[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 525 : Đập tay (phần 2)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 23:27 21-12-2025

.
Tại ngôi nhà cao cấp nhất của nhà trọ Thúy Điểu. Sóng gió qua đi, trời cũng trong xanh. Hương sen từng đợt, lá sen đung đưa. Trần Bình An và Lưu Cảnh Long ngồi trên một chiếc ghế dài. Tùy Cảnh Trừng một mình ngồi trên ghế dài bên cạnh. Lưu Cảnh Long nói: - Bước vào cảnh giới thứ ba, đáng chúc mừng. Trần Bình An gật đầu một cái. Ánh mắt Tùy Cảnh Trừng sáng lên. Mới cảnh giới thứ ba? Cô đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh ao sen, lại hái một chiếc lá sen, sau đó ngồi trở về ghế dài. Trần Bình An và Lưu Cảnh Long đều trầm mặc, chỉ an tĩnh nhìn ao sen. Trần Bình An đột nhiên hỏi: - Đôi chim uyên ương xinh đẹp kia, là sản vật của vườn Xuân Lộ? Lưu Cảnh Long không vội trả lời, chỉ nghiêng người tới trước, liếc nhìn Tùy Cảnh Trừng. Cô gái kia tỏ vẻ khâm phục, chắc là bội phục tiền bối của mình thấy nhiều hiểu rộng? Lưu Cảnh Long nhanh chóng ngồi ngay ngắn, dùng sóng gợn trong lòng nghi hoặc nói với Trần Bình An: “Lúc trước không cảm thấy gì, bây giờ ta bắt đầu cho rằng chuyện mà Vinh Sướng lo lắng, đúng là có lý do.” Trần Bình An đã trở thành luyện khí sĩ cảnh giới thứ ba, miễn cưỡng có thể dùng sóng gợn trong lòng nói chuyện, cười bảo: “Không suy nghĩ những chuyện này nữa, chờ tổ sư của Phù Bình kiếm hồ chạy tới rồi tính sau.” Lưu Cảnh Long nói: - Cô gái kiếm tiên kia tên là Ly Thái, người không xấu, tính tình thì... Trần Bình An bất đắc dĩ nói: - Có thể trở thành hảo hữu chí giao với Thái Hà nguyên quân, mà Thái Hà nguyên quân lại dạy ra đệ tử như Cố Mạch, trong lòng ta hiểu rõ. Lưu Cảnh Long không nói nữa. Tùy Cảnh Trừng không muốn mình trở thành người ngoài, bèn tìm chuyện để nói: - Lưu tiên sinh, lúc trước ngài nói đạo lý không ở trên nắm tay, nhưng không phải ngài đã dựa vào tu vi để thuyết phục Vinh Sướng sao? Cuối cùng còn mang sư môn Thái Huy kiếm tông ra. Trần Bình An và Lưu Cảnh Long nhìn nhau cười, đều không lên tiếng. Tùy Cảnh Trừng hơi ngượng ngùng: - Thế nào, chỉ có ta là kẻ ngốc không hiểu gì cả sao? Sau đó cô hơi ấm ức, cúi đầu khẽ xoay chiếc lá sen kia. Trước kia có gì không hiểu, Trần Bình An đều sẽ giải thích cho cô. Nhìn xem, bây giờ gặp được Lưu Cảnh Long rồi, lại không muốn nói nữa. May mà Trần Bình An đã cười nói: - Những đạo lý kia của Lưu tiên sinh, thật ra là nói cho cả nhánh Thái Hà nghe, thậm chí là nói cho vị lão thần tiên Hỏa Long chân nhân kia nghe. Tùy Cảnh Trừng ngẩng đầu lên, dường như hiểu được lời giải thích này: - Cho nên Vinh Sướng nói sư phụ của hắn sắp tới, Lưu tiên sinh liền nhắc đến Thái Huy kiếm tông của mình, thực ra cũng là nói cho vị kiếm tiên của Phù Bình kiếm hồ kia nghe? Vinh Sướng sẽ giúp chuyển lời, để vị kiếm tiên kia nảy cảm thấy e dè? Chốc lát sau, cô thử dò hỏi: - Như vậy liệu có thể nói, cái gọi là quy củ lớn nhất của Lưu tiên sinh, chính là khiến cho người có nắm tay cứng, rõ ràng có thể giết người, nhưng lại sinh ra lo ngại? Khiến cho người nắm tay không đủ cứng, có thể nói nhiều mấy câu? Thậm chí có thể nói, cho dù không mở miệng cũng đã là đạo lý rồi? Có điều nếu thực lực cách xa, có ra tay hay không, rốt cuộc vẫn tùy thuộc vào đối phương? Ánh mắt của cô sáng ngời, tiếp tục nói: - Hay là lại nói, giống như đã nghiệm chứng câu của tiền bối, “ít nhất cũng có thêm một khả năng”? Trần Bình An gật đầu. Lưu Cảnh Long mỉm cười nói: - Không nói đến trường hợp cá biệt, chỉ nói đến đa số tình huống. Tại ngõ nhỏ dân gian, người có thân thể khỏe mạnh, vì sao không dám tùy ý vào nhà cướp bóc? Tại vương triều thế tục, con nhà quyền quý làm ác, vì sao vẫn phải che che giấu giấu? Tu sĩ xuống núi, vì sao lại không làm theo ý thích, vét sạch vàng bạc gia sản của phú hào một thành, tàn sát toàn bộ? Vì sao ta dùng tu vi Nguyên Anh, lại dám lôi kéo Trần tiên sinh của cô, cùng nhau chờ đợi một vị kiếm tu cảnh giới Ngọc Phác đại giá quang lâm? - Cho nên mới nói, nắm tay cứng rất tài giỏi, lời này không liên quan đến nghĩa xấu hay nghĩa tốt. Nhưng thứ có thể trói buộc nắm tay, dĩ nhiên càng lợi hại hơn. Trần Bình An nhắc nhở: - Chú ý từ ngữ. Tùy Cảnh Trừng khẽ cười. Lưu Cảnh Long do dự một thoáng, nhìn ao sen nói: - Nhưng phải nói lại, đây là quy củ ở nơi có quy tắc, còn ở nơi vô pháp sẽ không có tác dụng. Có điều thế đạo chỉ cần tiến tới, nhìn khắp lịch sử, cùng với tình hình trước mắt, vẫn phải từ hỗn loạn đi đến có trật tự. Sau đó mọi người hợp sức, biến đổi cái trật tự chưa chắc đã đúng ở mọi nơi, trở thành trật tự tốt trên núi, pháp tắc tốt dưới núi. - Thế gian từ việc nói lý lẽ, dần dần trở thành có lý trong một phạm trù lớn hơn, cố gắng khiến càng nhiều người được lợi. Như vậy có lẽ không cần câu nệ vào tam giáo các nhà, tìm kiếm một loại trạng thái cân bằng, cuối cùng người người đi ra một con đường... Trần Bình An nhẹ giọng nói: - Trước tiên không nói những chuyện này. Lưu Cảnh Long liền ngừng nói. Trần Bình An đột nhiên nói: - Tâm tính của Cố Mạch kia, đáng quý. Lưu Cảnh Long ừ một tiếng: - Thế đạo cần nhiều tu sĩ trên núi như vậy, nhưng không thể chỉ có loại tu sĩ này. Cho nên gặp phải Cố Mạch, chúng ta không cần gấp gáp, cũng không thể quá khắt khe với cô ấy. Trần Bình An gật đầu nói: - Đúng. Tùy Cảnh Trừng nhìn hai người kia, hừ lạnh một tiếng, cầm lá sen, đứng dậy đi vào phòng tu hành. Ta làm các ngươi chướng mắt đúng không, ta đi là được chứ gì? Trần Bình An hỏi: - Đây là? Lưu Cảnh Long bất đắc dĩ nói: - Ngươi là cao thủ, đừng hỏi ta. Trần Bình An không hiểu: - Cao thủ cái gì? Lưu Cảnh Long thay đổi đề tài: - Nói với ngươi một số hạng mục cần chú ý khi tu hành cảnh giới thứ ba? Trần Bình An liếc nhìn bình rượu trong tay hắn: - Không uống thì trả cho ta, đó là rượu tiên nhân giá trị mấy đồng tiền hoa tuyết. Lưu Cảnh Long vừa bực vừa buồn cười nói: - Ngươi cho rằng ta không biết gạo nếp ủ rượu? Đã quên ta xuất thân từ dân gian rồi sao? Nghĩ rằng ta chưa từng uống, cũng chưa từng thấy? Trần Bình An ngẫm nghĩ: - Vậy là do ta lấy nhầm rồi. Bên phía gian phòng, Tùy Cảnh Trừng cố ý đi chậm lại, bước nhanh qua ngưỡng cửa, cuối cùng đóng cửa thật mạnh, kêu vang rung trời. Lưu Cảnh Long lại nghi hoặc. Trần Bình An nói: - Tâm tư của nữ nhân, ngươi không đoán được đâu. Lưu Cảnh Long ừ một tiếng: - Lời nói kinh nghiệm, là lời vàng ngọc. Sau đó tán gẫu, Trần Bình An lại không gọi đối phương là Lưu tiên sinh, mà dùng cái tên “Lưu Cảnh Long” này. - Lưu Cảnh Long, ngươi có cô gái yêu thích không? - Không có. - Đáng thương. “......” - Như vậy mà vẫn không uống rượu? Ngươi đã sắp một trăm tuổi rồi, còn không có cô nương yêu thích. - Im miệng. - Ta đổi một bình rượu tiên gia thật sự cho ngươi nhé? - Trần Bình An, nếu như ta uống rượu, ngươi có thể đổi một đề tài khác không? “......” Lưu Cảnh Long bắt đầu uống thỏa thích, cũng không cần Trần Bình An mời rượu. - Lưu Cảnh Long, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện nhé? Ngoại hình của ngươi không tệ, tu vi lại cao, chắc sẽ có không ít cô nương thích ngươi. - Cút! Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện. --------- Những ngày này ở nhà trọ bến thuyền Long Đầu, trời quang mây tạnh, chỉ là khách vào ở càng ngày càng nhiều, dần trở thành nhiều người chen chúc. Bởi vì nghe nói có nữ đạo sĩ môn phái Hỏa Long chân nhân hiện thân, hơn nữa còn có một kiếm tiên không biết lai lịch đi theo. Khí thế hùng hồn, đứng đối mặt với một nhóm người khác. Đáng tiếc là không có đánh nhau, lại may mắn sống yên ổn hòa thuận. Đây cũng là nguyên nhân các lộ tu sĩ dám đến nhà trọ xem náo nhiệt, bằng không chẳng phải là tự mình tìm chết sao? Trần Bình An đã thỉnh giáo Lưu Cảnh Long rất nhiều mấu chốt tu hành của năm cảnh giới thấp. Lưu Cảnh Long dĩ nhiên biết thì sẽ nói hết toàn bộ. Về phần bùa chú, hai người cũng có không ít quan điểm chung, nhưng đều không tùy tiện truyền thụ bí pháp bùa chú của mình. Không phải không muốn, mà là không thể. Chẳng hạn như bùa đất tuyết của cung Quỷ Phủ, lúc trước Trần Bình An đã vẽ trên tường, cùng với trận bùa cấm chế mà Lưu Cảnh Long tùy tiện chế tạo. Có điều đại đạo tương thông, con đường bùa chú giao lưu tâm đắc, càng có lợi cho tu vi hơn là học một loại bùa chú cụ thể. Đương nhiên Lưu Cảnh Long đã sớm là cao nhân trong chuyện này, phần nhiều là hắn giải thích nghi hoặc cho Trần Bình An. Khi biết được trong hai tay áo Trần Bình An cất giấu hơn ba trăm lá bùa giấy vàng, Lưu Cảnh Long cũng cảm thấy xấu hổ im lặng. Trần Bình An ngươi xem mình là tiểu thương buôn bán bùa chú sao? Về chuyện thích khách núi Cát Lộc tập kích, Lưu Cảnh Long chỉ đánh giá một câu: - Nguy hiểm muôn phần. Sau khi Trần Bình An lấy ra những chiến lợi phẩm được Tùy Cảnh Trừng lục soát, Lưu Cảnh Long chỉ định giá đại khái về giáp cam lộ và cung lớn. Riêng hai thanh đoản đao có khắc chữ “Triều Lộ” và “Mộ Hà” kia, hắn lại không nhịn được cảm khái nói: - Vận may tốt như vậy à? Lý do rất đơn giản. Không phải Lưu Cảnh Long biết được nội tình của núi Cát Lộc, nhận ra cô gái tu sĩ kia. Mà là hắn từ trong một quyển sách cổ tiên gia, biết được hai thanh đoản đao này có lịch sử lâu đời. Nữ thích khách núi Cát Lộc kia chỉ là may mắn, mới lấy được cặp binh khí tiên gia thất truyền đã lâu này. Có điều vận may lại không đủ tốt, bởi vì cô ta không nắm được tinh túy luyện chế và sử dụng đoản đao. Thế là Lưu Cảnh Long liền nói kỹ càng kiến thức trong sách cho Trần Bình An nghe. Tùy Cảnh Trừng tươi cười ngồi ở một bên. Sau đó Cố Mạch và Vinh Sướng lần lượt thăm viếng ngôi nhà có ao sen. Vinh Sướng và Lưu Cảnh Long bàn luận kiếm đạo. Cố Mạch thì hỏi thăm Lưu Cảnh Long một số sự tích tin đồn. Chẳng hạn như Lưu Cảnh Long ngươi ở cảnh giới Kim Đan, quả thật từng đánh chết ma đầu Nguyên Anh kia? Lưu Cảnh Long ngươi có phải tâm đầu ý hợp với Lư tiên tử núi Thủy Kinh hay không? Lưu Cảnh Long lần lượt trả lời, cũng không tránh né. Sau khi Cố Mạch nghe xong, vừa hài lòng vừa có một chút thất vọng. Cô luôn cảm thấy ánh mắt của mấy sư tỷ kia không tốt, lại ngưỡng mộ một tu sĩ Thái Huy kiếm tông nhàm chán như vậy. Trần Bình An và Tùy Cảnh Trừng ngồi trên ghế dài cắn hạt dưa xem náo nhiệt. Lúc Cố Mạch hỏi thăm, nghe đến Lư tiên tử kia, Trần Bình An và Tùy Cảnh Trừng đều nhìn nhau một cái. Sau khi Cố Mạch rời đi, Tùy Cảnh Trừng phát hiện Trần Bình An nháy mắt với mình một cái. Cô lập tức hiểu ý, vội vàng ngừng cắn hạt dưa, phủi phủi tay, muốn hỏi thăm Lưu Cảnh Long kia một câu. Dù sao cô cũng tò mò nữ tu sĩ núi Thủy Kinh kia rốt cuộc có đẹp hay không, trên đoạn đường này, dù là Cố Mạch hay hai nữ tu sĩ trên thuyền nhỏ kia, đều không đẹp bằng cô. Kết quả Lưu Cảnh Long ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt nói một câu: - Ta phải tu hành rồi. Lại qua khoảng mười ngày, trong màn đêm, Trần Bình An gần như đã hoàn toàn củng cố vững chắc cảnh giới thứ ba. Bên bờ ao sen lặng lẽ xuất hiện một cô gái tu sĩ, bên hông đeo kiếm, cũng không có động tĩnh kinh người ngự kiếm vang dội hay tiếng sấm nổi dậy. Những ngày qua Lưu Cảnh Long vẫn luôn ngồi trên chiếc ghế dài kia, lúc này bỗng mở mắt ra. Trần Bình An vốn đang ở trong phòng chép kinh văn, cũng để bút xuống, đi ra khỏi phòng. Lưu Cảnh Long đứng lên, mỉm cười nói: - Ra mắt Ly kiếm tiên. Ly Thái xua tay: - Vinh Sướng đã dùng phi kiếm truyền tin cho ta, ta đã biết tình hình đại khái rồi. Tiểu nha đầu tên là Tùy Cảnh Trừng kia đâu? Cuối cùng nên làm thế nào, phải cảm ơn hay là đánh các ngươi, chờ ta nói chuyện với nàng rồi tính sau. Cô bước ra một bước, lại vượt qua Lưu Cảnh Long và ghế dài: - Thằng nhóc ngươi lại dám dùng Thái Huy kiếm tông hù dọa ta, giỏi cho Lưu Cảnh Long ngươi. Lưu Cảnh Long cười nói: - Chờ ta bước vào cảnh giới Ngọc Phác rồi, Ly kiếm tiên có thể dựa theo quy củ vấn kiếm với ta. Ly Thái cười nói: - Ngươi cứ chờ là được. Có điều ngươi phải nắm chắc, bởi vì ta sẽ nhanh chóng rời khỏi Bắc Câu Lô Châu. Chuyện giết yêu ở đầu thành, ta phải bù đắp cả phần của Lý Dư. Lưu Cảnh Long ngẫm nghĩ: - Có cơ hội. Ly Thái quay đầu tấm tắc nói: - Mọi người đều bảo ngươi nói chuyện dài dòng lê thê, giống như mấy bà già dùng vải bó chân. Lời đồn trên núi lại không đáng tin như vậy sao? Với tu vi và tính tình này của ngươi, nếu là ở Phù Bình kiếm hồ ta, nhất định có thể tranh chức tông chủ đời tiếp theo. Lưu Cảnh Long xoay người nhìn Trần Bình An đang đứng gần nhà, Trần Bình An khẽ gật đầu. Ly Thái dừng bước, nhìn người trẻ tuổi áo xanh đứng ở cách đó không xa: - Ngươi chính là Trần Bình An? Trần Bình An nghi hoặc hỏi: - Kiếm tiên tiền bối làm thế nào biết tên ta? Ly Thái ngẫm nghĩ, trả lời một câu trái với lương tâm: - Đoán. Trần Bình An cũng không hỏi nhiều, bước sang nhường đường. Ly Thái đi vào phòng, vung tay áo tạo ra một thế giới nhỏ. Tùy Cảnh Trừng đang ngủ say. Ly Thái nhẹ nhàng ngồi ở đầu giường, nhìn dung nhan có phần xa lạ kia. Cô cười cười, cảm khái nói: - Dung mạo lại đẹp hơn nhiều. Tiếp đó lại thở dài một tiếng: - Có điều phải nếm mùi đau khổ rồi. Cô gái nhỏ, không hổ là đệ tử mà sư phụ ngươi thích nhất, trời sinh một đôi, chúng ta đúng là đồng bệnh tương lân. Sau đó cô dường như hơi nổi nóng, mắng: - Khương Thượng Chân đúng là miệng thối! Hai ngón tay cô cong lại, nhẹ nhàng gõ vào trán Tùy Cảnh Trừng: - Bế quan rồi cũng có thể làm sư phụ mất mặt. Tùy Cảnh Trừng giật mình tỉnh lại, phát hiện có một cô gái đeo kiếm đã thắp một ngọn đèn, sau đó ngồi trên ghế dựa nhìn mình. Tùy Cảnh Trừng ngồi ở mép giường, không nói lời nào. Ly Thái nói: - Không cần sợ, ngươi hãy kể lại cuộc sống những năm qua ở gia tộc họ Tùy nước Ngũ Lăng. Khoảng một nén nhang sau, Ly Thái dẫn theo Tùy Cảnh Trừng đang ngỡ ngàng rời khỏi phòng. Ly Thái nói với Trần Bình An: - Trần Bình An, sau này Tùy Cảnh Trừng có thể tiếp tục du lịch Bảo Bình châu. Nhưng có một giới hạn, bất kể nàng nhận ai làm sư phụ, dù là ngươi hay người khác, đều chỉ có thể là đệ tử ký danh, không thể ghi vào gia phả tổ sư đường. Lúc nào Tùy Cảnh Trừng mở mang đầu óc rồi, mới có thể tự mình quyết định, rốt cuộc là viết tên vào tổ sư đường Phù Bình kiếm hồ, hay là dâng hương ở tổ sư đường nơi khác. - Trong thời gian này, ta sẽ không ràng buộc nàng. Ngươi cũng không được ảnh hưởng nhiều đến tâm cảnh của nàng, không chỉ có ngươi, bất cứ người nào cũng không thể. Còn Vinh Sướng sẽ làm người hộ đạo của nàng, cùng nhau đi đến Bảo Bình châu. Trần Bình An đang muốn xác định cái gọi là ảnh hưởng đến tâm cảnh, cụ thể nên “ghi sổ” thế nào, Ly Thái đã hơi nổi nóng, vung tay áo lên: - Bỏ đi, dù sao chỉ cần các ngươi đừng lăn lên giường, còn lại đều tùy ý. Sau khi nói xong, Ly Thái liền ngự kiếm hóa thành cầu vồng đi xa, thanh thế không nhỏ, xem ra là tâm tình không tốt lắm. Hai má Tùy Cảnh Trừng ửng đỏ, cúi đầu xoay người chạy về phòng. Lưu Cảnh Long nhịn cười. Trần Bình An thở dài. Trên đầu tường, bởi vì sư phụ xuất hiện nên Vinh Sướng cũng không dám đứng, chỉ ngồi ở đó. Cố Mạch cũng ngồi ở một bên, thêm dầu vào lửa: - Vinh kiếm tiên, lăn lên giường là gì? Tâm tình của Vinh Sướng lại không tệ, giả vờ nghiêm túc nói: - Không hiểu lắm. Cố Mạch và Vinh Sướng cùng nhau rời đi. Lưu Cảnh Long lần đầu tiên rời khỏi bờ ao sen, đi tới một gian phòng bắt đầu tu hành. Trần Bình An gõ cửa phòng. Tùy Cảnh Trừng mở cửa, sau đó hai người ngồi trên ghế dài bên bờ ao sen. Tùy Cảnh Trừng nhẹ giọng hỏi: - Suy cho cùng, vẫn là đã gây thêm phiền phức cho tiền bối, đúng không? Trần Bình An lắc đầu: - Nói với ngươi vài lời thật lòng nhé? Tùy Cảnh Trừng ừ một tiếng, quay đầu nhìn hắn. Trần Bình An chậm rãi nói: - Nếu như ngươi thích một người, bất kể cảnh giới của hắn cao bao nhiêu, hoặc chỉ là một người bình thường, thực ra cũng không có vấn đề. Nhưng nếu người đó đã thích người khác rồi, chẳng phải là một chuyện khiến người ta thương tâm sao? - Ngươi có thể nói, không sao, thích một người là chuyện của ta, nếu đối phương không thích, vậy đứng nhìn từ xa là được rồi. Trên thực tế năm xưa ta cũng nghĩ như vậy, cho nên ta hiểu. Chuyện này dường như không liên quan tới đúng sai, vì vậy rất khó nói đạo lý. Sau khi đã đi đường rất xa, Trần Bình An ta không phải người mù, cũng không phải là khoảng tối dưới chân đèn. Đối với tình yêu nam nữ liên quan đến mình, cho dù chỉ là một chút manh mối và dấu vết, ta đều có thể nhìn thấy. - Nói với ngươi rằng ta sẽ không thích ngươi, không phải là sợ nếu không nói như vậy, ta sẽ không kiềm chế được tâm lý thất thường của mình. Càng không phải cố ý khiến ngươi cảm thấy ta là một kẻ si tình. Trên thực tế đối với tình cảm nam nữ, bản tâm của ta rất kiên định. Bởi vì đây không phải là chuyện mới học sau khi luyện quyền hay tu hành, mà là từ rất sớm trước kia, ta đã cảm thấy đây là một đạo lý hiển nhiên. - Ngươi nên biết, có rất nhiều đạo lý ta vốn cho là hiển nhiên, hôm nay bất giác đã thay đổi. Nhưng chỉ có chuyện này trước giờ không đổi, thích một người, chỉ thích một mình nàng, như vậy là đủ rồi. Tùy Cảnh Trừng im lặng không nói gì, chỉ nhìn hắn. Trần Bình An nhẹ giọng nói: - Xin lỗi. Tùy Cảnh Trừng lau nước mắt, cười nói: - Không sao. Có thể thích tiền bối của mình, càng vui vẻ hơn thích người khác mà người đó cũng thích mình. Trần Bình An lắc đầu, không nói gì thêm. Tùy Cảnh Trừng cười hỏi: - Tiền bối chỉ là luyện khí sĩ cảnh giới thứ ba? Trần Bình An quay đầu nói: - Nhưng ta nhỏ tuổi hơn ngươi. Hai tay Tùy Cảnh Trừng chống lên ghế dài, vươn hai chân ra, lắc đầu, cười nheo mắt lại: - Ta sẽ không tức giận. Lưu Cảnh Long nói là đi tu hành, cũng đúng là đang tu hành. Nhưng cuộc nói chuyện bên bờ ao sen, vẫn rơi vào trong tai không sót một chữ. Cảnh giới cao cũng có một chút phiền não. Hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn nên thỉnh giáo Trần Bình An một chút, cho dù bị mời rượu cũng có thể nhịn. Tùy Cảnh Trừng ngồi một lát, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi. Trần Bình An ngồi bên bờ ao sen, bắt đầu hô hấp thổ nạp. Lúc trời sáng, hắn rời khỏi nhà, đi tìm Cố Mạch. Sau khi sự tình kết thúc, mới có thể nói một số chuyện. Cố Mạch mở cửa, sau đó hai người ngồi đối diện trên ghế đá trong sân. Trần Bình An nói thẳng vào vấn đề: - Trương Sơn Phong là bằng hữu của ta, Cố tiên tử có quen biết không? Cố Mạch gật đầu nói: - Quen biết. Nhưng không phải rất quen, chỉ gặp mấy lần mà thôi, dựa theo vai vế xem như là sư thúc của ta. Trần Bình An gật đầu. Lão đạo nhân xuất hiện trong ngõ nhỏ khu vực nước Thanh Loan, chắc là sư phụ Hỏa Long chân nhân của Trương Sơn Phong. Bởi vì ba người thuộc ba thế hệ, nhưng hình thức đạo bào đại khái giống nhau. Trần Bình An cũng không nói nhiều. Sau khi biết Trương Sơn Phong và Hỏa Long chân nhân hiện giờ đều không ở đỉnh Bát Địa, hắn chỉ hỏi thăm nếu sau này đi ngang qua, có thể lên núi thăm viếng không. Cố Mạch cười nói: - Ngươi đã quen biết tiểu sư thúc kia, chuyện này có gì không thể. Sau đó cô bổ sung một câu: - Nhưng mà đến ngọn núi rồi, ngươi đừng chào hỏi ta, ta không quen với ngươi. Trần Bình An cười bảo: - Chuyện này để sau hãy nói. Cố Mạch trừng mắt: - Đám sư tỷ sư muội kia rất thích buôn chuyện. Nếu ngươi làm như vậy, bọn họ có thể lải nhải rất nhiều năm, ngươi cũng đừng hại ta. Trần Bình An mỉm cười gật đầu, cáo từ rời đi. Cố Mạch đột nhiên nói: - Ngươi đã quen biết với tiểu sư thúc của ta, vì sao lúc đầu không nói ra, có lẽ sẽ tránh được rất nhiều hiểu lầm. Trần Bình An lắc đầu, không giải thích gì thêm. Vấn đề tâm cảnh của Cố Mạch, Lưu Cảnh Long nhìn ra được, Trần Bình An hắn thực ra cũng loáng thoáng nhìn được một chút đầu mối. Chặn đứng nước không bằng khai thông. Trần Bình An có cảm nhận rất sâu với chuyện này. Lúc trước trên biển mây, Trúc Tuyền của Phi Ma tông đã làm rất tốt. Sau khi xác định Trần Bình An đã đi xa, Cố Mạch mới giơ tay lên lau mặt. Về tiểu sư thúc tên là Trương Sơn Phong kia, năm xưa sư phụ đã lén lút nói với cô một chút, bảo rằng tổ sư gia gia cũng chỉ nói với sư phụ một chút thiên cơ. Tổ Sư gia gia đã nói với Thái Hà nguyên quân như sau: “Nếu một ngày nào đó sư phụ không còn ở nhân gian nữa, chỉ cần tiểu sư đệ của ngươi vẫn còn, tùy ý giậm chân một cái, đỉnh Bát Địa vẫn sẽ là đỉnh Bát Địa kia. Các ngươi không cần lo lắng gì cả.” --------- Yến tiệc trên đời có tụ thì có tan. Trần Bình An muốn tiếp tục du lịch phía bắc, sau đó dọc theo con kênh đào lớn kia đi về hướng thượng du, ngang qua Bắc Câu Lô Châu. Lưu Cảnh Long nói là muốn tới kinh thành Đại Triện xem thử. Bên bờ bến thuyền Long Đầu, Cố Mạch đang trêu chọc Tùy Cảnh Trừng, xúi giục người ngọc Tùy gia này: - Dù sao cũng có Vinh Sướng ở bên cạnh che chở, cứ lấy nón che mặt xuống là được. Dung mạo đẹp như vậy, che che giấu giấu chẳng phải là đáng tiếc? Tùy Cảnh Trừng đương nhiên không để ý. Vinh Sướng cũng thi triển pháp thuật che mắt, ẩn giấu khí tức kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh, áp chế ở gần tu sĩ cảnh giới Kim Đan bình thường. Chỉ cần không phải là kiếm tiên, du lịch dưới núi Bắc Câu Lô Châu, ngươi thử dán nhãn hiệu cảnh giới lên đầu mình xem. Có một số kiếm tiên cảnh giới Ngọc Phác, rảnh rỗi lại xuống núi dạo chơi, thích một đường truy sát tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh và võ phu cảnh giới thứ tám thứ chín, đánh cho đối phương sợ chết khiếp. Nói dễ nghe là ông đây đang giúp ngươi tu hành, đừng cảm ơn ta, nếu muốn cảm ơn thì đỡ thêm một kiếm đi. Loại cao nhân vô sỉ đáng chém ngàn đao như vậy, chẳng những có, hơn nữa còn không ít. Cho dù trở thành kiếm tiên rồi cũng khó nói. Trần Bình An và Lưu Cảnh Long chậm rãi tản bộ đi xa. Tùy Cảnh Trừng do dự một thoáng, vẫn đi theo sau. Cố Mạch muốn đi theo nàng, kết quả lại bị Vinh Sướng dùng tiếng lòng ngăn cản. Hai người sánh vai bước đi. Trần Bình An dùng tiếng lòng nói chuyện: “Ngươi làm vậy xem như đã ước hẹn với Ly kiếm tiên rồi? Chờ ngươi bước vào cảnh giới Ngọc Phác, cô ấy sẽ là một trong ba vị kiếm tiên vấn kiếm?” Lưu Cảnh Long mỉm cười trả lời: - Yên tâm đi, không phải ta hành động theo cảm tính. Mà là kiếm ý của Phù Bình kiếm hồ, vừa lúc khác biệt rất lớn với kiếm ý của bản thân ta, dùng để rèn luyện lưỡi kiếm, hiệu quả rất tốt. Còn như nguy hiểm gì đó, tại Bắc Câu Lô Châu chúng ta, có kiếm tiên nào lại lo lắng chuyện này? Hơn nữa có lẽ ngươi không rõ lắm, trong lịch sử có rất nhiều lần gọi là vấn kiếm, thực ra cũng có thâm ý truyền đạo trong đó. Trần Bình An gật đầu, cười nói: - Ta rất ngưỡng mộ phong thái kiếm tiên của các ngươi. Lưu Cảnh Long mỉm cười nói: - Hi vọng có một ngày, ngươi có thể đuổi kịp ta, đến lúc đó hai ta cùng nhau du lịch Trung Thổ chứ? Trần Bình An nói: - Như vậy thì tốt. Trần Bình An dừng bước, nói: - Nếu như, ta nói là nếu như, tương lai có một ngày Tề Cảnh Long ngươi gặp phải người không nói lý, cảnh giới lại rất cao, đánh nhau rất giỏi, cần có trợ thủ... Hắn dừng lại chốc lát, ánh mắt kiên nghị nói: - Như vậy xem như cộng thêm ta. Hắn lại dừng một lúc, cười rạng rỡ nói: - Ta sẽ khiến hắn biết thế nào là kiếm nhanh nhất trên đời. Lưu Cảnh Long tấm tắc nói: - Trước mặt một vị kiếm tu sắp bước vào năm cảnh giới cao, ngươi lại nói kiếm của mình nhanh? Trần Bình An cười ha hả nói: - Hôm nay ngươi bao nhiêu tuổi, còn ta bao nhiêu. Lưu Cảnh Long cảm thấy bất đắc dĩ: - Nghe ra còn rất có đạo lý. Trần Bình An vỗ vai Lưu Cảnh Long: - Đừng để ý. Hôm nay ta vừa thành công luyện hóa vật bản mệnh thứ hai, có phần lâng lâng rồi. Tùy Cảnh Trừng dừng bước, đứng ở cách đó không xa. Cô có rất nhiều lời ly biệt muốn nói, nhưng lúc này lại cảm thấy dường như không cần nói nữa. Hơn nữa đối với cô, Lưu tiên sinh cảnh giới cao hơn một chút, nhưng không anh tuấn bằng tiền bối. Cô xoay người đi tới chỗ Cố Mạch. Cố Mạch dùng vai khẽ đụng vào Tùy Cảnh Trừng một cái, thấp giọng nói: - Sao ngươi lại thích họ Trần kia, rõ ràng cái gì cũng không bằng Lưu Cảnh Long. Không nói cái khác, chỉ nói về tướng mạo, còn không phải là thua Lưu Cảnh Long sao? Tùy Cảnh Trừng liếc nàng một cái, không nói gì, chỉ là oán thầm không thôi. Một cô nương rất tốt, sao lại mắt mù như vậy. Ở phía xa, Lưu Cảnh Long vươn tay, Trần Bình An lấy ra hai bình rượu, mỗi người một bình. Hai người cùng nhau nhìn về sông lớn vào biển, uống rượu từng ngụm nhỏ. Trần Bình An nhẹ giọng nói: - Thế nào là kẻ mạnh? Ta cảm thấy là những mộng tưởng chôn sâu trong lòng lúc còn nhỏ, những lời nói huênh hoang lúc còn trẻ, đều thực hiện được rồi, trở thành sự thật rồi. Hơn nữa càng ngày càng có thể giống như những người năm xưa mình ngưỡng mộ nhất. Tề Cảnh Long, ngươi cảm thấy thế nào? Lưu Cảnh Long gật đầu nói: - Cũng thế. Trần Bình An nói: - Vậy bây giờ ngươi chỉ thiếu một cô nương yêu thích, cùng với uống rượu. Lưu Cảnh Long làm ngơ, có điều cuối cùng vẫn trả lời câu hỏi lúc trước của Trần Bình An: - Nếu quả thật có cường địch mà ta không ứng phó được, ta sẽ gọi ngươi. Nhưng tiền đề là ngươi ít nhất đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh, hoặc là võ phu cảnh giới thứ chín. Bằng không cũng đừng trách ta không xem ngươi là bằng hữu. Trần Bình An giơ tay lên, mở bàn tay ra: - Một lời đã định? Lưu Cảnh Long hơi sững sốt, bởi vì chưa từng có trải nghiệm này. Tu hành trên núi, phần nhiều là bảo trì thanh tịnh không biết nóng lạnh. Đương nhiên cũng có bằng hữu sinh tử kề vai chiến đấu, nhưng phần lớn đều không cần nói ra, chưa từng có hành động đầy khí chất giang hồ dưới núi như vậy. Có điều Lưu Cảnh Long vẫn giơ tay lên, vẻ mặt tươi cười, đập tay thật mạnh: - Vậy thì một lời đã định. Bên bờ bến thuyền, hai người đều thích nói đạo lý, mỗi người xách một bình rượu, đập tay với nhau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang