Harry Potter And The New World
Chương 38 : Chuẩn Bị
Người đăng: Lang_Tu_Diep_Truc
Ngày đăng: 20:27 08-09-2019
.
Mùa hè đang len lén trườn qua những khoảnh sân quanh tòa lâu đài; nền trời và mặt hồ đều đã đổi sang màu xanh lơ của hoa nhạn lai hồng. Trong các nhà lồng kính, hoa bắt đầu nở rộ, cái nào cái nấy to bằng cái bắp cải. Nhưng cảnh trí bên ngoài cửa sổ lâu đài ấy, một khi đã vắng hình bóng lão Hagrid sải bước đi trong sân trường, với con chó Fang bám theo sát gót, thì vẫn chẳng làm cho Harry vui được như trước nữa, dạo gần đây Henry thường xuyên không ở gần cậu nữa, điều đó khiến Harry hơi mất mát nhưng lại nhớ về cơ thể cứng ngắc của Henry vẫn còn trong bệnh thất, cậu lại càng cay đắng hơn. Thực ra, tình cảnh bên trong lâu đài cũng không khá gì hơn, mọi thứ giờ đây bỗng trở nên rối rắm trầm trọng.
Nỗi khiếp sợ lan tràn ghê gớm như những ngày này, khi cụ Dumbledore không còn ở trường nữa. Mặt trời dường như chỉ sưởi ấm được phía ngoài những bức tường tòa lâu đài, rồi dừng lại bên ngoài những khung cửa sổ có chấn song. Bên trong trường, gương mặt người nào cũng lộ nét căng thẳng và sự lo âu. Trong hành lang mà có vang lên tiếng cười thì tiếng cười ấy nghe sao bất thường, gây nhức óc, và thường nhanh chóng nín bặt.
Harry luôn nhớ những lời nói cuối cùng của cụ Dumbledore:
-- Các người sẽ thấy là ta chỉ thực sự rời khỏi trường khi không còn ai ở đây trung thành với ta. Các người cũng sẽ nhận thấy kẻ nào cần tìm kiếm sự giúp đỡ thì luôn luôn tìm được sự giúp đỡ đó ở ngay tại trường Hogwarts này.
Nhưng mà những lời nói ấy liệu có ích gì trong hoàn cảnh hiện nay? Tụi nhỏ biết trông mong vào sự giúp đỡ của ai bây giờ khi mà mọi người đều rối rắm và hoảng sợ y như tụi nó? Hơn nữa tụi nó vẫn chưa kiểm nghiệm được việc con ma Myrthe có phải là học sinh bị tấn công năm mươi năm trước không nữa, mà tụi nó cũng lực bất tòng tâm.
Dĩ nhiên là lực bất tòng tâm, bởi vì tụi nó đâu có được phép đi lang thang một mình, mà phải luôn luôn đi chung cả đám với những học sinh khác trong nhà Gryffindor mỗi khi có việc phải di chuyển trong tòa lâu đài. Hầu hết mấy đứa khác đều có vẻ vui mừng khi được thầy cô lùa đi từ phòng học này sang phòng học khác, nhưng đối với Harry thì chuyện đó thiệt là khó chịu. Nhưng còn có một việc khiến cậu càm thêm tức tối. Draco Malfoy!
-- Tao thiệt lấy làm lạ là sao tụi Máu Bùn còn chưa chịu cuốn gói xéo khỏi trường cho mau. Tao đánh cá năm đồng vàng Galleon rằng đứa chết ngáp sắp tới là ai. Nếu mà không phải con nhỏ Hermione thì thiệt đáng tiếc...
Lúc đó chuông reo, kể cũng là may, vì Malfoy vừa thốt lên mấy tiếng cuối cùng là Ron nhảy phắt ra khỏi chỗ ngồi của mình. Trong lúc mọi người chộn rộn thu dọn sách vở cặp táp, không mấy người nhận thấy Ron chực nhảy xổ vô Malfoy. Harry và Hermione túm lấy chặt hai cánh tay Ron giữ nó lại, nhưng Ron gầm gừ:
-- Buông ra, để mình đánh cho thằng đó một trận. Mình cóc sợ, mình cũng không cần cây đũa phép cùi của mình, mình sẽ nện thằng mất dạy đó bằng nắm tay không...
Phía trên đầu tụi nhỏ, thầy Snape đang quát:
-- Mau lên! Tôi còn phải đưa tất cả các trò qua lớp Dược thảo học nữa chớ!
Cả lớp sắp hàng đôi kéo nhau đi theo thầy, bọn Harry, Ron và Hermione lẽo đẽo đằng sau chót, Ron vẫn ra sức vùng vằng trong sự kềm kẹp của hai đứa bạn. Tụi nó chỉ yên tâm chịu thả Ron ra sau khi thầy Snape đã đưa chúng ra khỏi lâu đài, và để chúng đi băng qua mấy thửa vườn trồng rau đến khu nhà lồng kính.
Cuối buổi học Dược thảo, giáo sư Sprout hộ tống cả đám học trò nhỏ sang lớp học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám. Ba đứa vô lớp thầy Lockhart, vừa chui tọt xuống bàn cuối cùng trong phòng học để ngồi như mọi khi. Vừa lúc đó thầy Lockhart nhảy vô phòng khiến cả lớp tròn xoe mắt ngó. Thời gian này, trong khi tất cả những giáo sư khác còn lại trong trường đều có vẻ u trầm đi ít nhiều, thì thầy Lockhart trông vẫn hí hửng như thường.
Thầy đứng trước lớp cười tươi rạng rỡ với mọi người, kêu lên:
-- Vui lên nào! Sao mà ai cũng thuỗn mặt ra như vầy?
Bọn học trò trao nhau những cái nhìn dễ nổi sùng, nhưng không ai trả lời thầy Lockhart.
-- Không lẽ mọi người không nhận thấy gì sao?
Thầy Lockhart nói thong thả như thể đám học trò đều là một lũ ngốc.
-- Tai họa đã qua rồi! Thủ phạm đã bị bắt...
Dean vọt miệng hỏi lớn:
-- Ai nói vậy thầy?
Bằng giọng của một người đang giảng giải "một cộng một là hai", thầy Lockhart nói:
-- Chàng trai trẻ thân mến ạ, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật không đời nào bắt lão Hagrid nếu như không chắc chắn trăm phần trăm là lão ấy có tội.
Ron lên tiếng, còn lớn tiếng hơn cả Dean:
-- Ờ phải, đời nào!
Thầy Lockhart vẫn nói tiếp, giọng hết sức tự mãn:
-- Này trò Ron, ta dám nói là ta biết rõ chi tiết về việc bắt lão Hagrid nhiều hơn trò biết đấy, Ron ạ.
Ron há miệng định cãi lại, nhưng nó đành phải ngậm miệng lại giữa chừng câu vì bị Harry đá cho một cái đích đáng dưới gầm bàn. Còn Hermione nhắc:
-- Lúc đó tụi mình đang tàng hình, coi như mình đâu có mặt ở đó. Không nhớ sao?
Cơn hồ hởi phấn khởi đáng ghét của thầy Lockhart, như muốn nói rằng thầy đã dư biết từ lâu là lão Hagrid không xài được, cùng với sự tin tưởng ngây thơ của thầy rằng toàn bộ chuyện rắc rối lâu nay đã tới hồi chấm dứt, làm cho Harry ghét giận đến nỗi cậu chỉ muốn vứt phăng cuốn "Lang thang cùng Ma cà rồng" đi cho rồi. Vào bữa điểm tâm sáng hôm sau, Ron cay đắng nói:
-- Hồi tụi mình luyện thuốc Đa dịch, tụi mình lê la hết giờ ngày giờ trong nhà vệ sinh nữ, mà con ma khóc nhè thì chỉ cách tụi mình ba buồng tắm chứ mấy, lẽ ra lúc đó tụi mình đã có thể hỏi chị ấy... chứ bây giờ...
Làm sao trốn được các giáo sư một lúc đủ lâu để lẻn vô nhà vệ sinh nữ, (nhà vệ sinh nữ nhé), đã vậy cái nhà vệ sinh nữ ấy lại nằm kế bên cái hiện trường đã xảy ra cuộc tấn công đầu tiên. Nghe ra không có kế nào có vẻ khả thi cả.
Nhưng trong tiết học đầu tiên của buổi học hôm ấy, vào giờ Biến, một vấn đề nảy sinh đã đánh văng khỏi đầu óc bọn trẻ mọi ám ảnh của Phòng chứa Bí mật. Lần đầu tiên trong vòng nhiều tuần lễ nay, bọn trẻ có một mối lo lớn hơn mối lo về quái vật trong Phòng chứa Bí mật. Ấy là giáo sư McGonagall, sau khi vào học được mười phút, thông báo cho bọn trẻ biết về lịch thi. Kỳ thi sẽ bắt đầu vào đầu tháng sáu, nếu tính từ lúc ra thông báo thì chỉ còn đúng một tuần lễ nữa.
Vừa nghe xong, Seamus rú lên:
-- Thi hả? Tụi mình vẫn còn phải thi nữa hả?
Có một tiếng nổ lớn đằng sau Harry, vì cây đũa phép của Neville tuột rớt xuống làm tiêu một cái chân bàn. Giáo sư McGonagall lập tức dùng cây đũa phép của mình hô biến cho cái chân bàn tái hiện ra. Xong giáo sư quay lại phía Seamus, nghiêm nghị, lạnh lùng bảo:
-- Toàn bộ lý do khiến nhà trường vẫn phải hoạt động trong những ngày này, chính là để cho các trò được học hành chu đáo. Vì vậy những kỳ thi vẫn diễn ra như bình thường, và cô tin rằng tất cả các trò đều sẽ cố gắng học hành chăm chỉ.
Học hành chăm chỉ! Harry không thể nào nghĩ ra là vẫn phải thi cử khi mà lâu đài đang ở trong tình cảnh như vầy, nếu có Henry ở đây thì tốt rồi...
Khắp phòng dậy lên tiếng rì rầm phản đối khiến giáo sư McGonagall càng thêm cáu kỉnh một cách rầu rĩ:
-- Chỉ thị của giáo sư Dumbledore là cố hết sức giữ cho trường chúng ta vẫn hoạt động bình thường. Và, có lẽ cô cũng không cần phải nói ra, điều đó có nghĩa là phải bảo đảm được chất lượng học tập trong niên học này của các trò, xem các trò tiếp thu được bao nhiêu.
Harry ngó xuống hai con thỏ trắng mà cậu có nhiệm vụ biến thành hai chiếc dép. Cậu đã học hành được bao nhiêu trong niên học này, tính đến nay? Kiến thức của cậu thật không đủ xài được cho một kỳ thi. Vẻ mặt của Ron còn thê thảm hơn cả Harry. Trông mặt Ron thì cứ như thể nó vừa nhận được lệnh đi vô khu Rừng Cấm mà sống vậy. Ngược lại trông Hermione hăng hái hơn hẳn sau buổi suýt chút bị tấn công.
Ron giơ cây đũa phép te tua của mình lên mà hỏi Harry và Hermione:
-- Mấy bồ có thể nào tưởng tượng ra được là mình sẽ thi bài phép thuật với cây đũa phép này không?
Cây đũa phép bắt đầu huýt sáo véo von.
Ba ngày trước kỳ thi thứ nhất, giáo sư McGonagall lại đưa ra một thông báo khác ở bữa điểm tâm. Giáo sư vừa nói:
-- Cô có một tin tốt lành...
... thì cả sảnh đường, thay vì im lặng, đã vội nhao nhao lên:
-- Thầy Dumbledore trở về!
Một cô bé bên nhà Ravenclaw thét lên:
-- Đã bắt được Người kế vị Slytherin!
Còn Wood thì gầm như sấm nổ:
-- Tiếp tục các trận thi đấu Quidditch!
Khi sự huyên náo lắng xuống, giáo sư McGonagall nói:
-- Giáo sư Sprout đã báo cho cô biết là nhân sâm nay đã đủ trưởng thành để thu hoạch và chế biến. Đêm nay, chúng ta có thể hồi sinh những người đã bị hóa đá. Cô khỏi cần nói chắc các con cũng hiểu, là một trong những người bị hóa đá ấy có thể sẽ nói cho chúng ta biết ai, hay cái gì, đã tấn công họ. Cô hy vọng khi niên học kinh khủng này kết thúc thì thủ phạm đã bị bắt rồi.
Tức thì nổ ra một trận hoan hô ầm ĩ. Harry ngó qua bên bàn ăn nhà Slytherin thấy Draco Malfoy chẳng thèm hưởng ứng cuộc reo mừng này, và Harry không hề lấy đó làm lạ. Tuy nhiên Ron tỏ ra vui hơn mấy ngày qua. Nó nói nhỏ với Harry:
-- Vậy là tụi mình cũng khỏi cần phải hỏi thăm con ma khóc nhè Myrtle làm gì há?
Vừa lúc đó, cô bé Ginny đến ngồi bên cạnh Ron. Trông cô bé hết sức căng thẳng, lo âu. Harry để ý thấy hai bàn tay cô bé đặt trên đùi một cứ vặn vẹo nhau một cách khổ sở.
Ron vừa múc thêm cháo vô dĩa của mình vừa hỏi em gái:
-- Có chuyện gì vậy?
Ginny không nói gì, nhưng liếc lên ngó xuống dãy bàn ăn của nhà Gryffindor với nét mặt sợ sệt gợi Harry nhớ đến một người, nhưng cậu không thể nghĩ ra là người nào. Ron vẫn ngó em gái, bảo:
-- Cứ nói ra đi.
Bỗng nhiên Harry sực nghĩ ra Ginny giống ai. Cô bé lắc lư trên chiếc ghế của mình, trông y chang Dobby khi con gia tinh này sắp sửa tiết lộ điều bí mật bị cấm đoán.
Ginny cẩn thận tránh không ngước nhìn Harry, lầm bầm nói:
-- Em, em phải nói với mấy anh chị một điều.
Harry hỏi:
-- Điều gì vậy?
-- Có chuyện gì cứ nói đi, Ginny! Tụi chị sẵn sàng nghe đây! -- Hermione nhẹ nhàng nói
Ginny có vẻ như đang đắn đo lựa chọn từ ngữ. Ron sốt ruột hỏi dồn:
-- Chuyện gì?
Ginny há miệng nói, nhưng chẳng thốt ra được tiếng nào. Harry chồm tới trước, nói nhỏ để cho chỉ có Ron, Hermione và Ginny là nghe được:
-- Có phải chuyện liên quan đến Phòng chứa Bí mật không? Em thấy cái gì đó phải không? Có ai đó đã hành động quái gở hả?
Ginny hít sâu một hơi và đúng lúc cô bé sắp bắt đầu nói thì Huynh trưởng Percy xuất hiện, trông mệt mỏi xanh xao hết sức:
-- Nếu em đã ăn xong thì nhường chỗ cho anh, Ginny à. Anh đang đói chết được đây. Anh vừa mới xong ca trực tuần tra canh phòng ban đêm.
Ginny nhảy bắn ra khỏi ghế như thể bị điện giựt. Cô bé nhìn trộm Percy với ánh mắt hoảng sợ, né tránh, và lỉnh nhanh đi chỗ khác. Cô bé ra khỏi Đại Sảnh Đường, bước loạn trên hành lang vắng người, tâm trạng cô bé rất rối, cô không giữ được lời hứa với Henry, cô vẫn tìm lại cuốn sổ đó, khi thấy ba người Harry lấy ra cuốn sổ ra mà bàn luận, cô bé một phen sửng người, có một loại bản năng thôi thúc cô bé lấy lại nó nhưng lời hứa với Henry khiến cô kiềm lại, nhưng cuối cùng cô bé vẫn bị bản năng của mình đánh bại.
"Haizz, cuối cùng em vẫn lấy lại nó sao?"
Ginny lạnh cả người, cứ như cô vừa mới bị dội một gáo nước lạnh. Rồi một giọng nói như hư vô nhưng lại vô cùng quen thuộc vang lên bên tai khiến cô giật nảy mình, là Henry! Giọng nói của anh Henry!
-- Anh, anh Henry!? -- Ginny một phen hoảng sợ
"Ờ, là anh!"
Giọng Henry tiếp tục vang lên nhưng lần này trong giọng nói của cậu có chút gì đó khàn khàn, có chút gì đó giống như... có chút trưởng thành hơn?!
"Không còn nhiều thời gian nữa, em chỉ cần làm theo lời anh nói là được!"
----------------------------
Tối đó Harry dự định sẽ đi ngủ sớm để khỏi phải suy nghĩ lung tung đủ thứ điều mà cậu khổ não không thôi, nhưng một việc xảy ra khiến cậu không thể không nán lại phòng sinh hoạt chung cho đến khi chỉ còn một mình cậu còn thức.
Harry quan sát khắp căn phòng để chắc rằng không còn ai ở đây, sau đó cậu mới lôi kéo chiếc áo tàng hình đã được cậu giấu nhẹm dưới mông từ sớm. Harry thì thầm:
-- Henry, Henry, em còn ở đó không?
"Em ở đây, Harry! Anh chuẩn bị xong rồi chứ?"
Giọng của Henry vang lên bên tai cậu, Harry cảm thấy tim cậu cứ đập thình thịnh mãi trong lòng ngực vì hồi hộp lẫn hưng phấn. Chả là cậu em trai dạo gần đây bỗng nhiên mất tích của cậu lại xuất hiện và bảo cậu một tin tức kinh ngạc khi em ấy theo dấu những con nhện trong lâu đài.
"Em đã tìm thấy con quái vật mà tụi mình đã nhìn thấy trong cuốn nhật ký, nếu anh muốn xác định một số tin tức nào đó thì em nghĩ con quái vật đó có thể cho anh biết. Tối nay, hãy lấy áo tàng hình, chỉ một mình anh thôi Harry, em không nghĩ rằng Ron và Hermione thích nơi tụi mình sắp phiêu lưu đâu!"
Harry tung cái áo khoác, trùm lên mình cậu và lặng lẽ rồi trèo qua cái lỗ thủng trên chân dung Bà Béo mà ra ngoài.
-- Tụi mình sẽ phải dắt con Fang cùng đi. Nó đã quen việc đi vô rừng với bác Hagrid, có nó biết đâu lại được việc.
Harry thì thầm khi bước ra hành lang. Giọng của Henry đáp lại khiến tâm Harry vốn luôn thấp thỏm khi nghĩ rằng cậu sẽ biến mất mà để lại Harry một mình rốt cuộc cũng thả xuống. Đi xuyên qua lâu đài, vừa đi vừa tránh đụng đầu các thầy cô cánh gác tuần tra vào lúc này còn hãi hùng hơn những lần trốn ngủ trước. Cuối cùng Harry cũng lần ra được tới tiền sảnh, đẩy cái chốt của cánh cửa khổng lồ bằng gỗ sồi, nhẹ nhàng lách mình qua, cố gắng không gây một tiếng kèn kẹt nào, rồi thoát ra ngoài khoảnh sân đầy ánh trăng.
Hai đứa sải chân dẫm trên lớp cỏ đen thui, băng ngang mảnh vườn rộng. Cậu tới trước cửa nhà lão Hagrid, cánh cửa sổ nhà lão tối thui làm tăng thêm vẻ buồn thảm. Harry đẩy cánh cửa ra, con Fang nhảy chồm lên, mừng như điên khi được thấy lại bạn bè. Harry sợ tiếng sủa reo mừng như pháo nổ của con chó có thể đánh thức cả lâu đài dậy. Cậu vội lấy cho Fang mấy viên kẹo mật trong cái hộp thiếc để trên nóc lò sưởi. Nhờ mấy viên kẹo này, hai hàm răng của con Fang dính chặt nhau và nó thôi sủa.
Harry để lại tấm áo tàng hình trên bàn của lão Hagrid. Khu Rừng Cấm tối đen như hũ nút nên cũng không cần tấm áo tàng hình lắm. Harry vỗ về bắp đùi con chó, bảo:
-- Đi thôi, Fang, tụi mình đi dạo một lát coi.
Fang mừng quýnh phóng theo thằng bé ra khỏi nhà và chạy bắn tới bìa rừng. Ngang qua một cây phong, Fang sung sướng giơ một cẳng sau lên tưới cây.
Harry rút cây đũa phép của nó lẩm bẩm:
-- Lumos! [ (Có nghĩa là: Ánh sáng) ]
Lập tức một ngọn đèn nhỏ xíu xuất hiện ở đầu đũa, vừa đủ sáng để cậu dò tìm được dấu vết của những con nhện trên lối đi. Harry chĩa cây đũa phép xuống mặt cỏ, xăm xoi một hồi cậu mới tìm thấy: có hai con nhện lẻ đang vội vã chạy trốn ánh sáng của ngọn đèn cây đũa phép, chúng lẩn vào sau một gốc cây. Và chúng nhanh chóng lẫn vào rừng cấm.
-- Chúng quả thật dẫn vào rừng cấm!
Vẻ mặt Harry cười thảm, thú thật là cậu không thích rừng cấm cho lắm.
"Vào thôi nào, bên trong còn có một bất ngờ nhỏ cho anh đấy, Harry!"
Tiếng cười khúc khích của Henry khiến Harry tích đủ can đảm và.... cậu tiến vào rừng cấm, Fang chạy loanh quanh, hít hửi đánh hơi những gốc cây và đám lá. Nhờ ánh sáng của ngọn đèn cây đũa phép, Harry lần theo được dấu của bầy nhện di chuyển dọc theo lối đi. Cậu đi theo lũ nhện có đến hai mươi phút, không nói năng gì, chỉ chăm chú lắng nghe động tĩnh, nhưng cậu cũng chẳng nghe thấy gì khác hơn tiếng cành khô gãy và tiếng lá xào xạc.
Càng đi sâu vô trong rừng, cây cối càng trở nên rậm rạp hơn, đến nỗi không còn thấy được cả những ngôi sao chi chít trên bầu trời phía trên cao. Chỉ còn lại ánh sáng duy nhất giữa biển đêm đen mênh mông là ngọn đèn ở đầu cây đũa phép của Harry. Qua ánh sáng đó, Harry thấy mấy con nhện dẫn đường đã bắt đầu rẽ lối mòn.
Harry dừng bước, cố gắng tìm hiểu xem chỗ mà lũ nhện đang tới là đâu, nhưng xung quanh, ngoài vùng ánh sáng nhỏ nhoi của ngọn đèn đầu cây đũa phép, là một vùng hoàn toàn đen đặc. Lần trước Harry cũng không đi vô rừng sâu dữ như lần này. Cậu còn nhớ rất rõ lần đó, cũng ở trong chính khu rừng này, lão Hagrid đã khuyên tụi nó đừng bao giờ rời bỏ lối đi. Nhưng giờ đây lão Hagrid đang ở cách xa Harry hàng dặm, có lẽ đang bị nhốt trong nhà tù phù thủy Azkaban. Và những lời cuối của lão dặn dò tụi Harry chỉ vỏn vẹn là hãy theo dấu những con nhện.
Có cái gì đó ẩm ướt chạm vào tay Harry khiến cậu giật mình nhảy lùi ra sau, dẫm phải chân Ron. Nhưng hóa ra đó chỉ là mõm của con Fang. Harry hơi lưỡng lự rồi.
"Đi tiếp đi anh trai!"
Dưới sự thúc dục của Henry, Harry cắn răng, tiếp tục đi theo những cái bóng chập chờn của lũ nhện, tiến vào sâu hơn nữa trong khu rừng. Lúc này không thể đi nhanh được, vì trong bóng đêm, những gốc cây và rễ cây lồi lên trên mặt đất làm con đường cậu đi trở nên hết sức gồ ghề trắc trở. Harry cảm nhận được hơi thở nóng hổi của con Fang phà vào bàn tay. Và cứ đi được một chút cả hai lại phải dừng lại để quơ đèn nhìn xem lũ nhện đã đi tới đâu.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ. Áo chùng móc vô bụi gai và những cành cây thấp là xà. Một lát sau Harry nhận thấy mặt đất hình như đổ dốc, mặc dù cây cối vẫn mọc khít rịt không thay đổi.
Bỗng nhiên con Fang phát ra một tiếng sủa lớn, âm vang, làm cho cả Harry hết hồn, thiếu điều vuột hết da. Nhưng giọng Henry lại vang lên khiến Harry thở phào:
"Đừng lo lắng, anh trai! Nghe thử đi, bất ngờ cho anh đến rồi đấy!"
Harry nghiên đầu lắng nghe. Đâu đó bên cánh phải, có một vật gì to lớn lắm đang bẻ gãy cành lá để mở đường qua khu rừng. Bỗng dưng bên phải cậu sáng lòa ánh đèn pha, đặc biệt trong bóng đêm đen thui ánh sáng càng lóa mắt, đến nỗi cả Harry bất giác giơ tay lên ngang trán để che mắt. Con Fang tru lên và co giò chạy trốn, nhưng bị kẹt vô mấy bụi gai nên càng tru lên thảm thiết hơn.
Nhưng sau một lúc chẳng thấy chuyện gì xảy ra, Harry hơi he hé mắt, chợt thấy chiếc xe của ông Weasley đang nằm chơ vơ ở đó, dưới một vòm cành lá rậm rạp, đèn pha ở đầu xe đang chiếu sáng.
-- Ôi, rừng rú đã biến nó thành xe hoang rồi...
Harry tiến đến bên chiếc xe. Hai bên hông xe bị trầy trụa và bê bết bùn sình. Rõ ràng là nó cũng đã tự một mình bươn chải loanh quanh khu rừng. Fang không có vẻ gì khoái chiếc xe lắm. Nó cố gắng bám sát chân Harry, và Harry cảm thấy được con chó đang run cầy sấy. Từ từ thở chậm lại, Harry cất cây đũa phép của nó vô túi áo.
-- Vậy đây là bất ngờ mà em nói sao Henry?
"Sao nào, bất ngờ lắm phải không?"
Giọng mong đợi của Henry vang lên khiến Harry không thể nói gì hơn.
"Vào đi Harry, nếu có chiếc xe, tụi mình sẽ tới nơi đó nhanh hơn đấy!"
Harry gật đầu, định bụng mở cửa xe mà bước lên chiếc xe. Đột nhiên một tiếng "cách" thiệt to vang lên và Harry bỗng cảm thấy có cái gì đó vừa dài vừa lông lá quắp ngang thân, nhấc cậu lên khỏi mặt đất, khiến cậu bị treo lơ lửng trên không, mặt ngó xuống đất. Harry hoảng sợ, ra sức vùng vẫy, nhưng cậu lại nghe thêm một tiếng "cách" nữa, con Fang rên rỉ và tru lên thống thiết. Trong nháy mắt, Harry bị cuốn đi vào tuốt trong rừng sâu với tiếng Henry la lên:
"Harry!!"
Với cái đầu thòng xuống, Harry nhận thấy mình bị một con quái vật có sáu cái chân dài cực kỳ và đầy lông tha đi. Hai chân trước của quái vật quặp chặt Harry trong đôi càng đen bóng. Đằng sau nó, Harry có thể nghe tiếng chân của một quái vật khác, hẳn là đang quắp con Fang. Lũ quái vật đang tiến vào sâu giữa rừng, Harry nghe tiếng con Fang đang cố vùng thoát khỏi càng của con quái vật thứ hai. Con Fang còn sức rống lên rền rĩ, chứ Harry thì dù rất muốn gào thét vẫn không thể thốt được lời nào. Có vẻ như tiếng nói của cậu đã bị bỏ lại với chiếc xe ở trảng trống trong rừng. May mắn là cậu và Henry không bị tách ra, cậu cảm thấy cả người mình lạnh ngắc như bị dội một gáo nước đá, cảm giác quen thuộc như lần đầu cậu nhận ra Henry vậy.
Harry không thể nào biết được cậu bị quái vật quắp đi như vậy trong bao lâu. Harry chỉ biết thình lình bóng tối nhạt đi một chút để cậu có thể nhìn thấy mặt đất đầy lá rơi giờ đây đã lúc nhúc lũ nhện. Vươn dài cổ ra ngó nghiêng ngó ngửa, Harry nhận thấy mình đã đến bên mép một cái hố rộng. Cái hố này quang đãng không bị cây cối che khuất, nên nhờ ánh sao trên trời soi mờ mờ xuống đáy hồ, mà Harry thấy bày ra một khung cảnh tồi tệ nhất mà cậu từng nhìn thấy trong đời.
Những con yêu nhền nhện. Không phải những con nhện bé tí bò lê ngổn ngang giữa đám lá khô trên mặt đất, mà là những con nhện kếch xù như những cỗ xe ngựa, có đến tám mắt, tám chân, đầy lông lá, và đen ngòm. Tên khổng lồ nhền nhện đang quắp Harry mở đường xuống hố qua một cái bờ cựu kỳ dốc, đến một cái mạng nhện khum khum mờ mờ giăng ngay ở trung tâm cái hố. Những con nhền nhện khổng lồ khác xúm xít chung quanh mạng nhện, giơ càng lên nhấp lách cách một cách hào hứng trước cảnh đồng bọn đem về những con mồi có vẻ ngon lành.
Khi con nhền nhện khổng lồ thả mồi ra, Harry té chổng kềnh xuống đất rồi lồm cồm bò dậy. Fang cũng bị té uỵch xuống bên cạnh. Fang không còn tru sủa gì nữa, chỉ nằm co ro một chỗ, im thin thít. Harry bỗng nhận ra con nhền nhện kếch xù đã quắp cậu tha về đây đang nói gì đó. Cũng khó nghe ra nó nói gì, vì cứ mỗi tiếng thốt ra đều được đệm bằng tiếng càng nhắp lách cách.
"Nó đang kêu "Aragog! Aragog!""
Giọng của Henry vang lên khiến Harry hơi an tâm một chút, rồi nhìn chung quanh. Từ chính giữa cái vòm mạng nhện mờ mờ thong thả hiện ra một con nhền nhện và chân cẳng con nhền nhện này có màu xám, còn những con mắt trên cái đầu có càng thì màu trắng đục. Con nhền nhện này mù.
Vừa nhắp càng một cách sốt ruột, con nhền nhện mù được gọi là Aragog lên tiếng hỏi:
-- Cái gì đó?
Bây giờ Harry đã có thể nghe rõ hơn lũ nhện nói gì. Con nhền nhện đã bắt được Harry trả lời:
-- Người.
Aragog nhích tới gần hơn, tám con mắt trắng đục của nó đảo quanh mơ hồ.
-- Có phải bác Hagrid không?
Con nhền nhện bắt được Ron đáp:
-- Người lạ.
Aragog quạu quọ nhắp càng ra lệnh:
-- Giết chúng đi. Ta đang ngủ...
Harry la to:
-- Chúng tôi là bạn của bác Hagrid.
Trái tim cậu dường như đã nhảy khỏi lồng ngực mà vọt lên tới cổ họng, vì cậu nhận ra rằng cái con nhện khổng lồ đây có thể là con quái vật mà năm mươi năm trước lão Hargid đã lén nuôi và là "Con quái vật trong phòng Chứa Bí Mật".
Lách cách lách cách, tiếng nhắp càng của những con nhền nhện khổng lồ vang lên khắp chung quanh. Aragog dừng lại. Rồi nó chậm rãi nói:
-- Bác Hagrid chưa bao giờ phái người nào đến gặp ta.
Harry thở gấp gáp, giải thích:
-- Bác Hagrid đang bị rắc rối. Bởi vậy mà tôi phải đến đây.
Con nhền nhện già lặp lại:
-- Bị rắc rối à?
Harry cảm nhận được sự quan tâm lẫn trong những tiếng nhắp càng lách cách.
-- Nhưng tại sao bác ấy phái một mình ngươi đến đây?
Harry nghĩ đến chuyện cố đứng lên, nhưng rồi cậu quyết định bỏ ý nghĩ đó đi, vì Harry không tin rằng chân cẳng cậu còn đỡ nổi thân hình mình. Vì thế, Harry cứ nằm bệt dưới đất mà nói, ráng hết sức mà bình tĩnh:
-- Ở trường, người ta cho là bác Hagrid đã thả... thả gì đó ra giết hại học trò. Họ đã bắt bác nhốt vô ngục Azkaban rồi.
Aragog tức giận nhắp càng như điên, và đám đông nhền nhện hiện diện khắp hố cũng đồng loạt nhắp càng hưởng ứng. Tiếng nhắp càng lách cách nghe có vẻ như một tràng vỗ tay, nhưng là một tràng vỗ tay làm Harry teo hết gan ruột vì kinh hoàng.
Aragog lại cáu kỉnh lên tiếng:
-- Nhưng chuyện đó đã xưa rồi mà. Xưa lơ xưa lắc. Ta còn nhớ rõ. Chính vì chuyện đó mà họ đuổi học bác ấy. Họ tưởng ta chính là con quái vật trú ẩn trong Phòng chứa Bí mật. Họ tưởng bác Hagrid đã mở cửa Phòng chứa Bí mật và thả ta ra.
Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Harry, cậu hồi hộp lắp bắp hỏi lại:
-- Vậy... vậy ra... ông không... không phải là con quái vật đã thoát ra từ Phòng chứa Bí mật?
-- Ta hả?
Aragog quát lên, càng nhắp lách cách tức giận.
-- Ta không hề sinh ra trong cái lâu đài đó, quê ta ở một nơi xa lắm. Một kẻ lữ hành đã đem ta cho bác Hagrid từ khi ta hãy còn là một cái trứng. Bác Hagrid lúc đó cũng hãy còn là một cậu học trò. Nhưng bác ấy đã chăm sóc ta, giấu ta trong hộc tủ trong lâu đài, nuôi ta bằng thức ăn thừa mà bác góp nhặt ở bàn ăn. Bác Hagrid là một người tốt, một người bạn vĩ đại của ta. Khi họ phát hiện ra ta, đổ thừa ta gây ra cái chết của cô nữ sinh đó, thì bác Hagrid bảo vệ ta. Từ đó tới giờ ta vẫn sống trong khu rừng này, bác Hagrid vẫn thường lui tới đây thăm viếng ta. Bác ấy thậm chí còn lo cả chuyện dựng vợ gả chồng cho ta nữa, bác ấy đem Mosag về đây làm vợ ta, và tụi bây thấy đó, gia đình ta nay đã con đàn cháu đống đầy ra đó. Tất cả đều nhờ tấm lòng bác ái của bác Hagrid...
Harry thu gom tất cả lòng can đảm còn sót lại trong người nó, hỏi:
-- Vậy... ông không hề... tấn công ai hết?
Con nhền nhện già ồm ồm quát:
-- Không đời nào. Bản năng ta cũng không hiền lành gì, nhưng vì kính trọng bác Hagrid, không đời nào ta làm hại một con người. Xác của cô bé bị giết nằm trong buồng tắm nữ. Mà ta thì không hề biết đến chỗ nào khác trong lâu đài, ngoài cái hốc tủ nơi mà bác Hagrid đã nuôi lớn ta. Nòi giống ta vốn chuộng sự yên tĩnh trong bóng tối...
-- Vậy thì... ông có biết cái gì đã giết chết cô gái đó không?
Harry liều mạng hỏi tiếp, và nói luôn:
- Tại vì, cho dù là cái gì đi nữa, thì bây giờ nó lại đang tấn công học trò trong trường...
Lời nói của Harry chìm trong hàng loạt tiếng lách cách của những cái càng khắp nơi thi nhau nhắp một cách giận dữ. Bóng những con nhền nhện kếch xù bồn chồn chuyển động chung quanh Harry.
Aragog nói:
-- Kẻ đó sống trong lâu đài. Là một sinh vật cổ xưa mà nòi giống nhền nhện của ta sợ hơn hết thảy mọi thứ trên đời. Khi ta cảm nhận được sự tồn tại của con ác thú đang quanh quẩn trong lâu đài, ta đã van nài bác Hagrid thả ta ra. Ta vẫn còn nhớ rõ mà.
Harry khẩn thiết nài nỉ:
-- Là con gì vậy? Có phải là một con rắn không? Có phải là Tử Xà không?
"Harry ơi! Anh trai, đừng hỏi tiếp! Đừng hỏi tiếp nữa!"
Giọng Henry lo lắng kêu lên. Chung quanh dậy lên tiếng nhắp càng lách cách to hơn, những bóng đen của những con nhền nhện khổng lồ như đã tiến đến sát Harry rồi. Nhưng Harry vẫn không chịu buông tha, bấy giờ Harry đã quên mất cái hậu quả khi cậu không chịu nghe lời Henry hồi đầu năm học.
Aragog giận dữ nói:
-- Vậy là ngươi đã biết! Ta không muốn nói đến nó! Ta không bao giờ gọi tên nó! Ngay như với bác Hagrid, ta cũng không bao giờ nói tới tên của con ác thú ghê rợn đó, cho dù bác đã gặng hỏi ta nhiều lần.
Harry đành thôi. Nhất là trong lúc bầy nhền nhện chung quanh cứ dồn sát tới cậu và con Fang từ mọi phía. Aragog có vẻ như đã chán chuyện trò. Nó chậm rãi lùi về chỗ ngồi của mình ở giữa cái mạng nhện hình vòm. Nhưng lũ nhền nhện con cháu nó thì vẫn tiếp tục từ từ dồn sát tới chỗ Harry. Harry nghe tiếng lá bị nghiến rào rạo quanh mình.
-- Vậy thôi chúng tôi đành đi về vậy.
Giọng Aragog rề rề:
-- Đi về? Ta không nghĩ vậy đâu...
"Harry, đi mau! Đi mau! Đi mau lên! Harry!"
Harry cảm thấy mồ hôi lạnh cứ túa đầy trán cậu, kéo con Fang lùi lại.
-- Nhưng... nhưng...
-- Lũ con trai con gái của ta, theo lệnh ta, không hại bác Hagrid. Nhưng ta không thể nào cản được lũ chúng nó những món thịt tươi sống tự dẫn xác tới lãnh địa của ta nộp mạng. Thôi, vĩnh biệt, hỡi những người bạn của bác Hagrid.
Harry xoay mình nhìn quanh. Cách chỉ chừng non thước, ngất ngểu phía trên đầu cậu là một đoàn quân nhền nhện hình thành một bức tường vững chắc bao vây Harry. Lũ nhền nhện háu đói nhắp càng lách cách và trố ra những con mắt lấp lánh trên những cái đầu đen xấu xí không chịu nổi.
Cho dù đã rút cây đũa phép ra, Harry cũng hiểu là chẳng ích gì, vì lũ nhền nhện đông quá. Nhưng cậu vẫn quyết chiến đấu để sống còn. Vừa mới cố sức đứng dậy, thì bỗng cậu nghe vang lên một tiếng nổ to, rền dài, đồng thời, một luồng ánh sáng rọi soi thấu đáy hố.
Chiếc xe hơi bị phù phép của ông Weasley đang rầm rầm chạy xuống dốc, đèn pha sáng trưng, còi hụ inh ỏi, chạy tới đâu hất văng lũ nhện ra khỏi chỗ đó. Nhiều con nhền nhện té chổng càng, mấy cái cẳng dài cứ chới với ngo ngoe trong không trung, chẳng thể nào ngừng được. Chiếc xe thắng một cái "két" trước mặt Harry, cánh cửa tự động bung ra mời gọi.
Chỉ trong tích tắc, Harry nhảy tọt vô xe, ôm ngang con Fang đã đờ đẫn như con chó trôi sông chỉ còn kêu ăng ẳng, đẩy nó lên ghế phụ rồi đóng mạnh cửa lại. Harry còn chưa kịp đạp tới chân ga, máy xe đã tự động rồ lên, và "véo!" – Chiếc xe vọt đi, tông thêm mấy con nhền nhện nữa làm chúng té lăn kềnh sắp lớp.
Xe tăng tốc vọt lên dốc, ra khỏi cái hố, và chẳng mấy chốc đã băng băng vượt qua khu rừng, bị cành lá cây cối quật đập ràn rạt vô cửa xe. Nhưng chiếc xe cũng khéo léo, biết lách lượn tìm từng khoảng trống mà chạy, theo một con đường mà xem ra nó đã tự biết lối một cách rõ ràng.
Chiếc xe băng càn qua những bụi cây thấp, con Fang bắt đầu tìm lại được tiếng sủa và tru lên om sòm từ băng ghế sau. Harry thấy cái kiếng chiếu hậu bị bay tưng khi chiếc xe lách mình né một cây sồi vĩ đại. Sau khoảng chừng mười phút ầm ĩ nhọc nhằn, cả đám cây bị tỉa xơ xác, và Harry được thấy lại mảnh trời trống trên cao.
Bỗng nhiên chiếc xe đứng khựng lại, khiến cho cậu suýt đập đầu vô tấm kính chắn gió. Thì ra đã đến được bìa rừng. Con Fang tự nhoài mình ra cửa sổ, sốt ruột muốn thoát ra khỏi chiếc xe càng nhanh càng tốt. Khi Harry vừa mở cánh cửa xe ra, con chó phóng ra như một mũi tên, chạy cụp đuôi xuyên qua hàng cây, về thẳng phía ngôi nhà của lão Hagrid.
Harry cũng xuống xe, vỗ vỗ vào chiếc xe bày tỏ lòng biết ơn. Chiếc xe bèn đi vô rừng và trong chốc lát là biến mất. Harry thở dài một hơi:
-- Anh không thể tin rằng tụi mình còn sống!
"Xin lỗi, Harry! Em không nghĩ chúng nó lại tấn công, dù sao chúng ta cũng là bạn của bác Hargid... Em không thể giao tiếp với Aragog, nên mới...."
Harry xua xua tay, đi khập khểnh để quay trở lại căn chòi của lão Hagrid để lấy lại tấm Áo khoác Tàng hình. Con Fang vẫn còn run rẩy dưới tấm chăn đắp trong cái ổ của nó.
-- Không sao, cũng nhờ em mà những tin tức của chúng ta đã được chứng thực rồi, rất nhiều thứ, thật đấy.....
Harry tung tấm Áo khoác Tàng hình lên trùm kín chính cậu rồi đi về tòa lâu đài. Khi bóng tòa lâu đài hiện ra lù lù trước mặt, Harry sửa sang tấm áo để yên chí là chân cẳng cậu cũng được phủ kín, rồi mới đẩy cánh cửa khổng lồ bằng gỗ sồi ra. Harry cẩn thận đi ngược lên tiền sảnh rồi trèo lên cầu thang cẩm thạch, nín thở khi đi ngang qua những hành lang, nơi những người trong phiên trực đang đi lại canh phòng hết sức cảnh giác.
Cuối cùng cậu cũng an toàn về được tới phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Ở đó, củi lửa đã cháy rụi thành tro tàn. Harry cởi áo khoác ra, trèo lên cầu thang xoắn mà lên phòng ngủ của mình. Harry không đi ngủ ngay, cậu ngồi ở mép giường, nghĩ ngợi hoài về những điều mà Aragog đã nói.
Cậu nghĩ, con quái vật đang lởn vởn đâu đó trong lâu đài nghe hao hao giống như một thứ quái vật Voldermort – một thứ quái vật mà ngay đến những con quái vật khủng khiếp cũng không muốn nhắc đến tên. Nhưng tụi nó đã biết con vật đó là thứ gì. Và cậu nghĩ rằng có lẽ ngay cả lão Hagrid cũng không hề biết trong Phòng chứa Bí mật có chứa cái bí mật gì.
Sáng hôm sau, Henry lại bỏ Harry mà đi đâu mất, nhưng cậu cũng không quan tâm, bây giờ cậu đang thì thầm kể lại chuyến phiêu lưu tối qua và cả cuộc nói chuyện với Aragog cho hai đứa bạn. Ron và Hermione đều rú lên sợ hãi. Cả ba quyết định đến gặp giáo sư McGonagal để thông báo những thông tin này.
----------------------------
Henry đứng trước một miệng máng xối khổng lồ bằng đá khắc hình một con thú cực kỳ xấu xí mà lâm vào trầm tư. Mặc dù đã dặn dò Ginny nhưng cậu vẫn không đặt niềm tin nhiều lắm vào em ấy, có lẽ phải lấy thêm mấy thứ dự phòng ở phòng hiệu trưởng mới được. Henry không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng xuyên qua bức tượng kia mà tiến đến văn phòng hiệu trưởng. Phòng hiệu trưởng vẫn vậy, một căn phòng tròn rộng rãi, đầy những âm thanh buồn cười. Một mớ dụng cụ bằng bạc lạ lùng xếp trên mấy cái bàn chân cẳng khẳng khiu, cứ kêu vo vo và xịt ra những cụm khói nho nhỏ. Mấy bức tường treo đầy chân dung các thầy hiệu trưởng và cô hiệu trưởng cũ của trường Hogwarts. Nhưng tất cả không ngủ gà ngủ gật trong khung tranh như lúc đầu cậu đến đây mà mọi người đang bàn tán xôn xao về các vụ tấn công. Con phượng hoàng Fawkes đang rúc ra rúc rít nhìn ngó xung quanh, lúc cậu xuyên qua cửa phòng hiệu trưởng, con chim dường như cảm ứng được cậu kêu lên vài tiếng.
"Henry, Potter!"
"Chào Fawkes, ta không quá ngạc nhiên khi ngươi nhận ra ta, cảm ơn đã giữ bí mật về vụ bạo động ma thuật lúc trước nhé!"
"Không có gì, hân hạnh, phục vụ ngài!"
Những bức chân dung đã chú ý đến con phượng hoàng Fawkes đang kêu in ỏi vào một khoảng không. Những bức chân dung đều nhíu mày rồi sau đó họ tựa hồ làm cùng một động tác cuối chào khiến Henry khá ngạc nhiên, nhưng tâm trạng cậu lại bằng phẳng như một hồ nước phẳng lặng cứ như thể cậu đã quá quen với việc này, chắc hẳn là do nhân cách kia.... Cậu đau đầu rồi, cậu cần một lời giải thích nhưng không phải bây giờ, cậu biết, nhưng không được biết sự thật càng khiến cậu khó chịu hơn, cậu cứ có cảm giác mình đang bị sắp đặt, bị người điều khiển. Haizz....
"Có chuyện gì buồn phiền sao, cậu bé?"
Henry ý vị thâm trường nhìn về một bóng ma con gái trẻ tuổi trong suốt trong góc phòng, định nói gì đó nhưng cậu lại lắc đầu, cuối cùng cậu nói.
"Thầy Dumbledore rất nhớ bà, bà Ariana!"
"...."
".... Ta biết, Albus luôn như vậy... Thế cậu bé, cậu tính tìm thứ gì ở nơi đây?"
Henry cũng cười một tiếng, rồi bảo
"Ta muốn tìm..."
-------------------------
Bây giờ ba đứa Harry, Herimone và Ron đang trốn vào tủ áo khoác trong phòng giáo sư, chưa nói chuyện với giáo sư McGonagal và bàng hoàng về một tin tức mà các giáo sư vừa cho chúng nghe. Giữa đám áo choàng bốc mùi mốc, ba đứa trố mắt nhìn các thầy cô đang lần lượt kéo vô phòng. Một số trông rất hoang mang, một số thì nét sợ hãi không giấu được trên gương mặt. Rồi giáo sư McGonagall bước vào. Giáo sư lên tiếng trong căn phòng hết sức yên lặng:
-- Lại mới có một cuộc tấn công nữa xảy ra. Một học sinh đã bị quái vật bắt đem đi. Đem vô chính Phòng chứa Bí mật.
Giáo sư Flitwick kêu ré lên một tiếng hoảng sợ. Giáo sư Sprout thì giơ hai tay lên bụm miệng. Thầy Snape nắm chặt lưng ghế hỏi lại:
-- Làm sao bà biết chắc như thế?
Giáo sư McGonagall đáp:
-- Người kế vị Slytherin để lại một thông điệp nữa. Ngay phía dưới thông điệp thứ nhất. "Bộ xương của con bé sẽ vĩnh viễn nằm trong Phòng chứa Bí mật."
Giáo sư McGonagall đã trắng bệch như tờ giấy trắng.
Giáo sư Flitwick òa khóc. Bà Hooch khuỵu chân ngã ngồi xuống một chiếc ghế. Bà hỏi:
-- Trò nào vậy?
Giáo sư McGonagall đáp:
-- Ginny Weasley.
Harry và Hermione cảm nhận được Ron lặng lẽ ngã xuống đống áo choàng, bên cạnh cậu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện