Hủ Hủ Nhược Sinh
Chương 12 : Anh ta hình như có thể giúp được con
Người đăng: losedow
Ngày đăng: 09:42 24-10-2025
.
“Lương Đại Hữu, không trách được cô Ba toàn mắng ông, đã lúc nào rồi mà ông còn lải nhải không dứt!” Về đến phòng bệnh, mẹ cặp nhiệt độ cho tôi trước, rồi quay đầu lại gào lên với bố trong cơn tức giận, “Hủ Hủ suýt nữa thì chết, ông còn có tâm trạng ở đó mà uyên thâm với cả lâm thâm!”
“Bà có biết cậu ta là ai không!” Bố tôi đáp lại ngay, “Thành Thiên Kình là tổng giám đốc của Tập đoàn Thực nghiệp Thành Hải, ngành nghề của người ta nhiều lắm, khoáng sản, vật liệu xây dựng, cơ sở hạ tầng, bất động sản và cả nhà hàng, đúng là một gia đình danh giá chính hiệu. Chị Ba của tôi trước đây từng làm kế toán trong công ty vật liệu xây dựng thuộc tập đoàn của họ. Ôi chao, xem cái não của tôi này, chị Ba từng nói vợ của sếp tổng cứ đòi tự tử, tám chín phần mười chính là bà vợ bé của Thành Thiên Kình. Tú Ngọc này, nếu nhà chúng ta có thể bắt được mối quan hệ với Tiểu Thành tổng, thì chỉ trong nháy mắt có thể ở thủ đô…”
“Đã lúc nào rồi mà ông còn có tâm trạng nghĩ đến mấy chuyện này?” Mẹ tôi tức đến thở hồng hộc, “Bây giờ Hủ Hủ đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, ông không lấy cái tinh thần không ngủ nghỉ để nghiên cứu thực đơn ra, lại còn đi nịnh bợ người ta. Tôi nói rõ cho ông biết nhé, cậu Thành Sâm đó đã cứu con gái tôi, tôi cảm ơn người ta, nhưng ngoài chuyện đó ra, cậu ta với nhà mình không có một xu quan hệ nào hết, ông mà còn dám bàn chuyện vô dụng nữa xem tôi có cho ông một trận không!”
“Tú Ngọc, xem bà kìa, sao lại nóng tính thế…”
Bố tôi thở dài một hơi, lấy nhiệt kế dưới nách tôi ra xem, “Cũng được, không sốt. Tôi đang nghĩ, đây đều là duyên phận. Cái tầm cỡ địa vị của nhà họ Thành, bình thường chúng ta muốn quen biết cũng không với tới được, đúng lúc Tiểu Thành tổng cứu Hủ Hủ, lại còn ở phòng bệnh bên cạnh, bà nói xem đây có phải là cơ hội tốt không, sao lại thành tôi đi nịnh bợ chứ, từ này của bà khó nghe quá. Tôi và Tiểu Thành tổng nói thêm vài câu cũng là vì hợp tác kinh doanh sau này, dù sao nhà chúng ta cũng là triệu phú ở thành phố Lâm Hải mà.”
“Ông nghỉ ngơi đi!” Mẹ tôi tức không chịu nổi, “Lúc trẻ ông chỉ là một đầu bếp chuyên nấu cỗ cưới hỏi ma chay ở nông thôn, kiếm được tiền đều là nhờ phúc của Hủ Hủ, là gặp vận may lớn, lại còn triệu phú, thật sự xem mình là nhân vật gì rồi. Nếu Hủ Hủ có mệnh hệ gì, ông cứ đến chỗ Diêm Vương mà nịnh bợ, ông ta có tầm cỡ địa vị cao hơn đấy!”
“Xem bà nói kìa, càng lúc càng mất nết.” Bố tôi bĩu môi, “Tú Ngọc, coi như là tôi sai được chưa, tôi không nên ra ngoài hút thuốc. Nhưng bà cũng thế, trông một đứa trẻ mà cũng ngủ quên được, ở nhà không phải bị suy nhược thần kinh à, sao lúc nóng như lửa đốt lại có thể ngủ say như chết thế? Con bé lấy khăn quàng của bà mà bà cũng không tỉnh à?”
“Tôi…” Mẹ tôi nghẹn lời, “Lúc đó tôi cũng…”
“Không trách mẹ đâu ạ.” Tôi yếu ớt tựa vào đầu giường, “Con không đi lấy khăn quàng của mẹ, là con thấy mẹ qua đây kéo con, nói lên xe, lên xe…”
Có lẽ lên xe rồi, tôi sẽ bị treo cổ chết.
Kể xong đầu đuôi câu chuyện, vẻ mặt của hai ông bà như thể vừa gặp ma.
Bố tôi vội vàng lấy điện thoại ra, lập tức gọi cho cô Ba, “Chị Ba, chị mau về đi, bắt taxi! Em trả tiền xe cho chị, muộn thế nào chúng em cũng đợi! Thứ đó không hề đi, vừa rồi suýt nữa đã treo cổ Hủ Hủ chết rồi!”
“Để tôi nói!” Mẹ tôi nức nở giật lấy điện thoại, “Chị Ba ơi, đáng sợ quá, chị mau lên nhé, cứu mạng với… A, em cũng thấy lạ, Hoàng đạo sĩ nói là kiếp nạn nhỏ mà, nhưng bây giờ em thấy chuyện này không hề giống chuyện nhỏ chút nào… Cái gì? Dùng vải đỏ quấn quanh tay nắm cửa phòng bệnh trước… Ừ, được, em đi làm ngay… Được rồi, chị mau về nhé… Đúng là tà ma mà!”
Tôi nhìn hai ông bà bận rộn, sờ lấy cuốn Tâm Kinh mà cô Ba để lại, ôm vào lòng, cũng được an ủi đôi chút.
Mùi hương dễ chịu trong phòng bệnh đã không còn nữa.
Trước đây, bức tường này cảm giác đều ấm áp, khiến tôi rất dễ chịu, bây giờ cũng đã lạnh đi rồi.
Bất chợt, tôi sờ lên đỉnh đầu mình…
Đúng rồi!
Là mùi hương trên người Thành Sâm.
Chu Tử Hằng đã nói thế nào nhỉ?
Anh ta và Thành Sâm mấy ngày nay vẫn luôn ở phòng bên cạnh chăm người bệnh, hôm nay liền đi, cho nên…
Tôi dùng đầu húc vào người Thành Sâm sẽ cảm thấy dễ chịu.
Anh ta rời đi.
Mùi hương trong phòng bệnh cũng nhạt đi?
Tất cả những chuyện này…
Đều có liên quan đến Thành Sâm?
Cái khó ló cái khôn.
Tôi nắm chặt kinh thư, bà cụ ở giường bệnh bên cạnh từng nói, ở phòng A902, có thể bảo toàn cho tôi bình an mấy ngày.
Bà không nói sẽ bình an mãi mãi, cũng không nói cụ thể là mấy ngày.
Điều này cho thấy, sự bình an là không cố định!
Bà cụ cũng không rõ Thành Sâm sẽ rời đi vào ngày nào!
Nghĩ thông suốt điểm này, tôi có chút kích động.
Có cứu tinh rồi!
“Bố ơi, Thành Sâm còn ở phòng bên cạnh không ạ?”
Người này có thể cho tôi sức mạnh.
Mùi hương có thể cho tôi sức mạnh!
Ít nhất, cơ thể tôi sẽ không vô lực, sẽ không bị sốt.
“Cậu trợ lý Chu đó nói họ về lấy đồ xong là ra sân bay, chắc là đã đi rồi.” Bố tôi vừa xé dải vải đỏ theo lời chỉ dẫn của cô Ba, “Nhưng bố có lưu số điện thoại của Tiểu Thành tổng rồi, Hủ Hủ, con tìm cậu ta có việc gì à.”
“Con…”
Nói thế nào đây?
Dùng anh ta để sạc pin?
Không ổn lắm.
“Hủ Hủ, đợi con khỏe rồi chúng ta lại tìm cậu ta để cảm ơn.” Mẹ tôi cầm lấy dải vải đỏ của bố quấn quanh tay nắm cửa, mặt quay về phía tôi nói, “Đừng nghe bố con nói nhà cậu ta ghê gớm thế nào, ghê gớm đến mấy cũng là chuyện của người ta, không thể để người ta nghĩ cứu mình xong lại bị ăn vạ, làm người không thể như vậy được. Con cứ yên tâm dưỡng bệnh, chuyện sau này người lớn sẽ lo, con không cần phải bận tâm.”
“Mẹ ơi, con cảm thấy, anh ta hình như có thể giúp được con.”
.
Bình luận truyện