[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 520 : Ngưỡng mộ đã lâu (phần 2)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 19:46 25-11-2025

.
Ngày này đi qua một quận thành náo nhiệt, vừa lúc gặp phải hội làng. Cứ cách một khoảng lại có gian hàng giống nhau, xếp đầy búp bê đất sét và người sứ nhỏ dưới đất. Một đồng tiền có thể đổi một vòng nhỏ bằng trúc của chủ gian hàng, hai đồng thì có thể đổi một vòng lớn bằng nhành liễu. Trong gian hàng nhiều người chen chúc, khi có người lớn ném trúng, đám nhỏ bên cạnh liền vui mừng phấn khởi, khoa tay múa chân. Khi đó Trần Bình An cười hỏi: - Người giang hồ nước Ngũ Lăng các ngươi ít như vậy sao? Lúc đầu Tùy Cảnh Trừng không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, chỉ nói: - Nước Ngũ Lăng chúng ta vẫn luôn văn phong hưng thịnh. Cho nên sau khi xuất hiện một vị Vương Độn tiền bối, từ triều đình đến dân gian, dù là quan văn như cha ta cũng sẽ cảm thấy vinh hạnh, hi vọng có thể thông qua Hồ Tân Phong làm quen với Vương Độn lão tiền bối. Đợi đến khi xe ngựa chạy ra một đoạn, Tùy Cảnh Trừng mới nghĩ rõ nguyên do của vấn đề kia. Nếu như có nhiều võ nhân, những gian hàng như vậy chắc vẫn sẽ mở, nhưng tuyệt đối sẽ không nhiều như thế. Bởi vì một khi thiếu may mắn sẽ buôn bán lỗ vốn. Chứ không giống như hội làng hôm nay, người người đều ngồi yên kiếm tiền, chỉ xem kiếm nhiều hay ít mà thôi. Tùy Cảnh Trừng thổn thức không thôi, có lẽ đây chính là một trong số đường nhánh ẩn giấu trên thế gian. Nếu như không gặp được tiền bối, có thể cả đời mình cũng sẽ không nghĩ đến những chuyện này. Không nghĩ thì sẽ không có tổn thất, cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua, nghĩ rồi thì hình như cũng không có lợi ích nhanh chóng gì. Chẳng trách tiền bối từng nói, nghĩ đường nhánh, nói đạo lý, cân nhắc thế sự, trước giờ không phải là chuyện tiết kiệm tâm sức. Có một lần đi qua ruộng dưa, xe ngựa dừng lại. Trần Bình An ngồi bên cạnh bờ ruộng, ngơ ngẩn nhìn những quả dưa hấu xanh biếc đáng yêu kia. Nhớ năm xưa ở trấn nhỏ, dưới cây hòe già, có rất nhiều gia đình kéo giỏ trúc trong giếng Thiết Tỏa lên. Đám người già kể cố sự, đám nhỏ ăn dưa hấu lạnh, bóng hòe râm mát, lòng cũng mát theo. Tùy Cảnh Trừng nhảy xuống xe ngựa, tò mò hỏi: - Tiên nhân trên núi như tiền bối cũng muốn ăn dưa hấu sao? Trần Bình An trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói: - Nếu một ngày kia ta có thể làm theo ý thích, lén ăn một quả dưa hấu rồi bỏ chạy, chứng minh ta đã thật sự tu tâm thành công rồi. Như vậy ảnh hưởng của xâu mứt quả năm xưa đối với tâm cảnh của ta, mới xem là hoàn toàn tiêu trừ. Tùy Cảnh Trừng cảm thấy đây là một câu nói kỳ quái, còn kỳ quái hơn mấy chuyện quái dị, suy nghĩ nhiều lần vẫn không hiểu được. Tại một đường núi hiểm trở gần nơi kinh kỳ, bọn họ gặp phải một đám thổ phỉ chặn đường cướp của. Tùy Cảnh Trừng cảm thấy đám người diễu võ dương oai này đúng là may mắn... bởi vì Trần Bình An bảo cô tùy ý lộ ra thủ đoạn, một cây trâm vàng giống như phi kiếm, đã dọa cho bọn chúng sợ chết khiếp. Sau đó Trần Bình An dẫn theo Tùy Cảnh Trừng lén lút ẩn nấp gần sơn trại, nhìn thấy phòng ốc sơ sài ở đó, gà gáy chó sủa, khói bếp lượn lờ, có đứa trẻ gầy gò đang thả một con diều cũ rách. Trong đó có một cường đạo ngồi xổm ở một bên nhếch miệng cười. Bên cạnh có một ông lão thấp bé mặc áo xanh rách nát, mắng lớn gã đàn ông kia vô dụng, không có thu hoạch nào, trong trại không còn gì để ăn nữa. Gã đàn ông gãi đầu, nói rằng cô ả kia rất lợi hại, có lẽ là một vị thần tiên mà trong sách nói. Nếu không phải bọn hắn chạy nhanh, sẽ không phải chết đói mà là bị đánh chết rồi. Trần Bình An dẫn Tùy Cảnh Trừng lặng lẽ rời đi, trở về xe ngựa, tiếp tục lên đường. Trong bóng đêm, Tùy Cảnh Trừng không buồn ngủ, nghiêng người ngồi ngoài toa xe, nhìn về rừng cây bên đường, lẩm bẩm: - Lúc trước bọn hắn cướp bóc, ta đã muốn giết hết sạch sẽ. Tiền bối, nếu ta thật sự làm như vậy, có phải sai rồi không? Trần Bình An lắc đầu nói: - Không sai. Tùy Cảnh Trừng lại hỏi: - Nhưng nếu như sau khi ta nhìn thấy cuộc sống của bọn hắn, lại gặp phải bọn hắn, ném cho bọn hắn một túi vàng bạc, có phải sai rồi không? Trần Bình An cười nói: - Không sai, nhưng cũng không đúng. Tùy Cảnh Trừng đột nhiên hơi chột dạ. Trần Bình An nói: - Lúc trước đã nói rõ, ta chỉ cho ngươi mượn vàng bạc, ngươi dùng thế nào ta cũng không quan tâm. Cho nên nếu ngươi lén lút ở lại ngoài trại, không cần lo lắng ta sẽ truy cứu. Thế sự phức tạp, không phải chỉ tùy tiện nói ngoài miệng. Ta nói với ngươi chuyện về đường nhánh, quan sát lòng người, một khi có chút thành tựu, nhìn như phức tạp nhưng thực ra lại đơn giản. Mà học thuyết thứ tự, nhìn như đơn giản thực ra càng phức tạp, bởi vì chẳng những liên quan tới đúng sai thị phi, còn liên quan đến lòng người thiện ác. - Cho nên ta nói đường nhánh khắp nơi, cuối cùng vẫn là vì đi đến thứ tự. Nhưng rốt cuộc nên đi thế nào, không ai dạy ta, ta chỉ tạm thời ngộ ra phương pháp tâm kiếm cắt đứt và khoanh vòng. Những chuyện này đều đã nói đại khái với ngươi, dù sao ngươi cũng ăn không ngồi rồi, có thể suy ngẫm lại những chuyện nhìn thấy hôm nay. Ngày này mặt trời chiếu rọi trên cao, thời tiết nóng bức, cho dù Tùy Cảnh Trừng mặc pháp bào Trúc Y, ngồi trong toa xe vẫn cảm thấy phiền muộn. Không ngờ rất nhanh lại có mây đen giăng đầy, sau đó mưa như trút nước, đường nhỏ giữa núi bùn lầy khó đi. May mà gần đó có phủ đệ do văn nhân nhã sĩ xây dựng giữa rừng núi, có thể cho người tránh mưa. Tùy Cảnh Trừng biết chủ nhân của ngôi nhà này, bởi vì năm xưa có một chút giao tình với Tùy gia. Người này cũng là tông sư đánh cờ giống như cha cô, có điều chỉ làm quan tới Binh bộ lang trung thì cáo lão về quê. Nhưng con cháu nhân tài đông đúc, có người giỏi hơn cả thầy trong giới đánh cờ, còn có hai người trẻ tuổi xuất thân tiến sĩ, hôm nay đã chính thức được bổ nhiệm làm quan. Vì vậy ngọn núi vốn ít tiếng tăm này, đã bắt đầu có một chút ý tứ “núi không phải do cao, có tiên thì nổi danh”. Mặc dù ngôi nhà nằm giữa rừng núi yên tĩnh, quanh năm vẫn có khách khứa lui tới, ngựa xe như nước. Nghe được Tùy Cảnh Trừng xuất thân từ dòng bên họ Tùy, gả đến nơi đất khách xa xôi, lần này là về quê thăm người thân, ông lão gác cổng liền rất khách sáo. Sau khi nghe nói cô sẽ không nghỉ chân ở đây, ông ta lại hơi thất vọng. Dù sao Tùy lão thị lang là trụ cột thanh cao của nước Ngũ Lăng, lại là thần tiên trong rừng cờ giống như lão gia nhà mình. Cho nên với thân phận họ Tùy của cô gái, gia quyến của những quan to quyền quý bình thường không thể nào sánh bằng. Trong lúc Trần Bình An và Tùy Cảnh Trừng tránh mưa, cho dù Tùy Cảnh Trừng vẫn luôn không lấy nón che mặt xuống, ông lão gác cổng vẫn bảo tôi tớ bưng trà tới. Không biết là nha hoàn để lộ tin tức hay thế nào, rất nhanh có một vị công tử trẻ tuổi phong thái tao nhã chạy tới, nói vài lời khách sáo, còn hỏi Tùy Cảnh Trừng có tinh thông đánh cờ hay không. Tùy Cảnh Trừng ứng đối không hề sơ xuất. Công tử kia cũng là một người kiên nhẫn, rõ ràng không còn chuyện gì để tán gẫu nữa, vẫn có thể tự mình tìm lời, chẳng hề cảm thấy lúng túng. Hắn còn trò chuyện với người đánh xe trẻ tuổi mặc áo xanh kia mấy câu. Sau khi nghe nói người đánh xe là cháu của gia tộc, chuyên đưa thư nhà cho vị phu nhân này, công tử kia rất nhiệt tình, không hề có kiểu cách của con cháu thế gia. Sau khi mưa ngừng, công tử đích thân tiễn hai người tới cổng phủ đệ, nhìn theo bọn họ rời đi, mỉm cười nói: - Nhất định là một vị tuyệt thế giai nhân, giống như hoa lan giữa thung lũng hoang vắng, đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy dung nhan xinh đẹp. Ông lão gác cổng dường như rất quen thuộc với tính tình của hắn, nói đùa: - Vì sao nhị công tử không tự mình hộ tống một đoạn đường? Công tử lắc đầu trở về phủ đệ, đánh cờ với một tỳ nữ xinh đẹp. Trên con đường, Tùy Cảnh Trừng ngồi bên cạnh màn xe, lấy nón che mặt xuống, hỏi: - Tiền bối, nếu đối phương thấy sắc nổi ý, gây thành tai họa, ta có sai không? Liệu có chung quy vẫn sai một chút không? Dù sao nguyên nhân là do mỹ sắc của ta, bị người khác nhìn thấy mới nảy sinh ham muốn. Trần Bình An thở dài. Đây chính là chỗ phiền phức của đường nhánh và học thuyết thứ tự, đầu tiên rất dễ khiến người ta lâm vào tình cảnh lộn xộn, dường như khắp nơi đều là kẻ xấu, người người đều có ý xấu, nhưng kẻ ác làm ác lại có một chút đạo lý. Nếu Trần Bình An thật sự là người truyền đạo hay người hộ đạo của cô, thông thường sẽ không trực tiếp nói rõ, mà để chính cô suy nghĩ cặn kẽ. Có điều hắn không phải, hơn nữa cô vốn thông minh, cho nên không có nỗi lo này. Hắn nói thẳng: - Thứ tự trước sau không phải giống như ngươi nói. Giữa trời đất có rất nhiều thị phi đúng sai, nhất là sau khi đã thành tập tục ở một châu một nước, sẽ rất khó thay đổi. Thấy tiền nổi lòng tham, đột ngột hành hung, thấy sắc nổi ý xấu, cậy thế hiếp người, chắc chắn đều là sai. Không phải ngươi có tiền là sai, cũng không phải cô gái xinh đẹp là sai. Sau khi biết rõ những chuyện này, mới có thể đi nói thứ tự trước sau và đúng sai lớn nhỏ. Nếu không cho dù là phu nhân dân gian ra vẻ phong tình, rêu rao khắp nơi, cũng không phải lý do để cướp đoạt dân nữ. - Cách nói trẻ con ôm vàng qua chợ, hoặc là mang ngọc mắc tội gì đó, ngươi thật cho rằng trẻ con hay người mang ngọc sai rồi? Không phải như vậy. Chỉ là do thế đạo mà thôi, mới có những châm ngôn bất đắc dĩ này, nhằm khuyên người tốt và kẻ yếu phải cẩn thận nhiều hơn. Hắn quay đầu nói: - Thế sự trước giờ đều như vậy, lại trở thành đúng sao? Ta thấy không phải. Ánh mắt Tùy Cảnh Trừng rạng rỡ: - Tiền bối cao kiến. Trần Bình An quay đầu cười nói: - Như vậy cũng xem là cao kiến? Nếu đạo lý thánh hiền trong sách có thể sống dậy, ta đoán trong bụng người đọc sách sẽ có vô số người tí hon, một là bị tức chết, hai là chỉ muốn đánh rách bụng, mọc chân chạy về trong sách. Tùy Cảnh Trừng cẩn thận hỏi: - Tiền bối có thành kiến với người đọc sách sao? Trần Bình An lắc đầu nói: - Người đầy bụng thi thư, chưa chắc đã là người đọc sách. Người chưa từng đọc sách biết chữ, cũng có thể là người đọc sách. Tùy Cảnh Trừng đang định cảm khái một câu, Trần Bình An đã nói: - Đừng nói mấy lời nịnh bợ nữa. Tùy Cảnh Trừng không nhịn được ngượng ngùng: - Tiền bối thật là không cần đoán cũng biết. Trần Bình An quay đầu. Tùy Cảnh Trừng chớp chớp mắt, yên lặng buông rèm xe xuống. Sau khi ngồi yên, cô cố gắng kìm nén, vẫn không nhịn được khẽ cười. Sau đó đi vào kinh kỳ nước Ngũ Lăng, đến thắng cảnh di tích các nơi, Trần Bình An đều dừng xe xem thử. Thỉnh thoảng còn đọc một số tấm biển câu đối và chữ trên văn bia, khắc vào thẻ trúc. Trên đường đi cũng gặp phải thiếu hiệp thiếu nữ hành tẩu giang hồ, hai người cưỡi ngựa phi nhanh, chạy sát qua xe ngựa. Cũng từng đi qua thôn xóm hương dã, có đám trẻ kết bè kết đội cùng nhau nô đùa. Bọn chúng lục tục nhảy qua một mương nước, ngay cả một số bé gái yếu đuối cũng lùi lại mấy bước, sau đó xông qua. Có một đứa trẻ nghênh ngang đứng bên cạnh mương nước nhỏ, lại không chạy như bay qua mương, mà là vung vẩy cánh tay, đứng tại chỗ phát lực nhảy qua, sau đó rơi thẳng vào mương nước. Lúc ấy xe ngựa dừng ở cách đó không xa, sau khi nhìn thấy cảnh kia, tiền bối lại híp mắt khẽ cười. Xe ngựa vòng qua kinh thành nước Ngũ Lăng, chạy thẳng tới Sái Tảo sơn trang của Vương Độn, người đứng đầu giang hồ nước Ngũ Lăng. Trên đoạn đường này bọn họ không cố gắng vòng qua quận huyện thành trì, dừng chân khá nhiều, cho nên có thể nghe được một số tin tức giang hồ đã truyền khắp triều đình và dân gian. Vương Độn bước vào hàng ngũ mười người tân bảng, mặc dù đứng chót nhưng nước Ngũ Lăng vẫn giống như khắp nơi vui mừng. Bởi vì những người khác trên bảng, chỉ riêng vương triều Đại Triện đã có đến năm người, nghe nói đây còn là ẩn đi mấy vị tông sư lớn tuổi đã lâu không lộ diện. Nước Thanh Từ chỉ có một mình Tiêu Thúc Dạ đứng hàng thứ chín. Nước Kim Phi dân phong dũng mãnh, binh mã cường thịnh, lại không có ai lên bảng. Nước Lan Phòng thì càng không cần nhắc đến. Cho nên dù đứng chót trên bảng, đây vẫn là vinh dự rất lớn của Vương Độn lão tiền bối. Càng khiến cho nước Ngũ Lăng vốn “văn phong yếu đuối không hào kiệt”, mọi người đều cảm thấy vẻ vang. Hoàng đế nước Ngũ Lăng còn đặc biệt phái sứ giả kinh thành đưa tới một tấm biển. Vì vậy Tùy Cảnh Trừng suy đoán, Sái Tảo sơn trang hôm nay nhất định là khách quý chật nhà, người chúc mừng tấp nập không dứt. Cũng không biết Vương Độn lão tiền bối có yết kiến hoàng đế họ Chu Đại Triện, sau đó ngồi thuyền tiên gia từ kinh thành Đại Triện trở về hay không. Còn những tin tức liên quan đến Tùy Cảnh Trừng, thanh thế cũng không kém hơn Vương Độn lên bảng. Nhất là người giang hồ nhắc đến chuyện này, ai nấy đều nước bọt tung tóe. Những cô gái giang hồ khác thì phần lớn đều có vẻ không vui. Mỗi lần Tùy Cảnh Trừng đều sẽ lén nhìn Trần Bình An một cái, kết quả hắn chỉ yên lặng uống rượu ăn cơm ở tửu lầu, hoặc là uống trà rẻ tiền ở quán trà, chỉ giải khát chứ không giải nóng. Chuyện này khiến Tùy Cảnh Trừng hơi mất mát. Sau đó tại một nơi giữa núi sông tráng lệ, bọn họ gặp phải một đám văn nhân nhã sĩ uống rượu. Có người giơ chén hô to “ở rừng làm cây lớn, rời núi làm cỏ nhỏ”, mặt đầy nước mắt. Những người khác cũng tâm sự trùng trùng, lại có người đứng dậy múa kiếm, đại khái cũng xem như dõng dạc hùng hồn. Xe ngựa chậm rãi chạy qua. Tùy Cảnh Trừng cười hỏi: - Nếu là danh sĩ trò chuyện thanh nhã, chén rượu trôi theo dỏng nước quanh co (đến ai thì người đó uống và sáng tác thơ), tiền bối có biết không thể thiếu hai loại người nào không? Trần Bình An cười lắc đầu: - Ta chưa bao giờ tham gia. Ngươi nói thử xem. Tùy Cảnh Trừng cười nói: - Những văn nhân tụ họp này, nhất định phải có một người biết làm thơ được ưa chuộng, tốt nhất lại có một họa sĩ ưu tú vẽ được tướng mạo mọi người. Có một người trong đó thì có thể lưu danh sử xanh, có đủ hai người thì chính là câu chuyện đẹp được lưu truyền ngàn năm. Trần Bình An gật đầu nói: - Rất có đạo lý. Những lời vừa rồi, sau này ta nhất định phải kể cho một bằng hữu nghe, không chừng y sẽ viết vào trong du ký núi sông. Tùy Cảnh Trừng đội nón che mặt, che miệng cười, nghiêng người ngồi ở ngoài toa xe, đung đưa hai chân. Đã đến gần Sái Tảo sơn trang. Tại một huyện thành, Trần Bình An bán xe ngựa lấy tiền, đến nhà trọ thuê hai gian phòng. Nơi này rõ ràng có nhiều người giang hồ hơn, chắc đều là mộ danh tìm đến sơn trang chúc mừng. Không thể không thừa nhận, tình nghĩa giang hồ có thể chạy ra được, giống như rất nhiều quan hệ bằng hữu, đều là trên bàn rượu uống ra được. Có thể xông pha giang hồ thành lão tiền bối, một là võ nghệ cực cao, tính tình có kém cũng không sao, vẫn là phong thái hào kiệt. Hai là những người võ công hạng hai, nhưng lại là lão cáo già và kẻ giảo hoạt hạng nhất, dánh tiếng vẫn rất tốt. Còn những vãn bối hiểu được con đường giang hồ, dựa vào chịu đựng vượt qua ngày tháng. Cho đến khi các tiền bối hạng hai lần lượt chết già, từng chiếc ghế bỏ trống, bọn họ cũng thuận thế trở thành lão tiền bối giang hồ ngồi lên. Nhưng phương thức ngồi lên này dù sao cũng không được vẻ vang cho lắm, vì vậy những người trẻ tuổi bộc lộ tài năng kia, vẫn luôn không được người già giang hồ ưa thích. Có điều nghe Tùy Cảnh Trừng nói, Vương Độn lão tiền bối lại là người đức cao vọng trọng thật sự. Trần Bình An đứng ở cửa sổ, nhìn đường lớn rộn ràng một lát, sau đó qua phòng kế bên gõ cửa, nói là muốn đến quán rượu ở huyện thành ngồi một chút, dự định mua mấy bình rượu. Tùy Cảnh Trừng một lần nữa đội nón che mặt, bước ra ngưỡng cửa, có hơi thấp thỏm. Cô nói là muốn cùng đi uống rượu ven đường. Trước đây chỉ đọc trong tiểu thuyết diễn nghĩa giang hồ, quần hùng tụ tập trong bữa tiệc võ lâm, ăn thịt miếng lớn, uống rượu chén lớn, cô rất tò mò muốn thử xem một chút. Trần Bình An cũng không ngăn cản. Hai người đi đến quán rượu náo nhiệt nơi góc đường, sau khi một bàn tính tiền rời đi mới có chỗ ngồi. Trần Bình An gọi một bình rượu, rót cho Tùy Cảnh Trừng một chén. Tùy Cảnh Trừng đội nón che mặt, cho nên lúc uống rượu chỉ có thể cúi đầu, vén một góc nón lên. Các bàn trong quán rượu cách nhau không xa, phần lớn đều ồn ào, có oẳn tù tì uống rượu, cũng có tán gẫu chuyện lý thú giang hồ. Một gã đàn ông ngồi trên ghế dài sau lưng Tùy Cảnh Trừng, cùng với bằng hữu giang hồ chung bàn nhìn nhau cười một tiếng. Sau đó hắn giả vờ chơi oẳn tù tì, lại cố ý vung tay muốn đánh rơi nón che mặt trên đầu cô. Tùy Cảnh Trừng nghiêng người tới trước, vừa lúc tránh thoát. Gã đàn ông kia sững sốt, cũng không được nước lấn tới, chỉ là không kiềm chế được tâm tình. Cô gái này vóc dáng thật đẹp, không nhìn dung mạo một cái chẳng phải là uổng phí sao? Nhưng không chờ một bàn bọn hắn có hành động, đã có một đám giang hồ hào kiệt mới tới, sau khi lật người xuống ngựa cũng không buộc ngựa. Bọn họ nhìn quanh, thấy bàn của Trần Bình An còn có hai chiếc ghế dài bỏ trống. Hơn nữa chỉ nhìn tư thế ngồi nghiêng người của cô gái kia, đã giống như rượu ngon nhất huyện thành này rồi. Thế là một gã đàn ông cường tráng ngồi xuống ghế dài, ôm quyền cười nói: - Tại hạ là Lư Đại Dũng của bang Ngũ Hồ, bằng hữu trên đường nể mặt, có danh hiệu là “Phiên Giang Giao”. Trần Bình An mỉm cười nói: - Ngưỡng mộ đã lâu, may mắn được gặp. Vị Lư đại hiệp kia nhếch miệng cười nói: - Không để ý ngồi chung chứ? Thanh niên giang hồ không câu nệ tiểu tiết, ngồi dồn một chút là được... Hắn vừa nói vừa đứng lên, dự định nhường ghế dài dưới mông cho ba đồng bạn, còn mình thì ngồi chung với Tùy Cảnh Trừng. Người giang hồ coi trọng phóng khoáng, không có mấy quy tắc cổ hủ như nam nữ phải giữ khoảng cách gì đó. Không ngờ Trần Bình An lại cười nói: - Để ý. Lư Đại Dũng hiển nhiên không ngờ đối phương lại trả lời như vậy, vẫn muốn ngồi xuống chiếc ghế dài kia. Có điều sau phút chốc, chẳng những vị đại hiệp giang hồ này dừng động tác, những khán giả lúc trước nghe được hai chữ “để ý” cũng không còn cười vang nữa. Từng người lén nuốt nước bọt, có người còn nhấc mông dự định chuồn đi. Bởi vì có một thanh phi kiếm xanh thẫm nhỏ bé lung linh, đang lơ lửng cách ấn đường Lư Đại Dũng mấy tấc. Trần Bình An mỉm cười nói: - Bây giờ ngươi có để ý ngồi dồn với ta một chút, cùng nhau uống rượu không? Không để ý hay là để ý? Lư Đại Dũng cảm thấy trả lời thế nào cũng không đúng. Ba bằng hữu giang hồ phía sau hắn đều đứng yên cúi đầu, ra vẻ không quen lắm với Phiên Giang Giao Lư đại hiệp này. Trần Bình An phất phất tay. Lư Đại Dũng và ba người phía sau liền chạy như bay rời đi. Những khách khứa còn lại cũng ra vẻ sợ hãi, muốn ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Không ngờ vị “kiếm tiên” trong truyền thuyết trăm năm khó gặp kia lại nói một câu: - Tính tiền xong rồi đi cũng không muộn. Kết quả hào kiệt mấy bàn đều ném bạc lên quầy, bước nhanh rời đi. Ngoại trừ Trần Bình An và Tùy Cảnh Trừng, trong tiệm đã không còn khách nào. Trần Bình An giả vờ không chống đỡ nổi, sau khi nhìn quanh, thanh phi kiếm lơ lửng giữa không trung kia lảo đảo rơi xuống trên bàn, nhanh chóng được hắn thu vào trong tay áo. Khóe miệng Tùy Cảnh Trừng nhếch lên. Lão chủ quán rượu đột nhiên có thêm một mớ tiền, lại nhìn thấy cảnh này, mỉm cười nói: - Kiếm tu trên núi ngươi, thật không sợ rước lấy thị phi lớn hơn sao? Đám hào hiệp giang hồ đều rất nhớ thù, hơn nữa thích tụ tập thành nhóm, giúp thân không giúp lý, giúp mạnh không giúp yếu. Trần Bình An quay đầu cười nói: - Có cao nhân ngoài trần thế như ông chủ đây trấn giữ quán rượu, chắc là sẽ không có phiền phức lớn. Lão chủ tiệm cười nói: - Thằng nhóc ngươi lại là ánh mắt tốt. Trần Bình An cười nói: - Cũng vậy. Tùy Cảnh Trừng nhẹ giọng hỏi: - Ta có thể lấy nón che mặt xuống không? Trần Bình An gật đầu, Tùy Cảnh Trừng liền lấy nón xuống. Cuối cùng đã có thể yên tĩnh nhàn nhã uống rượu rồi. Lão chủ tiệm ôi chao một tiếng: - Tiểu nương tử thật xinh đẹp, đời này ta chưa từng thấy cô gái nào đẹp như vậy. Hai người các ngươi chắc là đạo lữ thần tiên trên núi đúng không? Chẳng trách lại dám hành tẩu giang hồ như vậy. Được rồi, hôm nay các ngươi cứ việc uống rượu, không cần bỏ tiền. Dù sao nhờ phúc của các ngươi, hôm nay ta đã kiếm được lợi nhuận phong phú rồi. Trần Bình An đang định nâng chén uống rượu, nghe được những lời này của lão chủ tiệm liền ngừng lại, do dự một thoáng, vẫn không nói gì, uống một ngụm rượu lớn. Cặp mắt như nước mùa thu của Tùy Cảnh Trừng lại ẩn chứa nụ cười. Lão chủ tiệm liếc nhìn phía xa bên ngoài, thở dài một hơi, nhìn bóng lưng Trần Bình An nói: - Khuyên ngươi vẫn nên bảo nương tử của mình đội nón che mặt lên đi. Hôm nay dù sao Vương lão nhi cũng không ở thôn trang, nếu thật sự xảy ra chuyện, cho dù ta giúp được các ngươi nhất thời, cũng không giúp được các ngươi một đường. - Chẳng lẽ các ngươi muốn chờ Vương lão nhi từ kinh thành Đại Triện trở về, lôi kéo làm quen với hắn rồi mới dám rời đi? Không ngại nói thẳng với các ngươi, Vương lão nhi thỉnh thoảng tới nơi này của ta uống quỵt rượu, ta biết rõ tính tình của hắn nhất, cách nhìn đối với thần tiên trên núi các ngươi luôn rất tệ, chưa chắc đã chịu gặp mặt các ngươi. Tùy Cảnh Trừng liếc nhìn sắc mặt vị tiền bối đối diện, nhịn cười giải thích: - Ta chỉ là đệ tử ký danh, chúng ta không phải là đạo lữ thần tiên gì. Ông lão cong hai ngón tay lại, chỉ vào hai mắt mình: - Xem ta mắt mù à? Tùy Cảnh Trừng quay đầu nhìn sang đối diện, ra vẻ đáng thương giống như ta cũng hết cách. Nhưng Trần Bình An dường như cũng không để ý chuyện này, chỉ quay đầu cười hỏi: - Lão tiền bối, vì sao ngài lại lui khỏi giang hồ, ẩn trong dân dã? Từ ngõ hẻm các nơi không ngừng có người tụ tập, chỉ trỏ về phía quán rượu. Lão chủ tiệm cười nói: - Đương nhiên là xông pha giang hồ không nổi nữa, mới tự mình cuốn xéo đi. Người trên núi như ngươi đúng là thần tiên sống, không biết cái khổ của dân gian. Trần Bình An lại hỏi: - Giả sử ta là một thư sinh nho nhã yếu đuối, lại không gặp được tiền bối ở quán rượu. Vậy nếu gặp phải chuyện hôm nay, ta nên giận dữ đứng lên rồi bị đánh gần chết, hay là chịu nhục mặc cho người ta ức hiếp? Lão chủ tiệm nằm sấp trên quầy, nhấp một ngụm rượu, gãi gãi đầu, sau đó nhẹ nhàng để chén rượu xuống, nói: - Nên nhịn. Chỉ cần sống sót, sẽ luôn có cơ hội bù đắp lại từ người khác nơi khác, đúng không? Trần Bình An cười ha hả, giơ chén rượu lên cao, uống một hơi cạn sạch. Lão chủ tiệm vẫn uống rượu từng ngụm nhỏ: - Có điều rốt cuộc vẫn là sai. Rất nhanh trên nóc nhà gần quán rượu đã có khán giả ngồi đầy. Kiếm tiên trong truyền thuyết, chỉ cần nhìn một cái, sẽ là cố sự giang hồ có thể kể với người khác cả đời. Có điều khán giả tuy nhiều, nhưng không ai dám đi thêm mấy bước tự tìm xui xẻo. Lư đại hiệp kia mặc dù kêu gọi bằng hữu ẩn nấp trong đó, nhưng cũng không bị thần kinh. Ngược lại hắn còn cao hứng nói với người khác, mình đã lĩnh giáo phong thái của một vị kiếm tiên, phi kiếm chỉ cách ấn đường của mình không tới một tấc. Thật là nguy hiểm cực độ, chỉ mành treo chuông. Trần Bình An uống rượu xong. Tiền bối đã khách sáo như vậy, hắn cũng không khách sáo nữa, không có ý trả tiền, chỉ đứng dậy ôm quyền nhẹ giọng nói: - Ra mắt Vương Độn lão tiền bối. Vương Độn cười gật đầu nói: - Ta đã nói thằng nhóc ngươi ánh mắt tốt. Thế nào, không hỏi xem vì sao ta lại thích ở chỗ này, đắp da mặt giả làm người bán rượu? Trần Bình An lắc đầu. Vương Độn cười nhạo nói: - Bước vào hàng ngũ mười người lại đứng chót, không tránh né tìm nơi yên tĩnh, uống một chút rượu giải sầu, chẳng lẽ muốn cả ngày được người khác chúc mừng, còn phải cười bảo nào có nào có, may mắn may mắn? Tùy Cảnh Trừng vội vàng đứng dậy, thi lễ chúc phúc với Vương Độn lão tiền bối ngưỡng mộ đã lâu. Vương Độn xua xua tay: - Tuy nói nam nhân của ngươi nhìn không tệ, nhưng chính ngươi cũng phải tu hành cho tốt. Nam nhân trên đời thật sự không có mấy người tốt, chỉ cần xảy ra chuyện, đều thích mắng các ngươi là mầm họa hồng nhan. Tùy Cảnh Trừng quay đầu nhìn Trần Bình An. Trần Bình An mỉm cười nói: - Ta tu tâm thành công, xưa không bằng nay. Hắn lại liếc nhìn nón che mặt trên bàn, Tùy Cảnh Trừng vội vàng đội lên. Vương Độn đột nhiên nói: - Hai người các ngươi chắc không phải là kiếm tiên xứ khác kia và Tùy Cảnh Trừng chứ? Ta nghe nói bởi vì liên quan đến người ngọc Tùy gia, Tiêu Thúc Dạ xếp thứ chín đã chết dưới tay một vị kiếm tiên xứ khác, chiếc đầu lại được người khác mang về nước Thanh Từ. May mắn ta đập nồi bán sắt cũng muốn mua một phần công báo núi sông, nếu không chẳng phải là lỗ nặng rồi. Trần Bình An cười nói: - Tiền bối ánh mắt tốt. Vương Độn ôi chao một tiếng, vòng qua quầy hàng, ngồi xuống ghế dài ở bàn của hai người: - Ngồi ngồi ngồi, đừng đi vội. Đối với tu sĩ trên núi, Vương Độn ta ngưỡng mộ đã lâu, may mắn được gặp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang