Harry Potter And The New World

Chương 50 : Điềm Báo Chết

Người đăng: Lang_Tu_Diep_Truc

Ngày đăng: 20:40 08-09-2019

.
-- Nếu hôm nay mà tụi mình vẫn không gặp được Ron và Hermione trong Hẻm Xéo thì đành gặp mặt hai người bọn họ trên chuyến tàu Tốc Hành Hogwarts vào ngày mai thôi. Harry ảo não nói khi gõ lên viên gạch thứ ba tính từ bên trái phía trên thùng rác ở sân sau của quán Cái Vạc Lủng, cậu lùi lại để cánh cổng đến Hẻm Xéo mở ra. -- Em có linh cảm hôm nay tụi mình sẽ tìm thấy họ thôi, Harry! - Henry cười cười an ủi cậu anh trai mình đôi câu. Hôm nay chỉ có mình hai anh em Harry đến Hẻm Xéo vui chơi. Có vẻ như Elizabeth đang bận bịu làm thứ gì đó bí mật, thậm chí còn từ chối thẳng thừng lời mời cùng đi với tụi nó, đến cả William cũng bị bạn ấy kéo theo nốt. Henry cũng hết cách đối với cô bạn quái gở này, cậu nhận ra mình vẫn bị Elizabeth đánh bại như mọi khi. Hai anh em vẫn như lệ cũ, đến tiệm trang bị Quidditch để ngắm nhìn cây chổi thần Tia Chớp lần cuối cũng (Henry cũng công nhận cây chổi này rất tuyệt). Và trong lúc đang phân vân không biết có nên làm một ly kem bự trước khi trở về khay không thì Harry nghe tên của hai đứa tụi nó bị ai đó gào tướng lên, vang khắp đường phố: -- HARRY! HENRY! Harry quay đầu lại và nhìn thấy cả hai đứa bạn đang ngồi bên ngoài hiên tiệm kem Fortescue. Ron thì mặt đầy tàn nhang đến mức không tin nổi, còn da Hermione thì rám nắng đến hóa nâu luôn. Cả hai đứa đang rối rít vẫy gọi hai anh em Harry. -- Anh thấy linh cảm của em chuẩn chứ? Harry chỉ biết cười trừ khi nghe cậu em trai nói vậy, cậu nhanh chân chạy đến và không quên kéo theo Henry. Cả hai ngồi xuống cạnh hai đứa bạn, Ron nhe răng cười: -- Rốt cuộc cũng gặp được hai người! Tụi này vô quán Cái Vạc Lủng để kiếm mấy bồ, nhưng họ nói hai bồ chỉ đến đây vào buổi chiều.... Uy, Henry, tóc bồ làm sao vậy?! Henry bất đắc dĩ giải thích: -- Chỉ dài ra một chút thôi mà... -- Một chút á? Henry, bồ thử nói xem trong ba tháng tóc có thể mọc dài đến chừng này được hay không, và trông cậu thật giống đám con gái! -- Ron bĩu môi nói Henry nghe thấy mình được bảo là giống con gái, trong lòng nhịn không được khó chịu lên, nhưng những lời Hermione nói lại an ủi cậu được đôi chút. -- Tại sao lại giống con gái, mình thấy Henry nuôi tóc dài nhìn bảnh trai lắm chứ bộ! Harry phải vất vả lắm mới nhịn được cái cười sắp sửa bật ra khỏi miệng khi nhìn thấy sắc mặt thối hoắc của Henry, xong cậu giải thích với hai đứa bạn: -- Tụi mình đã sắm sửa hết đồ dùng cho năm học mới từ ba tuần trước lận. Mà làm sao các bạn biết tụi mình sẽ đến Hẻm Xéo? -- Ba nói! Ron đáp hết sức đơn giản. Ông Weasley là viên chức làm việc ở Bộ Pháp thuật, dĩ nhiên ông phải được nghe nói đến toàn bộ câu chuyện về những gì đã xảy ra cho cô Marge. Hermione hỏi lại Harry và Henry bằng một giọng hết sức nghiêm túc: -- Có thực mấy bồ đã thổi phồng căng bà cô của bồ không, Harry? Harry cố gắng phân bua cho câu hỏi của cô bạn tò mò: -- Tụi mình không cố ý làm vậy mà... -- Tụi mình chỉ... mất tự chủ mà thôi. -- Henry tiếp lời cậu anh trai Ron phá ra cười, nhưng Hermione đanh giọng lại: -- Chẳng có gì đáng cười đâu, Ron à. Thiệt tình mà nói, mình ngạc nhiên là tại sao hai bạn đã không bị đuổi học. Harry nhìn nhận điều đó: -- Mình cũng thấy vậy. Đừng nói chuyện đuổi học, mình còn tưởng là anh em mình sắp bị bắt nữa kia! Nhìn Ron thăm dò, Harry hỏi: -- Ba của bạn có biết tại sao ông Fudge vẫn để tụi mình tự do không? Ron vẫn cười khúc khích, nhún vai đáp: -- Có thể là nhờ chính tên tuổi của hai bồ - Harry và Henry Potter lừng danh, đại khái vậy. Chứ mình mà thổi phồng căng bà cô của mình lên thì thật là không dám tưởng tượng coi Bộ Pháp thuật sẽ làm gì mình. Nhưng mà, nói cho mấy bồ biết, trước khi họ định làm gì thì họ phải đào mình lên cái đã, bởi vì chắc chắn là má đã bóp mũi mình chết trước rồi. Dù sao thì tối nay hai bồ cứ hỏi thử ba mình xem. Tối nay gia đình mình cũng trọ lại quán Cái Vạc Lủng, để sáng mai hai bồ có thể cùng đi với gia đình mình ra nhà ga Ngã Tư Vua, đặng còn đáp tàu Tốc Hành Hogwarts! Hermione cũng trọ ở đó nữa. Hermione gật đầu xác nhận, mặt mày tươi rói: Hồi sáng này ba má mình đã thả mình xuống đây, với tất cả đồ đạc của mình. Harry vui mừng quá: -- Tuyệt cú mèo! -- Vậy tối nay tụi mình nên xin chú Remas, chuyển rương của tụi mình đến đây luôn ha. -- Henry như có điều suy nghĩ bảo. -- Remas? Ai vậy? - Ron nghe tới một cái tên lạ nhịn không được hỏi thăm. -- À, chú ấy là người nhận nuôi tụi mình hiện tại! Harry nói, xong rồi kể lại mọi việc cho hai người bạn, đương nhiên là trừ bỏ những việc không nên biết. Ron vỗ đùi cái đét khi nghe Harry nói Remas lại là ba của cô bạn Elizabeth, khuôn mặt biểu hiện vẻ cổ quái nhìn Henry, Henry mới thèm đi để ý đấy. Ngược lại, trông Herminoe rất vui vẻ là đằng khác. -- Vậy là hai bồ sẽ không về lại nhà của dì dượng khó tính của mình nữa à? -- MÌnh nghĩ là như thế! Vậy mấy bồ đã có đủ hết sách mới và những thứ khác chưa? -- Coi nè, Harry! Ron vừa nói vừa rút ra khỏi túi xách một hộp dài và mở ra: -- Đũa phép mới toanh, đồ riêng nhé! Dài ba tấc mốt, làm bằng gỗ liễu có chứa một cái lông đuôi Bạch kỳ mã. Còn sách thì tụi này cũng sắm đủ rồi... Nó chỉ vô cái túi bự xự đầy nhóc để dưới chân, nói tiếp: -- Ờ, hai bồ có biết gì về cuốn sách Quái Vật gì đó không? Lúc nãy tụi này vừa nói tụi này cần mua hai cuốn đó, thì ông bán sách suýt khóc thét lên luôn. Trên cái ghế, đặt cạnh Hermione không chỉ là một cái túi bự xự như của Ron, mà là có đến ba cái túi to kềnh phồng căng. Harry chỉ tay, hỏi: -- Mấy đống đó là gì vậy Hermione? Cô bé đáp: -- À, mình ghi danh học nhiều môn học mới hơn mấy bồ, đúng không? Mấy bao này đựng sách về Số học, Chăm sóc các Sinh Vật Huyền Bí, sách Tiên tri, Nghiên Cứu về những Ký hiệu Thần bí, Muggle-học,... Ron vừa đảo mắt qua phía Harry và Henry, vừa hỏi Hermione: -- Bồ cần gì học môn Muggle-học chứ? Bồ dư sức biết mọi chuyện về dân Muggle ấy. Hermione đáp một cách hăng hái: -- Nhưng nghiên cứu họ từ quan điểm phù thuỷ thì hấp dẫn lắm chứ! Trong khi Ron cười khẩy, thì Harry hỏi: -- Chứ bộ bồ không định ăn hay ngủ gì hết suốt niên học này sao, Hermione? Hermione tỉnh bơ kiểm tra lại cái ví, không để ý đến sự châm chọc của hai người bạn. Cô bé nói: -- Mình vẫn còn 10 đồng Galleon. Đây là tiền ba má mình mừng sinh nhật của mình vào tháng chín tới. Ba má nói đưa trước cho mình để mình tùy ý chọn món quà sinh nhật vừa ý. Ron nói, ra vẻ ngây thơ: -- Vậy đi mua một cuốn sách đẹp đi! Hermione vẫn giữ vẻ bình tĩnh: -- Không, mình thấy không nên. Mình thiệt tình muốn có một con cú. Ý mình nói là Harry thì có con Hedwig, còn Ron thì có con Errol... Ron cải chính: -- Nhưng mình đâu có con cú nào đâu, con Errol là cú của gia đình. Mình chỉ có mỗi con Scabbers thôi. Nó móc con chuột mập ra khỏi túi áo, đặt con Scabbers đó lên cái bàn trước mặt tụi nó, nói thêm: -- Mình phải kiểm tra nó lại mới được. Coi bộ khí hậu Ai Cập không phù hợp với nó lắm. Con Scabbers trông có vẻ ốm hơn bình thường một tý, và mấy sợi râu của nó bị quặp xuống thấy rõ. Henry nhìn chăm chăm con chuột, nhưng không đợi lâu, cậu nói: -- Ở đằng kia có một tiệm bán sinh vật huyền bí kìa. Tụi mình tới đó thử coi có thể tân trang con Scabbers lại không, và kiếm cho Hermione một con cú luôn. Vậy là bốn đứa trả tiền kem rồi băng qua đường đến tiệm Cầm thú Huyền bí. Bên trong tiệm thiệt là chật chội. Mọi ly mọi tấc của các bức tường đều bị chật kín những cái lồng. Mấy con vật trong lồng, mạnh con nào con nấy gào thét, rên rỉ, gầm gừ, rít sủa, hót hú... khiến cái tiệm ồn ào hết chỗ nói, lại còn bốc mùi nữa chứ! Nhưng khi bốn đứa Harry, Henry, Ron và Hermione bước vào thì lũ động vật trở nên an tĩnh một cách kỳ lạ, nói đúng hơn là khi Henry bước vào cửa tiệm, sóng ma lục trên người cậu đã làm dịu đi tính nết của mấy con vật này. Mụ phù thủy chủ tiệm đứng sau cái quầy đang bận khuyên bảo một lão pháp sư cách thức chăm sóc những con sa giông hai đầu, cho nên tụi nó tranh thủ lúc chờ đợi mà ngắm nghía mấy cái lồng nhốt đủ loại cầm thú. Một cặp cóc tía khổng lồ đang ngồi nhấm nháp một cách nhễu nhão và ê hề những con ruồi xanh đã chết ngắc. Một con rùa tổ chảng có cái mai cẩn ngọc quí chiếu sáng lấp lánh bên cạnh cửa sổ. Mấy con ốc sên màu cam đầy nọc độc thì vừa chậm rãi bò vừa nhễu bọt lên tấm vách của cái chậu kiếng đựng chúng. Có một con thỏ trắng béo múp míp cứ tự biến mình thành một cái nón bằng lụa, rồi khi nổ một cái bốp thì nó lại hiện lại nguyên hình con thỏ. Mèo thì nhan nhản khắp nơi, đủ màu sắc. Quạ thì cả bầy bị nhốt trong lồng. Có cả một rổ những con banh lông màu trứng sữa đang khẽ ngân nga những tiếng gì đó khó hiểu. Và ở quầy có hẳn một cái lồng rộng mênh mông chứa những con chuột đen lông láng mướt đang dùng mấy cái đuôi dài trụi lủi của mình để chơi trò nhảy dây, khi thấy Henry bước vào tiệm, tụi nó đều bị hấp dẫn đến sát bên chấn song sắt, hiếu kì nhìn mấy đứa nhỏ. -- Không hiểu tại sao hôm nay lũ động vật lại an tĩnh đến thế! -- Mụ phù thủy trông tiệm nói thầm khi tiễn lão pháp sư sa giông hai đầu đã rời khỏi tiệm, Ron bèn tiến lại gần quầy. Nó nói với mụ phù thủy: -- Con chuột này của cháu. Từ hồi cháu đem nó đi chơi Ai Cập về, lông nó hơi bị bay màu một chút. Mụ phù thủy bảo: -- Liệng nó lên quầy coi! Mụ rút trong túi ra một cặp kiếng đen nặng chịch. Ron nâng con chuột của nó từ trong túi ra đặt cạnh bên cái lồng những con chuột đen. Giống như mọi thứ sở hữu khác của Ron, con chuột Scabbers là đồ cũ được nhượng lại cho Ron, (nó vốn thuộc về ông anh Percy) nên trông nó có phần xác xơ. Đặt bên cạnh lũ chuột láng e còn trong lồng, trông con Scabbers thiệt là thảm hại. Mụ phù thuỷ bốc con Scabbers lên xem: -- Hừm, con chuột này mấy tuổi rồi? Ron đáp: -- Ai mà biết được! Nhưng chắc hơi già, hồi xưa nó là của anh cháu mà.... Henry không để tâm lắm đến cuộc trao đổi của Ron với mụ phù thủy. Tầm mắt cậu đảo qua đảo lại bầy mèo, tìm trong đó một thứ gì đặt biệt. Rồi bỗng nhiên, một trái bánh lông màu hung nháng lên trong tầm mắt của cậu. đồng thời một tiếng la kêu đau của Ron thốt lên. -- UI DA! Ron thụp xuống khi có một cái gì đó to tướng màu hung phóng từ trên nóc cái chuồng cao nhứt, đáp xuống ngay đầu Ron, rồi chồm tới gầm gừ một cách điên cuồng, nhắm vào con Scabbers. Mụ phù thủy quát lên the thé: -- ĐỪNG! CROOKSHANKS, ĐỪNG! Nhưng con Scabbers đã kịp thời bắn vọt đi, y như một cục xà bông vuột khỏi đôi tay của mụ phù thủy, rớt xuống đất trên bốn chân chè bè ra của nó, và nhanh nhẩu chạy ra phía cửa. Ron kêu lên: -- Scabbers! Con chuột Scabbers hoảng sợ chạy bừa ra cửa, nhưng vẫn chưa để nó đặt một móng chân ra đường, cổ nó đã bị Henry túm được, nhất lên cao cao để tránh trái cầu hung đang gầm gừ dưới chân cậu. -- Cậu bé ngoan, không cần phải chấp nhặt với con chuột già khốn khổ này đâu! Tha cho nó một lần đi! Henry hứng thú bừng bừng nhìn trái cầu màu hung vẫn đang gầm gừ với con Scabbers, nhưng lại dần dần lùi ra xa. Con vật này thật thông minh, nó hiểu ý của cậu, tha một lần, không có nghĩa là lại tha cho lần thứ hai.... Harry, Ron và Hermione sau một trận hoảng hồn mới nhìn rõ được con vật to tướng màu hung suýt chút nữa thì làm tróc một miếng da đầu của Ron là cái đồ vật gì. Đó là một con mèo cực kỳ lớn, hay nói đúng hơn là một con hổ thu nhỏ. Rất tựa như giống mèo Persan với bộ lông dày xù, mắt to tròn với sắc màu đồng, mang ti ti lười biếng lại cạo ngạo vô cùng, và đặc biệt là cái mũi tẹt như thể nó vừa đâm sầm hai lần vô vách tường vậy. Henry hứng thú nhìn chăm chăm con vật to tướng đó, và không một ai để ý đến đôi mắt nâu của Henry đã lặng lẽ chuyển sang màu đỏ rồi lại rút đi nhanh chóng. Cậu đã có được thông tin mình cần. Chú mèo hung hung to tướng này lại mang trong mình một tia huyết thống của miêu thần, loài mèo được nữ thần Freyja – nữ thần của tình yêu, sắc đẹpvà sự sinh sôi – ưu ái, rồi còn nhận được sự chúc phúc với khả năng 'nhìn thấu'vẻ chân thực của thế giới bên ngoài. Vậy đây là cách mà con vật này nhìn thấu được thân phận của Scabbers sao. Mang trong mình huyết thống cao quý nhất của loài mèo, bảo sao nó lại không được bán đi, quả thật con vật này có tư cách để tự chọn chủ nhân cho mình. Henry lắc lắc đầu, cũng giao lại con chuột nãy giờ vẫn đang run rẩy cho Ron, khuỵu gối xuống cho ngang tầm với chú mèo, cậu vẫy tay. -- Đến đây nào, cậu bé! Mụ phù thủy trông tiệm trông rất ngạc nhiên khi thấy con mèo hung khó bảo nhất trong tiệm này lại từng bước từng bước lại gần đứa bé điển trai kia. Crookshanks là một con mèo vô cùng kiêu ngạo, lúc nào cũng làm một bộ dáng cự người ngàn dặm, đến cả bà cũng không quản nổi nó, vậy mà đứa bé kia lại làm được. Hơn nữa, nhìn bộ dán thỏa mãn của chú ta khi được cậu bé vuốt lông mao, mụ phù thủy lại cảm thấy quái dị. Hermione từ lần đầu tiên nhìn thấy con vật này đẫ chấm ngay, nhìn nó... trông đáng yêu cực, giống như nó đang ngạo kiều làm vẻ cau có, bực bội, và cần người thuận mao dỗ dành. Cô bé hâm mộ nhìn Henry đang vuốt vuốt lông mao cho con vật nhịn không được hỏi nhỏ: -- Henry, mình có thể thử vuốt ve nó không? Henry cười cười, bế con vật trong tay và giao nó cho Hermione. Crookshanks có vẻ rất bất mãn vì không được cậu vuốt ve, nhưng vẫn an phận nằm trong lòng Hermione, nó không ngốc, nó biết rõ bên cạnh vị ấy có một tồn tại còn cao quý hơn nó rất nhiều, nó không thể so với người ta được. Điều đó làm nó rất bực bội trong lòng, nhưng bù lại, chủ nhân hiện tại cũng không tệ. Ron nhịn không được cau mày: – Hermione, đừng nói rằng bồ định mua con quái vật ấy làm thú nuôi đấy? -- Tại sao lại không chứ! Quyết định rồi, em sẽ ra thú cưng của chị được không hả, Crookshanks? - con vật rên hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ không phản đối càng làm nét cười trên mặt cô bé ngày càng đậm. Ron hét tướng lên: -- Bồ mua con quái vật đó thật hả? Mặt mày Hermione rạng rỡ: -- Bồ không thấy nó đẹp lộng lẫy sao? Harry nghĩ âu đó cũng là một kiểu quan niệm. Bộ lông hung hung của con mèo quả thực vừa dày vừa xù, nhưng chân cẳng nó hơi bị vòng kiềng, và mặt nó hơi cục cằn, lại tẹt bẹt một cách kỳ cục, như thể con mèo này vừa mới đâm sầm mặt vô một bức tường gạch vậy. Con mèo đang kêu rừ... rừ... một cách mãn nguyện trong vòng tay của Hermione. Ron kêu: -- Hermione ơi, cái con vật đó suýt nữa làm tróc da đầu mình! Hermione bảo: -- Nó đâu có cố ý. Phải hông, hở Crookshanks? Ron có vẻ điên tiết, chỉ tay vào cái cục lông xám đang không ngừng run rẩy trong tay mình chất vấn: -- Rồi đây con Scabbers sẽ ra sao? Nó cần được nghỉ ngơi và thanh thản. Làm sao mà nó có thể yên thân được khi cái con quái đó vờn bên cạnh hả? Con Crookshanks lại nhìn thấy kẻ thù cũ, nhịn không được gầm gè vài tiếng cảnh báo làm con chuột già hoảng hồn, vội chui tọt vào túi áo của Ron, Crookshanks không nhìn thấy được con chuột, lại rên hừ hừ vài tiếng mãn nguyện, cuộn mình trong lòng Hermione. -- Ờ, thôi đừng lo lắng nữa. Crookshanks sẽ ngủ trong phòng ngủ của mình, còn con Scabbers thì ở trong phòng ngủ của bồ, thì có chuyện gì đâu mà lo? Nói xong, cô bé vui vẻ đi tính tiền cho con mèo, Ron thì mặt mày cau có, trả tiền cho bình thuốc bổ chuột, xong, bốn đứa trẻ trở lại quán Cái Vạc Lủng, nhưng chẳng có mấy ai ở đây cả, bọn họ đều đến Hẻm Xéo sắm đồ. Hai anh em Harry tạm biệt Ron và Hermione và bắt một chiếc taxi của dân Muggle về Mayfair để dọn hành lý của tụi nó đến quán Cái Vạc Lủng. Harry háo hức tán dóc với Henry, khi xe chạy qua đường Piccadilly Circus, trong lúc lơ đãng cậu nhìn ra ngoài cửa kính, xong, Harry đã thấy nó. Một thứ gì đó to lớn, đen thui, và trên đầu nó có hai viên gì đó lấp lánh như cái đèn pha, nó làm Harry giật nảy mình. Nhìn rất giống, nhìn thật sự rất giống, một con chó đen lớn, y như cái hình mà cậu đã thấy trên cái tựu sách "Những Điềm Báo Chết: Làm Gì Khi Biết Điều Xấu Nhứt Sắp Xảy Ra" ở tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn.... -- Harry? -- Ha... hả? -- Chuyện gì xảy ra vậy? -- Không, không, có gì! Không có chuyện gì cả.... - Harry toát mồ hôi lạnh, hít sâu một hơi, lắp bắp nói. Chắc chắn là không phải, chắc chắn không phải. Đó chẳng phải là điềm báo chết gì cả, đó chắc hẳn là một chú chó hoang thôi! Và cậu không muốn Henry phải lo lắng về những điều không đâu. Nhưng Harry đã không để ý đến đôi mắt Henry lại một lần nữa đổi màu, liếc nhìn phía sau đuôi taxi, chíu thẳng đến một bụi cây nào đó ven đường.....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang