[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 522 : Đại thế thiên hạ, đều là chuyện nhỏ (phần 2)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 23:13 05-12-2025
.
Ở Sái Tảo sơn trang, một đệ tử của Vương Độn tên là Lục Chuyết đã gởi ra một phong thư. Sau đó phong thư này lại được người nhận thư dùng phi kiếm truyền tin của tiên gia, gởi cho một người trên núi họ Tề.
Lục Chuyết và người nọ từng tình cờ gặp nhau trên giang hồ, xem là tri kỷ. Nhưng trên thực tế, vị bằng hữu kia là nhân tài xuất chúng thật sự, ngược lại thiên phú tập võ của Lục Chuyết rất bình thường. Không nói đến nhiều người tu đạo trên núi như vậy, cho dù so sánh với đồng môn như Phó Lâu Đài, Vương Tĩnh Sơn, còn có đôi tiểu sư muội sư đệ kia, Lục Chuyết cũng là người thiên phú kém nhất.
Cho nên đối với vị trí sau này của mình ở Sái Tảo sơn trang, Lục Chuyết đã nhận định sẽ thay thế đại quản gia lớn tuổi, dù sao cũng có thể giúp Vương Tĩnh Sơn sư huynh san sẻ một ít việc vặt.
Lục Chuyết thích Sái Tảo sơn trang, thích sự náo nhiệt ở đây, người người hòa thuận. Sư phụ và đồng môn đều rất chiếu cố hắn. Hắn cảm thấy mình không có bản lĩnh chiếu cố bọn họ, vậy thì chiếu cố một ít người mà hắn có thể chiếu cố được, chẳng hạn như người già, phụ nữ và trẻ con trong thôn trang.
Ngày thường Lục Chuyết thích xem Vương Tĩnh Sơn cẩn thận truyền thụ kiếm thuật cho tiểu sư đệ. Tiểu sư muội luôn phiền muộn vì ngoại hình của mình hơi đen, không đủ xinh đẹp, huống hồ đao pháp của cô dường như luôn cách xa đại sư tỷ, không biết đời này có thể đuổi kịp hay không. Lục Chuyết cũng không biết nên khuyên giải thế nào, chỉ sẵn sàng lắng nghe cô thổ lộ những ưu sầu nho nhỏ kia.
Sư phụ đã nhiều năm không đi giang hồ, hôm nay lại rời khỏi sơn trang. Lục Chuyết không biết lần này sư phụ sẽ mang theo cố sự giang hồ nào trở lại.
Vương Độn lặng lẽ rời khỏi, lại đi đến một nơi nằm ngoài giang hồ, tìm được đại đệ tử Phó Lâu Đài. Tại một quận thành nhỏ cách sơn trang một đoạn đường, uống một bữa rượu với nam nhân bình thường kia.
Phó Lâu Đài đã học một chút nấu nướng, tự mình làm ba đĩa thức ăn nhắm rượu. Mùi vị đúng là chẳng ra gì, đậu phộng quá mặn, ngó sen lại quá nhạt, nếu chia đều một chút thì tốt rồi. Nhưng nhìn ánh mắt của đệ tử và nụ cười của nam nhân trẻ tuổi kia, Vương Độn cũng không nói gì. Dù sao rượu cũng tạm được, đáng tiếc là do ông ta tự mang theo, thực ra trong thôn trang vẫn còn cất giấu mấy vò rượu mơ nhẹ.
Nam nhân kia không giỏi nói chuyện, chỉ uống rượu, cũng không có lời hay nào. Nghe Vương Độn kể lại chuyện lớn nhỏ trong thôn trang, mỗi lần kết thúc một đoạn, hắn lại chủ động kính rượu, Vương Độn cũng cụng ly với hắn một cái. Phó Lâu Đài yên lặng ngồi ở một bên.
Một bình rượu, hai người đàn ông có uống chậm đến mấy, thực ra cũng không uống được bao lâu.
Cuối cùng Vương Độn nói:
- Uống rượu với ngươi không thua gì uống rượu với kiếm tiên kia. Sau này nếu có cơ hội, vị kiếm tiên kia thăm viếng Sái Tảo sơn trang, ta nhất định sẽ giữ chân hắn một thời gian, gọi ngươi và Lâu Đài tới.
Nam tử hơi lo lắng, vội vàng để ly rượu và đũa xuống:
- Không được, không được, không nói chuyện được. Ngồi cùng bàn với kiếm tiên, tôi sẽ không nói được câu nào.
Vương Độn cười bảo:
- Các ngươi sẽ nói chuyện được, tin tưởng ta. Sau khi trò chuyện xong, xem thử trong sơn trang còn đứa nhãi ranh nào dám xem thường ngươi không.
Nam nhân kia đỏ mặt lên, do dự một thoáng:
- Lâu Đài theo tôi vốn đã chịu ấm ức rất lớn, các sư đệ sư muội của nàng không vui lắm, đây là chuyện bình thường. Huống hồ như vậy đã rất tốt rồi, suy cho cùng bọn họ vẫn là muốn tốt cho nàng. Nghĩ rõ những chuyện này rồi, thực ra tôi cũng không khó chịu, ngược lại còn rất vui mừng. Vợ mình được nhiều người nhớ đến cái tốt của nàng như vậy, đó là chuyện tốt.
Vương Độn cầm bình rượu lên rót vào ly, chỉ còn vài giọt. Ông ta đưa tay ra hiệu Phó Lâu Đài không cần đi lấy rượu mới, nói với người trẻ tuổi kia:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy, Phó Lâu Đài theo ngươi cũng không tính là ấm ức.
Sau đó ông ta mở túi lấy ra một bình rượu:
- Không có lễ vật gì khác, chỉ mang cho các ngươi một bình rượu ngon. Ta chỉ có ba bình, một bình đã uống hơn nửa, một bình giấu trong thôn trang, dự định một ngày nào đó rửa tay gác kiếm sẽ uống. Đây là bình cuối cùng rồi.
Phó Lâu Đài là người biết hàng, hỏi:
- Sư phụ, là rượu tiên gia?
Vương Độn cười gật đầu:
- Sau khi so tài quyền pháp với vị kiếm tiên kia, đối phương thấy võ đức của ta còn cao hơn võ công, bèn tặng ta ba bình. Không có cách nào, người khác muốn tặng, ta có ngăn cũng không được.
Phó Lâu Đài cười nói:
- Người khác không biết, con lại không rõ sao? Sư phụ ngài ít nhiều vẫn có một chút tiền thần tiên, cũng không phải không mua nổi.
Vương Độn lắc đầu:
- Không giống nhau. Người trên núi có khí chất giang hồ không nhiều.
Phó Lâu Đài là người thẳng thắn:
- Còn không phải là muốn khoe khoang mình đã uống rượu với kiếm tiên sao? Nếu như con không đoán sai, sau khi rời khỏi nơi này, bình rượu còn lại kia sẽ uống với mấy vị bạn cũ giang hồ, thuận tiện tán gẫu một chút về trận so tài với kiếm tiên, đúng không?
Nam nhân khẽ kéo kéo tay áo của nàng. Phó Lâu Đài nói:
- Không sao, sư phụ...
Vương Độn hậm hực, cười mắng:
- Khuê nữ gả đi giống như bát nước hắt ra. Đi đây, đi đây, đừng tiễn, sau này rảnh rỗi thì về thôn trang xem thử, đó cũng là nhà.
Hai vợ chồng vẫn tiễn đến cửa nhà. Trong hoàng hôn, ánh tà dương kéo dài bóng lưng của ông lão.
Nam nhân nhẹ nhàng cầm tay Phó Lâu Đài, áy náy nói:
- Bị sơn trang xem thường, thực ra trong lòng ta vẫn có một chút khúc mắc, ban nãy đã nói dối sư phụ nàng.
Phó Lâu Đài nhẹ nhàng cầm tay hắn:
- Không sao. Thiếp biết, sư phụ thực ra cũng biết.
---------
Đỗ Du không dám lập tức trở về cung Quỷ Phủ, một mình lặng lẽ đi giang hồ.
Rất nhiều chuyện bất bình trong giang hồ, cùng với một số tranh chấp ngẫu nhiên của tu sĩ trên núi, hắn vẫn lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.
Hôm nay hắn thật sự gặp ai cũng cảm thấy là cao nhân giấu tài, trong thoáng chốc không thể trở lại bình thường.
Hắn cảm thấy phiền muộn, rốt cuộc lúc nào mới có thể làm người tốt lòng dạ hiệp nghĩa đây?
Kết quả có lần gặp phải một trận truy sát trong giang hồ, thực lực hai bên cách xa nhau. Một đám người có máu mặt trong hắc đạo, đang truy sát một gã đệ tử bạch đạo. Đỗ Du dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh cho những hảo hán lục lâm kia nằm xuống, sau đó cõng người trẻ tuổi kia bỏ chạy. Sau khi chạy ra mấy chục dặm, hắn ném người được cứu kia xuống đất, còn mình thì tiếp tục bỏ chạy. Không chỉ có người trẻ tuổi kia ngơ ngác ngồi dưới đất, ngẩn ra tại chỗ, đám cường đạo giang hồ phía sau cũng không hiểu chuyện gì.
---------
Phi Ma tông Hài Cốt Than.
Trong thành Bích Họa chỉ còn lại một cửa tiệm, buôn bán vắng vẻ. Nhưng vì chỉ còn lại một nhà, cho nên miễn cưỡng có thể duy trì, vẫn có một ít khách mộ danh tìm đến.
Hôm nay Bàng Lan Khê hiếm hoi được rảnh rỗi, bèn xuống núi tới đây giúp đỡ.
Chuyện tu hành của Bàng Lan Khê càng ngày càng nặng nề, số lần hai người gặp mặt đã ít hơn vài năm trước. Nhưng thiếu nữ lại mặt mày sáng ngời, chưa bao giờ khao khát về cuộc sống sau này như vậy. Cho dù Bàng Lan Khê không có mặt, cô cũng bớt đi rất nhiều ưu sầu.
Liễu Chất Thanh cung Kim Ô một mình ngồi bất động trên đỉnh núi. Chỉ có một số tu sĩ hiếm hoi bao gồm cung chủ cung Kim Ô, biết vị tiểu sư thúc này đã bắt đầu bế quan, hơn nữa thời gian không ngắn. Cho nên sắp tới sẽ phong núi, không cho phép bất cứ người nào lên núi.
Còn như vì sao Liễu Chất Thanh lại ngồi trên đỉnh núi bế quan, mấy người kia không ai biết, cũng không dám hỏi.
Tại một bến thuyền tiên gia ở thượng du sông Dao Duệ Hài Cốt Than, một đôi vợ chồng tu sĩ hoang dã hiếm hoi ở lại nhà trọ tiên gia nhiều ngày. Sau khi phu nhân cuối cùng đã bước vào cảnh giới Động Phủ, đi ra khỏi phòng, nam tử liền lệ nóng doanh tròng.
Hai người cùng nhau vào phòng, đóng cửa lại, sau đó phu nhân nhẹ giọng nói:
- Chúng ta còn dư nhiều tiền hoa tuyết như vậy.
Cô lau nước mắt nói:
- Thiếp biết, sau khi đưa cho chúng ta mấy bộ xương trắng ở khe Quỷ Vực, vị kiếm tiên kia cũng không trở về chợ Nại Hà Quan tìm chúng ta. Vì sao lại như vậy?
Nam nhân cười nói:
- Thiếu nợ thì cất giữ. Có cơ hội gặp lại vị ân nhân kia hay không, đời này chúng ta có thể trả lại hay không, đó là chuyện của chúng ta. Nhưng muốn trả hay không, cũng là chuyện của chúng ta.
---------
Nhờ hồ quân Ân Hầu của hồ Thương Quân âm thầm bỏ tiền xuất lực, đền hỏa thần thành Tùy Giá đã được xây dựng lại, đắp một pho tượng thần sơn màu mới, hương khói thịnh vượng.
Còn miếu thành hoàng thì chậm chạp không thể xây thành, triều đình cũng thật lâu không sắc phong thành hoàng mới.
Trong thành Tùy Giá, một đôi thiếu niên bị một đám lưu manh chặn lại ở hai đầu ngõ nhỏ, tay cầm gậy gộc, cười cợt đến gần. Trong đó một thiếu niên cao lớn hai tay bám lấy bức tường, rất nhanh đã trèo lên đầu tường. Một thiếu niên gầy yếu khác cũng bắt chước theo, nhưng tốc độ chậm chạp, bị một gã lưu manh nắm lấy cổ chân kéo xuống, sau đó đánh một gậy vào đầu hắn.
Thiếu niên gầy yếu dùng cánh tay bảo vệ đầu, bị đánh đến lùi lại sát tường.
Thiếu niên cao lớn vốn có thể chạy trốn, thấy vậy lập tức nhảy xuống. Bởi vì cách mặt đất hơi cao, thiếu niên thân hình khỏe mạnh đạp mấy lần vào bức tường hai bên ngõ nhỏ, đáp xuống dưới đất, dùng loạn quyền đánh ngã mấy người. Nhưng song quyền khó địch lại bốn tay, rất nhanh đã được phục vụ một bữa gậy gộc, nhưng vẫn cố gắng bảo vệ thiếu niên gầy yếu đang dựa vào tường phía sau.
Cuối cùng thiếu niên cao lớn bị người ta đè đầu xuống đất, thiếu niên gầy yếu thì bị đánh đến lăn lộn dưới chân tường.
Một gã lưu manh giẫm chân lên đầu thiếu niên cao lớn, đưa tay ra, bảo người bưng tới một cái chén trắng đã chuẩn bị trước. Người sau bịt mũi, rất nhanh đặt chén trắng kia xuống đất.
- Dám phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, nên để các ngươi nhớ lâu một chút.
Gã trai tráng kia ném một xâu tiền đồng xuống bên cạnh chén trắng:
- Nhìn thấy không, tiền và cơm đã chuẩn bị cho ngươi rồi. Ăn hết trong chén, tiền sẽ là của các ngươi. Nếu ăn thật nhanh, không chừng còn có thể kiếm thêm một ít bạc vụn. Nếu như không ăn, ta sẽ đánh gãy một chân của các ngươi.
Thiếu niên cao lớn nhất quyết không chịu. Thiếu niên gầy yếu kêu gào một tiếng, hóa ra đã bị một gậy đánh vào sau lưng.
Cuối cùng đám lưu manh kia cười ha hả, nghênh ngang rời đi, đương nhiên không quên nhặt xâu tiền đồng kia.
Thiếu niên cao lớn ngồi xổm ở chân tường, không ngừng nôn mửa.
Thiếu niên gầy yếu mặt mũi bầm dập, ôm chân ngồi dựa vào tường, khóc ra thành tiếng.
Thiếu niên cao lớn giãy giụa đứng lên, cuối cùng ngồi ở bên cạnh bạn mình:
- Không sao, một ngày nào đó chúng ta có thể báo thù.
Thiếu niên gầy yếu trầm mặc rất lâu, ngừng khóc, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cuối cùng nhẹ giọng nói:
- Ta muốn trở thành người giống như kiếm tiên vậy.
Hắn lau nước mắt, không dám nhìn thiếu niên cao lớn bên cạnh:
- Có phải ta rất ngốc không?
Thiếu niên cao lớn xoa đầu hắn:
- Được, chuyện này có gì mà không thể. Không chừng lúc cùng tuổi, vị kiếm tiên kia còn không bằng chúng ta. Không phải ngươi luôn thích đến trường học nghe lén lão phu tử giảng bài sao, câu nói mà ta thích nhất, rốt cuộc là gì ấy nhỉ?
Thiếu niên gầy yếu nói:
- Có chí ắt làm nên.
Sau đó hắn cúi đầu nói:
- Nhưng cho dù ta có bản lĩnh rồi, cũng không muốn giống như đám du thủ du thực chỉ biết ức hiếp người khác này.
Thiếu niên cao lớn cười nói:
- Không sao, chờ chúng ta trở thành người như kiếm tiên rồi, ngươi cứ chuyên môn làm chuyện tốt. Ta... cũng không làm chuyện xấu, chỉ chuyên môn ức hiếp kẻ xấu. Tới, đập tay lập lời thề!
Hai thiếu niên cùng giơ bàn tay lên, vỗ tay vào nhau.
Thiếu niên cao lớn quay đầu, hà một hơi vào thiếu niên gầy yếu:
- Có thơm không?
Thiếu niên gầy yếu vội vàng đẩy đối phương một cái. Hai người đẩy tới đẩy lui, đau đến nhe răng trợn mắt, cuối cùng đều cười lớn. Bọn họ cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên, ngõ nhỏ chật hẹp giống như trời lớn đất lớn, chỉ có một đường ánh sáng và lối ra.
Nhưng dù sao ánh sáng kia cũng đang ở trên đầu bọn hắn, hơn nữa bọn hắn đều nhìn thấy.
---------
Tại nước Sơ Thủy vào giữa hè, Tống Vũ Thiêu rời khỏi sơn trang, đi đến tửu lầu quen thuộc ở trấn nhỏ, ngồi ở chỗ cũ, ăn một bữa lẩu hơi nóng bừng bừng.
Ông lão đắc ý dương dương, lẩm bẩm nói:
- Thằng nhóc, nhìn thấy không, đây mới là loại cay nhất, trước kia còn chiếu cố khẩu vị của ngươi. Kiếm thuật thì ngươi mạnh hơn một chút, nhưng nói về ăn cay, một mình ta có thể chấp vài Trần Bình An ngươi.
Tại nước Thải Y, một bà lão hình dáng tiều tụy nằm trên giường bệnh, bàn tay nhăn nheo được phu nhân ngồi ở đầu giường nhẹ nhàng nắm lấy.
Bà lão giống như dầu hết đèn tắt, cố gắng mở mắt ra, rủ rỉ nói:
- Lão gia, phu nhân, năm nay còn chưa ủ rượu. Nếu Trần công tử tới, sẽ không uống được nữa...
Phu nhân hai mắt đẫm lệ, khẽ cúi người nhỏ giọng nói:
- Đừng lo, đừng lo, rượu năm nay ta sẽ ủ.
Bà lão lẩm bẩm, âm thanh đã nhỏ như muỗi kêu:
- Còn có măng mùa đông xào thịt mà Trần công tử thích ăn nhất, phu nhân nhớ lấy chén trắng đựng rượu cho công tử, không nên dùng ly... Những chuyện vặt này vốn nên do nô tỳ làm, bây giờ phải làm phiền phu nhân rồi, phu nhân đừng quên, đừng quên.
---------
Lúc trước Thôi Đông Sơn rời khỏi thư viện Quan Hồ, Chu Cự cảm thấy đây là một người tuyệt diệu.
Sau khi Thôi Đông Sơn rời khỏi không lâu, thư viện Quan Hồ và thư viện Sơn Nhai Đại Tùy đều có một chút biến hóa.
Từ thánh nhân sơn chủ thư viện đến các vị phó sơn chủ, rồi đến quân tử hiền nhân, mỗi năm đều phải bỏ ra một chút thời gian, đi đến thư viện và Quốc Tử giám của các vương triều lớn, mở lớp dạy học. Chứ không còn là thánh nhân truyền đạo cho quân tử, quân tử truyền thụ cho hiền nhân, hiền nhân giảng dạy cho học trò thư viện.
Trong lãnh thổ Đại Ly, ngoại trừ trường học tư gia, tất cả trường học khác ở thành trấn hương dã, đều được triều đình và nha môn nước chư hầu thêm tiền cho thầy giáo dạy học. Còn như thêm được bao nhiêu, các nơi xem xét mà quyết định. Người đã dạy học hai mươi năm trở lên, nhận được một khoản thù lao trả một lần. Sau này cứ thêm mười năm, đều có một khoản tiền thưởng ngoài định mức.
Thiếu niên áo trắng chơi bời lêu lổng, hôm nay đã xem xong một trận náo nhiệt từ đầu đến cuối, đáp xuống trong một phủ đệ phú hào đã không còn người sống. Cuối cùng hắn và một thiếu nữ tuổi xuân có thân phận nha hoàn sánh vai ngồi trên lan can.
Phu nhân yêu đương vụng trộm với người khác, sự tình bại lộ. Thiếu nữ vừa lúc đi qua hậu viện lại bị liên lụy, bị một đôi huynh đệ kết nghĩa dùng dao nhọn đâm chết. Vị phu nhân kia càng thảm hơn, bị lão gia của ngôi nhà này căm hận róc thịt. Nghĩa đệ đã tố giác chị dâu và người đàn ông kia, khi đó ánh mắt nóng bỏng, tay cầm dao khẽ run rẩy.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy chị dâu, phu nhân cười tươi như hoa chào hỏi hắn, sau đó chậm rãi đi đến nội viện. Lúc vén rèm bước qua ngưỡng cửa, giày thêu bị vướng vào cửa rơi ra. Phu nhân dừng bước, cũng không xoay người, dùng mũi chân nhấc giày thêu lên, bước qua ngưỡng cửa, chậm rãi rời đi. Sau đó hắn vẫn luôn kiềm chế ẩn nhẫn, chỉ là không nhịn được muốn nhìn chị dâu thêm mấy lần, cho nên mới nhìn thấy chuyện xấu kia.
Hai tay Thôi Đông Sơn đặt trên đầu gối, nói với tỳ nữ đáng thương đã chết bên cạnh, giống như đang tán gẫu:
- Thế đạo sau này có thể sẽ tốt hơn, cũng có thể xấu hơn, ai mà biết được?
---------
Một thiếu niên lai tạp đeo giá kiếm to lớn, từng thanh kiếm cũ như chim công xòe đuôi, theo sư phụ chậm rãi đi về phía Kiếm Khí trường thành. Lúc trước sư phụ đã dẫn hắn đi đến nơi được xưng là cấm địa lớn nhất trên đời, từng bảo tọa treo lơ lửng, cao thấp không đều. Sư phụ và hắn đứng trên vị trí thuộc về sư phụ.
- Sư phụ, vị lão đại kiếm tiên kia và bằng hữu A Lương của ngài, rốt cuộc kiếm của ai nhanh hơn?
- Không biết.
- Sư phụ, vì sao lại chọn con làm đệ tử? Con vẫn luôn không nghĩ rõ, thực ra hôm nay và trước kia đều không dám nghĩ.
- Bởi vì ở thế giới Man Hoang chúng ta, ngươi là người có hi vọng xuất kiếm nhanh nhất. Có lẽ ngươi sẽ không trở thành kiếm khách đứng phía trước chiến trường, nhưng tương lai ngươi nhất định có thể trở thành kiếm khách áp trận sau cùng.
Thiếu niên hoảng hốt nói:
- Con làm sao so được với sư phụ?
Người đàn ông kia nắm lấy cổ thiếu niên, chậm rãi nhấc lên:
- Ngươi có thể nghi ngờ mình là một phế vật tu vi chậm chạp, là một tạp chủng xuất thân không tốt, nhưng ngươi không thể nghi ngờ ánh mắt của ta.
Hắn dùng một tay nắm lấy cổ thiếu niên, một tay chỉ trỏ, nói cho thiếu niên nghe những vương tọa lơ lửng kia phân biệt là của ai.
Cuối cùng hắn buông tay ra, mặt không cảm xúc nói:
- Ngươi phải làm được. Nếu một ngày nào đó thấy bọn họ không vừa mắt, có thể xuất kiếm ít hơn sư phụ một lần là được. Khi nào ta xác định đời này ngươi sẽ không làm được, ngươi có thể chết rồi. Không phải tất cả những người tư chất tốt đều có cơ hội như ngươi, cho nên ngươi phải quý trọng thời khắc hiện giờ.
---------
Một đạo nhân trẻ tuổi đội mũ hoa sen và một thiếu niên đạo nhân không mang mũ đạo, cùng nhau du lịch thiên hạ, đã thay một bộ đạo bào không thể nhận ra thân phận đạo thống.
Yêu cầu của người trước đối với người sau chỉ có một, đó là làm theo ý mình, tất cả hành vi chỉ cần thuận theo bản tâm, có thể không tính toán hậu quả. Nhưng có một tiền đề, phải lượng sức mà làm, đừng tự mình tìm chết.
Thiếu niên đạo nhân hơi do dự, bèn hỏi một vấn đề:
- Có thể lạm sát người vô tội không?
Đạo nhân trẻ tuổi cười híp mắt gật đầu, trả lời hai chữ “đương nhiên”. Y dừng lại một lúc, bổ sung bốn chữ:
- Như vậy thì tốt.
Thiếu niên đạo nhân gật đầu một cái.
Sau đó đạo nhân trẻ tuổi hỏi:
- Ngươi có biết thế nào là vô tội không? Lại biết thế nào là lạm sát không?
Thiếu niên đạo nhân lâm vào trầm tư.
Đạo nhân trẻ tuổi lắc đầu:
- Ban đầu ngươi cũng biết, cho dù có chút hạn hẹp, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không biết rồi. Cho nên mới nói, một người quá thông minh cũng không tốt. Ta đã từng hỏi như vậy, đáp án cho ra càng tốt hơn người, tốt hơn rất nhiều.
Sắc mặt thiếu niên nhợt nhạt, cho dù hắn là đệ tử thân truyền của Đạo Tổ. Bởi vì tiểu sư huynh này là chưởng giáo Lục Trầm, chủ nhân hiện giờ của Bạch Ngọc Kinh.
Đối diện với tiểu sư huynh đã từng một chưởng đánh mình thành thịt vụn, thiếu niên thật lòng kính sợ.
Ban đầu rời khỏi Bạch Ngọc Kinh, Lục Trầm cười híp mắt nói:
- Đã chịu đau khổ vùng vẫy ở tầng dưới chót, cũng đã hưởng thụ phúc khí tiên gia của Bạch Ngọc Kinh, lại từng chết một lần, kế tiếp nên học cách sống cho tốt, nên đi một chuyến qua giữa trên núi dưới núi.
Khi đó hắn hỏi Lục Trầm:
- Tiểu sư huynh, cần rất nhiều năm sao?
Lục Trầm trả lời:
- Nếu học được nhanh, mấy chục năm là đủ rồi. Còn nếu học chậm, mấy trăm năm hay một ngàn năm cũng rất bình thường.
Sau đó y cười hì hì nói:
- Yên tâm, nếu như chết rồi, tiểu sư huynh đạo pháp không tệ, có thể cứu ngươi thêm một lần.
Trên thực tế, sau khi thiếu niên đạo nhân chết đi sống lại, thân thể này đã là đạo cốt trời sinh hiếm thấy trên thế gian, tu hành một ngày ngàn dặm, “sinh ra” đã là cảnh giới Động Phủ. Chẳng những như vậy, trong ba khiếu huyệt bản mệnh còn đặt ba món tiên binh yên lặng, chờ hắn từ từ luyện hóa.
Theo như cách nói của tiểu sư huynh Lục Trầm, đây là lễ vật mà ba vị sư huynh đã chuẩn bị trước, bảo hắn cứ yên tâm nhận lấy.
Ngoại trừ những thứ này, gia sản kém nhất của thiếu niên đạo nhân là món pháp bào nửa tiên binh mặc trên người, tên là “Liên Tử” (hạt sen). Cấp bậc của nó thấp nhất, nhưng hôm nay ở thế giới Thanh Minh, ngoại trừ tiên nhân đắc đạo có thể đếm được trên đầu ngón tay, e rằng đã không ai biết được lai lịch của pháp bào này.
Nói một cách đơn giản, mặc pháp bào Đạo môn này, cho dù thiếu niên đạo nhân đi tới ba thế giới khác hoặc là một nơi nguy hiểm nhất, người trấn giữ cảnh giới càng cao thì hắn lại càng an toàn. Hắn có vươn cổ ra cho người ta giết, đối phương cũng phải cố gắng nhẫn nhịn, ngoan ngoãn cung tiễn rời đi.
Có một ngày trong lúc rãnh rỗi, Lục Trầm một mình học đánh cờ trên biển mây, thiếu niên đạo nhân khoanh chân ngồi ở một bên.
Lục Trầm mỉm cười nói:
- Tề Tĩnh Xuân đời này cuối cùng đã hạ một bàn cờ. Quân cờ đen trắng rõ ràng, ngang dọc đan xen, quy củ nghiêm ngặt, đã là tàn cuộc kết quả xác định. Lần đầu tiên trong đời hắn quyết định vượt qua quy củ, cũng là lần duy nhất nước cờ không theo quy tắc, sau đó cũng không hạ cờ nữa. Nhưng hắn đã nhìn thấy ánh sáng rực rỡ, lưu ly bảy màu trên bàn cờ.
Thiếu niên đạo nhân tò mò hỏi:
- Đây là tiểu sư huynh tận mắt nhìn thấy, sau đó suy diễn ra?
Lục Trầm lắc đầu nói:
- Không phải, là sư phụ của chúng ta nói với ta, càng là Tề Tĩnh Xuân nói với sư phụ của chúng ta.
Thiếu niên đạo nhân chắt lưỡi.
Lục Trầm mỉm cười nheo mắt lại, vươn một tay ra nhẹ nhàng đặt lên đầu thiếu niên:
- Tề Tĩnh Xuân dám cho một thiếu niên chân đất hi vọng lớn như vậy. Ngươi thì sao? Ta thì sao?
Sau khi du lịch lâu dài ở nhân gian, thiếu niên đạo nhân đã trưởng thành hơn, phúc đến thì lòng cũng sáng hơn, suy nghĩ chợt hiện, buột miệng nói ra:
- Không liên quan gì tới đệ.
Lục Trầm thu tay, cười ha hả. Hai sư huynh đệ tiếp tục đi lại ở thế giới Thanh Minh.
Có một ngày thiếu niên đạo nhân hỏi:
- Tiểu sư huynh rời khỏi Bạch Ngọc Kinh, theo đệ dạo chơi như vậy, sẽ không làm lỡ chuyện lớn sao?
Lục Trầm lắc đầu cười nói:
- Thế gian trước giờ không có chuyện lớn.
---------
Tại lầu trúc núi Lạc Phách.
Thôi Thành hiếm hoi rời khỏi tầng hai. Chu Liễm, Trịnh Đại Phong và Ngụy Bách đều đã tề tụ.
Ngụy Bách cầm chiếc ô Đồng Diệp mà năm xưa Trần Bình An mang ra từ đất lành Ngẫu Hoa.
Thôi Thành gật đầu, sau đó nói:
- Dẫn Bùi Tiền theo, cùng nhau đi vào. Đã chia đất lành Ngẫu Hoa ra làm bốn rồi, chúng ta chiếm cứ một phần, vậy để Chu Liễm và Bùi Tiền đi xem thử trước.
Ngụy Bách thi triển thần thông bản mệnh. Nha đầu đen nhẻm đang ở hậu viện ngõ Kỵ Long luyện tập Phong Ma kiếm pháp, đột nhiên phát hiện mình bay lên rồi lại rơi xuống, đã đứng ở bên ngoài lầu trúc. Cô tức giận nói:
- Làm gì vậy? Ta luyện kiếm pháp xong còn phải chép sách nữa.
Ngụy Bách nghiêm mặt nói:
- Ngươi và Chu Liễm đi tới nước Nam Uyển ở đất lành Ngẫu Hoa một chuyến.
Bùi Tiền trợn mắt há mồm.
Ngụy Bách mở ô ra, sau đó buông tay, không ngừng có ánh sáng từ mặt ô chảy xuống. Chu Liễm kéo Bùi Tiền đi vào trong đó.
Sau phút chốc, Chu Liễm và Bùi Tiền đã bước vào kinh thành nước Nam Uyển. Bùi Tiền dụi dụi mắt, lại là con đường rất quen thuộc này, ngõ nhỏ kia thì ở cách đó không xa.
Thời tiết mưa nhỏ, Bùi Tiền cầm cây gậy leo núi kia tùy ý vung vẩy, cười ha hả.
Một lão nho sĩ áo xanh lướt đến, là quốc sư Chủng Thu của nước Nam Uyển.
Chu Liễm liếc nhìn:
- Ấy, cao thủ.
Nhìn thấy hai vị “trích tiên nhân” xuất hiện ở kinh thành nước Nam Uyển, Chủng Thu dường như không hề nghi hoặc, ngược lại cười nói:
- Trần Bình An đâu?
Bùi Tiền nhướng mày, ưỡn ngực, lên mặt cụ non nói:
- Sư phụ ta không rảnh, bảo đại đệ tử khai sơn ta tới xem thử các ngươi một chút. Đúng rồi, ta tên là Bùi Tiền, “tiền” trong rất có tiền.
Cô đột nhiên giống như bị sét đánh, không còn vẻ hống hách kiêu ngạo, thậm chí cảm thấy tay chân lạnh ngắt. Sau đó cô vẫn luôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cho đến khi rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa mới khôi phục tinh thần một chút.
Ngụy Bách và Trịnh Đại Phong đều cảm thấy lạ. Chu Liễm lắc đầu, ra hiệu không nên hỏi nhiều.
Hôm nay lần đầu tiên Bùi Tiền chủ động đi lên tầng hai lầu trúc, cất tiếng chào hỏi. Sau khi được cho phép, cô mới cởi giày, đặt ngay ngắn bên ngoài ngưỡng cửa, ngay cả cây gậy leo núi kia cũng dựa nghiêng vào tường, không mang theo bên người. Cô đóng cửa lại, sau đó khoanh chân ngồi xuống, đối diện với ông lão chân trần kia.
Thôi Thành hỏi:
- Tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ muốn học quyền với ta?
Chẳng biết tại sao, nha đầu đen nhẻm đã nhiều năm không cao lớn hơn, gật đầu nói:
- Muốn học quyền.
Thôi Thành hỏi:
- Không sợ chịu khổ sao?
Ánh mắt Bùi Tiền kiên nghị:
- Chết cũng không sợ!
Thôi Thành cười nhạo nói:
- Giọng điệu thật lớn. Đến lúc đó lại khóc oa oa đúng không? Hiện giờ núi Lạc Phách cũng không có Trần Bình An che chở ngươi, một khi đã quyết định học quyền với ta, sẽ không có đường quay lại nữa.
Bùi Tiền trầm giọng nói:
- Ta đã nghĩ qua, cho dù đến lúc đó ta sẽ khóc, sẽ nuốt lời, ông cũng nhất định phải đánh cho ta không dám khóc, không dám nuốt lời.
Thôi Thành dường như hơi bất ngờ với câu trả lời này, thoải mái cười lớn, cuối cùng nhìn vào cặp mắt của mắt tiểu nha đầu kia:
- Một câu hỏi cuối cùng, vì sao lại muốn học quyền?
Hai tay Bùi Tiền nắm chặt, trầm mặc rất lâu mới mở miệng nói:
- Bùi Tiền ta có thể kém hơn bất cứ ai, nhưng chỉ có một người là ta không thể thua được, tuyệt đối không thể.
Thôi Thành ồ một tiếng:
- Được, vậy từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử cuối cùng của ta. Yên tâm, không cần danh phận thầy trò rắm chó gì đó.
Bùi Tiền giơ tay lên lau nước mắt, gật đầu đứng dậy, cúi người cảm ơn ông lão.
Ông lão chân trần trước giờ không hề ra vẻ trước mặt Trần Bình An, lúc này lại đứng lên, hai tay đặt sau người, nghiêm túc nhận một vái này.
Một chân Bùi Tiền đạp tới trước, chân kia lui lại, bày ra một thế quyền:
- Tới!
Thôi Thành nhoáng lên rồi biến mất, một tay ấn đầu tiểu cô nương đen nhẻm vào tường. Xương cốt Bùi Tiền kêu lên kẽo kẹt, thất khiếu chảy máu.
Thôi Thành mỉm cười hỏi:
- Còn muốn học không?
Bùi Tiền hét lớn:
- Chết cũng muốn học!
Thôi Thành gật đầu nói:
- Rất tốt.
Lúc trước ở kinh thành nước Nam Uyển, trong ngõ nhỏ có một thiếu niên áo xanh đi ra. Hắn cầm ô giấy dầu, nụ cười ấm áp, đừa mắt nhìn Bùi Tiền. Hắn hơi kinh ngạc, sau đó nói với giọng chất phác thật thà:
- Bùi Tiền, đã lâu không gặp.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện