[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 526 : Manh mối khơi ra chính là sát cơ (phần 2)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 02:33 27-12-2025
.
Lưu Cảnh Long đang lật xem một quyển sách mua ở bến thuyền Phù Thủy, là tạp thư liên quan đến đồ sứ ngự dụng của các châu các nước, do Quỳnh Lâm tông rất biết cách buôn bán ở Bắc Câu Lô Châu in ấn.
Hắn đột nhiên nhíu mày, khép sách nhắm mắt lại.
Tại nhà trọ Thúy Điểu ở bến thuyền Long Đầu, Trần Bình An đã tán gẫu với mình rất nhiều, phần lớn đều không nói kỹ càng, không lộ dấu vết.
Có thuyền vượt châu của núi Đả Tiếu rơi vỡ, có kiến càng ở khu vực đông nam Bắc Câu Lô Châu, còn có chuyện đồ sứ bản mệnh ở động tiên Ly Châu quê nhà hắn.
Những đề tài này xen lẫn trong nhiều đề tài khác, không hề nổi bật. Trần Bình An cũng quả thật không cố gắng theo đuổi đáp án gì, phần nhiều là tán gẫu giữa bằng hữu, không gì không thể nói.
Nhưng Lưu Cảnh Long cũng không ngốc. Trong này ẩn giấu một đường dây, có thể chính Trần Bình An cũng không phát giác được.
Thuyền vượt châu của núi Đả Tiếu, một trong mười đại quái nhân của Bắc Câu Lô Châu là Kiếm Ung tiên sinh, sống chết không biết. Thuyền rơi vỡ tại vương triều Chu Huỳnh hùng mạnh nhất trung bộ Bảo Bình châu. Bắc Câu Lô Châu tức giận, thiên quân Tạ Thực xuôi nam đến Bảo Bình châu, đầu tiên là trở lại quê nhà cố quốc, cũng là động tiên Ly Châu của vương triều Đại Ly. Tiếp đó đi đến trung bộ Bảo Bình châu, cản trở thư viện Quan Hồ thuộc bảy mươi hai thư viện, lần lượt tiếp nhận ba người khiêu chiến.
Kỵ binh Đại Ly xuôi nam, hình thành khí thế cuốn sạch một châu. Trong đại tông môn của Bắc Câu Lô Châu, chuyện đồ sứ bản mệnh của động tiên Ly Châu cũng không tính là cơ mật gì. Lúc trước Trần Bình An đã đổi cách xưng hô với mình, từ Tề tiên sinh biến thành Lưu tiên sinh, cuối cùng lại đổi thành Tề Cảnh Long, chứ không phải là Lưu Cảnh Long. Hôm nay Trần Bình An mới là luyện khí sĩ cảnh giới thứ ba, nhất định phải mượn vật bản mệnh thuộc tính ngũ hành, xây dựng lại cầu trường sinh. Trần Bình An học vấn hỗn tạp, lại cố đạt được cân bằng, đã bỏ rất nhiều thời gian công sức vào chuyện tu tâm.
Lưu Cảnh Long thở dài một tiếng, đứng lên đi tới cửa sổ.
Hắn tin tưởng lần này Trần Bình An du lịch Bắc Câu Lô Châu, nhất định là có một mưu đồ rất sâu xa. Hơn nữa phải từng bước thận trọng, còn cẩn thận chặt chẽ hơn khi hắn hành tẩu giang hồ, dùng đủ pháp thuật che mắt tầng tầng lớp lớp.
Lưu Cảnh Long lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ là đồ sứ bản mệnh của ngươi, hôm nay bị nắm giữ trong tay một đại tông môn ở Bắc Câu Lô Châu? Như vậy ngươi phải cẩn thận nhiều hơn, sau này cảnh giới càng cao lại càng phải cẩn thận.
Tâm tình của hắn nặng nề. Nếu là ở Ngai Ngai châu thương gia hưng thịnh, mọi chuyện đều có thể dùng tiền để thương lượng, nhưng Bắc Câu Lô Châu thì sẽ phức tạp hơn nhiều. Nhất là một người xứ khác, muốn nói đạo lý ở Bắc Câu Lô Châu sẽ càng thêm khó.
Lưu Cảnh Long đương nhiên không để ý đứng ở bên cạnh Trần Bình An, cái giá là hắn từ đây lui ra khỏi Thái Huy kiếm tông, hoặc là liên lụy Thái Huy kiếm tông danh dự sụp đổ.
Mà một khi Lưu Cảnh Long hắn đặt chân vào trong đó, chuyện phiền toái sẽ biến thành càng phiền phức, không chừng sẽ dẫn tới càng nhiều các lộ kiếm tiên ban đầu lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.
Đây chính là chỗ đáng sợ của quy củ.
Bắc Câu Lô Châu thích tụ tập thành nhóm. Khi một chuyện có thể đúng cũng có thể sai, không liên quan đến thiện ác tuyệt đối, chỉ cần người xứ khác muốn dựa vào thân phận làm việc, vậy chính là sai. Đối với rất nhiều kiếm tiên của Bắc Câu Lô Châu, ngươi làm như thế chính là đang xin ta xuất kiếm.
Trong lịch sử từng có gia chủ họ Lưu Ngai Ngai châu, đạo sĩ phủ Thiên Sư núi Long Hổ, đều muốn lên bờ Bắc Câu Lô Châu tự mình truy xét hung thủ. Kết quả thế nào, mười mấy kiếm tiên năm cảnh giới cao đã chặn ở đó, không cần ai kêu gọi, đều là tự mình chủ động tụ tập ở bờ biển, ngự kiếm đứng yên. Không một ngoại lệ, bọn họ đều không nói gì với ngươi, chỉ có xuất kiếm.
Đối với chuyện này, những cao nhân ngoài trần thế như Hỏa Long chân nhân, trước giờ đều làm ngơ. Cho dù Hỏa Long chân nhân rất có thể là đại thiên sư khác họ trong truyền thuyết của núi Long Hổ, cũng không có ý ra mặt xoa dịu hay nói giúp.
Hơn nữa một khi giao thủ, kiếm tiên lựa chọn xuất ra kiếm đầu tiên, sau đó sẽ là tình cảnh không chết không thôi. Mỗi khi chết một kiếm tiên, rất có thể sẽ thêm hai người khác nhanh chóng chạy tới chiến trường.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Câu Lô châu rõ ràng nằm ở hướng đông bắc, lại giành được chữ “Bắc” từ Ngai Ngai châu.
Không phục?
Năm xưa xảy ra một vụ ân oán lớn, cả Bắc Ngai Ngai Châu đều sôi sục, phát ngôn bừa bãi với Câu Lô châu. Còn có đại tu sĩ Ngai Ngai châu trắng trợn nhục mạ mấy vị kiếm tu Câu Lô châu chết trận tại Kiếm Khí trường thành, chẳng những như vậy, còn tuyên bố muốn trục xuất tất cả tu sĩ Câu Lô châu ra khỏi biên cảnh.
Sau đó hơn hai trăm kiếm tu vẫn thuộc Đông Bắc Câu Lô Châu, không hẹn mà cùng chuẩn bị ngự kiếm đi đến Bắc Ngai Ngai Châu xa xôi, trong đó có mười vị kiếm tu năm cảnh giới cao. Nửa số kiếm tu năm cảnh giới cao, đều từng rèn luyện lưỡi kiếm tại Kiếm Khí trường thành. Trước khi lên đường, đám kiếm tu này không hề buông lời uy hiếp với Bắc Ngai Ngai Châu, chỉ cùng nhau vượt châu đi xa.
Khi Bắc Ngai Ngai Châu đột nhiên phát hiện, hơn hai trăm kiếm tu của Đông Bắc Câu Lô Châu chỉ cách bờ biển ba ngàn dặm, gần như tất cả tiên gia chữ tông đều muốn sụp đổ. Bởi vì đối phương tuyên bố, muốn dùng kiếm thách thức Bắc Ngai Ngai Châu, ai cũng đừng gấp, từ đông sang tây, người người có phần. Còn như chữ “Bắc” của Bắc Ngai Ngai Châu, không phải các ngươi rất yêu thích sao, cứ giữ lại là được.
Ngoài một nhóm kiếm tu “mở rộng lãnh thổ” này, còn có kiếm tu lục tục không ngừng đi về phía tây xa xôi. Cuối cùng có một lão tú tài đã chặn đường nhóm kiếm tu kia, đối diện với hơn hai trăm kiếm tu, không biết ông ta rốt cuộc đã nói gì. Cuối cùng kiếm tu Đông Bắc Câu Lô Châu cũng không lên bờ quy mô lớn, lựa chọn rút lui trở về bản châu.
Có điều sau đó, Bắc Ngai Ngai Châu cũng không còn chữ “Bắc” nữa.
Lưu Cảnh Long nhớ tới những chuyện cũ năm xưa này, cho dù không tự mình trải qua, chỉ có thể nghe từ tiền bối tông môn, nhưng trong lòng cũng rất khao khát.
Hai vị kiếm tiên của Thái Huy kiếm tông, cũng nằm trong số những người năm xưa vượt châu đi xa, nhưng đều không muốn nói nhiều về chuyện này.
Lưu Cảnh Long chỉ nghe một số người già trong tông môn tán gẫu, nói rằng hai vị kiếm tiên từng có tranh chấp, liên quan đến việc ai trấn thủ tông môn còn ai vượt châu xuất kiếm. Đại khái là một người nói ngươi là tông chủ, nên ở lại, người kia thì nói kiếm thuật của ngươi không bằng ta, đừng đi làm mất mặt.
Lưu Cảnh Long bắt đầu cân nhắc các loại khả năng. hai loại tốt nhất và xấu nhất, cùng với đủ loại trong đó.
Chuyện này cũng giống như Trần Bình An tính toán những cục diện khó khăn lớn nhỏ.
Có điều Lưu Cảnh Long nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy đây là một cục diện phức tạp, rất có thể sẽ tác động đến các phương. Cho nên hắn dự định thu thập tin tức nhiều hơn một chút rồi tính sau.
Hảo tâm giúp đỡ, có một điểm rất quan trọng, đó là đừng gây thêm phiền phức cho người khác.
Lưu Cảnh Long ngồi về chỗ cũ.
Quỳnh Lâm tông sẽ là một điểm bắt đầu khá tốt. Bởi vì tông môn tài nguyên cuồn cuộn này vàng thau lẫn lộn, dò xét tin tức của bọn họ sẽ không rút dây động rừng.
Còn có một môn phái nhiều đời giao hảo với Thái Huy kiếm tông, nghe nói từng mua bán đồ sứ bản mệnh ở động tiên Ly Châu, có thể nói bóng nói gió một phen.
Ngoài ra hắn còn có vài suy nghĩ khác.
Chẳng qua là tuần tự tiến dần, theo đuổi chậm mà không sai, trong ổn cầu thắng.
Sau khi đã có một đường nhánh đại khái, Lưu Cảnh Long liền rót cho mình một ly trà.
Trong mười người trẻ tuổi Bắc Câu Lô Châu hôm nay, Lưu Cảnh Long đương nhiên rất quen thuộc với huynh đệ Dương Ngưng Chân và Dương Ngưng Tính của sở Sùng Huyền, vốn là đạo thai bẩm sinh. Nhất là Dương Ngưng Chân chuyển sang tập võ, càng là một kẻ cố chấp. Dương Ngưng Tính xếp thứ chín còn anh trai Dương Ngưng Chân thì đứng chót, nhưng trên thực tế, vị trí của Dương Ngưng Chân có thể dời lên trước mấy bậc.
Người xếp thứ tư, cũng chính là xếp sau Lưu Cảnh Long, vốn là một tu sĩ sông núi. Hắn là tu sĩ Nguyên Anh hoang dã trẻ tuổi nhất trong lịch sử Bắc Câu Lô Châu, thuộc về loại tu sĩ đáng sợ, có thể giày vò chết đối thủ từng chút một. Ngay cả kiếm tu cảnh giới Ngọc Phác cũng rất khó giết chết hắn.
Hắn dựa vào thần thông pháp thuật, còn dựa vào món nửa tiên binh lấy được nhờ giết ra một đường máu, cùng với một món nửa tiên binh khác năm xưa nhờ cơ duyên “nhặt được”, một công một thủ. Hơn nữa người này tính tình âm trầm, lòng dạ cực sâu, có thù tất báo, được gọi là Khương Thượng Chân bản thổ Bắc Câu Lô Châu.
Có một lần báo thù, một mình hắn đã tàn sát một môn phái tiên gia hạng hai, không lưu lại người sống nào. Chỗ đáng sợ là hắn không lựa chọn quang minh chính đại xông vào sơn môn, mà là ba lần lẻn vào, tính toán lòng người, đến một mức độ có thể gọi là kinh khủng.
Đợi đến khi một kiếm tiên cảnh giới Ngọc Phác dẫn theo mọi người chạy tới, hắn đã rời đi xa. Lão tổ sư của môn phái tiên gia kia vừa nuốt một hơi cuối cùng, kim đan bị bóc ra, nguyên anh bản mệnh bị đốt đèn, cứ như vậy đặt trên nóc nhà tổ sư đường, bốc cháy hừng hực.
Trên núi dưới núi, đều là từng ngọn đèn bản mệnh không ngừng thiêu đốt hồn phách tu sĩ, có một số đã tắt, hóa thành tro tàn, có một số vẫn còn hồn phách sót lại. Một ngọn núi tiên gia vốn linh khí dồi dào, đã trở nên khí tức âm trầm giống như quỷ vực.
Lưu Cảnh Long từng tiếp xúc với đối phương một lần, còn từng xuất kiếm. Nhưng người nọ vừa đánh vừa lui, thậm chí còn nói vài lời thật lòng với Lưu Cảnh Long, cùng với một số nội tình trên núi mà Lưu Cảnh Long chưa nghe bao giờ.
Trong đó liên quan đến chuyện phân tâm, chính là lời khuyên của người này.
Tu sĩ hoang dã này tên là Hoàng Hi.
Hoàng Hi cũng từng làm một số hành động vĩ đại, tóm lại người này trước giờ làm việc khó phân chính tà.
Về phần hai người xếp trước Lưu Cảnh Long. Người đứng đầu thì không cần suy nghĩ nhiều. Chỉ cần hắn chịu ra tay, đối phương nhất định đã thua rồi, cho dù cao hơn hắn một cảnh giới cũng không ngoại lệ. Đây còn là dưới tình huống hắn không sử dụng tiên binh đã nhận chủ.
Cho dù là Lưu Cảnh Long, cũng khó tránh khỏi cảm thấy sùng kính ngưỡng mộ người này. Có điều Lưu Cảnh Long cũng không vì vậy mà nản lòng, trên đại đạo núi cao luôn có núi cao hơn, trước giờ đều như vậy. Hơn nữa Lưu Cảnh Long tin chắc, chỉ cần chênh lệch giữa hai bên không bị kéo giãn quá xa, mình sẽ có cơ hội đuổi kịp.
Còn về người thứ hai, tên là Từ Huyễn. Người này lúc còn chưa sinh ra, đã có mấy tiên gia chữ tông chờ thời cơ hành động, nghe nói cao nhân ngoài trần thế của Trung Thổ Thần Châu cũng nhìn trộm. Trong này tất nhiên liên lụy cực sâu.
Trên đường tu hành, Từ Huyễn cuối cùng đã luyện hóa thành công vật bản mệnh thuộc tính ngũ hành, có thể nói là thần kỳ tuyệt diệu, cảnh sắc tráng lệ. Hắn có hai thị nữ bên cạnh, một người chuyên môn nâng đao cho hắn, đao tên là Khái Châu. Một người khác có nhiệm vụ ôm kiếm, kiếm tên Phù Hạch.
Từ Huyễn là đệ tử duy nhất của kiếm tiên Bạch Thường, người đứng đầu phía bắc của Câu Lô châu, vừa là đại đệ tử vừa là đệ tử cuối cùng.
Tin đồn liên quan đến Từ Huyễn không nhiều, nhưng mỗi cái đều rất kinh hãi thế tục. Chẳng hạn như hắn thật ra là nửa chủ nhân của Quỳnh Lâm tông, mà buôn bán của Quỳnh Lâm tông đã sớm vươn đến Bảo Bình châu, thậm chí là Đồng Diệp châu. Hay như một trong số chí hướng của hắn là đánh bại ân sư Bạch Thường. Gần đây còn có một tin đồn lớn, đó là Từ Huyễn hi vọng có thể kết làm đạo lữ với tông chủ Hạ Tiểu Lương của Thanh Lương tông. Chỉ cần nàng đồng ý, Từ Huyễn hắn sẵn sàng rời khỏi tông môn, chuyển sang gia nhập Thanh Lương tông.
Nhưng dù là đệ tử tuyên bố muốn đánh bại sư phụ, hay là rời khỏi tông môn, đại kiếm tiên Bạch Thường vẫn luôn thờ ơ. Có điều nghe nói hôm nay Bạch Thường đang bế quan, muốn phá vỡ vách chắn cảnh giới Tiên Nhân, đây chắc là nguyên nhân y không cùng đi tới núi Đảo Huyền. Không ai chất vấn khí phách của Bạch Thường, bởi vì trong đời y đã hai lần dấn thân lên đầu thành Kiếm Khí trường thành, ở lại đó gần bảy mươi năm.
Bởi vì Từ Huyễn chưa từng ra tay, cho nên đến bây giờ Bắc Câu Lô Châu cũng không dám xác định, người này rốt cuộc có phải là kiếm tu hay không, càng không cần nói phi kiếm bản mệnh của Từ Huyễn hình dáng thế nào.
Nhưng không ai nghi ngờ việc Từ Huyễn xếp thứ hai trong mười người trẻ tuổi. Bởi vì Từ Huyễn đột phá cảnh giới, trước sau bước vào ba ngưỡng cửa của đại tu sĩ là Động Phủ, Kim Đan và Nguyên Anh, đều có hiện tượng lạ khí thế hùng hồn.
Có người nói thực ra Từ Huyễn đã sớm bước vào năm cảnh giới cao, chỉ là Bạch Thường tự mình ra tay, trấn áp toàn bộ cảnh ượng khác thường.
Mà Từ Huyễn lại là người trẻ nhất trong số mười người, còn trẻ hơn ba tuổi so với Hoàng Hi xếp thứ tư.
Sau đó mới là Lưu Cảnh Long của Thái Huy kiếm tông.
Người xếp thứ năm là một cô gái võ phu. Nếu như không tính Dương Ngưng Chân, cô chính là võ phu thuần túy duy nhất lên bảng.
Người xếp thứ sáu đã chết bất đắc kỳ tử. Sư môn đã truy xét mười mấy năm, nhưng vẫn không có kết quả.
Người xếp thứ bảy, đã đánh một trận với người khác ở núi Để Lệ, cả hai đều thiệt, bị tổn thương đến cơ sở. Cái gọi là nằm trong hàng ngũ mười người, chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Đối phương là một kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh lớn tuổi của môn phái đối địch, rõ ràng là muốn dùng cái mạng của mình hủy đi tiền đồ đại đạo của thiên tài trẻ tuổi này. Đã biết rõ là cạm bẫy, nhưng hắn vẫn không nhịn được lựa chọn ứng chiến, vậy đây chính là kết cục. Trước giờ đại đạo luôn vô tình.
Người xếp thứ tám là Lư tiên tử của núi Thủy Kinh kia.
Nhưng hôm nay lại có một số tin đồn, có vài người mới đã xuất thế ngang trời, hoàn toàn có tư cách bước vào hàng ngũ mười người, thậm chí thứ bậc còn không thấp.
Lưu Cảnh Long mở một ít thiếp chữ và tập tranh, gần đây hắn đang nghiên cứu bút ý chữ triện và nét bút biến hóa trên thiếp chữ thảo. Đây chính là luyện kiếm.
Quan sát nét vẽ truyền thần và thủy mặc trong tranh của danh gia, cũng là luyện kiếm.
Lúc đọc sách, lật tới một câu “sắc xanh gợi rêu non, lưu dấu chữ triện hình chim cổ”, cũng là một phần kiếm ý.
Lưu Cảnh Long vẫn luôn tin chắc, cái gọi là “ta nói đạo lý”, sẽ là một quá trình từ phức tạp đến đơn giản, nước chảy thành sông.
Giống như đọc sách, đọc dày lại đọc mỏng, cuối cùng có thể chỉ lưu lại vài ba câu, giống như nét bút vẽ rồng điểm mắt, lại có thể mang theo cả đời, được lợi chung thân.
Hơn nữa đạo lý căn bản chống đỡ một bụng học vấn, giống như hàng cột và xà ngang của một ngôi nhà, nương tựa lẫn nhau chứ không phải đánh nhau. Cuối cùng đạo tâm sẽ giống như Bạch Ngọc Kinh kia, tầng tầng cất cao đến tận biển mây. Chẳng những như vậy, diện tích ngôi nhà còn có thể mở rộng. Theo sau quy củ nắm giữ càng lúc càng lớn, cái gọi là tự do hữu hạn sẽ dần dần trở thành vô hạn, đến gần với tự do tuyệt đối.
Đêm khuya vắng người, Lưu Cảnh Long vẫn luôn thắp đèn đọc sách.
Mọi người đều cảm thấy hắn đang phân tâm, may mắn cuối cùng vẫn có người không cảm thấy như vậy.
---------
Một bộ áo xanh, dọc theo kênh đào đi về hướng thượng du.
Lúc vào thu, ngày này trong dân gian, Trần Bình An đột nhiên tìm một quán rượu lâu đời, gọi một nồi lẩu thương hiệu.
Có nhiều hào kiệt giang hồ ở bên đó hô to sảng khoái, đầu đổ mồ hôi vẫn hạ đũa như bay. Trong đó một người giang hồ có thể đã từng đọc sách, say bí tỉ, bỗng dưng nói một câu, khiến Trần Bình An phải gọi thêm một bình rượu.
Người kia nói, kẻ yếu chen chúc trong chảo dầu nước sôi lửa bỏng, chính là cái lẩu mà kẻ mạnh hạ đũa trên bàn.
Trần Bình An uống rượu bằng chén lớn, cảm thấy Tống lão tiền bối nói đúng, ăn lẩu uống rượu, tư vị này đúng là độc nhất trên đời.
---------
Thông báo: do một số nguyên nhân khách quan, sắp tới có thể mình sẽ tạm thời ngừng dịch bộ này, hoặc là dịch cầm chừng để xem tình hình. Cảm ơn các bạn đã đồng hành với mình những năm qua, chúc các bạn một năm mới vui vẻ và hạnh phúc.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện