[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 472 : Chuyện nhỏ về một vỏ kiếm trúc

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 22:36 19-04-2025

Trần Bình An đi tới cổng, lấy nón xuống. Tống lão tiền bối vẫn mặc một bộ áo dài màu đen, chỉ là hôm nay không còn đeo kiếm, hơn nữa đã già đi rất nhiều. Vị kiếm thánh nước Sơ Thủy này có vẻ không dám tin, dùng khẩu âm đặc sệt hỏi: - Quả dưa nhỏ? Trần Bình An gật đầu không được, lắc đầu cũng không xong, cuối cùng vẫn gật đầu. Tống Vũ Thiêu thoải mái cười lớn, vỗ mạnh vào vai Trần Bình An, nói: - Giỏi thật, vóc dáng cao lên thật nhanh, đã không nhận ra rồi. Sao không mang giày cỏ đeo hòm trúc nữa? Bằng không vừa nhìn sẽ nhận ra thằng nhóc ngươi. Trần Bình An cười hỏi: - Đi ăn lẩu không? Tống Vũ Thiêu không trả lời vấn đề, hỏi ngược lại: - Bên phía trấn nhỏ xảy ra chuyện gì? Kiếm khí của Tô Lang đột nhiên đứt đoạn, có liên quan đến thằng nhóc ngươi? Trần Bình An gật đầu nói: - Bị tôi ngăn lại rồi, đã đánh Tô Lang kia trở về trấn nhỏ, chắc sẽ không tới làm phiền lão tiền bối nữa. Hắn không tùy tiện bịa một lý do, dù sao Tống lão tiền bối là người từng trải mà hắn bội phục, rất khó lừa gạt. Có điều thế sự thường là lời thật rất giả, lời giả rất thật. Lão canh cổng không tin, cháu đích tôn của Tống Vũ Thiêu là Tống Phượng Sơn và cháu dâu Liễu Sảnh cũng không tin lắm. Chỉ có Tống Vũ Thiêu là tin, kéo cánh tay Trần Bình An, nói: - Nếu chuyện đã xong rồi, đi, vào bên trong ngồi. Lẩu thì có gì phải vội. Ăn lẩu xong, thằng nhóc ngươi trả hết nợ, muốn phủi mông rời đi, chẳng lẽ ta lại mặt dày ngăn cản ngươi? Hơn nữa cũng không ngăn được. Tống Phượng Sơn và Liễu Sảnh đưa mắt nhìn nhau. Lão canh cổng thì lén nuốt một ngụm nước bọt. Lúc sắp đi ngang qua lão gác cổng, Trần Bình An dừng lại, lùi về sau một bước, cười nói: - Nhìn đi, đã nói là ta rất quen thuộc với thôn trang các người mà. Lần sau đừng ngăn ta nữa, nếu không ta sẽ trực tiếp trèo tường. Lão canh cổng dở khóc dở cười, ôm quyền cáo lỗi: - Trần công tử, lúc trước là ta mắt kém, đã mạo phạm rồi. Trần Bình An làm một động tác ngẩng đầu uống rượu. Lão canh cổng hiểu ngầm trong lòng, giơ ngón cái lên với đối phương. Tống Vũ Thiêu kéo Trần Bình An rời đi. Tống Phượng Sơn không lập tức đi theo, nhẹ giọng hỏi: - Lão Kỳ, xảy ra chuyện gì? Lão canh cổng liền kể lại chuyện cười lúc trước, nhắc đến chuyện xấu hổ của mình rất vui vẻ. Tống Phượng Sơn đưa một ngón tay lên, dụi dụi ấn đường. Liễu Sảnh cười nói: - Không phải rất tốt sao? Truyền đi sẽ là một câu chuyện giang hồ được mọi người ca tụng. Lão canh cổng cười rất thoải mái. Tại phòng khách sơn trang, mọi người lần lượt ngồi xuống. Liễu Sảnh tự mình rót trà. Trần Bình An uống một ngụm trà, tò mò hỏi: - Năm đó Sở Hào không chết? Tống Phượng Sơn lắc đầu nói: - Chết đến mức không thể chết hơn, chỉ là đã bị Hàn Nguyên Thiện thay thế thân phận. Hàn Nguyên Thiện vẫn luôn sở trường dịch dung. Trần Bình An hiểu ra. Tứ Sát nước Sơ Thủy năm đó, bao gồm nữ quỷ Vi Úy ở chùa cổ, Hàn Nguyên Thiện, một nhân vật Ma giáo bị hiền nhân thư viện Chu Cự giết chết ở Kiếm Thủy sơn trang, người cuối cùng xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là vợ của Tống Phượng Sơn, Liễu Sảnh. Tất cả những gì Liễu Sảnh làm, đều là vì trượng phu Tống Phượng Sơn, vì muốn đẩy danh tiếng giang hồ của Kiếm Thủy sơn trang lên cao hơn. Còn như quý công tử Hàn Nguyên Thiện của họ Hàn núi Tiểu Trọng, lại có dã tâm bừng bừng, lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn càng không kém, muốn dựa thế giang hồ một nước, bước vào trung tâm triều đình. Tương lai Hàn Nguyên Thiện rốt cuộc muốn làm gì, không ai nghĩ ra được. Hàn Nguyên Thiện có thể dùng gương mặt và thân phận của Sở Hào, một tay che trời trong triều đình và giang hồ nước Sơ Thủy, Trần Bình An cũng không thấy lạ. Nhưng vợ chồng Tống Phượng Sơn và Liễu Sảnh đã nắm đằng chuôi, biết Hàn Nguyên Thiện mạo danh thay thế, mà Hàn Nguyên Thiện vẫn hùng hổ ép người, nhắm vào Kiếm Thủy sơn trang như vậy, vì sao Kiếm Thủy sơn trang lại không có sức đánh trả? Hàn Nguyên Thiện thật không sợ sơn trang hoàn toàn trở mặt, vạch trần thân phận của hắn sao? Dường như nhìn thấu nghi hoặc của Trần Bình An, Tống Phượng Sơn mỉm cười giải thích: - Diễn kịch cho người ta xem mà thôi, là một vụ mua bán. “Sở Hào” muốn dựa vào chuyện này, trải đường cho Hoành Đao sơn trang đã nương nhờ hắn, thống nhất giang hồ. Hàn Nguyên Thiện biết Kiếm Thủy sơn trang chúng ta sẽ không làm chó săn cho triều đình, vì vậy bắt đầu ra sức bồi dưỡng Vương Nghị Nhiên của Hoành Đao sơn trang. - Chúng ta cũng không có dị nghị với chuyện này. Vương Nghị Nhiên quan tâm đến danh hiệu đệ nhất môn phái giang hồ, còn chúng ta không để ý. Chúng ta chỉ muốn nhân cơ hội này, tìm một nơi non xanh nước biếc, rời xa thế tục hỗn loạn. - Để làm trao đổi, Hàn Nguyên Thiện sẽ dùng danh nghĩa triều đình nước Sơ Thủy, chia một mảnh địa bàn trên núi cho chúng ta xây dựng thôn trang mới. Đó là một khu vực có phong thủy tốt, ông nội đã sớm nhìn trúng. Hàn Nguyên Thiện cũng sẽ cố gắng giúp thê tử của ta được sắc phong hà thần. Còn ta thì sẽ từ bỏ tất cả xã giao, khước từ tất cả nhân tình qua lại trên giang hồ, an tâm luyện kiếm. Liễu Sảnh cũng không phải cô gái bình thường, thân phận và tài trí đều không đơn giản. Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt. Trần Bình An “ừ” một tiếng, nói: - Lùi một bước biển rộng trời cao, Tống đại ca có thể chuyên tâm vào kiếm đạo, đại tẩu cũng có thể mưu cầu tiền đồ lâu dài. Hơn nữa nơi tổ nghiệp được chọn làm miếu sơn thần, cũng xem là một công đức không nhỏ, sẽ có âm đức tổ tiên bảo hộ con cháu. Nhưng chuyện duy nhất cần phải chú ý, đó là sau này lão tiền bối và Tống đại ca thỉnh thoảng phải tới đây xem thử. Nếu hương khói của sơn thần mới không sạch sẽ, vậy phải sớm cắt đứt, đương nhiên đó là kết quả xấu nhất. Tống Vũ Thiêu và Tống Phượng Sơn nhìn nhau cười. Trong lòng Trần Bình An hiểu rõ, chắc là mình đã lắm mồm rồi. Tống lão tiền bối hay Tống Phượng Sơn cũng vậy, thực ra đều xem như quen thuộc với chuyện trên núi. Nhất là lão tiền bối càng thích cầm kiếm vân du bốn phương, nếu không trước kia cũng không thể mua bội kiếm cho Tống Phượng Sơn ở bến thuyền tiên gia núi Địa Long. Trần Bình An yên lặng tự nói với mình, mọi chuyện không cần vội, còn sẽ ở lại sơn trang thêm mấy ngày. Dù sao cũng là việc nhà của Tống gia, hắn chỉ vừa mới đến, không tiện nói nhiều hỏi nhiều cái gì. Trong suy nghĩ của Trần Bình An, bất kể người khác hành tẩu giang hồ thế nào, giang hồ của hắn không phải là hôm nay một quyền đánh lui Tô Lang, ngày mai ăn lẩu với Tống Vũ Thiêu, ngày mốt ngự kiếm đi về phía bắc. Trong thời gian này không suy nghĩ chuyện gì, giống như từ đầu đến cuối chỉ có xuất quyền nhanh nhất, ngự kiếm nhanh nhất, uống rượu vui vẻ. Đã học quyền pháp và kiếm thuật, có một chút thành tựu, nên sống một cách đơn giản, tiết kiệm tâm sức. Không nên như thế. Có lẽ đến Bắc Câu Lô Châu lạ nước lạ cái rồi, sẽ không có nhiều băn khoăn như vậy nữa. Nhưng lúc này hắn chỉ có thể hỏi một ít chuyện của người khác, từ mặt bên cân nhắc một chút chuyện của Tống gia. Có một điểm Trần Bình An biết rõ, muốn từ bỏ tổ nghiệp của sơn trang ở đây, sự quyết đoán không xem là nhỏ, sự tình càng không nhỏ. Nhất là Tống lão tiền bối chịu gật đầu như vậy, càng không thoải mái. Đối với người giang hồ thế hệ trước, mặt mũi còn lớn hơn trời. Tống lão tiền bối là người từng trải, thực ra Vương Nghị Nhiên cũng có thể xem là vậy, còn Thanh Trúc kiếm tiên Tô Lang của nước Tùng Khê thì không phải. Không nói những cái khác, chỉ nói lần này Tô Lang lộ diện, xuất kiếm ở trấn nhỏ, đã rất không hợp quy củ. Bởi vì theo như quy tắc cũ trên giang hồ đời trước truyền đời sau, Tống lão kiếm thánh nước Sơ Thủy đã công khai từ chối Tô Lang khiêu chiến, hơn nữa không viện bất cứ lý do và cái cớ gì, càng không lưu lại đường lui, chẳng hạn như trì hoãn mấy năm rồi tái chiến. Thực ra giống như Tống Vũ Thiêu đã chủ động nhường danh hiệu người đứng đầu kiếm thuật, tương tự đánh cờ, kỳ thủ ném cờ nhận thua, chỉ là không nói ra ba chữ “ta thua rồi” mà thôi. Đối với người từng trải như Tống Vũ Thiêu, thứ mà hai tay dâng tặng, ngoại trừ thân phận danh hiệu, còn có danh tiếng và mặt mũi tích lũy cả đời, có thể nói là đã giao ra nửa cái mạng. Tống Vũ Thiêu chỉ cười nhìn Trần Bình An. Quả dưa nhỏ năm đó, hôm nay thật giỏi, cũng không biết tửu lượng có tăng hay không, có ăn cay được không? Có còn tin rằng uống rượu có thể giải vị cay hay không? Ông lão rất tò mò, cô nương mà năm đó Trần Bình An luôn nhớ nhung, sau khi gặp mặt rốt cuộc có thành đôi hay không? Hay là thật sự bị miệng quạ của mình nói trúng, chỉ nhận được một câu “ngươi là người tốt”, bị xua đuổi rồi? Nghe Tống Phượng Sơn giải thích còn xem như hợp tình hợp lý, Trần Bình An lại hơi khó hiểu, không nhịn được hỏi: - Vậy Tô Lang thì sao? Ở trấn nhỏ ta thấy khí thế của hắn chuẩn bị xuất kiếm, vô cùng chân thực, là muốn phân sống chết với lão tiền bối, chứ không chỉ là phân kiếm thuật cao thấp. Lần này là Tống Vũ Thiêu tự mình giải thích nghi hoặc cho Trần Bình An: - Năm xưa vị kiếm thần nước Thải Y mà ta tôn kính nhất, có lẽ cũng ở cảnh giới của Tô Lang hiện giờ. Tô Lang thiên tư trác tuyệt, sau khi đột phá, muốn tìm một tảng đá mài kiếm, giúp hắn củng cố cảnh giới. Nhìn khắp mười mấy nước, Tống Vũ Thiêu ta vừa lúc dùng kiếm, danh tiếng cũng đủ, lại kém Tô Lang hắn một cảnh giới... xem như là nửa cảnh giới, đương nhiên là đối tượng tốt nhất để mài kiếm. Thực ra Tống Vũ Thiêu không hứng thú gì với uống trà, có điều hôm nay đã uống rượu ít đi, chỉ vào dịp lễ tết mới có thể phá lệ. Cháu trai và cháu dâu quản lý rất nghiêm, giống như phòng trộm. Không có cách nào, cứ xem như đang uống rượu nhạt nhẽo nhất, có còn hơn không. Ông lão tiếp tục nói: - Có điều Tô Lang náo loạn như vậy, khiến ta cảm thấy khó cả đôi đường. Nếu đồng ý đánh một trận với hắn, thua hay chết cũng không tính là gì, nhưng sẽ làm hỏng vụ mua bán của chúng ta và Hàn Nguyên Thiện. Nói đến đây, Tống Vũ Thiêu uống một ngụm trà. Liễu Sảnh vội vàng đứng dậy rót cho ông ta thêm một chén. Tống Vũ Thiêu hơi oán giận, nói với Liễu Sảnh: - Cho dù uống mấy cân nước trà, chẳng phải vẫn không có mùi rượu sao? Hôm nay Trần Bình An đến rồi, dùng trà đãi khách có thấy tốt không? Liễu Sảnh vừa định ngồi xuống, nghe ông nội nói chuyện với mình, lại tiếp tục đứng, mỉm cười nói: - Ông nội, chuyện này do Phượng Sơn định đoạt. Tống Phượng Sơn nghiêm mặt nói: - Tết Trung Thu năm nay, ông nội đã uống hết cả rượu dành cho Lập Đông và tết ông Táo rồi. Tống Vũ Thiêu thở dài, cũng không kiên trì. Trần Bình An cảm thấy vui vẻ. Hắn nhìn ra được, hôm nay hai ông cháu quan hệ hòa hợp, không còn giống như trước kia mỗi người có nút thắt trong lòng, thần tiên cũng khó tháo gỡ. Tống Vũ Thiêu tiếp tục đề tài lúc trước, có phần tự giễu nói: - Nếu ta thua rồi, với đức hạnh của người giang hồ nước Sơ Thủy hôm nay, nhất định sẽ có vô số kẻ ném đá xuống giếng. Sau này cho dù có dọn nhà cũng sẽ không yên tĩnh, ai cũng muốn tới đạp chúng ta một cái, ít nhất cũng nhổ mấy ngụm nước bọt. Còn nếu ta chết rồi, không chừng Hàn Nguyên Thiện sẽ trực tiếp nuốt lời, dứt khoát bảo Vương Nghị Nhiên thôn tính Kiếm Thủy sơn trang. - Kiếm thánh nước Sơ Thủy gì đó, hôm nay xem như không đáng nửa đồng tiền. Chỉ tiếc Tô Lang bộc lộ tài năng, đã có được hư danh rồi, còn muốn thừa cơ kiếm chác lợi ích thực tế. Đây là lẽ thường của con người, chỉ là có phần không hợp với quy củ giang hồ thế hệ trước. Nhưng hiện giờ nói đến quy củ gì đó, chỉ là chuyện cười mà thôi. Tống Phượng Sơn muốn nói lại thôi. Tống Vũ Thiêu xua tay, cười nói: - Không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là oán trách mấy câu trước mặt Trần Bình An. Tính tình của ông nội thế nào, cháu còn không rõ sao? Nếu thật sự không bỏ được những thứ hư ảo này, lúc trước sẽ không đồn ý mua bán với Hàn Nguyên Thiện. Nói tới nói lui, vẫn là do tài nghệ không bằng người, cả đời không phá nổi vách chắn kia, mới cho Tô Lang cơ hội đi sau mà đến trước. Người học kiếm, có ai không muốn độc chiếm ngôi đầu, một mình trên đỉnh? Tống Vũ Thiêu chủ động nói giúp Tô Lang một chút, kế tiếp lại muốn nói vài lời cho giang hồ kia, đáng tiếc đã không ai nghe: - Trước đây trên giang hồ mười mấy nước, lão tiền bối kiếm thần nước Thải Y đức cao vọng trọng nhất. Lâm Cô Sơn nước Cổ Du thì không biết đối nhân xử thế. Tống Vũ Thiêu ta tài không xứng vị, thích du lịch bốn phương. Tô Lang cả người đầy nhuệ khí, chí hướng rộng lớn. Nhưng bất kể thế nào, trên giang hồ vẫn phấn chấn hăng hái, dù học theo ai thì đều có đường lối. - Hôm nay lão kiếm thần đã chết, Lâm Cô Sơn cũng chết rồi, ta cũng tính là gần chết, chỉ còn lại một mình Tô Lang. Tô Lang muốn trèo lên, chỉ cần kiếm thuật của hắn đạt đến độ cao kia, sẽ không ai ngăn được. Ta chỉ sợ hắn làm gương xấu, sau này người trẻ tuổi luyện kiếm trên giang hồ, sẽ thiếu đi tinh thần hào hiệp. Cảm thấy kiếm thuật của mình cao rồi, muốn giết ai thì giết, quy củ chỉ là cái rắm. - Chuyện này giống như... Trần Bình An ngươi hoặc Tống Phượng Sơn, tiền tài rất nhiều, giàu có một phương. Chỉ cần muốn thì đương nhiên có thể tới lầu xanh vung tiền như rác, hoa khôi xinh đẹp đắt giá bao nhiêu cũng có thể ôm vào lòng. Nhưng không có nghĩa là các ngươi đi trên đường, nhìn thấy một cô gái của gia đình đứng đắn, lại có thể dùng tiền sỉ nhục người khác, dùng thế ức hiếp người khác... Trần Bình An bất đắc dĩ nói: - Ta chưa từng đến lầu xanh. Liếc thấy Liễu Sảnh cúi đầu uống trà, khóe miệng như cười mà không cười, Tống Phượng Sơn vội vàng phụ họa: - Ta cũng không có, tuyệt đối không có. Gừng rốt cuộc là càng già càng cay, hãm hại người không thương lượng. Tống Vũ Thiêu quay đầu, cười híp mắt nhắc nhở Liễu Sảnh: - Nếu một người đàn ông thật sự chưa từng đến lầu xanh, hoặc là hoàn toàn không có tâm tư lăng nhăng này, sẽ không thề thốt như vậy. Chỉ sẽ cười một tiếng cho qua, thản nhiên hời hợt. Liễu Sảnh khẽ gật đầu, ôn nhu nói: - Hình như là vậy. Trần Bình An và Tống Phượng Sơn đưa mắt nhìn nhau. Có điều trong ánh mắt của Tống Phượng Sơn, ngoại trừ ấm ức thì còn có oán giận, đều do Trần Bình An ngươi vẽ đường cho hươu chạy! Lại không biết ngượng trách cứ ta? Tống Phượng Sơn ngươi xông pha giang hồ bao nhiêu năm, còn ta mới mấy năm? Trần Bình An chớp chớp mắt, lời chỉ nói một nửa: - Ta thật sự chưa từng đi. Tống Phượng Sơn ngẩn ra tại chỗ. Tên này lại lén giở trò xấu! Liễu Sảnh che miệng cười. Tống Vũ Thiêu cười ha hả nói: - Xem ra những năm qua, quả dưa nhỏ ngươi xông pha giang hồ cũng không uổng. Tống Phượng Sơn lắc đầu không ngớt, quay sang nói với vợ: - Vẫn mang một ít rượu đến đây đi, nếu không trong lòng ta không thoải mái. Liễu Sảnh đứng dậy đi lấy rượu. Tống Vũ Thiêu được hưởng phúc lây, giọng nói cũng lớn hơn một chút. Tống Phượng Sơn uống không nhiều, Liễu Sảnh cũng chỉ uống một chén tượng trưng. Hai vò rượu ngon do thôn trang tự ủ, được chôn dưới hầm lâu năm, đều được Tống Vũ Thiêu và Trần Bình An uống hết. Vừa nghe nói Trần Bình An dự định ngày mốt sẽ đi, Tống Vũ Thiêu liền vung tay nói: - Mang thêm hai vò tới đây. Chỉ cần quả dưa này uống cho ta say, đừng nói là ngày mốt, cho phép hắn uống rượu xong lập tức cút đi. Trần Bình An bất đắc dĩ nói: - Vậy thì ba ngày sau lại đi. Tống lão tiền bối, tôi thật sự có chuyện, phải đuổi kịp một chiếc thuyền vượt châu đi đến Bắc Câu Lô Châu, nếu bỏ lỡ sẽ phải chờ thêm ít nhất một tháng. Tống Vũ Thiêu trừng mắt nói: - Vậy sao bây giờ ngươi không đi ngay? Một hai ngày cũng không chờ được à? Là Tống Vũ Thiêu ta mặt mũi quá nhỏ, hay là Trần Bình An ngươi hôm nay mặt mũi quá lớn rồi? Trần Bình An nhỏ giọng nói: - Mọi người đều nói, mời rượu trên bàn có thể thấy đạo nghĩa giang hồ nhất. Tống Vũ Thiêu vỗ bàn một cái, mắng: - Uống rượu của ngươi đi! Rề rề rà rà, ta thấy cô nương kia trừ khi ánh mắt không tốt, nếu không tuyệt đối không thể thích loại nam nhân uống rượu còn lề mề như ngươi. Thế nào, hết hi vọng rồi đúng không? Trần Bình An vừa nghe lời này, tâm tình rất tốt, ánh mắt rạng rỡ, hào khí đầy đủ, chỉ là lúc nói chuyện lại hơi líu lưỡi: - Uống rượu uống rượu, sợ ngài sao? Chuyện này đúng là Tống lão tiền bối ngài lừa ta thật thảm, năm xưa cũng vì câu nói kia của ngài, dọa ta sợ gần chết, nhưng may mà không sao rồi... tới tới tới, uống hết chén này rồi tính. Nói thật, lão tiền bối ngài tửu lượng không bằng năm xưa, lúc này mới mấy chén rượu, nhìn mặt của ngài đã đỏ bừng, giống như bôi son phấn vậy... Tống Vũ Thiêu tức giận kêu lên: - Có giỏi thì lúc uống rượu tay đừng lắc lư, cầm cho vững, dám lắc ra một giọt rượu, sẽ ít đi một chút tình cảm giang hồ! Tống Phượng Sơn và Liễu Sảnh lén cười. Trần Bình An rốt cuộc vẫn còn trẻ, bản lĩnh mời rượu của người từng trải lại tầng tầng lớp lớp, khó mà đề phòng. Một già một trẻ, uống đến có thể gọi là tối tăm trời đất. Cuối cùng hai người đều cởi giày, khoanh chân ngồi trên ghế. May mà Tống Phượng Sơn quản lý, làm sao cũng không chịu thêm rượu nữa. Vì vậy một già một trẻ mới không hoàn toàn uống thoả thê, nếu không đoán rằng có thể uống đến nôn ra, nôn rồi lại uống. Uống đến cuối cùng, Tống Vũ Thiêu đột nhiên liếc nhìn chiếc nón đặt trên bàn, lại nhìn trường kiếm sau lưng Trần Bình An, hỏi: - Đeo thanh kiếm này, có tốt không? Trần Bình An gật đầu nói: - Tốt. Tống Vũ Thiêu cười nói: - Vậy thì được. Trần Bình An không hiểu chuyện gì, cũng không nghĩ nhiều, không quan tâm nữa, nấc một cái. Vẻ mặt Tống Phượng Sơn và Liễu Sảnh lại có phần tịch mịch, chỉ là che giấu rất tốt, thoáng hiện lên rồi biến mất. Trần Bình An vẫn ở trong gian nhà năm xưa, khá gần đình Sơn Thủy và thác nước. Nằm xuống là ngủ. Tống Vũ Thiêu cũng không khá hơn, lảo đảo trở về nơi ở, rất nhanh tiếng ngáy như sấm. Trần Bình An đã thật sự say, nằm trên giường nhắm mắt lại, miễn cưỡng duy trì một chút tỉnh táo. Chí khí của Tống lão tiền bối, đã xảy ra vấn đề. Bằng không với tính cách của lão kiếm thánh nước Sơ Thủy năm xưa, cho dù lo lắng tiền đồ của vãn bối, buộc phải đáp ứng Hàn Nguyên Thiện, sau đó vì tình thế ép buộc nên phải từ chối Tô Lang khiêu chiến, cũng tuyệt đối sẽ không có tâm tính như hôm nay. Sẽ không thừa nhận mình già, hoàn toàn cam chịu như vậy. Nhưng Trần Bình An không hỏi thẳng ra, cho dù đã uống nhiều rượu, cũng không nhắc đến chuyện này. Không phải cứ dựa vào quan hệ tốt, hoặc là uống rượu nhiều rồi, sẽ có thể nói năng và hành động không kiêng kị. Một hai câu nói vô tâm của người thân cận nhất, thông thường sẽ thành vướng mắc trong lòng cả đời. Trần Bình An uống đến thật sự nhức đầu, lẩm bẩm lăn ra ngủ. Có rượu hôm nay xin hãy uống, ta say ta ngã là thần tiên. Ngày mai sầu đến lại mai sầu, hết thảy nỗi buồn còn có rượu. Vừa tảng sáng, Trần Bình An mở mắt, rời giường rửa mặt, sau đó dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh kia đi tới thác nước. Đương nhiên không phải luyện quyền, mà là muốn đi xem thử những chữ năm xưa được hắn lén lút khắc lên vách đá. Kết quả lại nhìn thấy Tống Phượng Sơn ở đình Sơn Thủy, chứ không phải Tống Vũ Thiêu. Trần Bình An bước nhanh tới, Tống Phượng Sơn đứng dậy nghênh đón. Tống Phượng Sơn cười nói: - Ông nội hiếm hoi uống rượu không kiềm chế như vậy, vẫn chưa dậy. Trần Bình An hơi áy náy, trầm mặc một lúc, nhìn quanh hỏi: - Thật sự muốn dọn khỏi nơi này, không tiếc nuối sao? Tống Phượng Sơn “ừ” một tiếng, nói: - Đương nhiên sẽ có một chút không nỡ, nhưng đây là ý kiến của ông nội, còn chủ động bảo người đi tìm Hàn Nguyên Thiện. Thực ra ban đầu ta và Liễu Sảnh đều không đáp ứng, chỉ muốn lùi một bước, nhiều nhất là để cho Vương Nghị Nhiên mà ông nội cũng thấy vừa mắt, thắng một trận trong tranh đấu đao kiếm, sau đó thuận thế lên làm minh chủ võ lâm nước Sơ Thủy. Như vậy Kiếm Thủy sơn trang sẽ không cần di dời, dù sao thôn trang cũng là tâm huyết cả đời của ông nội. - Nhưng ông nội lại không đồng ý, nói thôn trang là chết còn người là sống, có gì không bỏ được. Ngươi cũng biết tính tình của ông nội rồi, không lay chuyển được. Trần Bình An gật đầu nói: - Lão tiền bối chính là như vậy, nếu không năm xưa cũng sẽ không một mình đi ngăn cản thiên quân vạn mã của nước Sơ Thủy. Tống Vũ Thiêu là người rất quan trọng với Trần Bình An. Có một số người, chỉ cần thân ở giang hồ, vậy mỗi khi y làm một chuyện, sẽ giống như cầm bình rượu giang hồ rót cho người khác một chén. Trong chén đầy khí khái hào hiệp, có thể để người khác cầm chén, cứ uống thỏa thích là được. Tống Phượng Sơn cười nói: - Đối với giang hồ hôm nay, ông nội cũng không còn nhớ nhung gì nữa, luôn nói muốn tìm một bằng hữu uống rượu cũng khó, cho nên mới làm như vậy. Dường như cảm thấy lời nói hơi nặng nề, Tống Phượng Sơn nhanh chóng giễu cợt: - Trần Bình An, cũng đừng vì ông nội mời rượu ngươi như vậy, sau này sẽ không dám tới thôn trang mới của chúng ta uống rượu nữa. Thật ra cũng phải trách ngươi, lại nói muốn lên đường ngay, ông nội chúng ta dĩ nhiên sẽ không làm lỡ chuyện của ngươi. Nhưng trên bàn rượu mà, người già đều như vậy, ở trước mặt vãn bối trong nhà, không tiện nói nửa câu mềm yếu, chỉ có thể kéo ngươi uống thêm chén nào hay chén đó. Trần Bình An cười nói: - Chuyện này ta hiểu. Tống Phượng Sơn nói: - Thật không dám giấu, đêm qua Vi Úy đột nhiên dùng phi kiếm truyền tin cho Liễu Sảnh, nhưng chỉ hỏi thăm hôm nay ngươi có ở thôn trang hay không. Xem ra nếu trả lời đúng sự thật, cô ta sẽ chạy tới đây. Ta bảo Liễu Sảnh cứ giả vờ không nhận được phi kiếm, chờ ngươi rời khỏi rồi, lại nói là ngươi đã đến, chỉ tìm ông nội ta uống rượu mà thôi. Trần Bình An ôm quyền cảm tạ. Đêm qua sau khi uống nhiều rượu, Trần Bình An đã kể lại đại khái cuộc trùng phùng với Vi Úy trong Tứ Sát nước Sơ Thủy, chỉ là không nhắc đến chuyện của sơn thần kia. Đó là cục diện rối rắm hắn phải tự mình thu dọn. Chẳng hạn như sau khi tới bến thuyền tiên gia núi Địa Long, tìm một cơ hội dùng phi kiếm truyền tin cho Ngụy Bách núi Phi Vân, hỏi thăm chuyện này lớn nhỏ thế nào. Cùng với dưới tình huống bình thường, quan viên Đại Ly đóng giữ và triều đình bản địa sẽ phản ứng ra sao. Ngụy Bách là thần Bắc Nhạc Đại Ly, mà nước Sơ Thủy nằm ở trung bộ Đông Bảo Bình Châu xa xôi, dĩ nhiên không thuộc khu vực Bắc Nhạc. Cũng vì vậy nên Trần Bình An mới xuất kiếm một cách dứt khoát, bằng không hắn sẽ ra tay lưu tình, đổi một biện pháp khác kín đáo hơn. Tống Phượng Sơn chỉ về hướng trấn nhỏ, nói: - Tô Lang đã dẫn theo thị nữ cầm kiếm rời khỏi rồi. Tin rằng rất nhanh sẽ có một lời đồn kinh hãi thế tục, truyền khắp giang hồ mười mấy nước, đó là Tô Lang đã tử chiến với một vị kiếm tiên trên núi, dù bại vẫn vinh. Trần Bình An cũng không quan tâm đến tin đồn bậy bạ gì đó, chỉ cười nói: - Ta vẫn luôn không hiểu lắm, vì sao lại có sự tồn tại của kiếm thị. Lúc trước vị nương nương trong cung kia có kiếm thị, Thanh Trúc kiếm tiên Tô Lang cũng như vậy. Vẻ mặt Tống Phượng Sơn lại hơi lúng túng. Trần Bình An hỏi: - Tống đại ca cũng có tâm tư này? Tống Phượng Sơn thấp giọng nói: - Chỉ dám suy nghĩ trong lòng một chút thôi. Trần Bình An xoa cằm, vốn một chuyện rất khó hiểu, nhưng khi hắn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, lập tức lý giải được. Dù sao hắn cũng sẽ không có suy nghĩ này. Trần Bình An đột nhiên nhíu mày. Tô Lang này đúng là hơi phiền phức rồi. Ngay lúc này vị lão quản gia họ Sở kia bước nhanh đến, đứng bên ngoài đình nhỏ, cười khổ nói: - Thanh Trúc kiếm tiên Tô Lang bí mật đến đây, đang chờ ngoài cổng, muốn cầu kiến Trần công tử. Hắn nói là muốn cả gan làm phiền Trần công tử một chuyện, tương lai nhất định sẽ có báo đáp. Tống Phượng Sơn suy nghĩ một chút, đã hiểu được mấu chốt trong đó, cười nhạt nói: - Hai lần được voi đòi tiên rồi. Trần Bình An cười cười, xua tay nói: - Không sao, vừa đến nhà đã uống nhiều rượu ngon của thôn trang như vậy rồi. Tống Phượng Sơn lắc đầu nói: - Hai việc khác nhau. Trần Bình An nói đùa: - Tống đại ca, huynh không ngăn được ta. Tống Phượng Sơn mỉm cười nói: - Mười Tống Phượng Sơn cũng không ngăn được, nhưng ngươi đã gọi ta là Tống đại ca... Không đợi Tống Phượng Sơn nói xong, hai ngón tay Trần Bình An đã khép lại, nhẹ nhàng vuốt qua vỏ kiếm: - Đi! Nhớ đừng thương tổn người, động tĩnh có thể lớn một chút. Kiếm Tiên ra khỏi vỏ. Vòng ra đình Sơn Thủy, xông thẳng lên trời, tơ vàng treo trên không. Nơi kiếm khí đi qua, tiếng sấm chấn động, biển mây phía trên Kiếm Thủy sơn trang vỡ vụn. Thỉnh thoảng sợi tơ vàng kia sẽ bay đến gần sơn trang, nhưng rất nhanh lại tiếp tục bay lên trời. Chốc lát sau, Trần Bình An ngẩng đầu cười nói: - Trở về rồi. Thanh trường kiếm như giao long lật mây làm mưa kia, giống như được tiên nhân ra lệnh, nhanh chóng đáp xuống đất, một lần nữa trở vào vỏ. Tống Phượng Sơn ngơ ngác không biết nói gì. Hắn biết Trần Bình An hôm nay, tu vi võ học nhất định rất dọa người, nếu không cũng không thể đánh lui Tô Lang. Nhưng hắn không nghĩ tới, thật sự có thể dọa chết người. Cổ tay Trần Bình An xoay một cái, đưa tới một bình rượu quạ kêu, nhịn cười nói: - Đã uống rượu ngon của thôn trang, cũng nên uống của ta. Ta không phải là lão tiền bối, lừa người uống rượu có thể giải cay, rượu này thật sự có thể dùng rượu giải rượu. Tống Phượng Sơn mở nắp đất sét, ngửi ngửi, nói: - Rượu tiên gia chính hiệu, đây mới là rượu ngon. Trần Bình An lắc đầu nói: - Rượu như vậy cũng chỉ uống ngon, ta không hề nhớ nhung, có thì uống không có thì thôi. Nhưng rượu của Kiếm Thủy sơn trang các người, ta đã thèm thuồng nhiều năm rồi. Tống Phượng Sơn nhấc bình rượu lên, Trần Bình An thì nhấc hồ lô nuôi kiếm, đồng thanh nói: - Cụng một cái! Tống Phượng Sơn uống nửa bình rượu, lại không uống tiếp. Trần Bình An đứng dậy nói muốn đến thác nước xem thử. Tống Phượng Sơn không đi theo. Hai người rời khỏi đình Sơn Thủy. Tống Phượng Sơn đi trở về, trong tay có thêm một bình rượu quạ kêu, nghe nói là đến từ hồ Thư Giản. Hắn đưa bình rượu cho lão quản gia họ Sở đi rồi trở lại, nói là Trần Bình An tặng, uống hết sẽ tặng thêm, nhất định đừng để dành. Lão quản gia năm xưa có quan hệ rất tốt với Trần Bình An, tươi cười rạng rỡ, cầm lấy bình rượu. Chỉ cần là rượu do thiếu niên năm đó tặng, ngon dở đều nhận, không cần khách sáo. Ông ta nói Thanh Trúc kiếm tiên kia đã đi rồi, trước khi đi Tô Lang nhìn về cổng sơn trang, cầm kiếm chắp tay, làm một đại lễ. Hai vợ chồng Tống Phượng Sơn và Liễu Sảnh tản bộ với nhau không lâu, Tống Vũ Thiêu lại đi tới. Nhìn thấy ông nội mình, Tống Phượng Sơn cười nói: - Ông nội yên tâm, cháu sẽ không lắm mồm. Lúc này Tống Vũ Thiêu mới vỗ vai cháu trai, tiếp tục đi tới đình Sơn Thủy cách thác nước một quãng đường, sau đó ngồi xuống, bắt đầu hồi tưởng trước kia. Người già đã có tuổi thường như vậy, người trẻ luôn không hiểu. Thực ra người già nghĩ tới nghĩ lui, đều là những cố nhân và cố sự kia, người trẻ thường không thích nghe, người già đành phải tự mình tưởng niệm. Trần Bình An ở trong nhà thủy tạ, một quyền đánh tan thác nước, nhìn thấy những chữ kia, hiểu ngầm cười. Hắn quay đầu nhìn, nhanh chóng rời khỏi thác nước, đi tới bên ngoài đình nhỏ. Tống Vũ Thiêu đã rời khỏi đình nghỉ mát, gọi Trần Bình An: - Đi, đi ăn lẩu. Trần Bình An hơi ngạc nhiên, hỏi: - Bây giờ mới tảng sáng, quán rượu còn chưa mở cửa đúng không? Tống Vũ Thiêu cười nói: - Danh hiệu kiếm thánh nước Sơ Thủy, cho dù không đáng giá, vẫn có thể ăn một bữa lẩu trước cửa nhà. Hơn nữa là quả dưa nhỏ ngươi mời khách, cũng không phải không trả tiền. Sau đó ông chủ có ở trong bụng mắng người, cũng là mắng ngươi. Hai người không giống lúc trước lướt đi như chim bay, mà chỉ đi bộ, đây là chủ ý của Tống Vũ Thiêu. Đi được một nửa, Sở lão quản gia lại đuổi theo hai người, đưa chiếc nón trúc mà Trần Bình An để lại trong phòng. Trần Bình An hỏi: - Đuổi người à? Tống Vũ Thiêu cười nói: - Đi sớm một chút, lần sau sẽ có thể tới sớm một chút, chút đạo lý này cũng không hiểu sao? Có phải kẻ ngốc không? Trần Bình An không biết phải trả lời thế nào. Đến trấn nhỏ rồi, còn chưa có khói bếp, chỉ có hai ba tiếng gà gáy chó sủa, càng có vẻ yên tĩnh. Tống Vũ Thiêu gõ cửa lớn quán rượu. Không còn là lão chủ tiệm năm đó Trần Bình An quen thuộc, mà là một người đàn ông trung niên cặp mắt lim dim ngái ngủ. Nhìn thấy Tống lão kiếm thánh, ông ta liền cười nói: - Lão trang chủ đây là? Tống Vũ Thiêu chỉ vào kiếm khách áo xanh đội nón bên cạnh, nói: - Tên này nói là muốn ăn lẩu, làm phiền các ngươi chuẩn bị một bàn. Người đàn ông trên mặt và trong lòng đều không hề oán giận. Giao tình giữa quán rượu và thôn trang là từ đời cha của ông ta truyền xuống, tuy hôm nay cha của ông ta đã qua đời, nghe nói thôn trang cũng muốn dọn đi, nhưng ông ta vẫn nhớ tới cái tốt của thôn trang và lão trang chủ. Ông chủ liền cười nói: - Được rồi, bây giờ sẽ đi chuẩn bị cho lão trang chủ. Vừa lúc tầng hai yên tĩnh, không có khách nào. Tống Vũ Thiêu dẫn theo Trần Bình An, vẫn ngồi ở vị trí tầng hai gần cửa sổ. Quán rượu vốn hiểu rõ khẩu vị của Tống lão kiếm thánh, nồi nấu, thức ăn và rau đều rất quen thuộc, chọn loại tốt nhất. Rất nhanh trên bàn đã xếp đầy chén dĩa lớn nhỏ, nồi lẩu bắt đầu hơi nóng bừng bừng. Tống Vũ Thiêu xin quán hai bình rượu, mỗi người một bình, nói với Trần Bình An: - Hôm nay hai ta hãy ý tứ một chút, uống ít ăn nhiều. Trần Bình An gật đầu. Tống Vũ Thiêu liếc nhìn chén gia vị do Trần Bình An pha chế, rất đỏ tươi, chỉ riêng ớt băm đã tới nửa chén. Không tệ, quả dưa nhỏ rất biết cách ăn. So với ngày hôm qua, Trần Bình An nói năng càng không kiêng dè, tán gẫu chuyện trên núi nhiều một chút. Trong đó có chuyến đi tới núi Mông Lung nước Thải Y. Hôm nay Tống Vũ Thiêu uống rượu rất kiềm chế, phần nhiều là nhấp từng ngụm rượu nhỏ. Nghe xong chuyện Trần Bình An phá đại trận núi sông ở núi Mông Lung, chém tổ sư đường, ông ta mỉm cười gật đầu, nói: - Làm như vậy, tổ sư đường mới thật sự là đoạn tuyệt hương khói. Lữ Vân Đại và Lữ Thính Tiêu kia, cho dù sau đó ngoài mặt tươi cười, trong thoáng chốc sẽ không trở mặt, không chừng còn kể lể nỗi khổ tâm, giả vờ như cha hiền con thảo, nhưng thực ra hai bên trong lòng biết rõ, khó mà tiếp tục đồng lòng được. Thủ đoạn này của ngươi, còn có tác dụng hơn tháo dỡ tổ sư đường thật sự. Quả dưa nhỏ, được đấy, không giết người mà chỉ giết tâm, học của ai vậy? Trần Bình An nhấp một ngụm rượu, nói: - Học từ trên núi một chút, cũng học từ giang hồ một chút. Sau đó lại nhắc đến Ngư Ông tiên sinh Ngô Thạc Văn, còn có thiếu niên Triệu Thụ Hạ và thiếu nữ Triệu Loan. Hắn cười bảo từng kể cho bọn họ nghe về Kiếm Thủy sơn trang, không chừng sau này bọn họ sẽ đến nhà thăm viếng, hi vọng sơn trang đừng làm hắn mất mặt, nhất định phải chiêu đãi thật tốt. Tránh cho ba thầy trò kia cảm thấy Trần Bình An hắn ăn nói lung tung, chỉ thích khoác lác dát vàng lên mặt mình, thực ra chẳng phải là bạn vong niên gì với kiếm thánh nước Sơ Thủy, chỉ quen sơ bình thường mà thôi. Tống Vũ Thiêu cười ha hả, gắp một miếng da bò đặt vào chén cho Trần Bình An. Một bữa lẩu nhúng rau ăn sạch sẽ, một bình rượu cũng đã uống xong. Tống Vũ Thiêu lại tiễn Trần Bình An đến ngoài trấn nhỏ. Có điều lần này tửu lượng của Trần Bình An đã tốt hơn, cũng có thể ăn cay, không còn chật vật như năm xưa, chuyện này khiến ông lão hơi thất vọng. Trần Bình An đội nón, đứng lại ôm quyền nói: - Tiền bối, đi đây. Tống Vũ Thiêu gật đầu, cuối cùng nói một câu: - Tướng mạo cũng không anh tuấn, dùng nón che giấu cái gì. Trần Bình An nhấc nhấc nón, nghiêm túc nói: - Chuyện này cũng không nói chuẩn xác được, tướng mạo của nam nhân thế nào, phải do nữ nhân nói mới tính. Tống Vũ Thiêu cười mắng: - Tính cái búa chứ tính! Trần Bình An cười xoay người rời đi. Chờ đến khi Trần Bình An đi rất xa, Tống Vũ Thiêu mới xoay người, dọc theo con đường vắng vẻ kia trở về sơn trang. Ông lão một mình đi qua cổng chào, nơi lúc trước Tô Lang từng lướt qua, muốn vấn kiếm với mình. Có mấy lời Trần Bình An muốn hỏi lại không tiện hỏi. Trên bàn ăn thằng nhóc kia vòng tới vòng lui, nói một số chuyện nhìn như ngoài chủ đề, chẳng hạn như tác phong của hắn ở núi Mông Lung. Tống Vũ Thiêu ông ta kiếm thuật không cao, nhưng xông pha giang hồ nhiều năm như vậy chẳng lẽ uổng phí? Sẽ không biết tính cách của Trần Bình An sao? Ông ta hiểu, những lời nói của Trần Bình An, hoặc nhiều hoặc ít giống như khoe khoang, thực ra là để người già như ông ta yên tâm, có chuyện thì cứ nói ra. Nhưng từ đầu đến cuối, Tống Vũ Thiêu cũng dùng lời nói và cử chỉ thể hiện với Trần Bình An, mọi chuyện đều tốt, quả dưa nhỏ ngươi đã nghĩ nhiều rồi. Hai tay ông ta đặt sau người, ngẩng đầu nhìn trời. Mặt trời trên cao vạn dặm, trời quang không mây, hôm nay là một thời tiết tốt. Hi vọng sau này trên đường giang hồ, thằng nhóc kia mỗi ngày đều như vậy. --------- Hôm nay vào lúc giữa trưa, đã là ngày thứ ba Trần Bình An rời khỏi sơn trang. Có một thiếu nữ mắt hạnh lo lắng không yên chạy đến Kiếm Thủy sơn trang, mang một đôi giày thêu. Cô nhìn thấy Liễu Sảnh và Tống Phượng Sơn, vừa nghe nói Trần Bình An đã đi rồi, lập tức ai oán không thôi, nói vợ chồng bọn họ không phúc hậu, cũng không biết giúp giữ lại mấy ngày. Liễu Sảnh cảm thấy hơi khó hiểu, bèn hỏi đối phương xem có phải ngọn núi bên kia xảy ra chuyện gì, muốn nhờ Trần Bình An giúp giải quyết hay không? Sau đó cô nghiêm mặt nói: - Ân oán giữa ngươi và sơn thần, chỉ cần Vi Úy ngươi mở miệng, Kiếm Thủy sơn trang chúng ta có thể ra sức, nhưng sơn trang tuyệt đối sẽ không để Trần Bình An xuất thủ. Sắc mặt Vi Úy kỳ quái, hỏi: - Vị đại kiếm tiên này, không nói chuyện ở chùa cổ với ngươi sao? Liễu Sảnh nghi hoặc nói: - Nói rồi, bảo rằng ngươi còn dám quay về nghề cũ. Năm đó đã chịu thiệt dưới tay ông nội chúng ta, vẫn không nhớ lâu, lại đến chùa cổ lừa gạt dương khí của đàn ông. Thế nào, sau khi các ngươi gặp nhau, thực ra còn có ẩn tình gì khác à? Vi Úy cười hì hì nói: - Không có ẩn tình gì, chỉ là hắn vừa ý ta, lại ngại nói ra khỏi miệng. Thực ra ta cũng có một chút động tâm, cho nên muốn nhờ Tống lão gia tử làm mai giúp... Khóe miệng Tống Phượng Sơn nhếch lên, nói linh tinh gì thế, đúng là lừa gạt quỷ. Vi Úy ngươi thật sự thích cái gì, ở đây có ai không biết? Hơn nữa với tính cách và tu vi của Trần Bình An hiện giờ, khi đó không dùng một kiếm trảm yêu trừ ma, đã xem như Vi Úy ngươi mạng lớn rồi. Liễu Sảnh càng tươi cười trực tiếp vạch trần Vi Úy: - Được rồi, bớt nói mấy lời đùa giỡn chê mạng lớn này đi. Nếu thật sự để ông nội chúng ta hoặc Trần Bình An nghe được, ngươi sẽ phải chịu tội đấy. Vi Úy liếc nhìn hai vợ chồng có vẻ ung dung, nhíu mày hỏi: - Chắc không phải Tô Lang đi đường không để ý, nửa đường té gãy cổ, không tới gây sự với sơn trang các ngươi nữa chứ? Nếu không sao các ngươi còn cười được? Chẳng lẽ không nên mỗi ngày dùng nước mắt rửa mặt sao? Liễu Sảnh ngươi lau nước mắt cho Tống Phượng Sơn, Tống Phượng Sơn kêu nương tử đừng khóc đừng khóc, sau đó lau mặt giúp ngươi... Tống Phượng Sơn không chịu nổi nữ quỷ nước Sơ Thủy này trêu đùa, bèn tìm một cái cớ đứng dậy rời khỏi. Liễu Sảnh bèn kể lại đại khái cho Vi Úy nghe chuyện Tô Lang bị đánh lui, cùng với sau đó đến nhà cầu kiến. Trên thực tế, những năm qua đều là cô cần cù xử lý công việc của Kiếm Thủy sơn trang, cho nên những gì nên nói và không nên nói, trong lòng cô hiểu rõ. Nếu không hai ông cháu cũng sẽ không yên tâm để cô chăm lo việc nhà như vậy. Vi Úy “à” một tiếng, lại không hề ngạc nhiên. Nhìn thấy ánh mắt Liễu Sảnh như có suy nghĩ, cô mới “ôi chao” một tiếng, ôm ngực nói: - Hóa ra kiếm thuật của Trần công tử đã siêu phàm như vậy, đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn với con mắt khác, dọa chết ta rồi. Sớm biết thì trong chùa cổ ta nên lấy thân báo đáp, cho dù không thích đàn ông, nhắm mắt lại rồi cũng sẽ qua. Liễu Sảnh ném một nắm hạt dưa tới, mắng: - Bớt nói mấy lời hạ lưu không biết xấu hổ này đi! Vi Úy đột nhiên nói: - Lẽ ra ta đã đến đây vào hôm qua, ài, ma quỷ chúng ta miễn cưỡng ngự gió đi xa, thật không so được với một vị kiếm tiên ngự kiếm nhanh như chớp. Bỏ đi, không nói những chuyện này nữa. Lão nương cố gắng tu hành mấy trăm năm, còn không bằng một nam nhân du sơn ngoạn thủy không tới mười năm, đúng là thương tâm. - Sảnh nhi, trước đó ta đã chạy đến châu thành một chuyến, muốn mưu đồ một đại sự liên quan đến cơ sở đại đạo. Trong quá trình này, ta lại phát hiện bóng dáng của Hoành Đao sơn trang. Con nhóc Vương San Hô kia, hôm nay đúng là nghênh ngang kiêu ngạo, cách mấy dặm đường, ta cũng ngửi được mùi vị son phấn trên người cô ta. Chắc là Tô Lang vừa mới chịu thiệt ở đây, gián điệp do Hàn Nguyên Thiện an bài ở trấn nhỏ đã dùng phi kiếm truyền tin, cho nên Hoành Đao sơn trang mới lập tức có hành động. Cô một tay ôm ngực, ra vẻ u oán, nói: - Các ngươi có thể phải sớm chuẩn bị. Nếu tình lang Trần Bình An kia của ta còn ở sơn trang, dĩ nhiên không sao cả, nhưng hôm nay... kẻ phụ lòng kia đã chạy mất rồi. Lỡ may Hàn Nguyên Thiện cũng theo tới, đến lúc đó ta sẽ không vì tình tỷ muội mà thiên vị các ngươi, nhiều nhất là không giúp hai bên. Thực ra Vi Úy rất khó hiểu, vì sao Hàn Nguyên Thiện không nói tình cảm, cũng không quan tâm tới đại thể, gây khó dễ với Kiếm Thủy sơn trang, ép Tống Vũ Thiêu phải di dời sơn trang, muốn xây dựng miếu sơn thần ở đây? Sơn quái bị Trần Bình An một kiếm đâm chết kia, vẫn luôn có một giấc mộng viễn vông, muốn một bước lên trời, trở thành sơn thần mới ở Kiếm Thủy sơn trang này. Còn đại sự mà cô không nói ra, đương nhiên là lập kế hoạch tự mình thay thế con súc sinh kia, ngồi lên ghế sơn thần. Vi Úy cô vẫn luôn âm thầm so tài với Liễu Sảnh. Hai yêu quái sông núi từng nằm trong Tứ Sát nước Sơ Thủy, Liễu Sảnh đã lên làm thiếu phu nhân của Kiếm Thủy sơn trang, Vi Úy dĩ nhiên không phục. Tỷ muội trên thế gian phần lớn đều như vậy, thân thì thân, nhưng vẫn muốn so sánh xem cuộc sống của ai tốt đẹp hơn, không thể chịu thua. Về vụ mua bán giữa Kiếm Thủy sơn trang và Hàn Nguyên Thiện, Liễu Sảnh dĩ nhiên sẽ không nói gì với Vi Úy. Lời thật lòng, có thể ít nói thì ít nói, ngoài ra còn phải xem người. Liễu Sảnh suy nghĩ một phen, cẩn thận tìm từ, chậm rãi nói: - Chắc không phải chuyện gì xấu. Có lẽ Trần Bình An ra tay, đã khiến Hàn Nguyên Thiện sinh ra kiêng dè. Với sự cẩn thận của hắn, quá nửa sẽ không tự mình tới, chỉ để con rối Vương Nghị Nhiên mà hắn nâng đỡ tới sơn trang bàn bạc một chút. Như vậy sẽ không đến mức khiến ba bên quá căng thẳng. Vi Úy suy nghĩ, có lẽ là như vậy. --------- Trên chiến trường năm xưa từng có một già một trẻ đối diện với thiên quân vạn mã. Có một kiếm khách áo xanh đội nón rộng vành, sau khi rời khỏi trấn nhỏ, cũng không lập tức đi tới bến thuyền tiên gia núi Địa Long, mà là tìm đến một vị sơn thần sắp “thăng quan” gần đó. Hắn muốn hỏi thăm một chuyện mà Tống Vũ Thiêu, Tống Phượng Sơn và Liễu Sảnh đều không muốn nói... vì sao Tống Vũ Thiêu lại đánh mất chí khí của tông sư kiếm đạo và võ phu thuần túy như vậy. Đây là một chuyện bí mật, trong Kiếm Thủy sơn trang cũng không có mấy người biết. Có điều vị sơn thần được triều đình nước Sơ Thủy gởi gắm hi vọng này, vốn là người cai quản khí số một nơi, lúc đó lại vận dụng thần thông bản mệnh, cho nên mới biết được. Sự tình nói lớn không lớn, không chết người nào. Sự tình nói nhỏ cũng không nhỏ. Từng có một vị võ phu từ Trung Thổ xa xôi tìm đến Kiếm Thủy sơn trang, muốn lấy một vỏ kiếm trúc của Tống Vũ Thiêu. Lúc đầu hắn nói là mua, dùng rất nhiều tiền thần tiên. Tống Vũ Thiêu không chịu, lý do rất đơn giản, ông ta muốn tặng vỏ kiếm cho một bằng hữu. Người xứ khác kia cảnh giới võ học cao đến mức không thể tưởng tượng, nói rằng để Tống Vũ Thiêu suy nghĩ ba ngày, sau đó sẽ không phải là mua nữa. Lúc rời đi, gã đàn ông kia cười nhạt liếc nhìn Tống Phượng Sơn và Liễu Sảnh, giống như người trên đỉnh núi nhìn xuống sâu kiến, thay đổi từ ngữ: “Hai cái mạng này, cũng tính là mua.” Tống Vũ Thiêu trầm mặc ba ngày. Tống Phượng Sơn và Liễu Sảnh ra sức khuyên ông nội, kiên quyết không bán. Nhưng vào ngày cuối cùng, Tống Vũ Thiêu đã giao vỏ kiếm trúc ra, lại không nhận lấy tiền thần tiên kia. Sau đó ông lão cảm thấy mình đã già thật rồi. Ông ta chủ động tìm cháu trai và cháu dâu uống một bữa rượu, thậm chí còn mời cháu dâu Liễu Sảnh một ly, nói cháu của mình đời này có thể tìm được một người vợ như cô, là nhờ tổ tiên Tống gia tích đức. Trước kia người làm ông nội như lão có lỗi với cô, đã quá xem thường cô. Liễu Sảnh rưng rưng uống hết ly rượu kia. Cuối cùng ông lão an ủi hai vãn bối, nói là không sao, thật sự không có chuyện gì. Chỉ là một vỏ kiếm trúc, trước giờ cũng không nhắc tới chuyện này với thằng nhóc Trần Bình An, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì là được. Vào giây phút này. Một đoàn xe cuồn cuộn chậm rãi chạy về phía kiếm khách áo xanh kia. Sau khi gặp sơn thần bản địa, Trần Bình An đã bảo sơn thần không nên nhắc đến cuộc gặp mặt này với Kiếm Thủy sơn trang. Sơn thần dĩ nhiên không dám. Nhưng có thể ngồi trên đỉnh núi uống rượu với vị kiếm tiên trẻ tuổi kia, vị sơn thần lão gia nước Sơ Thủy này vẫn cảm thấy vinh hạnh. Sở dĩ Trần Bình An không lập tức rời đi, cũng không trở về Kiếm Thủy sơn trang, là vì trong lòng cảm thấy không thoải mái, lại không biết nên làm thế nào cho phải. Hắn vẫn luôn đi lòng vòng ở đây, một mình suy nghĩ sự tình. Sau đó lại gặp được người quen.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang