[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 493 : Muôn trùng núi sông, một vầng trăng sáng (phần 2)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 19:40 01-07-2025

.
Trần Bình An đã rời xa núi Bảo Kính. Vì chuyến đi này mà hắn đã lệch khỏi tuyến đường trấn Thanh Lư khá nhiều. Xem ra chuyện thử vận may quả thật không thích hợp với mình, nếu đổi thành Lục Đài hoặc Lý Hòe thì có thể sẽ khác. Sau khi rời khỏi núi Bảo Kính, Trần Bình An vẫn lựa chọn núi non trùng điệp, dần dần đến gần trấn Thanh Lư. Âm linh Kim Đan và quỷ vật dưới trướng vẫn chậm chạp không lộ diện. Chuyện này cũng hợp tình hợp lý, dù sao lúc trước trong trận chiến ở đỉnh Ô Nha, hắn cũng không cố gắng ẩn giấu thực lực. Thành Phu Nị do Kim Đan Phạm Vân La cầm đầu quả thật là binh bại như núi đổ, tin rằng đám “mã tặc” có thể lén lút hoạt động ở khe Quỷ Vực nhiều năm, sẽ không chủ động tới tìm xui xẻo. Đường lên phía bắc, núi sông không gặp trở ngại. Rất nhiều yêu ma quỷ quái có thể khiến một vị tu sĩ năm cảnh giới trung chết yểu, phần lớn đều cẩn thận, từ xa liếc nhìn Trần Bình An một cái, sau đó lùi về sào huyệt trong rừng núi. Chẳng hạn như con trăn lớn và nhện tinh trên cầu treo, nếu đổi thành cặp đạo lữ kia, có lẽ chỉ cần gặp mặt, không cần bọn họ mạo hiểm qua cầu cũng sẽ gặp họa sát thân. Hoàng hôn hôm nay, Trần Bình An dừng chân nghỉ ngơi trong một rừng đào. Rừng đào dĩ nhiên kỳ lạ, nào có đạo lý mùa đông mà hoa đào vẫn nở rộ. Có điều chuyến này hắn đeo kiếm du lịch khe Quỷ Vực, không sợ những thứ lạ lùng, chỉ sợ không có gì lạ. Ngoài rừng đào có dựng hai tấm bia đá cao thấp không đều, giống như một đôi hàng xóm đang tranh tài, phân biệt khắc chữ “Đại Viên Nguyệt Tự” và “Tiểu Huyền Đô Quán”. Nếu không phải trước “Huyền Đô Quán” còn có một chữ “Tiểu”, Trần Bình An đánh chết cũng sẽ không đi vào rừng đào. Bởi vì Huyền Đô quán chân chính là một trọng địa tiên gia ở thế giới Thanh Minh, không nghe theo sự sắp xếp của ba vị chưởng giáo. Nghe đồn sau khi Đạo lão nhị trở thành chưởng giáo một nhánh, lần duy nhất sử dụng thanh tiên kiếm kia tại thế giới nhà mình, chính là ở trong Huyền Đô quán. Trần Bình An có thể xác định, “Tiểu Huyền Đô Quán” viết trên bia đá tuyệt đối không phải là thánh địa Đạo môn, danh tiếng lớn đến mức ở thế giới Hạo Nhiên cũng như sấm bên tai. Nhưng trước khi vào rừng hắn vẫn đạp phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm, bay lên không nhìn xuống, phát hiện trong rừng đào rộng lớn diện tích hơn ngàn mẫu này, lại không có bất kỳ kiến trúc chùa chiền đạo quán nào. “Phóng Tâm Tập” cũng không có ghi chép về rừng đào này, chắc sẽ không có quỷ dữ đại yêu. Trần Bình An phát hiện bốn phía lại không có một cành khô nào, trên đỉnh đầu rậm rạp đến khoa trương. Hương thơm của hoa đào đã không còn thoải mái, ngửi lâu rồi gần như nồng nặc đến mức khó chịu. Hắn lấy nón xuống ngồi xếp bằng, hai ngón tay từ trong tay áo lấy ra một lá bùa dương khí khêu đèn, nhẹ nhàng vặn một cái. Bùa chú chậm rãi bốc cháy, tốc độ giống như trên con đường ở khe Quỷ Vực. Xem ra khí tức âm tà ở đây quả thật bình thường, chỉ là hương vị tràn ngập trong rừng đào này hơi quá mức. Trần Bình An buông hai ngón tay ra, khom lưng đặt giấy bùa ở trước người, sau đó bắt đầu luyện tập thủ ấn đứng thế. Hắn vận chuyển một hơi chân khí thuần túy, giống như rồng lửa dạo chơi qua các kinh huyệt, vừa lúc phòng ngừa mùi thơm nơi này xâm nhập thân thể, khiến mình bị lật thuyền trong mương. Dưới lòng đất vang lên tiếng cười của nữ nhân giống như chuông bạc. Trần Bình An làm như không nghe thấy. Tiếng cười dần ngừng lại, đổi thành giọng nói quyến rũ: - Vị tiểu lang quân anh tuấn này, vào màn hồng của ta, ngửi mùi tóc của ta, diễm phúc không cạn. Nếu ta là ngươi thì sẽ không đi nữa, ở lại nơi này đời đời kiếp kiếp. Trần Bình An mở mắt, tập trung nhìn. Trên mặt đất nhộn nhạo bốc lên một tầng hơi nước, lại không bay cao, chỉ lúc ẩn lúc hiện dưới độ cao một thước. Hắn hơi ngạc nhiên: - Vì sao Phi Ma tông lại cố tình bỏ qua sự tồn tại của yêu đào ngươi? Rừng đào bắt đầu chậm rãi đung đưa, như những giai nhân váy hồng nhẹ nhàng khiêu vũ, giống như ngàn vạn gốc cây trong rừng này chỉ là tóc của cô ta mà thôi. Trần Bình An phát hiện cảnh tượng trong mắt mình bắt đầu khẽ chao đảo. Yêu đào không biết ẩn nấp ở phương nào dưới lòng đất, không ngừng cười duyên, giọng nói mê người vang lên khỏi mặt đất: - Đương nhiên là tu sĩ Phi Ma tông sợ ta rồi, còn sao nữa? Tiểu lang quân tướng mạo tuấn tú như vậy, nhưng lại hơi ngốc, bằng không sẽ là một phối ngẫu mười phân vẹn mười rồi. Chốc lát sau, cô đột nhiên ngưng cười, dò hỏi: - Ồ, ngươi làm sao có thể thân bất động, tâm cũng bất động? Chẳng lẽ là một hòa thượng không cạo trọc đầu, hoặc là đạo sĩ mũi trâu không mặc đạo bào? Trần Bình An cười nói: - Còn giả thần giả quỷ, ta sẽ chặt đứt tất cả cây đào, xem như luyện kiếm, để cho ngươi làm ni cô. Yêu đào không giận mà lại cười, vui vẻ nói: - Tốt nha, tốt nha, thiếp thân cung kính chờ đợi kiếm thuật tiên gia của tiểu lang quân. Trần Bình An ngước mắt nhìn. Một đạo đồng nhỏ tay cầm phất trần dùng rút đất thành tấc lướt đến, môi hồng răng trắng, chân khí tràn trề, không che giấu được vẻ thông minh tài trí, lại là một cao nhân ngoài trần thế sắp bước vào địa tiên Kim Đan. Ánh mắt của đạo đồng nhỏ lạnh lùng, liếc nhìn Trần Bình An: - Đây là nơi sư phụ và đạo hữu hàng xóm dựng nhà cỏ tu hành, ngàn năm qua đã là chốn đào nguyên được khe Quỷ Vực công nhận, xưa nay không thích người ngoài quấy rầy. Ngay cả Bồ Nhương thành Bạch Lung, nếu như không có chuyện quan trọng, cũng sẽ không tùy tiện vào rừng. Ngươi là một người rèn luyện, nói đạo lý với yêu đào nho nhỏ này làm gì? Mau rời đi! Yêu đào kia hiển nhiên rất kính sợ đạo đồng nhỏ này, chỉ khẽ lẩm bẩm, hơi mang theo căm phẫn: - Chốn đào nguyên cái gì, chỉ là dùng thần thông tiên gia cưỡng chế giam giữ ta ở đây, bảo vệ linh khí tàn dư của đạo quán chùa chiền kia không trút ra ngoài. - Láo xược! Đạo đồng nhỏ lộ vẻ nghiêm nghị, vung phất trần lên, lại có một ánh chớp to như cánh tay trong nháy mắt đánh vào lòng đất. Yêu đào ở sâu trong lòng đất kêu gào, hoa đào trên đất rì rào rơi xuống. Trần Bình An hiểu ra một chút. Trong khe Quỷ Vực nhất định là có một số cao nhân đắc đạo cắm rễ ở đây, không sợ khí tức âm tà, ngược lại còn dựa vào âm khí dồi dào giữa trời đất rèn luyện đạo hạnh. Đạo đồng nhỏ dường như chưa hả giận, lại xoay phất trần, sấm sét đan thành một tấm lưới cá tiên gia chui vào lòng đất, dưới lòng đất lập tức vang lên tiếng ầm ầm: - Ba ngày không đánh bóc ngói trên nhà. Nếu không phải sư phụ ta khai ân, con yêu đào nho nhỏ ngươi chỉ biết một chút pháp thuật che mắt, làm sao có thể đặt chân ở khe Quỷ Vực? Lại còn nghe lén sư phụ ta và bằng hữu luận đạo thuyết pháp, dựa vào cơ duyên này mới chậm rãi tu hành đến cảnh giới Long Môn. Yêu quái quên gốc ngươi... Yêu đào không ngừng kêu gào, cố gắng cầu khẩn đạo đồng nhỏ ra tay ác liệt kia khai ân. Đạo đồng nhỏ càng nói càng tức giận, phất trần lại động, biển mây trên cao xuất hiện cảnh tượng kỳ dị, muốn dùng thiên lôi sở trường của môn phái để giáo huấn yêu đào kia. Trần Bình An đành phải lên tiếng: - Tiểu đạo gia bớt giận, bây giờ ta sẽ rời khỏi rừng đào. Một đám mây đen rời khỏi biển mây, chậm rãi hạ xuống, sấm sét qua lại như con thoi, khí thế kinh người. Đạo đồng nhỏ cười nhạt nói: - Nếu không phải chúng ta tu hành ở rừng đào này, ngươi lỡ xông vào đây, đã sớm bị con yêu đào sở trường mị thuật này hút sạch dương khí tinh nguyên rồi. Thứ đồ không biết tốt xấu, động lòng trắc ẩn không đúng chỗ. Sư phụ nói phải, đám phàm phu tục tử các ngươi ngày ngày ở bên ngoài tiêm nhiễm hồng trần... Một chân Trần Bình An lùi lại, nhanh chóng đánh một quyền về phía biển mây trên cao, dùng Vân Chưng Đại Trạch Thức đánh tan mây sét đang tập hợp. Khí tức tản mác khắp nơi, giống như gió núi dâng trào, lan đến rừng đào dưới đất, khiến hoa đào đỏ tươi ào ào rơi xuống như mưa. Đạo đồng nhỏ nhíu mày không nói gì. Hắn cũng không sợ, chỉ là hơi bất ngờ mà thôi. Tiểu tông sư võ đạo trẻ tuổi như vậy? Nhìn khí thế một quyền vừa rồi của đối phương, vừa cô đọng vừa to lớn, mặc dù chưa bước vào cảnh giới Kim Thân nhưng cũng chênh lệch không xa. Có điều đạo đồng nhỏ lại quên mất, hắn chẳng phải cũng là một tu sĩ cảnh giới Long Môn “trẻ tuổi như vậy” sao. Chỉ là hắn bước vào cảnh giới Động Phủ quá sớm, lúc sư phụ trình bày huyền cơ trùng trùng trên đường tu hành, đã hỏi hắn có muốn nhân cơ hội này bảo trì dung mạo hay không. Khi đó hắn trẻ tuổi vô tri, cảm thấy thân thể chỉ là một túi da thối, không ảnh hưởng đến tu đạo sau này, như vậy không “lớn lên” nữa cũng không sao. Từ đó tướng mạo của hắn đã được định hình. Trong sáu mươi năm sau, “đạo đồng nhỏ” lại hối hận xanh ruột. Lẽ ra nên để thân thể trưởng thành đến hai mươi tuổi rồi hãy “dừng bước” mới đúng. Cho nên mỗi lần hắn lén lút chạy ra ngoài cho khuây khỏa, vô tình gặp được Phạm Vân La giống như bé gái, lại cảm thấy bực bội. Lão hòa thượng kia còn thêm dầu vào lửa, trêu đùa hắn và Phạm Vân La đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. Trần Bình An thu quyền, sau đó cười bảo: - Đạo lý ngươi nói là đúng, nhưng chuyện nói lý nếu thật sự muốn đối phương nghe lọt, chứ không phải chỉ muốn mình yên tâm thoải mái, vậy thì tâm tính và giọng điệu cũng rất quan trọng. Bình tĩnh hòa nhã một chút cũng không phải chuyện xấu. Yêu đào thiếu chút nữa sợ vỡ mật, vội vàng phụ họa: - Có lý, có lý, lời này nên nghe một chút. Đạo đồng nhỏ cầm phất trần đuôi hươu trắng như tuyết, dùng xương trắng anh linh làm cán, do dự không quyết. Một lời không hợp đánh đánh giết giết, đây không phải là chuyện mà đạo nhân Tiểu Huyền Đô quán nên làm. Nhưng đối phương đã là võ phu tới khe Quỷ Vực rèn luyện, hai bên so tài một phen cũng không sai chứ? Sư phụ sẽ không trách tội chứ? Ngay lúc này, một lực sĩ giáp vàng sải bước đến, nhìn bóng lưng đạo đồng nhỏ, trầm giọng nói: - Từ Tủng, chân quân mời vị công tử này vào trong quán nói chuyện. Đạo đồng nhỏ tên là Từ Tủng tức giận nói: - Tên này có tài đức gì mà được vào Tiểu Huyền Đô quán chúng ta? Lực sĩ giáp vàng làm như không thấy đạo đồng nhỏ nổi giận đùng đùng, quay đầu nhìn Trần Bình An vừa mới đội nón lên: - Vị công tử này, chân quân nhà ta cho mời. Nếu không vội lên đường, có thể đến Tiểu Huyền Đô quán chúng ta uống một ly trà đào tương ngàn năm. Trần Bình An ôm quyền khéo léo từ chối: - Đi nhầm vào rừng đào, đã quấy rầy chân quân nhà ngươi thanh tu. Thật không dám đến quý quán làm phiền, bây giờ sẽ rời đi ngay. Lực sĩ giáp vàng gật đầu: - Đã như vậy thì ta cũng không tiện giữ lại. Sau này nếu muốn vào quán uống trà, cứ tới đây ra lệnh cho yêu đào, bảo nó dẫn đường. Trần Bình An xoay người rời khỏi rừng đào. Từ Tủng hừ lạnh nói: - Đi rồi càng tốt, tiết kiệm được một ly trà đào tương, ngay cả Bồ xương trắng kia cũng chỉ mới được uống ba lần. Yêu đào dưới lòng đất nịnh nọt: - Đúng vậy, đúng vậy, tên này quả là không có mắt, đã bỏ lỡ phúc duyên to lớn. Lần sau hắn lại tới rừng đào, ta sẽ trốn không gặp hắn nữa. Từ Tủng tức giận nói: - Pháp chỉ của sư phụ, ngươi cũng dám xem như trò đùa? Yêu đào lập tức cầu xin: - Không dám không dám, tuyệt đối không dám. Trong một đạo quán tao nhã khắp nơi trồng đào, một lão đạo nhân tóc bạc mặt hồng hào đang ngồi đối diện với một lão tăng gầy còm. Lão tăng gầy như que củi, lại mặc một bộ áo cà sa rộng khác thường. Lão đạo nhân mỉm cười nói: - Một quyền này thế nào? Lão tăng chậm rãi nói: - Quá cương dễ gãy. Lão đạo nhân liếc nhìn trà trên bàn, lại hỏi: - Ngươi cảm thấy có nên giữ lại ly trà đào tương này không? Ngươi đoán xem người trẻ tuổi kia liệu có trở lại rừng đào, vào trong quán này uống một hơi cạn sạch? Vẻ mặt lão tăng hiền lành: - Nói nhiều sẽ có sơ xuất. Lão đạo nhân không đội mũ đạo, chỉ quấn khăn trên đầu mà thôi. Đạo bào trên người cũ kỹ bình thường, không hề có phong thái tiên gia. Ông ta khẽ thở dài: - Ba vị thần nữ thành Bích Họa đã rời khỏi tranh, mỗi người đi theo chủ nhân của mình. Lại có tu sĩ năm cảnh giới cao châu khác, cùng với Hạ Tiểu Lương xông vào khe Quỷ Vực, đi đến thành Kinh Quan. Dương Sùng Huyền thì có dấu hiệu sẽ lấy được phúc duyên. Nếu như Bồ Nhương kia lại gây ra một chút động tĩnh, chọc cho Trúc Tuyền tự mình ra tay, khe Quỷ Vực này sẽ hoàn toàn loạn thành một nồi cháo. Chốn đào nguyên còn sót lại này của chúng ta, không chừng sẽ không có duyên với thanh tịnh. Lão tăng gật đầu nói: - Chân quân nhìn xa trông rộng. Lúc nghe được hai chữ “Bồ Nhương”, trong lòng lão lại niệm Phật một tiếng. Thực ra lão đạo nhân đã phát giác được tâm cảnh của đối phương có biến hóa, chỉ là hai bên hiểu rõ gốc rễ, không cần nhiều lời. Lão đạo nhân ngước mắt nhìn: - Ngươi nói xem đối với người tu đạo chúng ta, ngay cả giới hạn sống chết đều mơ hồ, như vậy nơi nào trong trời đất không phải là lồng giam? Không biết thì càng dễ an lòng, biết rồi thì làm sao có thể thật sự an tâm? Lão tăng suy nghĩ một lát, cúi đầu chắp tay trước ngực, lộ ra một đôi bàn tay khô héo lại có màu vàng óng: - Phật pháp của bần tăng còn không chống đỡ nổi bộ áo cà sa này, làm sao có thể gặp Phật Tổ, hỏi về nghi vấn thiên cổ này? Lão chậm rãi đứng dậy, chắp hai tay trước ngực, thi lễ một cái. Lão đạo nhân cũng không coi trọng lễ nghi rườm rà như vị lão hữu này, chỉ gật đầu mà thôi. Lão tăng bước ra một bước, thân hình liền biến mất, trở về Đại Viên Nguyệt tự kia. Nơi này là một phủ đệ tiên gia tự thành thế giới nhỏ trong rừng đào, giống như Tiểu Huyền Đô quán vậy. Trừ khi là Nguyên Anh, bằng không mặc cho người khác đi lòng vòng trong rừng đào ngàn năm, cũng không thấy được, không vào được. Trong chùa có tiếng tụng kinh quanh quẩn, có lão hòa thượng ngồi trên bồ đoàn, có nhà sư trung niên cúi đầu đi chầm chậm trên hành lang, có tiểu sa di cần mẫn quét rác dưới cây. Từng người bận rộn, cũng không nói chuyện với nhau. Lão tăng đứng tại chỗ, trong tầm mắt, những nhà sư kia thực ra đều là từng bộ xương trắng mà thôi. Vòng qua chính điện mây mù tràn ngập không thấy Kim Phật, lão tăng chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt thành kính, yên lặng đi về phía trước. Bên cạnh lão tăng kim thân la hán gần như đại viên mãn này, đột nhiên xuất hiện năm hòa thượng mặt mày tương tự với lão, tuổi tác lại cách xa, mặc áo cà sa khác nhau, mỗi người đều đặt câu hỏi. Lão tăng giả vờ có mắt như mù, có tai như điếc, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Một nhà sư trẻ tuổi vẻ mặt tiếc nuối, nói: - Vì sao không uống ly trà đào tương kia? Uống rồi sẽ có thể bớt đi mấy năm tu hành, càng gần Tây Phương tịnh thổ Phật quốc hơn một bước, cho dù là nửa bước cũng tốt. Một nhà sư trung niên nổi giận đùng đùng, quát lớn như sấm với lão tăng: - Ngươi tu Phật pháp gì thế? Khe Quỷ Vực có nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, vì sao không đi siêu độ! Một nhà sư vẻ mặt kiêu ngạo mặc áo cà sa hoa mỹ, liếc nhìn lão tăng, xì mũi coi thường: - Khổ tu như vậy, không phải chính pháp. Một lão hòa thượng tuổi tác tướng mạo gần với lão tăng nhất, nhẹ giọng hỏi: - Ngươi là ta? Ta là ngươi? Bước chân của lão tăng vẫn luôn kiên định, chậm rãi đi về phía trước. Cuối cùng một nhà sư trẻ tuổi vóc dáng cao gầy, quay lưng về phía lão tăng, nhìn về hàng rào trúc có hoa đào rực rỡ, ngơ ngác lẩm bẩm: - Hoa đào cười duyên bên bờ giậu, e ấp sắp nở thật hữu tình. Thân hình lão tăng hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại bước tới trước, chốc lát sau đã khôi phục bước chân bình thường. Nếu không ngẩng đầu nhìn lên, người thường bước vào ngôi chùa này, chỉ sẽ cảm thấy ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi. Thực ra vừa ngẩng đầu, sẽ thấy cảnh tượng một vầng trăng lưỡi liềm lơ lửng giữa trời. Trong Tiểu Huyền Đô quán, lão đạo nhân đi đến dưới một cây đào cao vút tận mây, ngồi xuống, hai ngón tay kẹp một chút đất đai, nhẹ nhàng vân vê. Đây là đất vạn năm mà tu sĩ trên núi mơ mong, nặng như sắt thép. Ông ta trầm mặc không nói gì. Thực ra đất đai cũng có tuổi tác, cũng phân “sinh lão bệnh tử”. Thế nhân đều nói bất động như núi, thực ra là không đầy đủ. Suy cho cùng vẫn là người phàm tuổi thọ có hạn, thời gian có hạn, nhìn đến mơ hồ, không được rõ ràng, cũng không lâu dài. Cho nên Phật gia có nói, “Phật nhìn một chén nước, bốn vạn tám ngàn con”. Mà lão tăng ở Đại Viên Nguyệt tự kia lại dùng chuyện này làm phương pháp thiền định, chỉ là nhìn lớn hơn một chút, là nhìn trăng. Còn lão đạo nhân này lại nhìn đến càng tĩnh một chút, nhìn những đất đai vật chết này biến đổi theo năm tháng. Đạo quán và chùa chiền là hàng xóm, cùng với lão tăng kia mỗi người nói đạo pháp và phật pháp của riêng mình, đã ngàn năm vẫn không thể phân ra cao thấp. Bây giờ chỉ xem là mình trở thành thiên quân trước, hay là lão tăng chứng Bồ Tát trước. Từ Tủng thấp thỏm bất an đi tới bên cạnh sư phụ, phát hiện sư phụ đang trầm tư, liền ngậm miệng không nói. Lão đạo nhân không quay đầu, cười hỏi: - Ở ngoài quán, chẳng những không thể ra vẻ uy phong, còn bị một võ phu trẻ tuổi giáo huấn một phen. Con cảm thấy những lời hắn nói có lý không? Từ Tủng tay cầm phất trần, phiền muộn không vui nói: - Nói có lý thì liên quan gì đến con? Lão đạo nhân gật đầu, ném đất đi, dùng bàn tay trắng tinh như ngọc nhẹ nhàng vuốt phẳng, sau đó đứng lên nói: - Vạn vật có linh, cùng với chúng sinh hữu tình, dần dần lên cao, sẽ càng ngày càng hiểu rõ sự vô tình của đại đạo. Nếu con có thể học theo đạo nhân núi Long Hổ trảm yêu trừ ma, ngày làm việc thiện, tích góp công đức cũng không tệ. Nhưng theo ta học đạo pháp vô tình, vấn đạo truy cầu chân lý sẽ càng tốt hơn. Đạo pháp vô tình, không phải dạy con làm việc bạo ngược, lạm sát vô tội, mà là phải nhìn nhiều bốn mùa thành năm, lẽ thường trời đất. Từ Tủng rất nghiêm túc cúi đầu với sư phụ. Lão đạo nhân quay đầu nhìn về hướng Đại Viên Nguyệt tự, nhẹ giọng nói: - Tham lam, giận dữ, ngu dốt, ngạo mạn, nghi ngờ, nếu không loại trừ năm thứ độc hại này mà vẫn vùi đầu khổ tu, chung quy không phải chính pháp thiền định, mà là tà định. Ông ta lại nhìn về ngoài rừng đào phía bắc: - Từ Tủng, nếu con tạm thời không ngộ ra đại đạo, không ngại thử đi làm người tốt trong mắt thế tục. Nhưng nhớ kỹ, vào đời hành thiện, không liên quan nhiều đến tốt và xấu mà thế đạo này trả lại cho con. Trăm sông đổ về một biển, đây cũng là... một trong số đạo pháp vô tình, đạo pháp tự nhiên. Từ Tủng lắc đầu nói: - Không làm được người tốt như vậy. Lão đạo nhân không bày tỏ ý kiến. Từ Tủng cẩn thận hỏi: - Sư phụ, Huyền Đô quán chân chính cũng là bốn mùa như xuân, hoa đào nở rộ sao? Lão đạo nhân cười nói: - Vậy con không nên ở lại thế giới Hạo Nhiên, đi thế giới Thanh Minh mà Đạo gia làm chủ, tận mắt xem thử sẽ biết thật giả. Nếu con thật sự có ý đó, lát nữa sư phụ sẽ bảo yêu đào cõng núi rời đi. Sau khi cách xa khe Quỷ Vực, trước tiên con có thể tới bên cạnh tông chủ trẻ tuổi họ Hạ kia tu hành, lại tìm cách đi đến thế giới Thanh Minh. Cơ hội thăm viếng Huyền Đô quán sẽ lớn hơn một chút. Từ Tủng lắc đầu nói: - Không đi, không đi! Sư phụ tu đạo ở đâu, con sẽ tu hành ở đó. Lão đạo nhân xoa đầu hắn, Từ Tủng cười nheo mắt lại. Lão đạo nhân đột nhiên cảm khái nói: - Mới nhớ lại, đã rất lâu chưa uống một chén trà âm trầm sông Dao Duệ rồi. Đã qua ngàn năm, có lẽ mùi vị sẽ đậm đà hơn. --------- Chiều hôm âm trầm, đã cách trấn Thanh Lư không xa lắm, hai trăm dặm đường mà thôi. Trần Bình An đi qua một cái hồ xanh thẫm. Lúc trước ở ngọn núi phía xa, nhìn thấy bên này đốt một đống lửa, hắn liền chạy tới. Nếu là gặp phải âm linh dạo đêm, vừa lúc có thể đánh chết bán lấy tiền. Chuyến này đến khe Quỷ Vực, rèn luyện không nhiều, chỉ đánh một trận ở đỉnh Ô Nha, cùng với xuất một quyền ở rừng đào mà thôi, nhưng kiếm tiền thì lại không ít. Ngoại trừ món pháp bào Tuyết Hoa của Bạch nương nương thành Phu Nị, còn có mười mấy bộ xương trắng óng ánh giá trị không rẻ, cũng không biết có thể bán được bao nhiêu. Mà nước trong khe sâu núi Bảo Kính, mặc dù không tính là đáng giá, nhưng dù sao cũng bớt đi một chút phiền phức nhỏ của hắn. Lúc trước uống một hơi hết hai cân, sau đó hô hấp thổ nạp, tâm thần đắm chìm, dùng phương pháp nội thị, tâm thần tiến vào bên trong Thủy phủ, trông thấy những thằng bé áo xanh kia đang nhảy nhót khá vui vẻ. Cảnh tượng bên hồ lại khiến người ta hơi bất ngờ, là thiếu niên anh tuấn tiêu sái kia dẫn theo hai tùy tùng, chắc là dự định nghỉ chân qua đêm ở đây. Trần Bình An tính toán lực chân và tuyến đường, suy đoán đối phương chắc là đã đi qua trấn Lan Xạ, dạo chơi xong, lại dọc theo “đường lớn” chạy thẳng tới trấn Thanh Lư, cho nên mới đụng đầu với mình đi lòng vòng. Như vậy hồ nhỏ không nổi bật này, chắc là hồ Đồng Lục mà trong “Phóng Tâm Tập” có ghi chép, là một cặp với núi Đồng Quan gần đó, giống như một đôi đạo lữ vậy. Trong hồ Đồng Lục có hai loại cá rất nổi tiếng, nhưng muốn câu lại không dễ, quy củ rất nhiều. Khi ấy Trần Bình An xem qua những quy củ phiền phức trong sách, liền quyết định từ bỏ. Trong đó có một loại cá tò vò vảy vàng óng, mọc hai cánh, tiếng như chim uyên ương, cực kỳ quý hiếm, trăm năm khó gặp. Theo truyền thuyết thì cá tò vò xuất hiện có đôi có cặp, chỉ cần bắt được một con trong đó, một con khác sẽ tự động lên bờ chui vào lồng cá. Ăn nó vào có thể tránh được bất cứ ác mộng nào trên thế gian, vì vậy một đôi cá tò vò lớn chừng bàn tay có thể bán được hai đồng tiền cốc vũ. Ngoài ra còn có cá chép màu bạc, loại cá này được xưng là một năm lớn một cân, sau trăm năm sẽ có sức lực rất lớn trong nước. Không giống như cá tò vò, cá chép bạc không chỉ có ở hồ Đồng Lục, được tu sĩ khen là giao long trong hồ nhỏ. Máu thịt và vảy của cá chép bạc đều không có gì đặc biệt, chỉ có một điểm kỳ diệu, đó là nó thuộc về dòng bên trong số hậu duệ giao long. Sau khi sống sót trăm năm sẽ mọc ra hai sợi râu giao long, dài hơn một tấc, sau đó cứ ba trăm năm lại tăng trưởng một tấc. Nếu có thể dài đến một thước, chính là thiên tài địa bảo thật sự. Khi luyện chế dây trói yêu và phất trần, có thêm vật này sẽ giống như thêu hoa trên gấm, tác dụng vô cùng kỳ diệu. Có điều Trần Bình An đã băng qua khe Giao Long, đi qua núi Đảo Huyền, biết thế gian còn có đạo nhân dùng râu giao long chân chính, chế tạo ra một phất trần nửa tiên binh hoàn chỉnh. Cho nên đối với cá tò vò và cá chép bạc rất khó tìm thấy ở hồ Đồng Lục, hắn cũng không mơ ước nhiều, bởi vì quá tốn thời gian. Tất cả ghi chép về thu hoạch trong “Phóng Tâm Tập”, đều hao phí thời gian rất dài, hở một chút là mấy tháng thậm chí nửa năm. Trong đó còn phải đấu trí đấu gan với hai loại cá tiên gia, hơn nữa thường sẽ bỏ lỡ dịp may. So sánh với hồ Đồng Lục, Trần Bình An vẫn gởi gắm hi vọng vào núi Đồng Quan, bên đó thường xuất hiện vượn Bàn Sơn và chó Niện Sơn huyết thống không thuần khiết. Sau khi Trần Bình An đi đến, vẻ mặt thiếu niên vẫn tự nhiên. Nữ võ phu cảnh giới thứ sáu đeo đao vác cung liền dời chỗ, ngăn giữa chủ nhân và vị khách không mời kia. Lão già áo bào đen vẫn luôn mặt không cảm xúc, một tay cầm bình rượu bằng sứ màu vàng đỏ, tay kia cầm một miếng thịt muối lớn, nhai kỹ nuốt chậm. Trần Bình An nhặt cành khô ở phía xa, cũng đốt một đống lửa. Ba chủ tớ kia hiển nhiên là cố ý đến hồ Đồng Lục. Sau khi lão già áo bào đen dùng rượu thịt xong, từ trong vật một tấc lấy ra từng đoạn trúc xanh lấp lánh, ghép thành một chiếc cần câu rất dài, dây câu nhỏ như sợi tóc, lưỡi câu màu vàng lại lớn như bàn tay. Thiếu niên cũng không nhàn rỗi, xắn tay áo lên, ngồi ở ven bờ, chuẩn bị thức ăn cho cá. Hắn ra sức khuấy một cái chậu gỗ, thỉnh thoảng thêm vào một muỗng nước hồ, còn lấy ra một cái bình sứ, đổ vào mấy giọt nước màu đỏ thẫm mùi tanh rất nặng. Trần Bình An vốn thích câu cá, liền không nhịn được nhìn thêm mấy lần. Nữ võ phu bên cạnh thiếu niên thấp giọng nói chuyện. Thiếu niên giơ tay lau mồ hôi trán, đáp lại mấy câu. Cô gái kia liền đứng dậy đi về phía Trần Bình An. Trần Bình An đứng lên nói: - Xin lỗi, ta cũng không cố ý nhìn trộm. Vẻ mặt nữ võ phu lạnh nhạt, nhưng lời lẽ còn xem như ôn hòa: - Nhìn cũng không sao. Nhưng thiếu gia nhà ta nói, câu cá chép bạc kiêng kị trên bờ phát ra tiếng vang, hơi có động tĩnh thì cá chép bạc sẽ chạy ra xa. Cho nên sau khi rải mồi nửa canh giờ, lúc chúng ta ném cần, có lẽ cần phải dập tắt đống lửa, còn không thể tùy tiện đi lại. Nếu công tử cảm thấy gò bó, có thể đi xa khỏi bờ nghỉ ngơi. Trần Bình An gật đầu, dập tắt đống lửa, dứt khoát đi về phía xa, ngồi trên một cây đại thụ, hai tay lồng trong tay áo, từ xa quan sát một nhóm ba người câu cá tiên gia ban đêm. Thiếu niên kia thấy Trần Bình An lại trực tiếp dập tắt đống lửa, liền quay đầu áy náy cười một tiếng. Trần Bình An cũng cười gật đầu chào hỏi. Nữ võ phu trở về bên cạnh thiếu niên, khẽ thở phào một hơi. Thiếu niên cười nói: - Phàn tỷ tỷ, ta rải chậu mồi này xuống, nước hồ Đồng Lục sẽ phải dâng cao một thước rồi. Nữ võ phu cười bất đắc dĩ. Câu những loại cá kỳ lạ trong đầm lớn hồ lớn, không thể thiếu chuyện rải mồi, hơn nữa rất tốn tiền thần tiên, cá càng quý hiếm thì khách câu càng phải vung tiền như nước. Thiếu gia nhà mình trước giờ không keo kiệt, cho nên người đồng đạo trên núi truyền miệng với nhau, đặt cho hắn danh hiệu là “Viên Nhất Xích”. Trần Bình An mặc dù rời xa, nhưng vẫn nhìn ra được. Chỉ riêng chuyện rải mồi, thiếu niên dáng vẻ phú quý kia đã bỏ ra một số tiền vốn lớn. Không phải chỉ là mấy đồng tiền hoa tuyết, không chừng còn nhiều đến một hai đồng tiền tiểu thử. Sau khi rải mồi, ba người kia bắt đầu an tĩnh chờ đợi. Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống một hớp nước trong khe núi, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ lão già áo bào đen kia ném cần mới mở mắt ra. Tiếng rít như gió, dây câu tạo thành một độ cong to lớn, rơi vào khu vực giữa hồ Đồng Lục phía xa. Đêm dài đằng đẵng. Đêm câu cá lớn, ngoài kỹ xảo thì còn phải dựa vào kiên nhẫn. Thiếu niên kia ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ lê, hai tay nâng cằm, không ngừng ngáp. Nữ võ phu vẫn đứng sau người thiếu niên, đề phòng du hiệp trẻ tuổi đội nón phía xa. Xuống núi du lịch, không thể có lòng hại người, nhưng phải có lòng phòng người. Sau hai canh giờ, thiếu niên đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Lão già áo bào đen mấy lần nhẹ nhàng nhấc cần làm cho mồi tan ra, sau đó tiếp tục ném cần, rất kiên nhẫn. Nữ võ phu kia càng không hề nhúc nhích. Trần Bình An dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Trăng sáng mọc núi cao, mênh mang giữa biển trời. Thế giới Hạo Nhiên có muôn trùng sông núi, nhưng chỉ có một vầng trăng. Trần Bình An ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Nghe nói trên núi có rất nhiều tranh vẽ của tiên nhân, trong tranh sẽ có trời lên trăng xuống, bốn mùa luân chuyển, hoa nở hoa tàn. Trời đất sao lại lớn như vậy, con người sao lại nhỏ như vậy? Vì sao một người sau khi lớn lên sẽ cảm thấy cô đơn? Hắn nhẹ nhàng đè nón xuống, che giấu nét mặt. Ninh cô nương, tôi rất tốt, cô có khỏe không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang