[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 494 : Bạch Ngọc Kinh trên trời (phần 2)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 18:29 09-07-2025
.
Tại khe sâu ở lưng chừng núi Bảo Kính, Dương Sùng Huyền ngồi ở ven bờ, vô cùng buồn chán xoa xoa má. Hắn ôm cây đợi thỏ ở đây đã nhiều năm, thật sự cảm thấy phiền muộn. Sau khi lấy được cơ duyên, nhất định phải đi lên phía bắc, tốt nhất là đánh mấy trận sảng khoái với người khác trên núi Để Lệ. Đã lâu không lộ diện, uy thế của một danh xưng khác đã bị rất nhiều nhân tài mới xuất hiện ép xuống rồi.
Hắn lại gãi gãi đầu, mấy năm trước đã quen để đầu trọc, thật sự là không thích ứng lắm. Lời sấm truyền kia rốt cuộc có đúng hay không? Tuy nói đợi ở đây cũng là tu hành, chỉ cần vào trong nước tắm là có thể rèn luyện hồn phách, nhưng vẫn kém hơn nhiều so với năm xưa dùng nham thạch núi lửa tôi luyện thân thể.
Huống hồ tính tình của hắn trước giờ không thích gò bó. Nếu không phải gia tộc kiên quyết ra lệnh, mẫu thân còn muốn mang đạo hiếu ra ép, hắn thật sự không muốn chạy chuyến này. Giao cho em trai bảo bối làm việc thận trọng, cảnh giới không thấp, danh tiếng rất lớn, chẳng phải càng tốt hơn sao?
Hơn nữa cho dù mình lấy được Tam Sơn Cửu Hầu kính, cuối cùng gia tộc vẫn sẽ giao cho em trai luyện hóa thành vật bản mệnh. Không phải hắn có khúc mắc với chuyện này, không muốn nhìn em trai tốt hơn mình, mà là chờ đợi ở núi Bảo Kính chim không rải phân này quá khô khan. Đây cũng là một trong số nguyên nhân mà lão hồ ly Tây Sơn có thể vui vẻ nhảy nhót, bởi vì Dương Sùng Huyền xem đó như một thú vui để giải sầu.
Dương Sùng Huyền tiện tay chụp một cái, từ trên vách đá trắng tinh bốc lấy một khối đá. Lòng bàn tay hắn nắm chặt, bóp vỡ thành nhiều hòn đá, sau đó nhẹ nhàng ném vào trong nước.
Hắn và em trai thanh danh hiển hách kia chỉ nhìn nhau không thuận mắt mà thôi, không đến mức trở mặt thành thù. Hắn không vừa mắt em trai từ nhỏ đã lên mặt cụ non, một con mọt sách. Đứa em trai kia thì từ nhỏ đã không thích hắn gây họa khắp nơi. Nếu trao đổi thân phận anh em, có lẽ chuyện phiền lòng sẽ ít đi rất nhiều.
Con mẹ nó, sớm biết như vậy, năm xưa hắn không cẩn thận bò ra khỏi bụng mẹ trước, nên vội vàng bò trở về mới đúng. Dương Sùng Huyền than vãn một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía bắc, lớn tiếng kể khổ:
- Mẹ của ta ơi, cuộc sống khổ cực này bao giờ mới chấm dứt?
Trong rừng cây bờ bên kia có một thanh niên cường tráng chạy ra, vui vẻ tung tăng, ôm một đống quả dại hái từ ngọn núi khác, kêu lên:
- Dương đại ca, huynh cũng nhớ mẹ rồi?
Dương Sùng Huyền nâng cằm, lười nói chuyện, mỗi ngày trong lòng mình đều rất mệt.
Người nọ nhảy qua khe sâu, đáp xuống bên cạnh Dương Sùng Huyền, đưa một quả dại tới:
- Dương đại ca, quả này giòn, ăn rất ngon.
Dương Sùng Huyền cầm lấy quả dại giống như lê trắng, cắn một miếng, nói hàm hồ không rõ:
- Vi Cao Vũ, chị của ngươi rốt cuộc có lang quân như ý âm thầm yêu mến không?
Hóa ra thanh niên cường tráng ôm trái cây nịnh nọt này là con út của lão hồ ly Tây Sơn, em trai của hồ ly cầm ô Vi Thái Chân, tên là Vi Cao Vũ. Còn như hai cái tên này, dĩ nhiên đều không phải là tên thật của chị em bọn họ.
Vi Cao Vũ lắc đầu nói:
- Dĩ nhiên không có. Chị tôi ánh mắt rất cao, nhìn xem, ngay cả Dương đại ca mà chị ấy cũng không nhìn trúng. Có lẽ đời này chị tôi sẽ thành một cô nương già không gả được.
Dương Sùng Huyền không truy hỏi nữa. Trong số sơn tinh ở khu vực núi Bảo Kính, cái gã nhìn như ngu xuẩn này bị người khác ức hiếp quen rồi, ngay cả một quỷ vật lâu la cầm cờ tuần tra núi cũng có thể quát tháo ra lệnh cho hắn. Nhưng thực ra Vi Cao Vũ không ngốc, thậm chí có thể nói là người thông minh nhất trong nhà, thông minh đến mức đoán ra vận mệnh cuối cùng của chị gái hắn có thể sẽ không tốt lắm.
Những gì có thể làm thì Vi Cao Vũ đều đã làm, những gì không nên làm thì hắn không làm việc nào, nhưng vẫn không thể thay đổi được kết cục của chị gái hắn. Dương Sùng Huyền rất tò mò, khi ngày đó thật sự đến, Vi Cao Vũ còn có thể tiếp tục giả ngu hay không. Là liều mạng hay nhẫn nhịn, kéo dài hơi tàn, ra sức vùng vẫy ở khe Quỷ Vực, ước mong tương lai có thể báo thù mình?
Đây cũng là cách để Dương Sùng Huyền giải sầu, suy nghĩ những chuyện nhỏ như hạt vừng này của mình, cùng với chuyện lớn bi thảm của người khác, rất thú vị.
Hắn lại cầm một quả dại, dùng tay áo rách nát lau lau, thuận miệng hỏi:
- Bên phía thành Phấn Lang nói thế nào?
Vi Cao Vũ cười ha hả nói:
- Lần trước sau khi thành chủ đại nhân và Dương đại ca tâm sự, tôi đã gặp được hắn ở ngôi miếu đổ nát. Hắn còn khen tôi là một kẻ có phúc khí, có thể quen biết anh hùng hào kiệt như Dương đại ca, lại mời tôi đến thành Phấn Lang làm khách.
Dương Sùng Huyền cười nói:
- Điều này nói lên thành chủ thành Phấn Lang là một người tính tình tốt.
Vi Cao Vũ nhếch miệng cười một tiếng:
- Tôi hiểu được, thực ra đều là nhờ hồng phúc của Dương đại ca. Bằng không thành chủ đại nhân không cẩn thận nhìn tôi một cái, đều ngại làm bẩn mắt của hắn.
Dương Sùng Huyền hỏi:
- Gần đây những nơi khác có chuyện gì thú vị không?
Vi Cao Vũ chính là một người chạy việc vặt dò la tin tức. Lá gan của con hồ ly này nhìn như còn nhỏ hơn lỗ kim, cả đời có lẽ cũng không dám tức giận, nhưng thực ra không phải. Đừng nói những ngọn núi phụ cận và thành Phấn Lang, ngay cả trấn Lan Xạ hắn cũng dám tới. Có điều Vi Cao Vũ đương nhiên chỉ tiếp xúc được với quỷ vật, yêu quái và tu sĩ hoang dã tầng thấp ở khe Quỷ Vực. Dương Sùng Huyền hoàn toàn có thể tưởng tượng, ngày thường Vi Cao Vũ gặp ai cũng sẽ cúi đầu khom lưng, dáng vẻ thấp hèn cười ngây ngô.
Vi Cao Vũ gật đầu nói:
- Có, tôi vừa đến trấn Lan Xạ một chuyến. Nghe nói Lưu Cảnh Long mà Dương đại ca cảm thấy phiền phức, đã cùng với một đạo cô xứ khác rất xinh đẹp, đánh nhau long trời lở đất ở núi Để Lệ.
Dương Sùng Huyền nói:
- Lưu Cảnh Long chịu chém giết với người khác, hơn nữa còn chọn núi Để Lệ, một nơi rất dễ gây chú ý? Hắn dùng mấy chiêu đánh chết đối phương?
Vi Cao Vũ nhẹ giọng nói:
- Lưỡng bại câu thương, hai người đều thoi thóp một hơi, nằm trong vũng máu, cả buổi cũng không ngồi dậy được. Cuối cùng xem như Lưu Cảnh Long thắng hiểm, bởi vì hắn đứng lên trước, còn đạo cô kia chậm một chút.
Dương Sùng Huyền nhíu mày. Danh tiếng của Lưu Cảnh Long kia còn lớn hơn em trai mình một chút.
Bắc Câu Lô Châu người người tranh cường háo thắng, dù là trên núi hay dưới núi đều thích chia thứ tự, vì vậy mà đánh nhau càng thảm liệt. Ngoài mười người đỉnh cao bao gồm thiên quân Đạo gia Tạ Thực, còn có mười nhân tài trẻ tuổi tính cả Lưu Cảnh Long. Em trai của Dương Sùng Huyền đứng thứ chín, còn Lưu Cảnh Long đứng thứ ba. Người này được khen là Lục Địa Giao Long của Bắc Câu Lô Châu, tương lai chắc chắn sẽ một trong mười người đỉnh cao.
Dương Sùng Huyền cảm thấy đối phương phiền phức, là vì lúc còn trẻ đã từng lén lút so tài một trận, lại không phá vỡ được một trận pháp đơn giản của đối phương. Nên biết Lưu Cảnh Long là một kiếm tu chứ không phải trận sư gì. Hơn nữa so với em trai mình, Lưu Cảnh Long lại có một điểm càng khiến người ta chán ghét, đó là hắn thích nói lý. Không phải những đạo lý cao xa viễn vông kia, mà là đạo lý thấp nhất cạn nhất, cho nên càng khiến Dương Sùng Huyền bực bội đến mức nội thương.
Dương Sùng Huyền cười nói:
- Sau trận chiến này, Quỳnh Lâm tông lại kiếm được không ít tiền rồi.
Vi Cao Vũ tò mò hỏi:
- Dương đại ca, Quỳnh Lâm tông kia là môn phái nào?
Dương Sùng Huyền nói:
- Ở khe Quỷ Vực các ngươi, thành Đồng Khứu kia xem như là biết kiếm tiền đúng không. Nhưng nếu gặp Quỳnh Lâm tông, cũng phải quỳ xuống dập đầu nhận tổ tông.
Vẻ mặt Vi Cao Vũ hơi ngơ ngẩn, ôm những quả dại kia ngồi bên cạnh Dương Sùng Huyền, nhìn về phương xa.
Dương Sùng Huyền nói:
- Núi cao còn có núi cao hơn, trời cao còn có trời cao hơn. Nhưng nếu nắm tay không cứng, Vi Cao Vũ ngươi bất kể đi tới đâu, cũng chỉ là Vi Cao Vũ của khe Quỷ Vực. Ngoại trừ vóc dáng cao một chút, trong tên có một chữ “Cao”, còn lại cái gì cũng không cao. Bên ngoài không có gì đáng để mơ ước, còn không bằng ở lại khe Quỷ Vực sống qua ngày.
Vi Cao Vũ nhẹ giọng gọi:
- Dương đại ca.
Dương Sùng Huyền vỗ vai hắn:
- Biến đi.
Vi Cao Vũ thở dài, nhẹ nhàng để quả dại xuống một bên, sau đó nhảy qua khe núi, từ đấy rời đi. Đến ven rìa rừng rậm bờ bên kia, hắn còn không quên quay đầu vẫy tay từ biệt.
Dương Sùng Huyền vươn tay ra, nhẹ nhàng há mồm phun một cái, lòng bàn tay có thêm một ít chất lỏng đỏ tươi lớn chừng hạt gạo. Hắn cười lắc đầu, vẫn không đủ thông minh, ngay cả mình là luyện khí sĩ hay võ phu thuần túy cũng không biết, lại dám chơi đùa những mánh khóe nhỏ này? Có điều Vi Cao Vũ nhất định không đoán được chân tướng, cho dù hắn đã có hai lần cơ hội. Bởi vì Dương Sùng Huyền kiếm cả hai nhánh, hơn nữa thành tựu đều rất cao.
Chuyện này phải quy công cho năm xưa đánh với Lưu Cảnh Long một trận. Khi đó hai người là bạn cùng lứa, cũng tính là nửa bằng hữu. Lần đó giao thủ, Lưu Cảnh Long chưa chắc để tâm, nhưng đã khiến cho Dương Sùng Huyền tính tình nhàn nhã thay đổi con người.
Dương Sùng Huyền chỉ là biệt danh, “Dương Tiến Sơn” khi hành tẩu giang hồ cũng vậy. Có lẽ không ai để ý tới cái tên Dương Sùng Huyền này, nhưng trên núi Bắc Câu Lô Châu, du hiệp Dương Tiến Sơn với biệt hiệu Dương Đồ Tử lại tiếng tăm lừng lẫy, còn danh chấn một châu hơn tên họ chân thực của hắn.
Em trai hắn cũng là đạo chủng trời sinh, thân thiết với nước. Hắn thì trời sinh thân thiết với núi, cho nên gia tộc mới bảo hắn tới núi Bảo Kính.
Con mẹ nó, lý do rắm chó như vậy cũng nghĩ ra được? Trước mắt không phải là khe nước sâu không thấy đáy sao? Dương Sùng Huyền phủi phủi tay, ngửa về phía sau nằm xuống.
Ngoài lý do chết tiệt kia, còn có một thuyết pháp huyền diệu khó giải thích. Tại núi Bảo Kính, em trai thân thiết với nước rất có thể sẽ gặp phải một trận tranh giành đại đạo cực kỳ quan trọng, vô cùng nguy hiểm. Dương Sùng Huyền lại khó hiểu, tại khe Quỷ Vực này, trừ khi là thành chủ thành Kinh Quan và Bồ xương cốt kia bị thần kinh, em trai có thể gặp nguy hiểm gì? Đứa em trai này của hắn cũng không phải quả hồng mềm, giống như cá chạch vậy, Nguyên Anh bình thường nào bắt được một kẻ sở trường bảo mệnh, hơn nữa còn rất biết cách bỏ chạy.
Trúc Tuyền của Phi Ma tông không ngốc, không chừng còn phải giúp bảo vệ em trai hắn. Hai vị cao nhân ngoài trần thế ở Tiểu Huyền Đô quán và Đại Viên Nguyệt tự, càng không phải loại người thích gây chuyện. Nhất là vị ở Tiểu Huyền Đô quán, không chừng còn sẽ xem trọng em trai hắn, chẳng phải là một thiện duyên không lớn không nhỏ? Lời sấm truyền kia cùng với những thuyết pháp thần bí này, đều khiến cho hắn cảm thấy nhàm chán.
Hắn đột nhiên nhớ tới du hiệp trẻ tuổi đội nón kia. Nhìn ra được, đối phương và mình thật ra là người một đường. Nhưng khi đó mình cũng không có ý so tài. Cơ duyên sắp tới, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, châm ngôn này vẫn phải nghe một chút.
Chẳng lẽ chính là người này? Dương Sùng Huyền bắt đầu suy nghĩ sâu xa, hai tay bấm quyết, yên lặng diễn toán. Chuyện suy diễn mặc dù hắn chỉ học qua quýt cho xong, nhưng vẫn mạnh hơn cao nhân bình thường một bậc, dù sao cũng là gia học nhiều đời lưu truyền, căn cơ thâm hậu. Có điều sau chốc lát, hắn lại bắt đầu nhắm mắt ngủ.
- Liên quan gì đến ta, mặt trời lên cao ta vẫn ngủ, mặc kệ nhân gian vạn dặm sầu.
Hắn lẩm bẩm:
- Vẫn hâm mộ Hỏa Long chân nhân kia, tỉnh cũng tu hành, ngủ cũng tu hành. Không biết trên đời có pháp thuật tiên gia tương tự hay không, nếu có thì nhất định phải lén học một chút.
Một giọng nói thuần hậu vang lên bên cạnh Dương Sùng Huyền:
- Dĩ nhiên là có. Một người ở Lưu Hà châu, có thể đêm ngủ ngộ đạo, cho nên đường tu hành của hắn làm ít công nhiều. Hôm nay người này đã tới Bắc Câu Lô Châu, nếu bần đạo không tính sai, chính là hắn đã lấy được cơ duyên tranh thần nữ Quải Nghiên ở thành Bích Họa.
- Còn một người khác, tiền căn hậu quả vừa lúc có liên quan với một vị tổ sư trong nhánh của bần đạo, cho nên biết hắn xuất thân từ động tiên Ly Châu ở Đông Bảo Bình Châu, hôm nay đang ở Nam Bà Sa Châu. Hắn có thể luyện kiếm trong mộng vào ban ngày, chỉ cần không chết yểu, nhất định sẽ có hi vọng đại đạo. Chỉ là giữa hai người này sớm muộn gì cũng sẽ có một trận tranh giành đại đạo.
Dương Sùng Huyền không mở mắt, mỉm cười nói:
- Hóa ra là quán chủ đại giá quang lâm, thế nào, muốn tranh đoạt cơ duyên với một vãn bối như ta sao? Như vậy không tốt đâu, một Quang Minh kính có thể chiếu rọi chân tướng yêu vật mà thôi, chẳng lẽ lão quán chủ cũng vừa mắt?
Một lão đạo nhân khoanh chân ngồi gần Dương Sùng Huyền, không sử dụng chút linh khí nào, tâm ý vừa động, hơi nước trong khe sâu đã tự động ngưng tụ thành một tấm bồ đoàn. Chính là lão quán chủ của Tiểu Huyền Đô quán kia.
Lão đạo nhân không trả lời câu hỏi có phần vô lễ của Dương Sùng Huyền, chỉ nhìn vào khe sâu, cảm khái nói:
- Lại nhìn nước này, vẫn cảm thấy tạo hóa vô cùng, khó mà tưởng tượng.
Dương Sùng Huyền ngồi dậy, thở dài:
- Không ngờ có một ngày ta phải dựa vào gia thế mới có thể an tâm một chút.
Lão đạo nhân cười nói:
- Cha mẹ có bản lĩnh lớn, chính là nhờ mình đầu thai tốt. Đây không phải là chuyện mất mặt gì, tiểu đạo hữu không cần phiền ưu như vậy.
Dương Sùng Huyền nhếch miệng cười nói:
- Trước đó phải nói rõ, ta chỉ cầu ngài đừng tranh cơ duyên bảo kính này với ta. Về phần chuyện tốt như truyền thụ đạo pháp, kết được thiện duyên gì đó, em trai ta có lẽ sẽ không từ chối, còn ta thì quán chủ đừng làm, ta không nhận.
Lão đạo nhân thoải mái cười lớn:
- Bần đạo lại cảm thấy ngươi càng tuyệt diệu hơn lệnh đệ.
Hai tay Dương Sùng Huyền ôm sau đầu:
- Coi như là lời hay khen ngợi.
Vương triều lớn nhất ở trung bộ Bắc Câu Lô Châu đã xây dựng một sở Sùng Huyền, quản lý giáo nghĩa của đạo quán, hộ tịch của đạo sĩ và chuyện lập đàn cầu khấn, đồng thời cũng quản lý chùa chiền và gia phả của tất cả nhà sư ở kinh đô. Mà người đứng đầu sở Sùng Huyền vốn họ Dương, đã là quốc sư một nước, lại có một cung Vân Tiêu. Tổ tiên đã từng xuất hiện ba vị tu sĩ năm cảnh giới cao, có điều đã lần lượt binh giải qua đời.
Cung Vân Tiêu là một tu viện của con cháu Đạo gia, tương tự phủ Thiên Sư núi Long Hổ, quyền thế lớn, nội tình sâu không thể tưởng tượng. Trong thế hệ trẻ có hai nhân tài mới, là hai anh em ruột, lúc còn nhỏ đã được khen là đạo chủng trời sinh.
Trong đó em trai được thiên quân Tạ Thực nhìn trúng. Mặc dù Tạ Thực không thể thu đồ đệ, nhưng vẫn truyền thụ đạo pháp cho hắn. Còn anh trai lúc con trẻ đã thích vân du bốn phương, giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Nghe nói hắn trời sinh con ngươi kép, có ưu thế vì ra đời sớm hơn, lại tạo thành cảnh tượng kỳ dị nhiều hơn em trai, vốn phải là gia chủ tương lai danh chính ngôn thuận. Đáng tiếc tính tình của hắn quá tản mạn, gia tộc khổ cực khuyên nhủ không có kết quả, đành phải mặc kệ buông trôi.
Theo thời gian chuyển dời, em trai loáng thoáng đã được chọn làm người quản lý sở Sùng Huyền đời tiếp theo. Còn anh trai bị danh tiếng và cái bóng to lớn của em trai che phủ, càng yên lặng vô danh.
Lão đạo nhân ngẩng đầu lên, nhìn về phương xa, có lẽ là phương hướng cổng vòm lối vào khe Quỷ Vực. Sau đó lão dời mắt đi, nhìn về hướng trấn Lan Xạ, mỉm cười nói:
- Lần này đến đây là nói cho ngươi biết, cơ duyên tới rồi.
Dương Sùng Huyền không hề dao động:
- Vì sao quán chủ phải chạy tới nói với ta chuyện này?
Vẻ mặt lão đạo nhân nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Lúc trước bần đạo tính một quẻ, lại là quẻ tượng giết người thuận lợi. Nhưng phúc họa liền kề, ngược lại khiến bần đạo cảm thấy tâm thần không yên, giữa bản tâm và đại đạo xuất hiện một chút tì vết. Cuối cùng ta quyết định nhường lựa chọn cho người khác, lúc này mới trút được gánh nặng, bảo vệ bản tâm. Nhưng lại cảm thấy thất vọng mất mát, giống như đã đi sát qua cơ duyên.
Dương Sùng Huyền cười nhạo nói:
- Hàm ý của quán chủ là muốn mượn dao giết người? Bản thân sạch sẽ, để ta làm người tiên phong, làm kẻ tốn tiền oan? Ngay cả quán chủ cũng phải do dự, cho dù ta có thể giết, nhưng ta tay nhỏ chân nhỏ, gánh được cái giá lớn như vậy sao?
Lão đạo nhân lắc đầu:
- Ngươi là đạo chủng trời sinh không nằm trong ba nhánh của thế giới Thanh Minh, quý hiếm biết bao. Vì vậy bần đạo mới rời khỏi Tiểu Huyền Đô quán, nói với ngươi những chuyện này.
Lão đứng lên:
- Tự thu xếp ổn thoả.
Dương Sùng Huyền đột nhiên hỏi:
- Ta có một chuyện không hiểu, mong quán chủ giải thích.
Lão đạo nhân gật đầu:
- Cứ nói đừng ngại.
Dương Sùng Huyền hỏi:
- Người cần hiểu đạo lý nhất, vừa lúc nghe không lọt đạo lý. Người chịu nghe người khác nói lý, lại không cần những đạo lý kia lắm. Vậy phải làm sao?
Lão đạo nhân cười nói:
- Đây là vấn đề mà môn sinh Nho gia nên suy nghĩ nhiều. Còn như ngươi, nghĩ nhiều một chút cũng thấy rườm rà, cần gì tự tìm phiền não. Thế gian nhiều kẻ thích tự làm phiền mình, tìm thấy niềm vui trong đó mà thôi, ngươi đi đánh thức mộng đẹp của bọn họ làm gì? Mắng ngươi một câu ồn ào đã xem như dễ tính rồi. Kẻ lòng dạ nhỏ nhen, còn sẽ xem ngươi như kẻ thù. Như vậy rốt cuộc là bọn họ ngốc hay chúng ta ngốc?
Dương Sùng Huyền bật cười, đứng lên, nghiêm túc giũ giũ tay áo, lần đầu tiên cúi đầu:
- Cảm ơn quán chủ đã giải thích nghi hoặc.
Hắn lại buột miệng nói ra một câu tâm huyết:
- Tu hành đại đạo, truy cầu chân lý mà thôi.
Lão đạo nhân lộ vẻ khen ngợi, khẽ gật đầu, nhoáng lên rồi biến mất.
Dương Sùng Huyền khôi phục tinh thần, sau đó mở rộng hai tay, bàn tay nắm chặt:
- Kẻ mạnh mở đường, đạp bằng chông gai. Kẻ yếu đi theo, gặp sao yên vậy.
Hắn đưa tay xoa cằm, kìm nén nhịn cười cả buổi, có phần vất vả.
Hắn nào quan tâm tới câu hỏi kia, thật ra đó là vấn đề mấu chốt đã làm khó Lưu Cảnh Long nhiều năm. Nhưng câu trả lời của quán chủ Tiểu Huyền Đô quán lại nằm ngoài dự đoán, đáng để hắn cúi đầu thi lễ một cái.
Lão đạo nhân trở lại rừng đào, cũng không gấp gáp đi vào trong đạo quán, mà là đi lại dưới cây đào, ngẩng đầu nhìn màn trời.
Bất kể vì sao du hiệp trẻ tuổi kia khéo léo từ chối vào quán uống trà, thực ra vẫn không tính là kết thúc. Cho nên ông ta mới hỏi thăm lão tăng hảo hữu, có cần giữ lại ly trà đào tương ngàn năm kia hay không.
Thực ra loại chuyện này, Tiểu Huyền Đô quán nào cần một người ngoài như lão tăng đến quyết định? Mà khi đó lão tăng chỉ nói một câu, “nói nhiều sẽ có sơ xuất”. Chuyện này khiến lão đạo nhân trong lòng tỉnh ngộ, lập tức cảnh giác.
Cuối cùng sau khi quyết định, tâm cảnh của ông ta lại trở về thanh tịnh như nước lặng, có điều càng suy diễn càng cảm thấy không đúng. Với tu vi của ông ta hôm nay, cho dù thành chủ thành Kinh Quan ở khe Quỷ Vực muốn tới chém giết sinh tử một trận, cũng không đến mức khiến đạo tâm của ông ta rối loạn. Thế là ông ta đã hao phí rất nhiều chân nguyên, hủy đi sáu mươi năm tu vi, mới thi triển thuật quan sát trời đất của thần linh viễn cổ. Ông ta dám nói đây là thần thông bản mệnh có một không hai trên đời, cuối cùng đã tìm được dấu vết.
Hai đầu của một sợi dây, một đầu nằm trên người Hạ Tiểu Lương đang ở thành Kinh Quan, một đầu khác nằm trên người thanh niên kia. Chuyện này đã rất kỳ lạ, nhưng chuyện kinh hãi hơn còn nằm ở một sợi dây phía sau. Dùng Hạ Tiểu Lương làm điểm khởi đầu, sợi dây kia rời khỏi khe Quỷ Vực Hài Cốt Than, đi thẳng tới màn trời Bắc Câu Lô Châu, giống như có liên hệ với một người nào đó ở thế giới khác. Chuyện này khiến lão đạo nhân đã sớm sở hữu thân thể thanh tịnh, sau khi thu hồi thần thông lại mồ hôi đầm đìa, trong lòng căm hận.
Hạ Tiểu Lương là đệ tử của ai? Vì sao một nữ tu sĩ xứ khác xuất thân Đông Bảo Bình Châu, lại có thể nhanh chóng quật khởi ở Bắc Câu Lô Châu, hơn nữa còn được thiên quân Tạ Thực dốc sức nâng đỡ, thành công khai tông lập phái? Tại Bắc Câu Lô Châu, chỉ cần là người chân chính đứng trên đỉnh núi, có ai không biết? Lão đạo nhân trợn mắt nhìn lên, hận không thể lập tức xông vào thế giới kia, đi đến Bạch Ngọc Kinh, bảo vị chưởng giáo kia giải thích rõ ràng.
Một khi thuận theo quẻ tượng giết người, phúc duyên chưa chắc là giả. Nhưng Lục Trầm ngươi xem ta là một con rối giật dây, một con chó đi tới cửa nhà người khác vẫy đuôi mừng chủ sao?
Thế giới Thanh Minh, Bạch Ngọc Kinh.
Một đạo sĩ trẻ tuổi uể oải ngồi trên lan can bạch ngọc, dưới chân là biển mây cao thấp không đều, đều do linh khí dồi dào hội tụ thành. Y cười híp mắt nói:
- Huyền Đô quán lớn nhỏ, đều có thủ đoạn giỏi.
Lúc trước y vẫn luôn nghiêng đầu, hai ngón tay kẹp hờ một sợi tơ nhỏ, dựng tai lắng nghe. Âm thanh đứt quãng vô cùng mơ hồ, nghe không rõ ràng. Sợi dây này ngay cả y cũng không muốn đụng tay vào lắm. Lúc này y ngồi thẳng người, gập ngón tay búng ra, khiến sợi dây kia căng đứt.
Vốn chỉ là một thủ đoạn nhỏ để tìm hiểu ngọn nguồn, thật sự không có ý đồ bất chính. Thằng nhóc kia hôm nay là sống hay chết, là phúc hay họa, y cũng không muốn lội vào vũng nước đục này nữa.
Mà Hạ Tiểu Lương lại dám tự tiện chủ trương, hơn nữa hành động chần chừ, bản thân lại hoàn toàn không phát giác hậu quả. Cho nên lão mũi trâu ở Tiểu Huyền Đô quán kia, xem như đã oan uổng Lục Trầm y. Khoản nợ này cứ ghi trên đầu Huyền Đô quán ở thế giới nhà mình là được rồi, sau này tới khóc lóc lăn lộn, ngày nào còn chưa lấy lại công đạo thì tiếp tục ở đó mắng chửi.
Lục Trầm xoa cằm, lẩm bẩm nói:
- Có điều đệ tử nhỏ này của ta đúng là một người phúc khí lớn, còn chưa thật sự xuất chiêu, đã thiếu chút nữa giết chết thằng nhóc kia rồi.
Một thiếu niên đi tới bên cạnh Lục Trầm, đạo bào và mũ đạo đều không thuộc về ba nhánh vốn có của Đạo Tổ, hỏi:
- Tam sư huynh, có chuyện gì mới à?
Lục Trầm xoay người, xoa đầu thiếu niên:
- Tiểu sư đệ, nhất định phải hăng hái phấn đấu, đừng để tiểu sư huynh ta đây lại thua tên họ Tề kia. Tiểu sư huynh rất nhớ thù, biết không?
Vẻ mặt thiếu niên cứng ngắc, nhìn thấy Lục Trầm nở một nụ cười đầy thâm ý, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng ở thế giới này, tại Bạch Ngọc Kinh này, thiếu niên có thể chạy đi đâu?
Quả nhiên hắn giống như bị một bàn tay nắm lấy cổ áo sau, ném về phía biển mây bên ngoài Bạch Ngọc Kinh, chẳng những như vậy còn bị Lục Trầm giam cầm tất cả linh khí.
Mấy vị tiên nhân lập tức từ các nơi ở Bạch Ngọc Kinh bay ra, muốn đỡ lấy vị tiểu sư thúc thân phận tôn sùng này, lại bị Lục Trầm một chưởng một người, đánh bay tất cả bọn họ.
Thiếu niên rơi nhanh xuống. Một vị tu sĩ cảnh giới Phi Thăng tạm thời làm người hộ đạo của hắn, cắn răng một cái, muốn lướt đi cứu người. Lại bị Lục Trầm lạnh lùng thoáng nhìn, lập tức đạo tâm tan rã, vội vàng khoanh tay đứng yên, ổn định tâm thần.
Lúc thiếu niên sắp rơi xuống đất, màn trời gần như đồng thời xuất hiện hai lỗ thủng lớn. Hai vệt cầu vồng sáng bay về phía Bạch Ngọc Kinh, thanh thế to lớn kinh hãi thế tục. Mặc dù hai lỗ thủng rất nhanh tự động lấp lại, nhưng trong nháy mắt lại có mấy bóng mờ nhanh chóng lẻn vào vào thế giới Thanh Minh, đều cố gắng vòng qua Bạch Ngọc Kinh, muốn ẩn nấp nơi khác.
Lục Trầm mặt không cảm xúc, đưa tay ấn mấy cái. Từ phương hướng mấy bóng mờ đang điên cuồng chạy thục mạng, bỗng nhiên xuất hiện từng thần linh giáp vàng thân cao ngàn trượng, phân biệt đánh nát những bóng mờ kia.
Lục Trầm nhẹ nhàng nhảy một cái, trong nháy mắt đã đi đến dưới chân Bạch Ngọc Kinh.
Thiếu niên lơ lửng giữa không trung cách mặt đất một thước, tay chân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.
Lục Trầm ngồi xổm xuống, chậm rãi nói:
- Người hộ đạo là vật ngoài thân, thân phận đệ tử Đạo Tổ là vật ngoài thân, sống chết của mình cũng là vật ngoài thân.
Trên trán thiếu niên rỉ mồ hôi, gật đầu một cái. Lục Trầm ấn đầu thiếu niên, nhẹ nhàng nhấn xuống một cái, một vị đệ tử thân truyền của Đạo Tổ lập tức biến thành một đống thịt nát.
Lục Trầm mỉm cười nói:
- Không thật sự chết một lần, làm sao thật sự hiểu... đạo?
Một đạo nhân trung niên thân hình cao lớn xuất hiện bên cạnh Lục Trầm, vung tay áo thu tất cả hồn phách của thiếu niên vào bên trong, sau đó nhíu mày nói:
- Ngươi làm sư huynh như vậy sao?
Lục Trầm cười nói:
- Vẫn tốt hơn huynh năm xưa một chút, đúng không?
Đạo nhân cao lớn lắc đầu, giậm chân một cái, bay về nơi cao nhất của Bạch Ngọc Kinh.
Lục Trầm đột nhiên bị người ta dùng cánh tay siết cổ. Gã kia hẳn là vóc dáng không cao, phải nhón chân lên một chút. Nhưng đối phương lại không xem Lục Trầm như người ngoài, cười đùa cợt nhả hỏi:
- Một quyền vừa rồi của ta thế nào? Góc độ có tuyệt diệu không?
Lục Trầm gật đầu nói:
- Phong thái vẫn như trước.
Cánh tay người nọ tăng thêm sức lực, khiến thân thể Lục Trầm hơi ngửa về phía sau. Người nọ híp mắt hỏi:
- Có một món nợ cũ, chúng ta tính toán một chút?
Lục Trầm cười nói:
- Ta sẽ không đi Thiên Ngoại Thiên. Còn đánh ở chỗ này, ngươi không có kiếm sẽ không thương tổn được ta. Hơn nữa hiện giờ rất nhiều tiên tử ở Bạch Ngọc Kinh đều đang nhìn hai ta.
Lúc này người nọ mới buông cánh tay ra. Lục Trầm phủi phủi tay áo, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Người nọ mở to mắt, gắng sức nhìn lên chỗ cao Bạch Ngọc Kinh. Đột nhiên y cúi đầu nhổ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay, xoa vào nhau, sau đó giơ hai tay lên cao, vuốt vuốt tóc từ trước ra sau. Y cảm thấy bây giờ nếu có một chiếc gương trong tay, có lẽ sẽ khiến cho nơi này nổ tung.
Y hắng giọng mấy tiếng, thấm ướt cổ họng, đang định mở miệng nói chuyện, Lục Trầm đã bất đắc dĩ nói:
- Không cần tự giới thiệu mình, Bạch Ngọc Kinh từ trên xuống dưới đều biết ngươi là A Lương.
A Lương vẫn nghiêm túc tự giới thiệu mình với đám tiên tử Bạch Ngọc Kinh:
- Lương trong lương thiện.
Lục Trầm cười hỏi:
- Đã khăng khăng nói mình là một kiếm khách, kiếm của ngươi đâu?
A Lương hỏi ngược lại:
- Kiếm khách nhất định phải có kiếm sao?
Sau đó y tự hỏi tự đáp:
- Ta thấy chưa chắc.
Lục Trầm gật đầu nói:
- Trời đất có nơi khí khái hào hiệp, tức là nơi sảng khoái xuất kiếm. Ta biết suy nghĩ của ngươi, nếu thành công rồi nhất định sẽ rất tráng lệ.
Người đàn ông kia vóc dáng không cao, tướng mạo... thực ra cũng chỉ như vậy. Y cũng giậm chân một cái bay lên, không phải đi đến Bạch Ngọc Kinh tìm Đạo lão nhị, mà là dùng quyền mở màn trời, trở lại Thiên Ngoại Thiên.
Lục Trầm đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn, thật lâu không dời mắt đi.
Luôn có một số người, dù là địch hay bạn đều sẽ khiến người khác sinh lòng khâm phục. Điểm này thực ra A Lương còn làm tốt hơn mình và Tề Tĩnh Xuân.
Lục Trầm đột nhiên nhớ tới một chuyện, hiểu ngầm cười. Vị phu nhân núi Thanh Thần ở động tiên Trúc Hải kia, chưa chắc sẽ nghĩ như vậy.
---------
Động phủ của Tị Thử nương nương xây dựng ở một nơi gọi là núi Bác Lạc, thế núi không cao, không phải là khu vực có phong thủy quá tốt. Bà ta vốn là người có thế lực yếu nhất trong Lục Thánh, nhưng chẳng biết tại sao, núi Bác Lạc vẫn luôn sừng sững không ngã trong khe Quỷ Vực. Ngược lại Bàn Sơn Đại Thánh, chẳng những dưới trướng binh hùng tướng mạnh, tu vi bản thân còn cao hơn bà ta rất nhiều.
Bàn Sơn Đại Thánh là một con vượn Bàn Sơn huyết thống không thuần khiết, mặc dù mới năm trăm năm đạo hạnh, nhưng dựa vào thân thể trời sinh cứng cáp, rất thích chém giết cận thân với quỷ vật hoặc luyện khí sĩ. Hắn còn dùng số tiền lớn mua một bộ giáp cam lộ cấp bậc rất cao mang theo bên người, lại có một đôi lưu tinh chùy sát lực to lớn, như hổ thêm cánh.
Núi Bác Lạc canh phòng rất thưa thớt, yêu quái tụm năm tụm ba bận rộn đánh bạc, tâm thần chuyên chú. Có điều núi Bác Lạc có ba cấm chế núi sông liên hoàn cực kỳ xảo diệu, mặc dù không phải đại trận hộ sơn, nhưng chỉ cần người ngoài tùy tiện lẻn vào, rất dễ kích động cấm chế, kinh động cả núi.
Phủ đệ có treo tấm biển “Quảng Hàn Điện”, xây dựng rất nguy nga lộng lẫy, không hề tầm thường, vô cùng phú quý, chắc là đã tốn không ít tiền thần tiên. Hơn nữa trong ngoài trồng không ít cây quế, có điều không phải loại quá hiếm gì.
Ở hậu viện, một phu nhân dáng người uyển chuyển, gương mặt gồ ghề đứng trên bậc thềm. Bà ta mặc một bộ lễ phục cung đình ung dung nho nhã, sau khi nhìn thấy thư sinh bị treo trên sào trúc kia, ánh mắt liền phát sáng, cằm phồng lên nhấp nhô.
Phu nhân lau nước miếng, cười rất phóng túng. Đào Phiến Quân Tử đã chuẩn bị trước còn chưa kịp thốt ra nửa câu tranh công, đã bị bà ta đuổi đi cùng với đám lâu la chướng mắt kia.
Sào trúc bị đặt xuống đất, tư thế của thư sinh cực kỳ vặn vẹo, cổ tay đã bị siết thành vết bầm. Hắn gian nan mở miệng, giọng nói run rẩy:
- Tị Thử nương nương?
Phu nhân ngồi xuống, đưa tay mơn trớn gương mặt thư sinh nho nhã yếu đuối, ánh mắt mơ màng nói:
- Thật lâu không nhìn thấy nam tử tuấn tú sáng sủa như vậy rồi, thật tốt. Tiểu ca ca, hãy yên tâm, ta là một phụ nữ biết thương yêu người khác. Đừng nghe bên ngoài đồn đại lung tung, nói mấy câu như Tị Thử nương nương thích chiên không thích hấp, cách ta ăn người rất tiêu hồn, đàn ông đều thích. Núi Bác Lạc này của ta nào phải là đầm rồng hang hổ gì, mà là đất lành vui sướng của đàn ông các ngươi.
Trong lúc nói chuyện, bà ta khó kiềm chế tâm tình, lè ra một cái lưỡi kỳ quái rất dài rất rộng, khóe miệng còn có nước bọt nhỏ xuống trên mặt thư sinh.
Thư sinh khóc không ra nước mắt, dường như quá sợ hãi, ánh mắt ngây ngốc nhìn bà ta.
Tị Thử nương nương cười quyến rũ nói:
- Nhìn cái gì? Đừng nôn nóng, sau khi giúp ngươi mở trói, ngươi và ta cùng lên giường uyên ương, cái gì cũng cho ngươi nhìn.
Thư sinh chậm rãi nói:
- Con cóc ngươi lại không khoác lác, đúng là loài cung trăng, không uổng chuyến này.
Tị Thử nương nương hơi sững sốt.
Trong nháy mắt khói đen cuồn cuộn, tà khí ngút trời bao phủ bà ta trong đó. Sau một trận kêu gào thê thảm, rất nhanh lại yên tĩnh, chỉ có một vũng máu lớn như hoa nở rộ dưới đất.
Sương mù tản đi, thư sinh ngồi xổm dưới đất. Tị Thử nương nương nằm trên mặt đất, chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Thư sinh miệng đầy máu tươi, cũng không lau đi. Hắn nấc một cái, vừa vươn tay ra chấm máu tươi, vừa quay đầu nhìn về đầu tường, cười hỏi:
- Xem náo nhiệt đủ chưa?
Ngay cả Trần Bình An cũng kinh ngạc. Yêu quái ma quỷ hại người đã thấy không ít, hồ ly đùa bỡn dụ dỗ thư sinh cũng thường có, nhưng “thư sinh” ăn yêu quái vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trần Bình An ngồi xổm trên đầu tường, đã cột chắc hồ lô nuôi kiếm bên hông, hỏi:
- Tị Thử nương nương tu vi bình thường này, rõ ràng là có một chỗ dụa lớn, hơn nữa không phải những đại yêu khác. Ngươi không sợ sao?
Thư sinh cười nói:
- Chẳng phải vừa lúc có ngươi tới làm kẻ chết thay sao?
Trần Bình An cũng cười nói:
- Nói một chút đạo nghĩa giang hồ được không?
Mùng Một và Mười Lăm trong hồ lô nuôi kiếm như tia chớp lướt ra, không quấn lấy thư sinh, mà là chui thẳng vào lòng đất.
Thất bại một lần sẽ rút ra bài học, hắn vẫn còn nhớ kỹ xe của Phạm Vân La chui xuống đất.
Hai bên đồng thời trầm mặc. Thư sinh có lẽ là kiêng dè kiếm của đối phương sẽ nhanh hơn độn thuật bí truyền của mình. Trần Bình An lại là sợ đối phương chạy quá nhanh, không còn bóng dáng nữa, vậy khoản nợ này phải tính thế nào?
Còn như bị kẻ này vu oan giá họa, thực ra cũng không quan trọng, phiền phức đến thì tiếp. Hắn vốn tới đây để rèn luyện, quá an nhàn thì lại cảm thấy không quen. Nếu thật sự gặp nguy hiểm thì sử dụng bùa rút đất chất liệu vàng óng, phối hợp với Kiếm Tiên, tạm thời trốn khỏi khe Quỷ Vực. Đợi sau khi thăm dò nội tình đại khái của đối phương rồi lại đi vào, dùng biện pháp dao cùn cắt thịt từ từ mài giũa, xem ai kiên nhẫn hơn. Đánh không lại thì chạy, chạy rồi lại tới.
Trần Bình An và thư sinh gần như đồng thời mở miệng, lại không hẹn mà cùng im lặng.
Thư sinh lau vết máu bên khóe miệng:
- Ngươi nói trước đi, kiếm tiên mà, bình sinh ta kính trọng nhất.
Trần Bình An nói:
- Ngươi nói trước đi, vẫn là người đọc sách các ngươi quý giá hơn.
Thư sinh ngạc nhiên:
- Hai ta cứ tốn thời gian như vậy sao?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Ngươi cao hứng thì tốt.
Thư sinh trơ mắt nhìn trong tay đối phương có thêm một thanh trường kiếm. Hắn ngồi phịch xuống đất, vung hai tay áo, máu tươi liền tụ tập thành một quả cầu, chậm rãi lượn vòng bên cạnh hắn. Sau đó hắn thử dò hỏi:
- Ngươi đã nói đạo nghĩa giang hồ, vậy ta cũng nói ôn hòa phát tài?
Trần Bình An hỏi:
- Làm sao phát tài?
Thư sinh chỉ ra ngoài tường cao, chính khí lẫm liệt nói:
- Nơi này chẳng phải còn có năm yêu vật sao, không giống Tị Thử nương nương gia cảnh đơn sơ, đám còn lại đều của cải phong phú. Huynh đệ chúng ta đồng lòng vượt mọi khó khăn, cùng nhau vì dân trừ hại.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Được.
Thư sinh bỗng nhiên mắng như tát nước:
- Được ông nội ngươi chứ được! Sát khí của ngươi che giấu rất tốt, nhưng thanh kiếm kia của ngươi chỉ thiếu điều mọc miệng kêu đánh kêu giết ông đây!
Trần Bình An nheo mắt lại. Thư sinh chậm rãi đứng lên, vẻ mặt hờ hững.
Đây là lần đầu tiên hắn đụng phải du hiệp trẻ tuổi sự tích đã truyền khắp phía nam khe Quỷ Vực, cho nên không biết rõ, vào giây phút này Trần Bình An sẽ khiến tất cả những người quen thuộc với hắn, dù là địch hay bạn đều cảm thấy xa lạ. Nhưng thư sinh lại biết một chuyện, đối phương có sát tâm rất nặng, đè ép cả kiếm khí của thanh kiếm kia.
Thư sinh cảm thấy như vậy cũng tốt, không bằng thoải mái chém giết một trận. Giết người đoạt bảo, cầu phú quý trong nguy hiểm, đời này hắn đã đánh cược số mệnh nhiều lần, còn chưa từng thất bại.
Trần Bình An hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, sau đó giơ tay lên vỗ ngực, cười rạng rỡ nói:
- Ngại quá, ta bị chóng mặt khi thấy máu.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện