[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 513 : Gặp phải Thôi Đông Sơn ta (phần 2)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 23:18 22-10-2025

.
Trong hoàng hôn, tại một cửa tiệm ở ngõ Kỵ Long quận Long Tuyền, có một nha đầu đen nhẻm xách ghế đẩu nhỏ ngồi ở cửa. Thạch Nhu trong tiệm thỉnh thoảng liếc nhìn động tĩnh bên ngoài một chút. Bùi Tiền thường ngồi ở cửa cắn hạt dưa, Thạch Nhu biết đây là nhớ sư phụ rồi. Sau khi Trần Bình An từ bến thuyền núi Ngưu Giác đi tới Bắc Câu Lô Châu, ban đầu có Chu Liễm dán mắt vào trường học, trông coi khoảng mười ngày, Bùi Tiền cuối cùng đã quen với kiếp sống đi học ở đó, không còn suy nghĩ leo tường trốn học. Nhưng cho dù như vậy thì cô cũng không yên tĩnh. Có một lần Chu Liễm đến trường hỏi thăm phu tử dạy học tình hình gần đây, kết quả lại nửa mừng nửa lo. Mừng là vì Bùi Tiền không đánh nhau với người khác trong trường học, cãi nhau cũng không. Lo là vì các lão phu tử cũng hết cách với cô. Tiểu nha đầu không hề tôn kính với sách thánh hiền, khi lên lớp lại cẩn thận ngồi ở vị trí gần cửa sổ, yên lặng vẽ người tí hon bên góc mỗi trang sách, hết tiết học lại lật sách rào rào. Có một vị lão phu tử không biết từ đâu nhận được tin tức, đã lật xem tất cả sách của Bùi Tiền, kết quả thật là vẽ không sót trang nào. Những người tí hon này vẽ rất sơ sài, một vòng tròn làm đầu, năm vạch nhỏ chắc là thân thể và tứ chi. Sau khi khép sách lại, vén góc sách lên, lại giống như tranh liền mạch, thể hiện người tí hon đánh quyền, hoặc có thêm một vạch, chắc xem như là luyện kiếm. Khi đó lão phu tử dở khóc dở cười, lại không lập tức nổi giận, bắt đầu kiểm tra bài vở của Bùi Tiền, bảo cô đọc thuộc lòng mấy đoạn văn trong sách. Không ngờ tiểu cô nương lại có thể đọc không sai một chữ. Lão phu tử cũng bỏ qua, chỉ nhắc nhở cô không được nguệch ngoạc trong sách thánh hiền nữa. Sau đó tiểu cô nương không biết từ đâu mua một số sách ngoài trường học, việc học vẫn không tốt không xấu, người tí hon lại vẽ rất cần mẫn. Lúc hết tiết, thỉnh thoảng cô sẽ một mình đi đến dưới cây, bắt con kiến về đặt trên một trang giấy nhỏ trắng tinh. Sau đó một cánh tay ngăn ở trước bàn, tay kia cầm bút vẽ ngang dọc trên giấy, ngăn cản đường chạy trốn của con kiến. Cứ như vậy có thể vẽ đầy một tờ giấy, giống như mê cung, đáng thương cho con kiến kia phải vòng tới vòng lui trong đó. Bởi vì công tử họ Trần quận Long Vĩ đã dặn dò tất cả phu tử, cứ đối xử với Bùi Tiền như những đứa trẻ bình thường ở quận Long Tuyền, cho nên trẻ con ở trường học chỉ biết cục than đen nhỏ này ở trong tiệm Áp Tuế ngõ Kỵ Long, trừ khi là hỏi đáp với phu tử mới mở miệng, còn lại mỗi ngày ở trường học gần như không nói chuyện với người khác. Cô sớm chiều đi học và tan lớp, đều thích đi trên bậc thang ở ngõ Kỵ Long, còn thích nghiêng người đi ngang. Tóm lại là một đứa trẻ rất kỳ lạ, các bạn học ở trường đều không quá thân cận với cô. Lâu ngày lại có một số tin tức truyền ra, nói nha đầu đen nhẻm này là một người mê tiền, mỗi ngày đều ở trong tiệm Áp Tuế buôn bán, giúp đỡ kiếm tiền. Chắc là một người không cha không mẹ, ở chung với lão già chủ tiệm lẩm cẩm kia. Còn có đứa trẻ thề thốt nói, trước kia từng tận mắt nhìn thấy cục than đen nhỏ này thích so tài với ngỗng trắng lớn trong đường ngõ. Lại có trẻ con ở gần ngõ Kỵ Long nói, mỗi ngày sáng sớm đi học, Bùi Tiền đều cố ý học theo gà trống gáy, rất ồn ào. Còn có người nói sau khi Bùi Tiền ức hiếp ngỗng trắng lớn, lại đi đánh nhau với gà trống lớn ở cuối phía bắc trấn nhỏ, la hét “ăn một Toàn Phong Thoái của ta” gì đó, hoặc là ngồi dưới đất xuất quyền với con gà trống lớn kia. Có phải điên rồi không? Sau khi Chu Liễm tới trường học một lần, lại trở về nói chuyện với Bùi Tiền. Cuối cùng Bùi Tiền không còn vẽ người tí hon trong sách, cũng không xây mê cung trên giấy cho con kiến nữa. Chỉ là sau khi tan học, cô lại đến một góc yên tĩnh gần ngõ Kỵ Long, dùng đất sét nhúng nước nặn tượng đất nhỏ, bày binh bố trận, chỉ huy hai bên đánh nhau, lại nặn ra tới ba bốn chục tượng đất nhỏ. Mỗi lần đánh trận xong, cô lại khua chiêng thu binh, giấu kỹ những người tí hon này gần đó. Thạch Nhu nhìn thấy, bèn lén lút nói với Chu Liễm, nhưng Chu Liễm lại bảo không cần quan tâm. Sau đó có một ngày, Bùi Tiền chép sách xong, hào hứng chạy đi làm đại tướng quân sa trường điểm binh mùa thu, kết quả rất nhanh lại quay về. Thạch Nhu hỏi thăm, Bùi Tiền phiền muộn không vui đứng trên ghế sau quầy, gác đầu lên quầy, nói là ít ngày trước mưa to, tướng sĩ hai quân đều tử trận rồi. Chuyện này khiến Thạch Nhu hơi lo lắng, với sự khôn khéo của Bùi Tiền, sao có thể để những gia sản kia bị mưa làm hư? Có điều sau đó Chu Liễm vẫn bảo măc kệ cô bé. Nhưng tiếp theo lại xảy ra một chuyện, khiến cho Chu Liễm cũng phải nhíu mày. Sau khi nhận được tin tức của Thạch Nhu, Chu Liễm liền từ núi Lạc Phách chạy tới ngõ Kỵ Long một chuyến. Thạch Nhu nói cho lão biết, có một ngày tan học, Bùi Tiền xách cổ một con ngỗng trắng lớn đã chết, trở về cửa tiệm ngõ Kỵ Long, sau đó chôn ngỗng trắng lớn ở nơi nào không biết. Khi ấy Bùi Tiền ở trong phòng một mình chép sách. Chu Liễm đứng ở cửa lớn, Thạch Nhu bảo Bùi Tiền không chịu nói gì cả, là tin tức do chính cô chạy đi nghe được. Trên đường tan học về, Bùi Tiền bị một phu nhân bình dân ngăn lại, nói nhất định là Bùi Tiền đã đánh chết ngỗng trắng lớn trong nhà, mắng nhiều câu khó nghe. Lúc đầu Bùi Tiền nói không phải mình làm, phu nhân liền động thủ. Sau khi Bùi Tiền né tránh, vẫn chỉ nói không phải mình làm. Cuối cùng Bùi Tiền lấy ra một túi tiền riêng của mình, đưa cho phu nhân kia hai miếng bạc vụn và tất cả tiền đồng vất vả tích góp được, nói cô có thể mua con ngỗng trắng lớn đã chết này, nhưng ngỗng trắng lớn không phải do cô đánh chết. Thạch Nhu tâm sự trùng trùng hỏi Chu Liễm nên làm gì, có cần nói chuyện với Bùi Tiền một chút không. Khi đó Chu Liễm quay lưng về phía quầy hàng, nhìn ra con đường ngõ Kỵ Long, bảo là không phải không nói được, nhưng có nói cũng vô dụng. Bùi Tiền chỉ nghe lời ai, Thạch Nhu cũng biết rõ rồi. Thạch Nhu liền đưa ra ý kiến, muốn đi tìm phu nhân kia nói chuyện một chút, lại dùng vài thủ đoạn tìm ra hung thủ, bảo hai bên xin lỗi Bùi Tiền. Kết quả Chu Liễm luôn cười đùa cợt nhả, lại đột ngột mắng chửi: - Có tác dụng cái rắm, ngươi cho rằng chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Thạch Nhu nghe vậy sắc mặt nhợt nhạt. Có điều đến cuối cùng, Chu Liễm đứng ở cửa cả buổi, sau đó lặng lẽ trở về núi Lạc Phách, không làm bất cứ chuyện gì. Sau đó Bùi Tiền cũng không làm chuyện gì khiến người ta lo lắng, ngoan ngoãn đến trường học nghe các phu tử giảng bài, đi sớm về muộn, đúng giờ đúng lúc, rảnh rỗi thì giúp cửa tiệm buôn bán, chép sách, đi thế, luyện tập Phong Ma kiếm pháp của cô. Nhưng như vậy càng khiến Thạch Nhu không yên tâm. Cô thà rằng Bùi Tiền ra tay đánh ngã phu nhân kia, hoặc là cãi nhau với một vị lão phu tử ở trường học, nhưng Bùi Tiền đều không làm. Tại khoảnh khắc đó Thạch Nhu mới ý thức được, hóa ra không chỉ Trần Bình An có mặt hay không, núi Lạc Phách sẽ rất khác biệt. Hắn có ở bên cạnh Bùi Tiền hay không, Bùi Tiền cũng sẽ trở thành một người khác. May mà Bùi Tiền cũng có lúc giống như hôm nay, một mình xách ghế đẩu ngồi ở cửa cắn hạt dưa, không biết lải nhải chuyện gì, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về cuối ngõ. Lúc này Thạch Nhu mới cảm thấy Bùi Tiền có phần quen thuộc. Ngày này Bùi Tiền vừa xách ghế đẩu trở về hậu viện, dự định luyện tập Phong Ma kiếm pháp đã gần viên mãn, lại nghe Chu Liễm ở trước tiệm hô lên: - Kẻ bồi tiền, kẻ bồi tiền, mau ra đây! Bùi Tiền cầm gậy leo núi, nổi giận đùng đùng chạy ra: - Lão đầu bếp ngươi muốn ăn đòn phải không? Đợi đến khi Bùi Tiền chạy ra trước tiệm, lại nhìn thấy bên cạnh Chu Liễm có một con nhóc khoanh tay trước ngực, nghiêm mặt đối diện với mình. Bùi Tiền liền ngẩn người, nghiêm túc nói: - Đây là ai? Con gái riêng của lão đầu bếp ngươi lưu lạc ở bên ngoài, cuối cùng đã tìm được rồi à? Chu Liễm mắng một câu biến đi, vỗ vỗ đầu tiểu cô nương đứng trên ngưỡng cửa: - Con bé tên Chu Mễ Lạp, là sư phụ ngươi từ Bắc Câu Lô Châu đưa tới. Bùi Tiền dùng nắm tay đấm vào lòng bàn tay, ánh mắt rạng rỡ: - Sư phụ thật lợi hại, hôm nay không chỉ nhặt tiền, còn có thể nhặt được nha đầu. Chu Mễ Lạp nhíu gương mặt và lông mày nhàn nhạt, nghiêng đầu híp mắt nhìn cục than đen nhỏ vóc dáng cũng không tính là quá cao. Bùi Tiền mở to mắt, sau đó cười híp mắt nói: - Tối nay ta mời ngươi ăn cá sốt cay, được không? Nói xong, Bùi Tiền dùng một tay làm dao, lòng bàn tay còn lại làm thớt gỗ, nâng lên hạ xuống, nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt, ngoài miệng còn phát ra tiếng cộp cộp cộp. Sau khi kết thúc công việc, cô làm động tác khí trầm đan điền, trầm giọng nói: - Đao pháp này của ta xếp thứ hai đương thời, chỉ kém sư phụ ta một bậc. Cô mở rộng hai tay: - Ngươi từng ăn cá lớn như vậy chưa? Đã ăn con cua lớn như vậy chưa? Chu Mễ Lạp lập tức không dám khoanh tay trước ngực nữa, nhíu gương mặt đầy mồ hôi, con ngươi quay nhanh. Thạch Nhu cười cười, không hổ là một con cá yêu quái nhỏ. Đầu óc của Chu Mễ Lạp bất chợt sáng lên, dùng tiếng phổ thông Đại Ly trúc trắc nói: - Sư phụ ngươi nhờ ta chuyển lời, nói là hắn rất nhớ ngươi. Cặp mắt Bùi Tiền bỗng sáng lên. Chu Mễ Lạp vội vàng nhảy xuống ngưỡng cửa, hơi sợ sệt. Bùi Tiền một lần nữa cầm cây gậy leo núi gác nghiêng lên vai, nghênh ngang đi tới gần ngưỡng cửa, ánh mắt nhìn về Chu Mễ Lạp có thể gọi là... hiền lành, đưa tay xoa đầu nhỏ của cô bé, cười híp mắt nói: - Vóc dáng không cao, bí đao lùn sống uổng mấy trăm năm. Không sao, không sao, ta sẽ không xem thường ngươi. Ta là đại đệ tử khai sơn của sư phụ, không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong. Trên đường Chu Mễ Lạp đã học tiếng phổ thông Đại Ly, mặc dù nói còn không trôi chảy, nhưng đều nghe hiểu được. Chu Liễm cười nói với Bùi Tiền: - Sau này Chu Mễ Lạp giao cho ngươi, đây là ý của công tử, ngươi thấy thế nào? Nếu không thích, ta sẽ dẫn Chu Mễ Lạp trở về núi Lạc Phách. Khóe miệng Bùi Tiền nhếch lên, liếc nhìn lão đầu bếp kia: - Trời lớn đất lớn đương nhiên là sư phụ lớn nhất. Về sau bí đao lùn vóc dáng nhỏ này cứ giao cho ta trông nom là được. Ta dẫn con bé đi ăn một bữa... Chu Mễ Lạp lập tức kêu lên: - Chỉ cần không phải cá, ăn cái gì cũng được. Bùi Tiền cười híp mắt xoa đầu cô bé: - Thật ngoan. Chu Liễm đi rồi, Thạch Nhu vui vẻ nằm sấp trên quầy. Sau đó trong tiệm ngõ Kỵ Long đã có thêm một tiểu cô nương áo đen. Con chó kia cũng thường xuyên chạy tới, mỗi ngày lúc sắp tan học, Chu Mễ Lạp và nó lại ngồi ở cửa lớn, nghênh đón Bùi Tiền trở về ngõ Kỵ Long. Ngày này Bùi Tiền chạy như bay ra, nhìn thấy Chu Mễ Lạp ôm một cây gậy leo núi và con chó bản địa nằm dưới đất. Bùi Tiền ngồi xổm xuống, một tay nắm miệng con chó, vặn một cái: - Nói, hôm nay có ai bắt nạt bí đao nhỏ không? Con chó đã thành tinh kia thật muốn đi chết. Ta làm sao mà nói được chứ Cổ tay Bùi Tiền rung lên, vặn đầu chó sang một hướng khác: - Không nói? Muốn tạo phản à? Chu Mễ Lạp rụt rè nói: - Đại sư tỷ, không có ai bắt nạt ta. Bùi Tiền gật đầu, buông tay ra, một tay vỗ đầu con chó: - Ngươi làm tả hộ pháp ngõ Kỵ Long kiểu gì vậy, sao lại không biết phấn đấu, chẳng có tác dụng gì cả. Như vậy ngõ Kỵ Long chỉ có một hữu hộ pháp rồi. Chu Mễ Lạp lập tức đứng thẳng người, nhón chân lên, hai tay nắm chặt cây gậy leo núi kia. Bọn họ cùng nhau băng đường qua ngõ chạy về ngõ Kỵ Long, chạy như bay xuống bậc thang. Kết quả lại có một bộ áo trắng từ trên trời giáng xuống, tay áo quay cuồng, kêu lên phần phật, dùng tư thế kim kê độc lập (gà trống đứng một chân) đáp xuống đất, một tay giơ ngang trước người, tay kia khép hai ngón chỉ lên trời: - Nếu muốn qua nơi này, để lại tiền mãi lộ. Con chó kia cúp đuôi quay đầu bỏ chạy. Chu Mễ Lạp hơi khẩn trương, kéo kéo tay áo Bùi Tiền: - Đại sư tỷ, đây là ai? Thật hung dữ quá. Cô lại không cảm thấy đối phương là một kẻ xấu lợi hại đến đâu, chỉ là nhìn đầu óc có bệnh, vóc dáng lại cao. Lỡ may hắn dựa vào sức lớn đả thương mình và đại sư tỷ, đều không có cách nào nói lý. Bùi Tiền lại ra vẻ nghiêm túc, chậm rãi nói: - Là một đại ma đầu hung danh hiển hách trên giang hồ, cực kỳ gai góc. Không biết có bao nhiêu cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ đã thua dưới tay hắn, ta đối phó với hắn cũng hơi khó khăn. Ngươi hãy đứng sau lưng ta, yên tâm, con ngõ Kỵ Long này do ta làm chủ, không cho phép người ngoài giương oai ở đây. Xem ta lấy đầu chó trên cổ hắn! Chu Mễ Lạp ra sức gật đầu, lau mồ hôi trán, lùi lại một bước. Sau đó cô nhìn thấy Bùi Tiền nhảy một cái, vừa lúc đáp xuống bên cạnh người áo trắng kia, cầm gậy leo núi quét ra. Chu Mễ Lạp mở to mắt. Chuyện gì thế, một gậy này quét ngang có hơi chậm, không khác gì con kiến dời ổ. Mà người áo trắng kia lại chậm rãi ngửa về phía sau, hai tay áo trắng như tuyết cũng chậm rãi giơ lên, giống như hai tờ giấy từ từ trải ra, vừa lúc tránh thoát cây gậy leo núi kia quét ngang. Sau đó ngươi tới ta lui, vẫn chậm đến mức dọa chết người, ngươi một gậy, ta nhấc chân. Chu Mễ Lạp cảm thấy mình có thể chạy hết ngõ Kỵ Long một chuyến rồi, hai hàng lông mày nhíu lại, cô thật sự xem không hiểu. Cuối cùng Bùi Tiền và người áo trắng dáng vẻ rất anh tuấn, đầu óc rất có vấn đề, gần như đồng thời dừng tay, đều làm một động tác khí trầm đan điền. Bùi Tiền ừ một tiếng: - Cao thủ, có thể ngăn cản được sáu thức trong bộ Phong Ma kiếm pháp của ta, dư sức đánh khắp giang hồ một nước vô địch thủ rồi. Người áo trắng kia cũng gật đầu: - Quả thật như vậy. Chu Mễ Lạp hơi mơ hồ, tự gãi đầu. Sau đó lại nghe người áo trắng kia cười rạng rỡ nói: - Ngươi là Chu Mễ Lạp phải không. Ta tên Thôi Đông Sơn, ngươi có thể gọi ta là tiểu sư huynh. Chu Mễ Lạp vội vàng đứng dậy, chạy xuống bậc thang, duỗi cổ ra nhìn cái gã tự xưng là Thôi Đông Sơn kia: - Trần Bình An nói ngươi rất thích ức hiếp người khác. Ta thấy không giống. Người nọ vung tay áo, giơ ngón tay hoa lên, một tay che mặt, “thẹn thùng” nói: - Tiên sinh nhà ta rất hay nói đùa. Khóe miệng Chu Mễ Lạp co giật, quay đầu nhìn Bùi Tiền. Bùi Tiền đá vào cẳng chân Thôi Đông Sơn một cái: - Đứng đắn một chút, đừng làm mất mặt sư phụ ta. Thôi Đông Sơn hắng giọng hai tiếng, ngồi xuống mỉm cười nói: - Cứ đứng là được. Chu Mễ Lạp chớp chớp mắt. Người nọ vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng chống vào ấn đường của cô. Cô cảm thấy chóng mặt, mệt mỏi rã rời. Không biết qua bao lâu, nơi ấn đường truyền đến một cảm giác đau nhói, sau đó lại không có gì khác thường. Thôi Đông Sơn đứng lên, một tay vỗ nhẹ vào đầu Chu Mễ Lạp, cười nói: - Không sao rồi. Đi thôi, cùng nhau trở về tiệm. Bùi Tiền nhíu mày nói: - Phải cẩn thận một chút, đây là chuyện mà sư phụ của ta giao phó cho ngươi. Một tay Thôi Đông Sơn đặt sau lưng, đứng nghiêng người với hai tiểu nha đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: - Biết rồi. Đi thôi, đi thôi. Phía trước Ngõ Kỵ Long, hai tiểu cô nương bước đi nghênh ngang, giống nhau như đúc. Đây gọi là đi đường ngạo mạn, yêu ma hoảng hốt. Bùi Tiền đối xử với Chu Mễ Lạp rất tốt, còn lấy ra một lá bùa mà mình cất kỹ, nhổ nước bọt, dán vào trên trán Chu Mễ Lạp. Thôi Đông Sơn chậm rãi bước đi phía sau hai tiểu cô nương, nhìn bọn họ cười cười. Ánh sáng của trời trăng, tia sáng của hạt gạo. Bàn tay Thôi Đông Sơn đặt sau người khẽ nâng lên, giữa hai ngón tay kẹp một viên hồn phách tàn dư đen kịt như mực. Khóe miệng của hắn nhếch lên: “Ngại quá, gặp phải Thôi Đông Sơn ta, coi như ngươi xui xẻo tám đời rồi.” --------- Tại bến thuyền vườn Xuân Lộ. Sau khi tổ sư đường nhận được phi kiếm truyền tin của Đường Thanh Thanh, nhất trí quyết định Tống Lan Tiều tạm thời không cần trông coi thuyền nữa, sắp tới cứ ở lại vườn Xuân Lộ, tự mình tiếp đãi vị kiếm tiên trẻ tuổi xứ khác đến từ Hài Cốt Than kia, cho tới khi Từ Xuân yến kết thúc. Đến lúc đó nếu Trần kiếm tiên vẫn muốn ở lại vườn Xuân Lộ ngắm cảnh, dĩ nhiên là càng tốt. Tống Lan Tiều đã chờ ở bến thuyền gần một canh giờ, nhưng tâm tình vẫn rất tốt, chào hỏi những gương mặt thân quen, nụ cười đã có thêm vài phần chân thành. Quản sự trên thuyền đều là những kẻ đáng thương trên đường tu hành, không phải bị sư môn ruồng bỏ, nhưng còn hơn cả ruồng bỏ, Tống Lan Tiều cũng không ngoại lệ. Ngoại trừ ân sư của ông ta, mấy vị trưởng bối và cung phụng khách khanh còn lại của tổ sư đường, cho dù phần lớn rõ ràng cảnh giới tương đương với ông ta, một số chỉ cao hơn ông ta một bối phận, đổi chữ “Lan” trong tên thành chữ “Trúc” mà thôi, nhưng thật sự là không thích ông ta. Một là do cùng môn phái nhưng không cùng nhánh. Hai là thu nhập cả năm trên thuyền, cùng với hoa thơm cỏ lạ do dãy núi Gia Mộc sản xuất, số tiền thần tiên này thực ra không qua tay ông ta. Trên thuyền chuyên môn có tâm phúc và dòng chính của tổ sư đường, phụ trách giao tiếp với thế lực tiên gia các nơi. Ông ta chỉ dùng thân phận chủ thuyền, thu được một chút hoa hồng giống như canh thừa thịt nguội mà thôi. Một khi xảy ra chuyện bất ngờ, tổ sư đường còn sẽ truy cứu trước tiên, không đáng nói là khổ không thể tả, nhưng cũng không sống thoải mái được mấy ngày. Một chiếc thuyền chậm rãi cập bờ. Sau đó tại bến thuyền Phù Thủy (nổi trên nước) rất phồn hoa của vườn Xuân Lộ, thuyền lớn thuyền nhỏ đến từ các nơi ở Bắc Câu Lô Châu, đều phát hiện một chuyện lạ. Hành khách trên chiếc thuyền kia lại không ai ngự gió mà đi, cũng không ai nhảy ra, không một ngoại lệ đều ngoan ngoãn dùng hai chân đi xuống thuyền. Chẳng những như vậy, sau khi xuống thuyền, vẻ mặt từng người đều giống như thoát khỏi hiểm cảnh. Trần Bình An xuống thuyền. Nhóm người Ngụy Bạch và Đường Thanh Thanh đi theo sau, nhưng lại cách mấy chục bước đường. Nhìn thấy Tống Lan Tiều càng nhiệt tình hơn trước, Trần Bình An tươi cười chào hỏi. Sau đó hắn được vị Kim Đan vườn Xuân Lộ này dẫn đến một nơi quang cảnh tráng lệ trong dãy núi Gia Mộc, ở đó có phủ đệ chuyên môn chiêu đãi khách quý, từng ngôi nhà cổ kính nằm trong biển trúc. Hai người ngồi lên một chiếc thuyền nhỏ bùa chú, người chống sào chèo thuyền là một cô gái tuổi xuân. Trên thuyền nhỏ có đầy đủ bộ đồ trà, cô gái ngồi ở một đầu thuyền nhỏ, thành thạo nấu trà. Tống Lan Tiều và Trần Bình An cùng nhau uống trà ngắm cảnh. Dọc đường Tống Lan Tiều đã giới thiệu về kiến trúc cửa tiệm, động phủ đỉnh núi và thắng cảnh non sông các nơi. Dãy núi Gia Mộc diện tích rộng lớn, thuyền nhỏ bùa chú đi khoảng nửa canh giờ, mới tiến vào khu vực biển trúc linh khí hơn xa nơi khác. Lại đi thêm khoảng mười lăm phút, mới dừng bên cạnh đình nghỉ mát giữa biển trúc trên đỉnh núi. Lần này Trần Bình An lộ diện, không đeo hòm trúc đội nón, cũng không cầm gậy leo núi, ngay cả Kiếm Tiên cũng đã cất vào. Chỉ có bên hông đeo hồ lô nuôi kiếm, cầm một cây quạt xếp bằng ngọc trúc, áo trắng nhẹ nhàng, phong thái rạng ngời. Cô gái chèo thuyền của vườn Xuân Lộ có tư chất tu hành nhưng cảnh giới không cao, đứng bên cạnh thuyền nhỏ cười duyên dáng. Trên đoạn đường này, ngoại trừ lúc đưa trà thêm trà cần lên tiếng, cô lại không nói một lời nào. Trần Bình An đến gần, hai ngón tay kẹp một đồng tiền hoa tuyết. Nữ tu sĩ kia dường như hơi bất ngờ, do dự một thoáng, vội vàng đưa tay. Trần Bình An buông ngón tay ra, nhẹ nhàng bỏ đồng tiền hoa tuyết kia vào lòng bàn tay của cô, cảm ơn một tiếng. Tống Lan Tiều thấy cô dường như hơi thấp thỏm, bèn cười nói: - Cứ cầm lấy. Một ít quy củ cứng nhắc ở nơi khác, tại biển trúc này không cần quan tâm. Lúc Trần Bình An và Tống Lan Tiều đi về phía phủ đệ, Trần Bình An nghi hoặc hỏi: - Tống tiền bối, có phải ta đã phá hư quy củ sơn môn của vườn Xuân Lộ không? Tống Lan Tiều lắc đầu cười nói: - Những phủ đệ nơi khác của dãy núi Gia Mộc, chiêu đãi khách vốn có quy củ ràng buộc, không cho người chèo thuyền nhận tiền thưởng của khách, nhưng đến biển trúc rồi thì tùy ý. Nếu Trần công tử không tiếc, cho một đồng tiền tiểu thử cũng được. Hơn nữa đó là tiền riêng của người chèo thuyền, vườn Xuân Lộ tuyệt đối không lấy một ly một hào. Trần Bình An cười nói: - Mấy chuyện như phùng má giả làm người mập, ta không làm được. Từ Xuân yến sẽ cử hành vào ba ngày sau, vừa lúc trước Hạ Chí (từ 21/6 đến 6/7). Hơn nữa Tống Lan Tiều nói, sau khi vào hạ còn có một lần Lộc Giác yến, chỉ là quy mô không bằng chợ búa trước đó. Cho nên hôm nay thuyền đều là đi nhiều tới ít, dù sao vườn Xuân Lộ rất quý trọng mùa xuân. Hai người chậm rãi bước đi giữa đường hẹp trong rừng trúc, đến một ngôi nhà yên tĩnh treo tấm biển “Kinh Trập”, có ba gian viện. Vườn Xuân Lộ có sáu phủ đệ cao quý nhất, được đặt tên theo sáu tiết của mùa xuân. Có ba phủ đệ nằm giữa biển trúc này, nhưng trong đó có phủ đệ “Thanh Minh”, bình thường khách không muốn vào ở lắm, dù sao cái tên không được may mắn. Có điều cao nhân Đạo gia viếng thăm vườn Xuân Lộ, lại rất thích chọn phủ đệ này trú ngụ. Thực ra mỗi lần trước và sau Từ Xuân yến, về việc sáu ngôi nhà này dành cho ai, luôn là chuyện khiến tổ sư đường vườn Xuân Lộ rất nhức đầu. Cho ai và không cho ai, sơ suất một chút sẽ rước lấy oán hận. Thực ra còn có một phủ đệ “Lập Xuân” được xem là vinh dự nhất, mấy ngày nay có một vị khách quý Nguyên Anh vừa rời khỏi, tạm thời để trống. Tuy nói phủ đệ này rất đắt hàng, nhưng không phải là không thể cho vị kiếm tiên trẻ tuổi kia vào ở. Có điều sau khi tổ sư đường thương nghị, cảm thấy ngôi nhà này thật sự quá gần vách núi Ngọc Oánh, mà vị tiểu sư thúc tổ cung Kim Ô kia đang ở đó múc nước nấu trà, vẫn là không ổn. Lỡ may thật sự đánh nhau, chuyện tốt sẽ biến thành tai họa. Lúc thương nghị chuyện này, một đám trưởng bối và cung phụng sư môn vốn lỗ mũi ngước lên trời, lại rất nghiêm túc hỏi thăm ý kiến của Tống Lan Tiều, khiến ông ta cảm thấy nở mày nở mặt. Có điều ông ta dù sao cũng là một vị Kim Đan lớn tuổi, không hề lộ ra vẻ đắc ý, ngược lại tư thái càng cung kính hơn trước đây, ứng phó đến giọt nước không lọt. Trên núi rất coi trọng quan niệm nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài. Chuyện đắc ý hôm nay, người thất ý ngày mai, đã quá nhiều rồi. Tống Lan Tiều đi vào phủ đệ Kinh Trập, nhưng lại không ở lâu, rất nhanh đã cáo từ rời đi. Trong nhà có hai nữ tu sĩ trẻ tuổi dung nhan xuất sắc, một người còn là đệ tử chính thống của tu sĩ Kim Đan vườn Xuân Lộ. Các nàng theo thường lệ phụ trách làm thị nữ lâm thời cho khách vào ở, chuyện này khiến Trần Bình An rất khó xử. Lúc tiễn Tống Lan Tiều đến cửa, hắn bèn hỏi có thể từ chối hai nàng hay không. Tống Lan Tiều cười ha hả nói: - Trần công tử, ngươi là khách quý hàng đầu của vườn Xuân Lộ chúng ta, đương nhiên có thể làm như vậy. Nhưng sau này hai nha đầu kia nhất định sẽ bị liên lụy. Trần Bình An thở dài, lắc quạt xếp, không nói nữa. Tống Lan Tiều nhẹ giọng nói: - Lão tổ của chúng ta vốn định tự mình nghênh đón Trần công tử, nhưng việc chuẩn bị Từ Xuân yến lại xảy ra một chút bất ngờ, phải do lão nhân gia đích thân xử lý. Tính tình của bà ấy lại rất cẩn thận, quả thật không có thời gian rảnh, đành phải nhờ ta cáo lỗi với Trần công tử một tiếng. Trần Bình An cười nói: - Đàm lão tổ quá khách sáo rồi. Đợi đến khi bóng dáng của Tống Lan Tiều biến mất ở cuối đường nhỏ giữa rừng trúc, Trần Bình An cũng không lập tức trở vào phủ đệ Kinh Trập, mà bắt đầu dạo chơi xung quanh. Chờ lúc hắn trở về, lại thấy Liễu Chất Thanh của cung Kim Ô đang đứng ở cửa, hình dáng thiếu niên, đầu cài trâm vàng, tuấn tú tiêu sái. Hai nữ tu sĩ trẻ tuổi làm người hầu đứng ở một bên, ánh mắt ôn nhu, không chỉ có sự ngưỡng mộ của nữ tu sĩ với kiếm tiên, còn có sóng mắt lưu chuyển của cô gái nhìn nam tử tuấn tú. Trần Bình An cười cười. Người so với nhau đúng là tức chết. Nếu học trò kia của mình đứng ở đây, đoán rằng trong mắt hai nữ tu sĩ vườn Xuân Lộ này sẽ không có Liễu kiếm tiên gì nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang