[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 510 : Tiền bối, ta nhường ngài ba quyền nhé (phần 2)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 20:58 08-10-2025

.
Trong số người xem có quản sự và tạp dịch trên thuyền. Còn có một gã đàn ông đứng trên đài ngắm cảnh tầng hai, cùng với bảy tám người khác vây quanh bảo vệ một đôi nam nữ trẻ tuổi. Hắn ở sát vách phòng cao cấp trên chiếc thuyền này, giá cả cũng không rẻ, xem như được thơm lây, không cần hắn bỏ một đồng tiền hoa tuyết nào. Đây chính là chỗ tốt mà tình nghĩa giữa các ngọn núi sư môn mang đến, kêu bằng gọi hữu, trên núi ngự gió, dưới núi rèn luyện, ngạo mạn vương hầu, bễ nghễ giang hồ. Một nữ tu sĩ trẻ tuổi dung nhan bình thường nhưng mặc pháp bào quý hiếm, cười nói: - Con cá yêu quái này đã bước vào cảnh giới Động Phủ chưa? Bên cạnh có một tu sĩ trẻ tuổi mặt mày tuấn tú, gật đầu nói: - Nếu như ta không nhìn lầm, vừa khéo là cảnh giới Động Phủ, còn chưa quen thuộc ngự gió. Nếu không có trận pháp bảo hộ trên thuyền, một khi không cẩn thận té xuống, nếu dưới chân là sông hồ thì còn dễ nói, nhưng nếu là trên bờ ngọn núi thì chắc chắn sẽ chết. Gã đàn ông kia nhẹ giọng cười nói: - Ngụy công tử, thủy quái nhỏ không biết lai lịch này, lúc trước đi tìm Liễu quản sự trên thuyền mua công báo, đã tốn tiền oan, mất một đồng tiền tiểu thử. Thanh niên tuấn tú được gọi là Ngụy công tử ra vẻ kinh ngạc: - Hào phóng có tiền như vậy à? Cô gái che miệng cười duyên, nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, ánh mắt đưa tình không hề che giấu. Đám người còn lại cũng cười lớn phụ họa, giống như nghe được một chuyện lý thú rất có học vấn. Bợ đỡ chẳng phải là đoán ý qua lời nói và sắc mặt, biến chuyện vui vẻ một mình thành nhiều người cùng vui sao? Nữ tu sĩ trẻ tuổi lại hỏi: - Ngụy công tử, người đọc sách áo trắng nhìn giống như là chủ nhân của thứ dơ bẩn kia? Vì sao không giống như luyện khí sĩ năm cảnh giới trung, ngược lại càng giống một võ phu thô tục? Ngụy công tử cười lên, quay đầu nhìn cô: - Lời này không thể nói trước mặt cha ta, sẽ khiến ông ấy khó chịu. Hôm nay ông ấy là võ nhân đứng đầu của vương triều Đại Quan chúng ta. Nữ tu sĩ trẻ tuổi vội vàng áy náy cười nói: - Là Thanh Thanh lỡ lời rồi. Ngụy công tử bất đắc dĩ cười nói: - Thanh Thanh, nàng khách sáo như vậy, là đang xa cách với ta sao? Nữ tu sĩ trẻ tuổi được xưng hô thân mật là Thanh Thanh, lập tức lúm đồng tiền như hoa. Cô đến từ Chiếu Dạ Thảo đường của vườn Xuân Lộ, phụ thân là một trong số cung phụng, hơn nữa biết cách làm giàu, một mình kinh doanh nửa dãy núi vườn Xuân Lộ. Đồng thời còn là địa tiên Kim Đan ngồi tít trên cao trong mắt vương triều thế tục và đế vương tướng soái, xuống núi đi tới đâu cũng là thượng khách của hào môn phủ đệ, môn phái tiên gia. Lần này cô xuống núi, là đặc biệt mời vị quý công tử bên cạnh đến vườn Xuân Lộ, tham gia Từ Xuân yến cuối cùng của hội nghị. Duyên hải phía đông nam có một vương triều Đại Quan, chỉ riêng nước chư hầu che chắn đã có đến ba. Ngụy công tử xuất thân phủ Thiết Đồng, một trong ba đại hào phiệt thế lực lớn nhất vương triều, nhiều đời giàu có. Ban đầu bọn họ đều làm quan ở kinh thành, sau đó gia chủ đương nhiệm Ngụy Ưng lúc còn trẻ đã vứt bút tòng quân, mở ra một con đường mới cho gia tộc, tay nắm binh quyền, trở thành trụ cột biên quan hàng đầu. Con trai trưởng làm quan trong triều, đã là thị lang một bộ. Ngụy công tử Ngụy Bạch này là con út của Ngụy đại tướng quân, từ nhỏ đã rất được cưng chiều. Hơn nữa hắn còn là một thiên tài trẻ tuổi tu đạo có thành tựu, rất nổi danh trong vương triều. Thậm chí có một câu chuyện được mọi người ca tụng. Lão tổ Nguyên Anh của vườn Xuân Lộ trong một lần hiếm hoi xuống núi du lịch, đi qua phủ Thiết Đồng họ Ngụy, nhìn đôi cha con mở cửa chào đón, cười nói: - Hôm nay gặp được cha con các ngươi. Khi người ngoài giới thiệu, nhắc đến Ngụy Bạch chỉ nói là con trai của đại tướng quân Ngụy Ưng. Nhưng không tới ba mươi năm, người ngoài nhìn thấy cha con các ngươi, sẽ chỉ nói Ngụy Ưng ngươi là cha của Ngụy Bạch. Ngụy Ưng vui vẻ cười lớn. Hắn không thể nào không vui được, dù sao tổ sư gia của vườn Xuân Lộ cũng rất ít khi khen người. Ngụy Bạch được một vị lão tổ Nguyên Anh chính miệng khen ngợi, thừa nhận tư chất tu hành của hắn, càng khiến cho triều đình và dân gian hâm mộ. Ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng vì thế mà ban cho phủ Thiết Đồng một thánh chỉ, cùng với một món trọng bảo trong kho, hi vọng Ngụy Bạch có thể tiếp tục tiến lên, an tâm tu hành, sớm trở thành rường cột nước nhà. Cô và Ngụy Bạch thực ra cũng không tính là môn đăng hộ đối. Ban đầu hai người gặp nhau, là phủ Thiết Đồng cố ý làm mối cho bọn họ, Ngụy Ưng ở trước mặt cô, nói bọn họ là tình lữ thần tiên trời đất tạo nên. Có điều lúc ấy lão tổ vườn Xuân Lộ còn chưa xuống núi đi qua vương triều Đại Quan, cho nên cha cô không hài lòng lắm, cảm thấy Ngụy Bạch còn chưa bước vào cảnh giới Động Phủ, tiền đồ khó nói. Dù sao sau khi trở thành luyện khí sĩ, cảnh giới Động Phủ mới là ngưỡng cửa lớn đầu tiên. Sau đó Ngụy Bạch trên đường tu hành thuận buồm xuôi gió, còn trẻ đã có hi vọng phá vỡ vách chắn cảnh giới Động Phủ, lại được lão tổ sư vườn Xuân Lộ xem trọng. Phủ Thiết Đồng ở vương triều Đại Quan cũng theo đó nước lên thuyền lên. Kết quả lại thành cha cô gấp gáp, còn phủ Thiết Đồng bắt đầu thoái thác, cho nên cô mới xuống núi lần này. Thực ra không cần cha cô thúc giục, chính cô cũng rất sẵn lòng. Cô không mang theo tùy tùng, bởi vì tại khu vực duyên hải biển đông, thế lực vườn Xuân Lộ tuy không xem là đỉnh cao nhất, nhưng kết giao bạn bè rộng rãi, ai cũng sẽ nể mặt tu sĩ vườn Xuân Lộ vài phần. Chẳng hạn như tiểu sư thúc tổ của cung Kim Ô, cách mấy năm sẽ một mình một kiếm đi tới dãy núi yên tĩnh của vườn Xuân Lộ, múc nước nấu trà. Ngụy Bạch bên cạnh thì lại có hai tùy tùng. Một tu sĩ cung phụng của phủ Thiết Đồng trầm mặc ít nói, nghe nói từng là tu sĩ ma đạo, đã ở phủ Thiết Đồng lánh nạn mấy chục năm. Một người khác là võ phu cảnh giới thứ bảy Kim Thân, có thể ảnh hưởng đến võ vận của một nước nhỏ chư hầu. Ngụy Bạch quay đầu nhìn lão già cường tráng đứng phía sau đám người, hỏi: - Liêu sư phụ, có nhìn ra lai lịch của thư sinh áo trắng kia không? Người nọ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được câu hỏi của tiểu công tử phủ Thiết Đồng, liền mở mắt cười nói: - Nghe hô hấp và bước chân, chắc là tương đương với võ phu cảnh giới thứ năm ở biên cảnh vương triều Đại Quan chúng ta, mạnh hơn một bậc so với đám giang hồ ngu ngốc cảnh giới thứ năm bình thường. Bên cạnh có một lão bà bà vẻ mặt hung ác nham hiểm bẩm sinh, khàn giọng nói: - Tiểu công tử, Liêu tiểu tử nói cũng gần chính xác. Lão già cường tráng hừ lạnh một tiếng. Dựa theo tuổi tác hai bên chênh lệch, bị bà già này gọi là tiểu tử thực ra cũng không tính là lỡ lời. Nhưng mình dù sao cũng là một võ phu cảnh giới Kim Thân, từ trong chiến trận chém giết ra. Bà già này ỷ vào thân phận luyện khí sĩ, trước giờ không hề tôn kính mình chút nào. Gã đàn ông kia đến từ một môn phái giang hồ lớn của vương triều Đại Quan, xoa tay cười nói: - Ngụy công tử, hay là ta xuống thử sâu cạn của võ phu trẻ tuổi kia một chút? Coi như là tạp kỹ cho mọi người vui vẻ giải sầu. Thuận tiện xin Liêu tiên sinh chỉ điểm cho quyền pháp của ta một chút. Môn phái của hắn là thế lực đứng đầu giang hồ phía nam vương triều Đại Quan, bang chúng thượng vàng hạ cám có gần vạn người, nắm giữ rất nhiều tiền tài liên quan đến thủy vận và buôn bán muối, tài nguyên cuồn cuộn. Thực ra chuyện này phải quy công cho mặt mũi của phủ Thiết Đồng, bằng không tiền này không ăn vào bụng được, sẽ nóng đến mức xuyên qua cổ họng. Trong môn phái bọn họ cũng có một đại tông sư võ học cảnh giới Kim Thân, có điều ông ta từng lén lút nói, nếu chống lại họ Liêu kia thì thua nhiều thắng ít. Giang hồ phía bắc thì có một bang phái người người dùng kiếm, tông chủ cộng thêm đệ tử chỉ hơn trăm người, lại có thể hiệu lệnh quần hùng võ lâm phía bắc. Vị lão tông chủ kia thích một mình hành tẩu giang hồ, là một vị đại tông sư trong truyền thuyết đã lặng lẽ bước vào cảnh giới Viễn Du, chỉ là đã gần hai mươi năm chưa từng có ai tận mắt thấy lão xuất kiếm. Nhưng người trong giang hồ phía nam đều nói, sở dĩ lão ta hành tung bất định, chính là vì trốn tránh những địa tiên trên núi kia, nhất là kiếm tu ngang ngược kiêu ngạo đến khiêu khích. Bởi vì một môn phái giang hồ dám lấy chữ “tông”, không phải muốn bị đánh thì là gì? Nghe được lời nói ân cần của gã đàn ông kia, Ngụy Bạch lại lắc đầu cười nói: - Ta thấy vẫn nên bỏ đi. Võ phu dưới núi các ngươi ai cũng thích mặt mũi, không thể so với tướng sĩ sa trường phủ Thiết Đồng chúng ta. Ta thấy võ phu trẻ tuổi kia cũng hiếm có. Chắc là cảm thấy mình vất vả lấy được một cơ duyên vốn nên thuộc về người tu đạo, khiến thủy quái nhỏ kia nhận làm chủ nhân, cho nên chuyến này ra ngoài du lịch, lên thuyền tiên gia rồi vẫn không quên tính khí giang hồ, thích khoe khoang khắp nơi. Cứ mặc kệ hắn đi, đến vườn Xuân Lộ vàng thau lẫn lộn, nếu còn phóng túng như vậy thì sẽ chịu khổ. Gã đàn ông kia ra vẻ bội phục nói: - Ngụy công tử thật là lòng dạ Bồ Tát, khí độ tiên nhân. Ngụy Bạch cười lắc đầu: - Ta bây giờ tính là tiên nhân cái gì, sau này hãy nói đi. Hắn đột nhiên quay đầu: - Có điều Đinh Đồng ngươi là người trong giang hồ, không phải là người tu đạo chúng ta. Chỉ khi sống được lâu một chút, giống như vị Bành tông chủ hành tung bất định kia, mới có cơ hội nói những lời tương tự. Lão bà bà cười nhạo nói: - Họ Bành kia trở thành cảnh giới Viễn Du rồi, lại phải trốn đông nấp tây. Nếu là cảnh giới Kim Thân giống như Liêu tiểu tử, cũng sẽ không rước lấy phiền phức như vậy. Một chân đạp chết hắn, tu sĩ chúng ta cũng ngại làm bẩn đế giày. Hôm nay lén lút bước vào võ phu cảnh giới thứ tám, trở thành châu chấu lớn một chút, vẫn còn chơi đùa với kiếm. Môn phái lấy một chữ “tông”, người trên núi không giẫm hắn thì giẫm ai? Lão già cường tráng họ Liêu cười nhạt nói: - Những lời này ngươi dám nói trước mặt Bành lão nhi không? Lão bà bà tấm tắc nói: - Đừng nói là trước mặt, nếu hắn dám đứng trước người ta, ta sẽ chỉ vào mũi của hắn nói. Lão già cảnh giới Kim Thân cũng lười tranh luận với một bà già, lại bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Võ phu tên là Đinh Đồng kia không hề cảm thấy lúng túng, dù sao cũng không phải nói hắn. Cho dù nói hắn thì sao, có thể khiến một lão cung phụng phủ Thiết Đồng nói mấy câu, đó là vinh hạnh rất lớn, trở về môn phái sẽ thành một đề tài bàn luận. Ngụy Bạch đưa tay đỡ lan can, cảm khái nói: - Nghe nói vị Hạ tông chủ ở phía bắc, trước đây không lâu đã xuôi nam một chuyến. Hạ tông chủ chẳng những thiên tư trác tuyệt, còn trẻ như vậy đã bước vào năm cảnh giới cao, hơn nữa phúc duyên không ngừng. Là người tu đạo xuất thân từ địa phương nhỏ như Đông Bảo Bình Châu, vừa đến Bắc Câu Lô Châu chúng ta, trước tiên là tìm được một động tiên nhỏ, lại liên tiếp hàng phục rất nhiều đại yêu ma quỷ. Cuối cùng trong thời gian ngắn như vậy đã sáng lập một tiên gia chữ “tông”, hơn nữa còn đứng vững gót chân, dựa vào trận pháp hộ sơn và động tiên nhỏ, lần lượt đánh lui hai vị cảnh giới Ngọc Phác, thật là khiến người ta ngưỡng mộ. Tương lai ta du lịch phía bắc, nhất định phải đi xem thử, cho dù đứng từ xa nhìn nàng một cái cũng đáng. Nữ tu sĩ Thanh Thanh nghe vậy khó tránh khỏi tâm tình buồn bực, nhưng rất nhanh lại thư thái. Bởi vì chính Ngụy Bạch cũng biết rõ, đối với vị Hạ tông chủ cao không thể với kia, hắn chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng một cái mà thôi. Ngụy Bạch đột nhiên đến gần cô gái bên cạnh, nhẹ giọng nói: - Thanh Thanh, trăng trên trời là trăng trên trời, người trước mắt là người trước mắt, trong lòng ta hiểu rõ. Nữ tu sĩ trẻ tuổi lập tức chân mày giãn ra, nụ cười dịu dàng. Tại tầng trệt, thứ dơ bẩn không biết trời cao đất dày kia vẫn đang vui sướng chạy như bay trên lan can. Còn người trẻ tuổi mặc bộ áo bào trắng hơi dính bụi đất, vẫn đang học đòi văn vẻ, phe phẩy quạt xếp. Ngụy Bạch đột nhiên hiểu ngầm cười. Cuối cùng đã có người ở nơi khác trên tầng hai cảm thấy chướng mắt, muốn ra tay rồi. Nhưng hắn lại đột nhiên nhíu mày. Một luồng linh khí ngưng tụ thành ám tiễn tập kích, vốn nên đánh vào chân tiểu nha đầu áo đen kia. Sau khi tiểu nha đầu bị đánh vỡ đầu gối, lại bị ám tiễn xuyên qua xương kéo theo, vừa lúc có thể phá vỡ vách chắn trận pháp mỏng manh trên thuyền. Người ngoài nhìn vào chỉ giống như tiểu nha đầu đứng không vững, ngã ra khỏi thuyền, sau đó không cẩn thận té chết mà thôi, chiếc thuyền này không cần chịu trách nhiệm. Tự mình đi trên lan can ngã chết, thuyền không lắc lư cũng không chòng chành, trách được ai? Chỉ tiếc linh khí ám tiễn ẩn giấu kia lại bị thư sinh áo trắng dùng quạt ngăn cản, nhưng mà nhìn cũng không nhẹ nhõm ung dung. Hắn bước nhanh lùi lại hai bước, dựa lưng vào lan can, lúc này mới ổn định thân hình. Ngụy Bạch lắc đầu, hóa ra thật sự là một phế vật. Vừa rồi may mắn không bảo chó săn bên cạnh ra tay, nếu không chuyện này truyền đi, mình và phủ Thiết Đồng sẽ bị mất mặt, chuyến này đến vườn Xuân Lộ sẽ rất phiền lòng. Thư sinh áo trắng ra vẻ tức giận, lớn tiếng gọi: - Thuyền các ngươi không có ai quản sao? Tầng hai có người hành hung! Tiểu cô nương áo đen vội vàng dừng lại, nhảy xuống lan can, trốn ở bên cạnh hắn, sắc mặt nhợt nhạt. Cô không quên lời dặn dò của hắn, bèn dùng sóng gợn trong lòng dò hỏi: “Còn lợi hại hơn Hoàng Phong lão tổ kia sao?” Trần Bình An không dùng tiếng lòng, mà là gật đầu nhẹ giọng nói: - Lợi hại hơn. Có điều không phải tu vi đạo hạnh lợi hại hơn, mà là lòng người xấu xa. Tiểu cô nương áo đen hơi gấp gáp: - Vậy chúng ta mau chạy đi? Trần Bình An đột nhiên thay đổi sắc mặt, một tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, khép quạt xếp lại, mỉm cười nói: - Hôm nay chúng ta chạy rồi, chẳng lẽ mặc cho đám người kia ngày mai đi hại người khác? Thế đạo là một nồi cháo, những cục phân chuột kia nên ném ra ngoài, thấy một cục ném một cục. Còn nhớ đám người mà chúng ta gặp phải trên giang hồ không? Sau đó ta đã nói thế nào? Tiểu cô nương áo đen ngẫm nghĩ, gật đầu nói: - Ngươi nói khi tai nạn thật sự ập lên đầu, dường như người người đều là kẻ yếu. Trước đó thì người người lại giống như đều là kẻ mạnh, bởi vì luôn có kẻ yếu hơn tồn tại. Lúc trước bọn họ cùng nhau chậm rãi lên núi, nghe dân chúng bản địa nói trên ngọn núi kia gần đây xảy ra chuyện lạ, cho nên bọn họ muốn đi xem thử. Trên đường núi yên tĩnh, bọn họ gặp phải một đám hào hiệp giang hồ cưỡi ngựa uống rượu, hăng hái lớn tiếng, nói rằng muốn giết con yêu quái kia để biểu dương tên tuổi. Chẳng biết tại sao, khi đó Trần Bình An đi ở giữa đường lại không nhường đường, sau đó bị một con ngựa cao lớn đụng văng ra. Đám người cưỡi ngựa cất tiếng cười lớn, vó ngựa từng trận, nghênh ngang rời đi. Có điều khi đó cô lại không lo lắng, đây là một kiếm tiên có thể đánh chết Hoàng Phong lão tổ, hơn nữa còn không cần thi triển phi kiếm nuôi trong bầu rượu. Nhưng cô lại cảm thấy tức giận, không nhịn được há miệng ra. Kết quả Trần Bình An đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng ấn đầu cô, cười bảo không sao. Sau đó hai người bọn họ nhìn thấy đám võ nhân giang hồ kia bị một con yêu quái cao đến hai trượng chặn đường. Khi ấy yêu quái kia còn đang nhai một cánh tay, trong tay nắm chặt thi thể một gã đàn ông máu thịt đầm đìa. Tiểu cô nương áo đen đại khái nhìn ra, người chết chính là gã khốn nạn đã thúc ngựa đụng văng Trần Bình An. Cô trốn sau lưng Trần Bình An, thấy hắn vươn quạt xếp đã khép lại, chỉ vào yêu quái hung ác đang ăn người kia, cười nói: - Ngươi trước tiên cứ ăn bữa cơm pháp trường này cho no đã. Yêu quái cản đường kia lại ném thi thể trong tay, muốn chạy vào sâu trong rừng rậm. Đám người giang hồ lúc trước ăn no rửng mỡ muốn lên núi giết yêu, lập tức quỳ xuống dập đầu, cầu xin cứu mạng. Tiểu cô nương áo đen không thích cố sự giang hồ này lắm, từ mở đầu cho đến kết thúc, cô đều không thích. Trên một đài ngắm cảnh khác ở tầng hai, cũng có một đám người kết bè kết đội. Sau khi nhìn thấy thủ đoạn ngăn cản của thư sinh áo trắng, mọi người đều cảm thấy nhàm chán, bỏ qua một lớn một nhỏ kia. Mà thư sinh áo trắng dường như cũng không dám khởi binh hỏi tội, cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Mọi người ồn ào cười lớn, không hề kiêng dè cho hai người kia biết là ai đã ra tay. Một người phục vụ trên thuyền miễn cưỡng đi tới bên cạnh thư sinh áo trắng. Không phải lo lắng đối phương sẽ nói dông dài, mà là lo lắng mình bị quản sự ép tới đây, không cẩn thận sẽ khiến các quý khách ở tầng hai chán ghét, sau này sẽ không xin được tiền thưởng nữa. Người phục vụ trẻ tuổi nghiêm mặt đứng trước Trần Bình An, hỏi: - Ngươi ồn ào cái gì, mắt chó nào của ngươi thấy có người hành hung? Trần Bình An quay đầu nhìn tiểu cô nương áo đen: - Là hắn đã bán công báo cho ngươi, còn khuyên người khác không nên đánh chết ngươi, làm người tốt một lần? Tiểu cô nương áo đen lắc đầu, nói là một người già hơn. Trần Bình An dùng quạt xếp nhẹ nhàng gõ vào ngực, lẩm bẩm nói: - Người tu đạo phải tu tâm nhiều, nếu không sẽ giống như què chân đi đường, không đi được tới nơi cao nhất. Tiểu cô nương áo đen kéo kéo tay áo của hắn, một tay che ở bên miệng, ngước đầu nhỏ giọng nói với hắn: - Không được tức giận, nếu không ta sẽ tức giận với ngươi, ta rất hung dữ. Trần Bình An ngẩng đầu nhìn lên tầng hai: - Không được, ta muốn nói đạo lý, lần trước ở hồ Thương Quân còn chưa nói đủ. Người phục vụ trẻ tuổi đưa tay muốn đẩy thư sinh áo trắng nhìn không thuận mắt kia: - Ngươi còn không chịu yên lặng đúng không? Cút về bên cạnh phòng hóng mát đi! Sau đó hắn trợn mắt há mồm. Bàn tay của mình khi còn cách người nọ một tấc, sao lại không duỗi tới được nữa? Trần Bình An cũng không nhìn hắn, cười híp mắt nói: - Áp chế ở cảnh giới thứ tư, thật coi ta là võ phu cảnh giới thứ tư rồi. Người phục vụ trẻ tuổi đột nhiên khom lưng, ôm quyền cười nói: - Khách đây cứ tiếp tục ngắm cảnh, tiểu nhân không quấy rầy nữa. Hắn không nói thêm lời nào, xoay người bỏ chạy. Khi chạy đến đầu thuyền, quay đầu nhìn lại, đã không thấy bóng dáng của thư sinh áo trắng kia, chỉ còn lại một tiểu cô nương áo đen đang nhíu mày. Trên đài ngắm cảnh ở tầng hai, bảy tám nam nữ tu sĩ cùng nhau du lịch đều lui về phía sau. Ánh mắt hoa lên, thư sinh áo trắng vừa rồi ngăn cản một linh khí ám tiễn đã rất tốn sức, đột nhiên xuất hiện trên lan can, một tay đặt sau người, tay kia nhẹ nhàng phe phẩy quạt, từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Khi một người muốn mở miệng nói chuyện, linh khí trên người đột nhiên đình trệ, như vác núi cao, sắc mặt đỏ lên, cứng họng không nói được. Trần Bình An mỉm cười nói: - Lúc ta nói đạo lý, các ngươi nghe là được. Hắn khép quạt xếp lại, nhẹ nhàng giơ lên. Luyện khí sĩ phát ra ám tiễn kia bị hắn nhấc lên giữa trời, tiện tay ném về phía sau, bay thẳng ra ngoài thuyền. Quạt xếp lại giơ lên, lại một người giống như bị siết cổ nhấc lên cao, bị một tay áo đánh ra ngoài thuyền. Trong nháy mắt trên đài ngắm cảnh đã trống không, mọi người đều bị ném ra ngoài. Trần Bình An ngửa người về phía sau, lại bay ngược ra ngoài thuyền, hai tay áo trắng như tuyết kêu phần phật, trong nháy mắt rơi xuống không thấy tung tích. Chốc lát sau, hắn lại xuất hiện trên lan can thuyền, ngẩng đầu nhìn về đài ngắm cảnh trên phòng cao cấp, cười híp mắt không nói gì. Khóe miệng Ngụy Bạch nhếch lên: - Liêu sư phụ, thế nào? Lão già cường tráng đã bước nhanh tới trước, dùng kình khí chấn văng đám phế vật trên núi dưới núi chỉ biết khoác lác nịnh nọt, nhìn chằm chằm vào thư sinh áo trắng, trầm giọng nói: - Không dễ nói. Ngụy Bạch quay đầu liếc nhìn Đinh Đồng sắc mặt hơi tái, sau đó dời mắt đi, cười nói: - Vậy chẳng phải là hơi khó giải quyết rồi? Lão bà bà cũng đứng bên cạnh Ngụy Bạch: - Chuyện này có gì phiền phức, để Liêu tiểu tử xuống chơi đùa với hắn một lát. Rốt cuộc có mấy cân mấy lượng, thử một chút là biết ngay. Ngụy Bạch không tự tiện chủ trương. Đầy tớ cung phụng ăn nhờ ở đậu cũng là người, nhất là những người có bản lĩnh lớn, hắn luôn cố gắng thân cận và tôn kính. Cho nên hắn nhẹ giọng nói: - Liêu sư phụ không cần miễn cưỡng ra mặt. Lão già cường tráng một tay nắm lại, khớp xương trên người như pháo nổ vang, cười nhạt nói: - Đám gối thêu hoa ở phía nam, không chịu nổi mấy đòn. Đám kiếm khách của Bành lão nhi phía bắc, lại được vị tướng quốc kia che chở. Khó khăn lắm mới gặp được một người dám khiêu khích phủ Thiết Đồng chúng ta, mặc kệ hắn là võ phu hay tu sĩ, hôm nay ta sẽ không bỏ qua. Lão không có khí thế hùng hồn một quyền thẳng tiến, mà là một tay chống lên lan can, nhẹ nhàng nhảy xuống sàn thuyền ở tầng trệt, cười nói: - Thằng nhóc, làm nóng tay với ta chứ? Yên tâm, không đánh chết ngươi, không thù không oán. Trần Bình An ngẩng đầu lên, dùng quạt xếp chống cằm, dường như đang suy nghĩ sự tình, sau đó khép quạt xếp lại, cũng đáp xuống đất: - Những kẻ nhường người khác một chiêu, kết cục đều không tốt lắm... Hắn dừng lại chốc lát, sau đó cười rạng rỡ nói: - Vậy nhường người khác ba chiêu là được rồi. Một tay hắn đặt sau người, tay kia cầm quạt xếp, chỉ vào trán mình: - Ngươi trước tiên đánh ba quyền, sau đó lại nói. Sống chết tự lo, thế nào? Hai người rất hiểu ngầm, đứng ở hai bên thuyền, cách nhau khoảng hai mươi bước. Tất cả hành khách trên thuyền đều đang thì thầm, bên phía Ngụy Bạch càng cảm thấy khó tưởng tượng. Chỉ có một vị khách ở tầng trệt, từ phía nam nước Bảo Tướng chạy nạn đến vườn Xuân Lộ. Sắc mặt của hắn nhợt nhạt, môi run rẩy, khóc không ra nước mắt. Sao ta lại đụng phải kiếm tiên trẻ tuổi tính tính tình khó đoán, đạo pháp cao thâm này? Kiếm tiên lão gia, ta chỉ muốn bỏ chạy, không muốn nhìn thấy lão nhân gia ngài nữa, thật không phải cố ý ngồi chung một thuyền với ngài. Lão già họ Liêu cảnh giới Kim Thân cười nhạo nói: - Thằng nhóc, thật muốn nhường ta ba quyền? Trần Bình An ra vẻ kinh ngạc nói: - Không đủ? Vậy thì bốn quyền? Nếu ngươi còn không nắm chắc, thế thì năm quyền, như vậy là được rồi, thật không thể nhiều hơn được nữa. Nhiều rồi thì người xem náo nhiệt sẽ cảm thấy nhàm chán. Lão già giơ ngón cái lên cười nói: - Sau ba quyền, hi vọng ngươi có thể toàn thây. Lão không nói nữa, thi triển thế quyền, kình khí cuộn trào, quyền ý tăng vọt. Cảnh tượng trên thuyền lại là người người bị gió lớn đập vào mặt, một số luyện khí sĩ và võ phu đạo hạnh không cao gần như mở mắt không ra. Ầm một tiếng, bức tường và cửa sổ phòng ốc bên kia lại vang lên tiếng rạn nứt, kéo dài không dứt. Lão già cường tráng đứng ở vị trí mà Trần Bình An vừa đứng, đưa mắt nhìn. Thư sinh áo trắng kia lại không chia năm xẻ bảy, mà là đứng ở đầu thuyền, áo bào trắng và tay áo quay cuồng như tuyết. Chuyện này khiến một số kẻ nhận ra thân phận của lão già phủ Thiết Đồng, đành phải nuốt những lời hoan hô vào bụng. Cổ họng Trần Bình An khẽ nhúc nhích, dường như cũng không ung dung như bề ngoài, chắc là gắng gượng nuốt xuống máu tươi đã tràn đến bên miệng. Sau đó hắn vẫn cười híp mắt nói: - Một quyền này đánh xuống, nếu đổi thành người khác, nhiều nhất là khiến võ phu cảnh giới thứ sáu mất mạng tại chỗ. Lão tiền bối vẫn là phúc hậu, đã nương tay rồi. Lão già cường tráng híp mắt. Lúc này bộ áo bào trắng trên người đối phương mới bị quyền kình của mình chấn tan bụi đất, lại không có vết rách nào. Lão trầm giọng nói: - Một bộ pháp bào thượng phẩm, khó trách, khó trách. Tâm cơ sâu, lòng dạ sâu, ẩn giấu thật sâu. Trần Bình An vẫn cầm quạt xếp, chậm rãi đi tới trước: - Ta đập nồi bán sắt, khó khăn lắm mới mua được một bộ pháp bào, lại trách ta không bị một quyền của ngươi đánh chết sao? Lão tiền bối còn như vậy, thật là không nói đạo nghĩa giang hồ rồi. Được được được, ta triệt tiêu công hiệu của pháp bào là được, còn hai quyền nữa. Một chân lão già đạp xuống đất, cả chiếc thuyền lại hạ xuống hơn một trượng. Thân hình như sấm xông về phía trước, đánh ra một quyền mạnh mẽ ẩn chứa quyền ý đỉnh cao cả đời. Trong thoáng chốc này, thân thể thư sinh áo trắng kia lẽ ra phải nổ tung, ít nhất cũng bị một quyền đánh xuyên qua đầu thuyền, rơi xuống dưới đất rồi chứ? Không có. Chẳng những như vậy, người nọ còn đứng tại chỗ, một tay cầm quạt, chỉ giơ bàn tay vốn đặt sau người lên. Lần này đổi thành lão già cường tráng trượt ngược ra, sau khi đứng lại, vai khẽ nghiêng qua. Ngụy Bạch ở tầng hai sắc mặt u ám. Lão bà bà kia càng là mặt trầm như nước, tâm tư bất định. Trần Bình An cả buổi không nhúc nhích, sau đó ôi chao một tiếng, hai chân bất động, giả vờ lắc lư mấy cái: - Tiền bối quyền pháp như thần, đáng sợ, đáng sợ. May mắn tiền bối chỉ còn một quyền, nghĩ lại mà sợ. May mà tiền bối khách sáo, không đồng ý ta nhường năm quyền. Bây giờ ta đã rất sợ rồi. Tất cả khách trên thuyền đều muốn sụp đổ. Con mẹ nó, đời này chưa từng thấy gã nào rõ ràng biết diễn kịch lại không dụng tâm như vậy. Lão già cường tráng cười cười: - Vậy thì một quyền cuối cùng. Lão hít sâu một hơi, kình khí hùng hồn trên người khiến cho quần áo phồng lên. Sau phút chốc, chuyện lạ bất ngờ xảy ra. Lão già đường đường là võ phu cảnh giới Kim Thân của phủ Thiết Đồng, lại không xuất quyền với thư sinh áo trắng kia, mà là nửa đường chếch đi, xông về phía tiểu cô nương áo đen vẫn đứng bên cạnh lan can. Mỗi lần cô thấy thư sinh áo trắng bình yên vô sự, đều sẽ căng mặt nhịn cười, lén lút giơ hai cánh tay nhỏ bé khẽ vỗ tay. Động tác vỗ tay rất nhanh, nhưng lại im hơi lặng tiếng, chắc là cố gắng khiến hai bàn tay không chạm vào nhau. Lại trong nháy mắt, giống như dòng thời gian trở nên bất động. Chỉ thấy một bộ áo trắng đã đứng bên cạnh tiểu cô nương áo đen, năm ngón tay trái như móc câu, nắm lấy cổ tông sư võ học phủ Thiết Đồng, khiến đối phương nghiêng người tới trước lại không thể tiến thêm một tấc. Nơi cổ lão già máu chảy như trút, thư sinh áo trắng một tay cầm quạt xếp, nhẹ nhàng buông ngón tay ra, đẩy vào trán lão. Phịch một tiếng, một võ phu cảnh giới Kim Thân từ chiến trận chém giết ra, đụng thẳng vào đuôi thuyền, rơi ra khỏi thuyền. Trần Bình An quay đầu nhìn lên tầng hai, tay trái lau mấy cái trên lan can, híp mắt cười hỏi: - Thế nào? Ngụy Bạch không trả lời, lão bà bà cũng không lên tiếng. Chốc lát sau, mọi người đều nghe được một tiếng vang ở nơi xa. Phía sau thuyền có ánh sáng vàng nổ ra, sau đó đột nhiên bay đến. Một người ngự kiếm hình dáng thiếu niên, đầu cài trâm vàng, nhìn về lan can hỏi: - Chính ngươi đã dùng một kiếm bổ ra mây sét của cung Kim Ô ta? Vẻ mặt Trần Bình An ngỡ ngàng, hỏi: - Ngươi đang nói gì? Thiếu niên kiếm tiên bất đắc dĩ cười một tiếng: - Đến vườn Xuân Lộ rồi, ta mời ngươi uống trà. Ánh kiếm đi xa. Chẳng biết tại sao, tiểu cô nương áo đen đột nhiên cảm thấy cố sự trên núi như vậy rất hào khí, nhưng cô lại không vui nổi. Cô cúi đầu đi tới bên cạnh Trần Bình An, khẽ kéo tay áo của hắn: - Xin lỗi. Trần Bình An ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng nhéo gương mặt của cô, sau đó làm mặt quỷ với cô, dịu dàng cười nói: - Làm gì vậy?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang