Hủ Hủ Nhược Sinh

Chương 7 : Gọi hồn

Người đăng: losedow

Ngày đăng: 09:23 23-10-2025

.
Tôi cố gắng nghĩ lại, hôm đó là sinh nhật tôi, tôi còn hẹn bạn tối đến nhà chơi. Buổi trưa trên đường về nhà có một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, trông mập mạp chào tôi. Tôi không quen bà ta, đang định hỏi bà là ai thì trên đường đột nhiên xảy ra một vụ tai nạn, hai chiếc xe đâm vào nhau, tiếng động rất lớn. Tôi giật mình, chỉ nhìn từ xa một cái rồi về nhà, sau đó liền thấy trong người không ổn. “Người phụ nữ chào cháu trông như thế nào?” Cô Ba trông rất nghiêm nghị, bố mẹ tôi cũng căng thẳng theo: “Hủ Hủ, bà ta nói gì với con?” “Bà ấy chỉ cười tủm tỉm gọi tên cháu, còn choàng vai cháu rất thân mật. Cháu vừa hỏi bà ấy là ai thì trên đường xảy ra tai nạn…” Tôi thuật lại một cách tuần tự, bố tôi khẽ cau mày: “Hủ Phúc Hiên mở cửa bao nhiêu năm nay, khách khứa đông đúc, Hủ Hủ còn từng được đài truyền hình thành phố phỏng vấn vì đoạt giải thể dục nghệ thuật, có người trên đường nhận ra con bé cũng không có gì lạ.” Cô Ba suy ngẫm một lúc: “Vụ tai nạn đó có chết người không?” “Cháu không biết ạ.” Tôi lắc đầu: “Cháu không đến gần xem.” Tai nạn xe cộ mà! Kiêng kỵ lắm. “Không có ai chết đâu.” Bố tôi nói tiếp: “Hôm bố đưa Hủ Hủ lên thủ đô có đi ngang qua đoạn đường đó, tài xế xe cứu thương còn lẩm bẩm mấy câu, nói là buổi trưa xảy ra tai nạn, có hai chiếc xe đâm nhau, tắc đường một lúc, cản trước nát bét. Lúc đó bố còn đang lo cho Hủ Hủ nên cũng không hỏi nhiều, chắc chắn không có người chết, nếu không thì đã sớm lan truyền khắp nơi rồi.” Cô Ba trầm giọng, quay sang nhìn bố: “Con bé có lẽ bị ám ảnh tâm lý. Hai năm trước chẳng phải nó suýt bị xe đâm rồi hôn mê mấy ngày sao, lần này chắc chắn là bị tiếng va chạm của vụ tai nạn dọa cho hồn phách không ổn định, nói trắng ra là bị rớt hồn. Vận số của con người một khi đã xuống thấp thì rất dễ sinh bệnh, trong bệnh viện lại có đủ thứ linh tinh, đứa nào vận số thấp thì lũ đó sẽ bắt nạt đứa đó. Đúng lúc con bé nhà mình bị rớt hồn, nên mới để chúng nó có cơ hội xen vào. Để cô làm phép gọi hồn cho là được, không có chuyện gì lớn đâu.” “Chị Ba, cái đó…” Mẹ tôi hắng giọng: “Chuyện Hoàng đạo sĩ điểm hóa cho Hủ Hủ chị cũng biết rồi đấy, lần trước nó bị tiếng còi xe dọa cũng đâu có bị rớt hồn, lần này nó lại không đến gần, sao lại…” “Tú Ngọc à, chuyện của mười hai năm trước mà em cứ nhắc đi nhắc lại, chỉ thiếu nước cầm loa ra ngoài đường mà quảng bá thôi. Em thật sự không thể mắc bệnh đãng trí tuổi già được đâu. Hoàng đạo sĩ đó nói con bé nhà mình mệnh tốt, nhưng mệnh tốt thì không thể gặp trắc trở được à!” Cô Ba bật chế độ xả súng liên thanh: “Cứ cho là mệnh hoàng đế đi, thì cũng khó mà tránh được bệnh tật tai ương, cái này gọi là độ hóa, em hiểu không!” “Chị xem chị kìa, Tú Ngọc cũng chỉ hỏi một chút thôi!” Bố tôi thấy mẹ cúi đầu thì không vui: “Nói chuyện tử tế không được à, sao lúc nào cũng như ăn phải thuốc súng thế!” “Tôi nói tử tế thì các người có nghe lọt tai không?” Cô Ba lườm một cái: “Đừng nói Hủ Hủ nữa, nói ngay như ông sếp tổng ở tập đoàn cũ của tôi trước khi nghỉ hưu, tài sản mấy trăm tỷ, ông ta có phúc không, người có thể cưới được ông ta có phải là càng có phúc hơn không. Thế mà bà vợ bé ông ta cưới sau đó nghe nói bị trầm cảm, dăm bữa nửa tháng lại đòi tự tử. Nhà cao cửa rộng còn có chuyện như vậy, các người mới phất lên được mấy năm? Hủ Hủ mới mười hai tuổi, đường đời còn dài, làm cha làm mẹ phải có sức chịu đựng, đừng để con bé chưa sao mà các người đã rối cả lên. Chuyện này không cần lo, trong vòng ba ngày tôi sẽ giải quyết xong!” “Cảm ơn chị Ba.” Mẹ tôi tươi cười trở lại, bà biết tính cô Ba nên thường không dám trêu chọc: “Hoàng đạo sĩ cũng nói Hủ Hủ chỉ gặp một kiếp nạn nhỏ, có thể giải quyết trong ba ngày là em yên tâm rồi.” “Em thôi đi nhé.” Cô Ba bất lực nhìn mẹ: “Lão đạo sĩ đó cho em uống bùa mê thuốc lú gì mà ba câu không rời ông ta thế.” Mẹ tôi ngượng ngùng cười: “Chị Ba, ông ấy nói chuẩn lắm. Năm đó sau khi ông ấy nói xong, mấy người khách ăn sáng trong quán ai cũng thấy thần kỳ. Sau này nhà mình mở nhà hàng, rất nhiều khách cũng là những người ban đầu ăn sáng ở quán mình, họ thật sự đã chứng kiến nhà mình đi lên. Thỉnh thoảng vẫn có người nhắc đến Hoàng đạo sĩ, nói ông ấy giỏi thật!” “Giỏi thì có ích gì, bây giờ em tìm được người ta nữa đâu?” Cô Ba nói một câu làm mẹ tôi im bặt, rồi cô ôm lấy tôi: “Hủ Hủ, không sao đâu, có cô Ba ở đây rồi. Lúc quan trọng vẫn phải dựa vào người nhà mình, cô Ba bảo vệ cháu.” Tôi tựa vào lòng cô, mùi hương trong trẻo trong không khí lại hòa quyện với mùi gỗ đàn hương trên người cô. Không hề xung khắc. Mà còn dễ chịu hơn. Tôi biết, cô Ba là người rất tốt, không có chút lòng dạ xấu xa nào. Hồi nhỏ, mẹ tôi vì hay bị nhầm là bà ngoại của tôi nên có chút tự ti, đến lúc tôi đi học, mẹ không dám đến trường lộ diện. Cô Ba biết chuyện, liền đến hỏi tôi: “Hủ Hủ, cháu có chê mẹ cháu không?” Lúc đó tôi không hiểu chê là gì, chỉ nói thẳng là mẹ già quá, bạn học nhìn thấy sẽ không hay. “Không hay ở chỗ nào?” Tôi lắc đầu, không nói được lý do. Cô Ba không mắng tôi, mặc dù tôi cũng sợ cô nổi giận, nhưng cô chưa bao giờ cau có với tôi. “Hủ Hủ à, mỗi lần phụ nữ sinh con là một lần bước qua quỷ môn quan, qua một lần là già đi mười tuổi. Mẹ cháu đã qua ba lần, già đi ba mươi tuổi. Đến lượt cháu, thực ra mẹ cháu không cần phải qua nữa, nhưng mẹ cháu thương cháu, lại đánh cược thêm một lần. Mẹ cháu già là vì vĩ đại, sinh một đứa là vĩ đại một lần, sinh ba đứa là vĩ đại gấp ba lần. Sau này cháu có thể không có tiền đồ, nhưng không được quên ơn mẹ cháu đã vì cháu mà bước qua quỷ môn quan!” Tôi nghe mà nửa hiểu nửa không, nhìn vào mặt cô Ba, cô lớn tuổi hơn cả bố mẹ nhưng trông lại rất trẻ: “Cô Ba ơi, sao cô không vĩ đại ạ?” “Cô đi chịu tội ấy à!” Cô Ba khựng lại một tiếng: “Về mặt này, cô đúng là không vĩ đại bằng Hàn Tú Ngọc được, cô ấy tuyệt đối là đại công thần của nhà họ Lương chúng ta! Hủ Hủ, mẹ cháu có công đấy!” Kể từ đó, tôi dắt tay mẹ đi học, còn cố tình yêu cầu mẹ đến đón tôi. “Lương Hủ Hủ, bà ấy là bà nội hay bà ngoại của cậu thế?” “Đây là mẹ mình!” Tôi rất tự hào giới thiệu với các bạn: “Mẹ mình già là vì mẹ đã dùng sự vĩ đại gấp ba lần để sinh ra mình, giỏi hơn mẹ của các cậu nhiều!” Mẹ tôi nghe xong liền đỏ hoe mắt. “Hủ Hủ à, ai dạy con những điều này thế?” “Là cô Ba nói với con, nhà họ Lương mình, công lao của mẹ là lớn nhất!” Mẹ tôi mừng đến không ngờ, về nhà vội vàng gọi điện cho cô Ba, xúc động quá mà khóc. Cô Ba liền mắng trong điện thoại: “Hàn Tú Ngọc, uổng cho em còn là bà chủ, có chút bản lĩnh đó thôi à, lớn từng này tuổi rồi còn khóc lóc. Chị nói cho em biết, có tiền rồi thì đi làm đẹp nhiều vào, không vì con cái thì cũng vì bản thân mình, nếp nhăn trên mặt sắp kẹp chết được ruồi rồi đấy, cứ tiết kiệm đi, tiết kiệm đi, đợi lúc Lương Đại Hữu có mùa xuân thứ hai, chị xem em đi đâu mà khóc!” Mấy lời đó làm mẹ tôi tụt hết cả cảm xúc. Người quen đều nói, Lương Hồng Ngọc là người tốt, chỉ có cái miệng là không được, quá độc. Đừng thấy cô Ba ngoài miệng chê mẹ tôi già không chịu chưng diện, nhưng sau lưng lại thường xuyên răn đe bố tôi, bắt ông phải chú ý đến tác phong cá nhân, một khi vượt rào, Lương Hồng Ngọc cô sẽ là người đầu tiên chặt chân bố. Bố tôi chỉ cười cho qua, về nhà còn kể lại cho mẹ nghe như chuyện cười, mẹ cảm thán cô Ba thật tốt, nhưng bảo bà gọi điện cảm ơn cô Ba thì bà không làm được, gọi qua đó lại là một bài giáo huấn dài. Nói tóm lại, cô Ba tuyệt đối là một người nói được làm được. Và cô cũng không phụ lòng mong đợi, dứt khoát chấm dứt “bệnh tình” của tôi. Cô bảo bố tôi đi mua ba cân kê, chuẩn bị thêm một cái bát, một miếng vải đỏ và một con tem đã đóng dấu bưu điện. Bố tôi nhận lệnh liền ra ngoài mua đồ. “Cô Ba ơi, con ma mặt đen đó lợi hại lắm.” Tôi lo cô Ba chuẩn bị quá đơn giản: “Bà cụ mà cháu gặp nói phải tìm cao nhân pháp lực thông thiên…” “Phật Tổ còn chưa đủ pháp lực thông thiên à?” Cô Ba nhướng mày: “Lúc Phật Thích Ca Mâu Ni ra đời, ngài đã đi bảy bước về bốn hướng đông tây nam bắc, nói một câu ‘thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn’, cháu nói xem ngài có đối phó được với thứ bẩn thỉu không?!” Tôi thấy lời này có gì đó không đúng, cô đâu phải là Thích Ca Mâu Ni. Nhưng tôi không dám phản bác, sợ cô lại lên lớp cho tôi. “Hủ Hủ, cô Ba con nói được là được.” Mẹ tôi nói: “Phật lực trên người cô Ba con không phải là hư danh đâu, cô ấy có bản lĩnh thật đấy!” “Câu này đúng.” Cô Ba rất hài lòng với thái độ của mẹ, lấy túi của mình ra, từ bên trong lấy ra một cuốn sách nhỏ bìa gấm đưa cho tôi. “Hủ Hủ, đây là Ma Ha Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh, lát nữa cô đọc cho cháu nghe một lần, chữ nào không biết cô sẽ viết phiên âm cho, hai ngày nay cháu học thuộc đi, tốt cho sức khỏe, có thể dùng trong trường hợp khẩn cấp.” Tôi mở ra xem, chữ viết theo chiều dọc, rất nhiều chữ tôi không nhận ra. “Chị Ba, chị bắt Hủ Hủ học thuộc kinh văn à?” Mẹ tôi ghé đầu qua: “Thế này sao mà thuộc được, em nhìn thôi đã thấy chóng mặt rồi.” “Tâm Kinh chỉ có hai trăm sáu mươi chữ thôi.” Cô Ba tặc lưỡi một tiếng: “Người có ngộ tính cao, đọc mười mấy lần là nhớ được rồi, trẻ con học thuộc còn nhanh hơn. Hơn nữa, học thuộc Tâm Kinh có rất nhiều lợi ích, không cần phải lo lắng gì khác. Chúng ta khoan nói đến việc Tâm Kinh dạy về tính không, khai mở trí tuệ, buông bỏ chấp niệm, nó còn có niệm lực tiêu trừ nghiệp chướng, đạt được tự tại, tăng thêm phúc báo. Đọc nhiều vào, cho dù không phòng được thứ bẩn thỉu, thì cũng có ích cho giấc ngủ và tính cách.” “Tính cách?” Mẹ tôi liếc nhìn cô Ba, hắng giọng không dám tranh luận: “Hủ Hủ, cố gắng học thuộc nhé con.” Từ “Quán Tự Tại Bồ Tát” bắt đầu, cho đến cuối cùng là “Bồ Đề Tát Bà Ha”. Tôi đọc vấp váp, cô Ba rất nghiêm túc giúp tôi ghi phiên âm, sửa lỗi phát âm. Đến khi tôi đọc trôi chảy, cô liền bảo tôi học thuộc lòng: “Hủ Hủ, nhất định phải nhớ câu thần chú cuối cùng, đó là Phật lực. Nếu cháu gặp nguy hiểm, cháu hãy niệm thần chú, đồng thời hét lớn ‘Lương Hồng Ngọc giúp con!’. Cứ hét nhiều lần, cô nhận được niệm lực của cháu, cảm nhận được cháu gặp nạn, sẽ lập tức giúp cháu trợ niệm, Phật quang phổ chiếu, xua đuổi mọi tà ma.” Tôi “vâng” một tiếng, cầm cuốn Tâm Kinh như nhận được bí kíp võ lâm. Cô Ba thấy tôi ngoan ngoãn thì rất hài lòng, cô lấy trong túi ra một chuỗi hạt, rồi nhắm mắt khoanh chân ngồi trên ghế sô pha cạnh giường bệnh của tôi. Trong phòng bệnh yên tĩnh, mẹ tôi không dám làm phiền, kiên nhẫn ngồi đợi một bên. Không biết có phải do mùi hương hay không, tinh thần tôi rất tốt. Rất nhanh đã học thuộc được. Cô Ba dặn tôi phải học cho thật thuộc để phòng khi cần đến. Đợi bố tôi mua đồ về, cô Ba liền dặn dò cặn kẽ các bước gọi hồn. Sau khi trời tối, cô đổ kê vào bát, rồi dùng miếng vải đỏ bọc lại, úp ngược cái bát đựng đầy kê trong miếng vải đỏ. Trước tiên cô bảo tôi nằm ngửa, rồi lại nằm sấp, cô dùng cái bát bọc vải đỏ xoay tròn liên tục trên ngực và lưng tôi, miệng niệm: “Chiếu phía trước, chiếu phía sau, gọi tất cả hồn phách về, Lương Hủ Hủ, về đi, Lương Hủ Hủ về đi…” Bố tôi nghe cô niệm xong liền đứng ở phía trong cửa phòng bệnh phối hợp đáp lại: “Lương Hủ Hủ về rồi, Lương Hủ Hủ về rồi!” Tổng cộng đáp lại bảy lần thì cô Ba mới dừng lại. Tôi lật qua lật lại để phối hợp, cơ thể không có gì bất thường, liếc thấy bố mẹ thì ngược lại mặt mày đầy căng thẳng. Cô Ba và bố tôi phối hợp xong liền mở miếng vải đỏ ra. Bát kê đầy ắp vậy mà lại vơi đi mất một nửa! “Chị Ba, sao lại vơi nhiều thế?!” Đừng nói là bố, ngay cả tôi cũng ngây người! Nếu chỉ vơi đi một chút thì còn có thể giải thích được. Nửa bát kê, đã đi đâu mất rồi? Sắc mặt cô Ba trầm xuống: “Là thứ từ bên ngoài đến, không sao, chúng ta tiếp tục.” Đổ đầy kê, bọc trong vải đỏ, úp ngược bát lại, bảo tôi lặp lại các động tác phối hợp. Đợi cô Ba niệm xong, bố tôi lại đáp lời gọi Lương Hủ Hủ về rồi. Sau đó cô Ba mở miếng vải đỏ ra, lần này chỉ vơi đi một phần ba. Cô Ba rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, lại đổ đầy kê, tiếp tục xoay tròn trên người tôi và niệm chú. Không nhớ cô Ba đã xoay bao nhiêu lần, ba cân kê đã dùng hết. Lần cuối cùng mở miếng vải đỏ ra, kê trong bát đã bằng phẳng với miệng bát. Cô Ba liền đốt con tem đã đóng dấu dưới gầm giường tôi: “Ăn no rồi thì đi đi, ăn no rồi thì đi đi…” Tôi phối hợp đến nửa đêm, mí mắt đã bắt đầu díu lại. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm giác ngoài hành lang phòng bệnh có rất nhiều bóng người màu đen đang ngồi xổm, mỗi bóng người đều bưng một cái bát, bên trong là cơm vàng óng, đang ăn uống ngon lành.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang