[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 471 : Nghe nói ngươi muốn vấn kiếm (phần 1)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 01:57 14-04-2025
Bên bờ sông Thiết Phù, mấy vị lão phu tử mũ cao tay áo rộng dẫn đầu đi ở phía trước. Phía sau là nam nữ trẻ tuổi áo nho, hiển nhiên đều là môn sinh Nho gia.
Đội ngũ giống như một con rắn dài màu xanh, người người lớn tiếng ngâm nga “Khuyến Học Thiên”.
Nước sông róc rách, tiếng đọc oang oang.
Trong đội ngũ có một cô gái trẻ tuổi mặc áo đỏ, bên hông cột hồ lô nhỏ màu bạc đựng đầy nước trong, trên lưng đeo một hòm sách trúc xanh nho nhỏ. Sau khi đi qua trấn Hồng Chúc và núi Kỳ Đôn, cô từng lén lút nói với Mao sơn chủ, muốn một mình trở về quận Long Tuyền. Như vậy có thể tự mình quyết định nơi nào đi nhanh một chút, nơi nào đi chậm một chút. Có điều lão phu tử không đồng ý, nói trèo đèo lội suối không phải nghiên cứu học vấn trong thư phòng, phải hòa đồng với nhau.
Trong đó đi qua miếu thủy thần sông Thiết Phù, thần linh sông nước Dương Hoa cấp bậc cao nhất Đại Ly, một vị thần linh gần như không bao giờ hiện thân, lại lần đầu tiên xuất hiện trước mắt những đệ tử thư viện này. Cô ôm một thanh trường kiếm tua vàng, nhìn theo đám nhân tài đọc sách có cả người Đại Tùy lẫn Đại Ly. Theo lý mà nói, hôm nay thư viện Sơn Nhai đã bị hủy bỏ danh hiệu bảy mươi hai thư viện, Dương Hoa thân là thần linh núi sông đứng đầu Đại Ly, hoàn toàn không cần đối xử long trọng như vậy.
Nhưng thư viện Sơn Nhai đã dời đến núi Đông Hoa kinh thành Đại Tùy, từng là thánh địa trong lòng tất cả người đọc sách Đại Ly. Mà hôm nay ở Đại Ly, sơn chủ Mao Tiểu Đông vẫn có học trò đầy triều, nhất là tại hai bộ Lễ, Binh càng đức cao vọng trọng.
Khi Dương Hoa còn là thị nữ ôm kiếm bên cạnh vị nương nương trong cung kia, đã rất ngưỡng mộ thư viện Sơn Nhai ở kinh thành Đại Ly. Còn từng theo nương nương đến thư viện, gặp được vị Mao lão phu tử thân hình cao lớn kia, cho nên hôm nay mới hiện thân.
Tại thác nước tiếp giáp giữa sông Thiết Phù và sông Long Tu, đã sớm có người chờ đợi.
Mấy vị sơn chủ thư viện Lâm Lộc núi Phi Vân, cùng với thái thú Ngô Diên, Viên huyện lệnh, Tào giám sát quận Long Tuyền, đều đứng trong hàng ngũ.
Còn có một ông lão họ Lý, chính là gia chủ họ Lý đường Phúc Lộc, ông nội của ba anh em Lý Hi Thánh, Lý Bảo Châm, Lý Bảo Bình. Ông lão có tu vi cảnh giới Nguyên Anh, hôm nay đã là cung phụng hàng đầu Đại Ly, chỉ là vẫn luôn không tuyên dương với bên ngoài mà thôi.
Năm xưa đối với bốn họ mười tộc lớn nắm giữ phần lớn lò gốm, họ Tống Đại Ly đã có ban ân đặc biệt không ai biết. Họ Tống từng ký kết mật ước với thánh nhân, cho phép các gia tộc “giữ lại” đồ sứ bản mệnh của một đến ba nhân tài tu đạo. Dưới mí mắt của các đời thánh nhân trấn giữ nơi này, có thể phá lệ tu hành, hơn nữa không quan tâm tới thiên đạo trấn áp và bí pháp cấm chế của động tiên Ly Châu.
Chỉ là sau khi tu hành, không khác nào bị hạn chế phạm vi hoạt động, không thể tự tiện rời khỏi khu vực động tiên. Nhưng cứ cách trăm năm họ Tống Đại Ly lại cho ba danh ngạch cố định, lặng lẽ mang ba người rời khỏi động tiên. Còn như vì sao gia chủ họ Lý năm đó rõ ràng đã bước vào địa tiên Kim Đan, lại không được họ Tống Đại Ly mang đi, chuyện bí mật này chắc sẽ liên quan rất rộng.
Ông lão họ Lý dù gì cũng là một vị địa tiên Nguyên Anh, từ xa nhìn thấy cháu gái mà mình yêu thích, vẻ mặt lập tức tươi cười, làm sao cũng không che giấu được.
Chỉ là chẳng biết tại sao, ông ta luôn cảm thấy cháu gái của mình vẫn không hòa đồng giống như năm đó, dáng vẻ thui thủi một mình, lại giống như có một chút khác biệt. Ông ta vừa vui vẻ lại vừa mất mát.
Tiểu Bảo Bình rốt cuộc đã lớn rồi. Thật là, cũng không nói với ông nội thương yêu nó một tiếng, cứ âm thầm lớn lên như vậy.
Thân tình giữa ông và cháu, tại Lý gia là rõ ràng nhất. Đặc biệt ông lão đối xử với cháu gái Lý Bảo Bình nhỏ tuổi nhất, quả thật còn tốt hơn hai cháu trai cộng lại. Mấu chốt là cháu trưởng Lý Hi Thánh và cháu thứ Lý Bảo Châm, bởi vì mẹ của chúng thiên vị quá rõ ràng, cho nên trong mắt tôi tớ, quan hệ giữa hai bên dường như có một chút tế nhị. Nhưng hai người đều rất cưng chiều em gái, chưa từng che giấu.
Lý Bảo Bình đeo hòm trúc nhỏ cũ kỹ xinh xắn, một mình đi bên bờ sông Long Tu nước cạn, nhưng tiếng nước chảy còn lớn hơn giữa sông.
Trong đội ngũ cách đó không xa, Lý Hòe đi cùng hai hảo hữu, còn có Lâm Thủ Nhất đang nói chuyện giao lưu với một vị thầy giáo thư viện, đều đeo hòm trúc kiểu dáng tương tự.
Ba hòm trúc đều xuất xứ từ tay một người, không giống mới là lạ. Có điều hòm của Lý Bảo Bình được làm sớm nhất, chất liệu lại bình thường nhất, chỉ là trúc xanh phổ thông. Còn hòm của Lâm Thủ Nhất và Lý Hòe là sau khi qua núi Kỳ Đôn, Trần Bình An dùng trúc anh dũng của Ngụy Bách chế tạo, đã nhiều năm như vậy màu sắc vẫn rất xanh tươi.
Còn về Vu Lộc và Tạ Tạ, tại quan ải Đại Ly mới lần đầu gặp mặt Trần Bình An, cho nên không có đãi ngộ như vậy.
Thần Bắc Nhạc Đại Ly Ngụy Bách không xuất hiện, thánh nhân Nguyễn Cung cũng không lộ diện.
Một vị phó sơn chủ thư viện Sơn Nhai đã từng đập bàn với Mao Tiểu Đông, sau đó được Thôi Đông Sơn tâm sự, thấy vậy liền hơi nhíu mày. Hành động này của Đại Ly, hợp lý nhưng lại không hợp tình.
Hai người có phân lượng lớn nhất, đều không đếm xỉa tới thư viện Sơn Nhai.
Quan trọng là thư viện Lâm Lộc hay thái thú quận thành Ngô Diên cũng vậy, dường như đều không có ý giải thích chuyện này.
Vị phó sơn chủ xuất thân thế tộc Đại Tùy này, trong lòng không kìm được thổn thức, suy cho cùng vẫn là do quốc lực hai bên chênh lệch. Nhớ năm xưa, núi sông Đại Tùy ta và vương triều họ Lư, có bao nhiêu người đọc sách Đại Ly mộ danh tìm đến, tự hào vì đã cùng danh sĩ hai nước thơ từ xướng họa
Đội ngũ dừng bước, các lão phu tử thư viện khách sáo hàn huyên với đám người Đại Ly kia.
Lý Bảo Bình nhìn thấy ông nội mình, lúc này dáng vẻ mới giống như lúc còn nhỏ, khẽ lắc lư hòm trúc và hồ lô màu bạc bên hông, ba chân bốn cẳng chạy như bay tới.
Ông lão cười kêu lên:
- Tiểu Bảo Bình, chạy chậm một chút.
Lý Bảo Bình dừng gấp đứng yên trước người ông lão, lớn tiếng gọi “ông nội”, tươi cười rạng rỡ.
Ông lão nghĩ một đằng nói một nẻo, oán giận nói:
- Đã là đại cô nương rồi, thật là kỳ cục.
Cách đó không xa là Mã Liêm xuất thân hào phiệt Đại Tùy, nhìn thấy cô nương kia cuối cùng đã nở nụ cười, hắn liền thở phào một hơi, tâm tình cũng theo đó tốt lên.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Quan chỉ lắc đầu không thôi. Tên ngốc Mã Liêm này, xem như không có thuốc nào cứu được rồi. Tại thư viện đã như vậy, mấy ngày không nhìn thấy bóng dáng kia thì hồn bay phách lạc, thỉnh thoảng gặp phải trên đường lại không dám chào hỏi. Lưu Quan lại không nghĩ ra, Mã Liêm ngươi là một con cháu thế gia hàng đầu Đại Tùy, nhiều đời giàu có, làm sao ngay cả thích một cô nương cũng không dám?
Lý Hòe thì biết nội tình.
Lúc trước thư viện đã nhận được tin của Trần Bình An từ quận Long Tuyền gởi tới, Lý Bảo Bình liền dự định xin nghỉ về quê, nhưng khi đó phu tử thư viện lại không đồng ý. Lúc Lý Bảo Bình chuẩn bị trèo tường bỏ trốn, đột nhiên lại truyền ra một tin tức, Mao sơn chủ muốn tự mình dẫn theo một số đệ tử thư viện tới núi Phi Vân Đại Ly, một đường du lịch, sau đó so tài học vấn với thư viện Lâm Lộc. Ngoài ra còn có thể quan sát cảnh tượng long trọng, trăm ngàn thần linh nắm tay dạo đêm thăm núi cao.
Vẫn phải trách bản thân Lý Bảo Bình, nói là muốn cho tiểu sư thúc của cô một sự ngạc nhiên mừng rỡ, trước tiên không nói cho núi Lạc Phách biết bọn họ sẽ hồi hương. Kết quả đi được nửa đường, Lý Bảo Bình không biết từ đâu nhận được tin tức, có thể là thư nhà hay gì đó, lại bắt đầu không có tinh khí thần nữa. Cô càng ngày càng trầm mặc ít nói, khôi phục dáng vẻ mấy năm trước đọc sách ở thư viện.
Hôm nay ở thư viện Sơn Nhai, theo sau Lý Bảo Bình đọc sách càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh, số lần thỉnh giáo người khác, đưa ra vấn đề lại càng ít. Ban đầu các phu tử tiên sinh gần như đều bị hỏi khó, lúc này lại cảm thấy tịch mịch. Không còn những chuyện khó khăn kia, bọn họ lại cảm thấy không thích ứng, đều hoài niệm tiểu cô nương mặc áo bông đỏ năm đó, nghiêm túc hỏi bọn họ những vấn đề kỳ quái.
Theo như kế hoạch ban đầu, học sinh thư viện Sơn Nhai trước tiên sẽ đến thư viện Lâm Lộc núi Phi Vân, tiếp theo sẽ có hai ngày tự do hoạt động. Sau đó sẽ một lần nữa tụ tập ở thư viện Lâm Lộc, quan sát tiệc thần linh dạo đêm do Bắc Nhạc Đại Ly cử hành.
Một nhóm người cuồn cuộn băng qua trấn nhỏ.
Ông lão họ Lý không tới nhà tổ ở đường Phúc Lộc, mà dự định theo Tiểu Bảo Bình vào núi. Đương nhiên làm một vị tu sĩ Nguyên Anh và cung phụng hàng đầu Đại Ly, học vấn Nho gia lại thâm sâu, ông ta không đi theo bên cạnh Lý Bảo Bình, bởi vì như vậy chỉ sẽ khiến cháu gái càng xa cách bạn học Đại Tùy.
Sau khi học sinh thư viện Đại Tùy rời khỏi trấn nhỏ, đi qua núi Chân Châu, một nha đầu đen nhẻm tay cầm gậy leo núi, bên hông là đao kiếm chéo, bên cạnh còn có một con chó vàng thân hình to lớn, cùng nhau chạy nhanh. Vóc dáng của cô thấp bé, không thấy được bộ áo đỏ trong đội ngũ kia, cho đến khi chạy lên núi của sư phụ nhà mình, mới nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Bùi Tiền gắng sức vẫy tay, lớn giọng kêu lên:
- Bảo Bình tỷ tỷ! Ta ở chỗ này, chỗ này!
Lý Bảo Bình đột nhiên quay đầu, nhìn thấy bóng dáng tung tăng của Bùi Tiền. Cô vội vàng rời khỏi đội ngũ, chạy đến ngọn núi nhỏ kia.
Lý Hòe vui vẻ, dừng bước không đi nữa, ở lại cuối cùng đội ngũ, sau đó lớn tiếng gọi:
- Bùi Tiền! Ta thì sao, ta thì sao?
Bùi Tiền trợn trắng mắt, không để ý tới hắn.
Lưu Quan và Mã Liêm giống như cười trên nỗi đau của người khác.
Những năm qua Bùi Tiền thỉnh thoảng sẽ viết thư tới thư viện Đại Tùy, trong thư cũng ngẫu nhiên nhắc tới Mã Liêm và Lưu Quan, hai tên lính hầu trong suy nghĩ của cô. Dù sao đã ước hẹn sau này sẽ hành tẩu giang hồ với Lý Hòe, săn tìm bảo vật, phân chia năm năm. Nhưng nếu bên cạnh không có mấy tên lâu la phất cờ hò reo, sẽ không thể hiện được thân phận của cô. Mã Liêm khá ngốc nhưng trung thành, Lưu Quan thì lòng dạ sâu, có thể làm một quân sư quạt mo.
Lý Bảo Bình chạy đến núi Chân Châu, Bùi Tiền cũng chạy xuống núi Chân Châu, hai người đụng đầu ở chân núi.
Lý Bảo Bình đưa tay ấn đầu Bùi Tiền, khoa tay múa chân một chút, hỏi:
- Bùi Tiền, sao ngươi không lớn chút nào vậy?
Bùi Tiền giống như bị sét đánh, phiền muộn không vui. Bảo Bình tỷ tỷ đúng là không biết nói chuyện, nào có ai vừa mở miệng đã đâm vào tim người khác như vậy.
Lý Bảo Bình đột nhiên nói:
- Không sao, có chí không ở vóc dáng cao.
Tâm tình Bùi Tiền tốt hơn một chút, đồng ý nói:
- Đúng đúng đúng, chí hướng của ta cao xa, tại núi Lạc Phách ai cũng biết, sư phụ cũng thừa nhận.
Nói đến đây, Bùi Tiền quay đầu liếc nhìn con chó nằm cách đó không xa. Con chó cúi đầu, không dám nhìn thẳng cô bé tay cầm gậy leo núi này.
Nhắc đến sư phụ, Bùi Tiền lại an ủi:
- Bảo Bình tỷ tỷ, đừng thương tâm, nhất định đừng thương tâm. Sư phụ ta không biết các người sẽ tới, cho nên mới tự mình chạy đi giang hồ. Sau này gặp được sư phụ, ta sẽ giúp tỷ mắng người... ừm, nói người mấy câu... một câu được rồi.
Lý Bảo Bình đã sắp cao hơn Bùi Tiền một cái đầu, cười hỏi:
- Sao ngươi lại ở trấn nhỏ, không ở núi Lạc Phách luyện tập bộ Phong Ma kiếm pháp kia của ngươi?
Bùi Tiền ưỡn ngực, nhón chân lên, tự hào nói:
- Bảo Bình tỷ tỷ không biết đâu, hôm nay ở trấn nhỏ, ta đã thay sư phụ trông coi buôn bán của hai cửa tiệm. Đó là hai cửa tiệm rất to, rất to.
Lý Bảo Bình ngạc nhiên nói:
- Ngươi đã lợi hại như vậy rồi?
Bùi Tiền gật đầu:
- Nếu Bảo Bình tỷ tỷ không tin, bây giờ ta có thể dẫn tỷ đi ngõ Kỵ Long. Câu đối xuân và thần giữ cửa ở đó, còn có chữ “Phúc” và chữ “Xuân”, đều là do ta tự tay dán lên.
Lý Bảo Bình “ừ” một tiếng, khen ngợi:
- Không tệ, vóc dáng không cao, nhưng đã có thể phân ưu cho tiểu sư thúc rồi.
Bùi Tiền cười đến không khép miệng được, Bảo Bình tỷ tỷ cũng không dễ khen người.
Lý Bảo Bình quay đầu nhìn đội ngũ, nói với Bùi Tiền:
- Ta phải đi thư viện Lâm Lộc núi Phi Vân trước, chờ thu xếp xong sẽ xuống núi tìm ngươi chơi đùa.
Bùi Tiền nhìn Bảo Bình tỷ tỷ vóc dáng cao cao, gương mặt gầy gầy, giống như nhớ ra chuyện gì đó. Tiểu nha đầu vừa rồi còn tràn đầy vui mừng, đột nhiên lại khóc lên, cúi đầu dùng mu bàn tay lau nước mắt, nức nở nói:
- Bảo Bình tỷ tỷ, lần này sư phụ về nhà, đã gầy đi rồi. Còn gầy hơn cả tỷ, đến mức ta cũng sắp không nhận ra được. Sư phụ không nói gì, nhưng ta biết, sư phụ ở hồ Thư Giản ba năm, cuộc sống không hề tốt đẹp. Bảo Bình tỷ tỷ, tỷ đọc sách nhiều, bản lĩnh cao, còn lớn gan, sư phụ lại thích tỷ như vậy, nhưng những năm qua tỷ cũng không đi thăm sư phụ một lần. Sư phụ nhìn thấy tỷ rồi, nhất định còn cao hứng hơn thấy ta... biết đâu sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa.
Lý Bảo Bình cười lên, quay đầu nhìn về phía nam xa xôi, nhíu cặp mắt hẹp dài. Gương mặt không còn tròn trịa như năm đó, đã hơi nhỏ và nhọn như trứng ngỗng.
Cô cúi người xuống, giúp Bùi Tiền lau nước mắt, nhẹ giọng nói:
- Được rồi được rồi, trách ta trách ta.
Bùi Tiền khóc xong, lại hơi chột dạ, bèn xin lỗi:
- Xin lỗi, Bảo Bình tỷ tỷ, ta nói năng lung tung rồi.
Lý Bảo Bình vỗ vai Bùi Tiền, cười nói:
- Tạm biệt.
Bùi Tiền gật đầu, nhìn Lý Bảo Bình xoay người rời đi.
Bảo Bình tỷ tỷ đeo hòm trúc nhỏ kia, vẫn mặc áo đỏ quen thuộc. Nhưng Bùi Tiền nhìn bóng lưng dần dần đi xa, không biết vì sao lại lo lắng, ngày mai hoặc ngày mốt gặp lại Bảo Bình tỷ tỷ, vóc dáng của đối phương sẽ cao hơn, càng không giống như trước nữa.
Không biết năm đó sư phụ đi vào thư viện Sơn Nhai, liệu có cảm giác này không? Khi ấy sư phụ khăng khăng lôi kéo bọn họ, làm những chuyện trên hồ nước thư viện mà Bùi Tiền cảm thấy rất hứng thú, có phải vì sư phụ đã nghĩ đến hôm nay? Con người lớn lên, thật ra là một chuyện rất không vui.
Bùi Tiền gãi đầu, giậm chân một cái, phiền muộn không thôi. Hôm nay dù sao mình cũng là bà chủ của hai tiệm, sao không ghi chép lại nhỉ? Cô từ trong tay áo lấy ra hai xâu mứt quả dùng giấy dầu gói kỹ... đã quên cho Bảo Bình tỷ tỷ rồi.
Cô thở vắn than dài, bỏ lại một xâu mứt quả vào trong tay áo, giữ lại một xâu, tự mình ăn, mùi vị thật không tệ. Còn tiền mua mứt quả là do Thạch Nhu bỏ ra. Thạch Nhu cũng thật là, ở trong tiệm Áp Tuế, mình chỉ nhắc mấy câu tới mứt quả, hỏi Thạch Nhu có nghe âm thanh tiểu thương đi khắp hang cùng ngõ hẻm rao hàng hay không. Mấy lần như thế, Thạch Nhu lại chủ động nhét một nắm tiền đồng cho cô, nói mời cô ăn, không cần trả tiền.
Như vậy thật xấu hổ, Bùi Tiền cô cũng không còn là trẻ con thèm ăn nữa. Thế là cô nhìn chằm chằm vào tiền đồng trong tay Thạch Nhu, sau đó lắc đầu khoát tay, nói không cần không cần. Có điều cuối cùng cô vẫn là nhận lấy, thịnh tình khó từ chối.
Ăn mứt quả xong, giữ lại xâu trong tay áo là được rồi. Dù sao tiền là do Thạch Nhu bỏ ra, trở về tặng cho tỷ ấy. Còn phần của Bảo Bình tỷ tỷ, ngày mai tự cô bỏ tiền là được.
Người giang hồ làm việc, chính là hào sảng như vậy.
Bùi Tiền vung gậy leo núi một trận, liếc thấy con chó tránh ra xa, liền trừng mắt một cái. Con chó lập tức cúp đuôi chạy đến nằm bên cạnh cô.
Bùi Tiền ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy miệng nó, tức giận nói:
- Tiểu lão đệ, ngươi có chuyện gì thế, vóc dáng thấp như vậy, ngươi là bí đao lùn sao? Có mất mặt không? Hả? Mở miệng nói chuyện đi!
Con chó này năm xưa đột nhiên nhận được một phúc duyên lớn, thực ra đã sớm thành tinh giống như chó Niện Sơn, vốn nên chạy loạn trong núi lớn phía tây quận Long Tuyền. Lúc này nó lại không cử động, ánh mắt tràn đầy ấm ức và ai oán.
Hôm nay nó đã hiểu biết thông linh, chỗ dựa lại là Long Tuyền kiếm tông, trong dãy núi phía tây cũng xem là một yêu quái núi sông không ai dám đụng chạm. Nhưng muốn mở miệng nói tiếng người và hóa thành hình người, vẫn còn kém một chút đạo hạnh.
Bùi Tiền ra sức nắm chặt miệng chó không buông, mở to mắt, tiếp tục trách mắng:
- Không nói chuyện nghĩa là không phục rồi? Ai cho ngươi gan chó như vậy?
Con chó không dám cử động.
Cổ tay Bùi Tiền vặn một cái, đầu chó theo đó xoay chuyển, con chó lập tức nức nở. Bùi Tiền thở phì phì nói:
- Nói, có phải lại ở sau lưng ta ức hiếp ngỗng trắng lớn trong trấn nhỏ? Nếu không vì sao mỗi lần ta dẫn ngươi theo bên cạnh, bọn chúng nhìn thấy lại bỏ chạy? Ngươi có biết thế nào là “quyền cao đừng xuất” không? Tức chết ta rồi, theo ta xông pha giang hồ lâu như vậy, không học được chút gương tốt nào.
Con chó kia đoán rằng thật sự cảm thấy muốn chết. Năm đó là ai cưỡi một con ngỗng trắng lớn chạy loạn trong ngõ nhỏ vậy?
Bùi Tiền khó khăn lắm mới bỏ qua cho con chó, buông tay ra, đứng dậy phủi phủi tay. Đột nhiên cô chớp chớp mắt, đưa tay lên dụi mắt.
Lần trước ở ngõ Kỵ Long, sau khi ăn hạt châu do sư phụ đưa tới, lại thường xuyên bị như vậy, cặp mắt mệt mỏi nhưng lại không đau. Chỉ là hơi phiền lòng, hại cô mấy lần chép sách, đột nhiên chớp mắt một cái, nét bút lại nghiêng lệch. Viết không ngay ngắn thì phải viết lại, đây là một trong số ít quy củ của sư phụ, cô vẫn luôn làm theo, cho dù hôm nay đã không ai quản cô chép sách.
Hơn nữa thỉnh thoảng nhìn mặt giấy viết đầy chữ, cô luôn cảm thấy có một số chữ sẽ chuyển động. Có điều khi nhìn kỹ thì lại rất bình thường, từng chữ quy củ nằm trên giấy.
Bùi Tiền định nhân cơ hội dẫn Bảo Bình tỷ tỷ đi núi Lạc Phách, hỏi Chu lão đầu bếp suốt ngày chơi bời trên núi một chút, dù sao cái gì lão cũng biết. Nếu thật sự không được thì hỏi sơn thần lão gia Ngụy Bách. Không được nữa, ài, cũng chỉ có thể đi đầm rồng hang hổ tầng hai lầu trúc, thỉnh giáo lão tiên sinh một lời không hợp lại muốn dạy quyền pháp cho cô. Lão tiên sinh chỉ là ỷ vào tuổi tác lớn, sức lực nhiều hơn sư phụ mấy cân mấy lượng mà thôi, biết quyền pháp cái gì? Có biết nhiều bằng sư phụ của cô không? Ông ta biết cái rắm.
Cô bắt đầu nghênh ngang đi về phía trấn nhỏ, ngẩng đầu không nhìn đường, ưỡn ngực lên cao, lớn tiếng nói:
- Đi đường ngang ngược, kẻ địch hoảng hốt. Phong Ma kiếm pháp, tuyệt thế vô song. Nếu là bằng hữu, giết chó bản địa, ta ăn thịt còn ngươi ăn canh.
Con chó kia cúp đuôi, ngoan ngoãn đi theo sau Bùi đại nữ hiệp.
---------
Trấn nhỏ càng náo nhiệt, bởi vì có rất nhiều học sinh thư viện Đại Tùy tới đây, nói ngôn ngữ thông dụng một châu.
Lý Hòe dẫn Lưu Quan và Mã Liêm đến nhà mình, bên ngoài nhìn cực kỳ rách nát. Lý Hòe lại chẳng hề để ý, lấy chìa khóa mở cửa ra, dẫn bọn họ đi gánh nước quét dọn nhà. Lưu Quan vốn xuất thân nghèo khổ nên còn đỡ, Mã Liêm lại nhìn đến trợn mắt há mồm. Hắn đã từng thấy người nghèo, nhưng chưa từng thấy nơi nào nghèo rớt mồng tơi như vậy.
Trấn nhỏ dĩ nhiên không chỉ có một giếng Thiết Tỏa, gần nhà Lý Hòe cũng có, chỉ là nước giếng không ngọt như giếng Thiết Tỏa mà thôi. Khi trong nhà có chuyện tốt hoặc là nghe nói nhà ai có chuyện không tốt, mẹ của Lý Hòe mới sẽ đi đường xa, tới giếng Thiết Tỏa gánh nước, so chiêu so tài với một đám phụ nữ như Mã bà bà ngõ Hạnh Hoa, quả phụ họ Cố ngõ Nê Bình.
Lưu Quan là một quỷ lười, không muốn động, nói hắn sẽ đi nhóm lửa phụ trách nấu cơm. Lý Hòe liền dẫn Mã Liêm đi gánh nước, kết quả vai của Mã Liêm da non thịt mềm, khổ không thể tả. Những cô gái bên cạnh giếng nước thấy vậy liền cười cợt, khiến Mã Liêm dung mạo thanh tú đỏ mặt lên.
Lý Bảo Bình đã đến trấn nhỏ, trước tiên về nhà một chuyến. Mẫu thân không ngừng được nước mắt, Lý Bảo Bình cũng không kìm được.
Sau đó cô rời khỏi đường Phúc Lộc, đi tới ngõ Kỵ Long rất quen thuộc kia. Hai cửa tiệm hiện giờ thuộc về tiểu sư thúc, năm xưa vốn là sản nghiệp tổ truyền của Thạch Xuân Gia tóc sừng dê, lúc còn nhỏ Lý Bảo Bình đã tới không ít lần. Huống hồ từ bé cô đã chạy khắp trong ngoài trấn nhỏ, nhắm mắt cũng có thể đi dạo.
Có điều lần này cô lại đi chậm rãi, không còn hớn hở như trước. Quả nhiên nhìn thấy Bùi Tiền đang ngồi trên ghế đẩu ở tiệm Áp Tuế chờ mình, lúc này Lý Bảo Bình mới đi nhanh hơn. Cô ở lại tiệm một lát, sau đó cùng Bùi Tiền đến ngõ Nê Bình, phát hiện nhà tổ của tiểu sư thúc rất sạch sẽ, không cần quét dọn. Lý Bảo Bình liền dẫn Bùi Tiền trở về đường Phúc Lộc.
Bùi Tiền ngồi bên cạnh ao nước nhỏ, mở to mắt nhìn đá, cùng với cá diếc qua núi màu vàng nghe nói đã nuôi ở đó rất nhiều năm, là năm xưa sư phụ tặng cho Bảo Bình tỷ tỷ. Còn có một con cua nhỏ màu vàng lâu đời hơn, là do Bảo Bình tỷ tỷ tự mình bắt. Thực ra chân tướng bắt con cua, là năm đó tiểu cô nương mặc áo bông đỏ bị nó kẹp ngón tay, chảy nước mắt chạy về nhà, nhờ đại ca Lý Hi Thánh giúp cô gỡ càng cua.
Bùi Tiền nhìn một hồi lâu, hai đứa nhóc kia đúng là không nể mặt, lại trốn không gặp người.
Ao nước này là Lý Bảo Bình tự làm khi còn rất nhỏ, đá đều do cô đến suối chọn lựa, chỉ chọn đá xanh xanh đỏ đỏ xinh đẹp, nhiều lần giống như con kiến dọn nhà, hao phí rất nhiều sức lực. Trước tiên chất ở góc tường, tạo thành một ngọn núi nhỏ, sau đó mới có ao nước. Hôm nay những hòn đá làm “công thần khai quốc” kia, phần lớn đã phai màu, không còn ánh sáng khác thường. Nhưng có không ít hòn đá kích thước khác nhau vẫn lóng lánh sáng ngời, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, ánh sáng lưu chuyển, linh khí dồi dào.
Lâm Thủ Nhất đến dinh quan giám sát làm gốm một chuyến, trở lại chốn cũ, lúc còn nhỏ hắn thường tới đây du ngoạn.
Lâm gia là tộc lớn ở trấn nhỏ, nhưng không thuộc hàng ngũ bốn họ mười tộc lớn. Hơn nữa người Lâm gia cũng không nổi tiếng, không thích giao tiếp với hàng xóm láng giềng. Phụ thân của Lâm Thủ Nhất, vốn là một quan lại cấp bậc không cao ở dinh quan giám sát. Làm quan ở nha môn duy nhất của trấn nhỏ, trước sau đã phụ tá ba đời quan giám sát làm gốm, nhưng hình như không ai có ý đề bạt ông ta. Lâm gia đã dời đến kinh thành Đại Ly, nhưng nhà cũ vẫn không bán, chỉ còn lại mấy đầy tớ già.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Lâm Thủ Nhất đã không nhờ nhung gì nhiều với gia tộc của mình.
Gia tộc dường như cũng đối xử với hắn vậy.
Hai bên chán ghét lẫn nhau.
Cho dù hôm nay sự tích của Lâm Thủ Nhất ở thư viện đã lục tục truyền đến Đại Ly, gia tộc dường như vẫn thờ ơ.
Lâm Thủ Nhất không cảm thấy kỳ lạ, phụ thân xưa nay vẫn như vậy. Chỉ cần ông ta đã nhận định, lời nói và việc làm của người khác không hợp với tâm ý ông ta, vậy thì đều là sai. Mà giữa hai cha con, mẫu thân vĩnh viễn sẽ đứng về phía chồng mình, ánh mắt đối xử với con trai luôn lạnh nhạt. Gống như đối xử với một người chỉ giúp bà ta ở lại Lâm gia, không phải người ngoài cũng không phải thân nhân gì. Dù sao cũng không giống như một người mẹ đối xử với con ruột của mình, vừa khách sáo vừa ẩn giấu xa cách.
Lâm Thủ Nhất nhận ra những đồng liêu của phụ thân ở dinh quan năm đó, chủ động tới thăm bọn họ, tán gẫu không nhiều, thật sự là không có gì để nói. Hơn nữa nhiệt tình hàn huyên với người khác, trước giờ không phải là thế mạnh của hắn.
Nghe nói quan giám sát đại nhân lại ra ngoài đi dạo, theo như cách nói của tư lại dinh quan, Tào đại nhân chính là đi uống rượu.
Lâm Thủ Nhất cảm thấy kỳ lạ. Dù là quan viên hay tư lại, khi nhắc đến quan giám sát mà bọn họ vốn nên cẩn thận tìm từ, dường như người người đều tươi cười từ đáy lòng, lời nói rất tùy tiện.
Vừa lúc Vu Lộc cũng dẫn theo Tạ Tạ đến ngôi nhà tổ họ Tào kia. Năm đó sau khi thân phận của Vu Lộc và Tạ Tạ bại lộ, đều được mang tới đây, cùng với thiếu niên tuấn tú tên là Thôi Tứ, làm người hầu cho quốc sư Thôi Sàm dung mạo thiếu niên.
Cháu đích tôn của thượng trụ quốc họ Tào Đại Ly, cũng là Tào giám sát của quận Long Tuyền, hiện giờ đang cư ngụ ở đây.
Hôm nay uống rượu lên đầu rồi, Tào đại nhân dứt khoát không tới dinh quan nữa. Ở đó hắn là quan lớn nhất, điểm danh cái rắm. Hắn xách một bình rượu trống không, cả người đầy mùi rượu, lảo đảo trở về nhà tổ, dự định chợp mắt một lát.
Trên đường gặp người hắn đều chào hỏi, xưng hô không tệ, dù là nam nữ hay già trẻ đều rất quen thuộc. Nhìn thấy một đứa trẻ mặc quần yếm, hắn còn khẽ đá một cái. Đứa trẻ kia cũng không sợ người làm quan lớn như hắn, đuổi theo hắn nhổ nước miếng. Tào đại nhân vừa chạy vừa tránh, đám phu nhân trên đường cũng không kinh ngạc, chỉ nở nụ cười nhìn quan viên trẻ tuổi này.
Vị Tào đại nhân này vất vả thoát khỏi con rùa nhỏ kia dây dưa, vừa lúc giữa đường đụng phải Vu Lộc và Tạ Tạ. Không biết là nhận ra hay đoán ra thân phận của hai người này, Tào đại nhân phong lưu phóng khoáng lại lè nhè hỏi Vu Lộc có uống rượu không. Vu Lộc nói có thể uống một chút, Tào đại nhân lắc lư bình rượu trống rỗng, ném chìa khóa cho Vu Lộc, sau đó quay đầu chạy đến quán rượu, khiến Vu Lộc cũng bó tay.
Tạ Tạ hỏi:
- Loại người này thật sự là gia chủ tương lai của họ Tào?
Vu Lộc cười nói:
- Như vậy mới phải chứ.
Tạ Tạ hừ lạnh một tiếng.
So với Viên huyện lệnh lịch sự tao nhã, chuyên cần làm việc, Tào giám sát lại là nhân vật phong lưu nổi tiếng. Hắn chỉ đi dạo các lò gốm lớn một lần như cưỡi ngựa xem hoa, sau đó cũng không tới nữa. Lại thường lui tới giữa trấn nhỏ và quận thành, thích mua rượu, mời người uống rượu, càng thích tán gẫu với người khác. Gần như mỗi lần lộ diện, trong tay đều xách bình rượu kia, khác biệt duy nhất chỉ là trong bình có rượu hay không mà thôi.
Đàn ông trấn nhỏ đều thích uống rượu tán gẫu với vị quan lão gia đến từ kinh thành này. Mỗi lần Tào đại nhân vừa lộ diện, sẽ lập tức có một đám đàn ông rảnh rỗi thích uống rượu xúm lại, nghe Tào đại nhân kể chuyện lý thú ở kinh thành. Thật thật giả giả, ai mà quan tâm, không phải chỉ mong náo nhiệt sao. Hơn nữa một khi uống nhiều, Tào đại nhân thường sẽ bỏ lại một câu, hôm nay tiền rượu ta bao.
Đám phu nhân và cô gái trẻ, đều thích vị quan lão gia trẻ tuổi có nụ cười mê người này.
Trong suy nghĩ của nữ nhân ở trấn nhỏ, mức độ được hoan nghênh của hắn không thua kém đạo sĩ trẻ tuổi bày gian hàng coi bói năm xưa.
---------
Trên núi Phi Vân.
Nhờ Mao Tiểu Đông lên tiếng với thư viện Lâm Lộc, các phu tử xuất thân Đại Tùy mới gặp được hoàng tử Cao Huyên đi học ở đây, nếu không thì không ai dám mở miệng. Không phải bọn họ sợ rước họa vào thân, có thể trở thành thầy giáo dạy học ở thư viện Sơn Nhai, người nào mà không có một chút trách nhiệm và khí phách thư sinh? Bọn họ chỉ lo lắng mình sẽ liên lụy đến Cao Huyên ở nơi đất khách quê người, cũng là con cháu Dực Dương Đại Tùy đã tự mình yêu cầu thay thế anh trai đến đây làm con tin.
Mao Tiểu Đông chờ hai bên gặp mặt, sau đó mới rời khỏi.
Vị lão tổ họ Cao Dực Dương cảnh giới thứ mười một kia cũng không xuất hiện.
Cao Huyên nhìn những lão thư sinh học vấn cao nhất Đại Tùy chắp tay thi lễ với mình, lệ già đầy mặt. Người trẻ tuổi vốn không cảm thấy tới đây có bao nhiêu ấm ức, vành mắt cũng hơi ướt át.
Cao Huyên nhìn những người đọc sách Đại Tùy tóc trắng xóa kia, dùng thân phận vãn bối nho sinh, cung kính chắp tay đáp lễ.
Các lão phu tử chỉnh lại vạt áo, đứng nghiêm trang nhận lễ này.
Tại một điểm ngắm cảnh ở thư viện Lâm Lộc được đặt tên là “đình Hạo Nhiên”, lão tổ họ Cao Dực Dương đã theo Cao Huyên tới Đại Ly, lúc này đang đứng bên cạnh Mao Tiểu Đông và lão giao long Trình Thủy Đông.
Ông ta chỉ tán gẫu mấy câu rồi rời đi.
Ông ta cũng không đảm nhiệm phó sơn chủ thư viện Lâm Lộc, mà là mai danh ẩn tích, làm môt thầy giáo dạy học bình thường mà thôi. Đệ tử thư viện đều thích nghe ông ta giảng bài, bởi vì ông lão thường nói nhiều chuyện ngoài sách vở và học vấn, chưa từng nghe thấy. Chẳng hạn như sự kỳ lạ của tiểu thuyết gia và đất lành Bạch Chỉ.
Có điều đám phu tử bản thổ Đại Ly ở thư viện Lâm Lộc, đều không thích Cao lão tiên sinh “không làm việc nghiêm chỉnh” này. Cảm thấy ông ta truyền đạo giảng dạy cho các học sinh quá tùy tiện, không đủ nghiêm khắc cẩn thận. Nhưng các phó sơn chủ thư viện đều không nói gì về chuyện này, cho nên đám thầy giáo Đại Ly ở thư viện Lâm Lộc cũng đành phải bỏ qua.
Trong đình Hạo Nhiên chỉ còn lại hai vị phó sơn chủ đến từ hai thư viện khác nhau, Trình Thủy Đông và Mao Tiểu Đông là người quen cũ, lời nói không hề kiêng dè.
Lão giao long và Mao Tiểu Đông đã nói rất nhiều chuyện của thư viện, cũng tán gẫu đến Trần Bình An ở núi Lạc Phách. Trong đó có nhắc tới một chuyện nhỏ, liên quan đến thỉnh cầu của Trần Bình An, để một đôi nam nữ xứ khác ở lại thư viện Lâm Lộc. Không phải nhờ Ngụy Bách chuyển lời cho thư viện, mà là tự mình đến nhà, xin vị phó sơn chủ ông ta giúp đỡ.
Mao Tiểu Đông nghiêm mặt nói:
- Cuối cùng đã hiểu một chút nhân tình thế sự rồi.
Lão giao long cười ha hả.
Trên đỉnh núi Phi Vân, một nam một nữ lên cao nhìn ra xa, thưởng thức phong cảnh dãy núi.
Chính là Liễu Thanh Sơn của vườn Sư Tử và nữ đạo sĩ Liễu Bá Kỳ của phòng Sư Đao.
Liễu Thanh Sơn nói:
- Đã đi qua kinh thành Đại Ly và bờ biển rộng ở mũi bắc Đông Bảo Bình Châu, chúng ta trở về nhé? Cùng nhau về xem phụ thân, cũng xem thử đại ca của ta.
Liễu Bá Kỳ khẽ gật đầu, hơi đỏ mặt. Dựa theo ước định ban đầu, ngày trở về quê nhà cũng sẽ là ngày hai người bọn họ thành thân. Trong mắt cô, thư sinh Liễu Thanh Sơn chính là một ngọn núi xanh, bốn mùa thường xanh, núi xuân xanh biếc, nước xuân sóng sánh. Hắn đọc nhiều thi thư, hắn vì nước vì dân, hắn đối nhân chân thành, hắn danh sĩ phong lưu... không có khuyết điểm.
Thế nhưng cô lại là một người tu đạo, tư sắc bình thường, chỉ biết đánh đánh giết giết, nói chuyện không văn nhã, uống trà như uống rượu, không biết cầm kỳ thư họa, không có một chút nhu tình, giống như chỉ có khuyết điểm.
Thực ra đoạn đường này làm bạn đi xa, cô vẫn luôn lo lắng. Cuộc chia ly trong tương lai, không phải là ngày Liễu Thanh Sơn làm người thường cuối cùng chết già, mà là một ngày nào đó Liễu Thanh Sơn đột nhiên chán ghét cô, cảm thấy cô thực ra không đáng để hắn yêu thích đến khi tóc bạc.
Liễu Bá Kỳ ưu sầu không thôi.
Cho đến khi tới núi Lạc Phách, Chu lão tiên sinh nói một câu, đã tháo gỡ vướng mắc trong lòng cô.
Ta thấy núi xanh đẹp biết bao, chắc núi xanh cũng thấy ta như vậy.
Liễu Bá Kỳ ta đối xử với Liễu Thanh Sơn thế nào, thích Liễu Thanh Sơn bao nhiêu, Liễu Thanh Sơn sẽ nhìn ta thế ấy, sẽ thích ta bấy nhiêu.
Liễu Bá Kỳ vẫn muốn chính miệng xác nhận, đã lấy can đảm. Nhưng khi đứng trước sự việc, cô vẫn hết sức khẩn trương, không nhịn được nắm chặt chuôi thanh bội đao Kính Thần bên hông, quay đầu nói:
- Thanh Sơn, ta muốn hỏi chàng một chuyện. Chàng không được cảm thấy ta ngốc, càng không được chê cười ta...
Nhưng không đợi Liễu Bá Kỳ nói tiếp, Liễu Thanh Sơn đã nhẹ nhàng nắm bàn tay cầm đao của cô, hai tay nâng lên, mỉm cười nói:
- Có biết ở trong mắt ta, nàng đẹp đến thế nào không, là đẹp đến mức chính nàng cũng không thể tưởng tượng.
Liễu Bá Kỳ hơi cúi đầu, lông mi khẽ run.
Liễu Thanh Sơn nhẹ giọng nói:
- Phải trách ta, nên sớm nói cho nàng biết. Nếu không nhờ Chu lão tiên sinh nhắc nhở, thức tỉnh người trong mộng, có thể ta sẽ nói trễ hơn một chút. Chắc phải chờ đến khi trở lại vườn Sư Tử, mới sẽ nói cho nàng nghe lời thật lòng.
Liễu Bá Kỳ ngẩng đầu lên, đã tháo gỡ vướng mắc trong lòng, ánh mắt không còn chút ngượng ngùng nào. Chỉ có gương mặt hơi ửng đỏ, mới lộ ra sự dao động trong lòng vừa rồi.
Cô nhẹ giọng nói:
- Chu lão tiên sinh lại sa sút đến mức trở thành hộ vệ giữ nhà cho Trần Bình An, đúng là đáng tiếc.
Liễu Thanh Sơn bật cười, muốn nói giúp Trần Bình An mấy câu, nhưng bỗng dưng lại nhớ tới lời dạy bảo của Chu lão tiên sinh.
Phải trái rõ ràng không nhường một bước, như vậy là đủ rồi. Trong những chuyện nhỏ, nói đạo lý với cô gái yêu thích làm gì? Ngươi cưới một cô vợ vào cửa, hay là làm tiên sinh dạy học thu đệ tử?
Liễu Thanh Sơn lập tức cảm thấy vị Chu lão tiên sinh kia đúng là núi cao sừng sững, từng câu đều là lời vàng ngọc. Lần này trước khi rời khỏi quận Long Tuyền, nhất định phải đến xin lão tiên sinh chỉ bảo một chút.
---------
Trong tiệm Dương gia, thiếu niên vừa là người phục vụ vừa là đồ đệ của lão Dương, cảm thấy cuộc sống này không thể nào qua nổi rồi. Phong thủy của tiệm không tốt, có thù với bạc.
Cứ tiếp tục buôn bán vắng vẻ như vậy, chung quy cũng không được. Thiếu niên tên Thạch Linh Sơn dù sao cũng đã nhận sư phụ, vậy phải làm một ít chuyện hiếu kính. Thế là hắn tự tiện chủ trương, chạy đi gặp cậu vốn làm quan nhỏ ở dinh quan giám sát, hỏi thăm có thể giúp lôi kéo một ít khách đến nhà hay không. Kết quả lại bị cậu mắng một trận, nói hôm nay cửa tiệm kia và Dương gia thanh danh thối cả đường lớn, ai dám tới đó.
Thạch Linh Sơn ảo não trở lại tiệm, kết quả nhìn thấy sư huynh Trịnh Đại Phong ngồi ở cửa lớn gặm một xâu mứt quả, động tác rất chán ghét buồn nôn. Nếu là bình thường thì hắn sẽ làm như không thấy, nhưng lúc này sư tỷ lại đang trò chuyện với Trịnh Đại Phong. Thạch Linh Sơn lập tức nổi giận đùng đùng, đặt mông ngồi xuống bậc thềm giữa hai chiếc ghế đẩu nhỏ.
Trịnh Đại Phong cười híp mắt nói:
- Linh Sơn, đạp phải phân chó ở ngõ Đào Diệp à? Sư huynh thấy sắc mặt của ngươi không tốt lắm.
Thạch Linh Sơn bực bội nói:
- Huynh không quản được, trở về núi Lạc Phách của huynh canh cổng đi.
Trịnh Đại Phong làm ra vẻ sư huynh hiền lành, xoa đầu thiếu niên, lắc lư một hồi, kết quả bị thiếu niên dùng một tay gạt văng. Trịnh Đại Phong gặm một viên mứt quả, nói hàm hồ không rõ:
- Hôm nay sư huynh đã xa hoa rồi, có một ngôi nhà ở núi Lạc Phách, còn lớn hơn nhiều so với nhà đất vàng ở cổng phía đông. Khi nào thì tới làm khách?
Thạch Linh Sơn nói:
- Đi cái gì mà đi, cửa tiệm còn muốn buôn bán nữa không?
Trịnh Đại Phong tiếc nuối nói:
- Thật là đáng tiếc, nhà mới gồm có hai gian phòng, giường rất lớn, rất bền chắc, lăn lộn thế nào cũng không phát ra tiếng động. Vốn định mời ngươi và Tô nha đầu cùng tới qua đêm, nhà mới mà, phải tìm người thêm một chút nhân khí, ăn một bữa cơm khai trương, uống chút rượu gì đó. Ài, ngại đường xa thì bỏ đi. Tô nha đầu lại đồng ý rồi, cũng tốt, hai người hai gian phòng, không cần chen lấn giường chiếu nữa.
Thạch Linh Sơn há hốc mồm, hối hận không thôi.
Cô gái được Trịnh Đại Phong gọi là Tô nha đầu kia không nói lời nào, cho dù trước đó Trịnh Đại Phong không hề nói những chuyện này, cô cũng không phản bác gì.
Vừa rồi hỏi thăm Trịnh sư huynh về nghi vấn võ học, Trịnh sư huynh mặc dù võ đạo bị phế, nhưng kiến thức vẫn còn, cô không hề xem thường. So với Thạch Linh Sơn còn chưa thật sự tu hành, cô càng muốn sớm tiếp xúc với rất nhiều nội tình và ẩn tình. Tầm mắt rộng lớn nghĩa là trời đất thay đổi, dĩ nhiên hoàn toàn không để tâm tới buôn bán của một tiệm thuốc ruồi nhặng bu quanh. Có điều khi vừa định hỏi thăm Trịnh sư huynh, về chuyện lạ trong xa xăm lúc trước khiến cô sinh ra cảm ứng huyền diệu, lại bị Thạch Linh Sơn cắt ngang.
Trịnh Đại Phong nói:
- Thạch Linh Sơn, ngây ra làm gì, đi lấy một ít thức ăn qua đây, hiếu kính sư huynh của ngươi.
Thạch Linh Sơn ngồi ở giữa sư huynh và sư tỷ, không hề nhấc mông.
Cô gái lại đi vào trong tiệm lấy thức ăn.
Trịnh Đại Phong vỗ hắn một cái, mắng:
- Đúng là một tên ngốc, thằng nhóc ngươi hãy chờ độc thân đi.
Thạch Linh Sơn đứng lên, tức giận nói:
- Cẩn thận ta nổi nóng với huynh.
Trịnh Đại Phong xoa cằm nói:
- Tô nha đầu dáng vẻ xinh đẹp như vậy, sau này nhất định sẽ có rất nhiều nam nhân tranh nhau lấy về nhà. Ài, không biết sau này tên khốn nào sẽ có phúc phận như vậy, buổi tối được so chiêu với Tô nha đầu. Vừa nghĩ tới sớm muộn sẽ có một ngày như vậy, sư huynh ta đây lại thấy trong lòng mệt mỏi. Còn may Tô nha đầu vẫn luôn nghe lời ta, sau này chọn hoa cả mắt, chắc vẫn sẽ do sư huynh ta kiểm tra, nói một câu quyết định...
Thạch Linh Sơn lập tức xoắn xuýt, giống như bị sư huynh này trét đất vàng đầy mặt.
Hắn quay đầu nhìn về trong tiệm, thấy sư tỷ đang đứng ở quầy hàng, nhón chân lấy đồ trong tủ thuốc. Một số dược liệu trong tiệm có thể ăn trực tiếp.
Sư tỷ vừa nhún chân duỗi eo, dáng người lại càng thon thả.
Thạch Linh Sơn nhanh chóng quay đầu, ngồi trở về bậc thềm.
Sư tỷ tên thật là Tô Điếm, nhũ danh là Yên Chi. Nghe nói năm xưa mơ ước lớn nhất của sư tỷ, đó là mở một tiệm nhỏ bán son phấn bột nước. Tên là do chú của cô đặt, xưng hô thân mật cũng do chú của cô gọi, không hề để bụng.
Ngay lúc này, bên phía trấn nhỏ có một thiếu niên đeo một cái bọc chạy tới.
Trịnh Đại Phong biến sắc. Xong đời rồi, lại đụng phải thằng nhãi con từ nhỏ đã vô lương tâm này, nhớ năm đó đã hại hắn phải chịu bao nhiêu oan ức trước mặt chị dâu?
Lý Hòe chạy đến cửa, cười đùa cợt nhả nói:
- Ôi chao, đây không phải là Đại Phong sao, sưởi nắng à. Vợ ngươi đâu? Bảo các thím đừng trốn nữa, mau ra đây gặp ta. Nghe nói ngươi đã cưới bảy tám cô vợ, có tiền đồ rồi.
Không nên xoáy vào khuyết điểm của người khác.
Trịnh Đại Phong không cao hứng nói:
- Cút con mẹ ngươi đi!
Lý Hòe cười ha hả chạy vào tiệm thuốc, đi thẳng tới hậu viện, kêu lên:
- Dương lão nhi, Dương lão nhi, ông đoán xem tôi mang cái gì tới cho ông?
Lão Dương ngồi ở hậu viện, ngẩng đầu lên nhìn Lý Hòe.
Lý Hòe lấy cái bọc kia xuống, lại chạy thẳng vào nhà chính mà Trịnh Đại Phong, Tô Điếm và Thạch Linh Sơn đều coi là cấm địa, tiện tay ném lên giường lão Dương. Sau đó mới rời khỏi phòng, chạy đến bên cạnh lão Dương, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp, nói:
- Thuốc lá thượng đẳng mua ở cửa tiệm trăm năm kinh thành Đại Tùy, đủ tám đồng một lượng bạc, có phục không? Chỉ hỏi ông có sợ hay không thôi. Sau này lúc rít thuốc, phải nhớ đến cái tốt của tôi, cũng không thể quên cha tôi, mẹ tôi, chị tôi.
Thiếu niên đưa hộp thuốc kia tới, hai tay giơ lên, vươn tám ngón tay ra lắc lư.
Trịnh Đại Phong xách ghế đẩu tới hậu viện ngồi xuống, xem kịch vui.
Thạch Linh Sơn cũng đi theo, tò mò gã này từ nơi nào chui ra, sao lại không biết lớn nhỏ như vậy. Nói năng tùy tiện với Trịnh Đại Phong cũng thôi đi, làm sao ngay cả sư phụ mình cũng không hề tôn trọng.
Tô Điếm do dự một thoáng, cũng đứng ở chỗ rèm trúc.
Gương mặt từng trải nhiều nếp nhăn của Lão Dương, lần đầu tiên nặn ra một nụ cười, ngoài miệng vẫn không nói lời hay gì:
- Thuốc lá giữ lại, người thì cút sang một bên chờ đi. Thằng nhãi con, tuổi không lớn lắm, lại không mặc quần yếm nữa? Không ngại đại tiện tiểu tiện phiền phức sao?
Lý Hòe tung tăng đi vòng qua sau người ông lão, một tay vỗ vào ót lão Dương, mắng:
- Miệng chó không mọc được ngà voi, có giỏi thì ở trước mặt mẹ tôi, nói những lời khốn nạn đáng bị sét đánh này xem. Ngứa da phải không?
Lão Dương cũng không tức giận, chỉ thành thạo nhét thuốc lá, bắt đầu nuốt mây nhả sương. Sau đó sắc mặt ông ta âm trầm, phì một tiếng, mắng:
- Sau này đập bảng hiệu của tiệm kia đi, hàng phế phẩm gì thế, không xứng với cái giá như vậy.
Lý Hòe cười ha hả nói:
- Chuyện này thì không dám. Bảo vật trấn tiệm tám đồng một lượng bạc, còn bày ở tiệm người ta, tôi cũng muốn mua nhưng người ta không bán. Tôi bèn lượng sức mà làm, mua cho ông hàng rẻ một chút, lễ nhẹ tình thâm mà. Tôi đã mang theo đống thuốc lá này đi đường rất xa. Dương lão nhi ông là một kẻ thích nằm yên trong ổ, nào biết được thiên sơn vạn thủy kia rốt cuộc xa đến đâu?
- Dương lão nhi, không phải tôi trách móc ông, thừa dịp còn có một chút sức lực, nên đi nhiều hơn, đừng cả ngày ru rú ở đây. Lỡ may ra ngoài gặp được một bà lão vừa mắt, vậy thì tốt rồi, củi khô lửa bốc, tôi còn không được uống rượu mừng của ông sao?
Lão Dương liếc nhìn Lý Hòe, đang muốn mở miệng mắng người.
Lý Hòe đã dùng hai tay che lỗ tai, lắc đầu nói:
- Dương lão rùa già thích niệm kinh, Lý Hòe đại gia không nghe không nghe.
Trịnh Đại Phong nhìn thấy cảnh này, mí mắt và khóe miệng đều run lên.
Thật sự đã quá nhiều năm không lĩnh giáo tiếng mắng của chị dâu và Lý Hòe đi tiểu lung tung đầy đất rồi.
Tô Điếm và Thạch Linh Sơn càng là tin gan run. Thạch Linh Sơn nuốt một ngụm nước bọt, không biết gã thiếu niên áo nho nói năng không suy nghĩ này, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Dù sao hôm nay ở trấn nhỏ, hắn chỉ biết có một sư huynh tác phong không chỉnh tề là Trịnh Đại Phong, còn Lý Nhị thì ngay cả tên cũng chưa từng nghe đến.
Nhưng thiếu niên áo nho lai lịch bất minh này thật sự là dám nói.
Thạch Linh Sơn cảm thấy đời này mình cũng không có gan như vậy.
Đây còn là do hắn nhỏ tuổi, chưa thấy qua cảnh tượng ở tiệm thuốc năm đó, nếu không thì sẽ càng khó tưởng tượng.
Năm xưa khi Lý Nhị còn làm người phục vụ trong tiệm, Lý Hòe thích trốn mẫu thân một mình tới đây chơi đùa, va chạm một cái thì khóc lóc lăn lộn, cả người bùn đất. Sau khi trở về chỉ cần bị mẹ hắn nhìn thấy, có lẽ là đau lòng cho quần áo, càng đau lòng cho con trai cả người xám xịt, liền dẫn theo con trai tới đây chửi đổng, mắng trời mắng đất, không có gì mà bà ta không mắng ra được.
Chuyện này cũng chưa tính là gì. Lúc Lý Hòe còn mặc quần yếm, từ sáng đến tối không nhịn được tiểu tiện, lại vẩy nước khắp nơi trong hậu viện của lão Dương ở tiệm thuốc.
Ngay cả người ít nói chuyện như Lý Nhị, tám gậy đánh không ra rắm, cũng cảm thấy có lỗi với sư phụ, mở miệng xin lỗi sư phụ mấy lần. Chỉ là trước giờ lão Dương không tính toán mà thôi, nhiều nhất là cầm tẩu thuốc gõ một cái vào “con gà nhỏ” của thằng nhóc kia.
Lý Hòe cũng kỳ lạ, tự mình ngã thì khóc đến núi lở đất tan, nhưng bị lão Dương mắng hoặc cầm tẩu thuốc “đánh” thì lại không nhớ thù, còn thích cười ngây ngô. Đương nhiên sau khi giày vò bản thân đến mệt rồi, hắn mới sẽ an tĩnh lại, tự mình xách cái ghế đẩu nhỏ ngồi ở một bên, nâng cằm nhìn lão Dương nuốt mây nhả sương, một lần có thể nhìn cả buổi.
Lý Hòe ngồi xuống bên cạnh lão Dương, thấp giọng nói bên tai ông lão:
- Dương lão nhi, có đồ gia truyền gì đáng giá không, tặng cho tôi mấy món? Dù sao ông cũng không giống như định lấy vợ sinh con, không phải nên để lại cho tôi sao? Cho sớm cho muộn, có gì khác nhau?
Lão Dương lắc đầu nói:
- Đúng là có mấy món để lại cho ngươi, nhưng sau này hãy nói.
Lý Hòe thở vắn than dài nói:
- Cũng đừng quá muộn, có trời mới biết ngày nào chị tôi sẽ kết hôn thành thân. Nhà tôi nghèo, không chừng sẽ bị nhà chồng tương lai của chị tôi xem thường. Tôi phải dựa vào ông để giữ thể diện đấy.
Khóe miệng Lão Dương nhếch lên.
Lý Hòe đột nhiên quay đầu nói:
- Dương lão nhi, sau này bớt hút thuốc một chút đi, tuổi tác lớn rồi cũng không biết chú ý thân thể. Nên ăn nhiều đồ thanh đạm, đi ra ngoài nhiều hơn, đừng suốt ngày ru rú ở đây chờ chết. Tôi thấy thân thể xương cốt của ông rất khỏe mạnh, leo núi hái thuốc cũng không có vấn đề gì. Được rồi, tán gẫu với ông đúng là nhàm chán, đi đây. Trong bọc đều là quần áo và giày vải mới mua, nhớ tự mình thay.
Lý Hòe nói đi là đi.
Đương nhiên không quên mắng Trịnh Đại Phong một câu, lại tươi cười cáo từ Thạch Linh Sơn và Tô Điếm.
Thân sơ xa gần rất dễ nhìn thấy, đúng là trái ngược.
Link thảo luận bên forum
Bình luận truyện