Harry Potter And The New World
Chương 32 : Henry Bị Tấn Công???
Người đăng: Lang_Tu_Diep_Truc
Ngày đăng: 20:22 08-09-2019
.
Henry đương nhiên biết kết quả của cuộc điều tra tối qua! Cậu quên khuấy đi về việc nhắc nhở Hermione về cái sợi lông mèo, thành ra bây giờ cô bé đã có một không mặt đầy lông với đôi mắt vàng khè, sáng quắc của loài mèo cùng hai tai và cả một cái đuôi. Hermione phải ở lại bệnh thất trong nhiều tuần lễ sau. Khi những học sinh khác kéo nhau trở về trường sau kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, sự vắng mặt của cô bé đã làm dậy lên vô số chuyện đồn đãi rùm beng. Dĩ nhiên ai cũng tưởng là Hermione đã bị tấn công. Nhiều học sinh kéo đi thành hàng dài ngang qua bệnh thất tìm cách dòm Hermione một cái, đến nỗi bà Pomfrey phải đem mấy tấm màn của bà ra để quây quanh giường của Hermione, cho cô bé đỡ ngượng trước những cặp mắt tò mò về bộ mặt đầy lông của mình.
Chiều nào Harry cùng Henry và Ron cũng đến thăm Hermione. Khi học kỳ mới bắt đầu, tụi nó đem bài vở trong lớp đến cho Hermione ôn trong bệnh thất. Có buổi chiều, Ron vừa đặt chồng sách vở lên chiếc bàn cạnh giường cho Hermione, vừa nói:
-- Gặp mình, nếu mình mà mọc râu chuột chẳng hạn, thì mình cũng nghỉ ôn bài luôn cho khỏe.
Nhưng Hermione cương quyết nói:
-- Đừng có nói ngu vậy, Ron. Mình phải theo kịp bài vở trong lớp chứ!
Tinh thần cô bé đã phấn chấn lên khá nhiều, bởi vì gương mặt đã nhẵn lông và đôi mắt đang trở lại màu nâu. Hermione nói nhỏ để bà Pomfrey khỏi nghe thấy:
-- Mấy bồ có thêm được manh mối gì mới không?
Harry rầu rĩ:
-- Không có gì cả. Tụi mình chỉ biết khi Phòng Chứa Bí Mật mở ra lần đầu tiên đã giết chết một nữ sinh.
Ron khẳng định, có đến lần thứ một trăm chứ không ít hơn:
-- Mình chắc là Malfoy chứ không ai khác hết!
Harry chợt chỉ vào một mẩu giấy vàng thò ra dưới gối của Hermione, hỏi:
-- Cái gì vậy?
-- Ơ... chỉ là một tấm thiệp Chúc bình phục thôi mà...
Hermione vội vàng giấu nó đi, nhưng Ron đã lanh tay hơn cô bé. Nó rút tờ giấy, mở ra và đọc to:
-- Gởi Hermione lời chúc mau chóng bình phục của người thầy luôn quan tâm đến em, giáo sư Gilderoy Lockhart, Huân chương Merlin, đệ tam đẳng, thành viên danh dự của Liên đoàn phòng chống Lực lượng Hắc ám, năm lần đoạt giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của tuần báo Mụ Phù Thủy.
Ngẩng đầu lên nhìn Hermione, ghê tởm:
-- Bồ gối đầu bằng cái thứ này à?
-- Hermione, mình tưởng sau vụ trái Bludger, bạn đã hiểu ổng là người như thế nào!! -- Henry khổ sở la lên.
Nhưng Hermione thoát được, khỏi trả lời, vì lúc ấy bà Pomfrey đi vào, mang theo liều thuốc buổi tối cho cô bé.
Khi rời bệnh thất để trở về tháp Gryffindor, Ron nói với Harry và Henry:
-- Hai bồ đã bao giờ gặp ai nịnh đầm hơn thầy Lockhart chưa?
Henry tách nhóm với cả hai và vội vội vàng vàng đến thư viện, hình như là có hẹn với Elizabeth (Là ép buộc thì có!! -- Henry khóc ròng khi nói với cả hai). Càng nghĩ càng tức, Henry rất muốn chối khéo cô bạn này nhưng lại nhận thêm một đòn chí mạng, thua cuộc mà đành chấp nhận. Elizabeth sẽ dạy cậu cách cường hóa giác quan! Đó là cái cậu cảm thấy tò mò nhất khi đọc trong cuốn sách lúc trước Elizabeth đưa. Nhưng hóa ra nó đơn giản hơn hẳn những gì cậu nghĩ. Chỉ cần tập trung dồn tinh thần lực vào giác quan mình muốn cường hóa là xong! Henry thiệt bức xúc khi Elizabeth lại lừa cậu như vậy.
Và bây giờ đây cậu bị ghim chặt tại đây, Elizabeth bắt cậu ký vào một tờ cam kết được yểm bùa, cậu buộc phải vẽ đủ một bức tranh lớn mới được rời khỏi thư viện. Henry cười khổ trong lòng, vẽ một bức sinh vật huyền bí cũng đủ hành xác cậu lắm rồi, vậy mà cô ấy còn muốn một bức phong cảnh lớn! Nhưng có bức xúc cỡ nào cậu cũng phải vẽ cho xong cái đã....
Henry hít một hơi sâu, dần dần nhắm hai mắt. Cậu cố làm đầu óc mình trống rỗng, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Henry vẫn như cũ là Elizabeth, cậu rất muốn tự đấm mình một cái. Vì cái gì? Tại sao lúc nào cậu cũng nghĩ tới Elizabeth đầu tiên chớ! Henry xì một tiếng, bỏ ngay cái hình ảnh trong đầu, cậu một lần nữa để mạch suy nghĩ của mình ngưng lại. Tưởng tượng ra hình ảnh lâu đài Hogwarts, Henry bắt đầu đặt bút vẽ....
Nhưng kỳ lạ một cái là, khi Henry muốn vẽ nét đầu tiêng của cánh cổng Hogwarts, một hình ảnh đột ngột xuất hiện, thay thế cho hình ảnh về lâu đài Hogwarts. Henry ngồi một mình trong thư viện rộng lớn phá lệ vắng lặng, tay cậu vẫn đưa bút vẽ, vẽ ra cái hình ảnh đang dần rõ nét trong tâm trí cậu. Đó là một tòa lâu đài trung cổ được bao quanh bởi cây cối bạt ngàn, rất nhiều sinh vật huyền bí sống quanh đó ví như rồng, nhân ngư, Henry còn có thể thấy lấp ló đâu đó trong rừng cây bạc ngàn có vài thân ảnh xinh đẹp với đôi tai nhọn bất thường, cậu kinh ngạc, nếu cậu không nhận nhầm thì có lẽ đó là tộc tinh linh huyền bí thời xa xưa, ánh sáng như đọng lại tại đó, chiếu sáng một lá cờ được thêu một thanh tiểu kiếm được quấn quanh bằng một vòng dây thường xuân trên nền đỏ của một ngọn lửa tựa như một hình tam giác. Là nó... Cái gia huy đem lại cho cậu cảm giác vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm khiến cậu cảnh giác...
Đứng trước cổng lớn lâu đài hình như có mấy bóng người... là ai?.... Henry dụng tâm nhìn kỹ nhưng chỉ nhận được những hình ảnh mơ hồ của ba bóng người, cho dù cậu có nhìn kỹ cỡ nào cũng không tài nào nhìn rõ khuôn mặt của họ. Đột nhiên tâm thần Henry giao động, hình ảnh lại thay đổi, vẫn là tòa lâu đài đó, vẫn khung cảnh đó nhưng ba bóng người bây giờ lại thêm một con vật, sinh vật đó kiều diễm thanh cao với bộ lông trắng như tuyết cùng đôi mắt băng lam ma mị đang ngồi phủ phục dưới chân ba bóng người, lại là con sói đó!!
Henry hung hăng hít sâu một hơn, cậu cảm thấy đầu óc mình như đang cố phá bỏ cái gì đó, cậu lại nhìn kỹ ba bóng người mờ ảo kia, cố bắt được dù chỉ là một nét vẽ....
"Crack!!"
Henry giật nảy mình, cậu hổn hển mở hai mắt, nhìn trân trân vào cây bút lông chim đã bị cậu bẻ gãy là đôi. Rồi lại nhìn đến tấm da dê lớn đang được trải ra trên bàn, đúng là tòa lâu đài thời trung cổ đã xuất hiện trong tâm trí cậu, đúng là cái gia huy đó.... Và với ba bóng người chưa được hoàn thiện cùng con sói.... Nó giống y đúc bức vẽ đầu tiên của cậu....
Henry hơi thất thần, cậu chợt cảm thấy như mình đã quên mất điều gì đó quan trọng.... Đúng lúc này, một tiếng thút thít vang lên nho nhỏ sau lưng cậu. Henry giật bắn mình, xoay đầu lại... Thì ra là cô bé Ginny. Cô bé khóc thút thít và trốn đằng sau kệ sách, nữa muốn bước đến chỗ cậu nữa lại không. Henry thở phào một hơi, vẫy vẫy tay bảo cô bé lại gần. Ginny dạo này nhìn rất xanh xao với khuôn mặt luôn kinh hoảng. Henry hơi có chút áy náy vì ngày đó không lấy đi cuốn nhật ký đó lúc trước.
-- Được rồi, Ginny! Em có thể nói ra, anh hứa nếu anh giúp được anh sẽ cố hết sức mình để giúp em. -- Henry kéo cô bé lại gần mình, đồng thời cũng phóng ra một bùa chú cách âm. Ginny vừa ngồi xuống ghế đã giật bắn mình mà đứng bật dậy, mặt cắt không còn một giọt máu, cả người cô bé run run. Henry lại phải kéo cô bé ngồi trở lại.
-- Ginny, anh biết là em đã giết mấy con gà trống... -- Henry nhẹ nhàng nói và giữ chặt bàn tay cô bé phòng trường hợp cô lại nhảy bật lên. Môi Ginny run rẩy một hồi, cuối cùng cô òa khóc.
-- Anh Henry, em nghĩ em đang mất trí nhớ. Em không biết tại sao mình lại đi giết mấy con gà trống vào lúc trời còn chưa sáng. Em không thể nào nhớ được là em đã làm gì vào cái đêm lễ Hội Ma, nhưng vạt áo trước của em thì không biết tại sao lại dính sơn bê bết. Anh Percy cứ nói em xanh xao hốc hác và trông có vẻ khác thường. Em nghĩ ảnh nghi ngờ em... Bữa trước lại có một cuộc tấn công nữa mà em lại không thể nhớ mình đang ở đâu trong lúc đó... Anh Henry, bây giờ em phải làm gì? Chắc em sắp điên mất, em có ý nghĩ là chính em là kẻ đã tấn công mọi người, anh Henry à!
Henry vỗ nhẹ lưng cô bé để Ginny cảm thấy dễ chịu hơn, cô bé đã kiềm được nước mắt của mình nhưng vẫn thút thít mãi rồi mới nói:
-- Em cảm thấy lạ lắm, từ khi em viết cuốn nhật ký đó....
-- Nhật ký? - Henry gặng hỏi, Ginny gạt nước mắt nói
-- Là cuốn nhật ký em tìm được trong vạc đựng sách của mình, em cứ nghĩ là do má bỏ vào, rồi em xài nó, nó cũng trò chuyện lại với em rồi đến sau này em cứ ngờ ngợ là mình bị nó xui kiến làm mấy việc đó.... -- vừa nói xong, cô bé lại òa khóc. Henry lại một phen dỗ dành, may cho cậu là đã ếm bùa cách âm nếu không cả hai có khả năng bị đá ra khỏi thư viện.
-- Được rồi, Ginny! Hãy bình tĩnh nào, em chỉ bị kích động quá mà thôi! -- Ginny nhìn chăm chăm Henry với đôi mắt sưng húp đầy ngạc nhiên khi thấy phản ứng của Henry trái ngược trong dự đoán của mình.
-- Ginny, em còn giữ cuốn nhật ký chứ?
Cô bé lắc đầu:
-- Em hoảng quá nên đã nén nó đi rồi....
Henry nhoẻn miệng cười, vỗ vỗ đầu cô bé, nghiêm túc nói:
-- Tốt lắm, Ginny! Em phải hứa với anh, đừng có đi tìm lại cuốn nhật ký, em hiểu không? Anh sẽ cố đưa nó cho cụ Dumbledore và chắc chắn cụ sẽ vui lòng nghe em kể lại hết câu chuyện! Và em đừng nói với ai về việc gặp anh hôm nay, hiểu không?
Tuy Ginny vẫn rất bất an nhưng nét tự tin trên gương mặt Henry lại khiến cô không tự chủ được mà cảm thấy an tâm hơn phần nào, khẽ gật gật đầu. Gật đầu hài lòng, cậu bảo cô bé rời đi. Henry khá suy tư về những gì Ginny nói, cô bé đã vứt cuốn nhật ký đi, cậu chắc chắn người tiếp theo tìm được nó sẽ là Harry... Tom Riddle, liệu ngươi có vui không khi nhận món quà của ta?
Henry hơi hơi nhếch mép cười, xong lại cảm thấy không đúng, từ khi nào cậu bắt đầu thích tính kế kẻ khác rồi? Cậu chợt có một cảm giác lạ là dạo gần đây mình cứ hành động như một người khác, cứ như có ai đó nhập vào cậu vậy.... Henry ảo não xoa hai thái dương, Elizabeth dù cho có bị cạy miệng chắc chắn cũng không chịu hé răng nữa lời, cậu bắt đầu tò mò về dòng tộc von Arhlich rồi! Henry lơ đễnh nhìn ra cửa sổ nghĩ ngợi những điều lung tung, ví như giọng nói thường vang lên bên tai cậu mỗi đêm, ví như những hình ảnh kỳ lạ mà cậu thường chợt nhớ ra, ví như cái pháp thuật thiên phú kỳ lạ mà cậu chỉ mới nắm bắt được da lông, hay là tại sao lại có hai con mắt vàng ké đang nhìn cậu chăm chăm qua khung kính cửa sổ....
Henry giật bắn mình!! Và ngay đúng lúc đó thời gian xung quanh cậu gần như đông lại. Henry bật người đứng dậy, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, nhìn chăn chăm vài đôi mắt vàng ké trên khung kính cửa sổ, tại sao nó lại ở đây? Nó muốn giết cậu, tại sao lại như vậy? Lily và James đều là những phù thuỷ chính gốc và tài giỏi, cậu cũng không phải con nhà Muggle, vậy tại sao sinh vật này lại tấn công cậu? Càng nghĩ, tim cậu càng đập dồn dập, hơi thở càng thêm gấp gáp, cậu không dám quay đầu lại tìm kiếm nơi phát ra ánh mắt đó, tuy ảnh hưởng của pháp thuật thiên phú lên ánh mắt đó rất mạnh nhưng cậu không dám sơ sẩy. Một đôi mắt có thể hóa đá được con ma đã chết tám đời thì có thể yếu sao?
Mãi suy nghĩ đủ điều, Henry đã không nhận ra sự khác thường trong cơ thể mình. Ma lực cùng tinh thần lực của cậu đang tăng nhanh một cách đáng sợ, nhưng đi kèm theo đó là một lượng tiêu hao khổng lồ. Trong khi cậu vẫn đang bấn loạn trong mớ suy nghĩ thì ma lực và tinh thần lực trong cơ thể đang giằng co giữa sự tăng trưởng và tiêu hao. Đến khi Henry chú ý đến cái cảm giác sôi sùng sục trong cơ thể, thì sự tăng trưởng tinh thần lực lẫn ma lực đã áp đảo được sự tiêu hao và nó đang tăng lên với tốc độ chóng mặt. Henry mặt mày trắng bệch không tý máu, cậu có cảm giác như mình là một quả bong bóng đang không ngừng được thổi phồng ra vậy, cái cảm giác sôi sùng sục đó vẫn còn và dường như đầu cậu muốn nức ra đến nơi rồi.
Bạo động ma lực!!
Henry hoảng sợ khi nhận ra những triệu chứng này là do bạo động ma lực gây ra. Nhưng bạo động ma lực chỉ xảy ra đối với những người có lượng ma lực khổng lồ thôi chứ! Mà tại sao ma lực cùng tinh thần lực của cậu lại đột ngột tăng nhanh một cách đáng sợ như vậy? Henry nhận ra một điều, nếu không nhanh chóng kiềm chế sự tăng trưởng ma lực lẫn tinh thần lực này thì cậu có thể bị nổ tung như chơi! Henry đau đớn khi nghĩ mình sẽ phải trải qua một vụ nổ nữa từ sau cái chết thảm thương của cậu ở kiếp trước... Thiệt con mẹ nó xúi quẩy! Tại sao con quái vật kia lại tìm đến cậu kia chứ? Hại cậu một phen ngàn cân treo sợi tóc, thà cậu bị hóa đá còn hơn là bị nổ banh xác vì bạo động ma lực!
Hết sức đột ngột, đột ngột đến nổi Henry vẫn chưa mắng xong mười tám đời tổ tông con quái vật kia. Lượng ma lực cùng tinh thần lực bạo động trong cơ thể đột nhiên biến mất. Đúng, là biến mất, mất tăm luôn theo hẳn nghĩa đen! Nó biến mất quá nhanh đến nỗi Henry lầm tưởng như tất cả chỉ là ác mộng và cậu sẽ cho là như vậy hơn nếu không có những cơn đau nhức dữ dội lan khắp toàn thân.... Henry đau đến nhe răng trợn mắt, còn đau hơn gấp mấy lần khi cậu bị sái chân vì rơi từ trên tháp Ravenclaw cao gần trăm thước xuống. Ngã ngồi trên ghế, sau lưng Henry ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nhè nhẹ thở ra một hơi, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xoa hai huyệt thái dương, Henry chợt nhớ ra, mình vẫn còn đang vận dụng pháp thuật thiên phú, lại nhìn đôi mắt vàng ké kia trên khung kính cửa sổ, một ý tưởng vọt ra trong đầu cậu, dù sao sau khi thoát ra chắc chắn cậu cũng phải nằm trong bệnh thất mười ngày nửa tháng mà thôi.... Tiếc nhất là món quà cậu định tặng cho tên Tom Riddle, mà để sau cũng được.....
-- Anh nhận ra rồi à, Severus? -- đôi mắt xanh lóe lên ý ngạc nhiên qua cặp kiếng nửa vầng trăng. Cụ Dumbledore buông tách trà đang cầm trên tay, cụ đưa cho người ngồi trước mặt mình một chiếc khăn tay để lau đi vết trà trên quần áo. Vị giáo sư mặt lạnh mất hình tượng thảm trọng khi bị sặc bởi tách trà quá ngọt của ông hiệu trưởng. Mũi khoằm, mắt đen sâu hun hút, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, miệng luôn phun đọc độc, đó không ai khác ngoài giáo sư dạy môn độc dược của Hogwarts, thầy Snape.
-- Phải, và tôi không nghĩ là có đứa học trò nào trong đám đầu gỗ ở đây có thể dẫn động bạo động ma lực, thưa ngài hiệu trưởng!
-- Ồ, tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng thật kỳ lạ, bạo động ma lực mạnh mẽ như vậy lại đột nhiên biến mất, thật kỳ lạ... Mà, để cho Fawkes tìm hiểu đi! -- cụ Dumbledore lại cho thêm vào trà vài viên đường. Thầy Snape trầm mặt một lúc lâu. Cuối cùng cụ Dumbledore vẫn phải mở lời:
-- Đứa nhỏ đó thế nào?
Lời vừa nói xong, mặt thầy Snape lại tràn ngập hắc tuyến, thầy gằn giọng nói:
-- Thằng nhóc phiền nhất mà tôi từng gặp! Nó giống hệt Lily...
-- ... Severus!!
Thầy Snape cuối cùng cũng điều chỉnh được nét mặt, thầy nói:
-- Thằng nhóc rất đặc biệt, đôi lúc tôi không thể hiểu nó muốn làm gì, có lúc nó chỉ là một thằng bé bình thường, nhưng có lúc tôi lại cảm thấy nó giống một người trưởng thành, mưu mô xảo trá như lần gặp ở đêm hội ma.... Đặc biệt nhất là... Đọc tâm thuật của tôi không nhìn thấu được nó....
-- Ồ! - cụ Dumbledore ồ lên thích thú, tiếp tục nhấm nháp tách trà.
-- Mỗi lần định dùng đọc tâm thuật lên nó, tôi cứ bị một lực nào đó cản lại.....
-- Giáo sư Flitwick đã nói với tôi, ở thằng bé có cái gì đó làm ông ấy cảm thấy muốn thuần phục. Huyết thống của thằng bé rất đặc biệt... Nhưng, người anh trai thì không...
-- Tôi chỉ cảm thấy phiền thôi! - thầy Snape lầm lì nói.
------
Sinh vật trắng như tuyết đấy đang nằm phủ phục trên nền sàn, thoải mái rên ư ử. Tuyết Lang Vương đột nhiên dỏng hai tai lên, đảo khắp nơi. Tòa lâu đài thời trung cổ đột nhiên sinh dị động, sương mù màu trắng đục chứa đầy ma lực nổi lên, bao trùm toàn bộ lâu đài, tòa lâu đài dường như rùn mình một cái, toàn bộ sương mù trắng càng ngày càng tăng rồi như đột ngột bị hút hết đi mất rồi tiếp tục tăng lên một cách nhanh chóng.
Tuyết Lang Vương đột ngột đứng bật dậy, tru lên một tiếng, toàn thân đột nhiên phát sáng.
-- Titus! không cần đi! - âm thanh trầm trầm của bóng ma lượn lờ bên tai Tuyết Lang Vương.
-- Tại sao? Ma lực của vùng đất này đang bị ngài ấy hút đi, nếu chậm trễ ngày ấy sẽ nổ tung mất! Lần cạn kiệt ma lực cùng tinh thần lực khi trước đã quá đủ rồi! -- Giọng nam âm trầm lạnh lẽo đó gầm lên nhè nhẹ, trong đó có chút gì đó sợ hãi
-- Bình tĩnh nào, Titus! Vùng đất này có cách bảo vệ chủ nhân riêng của mình, xem kìa!
Tuyết Lang Vương hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn nhìn theo hướng chỉ tay của bóng ma. Lớp sương mù ma lực vẫn không ngừng tăng lên, tòa lâu đài run động dữ dội, lớp sương mù ma lực bị tòa lâu đài dùng sức hút đi, bổ sung ma lực cho toàn vùng đất khiến cây cối, thực vật xung quanh lâu đài sinh trưởng nhanh chóng và cũng cũng cố thêm những bù chú giúp ẩn núp nơi này khỏi mắt của phù thủy và giới Muggle, những sinh vật huyền bí quanh lâu đài đều bị đánh thức, bọn nó vui vẻ hấp thu lượng ma thuật thừa thải, những nhân ngư thích thú bơi lội trong hồ nước ngập ma lực, những con rồng gầm gừ lên vài tiếng thư sướng, những tinh linh bị hấp dẫn đến, bọn họ hợp sức vẽ ra trên không trung những ma trận đủ màu sắc chuyển hóa những ma lực dư thừa trong không khí thành những cơn mưa, những ngọn gió thổi khắp nơi. Một phần ma lực lại được đưa vào không gian song song với lâu đài, giúp nó bào mòn đi một phần phong ấn. Đến cuối cùng bao quanh lâu đài chỉ còn một lớp sương mù ma lực mỏng manh nhưng tinh thuần hơn bao giờ hết.
-- Xem ra lần bạo động ma lực này lại là phúc trong họa, phong ấn đã rất mong manh rồi.... -- bóng ma cuồng tiếu. Tuyết Lang Vương chỉ hừ một tiếng, lại phủ phục nằm xuống nghỉ ngơi.
-- Không đúng! Tại sao phong ấn lại đang dần được phục hồi?! Em trai ta, nó đang gặp nguy hiểm?! - bóng ma giật mình, hoảng hốt la lên. Tuyết Lang Vương đứng phắt dậy, cả người lóe lên ánh sáng xanh rồi biến mất tăm. Bóng ma cũng lo lắng bay qua bay lại khắp lâu đài làm cho Eln - tổng quản gia tinh phải chóng hết cả mặt.
--------
Giờ cơm tối, Harry thiệt sự lo lắng khi không thấy Henry trở lại phòng sinh hoạt chung, nhưng nỗi lo lắng biến thành sợ hãi khi trong giờ cơm tối cũng không hề thấy Henry. Cậu đã hỏi hết tất cả mọi người nhưng không ai gặp được Henry cả. Ron và Hermione đã lục tung khắp lâu đài, còn suýt tý nữa bị thầy Filch bắt phạt cấm túc nhưng vẫn không tìm thấy Henry. Cả bọn lòng như lửa đốt, cảm giác bất an ngày càng tăng khi bữa cơm tối dần kết thúc.
-- Cái gì? Henry vẫn chưa trở lại?! -- Elizabeth thật sự bất ngờ khi nghe câu hỏi của Harry, nét lo lắng hiện rõ trên mặt cô, cô lầm bầm -- Chẳng lẽ bạn ấy ngất luôn tại đó?
-- Cái gì? - Ron buột miệng hỏi khi nghe Elizabeth lầm bầm.
Rồi cả đám cùng kéo nhau đến thư viện, bà thủ thư Pince đã rất ngạc nhiên khi thấy cả đám học trò kéo đến thư viện vào lúc này, nhưng bà vẫn cho tụi nó vào. Bà Pince không hề biết trong thư viện của mình vẫn còn một người, vì chỗ Henry ngồi nằm rất khuất mắt với quầy thủ thư nên bà Pince đã không để ý... Không hề để ý....
-- Henry!!!!
Harry đã tưởng như tim mình ngừng cả đập khi thấy Henry ngồi đó.... Cứng đơ và khuôn mặt hiện lên nét kinh hoàng khi nhìn qua khung kính cửa sổ. Bà Pince cũng kinh hoàng mà phá lệ kêu thất thanh rồi nhanh chóng chạy đi. Sau khi Henry được giáo sư McGonagall và bà Pince đưa đến bệnh thất, một hồi xao động được dấy lên, và sự sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm khi tin Henry bị tấn công được lan truyền ra. Nguy hiểm đã đến, cho dù là Muggle hay phù thủy đều có thể bị tấn công. Nỗi sợ hãi đã lan tràn nhanh chóng trong những đàn em năm nhất, nhất là Ginny, Ron cảm thấy Ginny gần đây đều hốt hoảng và sợ hãi khi bắt gặp Harry, mặt dù nó đã gặng hỏi nhiều lần nhưng cô bé luôn tránh đi, Ron cũng không biết làm sao.
Harry đã ngồi bên giường bệnh Henry suốt mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi bị bà Pomfrey đuổi cổ ra khỏi bệnh thất cậu mới lững thững bước về phía phòng sinh hoạt chung. Harry đang tự dằn vặt mình, tại sao không phải là cậu? Tại sao lại là em ấy? Tại sao cậu lại không ở bên cạnh em ấy chứ? Tại sao cậu lại bỏ Henry một mình kia chứ!Harry bị cảm giác bất lực hành hạ đến nỗi cậu không còn quan tâm đến cuốn nhật ký mà cậu đã vô tình nhặt được trong phòng vệ sinh nữ.
-- Harry, tạ ơn trời! Cậu cuối cùng cũng chịu về rồi!! - Harry đã rất ngạc nhiên khi Hermione và Ron đều đợi mình trước bức chân dung của bà béo.
-- Bạn.... Hai bạn...tại sao?
-- Đừng nói gì cả và hãy nhìn này, Elizabeth đã đưa nó cho mình!! - Hermione đột ngột sấn đến trước mặt Harry, mở ra một cuộn giấy da lớn.
Đó là một bức tranh lớn là một tòa lâu đài thời trung cổ với cây cối bạch ngàn và những sinh vật huyền bí được vẽ sinh động như thật, một lá cờ hiệu phất phơ trên tháp cao của lâu đài. Bên cạnh cánh cổng lớn của lâu đài là hình vẽ ba người chưa được hoàn thiện và một con sói lớn đang phủ phục dưới chân ba người đó.
-- Cái gì vậy? - Harry tò mò xem xét bức vẽ, nhưng cũng không có gì đặc biệt và cậu chẳng nhớ ra mình đã thấy tòa lâu đài này ở đâu cả, ngoài lá cờ hiệu cảm thấy hơi quen mắt ra thì cậu chẳng có chút ấn tượng nào với nơi này.
-- Là Henry! Cậu ấy đã kịp để lại manh mối cho tụi mình!! - Ron reo lên đầy phấn kích.
-- Manh mối? Nhưng mình có thấy manh mối nào đâu! - Harry nghi hoặc, lại xem xét kỹ bức tranh, cậu chợt nhận ra góc cuối bên dưới bức vẽ có hai từ được viết rất ngoáy, gần như không thể đọc ra.
-- Có mà, là hai chữ ở cuối bức tranh đấy! Đó là hai từ "rắn trắng"!! - Hermione reo lên
-- Là cái gì? - Harry ngơ ngác. Hermione vỗ trán, vẻ mặt rèn sắt không thành thép, cô nói. -- Là rắn, Harry! Giọng nói mà hai bạn nghe được trong những bức tường là của một con rắn!! Henry đã kịp ghi lại, nhưng từ "trắng" có ý nghĩa là gì thì mình không biết....
-- Ba đứa tụi em đang làm gì ngoài này?
Cả ba giật bắn mình, người vừa mới tới chính là huynh trưởng Percy. Cả ba đồng loạt lắc đầu, giấu nhẹm ngay bức vẽ rồi nhanh chóng đọc mật khẩu rồi chui qua cánh cửa bà béo vào phòng sinh hoạt chung của Gryffindor. Mà vào lúc này, trong bệnh thất vắng vẻ, bênh cạnh giường bệnh của Henry, mặt dây chuyền được khắc hình một con sói bằng một loại đá kỳ lạ đang không ngừng phát sáng, tuy ánh sáng chỉ yếu ớt và chập chờn muốn tắt nhưng nó vẫn kiên cường tỏa sáng. Trong không trung, một chùm sáng lam nhạt đột nhiên bùng lên và hóa thành một chuỗi lam quang, bao bọc toàn thân đang bị hóa đá của Henry, mái tóc nâu đỏ của cậu đột ngột dài ra và chuyển hẳn sang màu tím đen rồi lại khôi phục một cách nhanh chóng lại bình thường, quầng sáng quanh thân Henry dần nội liễm và biến mất hoàn toàn như chưa từng xuất hiện......
Vài ngày sau đó, tâm trạng của Harry không thể nào vui lên nổi, mỗi buổi chiều cậu đều ở trong bệnh thất, ngồi bên cạnh giường bệnh của Henry cả ngày, trong giờ học luôn thất thần mà thiệt bất ngờ mà nhờ vậy cậu luôn làm tốt trong các môn học.
Tuy nhiên, vẫn có một người dường như khoái hết sức cái không khí sặc mùi lúc này. Đó là Draco Malfoy. Nó khệnh khạng đi lại khắp trường với cái vẻ hách xì xằng như thể nó vừa được giao chức Thủ lĩnh Nam sinh vậy. Nó luôn tìm mọi lý do để được vào thăm Henry và tìm mọi cách xỉa xói Harry và suýt chút nữa Harry đã nện nó nhừ tử nếu không có bà Pomfrey ngăn lại.
Không khí lớp Dược thảo học bây giờ có hơi buồn; lớp đã vắng mất hai học viên là Henry và Justin.
Giáo sư Sprout giao cho bọn học sinh thực hành cắt tỉa những cây Sung quắn Vực thẳm. Harry đi tới chỗ đống phân bón để bỏ một nắm cuống hoa héo quắt. Cậu chợt nhận thấy Ernie của nhà Hufflepuff đứng trước mặt, mặt đối mặt với cậu, rất trang trọng:
-- Harry à, tôi muốn gặp bạn chỉ để nói xin lỗi là tôi đã nghi ngờ bạn. Tôi biết chắc bạn không đời nào tấn công Henry. Tôi xin lỗi về tất cả những điều không đúng mà tôi đã nói về bạn. Giờ đây tất cả chúng ta đều đồng hội đồng thuyền. Vậy thì...
Ernie thẳng thắn đưa bàn tay múp míp của nó ra, và Harry cũng giơ tay mình ra bắt chặt. Ernie và bạn nó, Hannah, sau đó đến tỉa cây Sung quắn chung với Ron, Hermione và Harry. Ernie vừa tỉa một cành khô vừa nói:
-- Tánh thằng Malfoy vậy đó, nó có vẻ khoái chí lắm về những chuyện không may của người khác, hén? Mấy bạn biết không, mình nghi nó chính là Người kế vị Slytherin.
-- Vậy là bồ cũng còn sáng suốt đấy chớ!
Ron nói, còn có vẻ hậm hực, chưa sẵn lòng tha thứ Ernie như Harry.
Ernie hỏi:
-- Bạn có nghĩ đó là Malfoy không, Harry?
-- Không.
Giọng Harry nói chắc chắn đến nỗi cả Ernie lẫn Hannah đều trố mắt nhìn cậu.
Ngay lúc đó, Harry chợt nhận thấy có chuyện lạ. Trên nền đất, vô số nhện khổng lồ đang hấp tấp chạy băng băng. Bọn nó đã từng thấy tụi nhện có hành động kỳ lạ như vậy lần ở gần cái buồng vệ sinh cũ của con ma khóc nhè Myrtle, nhưng tại sao tụi nó như vậy? Harry tự hỏi. Từ bữa có được hai từ khóa manh mối của Henry, Hermione cứ như bị điên lên, gặp ai cũng hỏi về những thứ liên quan đến từ "trắng", làm mọi người phát cáu.
Harry cũng chú ý đến cuốn nhật ký cũ của T. M. Riddle có vào năm mươi năm trước mà cậu đã nhặt được trong buồng vệ sinh hỏng, nơi con ma Myrtle đang ám, mặt dù nó trống trơn và chẳng có nội dung gì đáng chú ý nhưng Harry lại không chịu liệng cuốn nhật ký đi cho rồi. Có một điều là cho dù Harry biết quyển nhật ký không có chữ, cậu vẫn cứ hay lơ đãng cầm quyển sổ lên và lần giở từng trang, như thể trong đó có một câu chuyện mà cậu muốn đọc hết. Và mặc dù Harry chắc chắn là cậu chưa từng nghe qua cái tên T. M. Riddle trước đây, nhưng cái tên ấy dường như vẫn mang một ý nghĩa gì đó đối với cậu, gần như thể Riddle là một người bạn thời thơ ấu của cậu, mà cậu còn nhớ mang máng. Nhưng mà chuyện đó nghe nhảm nhí quá. Trước khi nhập học trường Hogwarts, Harry không hề có một đứa bạn nào hết, vì thằng anh họ Dudley đâu có muốn cho ai chơi với Harry.
Dù vậy, Harry vẫn quyết tâm tìm hiểu thêm về Riddle. Hôm sau vào giờ chơi, cậu đi tới Phòng Truyền Thống để xem lại cái mề đay Công lao đặc biệt mà Riddle đã được thưởng. Cùng đi với cậu là Hermione đang hào hứng khám phá và Ron hoàn toàn bất đắc dĩ. Ron ngao ngán nói với hai đứa bạn là nó đã xem cái Phòng Truyền Thống quá đủ rồi, đủ để cho cả đời nó không cần xem lại nữa.
Tấm mề đay vàng sáng bóng của Riddle được cất trong một cái tủ ở góc phòng. Không có chi tiết nào trên đó nói rõ nhờ đâu mà Riddle được tặng thưởng. (Ron nói: "Cũng may. Chứ nếu có liệt kê thành tích thì e là cái mề đay sẽ bự hơn và chắc lần đó mình phải đánh bóng đến sút móng luôn.") Nhưng tụi nó lại tìm được tên của Riddle được ghi trên một cái huy chương Hạnh kiểm pháp thuật đã cũ, và trong danh sách các Thủ lãnh nam sinh cũng có tên Riddle.
Ron nhăn mũi một cách khó chịu:
-- Tay này có vẻ giống anh Percy: cũng Huynh trưởng, Thủ Lĩnh Nam Sinh... và có lẽ cũng đứng nhất ở mọi môn.
Hermione nói bằng một giọng hơi bị tổn thương:
-- Sao bồ nói như thể điều đó là tệ hại lắm vậy!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện