối. Không chỉ có non xanh nước biếc, còn có mây mù nhẹ nhàng, giống như tấm mạng che phủ một ngọn núi trong đó. Khi Trần Bình An vừa đáp xuống đỉnh núi, thu kiếm vào vỏ, liền có một vị thần linh chắc là thổ địa hiện thân, chắp tay bái kiến Trần Bình An, miệng gọi tiên sư. Trần Bình An lấy nón xuống, vội vàng ôm quyền đáp lễ, cười nói: - Ta chỉ đi ngang qua, thổ địa gia không cần như vậy. Tại quê nhà quận Long Tuyền có một tập tục, sau khi người thân chết, lên núi chọn mồ động thổ, trước tiên phải dùng đá đè giấy tiền vàng mã, đặt ở một số vị trí đặc biệt trên núi, giống như thuê ngọn núi của thổ địa. Đến khi khiêng quan tài đi chôn cất, dọc đường cũng sẽ rải giấy tiền. Theo như cách nói của người già năm xưa, đây là thông qua thổ địa lão gia mua đường cho người thân, để thuận lợi thông qua quỷ môn quan và đường hoàng tuyền. Trần Bình An nhớ rất kỹ chuyện này. Có điều lần đầu tiên rời khỏi trấn nhỏ, gặp phải thổ địa lại là Ngụy Bách bị “giam giữ” ở núi Kỳ Đôn, thực ra khi ấy Trần Bình An còn cảm thấy mất mát rất lâu. Vị thổ địa công dáng vẻ nam tử trung niên kia không dám ở lại lâu, vẻ mặt cung kính, hàn huyên mấy câu, sau đó muốn cáo từ rời đi. Quả thật là do đối phương rõ ràng là một vị kiếm tiên, thổ địa nho nhỏ không bám víu nổi. Nếu như chỉ là một vị tu sĩ năm cảnh giới trung, hắn dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ. Trần Bình An lấy ra một bình rượu quạ kêu, đưa cho thổ địa lão gia có vẻ thận trọng kia, nói: - Bình rượu này, coi như là quà gặp mặt ta mạo muội thăm viếng ngọn núi. Vị thần linh cấp thấp kia không có tư cách ghi tên húy vào gia phả núi sông nước Sơ Thủy, lập tức hoảng hốt, vội vàng tiến lên, khom lưng cầm lấy bình rượu tiên gia kia. Chỉ ước lượng bình rượu một chút, đã biết không phải là vật bình thường ở nhân gian. Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống rượu do bà lão ở nhà cổ tự ủ, hỏi: - Thổ địa, chuyến này ta tới Kiếm Thủy sơn trang thăm viếng bằng hữu, không biết mười năm qua tình hình thôn trang thế nào? Thổ địa công cẩn thận suy nghĩ, không cầu có công, chỉ cầu không sai, chậm rãi nói: - Bẩm tiên sư, hôm nay Kiếm Thủy sơn trang không còn là môn phái đứng đầu nước Sơ Thủy nữa, đã đổi thành Hoành Đao sơn trang của tông sư đao pháp Vương Nghị Nhiên. Người này tuy là vãn bối của Tống lão kiếm thánh, nhưng thấp thoáng đã trở thành minh chủ võ lâm của nước Sơ Thủy. Theo như cách nói trên giang hồ hiện giờ, chỉ còn thiếu Vương Nghị Nhiên và Tống lão kiếm thánh đánh một trận mà thôi. - Một là Vương Nghị Nhiên đã thành công đột phá cảnh giới, thực sự trở thành đại tông sư hàng đầu, đao pháp rất tuyệt diệu. Hai là con gái của Vương Nghị Nhiên đã gả cho con trai hào phiệt nước Sơ Thủy. Ba là lúc kỵ binh Đại Ly xuôi nam, Hoành Đao sơn trang đã sớm nương nhờ. Ngược lại Kiếm Thủy sơn trang càng có khí phách giang hồ, không muốn dựa vào ai, cho nên thanh thế dần dần lép vế... Nói đến đây, thổ địa công do dự một thoáng, dường như có nỗi khổ khó nói. Trần Bình An nói: - Cứ nói đừng ngại. Thổ địa thấp giọng nói: - Bên phía triều đình dự định bảo Kiếm Thủy sơn trang dọn đi, muốn xây dựng ở đó một miếu sơn thần có quy mô cao nhất dưới Ngũ Nhạc. Nghe nói là đại tướng quân Sở Hào xúc tiến chuyện này. Trần Bình An uống một hớp rượu, cười nói: - Chính là Sở Hào Sở đại tướng quân, trên binh pháp đã nhận tổ quy tông với phiên vương Đại Ly? Vương Nghị Nhiên hay Sở Hào cũng vậy, đều là người quen. Con người Vương Nghị Nhiên không tệ. Mặc dù con gái Vương San Hô kém xa ông ta, nhưng trong trận sóng gió năm xưa, lời nói và hành vi của ông ta quả thật xứng với hai chữ “hào kiệt”. Còn như Sở Hào, năm đó Trần Bình An kề vai chiến đấu với Tống lão tiền bối, trên sa trường đã từng phân sống chết với đối phương. Trần Bình An không đến mức muốn đi báo thù, sa trường và giang hồ, ân oán đã ở hai nơi rồi. Có điều lúc này nhắc đến, hắn dĩ nhiên sẽ không khách sáo. Thổ địa công cười hì hì, nói nhiều thì sẽ có sơ xuất, ý tứ của mình chạm đến là được rồi, dù sao hắn chỉ là thổ địa nho nhỏ của nước Sơ Thủy. Trong triều đình nước Sơ Thủy hiện giờ, Sở Hào đã dưới một người trên vạn người, đương nhiên là không tính đám quan văn Đại Ly đóng giữ giống như “thái thượng hoàng nước Sơ Thủy”. Trần Bình An đội nón lên, cột chặt hồ lô nuôi kiếm, một lần nữa ôm quyền cảm tạ. Thổ địa công vội vàng khom lưng nâng bình rượu, đáp lễ nói: - Tiên sư đại lễ, tiểu thần sợ hãi. Trần Bình An ngự kiếm rời khỏi ngọn núi này. Thổ địa công áp chế kinh hãi trong lòng, nghi hoặc nói: - Tống Vũ Thiêu chỉ là võ phu bình thường, làm sao có thể quen biết với kiếm tiên như vậy? Bên ngoài trấn nhỏ tiếp giáp với Kiếm Thủy sơn trang, trên một ngọn núi nhỏ yên tĩnh, Trần Bình An thu kiếm vào vỏ, xuống núi, chậm rãi đi trên đường lớn. Qua trấn nhỏ rồi, đã đến ngoài cổng Kiếm Thủy sơn trang. Trần Bình An lấy nón xuống, cười nói với một ông lão canh cổng đã có tuổi của sơn trang: - Làm phiền báo với Tống lão kiếm thánh một tiếng, cứ nói Trần Bình An tới mời ông ta ăn lẩu. Lão canh cổng do dự một thoáng, nhìn người trẻ tuổi, thấy hắn đeo kiếm đeo bầu rượu, chắc cũng là người trong giang hồ. Nhưng đối phương lạ mặt, lại chưa từng nghe tên, có lẽ không phải là cố nhân bằng hữu của thôn trang. Hơn nữa vào lúc này thăm viếng thôn trang, thật sự là không khéo, càng không nên. Thế là ông lão áy náy nói: - Vị công tử này, thôn trang chúng ta gần đây không tiếp khách, công tử vẫn nên trở về đi. Trần Bình An đành phải giải thích mình và Tống lão tiền bối thật sự là bằng hữu, năm xưa còn ở lại thôn trang một thời gian, từng luyện quyền dưới thác nước ở đình Sơn Thủy. Kiếm Thủy sơn trang coi trọng quy củ, ông lão canh giữ cái nơi nhỏ bé này, không thích nghe ngóng chuyện. Cộng thêm năm xưa khi Trần Bình An luyện quyền ở thác nước, Tống Vũ Thiêu đã xếp đình Sơn Thủy vào cấm địa, cho nên ông ta thật sự chưa từng nghe nói đến Trần Bình An. Mấu chốt là ông lão tự nhận mặc dù tuổi tác đã lớn, nhưng thị lực vẫn còn tốt, trí nhớ càng không tệ, bằng hữu giang hồ đã nhìn vài lần thì đều có thể nhớ được. Ông ta thật sự không nhận ra người trẻ tuổi trước mắt này, chưa từng nhìn thấy. Cho nên ông ta lặng lẽ dời bước, vừa lúc chắn cổng, tránh cho vãn bối giang hồ nói năng không đáng tin này cứng rắn xông vào. Hôm nay thôn trang cũng không thái bình, họa bên ngoài lớn đến mức dọa người. Có điều ông ta tin tưởng, lần này cũng giống như lần trước đại quân triều đình áp sát, chỉ cần lão trang chủ vẫn còn thì sẽ có thể gặp dữ hóa lành. Nhưng sâu trong nội tâm ông lão vẫn lo lắng chồng chất. Sở Hào vốn thích làm khó thôn trang, chẳng những đã được thăng quan, hơn nữa so với năm xưa chỉ là một võ tướng xuất thân biên quan bình thường, hôm nay đã là quyền khuynh triều đình. Cộng thêm Hoành Đao sơn trang nhanh chóng quật khởi, vốn nên là bằng hữu của Kiếm Thủy sơn trang mới đúng. Nhưng giang hồ vốn bất đắc dĩ như vậy, người người đều thích tranh đệ nhất. Còn có Thanh Trúc kiếm tiên Tô Lang nước Tùng Khê, từng đánh chết tông sư kiếm pháp Lâm Cô Sơn nước Cổ Du, thanh thần binh “Lục Châu” được Tô Lang đeo bên hông chính là minh chứng. Hôm nay Tô Lang tự phụ kiếm thuật đã đạt tới đỉnh cao, muốn tranh đệ nhất về kiếm thuật với lão trang chủ. Còn Vương Nghị Nhiên thì muốn tranh danh hiệu người đứng đầu võ học nước Sơ Thủy với lão trang chủ. Nhưng ngay cả thôn trang nhà mình, từ trên xuống dưới đều không thể nói Thanh Trúc kiếm tiên Tô Lang, còn có Vương Nghị Nhiên của Hoành Đao sơn trang là kẻ xấu gì. Dù sao đã đến cổng Kiếm Thủy sơn trang, Trần Bình An cũng không vội như trước nữa, nhẫn nại khua môi múa mép với lão canh cổng. Nói tới nói lui, lão canh cổng đại khái đã xác định hậu sinh giang hồ này, ngoại trừ thích nói một ít lời ba hoa trên trời dưới biển, thực ra cũng không phải kẻ xấu gì. Ông ta vẫn đứng chắn cổng, tán gẫu với đối phương, dù sao cũng nhàn rỗi mà. Có điều ông lão cũng hơi oán thầm, người trẻ tuổi này không lanh lợi gì cả. Tán gẫu với mình cả buổi, cầm bầu rượu uống rất nhiều, cũng không hỏi mình có muốn uống hay không, dù chỉ là vài lời khách sáo cũng không có. Mình cũng không phải thật sự muốn uống rượu của hắn, hiện giờ còn đang gác cổng, dĩ nhiên không thể uống rượu. Hơn nữa rượu do thôn trang của mình sản xuất rất ngon, còn thèm rượu trong cái bầu rách nát của ngươi sao? Ngửi cũng đã thấy chẳng ra gì. Nhưng uống hay không là một chuyện, thanh niên ngươi có hỏi hay không lại là chuyện khác. Trần Bình An đương nhiên cũng có nỗi khổ tâm. Hồ lô nuôi kiếm chỉ thi triển pháp thuật che mắt, ông lão vừa cầm sẽ lộ ra sơ hở. Hắn lại không thể từ trong vật một thước “đột nhiên biến ra” một bình rượu quạ kêu, huống hồ cũng thật sự không nỡ. Hai bên không thân không thiết, nào có đạo lý gặp người lại đưa rượu tiên gia cho uống. Sự keo kiệt bủn xỉn của Trần Bình An hắn, cũng có một chút danh tiếng trên giang hồ. Lão canh cổng nhân lúc rãnh rỗi, vừa chê người trẻ tuổi không biết đối nhân xử thế, vừa thuận theo lời nói của đối phương, nói một ít chuyện mà cả nước Sơ Thủy đều biết. Trong triều đình Sở Hào đã lên tiếng, nếu trong một tháng Kiếm Thủy sơn trang không dọn khỏi nơi này, hậu quả tự chịu. Mà Vương Nghị Nhiên còn xem như phúc hậu, không tới sơn trang này gây rối. Có điều y sắp cử hành đại hội võ lâm, mời hào kiệt các phương tới Hoành Đao sơn trang làm khách, đồng tâm hiệp lực. Còn Thanh Trúc kiếm tiên Tô Lang kia, sắp tới sẽ đến đây tìm lão trang chủ “vấn kiếm” (khiêu chiến kiếm thuật). Người tới không thiện, nếu thật sự không nắm chắc mấy phần, nào dám đùa giỡn với loại chuyện này. Lão canh cổng còn nói, lão trang chủ đã từ chối khiêu chiến của Tô Lang. Nhưng Thanh Trúc kiếm tiên kia trẻ tuổi bốc đồng, đã buông lời với giang hồ nước Sơ Thủy, hắn nhất định phải đi Kiếm Thủy sơn trang một chuyến. Sau khi nghe xong, Trần Bình An trầm mặc không nói gì. Hắn và Tô Lang kia từng có hai lần chém giết. Nhưng cuối cùng chẳng biết tại sao, Tô Lang lại lâm trận trở giáo, dùng một kiếm gọt mất đầu của Lâm Cô Sơn vốn là đồng minh. Lão canh cổng cảm khái nói: - Tên hậu sinh xứ khác ngươi, bây giờ đã biết vì sao ta không cho ngươi vào cổng rồi chứ? Nếu là bình thường thì sẽ cho qua, Kiếm Thủy sơn trang chúng ta không thiếu mấy bình rượu ngon đãi khách. Nhưng lúc này không phải là ngày tháng thái bình trước đây, có trời mới biết bên phía trấn nhỏ có gián điệp triều đình dòm ngó hay không. Ngươi đi vào cổng, lại đi ra cổng như vậy, sẽ không thể giải thích được nữa. Người trẻ tuổi, ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ một chút, vì một chút hư danh giang hồ mà rước họa vào thân, đáng giá sao? Cần gì như thế, vẫn nên đi thôi. Trần Bình An đột nhiên quay đầu nhìn vào trong cổng. Ông lão liền quay đầu nhìn theo, cho rằng có người nào đó trong phủ đến đây. Kết quả lại không một bóng người. Đợi đến khi ông ta dời mắt đi, người trẻ tuổi kia đã đưa cho ông ta một bình rượu, cười nói: - Lão tiên sinh là người từng trải, chỉ bằng những lời hảo tâm vừa rồi, nên nhận lấy bình rượu này. Ông lão đang nghi hoặc vì sao người trẻ tuổi lại có động tác quay nhìn như vậy, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉcảm thấy hậu sinh này còn xem như có một chút tư chất xông pha giang hồ. Bằng không cứ cứng đầu cứng cổ, cho dù võ công cao, nhân phẩm tốt, cũng chưa chắc sẽ có thành tựu lớn gì. Ông ta vẫn lắc đầu nói: - Cầm rượu của ngươi rồi, lại ngăn ngươi cả buổi không cho vào cổng, chẳng phải ta sẽ thẹn với lương tâm sao? Bỏ đi, thấy ngươi cũng không phải trong tay dư dả, cứ tự mình giữ lấy. Hơn nữa ta là người canh cổng, hiện giờ không thể uống rượu. Trần Bình An mở nắp đất sét, lắc lư, hỏi: - Thật sự không uống? Lão canh cổng nghe vậy lại động tâm, nhưng vẫn không cầm lấy. Rượu có ngon cũng không hợp quy củ, huống hồ lòng người cách một cái bụng, cho nên không dám nhận. Người trẻ tuổi kia bỗng nhiên đội nón lên, trong thoáng chốc nhét bình rượu cho ông ta, sau đó xoay người đi xuống bậc thềm, cười nói: - Hình như có người sắp tới, chắc là giống như ta. Ta đi truyền lời giúp lão tiên sinh, bảo hắn không nên tới thôn trang mua danh trục lợi nữa. Lão canh cổng nâng bình rượu, ngước mắt nhìn. Nơi ánh mắt có thể nhìn tới, trên con đường cũng không có bóng người nào, mà thanh niên kia vẫn chậm rãi đi xa. Ông ta dở khóc dở cười. Rốt cuộc vẫn là một người trẻ tuổi, da mặt mỏng, đã ăn canh tiễn khách, sau đó lại dùng một lý do tệ hại như vậy, tìm một bậc thang xuống đài cho mình? Ông lão thở dài, trong lòng có phần không nỡ. Nhưng người trong giang hồ chính là như vậy. Vốn còn định nói cho người trẻ tuổi giả vờ là kiếm khách kia một câu, đợi đến khi thôn trang sóng yên gió lặng lại tới nhà, mình nhất định sẽ không ngăn cản. Có điều sau khi do dự, ông ta vẫn nuốt những lời kia xuống bụng. Người trẻ tuổi ra ngoài xông pha giang hồ, vấp váp trắc trở cũng không phải là chuyện xấu. Tại trấn nhỏ náo nhiệt nằm gần Kiếm Thủy sơn trang, bên trong một gian phòng trang nhã cao cấp ở nhà trọ, có một vị công tử tuổi tác thực sự đã bốn mươi, nhưng vẫn tuấn tú như hai mươi tuổi. Hắn khoanh chân ngồi trên một tấm bồ đoàn, cẩn thận lau chùi một thanh trường kiếm đã ra khỏi vỏ. Vỏ kiếm đặt ngang trên đầu gối, có khắc hai chữ triện “Lục Châu”, từng là bội kiếm yêu thích của đệ nhất kiếm khách Lâm Cô Sơn nước Cổ Du. Năm đó sau khi Lâm Cô Sơn bị chém đầu, thanh thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn đã thành bội kiếm của người này. Bên hông người này còn đeo một đoạn trúc xanh óng ánh, dài hai thước sáu tấc, ngang với kiếm. Còn có một cô gái xinh đẹp, đã theo người này rời khỏi nước Tùng Khê đi tới trấn nhỏ. Cô vừa là kiếm thị (người hầu dùng kiếm), vừa là đệ tử. Khi kiếm khách áo xanh đầu đội nón rộng vành, lưng đeo trường kiếm rời khỏi trấn nhỏ, cô gái kia nhẹ nhàng đi tới bên ngoài gian phòng trang nhã, gõ cửa phòng, dịu dàng nói: - Sư phụ, cuối cùng đã có người thăm viếng Kiếm Thủy sơn trang rồi. Hai người vừa là thầy trò vừa là chủ tớ, đến đây đã gần mười ngày. Nam tử đã dặn dò cô, đợi ngày nào có người đi tới Kiếm Thủy sơn trang cửa nhà vắng vẻ kia, chính là lúc mình xuất kiếm. Những ngày qua cô vẫn luôn đứng ở nơi cao nhất của trấn nhỏ, chờ đợi người kia xuất hiện. Cô đã chờ đến mức cảm thấy phiền, bởi vì cô rất tin tưởng, lần này sư phụ vấn kiếm Tống Vũ Thiêu, sau một trận chiến, nhất định sẽ dương danh ở các nước Sơ Thủy, Tùng Khê, Thải Y. Có điều cực khổ chờ gần mười ngày, vẫn không có một người giang hồ nào đến Kiếm Thủy sơn trang. Lúc này nam tử trong phòng mỉm cười nói: - Rất tốt. Cô gái kiếm thị kia lui xuống, lướt lên một nóc nhà mái cong, tâm tình kích động, chờ đợi sư phụ vấn kiếm và xuất kiếm. Một kiếm kia, nhất định sẽ là phong thái tuyệt thế siêu việt giang hồ. Bởi vì nam tử trong phòng chính là Thanh Trúc kiếm tiên Tô Lang. Tô Lang không vội vàng đứng dậy, vẫn cúi đầu lau thanh “Lục Châu” kia. Lau lưỡi kiếm, vốn là đang nuôi dưỡng kiếm ý, không ngừng tích lũy kiếm ý. Kiếm thị cảm thấy giống như sống một ngày bằng một năm, nhìn về Kiếm Thủy sơn trang, chỉ lo Tống Vũ Thiêu kia sẽ đột nhiên bỏ chạy. Cô lại nhìn nhà trọ một chút, ước ao bóng dáng của sư phụ nhanh chóng xuất hiện. Cuối cùng Thanh Trúc kiếm tiên Tô Lang thay một bộ trường bào xanh biếc, rời khỏi cửa lớn nhà trọ, đứng giữa đường lớn rộn ràng nối thẳng đến Kiếm Thủy sơn trang. Tô Lang tay cầm Lục Châu, bên hông đeo một đoạn trúc xanh biểu hiện thân phận siêu nhiên của hắn. Trên đường lớn, kiếm khí hùng hồn như thủy triều dào dạt, khiến cho người đi đường sợ đến bỏ chạy tứ tán. Không biết là ai dẫn đầu hô lên danh hiệu của Thanh Trúc kiếm tiên, tiếp theo là những lời hưng phấn, liên tục không ngừng. Sau đó là vô số người nhiều chuyện, chạy lên lầu, hoặc là học theo kiếm thị của Tô Lang, leo lên nóc nhà xem trận chiến. Trong đó có một số nam nữ vẻ mặt nghiêm túc, đứng ở những vị trí khác nhau trong trấn nhỏ, lại không ồn ào như những khán giả mặt đỏ tới mang tai kia. Bọn họ chính là gián điệp và tử sĩ nước Sơ Thủy an bài ở đây. Cô gái đứng trên nóc nhà mái cong tầm mắt rộng rãi nhất, không ngừng cười nhạt. Tô Lang bước ra bước đầu tiên, kiếm khí tung hoành bốn phương tám hướng. Bước thứ hai, một bước đã vượt qua một trượng. Một số người không biết sống chết còn ở lại hai bên đường lớn, bắt đầu cảm thấy nghẹt thở, ào ào trốn vào trong tiệm, mới có thể hô hấp một chút. Khi vị đại kiếm tiên giang hồ danh chấn mấy nước này đi bước thứ ba, một bước đã xa đến mấy trượng. Những gián điệp tử sĩ được Sở đại tướng quân an bài ở trấn nhỏ, cho dù quan sát từ xa, trong lòng cũng rung động không thôi. Trên đời lại có kiếm khí ác liệt như vậy. Bước thứ tư của Tô Lang, vừa lúc rời khỏi cổng chào trấn nhỏ. Kiếm ý và khí thế trên người, đã tăng đến đỉnh cao võ học cả đời. Nhưng ngay lúc này Tô Lang lại dừng bước. Nơi xa có một kiếm khách áo xanh đội nón rộng vành đi tới. Sở dĩ Tô Lang dừng bước, không thuận thế đi tới Kiếm Thủy sơn trang vấn kiếm Tống Vũ Thiêu, là do vị khách không mời đột ngột xuất hiện trước mắt này. Bởi vì khoảnh khắc người này xuất hiện, cũng là lúc Tô Lang muốn rút Lục Châu trong tay ra, khiến hắn vốn tự nhận tâm cảnh không tì vết và khí thế viên mãn, dường như lại xuất hiện một chút bụi bặm và đình trệ. Cho nên Tô Lang lựa chọn dừng bước, mặc cho người nọ “một bước” đi tới trước mặt mình. Trước giờ Tô Lang không sợ chém giết cận thân với người khác, đối phương là tu sĩ trên núi thì càng tốt. Vị khách đội nón rộng vành kia nhìn rất trẻ tuổi. - Nghe nói ngươi muốn vấn kiếm? Người nọ mở miệng hỏi: - Nhưng Tống lão tiền bối không phải đã từ chối so tài với ngươi sao? Đối với một tiền bối giang hồ, làm vậy xem như là đã nhượng bộ, ngươi còn muốn được voi đòi tiên? Tô Lang cảm thấy những vấn đề ngây thơ này, cái nào cũng buồn cười, không nên thốt ra từ miệng một kẻ có thể tạm thời ngăn mình đi tới trước. Người nọ do dự một thoáng, lại hỏi: - Có phải chỉ cần tìm một lý do, cho dù đúng hay không, cũng có thể làm theo ý mình? Tô Lang mỉm cười nói: - Vậy ngươi cũng tìm một cái? Người nọ lại thật sự suy nghĩ, sau đó nhấc nhấc nón, cười nói: - Nghĩ xong rồi, ngươi làm chậm trễ ta mời Tống lão tiền bối ăn lẩu. Tô Lang đã trở lại cảnh giới kiếm tâm viên mãn không tỳ vết, chậm rãi nói: - Vậy ngươi thử xem, có thể ngăn cản ta xuất kiếm hay không. Một quyền qua đi, còn không thể khiến Trần Bình An sử dụng một lá bùa rút đất. Vị Thanh Trúc kiếm tiên đại danh lừng lẫy kia đã một đường thẳng tắp, từ nơi nào đến thì quay về nơi đó, ngã xuống nhà trọ trấn nhỏ lúc trước hắn đi ra. Trần Bình An cũng không thèm nhìn bên đó, xoay người trở về Kiếm Thủy sơn trang, lẩm bẩm nói: - Chắc là vừa mới bước vào cảnh giới thứ bảy? Hèn gì giống như giấy dán. Hắn lại trở về trước cổng Kiếm Thủy sơn trang. Lão canh cổng không hiểu chuyện gì, bởi vì chẳng những lão trang chủ đã xuất hiện, thiếu trang chủ và phu nhân cũng tới. Người người sắc mặt nghiêm túc. Chẳng lẽ là Thanh Trúc kiếm tiên kia đã lộ diện? Nhưng ông ta chỉ nhìn thấy kiếm khách áo xanh kia đi rồi trở lại. Ông lão vui vẻ, ôi chao, thằng nhóc này da mặt thật dày, bỏ đi, nể tình bình rượu ngon kia, không tính toán với hắn nữa. Vả lại xông pha giang hồ, đôi khi da mặt dày cũng có lợi ích. Trong tầm mắt của ông lão, người trẻ tuổi kia không ngừng chạy chầm chậm đến gần cổng, từ xa đã vẫy tay kêu lên: - Tống lão tiền bối, có ăn lẩu không? Ông lão vuốt mặt, người trẻ tuổi à, như vậy thì quá không biết xấu hổ rồi?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang