[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 526 : Manh mối khơi ra chính là sát cơ (phần 1)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 02:33 27-12-2025
.
Thuyền từ bến thuyền Long Đầu đi về Hài Cốt Than phía nam, chậm rãi bay lên không, mây màu ở chân trời rực rỡ như gấm đỏ.
Cố Mạch nằm sấp trên lan can, yên lặng rơi lệ. Sư phụ đã từng nói, đời này nguyện vọng lớn nhất của ngài chính là nâng mây màu phi thăng.
Khi đó Cố Mạch vẫn là một thiếu nữ ngây thơ, hỏi phi thăng có gì tốt?
Lúc ấy sư phụ chỉ nhìn về ráng chiều ở chân trời, không trả lời cô.
Không phải Cố Mạch thương tâm vì mình mất đi chỗ dựa gì đó. Đạo sĩ của nhánh Thái Hà xuống núi trảm yêu trừ ma, chỉ cần không chết thì đừng về nhà oán trách với sư trưởng. Nhưng chết rồi còn oán trách thế nào? Cô cảm thấy sư phụ nói đúng là không có đạo lý, cũng là có đạo lý nhất.
Tùy Cảnh Trừng đứng bên cạnh Cố Mạch. Vinh Sướng không lộ diện. Lưu Cảnh Long thì đứng cách bọn họ không xa, bởi vì thuyền xuôi nam xem như thuận đường, sẽ đi qua lãnh thổ vương triều Đại Triện. Có điều Lưu Cảnh Long cũng nhanh chóng trở về phòng mình.
Dưới mặt đất, Trần Bình An áo xanh đã bắt đầu đi bộ về phía bắc, đi tới kênh đào lớn vào cửa biển.
Cố Mạch và Tùy Cảnh Trừng ở phòng sát nhau trên thuyền. Lúc này Cố Mạch đã khôi phục bình thường, thoải mái theo Tùy Cảnh Trừng vào phòng, rót cho mình một ly trà, không hề xem như người ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt Tùy Cảnh Trừng giống như muốn tu hành một mình, Cố Mạch lại làm ngơ, còn cười cợt. Với tâm cảnh hỗn loạn của Tùy Cảnh Trừng ngươi hiện giờ, còn có thể tĩnh tâm thổ nạp sao? Gạt quỷ à.
Cố Mạch hỏi:
- Họ Trần kia không tặng ngươi mấy món tín vật đính ước sao?
Tùy Cảnh Trừng không để ý tới nữ tu sĩ nói năng tùy tiện này.
Cố Mạch liếc nhìn cây gậy leo núi tiểu luyện trong tay đối phương. Với tu vi cảnh giới Long Môn đỉnh cao của cô, dĩ nhiên lập tức nhìn thấu pháp thuật che mắt vụng về của gã kia:
- Là thứ này sao? Chất liệu không tệ, hình dáng cũng tạm được. Nhưng Tùy Cảnh Trừng ngươi xinh đẹp như vậy, hắn rõ ràng không có thành ý mà. Tùy Cảnh Trừng, không phải ta trách móc ngươi, nhưng đừng bị lời ngon tiếng ngọt của gã kia làm cho mê muội.
Tùy Cảnh Trừng lấy nón che mặt xuống, đặt gậy leo núi lên bàn, ngồi đối diện với Cố Mạch, nằm sấp xuống bàn.
Cố Mạch quan sát người ngọc Tùy gia này, tấm tắc ra tiếng. Trên đời chỉ cần là cô gái xinh đẹp thật sự, có nói chuyện hay không đều là kỳ quan.
Đợi đến khi Tùy Cảnh Trừng bước vào năm cảnh giới trung, tư sắc sẽ càng sáng chói, như vậy làm sao chịu nổi? Cố Mạch không nhịn được muốn đưa tay sờ gương mặt mềm mại nhẵn nhụi của Tùy Cảnh Trừng một cái.
Tùy Cảnh Trừng gạt tay của Cố Mạch ra, thẳng lưng ngồi ngay ngắn, nhíu mày nói:
- Cố tiên tử, xin ngươi tự trọng!
Cố Mạch trợn trắng mắt, uống một hơi cạn sạch nước trà, đặt ly xuống, sau đó nhẹ giọng hỏi:
- Nghe nói ngươi và họ Trần kia đã cùng nhau đi qua mấy nước. Nếu là màn trời chiếu đất, bình thường tắm rửa thế nào? Ngươi còn chưa đóng kinh nguyệt phải không, không thấy phiền phức sao?
Tùy Cảnh Trừng hờ hững nói:
- Cố tiên tử là thần tiên tu đạo, hỏi những chuyện này không thích hợp đúng không?
Cố Mạch cười hì hì nói:
- Tu đạo rồi không phải vẫn là người sao? Nữ nhân tu hành không phải vẫn là nữ nhân sao? Hỏi những chuyện này, ta không tốn một đồng nào, ngươi cũng không mất một đồng nào, cứ nói thử xem.
Tùy Cảnh Trừng trầm giọng nói:
- Tiền bối là chính nhân quân tử. Cố tiên tử, ta chỉ nói một lần thôi, ta không muốn nghe những lời tương tự nữa.
Cố Mạch ra vẻ hoảng hốt nói:
- Có phải ngươi vừa tức giận, sẽ bảo Vinh kiếm tiên chém chết ta không?
Sau đó cô đập đầu vào mặt bàn, nghiêng người tới trước, cứ như vậy nằm sấp xuống bàn, hai tay vung loạn:
- Đừng nha, ta sợ chết...
Có tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vinh Sướng ở ngoài cửa nói:
- Là ta.
Tùy Cảnh Trừng như trút được gánh nặng, vội vàng nói:
- Mời vào.
Cố Mạch đã ngồi ngay ngắn, chậm rãi uống trà.
Vinh Sướng dường như đã sớm quen với chuyện này, cũng ngồi xuống, sau đó nói với Tùy Cảnh Trừng:
- Kế tiếp chúng ta sẽ đi đến Hài Cốt Than ở cuối phía nam Bắc Câu Lô Châu, sau đó sẽ vượt châu du lịch Bảo Bình châu. Ta sẽ nói với muội một số ngăn cấm hạn chế trên núi, có thể sẽ hơi phiền phức, nhưng không có cách nào. Bảo Bình châu tuy là châu nhỏ nhất của thế giới Hạo Nhiên, nhưng kỳ nhân dị sĩ chưa chắc đã ít, chúng ta vẫn phải nhập gia tùy tục một chút.
Thực ra Vinh Sướng cũng hơi gượng gạo.
Tại Phù Bình kiếm hồ, tính tình của hắn không xem là tốt, chỉ khi so sánh với sư phụ Ly Thái mới có vẻ hòa nhã dễ gần. Tính tình thật sự của hắn thế nào, những tu sĩ chết hoặc bị thương dưới kiếm của hắn là biết rõ nhất.
Làm một kiếm tu Nguyên Anh rất có phân lượng ở trung bộ Bắc Câu Lô Châu, thực ra Vinh Sướng cũng có mấy đệ tử đích truyền ở Phù Bình kiếm hồ. Dân gian dưới núi có câu thương cho roi cho vọt, đối Vinh Sướng hắn thì là ăn thêm mấy kiếm sẽ tăng tu vi.
Có điều ở trước mặt nửa tiểu sư muội Tùy Cảnh Trừng này, Vinh Sướng dĩ nhiên phải kiên nhẫn hơn rất nhiều.
Tùy Cảnh Trừng lắng nghe Vinh Sướng giảng giải cả một bài dài.
Cố Mạch không tính là người ngoài, Vinh Sướng sẽ không đuổi người. Cô cũng không biết xem tình thế tự mình rời đi, vẫn ngồi ở đó uống trà, hết ly này tới ly khác, còn thỉnh thoảng ngáp một cái. Thà rằng nghe những lý thuyết khô khan nhàm chán kia, cũng không muốn tự mình về phòng chờ đợi.
Vinh Sướng thở phào một hơi. Tùy Cảnh Trừng dường như đã học được rất nhiều quy củ trên núi từ người trẻ tuổi họ Trần kia, hơn nữa quả thật rất khác biệt với tiểu sư muội mà mình quen thuộc.
Tại Phù Bình kiếm hồ, tiểu sư muội là người có tính tình tốt nhất lại không tốt nhất. Lúc tính tình tốt, có thể chỉ điểm kiếm thuật cho vãn bối sư môn rất lâu, còn tận tâm tận lực hơn người truyền đạo. Lúc tính tình không tốt, ngay cả sư phụ Ly Thái cũng phải bó tay với nàng.
Có một lần du lịch trở về, sau khi tranh luận một phen, tiểu sư muội cảm thấy mình không sai, sư phụ kiếm tiên càng cảm thấy mình đúng. Sư phụ tức giận đã giam cầm tu vi của tiểu sư muội chỉ còn lại cảnh giới Động Phủ, chìm vào đáy nước Phù Bình kiếm hồ đến nửa năm. Lúc được kéo lên bờ đã thoi thóp một hơi, sư phụ hỏi nàng có nhận sai hay không, kết quả tiểu sư muội lại nói một câu: “Quang cảnh dưới đáy hồ rất đẹp, còn chưa xem đủ.”
Cuối cùng sư phụ nhìn quanh, ánh mắt lạnh giá. Thế là người làm đại đệ tử như Vinh Sướng, phải cắn răng chủ động bước ra khỏi hàng, đương nhiên không quên dùng tiếng lòng gọi vài sư đệ sư muội, nói là mọi người sẵn sàng chịu phạt thay tiểu sư muội. Sư phụ thuận nước đẩy thuyền, khen thưởng mỗi người một kiếm, lúc này mới hả giận một chút, rời khỏi bên bờ.
Sau đó Vinh Sướng thiếu chút nữa bị đám sư đệ sư muội hợp sức truy sát. Hắn rất ấm ức, lại không thể tiết lộ thiên cơ, đành phải chạy ra khỏi sư môn để tránh đầu gió. Khi ấy sư phụ lão nhân gia đã dùng tiếng lòng bảo hắn cút ra chịu phạt, phải có phong độ đại sư huynh, hắn có thể làm gì được đây? Thủ đoạn gây khó dễ cho người khác của sư phụ, cũng không kém hơn kiếm thuật của ngài.
Nhưng Phù Bình kiếm hồ dù sao vẫn rất tốt, chẳng hạn như có một quy củ tổ sư đường bất thành văn: “Các đệ tử xuống núi luyện kiếm, đều không được dùng thân phận kiếm tu Phù Bình kiếm hồ. Nhưng nếu gặp phải kẻ địch đánh không lại, vậy chia làm ba bước. Bước đầu tiên là mau trốn. Bước thứ hai, nếu trốn không thoát, hãy báo ra danh hiệu của Ly Thái Phù Bình kiếm hồ. Bước thứ ba, nếu danh hiệu của Ly Thái không có tác dụng, trước khi chết đừng quên dùng phù kiếm của tổ sư đường truyền đạt tên họ của kẻ thù. Tương lai hồn trở về nơi chôn kiếm của sư môn, nhất định sẽ có chiếc đầu làm bạn.”
Vinh Sướng dĩ nhiên hi vọng tiểu sư muội có thể tiến thêm một bước, trở thành kiếm tiên Ly Thái thứ hai của Phù Bình kiếm hồ.
Còn bản thân hắn thì hi vọng không lớn. Tu hành đến cảnh giới Nguyên Anh này rồi, cuối cùng có thể đi được cao xa bao nhiêu, thực ra trong lòng hắn đã sớm có tính toán.
Kẻ tu thành Kim Đan, mới ngang hàng với ta. Nhưng một khi kết đan thành công, ngoại trừ may mắn lớn, còn sẽ xuất hiện một ranh giới càng rõ rệt.
Giống như những sĩ tử khoa cử của vương triều thế tục, làm cá chép vượt long môn. Có một số người thi đậu đồng tiến sĩ đã mừng rỡ như điên, cảm thấy tổ tiên hiển linh, giống như đã cách một đời, mấy chục năm sau đó đều đắm chìm trong cảm giác thành tựu to lớn kia. Những người này giống như tu sĩ sông núi, hoặc cái gọi là thiên tài tu đạo mấy trăm năm khó gặp của phủ đệ tiên gia ngọn núi nhỏ.
Một số người lấy được nhị giáp tiến sĩ, có người cảm thấy rất vui mừng, cũng có người cảm thấy nuối tiếc. Những người này phần lớn là tiên sư gia phả của ngọn núi lớn.
Một số người lấy được bảng nhãn hoặc thám hoa, cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên, ngọc vẫn còn tỳ vết. Nhóm người này thường là đệ tử đích truyền của tiên gia chữ tông.
Còn có một loại người, đoạt được giải nhất, thi đậu trạng nguyên, lại vì trạng nguyên là thứ bậc cao nhất nên cảm thấy bình thường. Lưu Cảnh Long có thể tính là một trong số đó. Còn như hai “tu sĩ trẻ tuổi” xếp trước Lưu Cảnh Long, đương nhiên càng như vậy.
Cố Mạch và vị sư tỷ kia của Lưu Cảnh Long, còn có Vinh Sướng hắn, tạm thời cảnh giới khác nhau, nhưng thành tựu cuối cùng đại khái tương tự. Có thể hi vọng bước vào cảnh giới Ngọc Phác, nhưng cũng chỉ là hi vọng mà thôi.
Tùy Cảnh Trừng đột nhiên nói một câu ngoài đề:
- Vinh kiếm tiên, chúng ta có thuận đường đi cung Kim Lân một chuyến không?
Vinh Sướng cười nói:
- Không thuận đường, nhưng có thể đi.
Tùy Cảnh Trừng nghi hoặc khó hiểu, chẳng lẽ là dẫn theo cô ngự gió đi tới cung Kim Lân xa xôi, sau đó lại vội vàng đuổi theo thuyền?
Vinh Sướng giải thích:
- Đập tiền là được, nhà thuyền sẽ đồng ý, chỉ cần bồi thường cho hành khách một chút, đi đường vòng mấy ngày mà thôi.
Tùy Cảnh Trừng hỏi:
- Nếu hành khách trên thuyền không muốn nhận tiền thì sao?
Vinh Sướng cười nói:
- Một kiếm tu Nguyên Anh đưa tiền cho bọn hắn, bọn hắn nên thành kính thắp nhang mới đúng.
Tùy Cảnh Trừng lắc đầu.
Vinh Sướng nghiêm mặt nói:
- Những gì đã nói với muội, phần nhiều là một số cấm kỵ và phong tục của Bảo Bình châu. Hôm nay thuyền còn ở phía trên lãnh thổ Bắc Câu Lô Châu, vẫn là quy củ trên núi bên phía chúng ta.
Tùy Cảnh Trừng cười nói:
- Bỏ đi, sau này chờ ta tu đạo thành công rồi, sẽ tự mình đi cung Kim Lân đòi lại công đạo.
Lần này đến phiên Vinh Sướng lắc đầu, Cố Mạch lại cười đến không khép miệng được.
Nghe nói cung Kim Lân kia hình như có một Nguyên Anh không biết tên trấn giữ, chiến lực chân thực nhất định là phế vật trong Nguyên Anh. Nhưng nếu Tùy Cảnh Trừng dự định tự mình giải quyết ân oán, nghĩa là nàng ít nhất phải trở thành một kiếm tu Kim Đan đỉnh cao.
Kiếm tu trả thù hoặc vấn kiếm một môn phái tiên gia, trước giờ đều là một mình một kiếm, đối địch với cả ngọn núi. Trước tiên phá đại trận núi sông, lại phá đại trận vây công của tu sĩ dùng hết pháp khí, cuối cùng mới là chém giết với trụ cột của một môn phái tu hành. Chuyện này giống như võ phu thuần túy một mình một ngựa trên sa trường, xông trận giết xuyên qua đội hình bộ binh giáp nặng, không phải chuyện đùa. Trong lịch sử Bắc Câu Lô Châu, không biết đã chết bao nhiêu kiếm tu không biết trời cao đất dày đi vấn kiếm.
Tùy Cảnh Trừng mỉm cười nói:
- Ta biết chuyện này phải chờ năm tháng rất dài, nhưng không sao.
Vinh Sướng nghĩ thầm, vậy cũng chưa chắc, chỉ cần một ngày nào đó cô trở lại thành tiểu sư muội hồn phách hoàn chỉnh của Phù Bình kiếm hồ là được.
Tùy Cảnh Trừng do dự một thoáng, nhẹ giọng nói:
- Vinh kiếm tiên, ta cảm thấy đi xa rèn luyện, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Vinh Sướng nhịn cười, gật đầu nói:
- Được.
Cố Mạch gật đầu phụ họa:
- Vinh kiếm tiên, phải cẩn thận, rất nhiều châm ngôn giang hồ phải nghe một chút.
Tùy Cảnh Trừng không để ý tới Cố Mạch trêu chọc mình, tiếp tục nói:
- Có đôi khi ánh mắt của Vinh kiếm tiên nhìn hành khách trên thuyền, biểu thị quá rõ ràng. Tu vi có thể ẩn giấu, nhưng phong thái của một vị kiếm tiên rất khó che giấu. Rơi vào trong mắt người có tâm, khó tránh khỏi sẽ khiến bọn họ đề phòng nhiều hơn. Nếu thật là một đám liều mạng, lôi kéo đồng lõa, không chừng chiến lực cảnh giới Động Phủ sẽ biến thành cảnh giới Quan Hải, cảnh giới Quan Hải sẽ biến thành cảnh giới Long Môn. Từ đó suy ra, chuyện nhỏ sẽ thành chuyện lớn, chuyện lớn lại thành tai họa.
Cô ngẫm nghĩ, lại ngượng ngùng nói:
- Có thể là do ta tu vi thấp, một đường hành tẩu giang hồ, mấy lần gặp phải hiểm cảnh, cho nên có phần sợ bóng sợ gió. Vinh kiếm tiên cứ xem như ta là ếch ngồi đáy giếng, nói hưu nói vượn.
Cố Mạch không còn vẻ đùa giỡn như trước đó. Không phải đạo lý của Tùy Cảnh Trừng rất đúng, mà là một tu sĩ nửa mùa hơn ba mươi năm qua chỉ đi giang hồ một chuyến, lại có tâm tính như vậy, chắc chắn là... chịu động não hơn Cố Mạch cô.
Vinh Sướng mỉm cười nói:
- Ta tự có tính toán.
Dù sao hắn cũng là một kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh, lại thường đi xuống dưới núi, càng rất nhiều lần chém giết sinh tử với cảnh giới khác nhau. Có điều Tùy Cảnh Trừng nhắc nhở cũng không sai.
Tiểu sư muội biến thành Tùy Cảnh Trừng trước mắt này, dường như cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Năm đó tiểu sư muội gây ra đại họa, dẫn đến Phù Bình kiếm hồ trở mặt với họ Dương cung Vân Tiêu sở Sùng Huyền. Sau khi nàng bị chìm xuống đáy hồ nửa năm, sư phụ Ly Thái lại không để tiểu sư muội ra ngoài rèn luyện nữa. Mà bản thân tiểu sư muội cũng không muốn ra ngoài, chỉ ở lại Phù Bình kiếm hồ tu hành, trở nên thích sống cô độc, hoàn toàn không hỏi thế sự. Sau đó toàn bộ Phù Bình kiếm hồ kể cả tông chủ Ly Thái, đều cảm thấy hơi hoảng hốt. Không phải tiểu sư muội này của Vinh Sướng tu vi đình trệ, mà là đột phá cảnh giới quá nhanh.
Chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi, nàng liên tục đột phá hai vách chắn Long Môn và Kim Đan, bước vào cảnh giới Nguyên Anh. Đây chính là cơ sở mà Ly Thái dám nói đệ tử đắc ý này của mình, nhất định sẽ nằm trong hàng ngũ mười người trẻ tuổi Bắc Câu Lô Châu lần tới.
Nhưng ngay cả Vinh Sướng cũng phát giác được không ổn, luôn cảm thấy đột phá cảnh giới như vậy, nhìn từ lâu dài rất có thể sẽ dẫn đến họa ngầm to lớn. Sư phụ Ly Thái dĩ nhiên nhìn càng rõ ràng, vì vậy mới có chuyện tiểu sư muội bế quan, cùng với Thái Hà nguyên quân Lý Dư lặng lẽ xuống núi đi đến nước Ngũ Lăng.
Hôm nay Tùy Cảnh Trừng đã trả cây trâm vàng có khắc chữ “Thái Hà Dịch Quỷ” cho Cố Mạch. Nhưng dựa theo ước định bí mật giữa cô và Ly Thái kiếm tiên, Cố Mạch sẽ không đưa trâm vàng về sư môn, mà là tạm thời giao cho Vinh Sướng bảo quản.
Còn vì sao lại làm như vậy, Cố Mạch cũng không biết thâm ý. Nhưng Ly Thái kiếm tiên và sư phụ Lý Dư là hảo hữu chí giao. Hơn nữa đúng như Trần Bình An suy đoán, một thanh phi kiếm được Cố Mạch luyện hóa, quả thật là di vật của một vị kiếm tiên Phù Bình kiếm hồ đã binh giải, được Ly Thái tặng lại cho Cố Mạch. Cho nên Cố Mạch rất thân thiết với cô gái kiếm tiên giống như trưởng bối nhà mình này.
Mà Tùy Cảnh Trừng cuối cùng đã lấy được hai quyển trung và hạ của “Thượng Thượng Huyền Huyền Tập”.
Quyển thượng trình bày cơ sở tôn chỉ của môn pháp huật đại đạo này. Nếu rơi vào trong tay địa tiên bình thường, chỉ là một quyển bí tịch gân gà, nhưng Tùy Cảnh Trừng lại tu ra được cảnh giới thứ hai đỉnh cao. Ngay cả Vinh Sướng cũng cảm thấy, tư chất của Tùy Cảnh Trừng xứng với câu kỳ tài trời phú. Quyển trung mới là khẩu quyết tu hành tiến dần từng bước, là một bộ “bí tịch Kim Đan” danh xứng với thực. Quyển hạ càng là mấu chốt để bước vào năm cảnh giới cao.
Vinh Sướng còn đưa cho Tùy Cảnh Trừng một ngọc bài đặc thù của tổ sư đường Phù Bình kiếm hồ, chẳng những tượng trưng cho thân phận đích truyền, càng là vật một thước mà tu sĩ năm cảnh giới cao mới có được. Bản thân Vinh Sướng cũng chỉ có vật một tấc.
Thuyền xuôi nam, trong đó có băng qua vườn Xuân Lộ, dừng lại một khoảng thời gian. Hành khách sẽ có hai canh giờ xuống thuyền du lịch xung quanh.
Lưu Cảnh Long đi bộ xuống thuyền, phần nhiều hành khách vẫn là ngự gió hoặc bay lướt.
Cố Mạch mặt dày đi theo Lục Địa Giao Long này, tiếp tục hỏi thăm những tin đồn trên núi kia. Lần này trở lại sư môn, còn không khiến những sư tỷ sư muội mê trai kia thèm đến chết sao?
Không chỉ có nhánh Thái Hà nhà mình, rất nhiều nữ tu sĩ của nhánh Chỉ Huyền và Bạch Vân, đều ngưỡng mộ kiếm tiên trẻ tuổi của Thái Huy này, không phải người đọc sách nhưng càng giống như con mọt sách. Đến mức chỉ cần nhắc tên, từng người đều giống như muốn chảy nước miếng. Mà đợi bọn họ thủ thỉ xong, xoay người một cái, đối diện với sư huynh đệ của mình, mặt mày lại lạnh như băng, không hề che giấu thái độ, khiến Cố Mạch được mở rộng tầm mắt.
Dù sao Cố Mạch đã hạ quyết tâm, sau khi trở lại sư môn, sẽ nói Lưu Cảnh Long này thật ra là một kẻ háo sắc giả vờ đạo mạo. Gặp được một cô gái, ánh mắt lại thích liếc nhìn ngực và mông, hơn nữa còn rất dung tục. Ngoài ra Lưu Cảnh Long chỉ thích loại hồ ly tinh trên mặt bôi mấy cân phấn, đúng là tức chết những nữ đạo sĩ bọn họ, chỉ lén lút bôi một ít son phấn cũng không dám ra ngoài. Như vậy chẳng khác nào giúp bọn họ an tâm tu hành, lui một vạn bước mà nói, không phải còn giúp bọn họ tiết kiệm tiền mua son phấn sao?
Thế là Cố Mạch nhìn gã kiếm tiên trẻ tuổi của Thái Huy kiếm tông này, từ lúc đầu nhìn thế nào cũng không thuận mắt, hiện giờ lại biến thành càng nhìn càng thuận mắt.
Lưu Cảnh Long mua một ít sách ở bến thuyền Phù Thủy vườn Xuân Lộ, do dự một thoáng mới nói:
- Cố cô nương, mặc dù nói như vậy có vẻ không ổn, nhưng ta thật sự không thích cô.
Cố Mạch hơi sững sốt, giận tím mặt, hỏi:
- Lưu Cảnh Long, não của ngươi bị úng nước rồi à?
Lưu Cảnh Long không giận lại cười, quả nhiên hữu dụng.
Cố Mạch hơi lúng túng, xem ra thật sự là úng nước rồi? Người trước mắt này chắc không phải là Lưu Cảnh Long giả chứ?
Lưu Cảnh Long tiếp tục tản bộ, cả người nhẹ nhõm.
Cố Mạch chỉ sợ gã này bị thần kinh rồi, liền chậm lại một chút, không dám sánh vai đi cùng với hắn, càng không dám cười hì hì nhìn hắn nữa.
Lưu Cảnh Long quay đầu cười nói:
- Cố cô nương, cô không cần như vậy, chúng ta vẫn là bằng hữu.
Cố Mạch thiếu chút nữa không nhịn được muốn đá một cái, nhưng cân nhắc đến tu vi của hai người, cuối cùng cô vẫn nhẫn nhịn, chỉ là giận đến nghiến răng, xoay người rời đi.
Lưu Cảnh Long có phần cảm khái. Trong loại chuyện này, so sánh với Trần Bình An, dường như mình vẫn kém một chút đạo hạnh. Có điều phương hướng chính chắc là đã đúng.
Tùy Cảnh Trừng đi tới đường Lão Hòe vườn Xuân Lộ, dạo chơi tiệm Kiến Càng không lớn kia một chút. Lúc Trần Bình An tán gẫu với Lưu tiên sinh, đã nhắc đến phần gia sản này. Vinh Sướng đương nhiên cũng đi theo.
Tùy Cảnh Trừng đội nón che mặt, cầm gậy leo núi, bước vào cửa tiệm. Chủ tiệm là một người nhiệt tình ân cần, cảm xúc dồi dào, chỉ dùng vài ba câu đã giới thiệu đại khái tiệm Kiến Càng tốt thế nào, không đến mức khiến người ta chán ghét.
Tùy Cảnh Trừng lặng lẽ hỏi:
- Vinh sư huynh, ta có thể mượn tiền của huynh không?
Hôm nay mặc dù cô đã nhận được ngọc bài đích truyền của tổ sư đường, nhưng vẫn là đệ tử ký danh của tông chủ Ly Thái Phù Bình kiếm hồ, cho nên xưng hô Vinh Sướng là sư huynh cũng không có vấn đề.
Vinh Sướng dùng tiếng lòng cười nói: “Sư phụ đã để lại cho muội một trăm đồng tiền cốc vũ, Tùy sư muội có thể chi tiêu tùy ý, không tính là mượn. Chỗ Vinh sư huynh còn có một ít gia sản, cũng không cần trả.”
Phù Bình kiếm hồ và họ Dương cung Vân Tiêu sở Sùng Huyền, phân biệt sở hữu hai thành và ba thành thu nhập của một động tiên nhỏ Long Cung, năm thành còn lại đương nhiên là của chủ địa phương.
Động tiên Long Cung kia là một trong ba mươi sáu động tiên nhỏ, nằm ở đáy nước sâu nhất của kênh đào lớn. Phong cảnh có thể nói kỳ lạ, vừa là thắng cảnh dạo chơi danh chấn một châu, vừa là nơi rất tốt để luyện khí sĩ tu hành thủy pháp. Chỉ riêng tu sĩ địa tiên thuê phủ đệ tu đạo lâu dài, đã có đến hơn mười người, có thể tưởng tượng thu nhập một năm lớn thế nào. Đối với Phù Bình kiếm hồ, cho dù chỉ được chia hai thành hoa hồng, đã là một khoản thu nhập rất khoa trương rồi.
Tông chủ Ly Thái lại không lấy đồng nào. Tất cả tiền thần tiên của động tiên nhỏ Long Cung, sáu mươi năm kết sổ một lần, đều quy vào gia sản của tổ sư đường Phù Bình kiếm hồ. Dựa theo cảnh giới cao thấp, thiên tư tốt xấu và chiến công lớn nhỏ, chia cho tất cả tu sĩ tông môn ngoại trừ nàng. Đây chính là Phù Bình kiếm hồ.
Vinh Sướng có thể đảm bảo, cho dù cảnh giới của sư phụ Ly Thái rơi xuống, không còn là một vị kiếm tu năm cảnh giới cao, nhưng tông chủ của Phù Bình kiếm hồ vẫn sẽ là Ly Thái, hơn nữa chỉ sẽ là Ly Thái.
Bất kể thế nào, Phù Bình kiếm hồ thật sự không thiếu tiền.
Huống hồ sư phụ Ly Thái đối xử với nữ đệ tử, luôn tôn sùng một quy củ, đó là nữ đệ tử nhất định phải sung túc, tránh cho bị nam tử tùy ý lừa gạt.
Có điều một trăm đồng tiền cốc vũ này, thật ra có một nửa là tiền riêng của sư phụ Ly Thái, một nửa còn lại là số tiền lẽ ra tổ sư đường phải chia cho tiểu sư muội bế quan.
Tùy Cảnh Trừng nhìn khắp giá để bảo vật của tiệm Kiến Càng, chọn trúng mấy món đồ giá hời, đều không tính là linh khí gì. Sau khi trả giá một phen, chỉ tốn mười đồng tiền hoa tuyết.
Sau đó cô hỏi thăm có bảo vật trấn tiệm hay không, giá cả cao một chút cũng không sao.
Chủ tiệm trẻ tuổi từ Chiếu Dạ thảo đường qua đây giúp đỡ, vẫn rất nhiệt tình, cũng không trở mặt vì trước đó Tùy Cảnh Trừng chỉ mua mấy món hàng giá rẻ. Hắn miêu tả đại khái mấy món vật phẩm đắt giá không để ở trước tiệm. Chiếc ghế rồng kia thì bỏ qua không cần nhắc đến, chỉ nhấn mạnh vào hai chiếc mũ vàng cấp bậc pháp bảo, một lớn một nhỏ có thể tách ra để bán, cái lớn thì mười tám đồng tiền cốc vũ, cái nhỏ thì mười sáu đồng. Nếu mua hết thì có thể giảm giá một đồng tiền cốc vũ, tổng cộng ba mươi ba đồng.
Tùy Cảnh Trừng hỏi:
- Có thể xem thử trước không?
Chủ tiệm trẻ tuổi cười nói:
- Đương nhiên, xem qua rồi nếu thấy không vừa mắt, không mua cũng không sao.
Hắn vòng ra quầy hàng, đi mở cửa.
Vinh Sướng liếc nhìn văn tự trên cửa, cảm thấy dở khóc dở cười.
Bốn chữ lớn “người có duyên được”.
Bốn chữ nhỏ “người giá cao được”.
Hắn thật không thể liên tưởng chủ nhân tiệm này với người trẻ tuổi áo xanh ở bến thuyền Long Đầu nước Lục Oanh kia.
Tùy Cảnh Trừng nhìn một cái đã chọn trúng hai chiếc mũ vàng kia, cũng không trả giá, xin Vinh Sướng lấy ra ba mươi ba đồng tiền cốc vũ. Một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Cô ôm hộp gỗ hòe do Chiếu Dạ thảo đường chuyên tâm chế tạo, rời khỏi tiệm Kiến Càng, đi trên đường Lão Hòe, bước chân nhẹ nhàng, tâm tình rất tốt.
Chủ tiệm trẻ tuổi cúi đầu khom lưng, tiễn hai vị khách quý kia đến ngoài cửa. Hắn nhìn theo bọn họ đi xa, chỉ cảm thấy khó tưởng tượng.
Thực ra hắn thay thế làm chủ tiệm Kiến Càng này, bản thân cũng hơi chột dạ.
Đôi mũ vàng kia tuy là pháp bảo trên núi hàng thật giá thật, nhưng vốn không tới ba mươi ba đồng tiền cốc vũ.
Thực ra Chiếu Dạ thảo đường từng âm thầm định giá. Đây là hai món pháp bảo, có thể sắc lệnh cho hai kim thân thần nữ bảo hộ, công hiệu tương tự với pháp bào, đồng thời còn có tác dụng công phạt nhất định. Nhưng chung quy không phải là một món pháp bào có phẩm chất pháp bảo, cho nên chỉ có giá khoảng hai mươi lăm đồng tiền cốc vũ, tương đối công bằng. Cho dù ngàn vàng khó mua được thứ yêu thích, nâng giá lên cao một chút, chẳng hạn như cô gái địa tiên nhìn vừa mắt, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi tám đồng.
Đến cảnh giới địa tiên rồi, yêu cầu đối với pháp bảo thực ra rất đơn giản, càng cực đoan càng tốt. Đây cũng là nguyên nhân hai chiếc mũ vàng vẫn luôn không bán được. Không phải là không có khách yêu thích, thật sự là giá quá cao, lại không có lợi ích thực tế gì đáng nói.
Nhưng giá cả của mũ vàng và ghế rồng, là do kiếm tiên chủ tiệm trước đây chính miệng định ra, lý do là biết đâu gặp phải một kẻ ngốc có nhiều tiền thì sao. Chiếu Dạ thảo đường cũng rất bất đắc dĩ với chuyện này, luôn cảm thấy ít nhất phải ăn bụi bặm một hai trăm năm. Không ngờ... lúc này mới qua bao lâu?
Sau khi đi ra đường Lão Hòe, Vinh Sướng mỉm cười nói:
- Mua đắt rồi.
Tùy Cảnh Trừng hơi xấu hổ, nhưng cô thật sự rất thích đôi mũ vàng này.
Cô nhẹ giọng nói:
- Vinh sư huynh, kế tiếp ta nhất định sẽ không mua gì nữa.
- Ta không có ý oán trách tiểu sư muội.
Vinh Sướng lắc đầu cười nói:
- Sư phụ của chúng ta mua đồ còn hào phóng hơn, đã từng nhìn trúng một món pháp bào xinh đẹp, khăng khăng muốn đối phương nâng giá, nếu không thì sẽ không mua. Khi đó sư phụ không lộ rõ thân phận, đối phương bị dọa gần chết, cho rằng gặp phải người tới gây sự. Sau đó biết được là sư phụ của chúng ta, hắn liền hối hận xanh ruột, đấm ngực giậm chân, cảm thấy nên tăng giá lên gấp đôi mới đúng.
Tùy Cảnh Trừng từ đáy lòng cảm khái:
- Sớm biết như vậy, trước tiên nên đi Phù Bình kiếm hồ xem thử.
Vinh Sướng thở phào một hơi. Chỉ bằng câu này của tiểu sư muội, nếu sư phụ Ly Thái có mặt ở đây, nhất định sẽ hỏi Vinh Sướng hắn gần đây có pháp bảo gì muốn mua không.
Trở lại thuyền, hai người ngồi xuống. Về chuyện luyện hóa hai chiếc mũ vàng tinh xảo, Vinh Sướng đã truyền thụ cho Tùy Cảnh Trừng một môn khẩu quyết luyện kiếm của Phù Bình kiếm hồ.
Kiếm có thể luyện hóa, vạn vật dĩ nhiên cũng có thể luyện hóa.
Vinh Sướng nói xong khẩu quyết luyện kiếm mấy ngàn chữ. Tùy Cảnh Trừng nhắm mắt lại một lúc, sau đó mở mắt ra, cười nói:
- Nhớ rồi.
Vinh Sướng cũng không thuật lại nữa.
Tiểu sư muội năm xưa, Tùy Cảnh Trừng hôm nay, mặc dù tính tình khác biệt, nhưng xét về thiên phú tu đạo vẫn giống nhau như đúc, sẽ không khiến người ta thất vọng.
Có điều Tùy Cảnh Trừng vẫn bảo Vinh Sướng nói lại một lần, tránh cho có sơ suất.
Sau đó Cố Mạch ở hành lang ra sức gõ cửa, kêu lên rầm rầm.
Sau khi Tùy Cảnh Trừng mở cửa, Cố Mạch vội vã nói:
- Tùy Cảnh Trừng, Tùy Cảnh Trừng, ta nói với ngươi một bí mật. Lưu Cảnh Long có lẽ đã bị đánh tráo rồi, người chúng ta nhìn thấy bây giờ là một người khác!
Tùy Cảnh Trừng không hiểu chuyện gì, quay đầu nhìn Vinh Sướng.
Vinh Sướng cảm thấy bất đắc dĩ, nói với Cố Mạch:
- Đừng nói bậy.
Cố Mạch ngồi xuống ghế dựa, nhíu mày suy nghĩ rất lâu, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, đập tay xuống bàn:
- Được lắm, tên khốn khiếp không biết xấu hổ này, hóa ra là đang trêu chọc ta!
Vinh Sướng đứng dậy rời đi.
Lúc trước trên đường đi, tâm cảnh của Cố Mạch vẫn luôn bất ổn, Vinh Sướng lại không thể nói nhiều cái gì. May mà chuyến này tới bến thuyền Long Đầu, tâm cảnh của Cố Mạch đã dần dần trở lại cảnh giới thanh tịnh mà Đạo gia tôn sùng, đây là chuyện tốt.
Trong đó hai tu sĩ giống như tiên sinh áo xanh kia có công rất lớn, đương nhiên Tùy Cảnh Trừng cũng vậy.
Sau khi Vinh Sướng đóng cửa, Cố Mạch liền kể lại chuyện đã xảy ra với Tùy Cảnh Trừng một lần.
Tùy Cảnh Trừng đưa tay xoa trán, không muốn trả lời.
Hai người các ngươi tu vi đều rất cao, sao lại mắt kém như vậy.
Lưu tiên sinh này cũng thật là, đọc sách đến ngốc rồi à? Ở chung với tiền bối lâu như vậy, sao không học được nửa điểm tốt? Quả nhiên tiền bối nói đúng, cảnh giới của tu sĩ đúng là không thể làm cơm ăn.
Cố Mạch nghi hoặc nói:
- Sao rồi? Ngươi nói thử xem, chẳng lẽ còn có huyền cơ khác? Ta vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, loại chuyện này kinh nghiệm kém xa ngươi.
Tùy Cảnh Trừng đỏ mặt lên:
- Ngươi nói vớ vẩn gì đó!
Cố Mạch than vãn một tiếng:
- Bỏ đi.
Cô nằm sấp xuống bàn, nghiêng đầu nhìn về biển mây ngoài cửa sổ.
Tùy Cảnh Trừng đặt chiếc mũ vàng nhỏ lung linh đáng yêu lên bàn, cũng nằm sấp xuống bàn giống như Cố Mạch, gò má khẽ gối lên một cánh tay. Cô vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng gõ chiếc mũ vàng kia.
Cố Mạch nhẹ giọng nói:
- Ta cảm thấy nhớ sư phụ rồi. Ngươi thì sao, cũng rất nhớ nam nhân kia à?
Tùy Cảnh Trừng nhỏ nhẹ rủ rỉ nói:
- Ngươi không nói thì sẽ nhớ, nhưng vừa nhắc tới thì lại không nhớ như vậy nữa. Ngươi nói xem có lạ không?
Cố Mạch bất đắc dĩ nói:
- Ta làm sao hiểu được.
Sau đó hai người không nói gì.
Cố Mạch bỗng nhiên mặt mày rạng rỡ, đứng lên, dời ghế dựa, hớn hở ngồi bên cạnh Tùy Cảnh Trừng, thì thầm bên tai đối phương:
- Tùy Cảnh Trừng, ta nói với ngươi, phương pháp song tu có rất nhiều con đường, hơn nữa không hề hạ lưu. Đây vốn là một nhánh của Đạo gia, đường đường chính chính. Bằng không những đạo lữ trên núi kia vì sao phải kết làm vợ chồng, đúng không? Ta cũng biết một chút, ví dụ như...
Tùy Cảnh Trừng nghe một lúc, sau đó đẩy Cố Mạch ra, thẹn quá hóa giận nói:
- Sao ngươi lại lưu manh như vậy?
Cố Mạch hậm hực nói:
- Lời truyền miệng, lời truyền miệng.
Tùy Cảnh Trừng đỏ mặt, đột nhiên đứng lên, đuổi Cố Mạch ra khỏi phòng, đóng cửa thật mạnh.
Cố Mạch hắng giọng một tiếng, học theo giọng điệu của họ Trần kia nói:
- Cảnh Trừng, ta tới rồi, mở cửa đi.
Tùy Cảnh Trừng tức giận nói:
- Cố Mạch!
Cố Mạch vẫn không đổi giọng:
- Cảnh Trừng à, sao lại không nghe lời như vậy, phải gọi ta là tiền bối.
Tùy Cảnh Trừng nhìn quanh, nhặt cây gậy leo núi kia lên, mở cửa muốn đánh Cố Mạch.
Cố Mạch đã sớm tung tăng đi xa, tại chỗ rẽ hành lang thò đầu ra, cười đùa cợt nhả nói:
- Ôi chao, dáng vẻ của ngươi bây giờ, ngay cả một cô gái như ta nhìn thấy cũng động tâm. Ta cảm thấy gã kia đi theo ngươi một đường, nhất định là không quản được mắt, chỉ là hắn tu vi cao còn ngươi đạo hạnh thấp, không phát hiện được mà thôi. Ài, cũng không biết rốt cuộc là ngươi lỗ nặng, hay là... lời to rồi.
Tùy Cảnh Trừng giận đến muốn đuổi theo đối phương.
Cố Mạch đã khoan khoái trở về phòng mình, tâm tình rất tốt.
Tùy Cảnh Trừng đóng cửa, dựa lưng vào cửa phòng. Sau đó cô cười duyên dáng, ngồi bên cạnh bàn, đội chiếc mũ vàng kia, tay cầm gương đồng.
Cô lại cởi mũ vàng và cất gương đồng, bắt đầu cẩn thận lật xem quyển trung của “Thượng Thượng Huyền Huyền Tập”.
Người tu đạo không biết ngày đêm.
Luyện khí sĩ vừa mới đặt chân lên đường tu hành, thông thường sẽ mất đi cảm giác đối với thời gian trôi qua nhanh chậm.
Đêm khuya hôm nay, Tùy Cảnh Trừng để quyển cuối cùng của “Thượng Thượng Huyền Huyền Tập” xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trăng khuyết ngô đồng, mưa lớn chuối tây, chim nhạn gió thu, cỏ xuân móng ngựa, tuyết lớn thuyền nhỏ, thanh mai trúc mã, tài tử giai nhân, danh tướng bảo đao, mỹ nhân gương đồng...
Thế gian có nhiều thứ trời đất tác thành như thế, vậy Tùy Cảnh Trừng và tiền bối thì sao?
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện