Harry Potter And The New World
Chương 3 : Những Lá Thư Và Sinh Nhật Mười Một Tuổi Đặc Biệt
Người đăng: Lang_Tu_Diep_Truc
Ngày đăng: 10:25 23-04-2019
.
Vụ đào thoát của con Boa Constrictor Brazin khiến cho Harry cùng Henry lãnh một án phạt lâu nhất từ trước đến giờ. Khi cả hai được phép ra khỏi gầm cầu thang thì kỳ nghỉ hè đã bắt đầu và Dudley làm bể tanh banh cái máy quay phim mới của nó, làm tan nát cái máy bay điều khiển từ xa, và tông vô bà Figg đang chống nạn băng qua đường trong dịp nó tập cỡi chiếc xe đạp đua lần đầu tiên, làm bà cụ té chổng kềnh.
Harry rất mừng là năm học đã chấm dứt, nhưng cũng không thể hoàn toàn thoát được băng của Dudley, tụi nó kéo đến nhà chơi mỗi ngày. Piers, Dennis, Malcolm và Gordon đều có xác thân to lớn và đầu óc bé tí, nhưng Dudley là đứa to nhất và đần nhất trong bọn, nên được làm thủ lĩnh. Cả lũ rất khoái tham gia trò thể thao thích nhất của Dudley là săn lùng Harry, Henry Potter.
Đây chính là lý do mà hai anh em thường chuồn khỏi nhà, đi lang thang đâu đó và nghĩ vẩn vơ về chuyện kỳ nghĩ sắp hết. Nghĩ tới đó, tụi nó thấy lóe lên một chút tia hy vọng: tháng chín tới tụi nó sẽ vô trường cấp hai và lúc đó, lần đầu tiên trong đời, anh em Harry sẽ khỏi phải lo học chung với Dudley. Thằng đó đã được nhận vào trường trung học tư mà hồi xưa ông Dursley từng học, trường Smelting, Piers cũng vô trường đó. Nhưng Harry và Henry thì ngược lại, sẽ vô trường công lập địa phương, trường Stonewall mặc cho Henry luôn đứng đầu trường với điểm số xuất sắc, thành tích của Harry cũng không tệ nhưng khi so sánh với em trai, cậu vẫn cảm thấy tự ti nhưng nhiều hơn vẫn là tự hào. Dudley cho rằng vào cái trường đó như vậy thì đã lắm. Nó bảo Harry:
− Ở trường Stonewall họ nhét đầu người ta vô cầu tiêu vào ngày nhập học. Mày có muốn lên lầu thực tập trước không?
− Không, cám ơn. Cái cầu tiêu thúi của mày làm sao có đủ những thứ khủng khiếp như trong cái đầu của mày - cái đầu mày phát rồ rồi.
Nói xong, Harry chạy biến thiệt lẹ trước khi thằng Dudley kịp thực hiện ý đồ trong cái đầu của nó. Khi Harry kể lại cho Henry nghe, nhìn cậu em trai đang bật cười đến lăn lộn khắp giường, Harry cảm thấy tâm trạng tốt lên trông thấy. Dù ra sao thì Harry chỉ cần cậu em trai duy nhất của cậu luôn bên cạnh là cậu thỏa mãn rồi.
Nhưng, mọi chuyện không yên bình như cậu nghĩ. Từ ngày mà Harry phát hiện ra hai bức thư được gửi cho mình cùng em trai, cuộc sống của cả hai bị đảo lộn tùng phèo hết cả lên. Dượng Vernon không cho cả hai xem bức thư và đã phát điên lên vì có đến hàng ngàn con cú cùng hàng tá lá thư được gửi đến hằng ngày dù cho ông ta đã chuyển cả hai lên ở trong căn phòng ở tầng hai. Cuối cùng không thể chịu nỗi nữa và ông đã quyết định chuyển nhà!! Và bây giờ đây cả hai đang nằm dưới sàn nhà lạnh ngắt, bụi bặm bám đầy đất, giữa biển với cơn bão đang gào thét dữ dội. Hôm nay là sinh nhật Harry và Henry, ngày mà Henry biết chắc rằng mình sắp sửa bước vào chuyến phiêu lưu đầy kích thích cùng với Harry.
-- Ôi Henry, anh ước sao tụi mình có một dịp sinh nhật đúng nghĩa! -- Harry vẻ trên sàn nhà đầy bụi một chiếc bánh kem với mười một ngọn nến cùng hàng chữ chúc mừng sinh nhật. Henry vỗ vỗ vai cậu, cũng cảm thán nói một câu
-- Em cũng muốn như vậy!
Hai anh em nhìn những con số dạ quang trên đồng hồ đeo tay của Dudley đang nằm thẳng cẳng trên ghế sofa cho biết còn mười phút nữa thì đến nữa đêm và Harry cùng Henry sẽ tròn mười một tuổi. Cả hai đều âm thầm đếm ngược, nhưng Harry chỉ đơn thuần mà đếm ngược còn Henry thì vì kích động mà đếm ngược!
Năm phút.... Harry suy nghĩ vẩn vơ và cầu mong căn chòi cũ này sẽ trụ được trong cơn bão.
Hai phút... Henry chọc cười Harry bằng những câu đùa về người viết lá thư và đang cố gửi cho tụi nó.
Và, năm, bốn, ba, hai,....
BÙM!!!!!
Cả cái chòi bị chấn động run lên và Harry cùng Henry ngồi bật dậy, đăm đăm nhìn ra cửa. Có ai đó ở bên ngoài đang đập cửa đòi vào.
Bùm Bùm!!!
Người bên ngoài lại đập cửa lần nữa. Dudley bị đánh thức. Nó ngơ ngác hỏi:
-- Đại bác ở đâu nổ vậy?
Đằng sau họ, cánh cửa rít ken két, ông Dursley bước ra, tay lăm lăm khẩu súng - À thì ra cái gói dài dài mà mọi người thấy ông cầm theo ra đảo là cây súng này.
Ông quát:
-- Ai đó? Tôi cảnh cáo là tôi có súng đấy.
Yên một lúc. Rồi...
RRRR...RẦM.
Cánh cửa bị đấm mạnh đến nỗi nó long cả bản lề, kêu lên một tiếng điếc tai khi đổ sập xuống sàn.
Trên ngưỡng cửa, một người khổng lồ đã đứng sẵn. Gương mặt gần như bị râu ria rậm rì và tóc tai bờm xờm che kín, nhưng sau đám tóc râu ấy, lấp láy một đôi mắt đen huyền sáng long lanh.
Lão khổng lồ khum người đi vào chòi, hơi thu mình lại. Mái tóc của lão đụng trần nhà, quét sạch đám mạng nhện trên đó. Lão cuối xuống dựng tấm cửa lên, gắn nó vô lại khung cửa một cách dễ dàng. Tiếng giông bão gầm rú bên ngoài nhờ vậy nguôi đi một chút. Bấy giờ người khách lạ mới quay lại nhìn mọi người:
-- Không có trà nước gì sao? Chà! Chuyến đi thiệt là vất vả.
Lão lắc cái ghế dài, nơi Dudley đang co vô một góc, sợ chết khiếp.
-- Dậy đi chứ, đồ bị thịt!
Dudley hết hồn chạy ù lại ôm mẹ, và mẹ nó thì hoảng hốt ôm chặt con núp sau lưng chồng. Lão khổng lồ nói:
-- À Harry đây rồi! Cả Henry nữa!! Thật vui mừng khi được gặp lại các con!
Harry ngước nhìn lên bộ mặt lông lá hoang dã hung tợn và bắt gặp đôi mắt đen long lanh đang lấp lánh tia cười. Henry thì xuýt xoa không ngớt, thật hùng vĩ a, mắt cậu thật sự đã tỏa sáng khi thấy lão khổng lồ này, thật muốn mò xem dưới bộ râu rậm rạp đó cất chứa những thứ gì ghê... Tốt nhất là bưng bứt mấy cọng râu đi nghiên cứu cái đã, bán người khổng lồ a.... Lão khổng lồ chợt cảm thấy sau gáy phát lạnh, hơi hơi rùn mình, lão hào sảng nói tiếp:
-- Lần cuối ta gặp tụi con, hai đứa hãy còn là một đứa bé sơ sinh. Harry, con giống cha con lắm, nhưng đôi mắt của con thì lại giống mẹ. Henry, con thì ngược lại, con có mái tóc của mẹ con nhưng đôi mắt lại tinh ranh như ba con!
Ông Dursley lên tiếng bằng giọng rè rè:
-- Tôi yêu cầu ông ra khỏi nơi đây tức thì. Ông đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp!
-- Ê, im dùm nghe, ông Dursley!
Lão khổng lồ chồm qua cái ghế dài, giựt cây súng trên tay ông Dursley, bóp vặn nó thành một cục như thể nó được làm bằng cao su, rồi quăng vô góc phòng. Ông Dursley lại thốt lên những tiếng gì đó, nghe kỳ cục như tiếng chuột bị mắc bẫy.
Nhưng lão khổng lồ quay lưng về phía ông bà Dursley, nói với hai anh em Harry:
-- Dù sao thì cũng chúc mừng tụi con một sinh nhật vui vẻ nhé Harry, Henry. Có chút quà cho tụi con đây. Không chừng ta có đè mông lên nó một chút, nhưng mà mùi vị nó vẫn ngon lành.
Lão móc từ túi áo khoác đen ra một cái hộp khá to. Harry nhận lấy và hồi hộp mở hộp ra bằng những ngón tay run run rẩy. Bên trong là một cái bánh sô - cô - la dẻo, bự, với hàng chữ sinh nhật hạnh phúc được viết bằng kem màu xanh lá cây. Henry hứng thú với lão khổng lồ này hơn là miếng bánh sinh nhật trông khá ngon lành kia, tầm mắt cậu cứ quét lung tung trên người lão, gã khổng lồ không hiểu lắm cái ánh mắt cuồng nhiệt của Henry tại sao cứ nhìn gã mãi, ấy vậy mà trong một thoáng lão lại đè chặt lấy bộ ria mép của mình, như thể có linh cảm nó sẽ bị nhổ sạch sẽ bất cứ lúc nào vậy. Henry thấy hành động thất thố đấy của gã khổng lồ, vừa đắc chí lại vừa buồn cười, liếc sang Harry vẫn đang cầm cái bánh sinh nhật mà chết trân tại chỗ chẳng thốt được câu nào cậu đành phải cướp lấy lời thoại thay cho cậu anh trai đang chết trân vì xúc động, cậu hỏi:
-- Bác là ai?
Lão khổng lồ bấy giờ mới hoàn hồn, thắc mắt tại sao mình lại phải giữ chặt lấy râu làm cái chi, thế là lão thả lỏng cơ thể căng cứng, chắc lưỡi giới thiệu.
-- Ờ, ta chưa tự giới thiệu. Ta là Rubeus Hagrid, người giữ khóa và gác sân ở Hogwarts.
Lão giơ ra một bàn tay khổng lồ, nắm nguyên cánh tay Harry mà lắc làm Harry hoàn hồn, bàn tay còn lại thì xoa xoa cái đầu Henry làm đầu tóc cậu rối tung lên, Henry rất không vui mà sửa sang lại mái đầu của mình, liếc xéo lão Hagrid một cái, bĩu môi. Xoa hai bàn tay vào nhau thật mạnh để xua đi cảm giác lạnh lẽo (mặc dù lão không hiểu tại sao mình lại cảm thấy lạnh), lão Hagrid nói:
-- Ê, có trà không? Thứ gì nặng đô hơn trà càng hay!
Lão Hagrid chợt ngó thấy mấy bao khoai tây chiên dúm dó trong lò sưởi và khị mũi. Lão cuối xuống lò, mọi người không biết được lão đang làm gì, chỉ thấy một giây sau đó, khi lão đứng lên thì lửa bùng cháy trong lò sưởi. Ánh lửa làm cho cả cái chòi ầm ướt bừng sáng lên và Harry cảm nhận được sự ấm áp tràn qua người, ôm trùm lấy cậu như thể cậu vừa đắm mình vô một bồn tắm nước nóng.
Lão khổng lồ ngồi xuống cái ghế dài. Cái ghế kêu răng rắc dưới sức nặng của lão. Từ trong túi áo khoát đen, lão lôi ra đủ thứ, một bao xúc xích, một cái que, một bình pha trà, mấy cái tách con, và một chai đựng nước màu hổ phách mà lão làm một ngụm trước rồi mới pha trà. Chỉ một lát sau lả cả căn chòi thơm phứt mùi xúc xích.
Trong lúc lão khổng lồ bận pha trà, nướng xúc xích, không ai dám nói năng gì cả. Nhưng khi lão bắt đầu gỡ sáu mẩu xúc xích bóng lưỡng no tròn và hơi cháy một chút ra khỏi cái que thì Dudley nhích tới gần một tí. Ông Dursley vội lạnh lùng nạt con:
-- Dudley con không được đụng vô bất cứ thứ gì lão ấy đưa.
Lão khổng lồ xuýt xoa:
-- Yên tâm ông Dursley ạ, Thằng con bị thịt của ông đâu cần thêm chút mỡ nào nữa đâu.
Henry chợt bật cười từng tiếng khúc khích nhỏ như muỗi kêu làm Harry phải thúc vô be sườn cậu mấy cái mới chịu im. Lão đưa hai xiên xúc xích cho Harry. Cậu đang đói cồn cào, mà trước nay chưa từng được nếm thử món nào trông ngon lành như vậy, nhưng mắt cậu vẫn ngó trừng lão khổng lồ. Cuối cùng, lòng hiếu kỳ của cậu vẫn thắng! Harry chuyển hai xiên xúc xích nướng thơm phức cho Henry, rồi lại dè dặt hỏi:
-- Con xin lỗi... nhưng mà con vẫn không biết bác là ai?
Lão khổng lồ hớp một ngụm trà rồi chùi miệng bằng mu bàn tay. Lão nói:
-- Cứ gọi ta là bác Hagrid. Và như ta đã nói với con rồi đó, ta là người giữ khóa ở Hogwarts - Dĩ nhiên là rồi đây các con sẽ biết hết mọi thứ về Hogwarts.
-- Dạ... tụi con không biết... -- Henry chen vào một câu, cười tinh quái mà đổ thêm dầu vào lửa.
Lão Hagrid có vẻ sửng sốt. Harry vội kéo Henry ra phía sau mình rồi lại vội vả nói:
-- Con xin lỗi.
-- Xin lỗi à?
Lão Hagrid nạt to quay sang ông bà Dursley đang co rúm lại trong góc tối.
-- Chính bọn này mới phải nói xin lỗi! Ta biết hai đứa không nhận được những lá thư, nhưng ta không thể ngờ tụi con lại không biết gì về Hogwarts. Các con không bao giờ thắc mắc là cha mẹ của mình học được tất cả từ đâu à?
-- Tất cả cái gì cơ chứ? -- Henry lại thêm một câu vào mồi lửa của lão Hagrid
Lão Hagrid nổi trận lôi đình, quát lên như sấm:
-- TẤT CẢ CÁI GÌ Ư? Được, được rồi, hai đứa con chờ ta một chút.
Lão đứng lên, cơn giận giữ phát tiết ra dường như ngập hết căn chòi. Gia đình ông Dursley nép sát vô vách. Lão Hagrid quát bộ mặt vào ông bà Dursley:
-- Bộ ông tính nói với tôi là hai đứa bé này - hai đứa bé này đây! - không biết chút gì về mọi chuyện, phải không?
Harry nghĩ là chắc có sự hiểu lầm. Tụi nó có được đi học chứ, và điểm số của Harry ở trường không đến nỗi dở còn Henry thì lúc nào cũng đứng đầu mỗi kỳ thi. Cậu cảm thấy rất khó chịu khi có người nói rằng tụi nó không biết chút gì, bèn lên tiếng:
-- Con có biết chút đỉnh chứ. Con biết làm toán và mấy môn thường thức khác. Và Henry luôn đứng đầu trường!
Nhưng lão Hagrid chỉ phẩy tay khinh thường nói:
-- Biết về thế giới của chúng ta kìa. Ý ta nói là thế giới của tụi con, thế giới của ta, thế giới của cha mẹ tụi con.
-- Thế giới nào chứ? -- Henry "ngây thơ" thêm một câu.
Lão Hagrid có vẻ như sắp nổ tung ra. Và lão nạt to:
-- DURSLEY!
Ông Dursley vốn đã tái mét, giờ lại lắp bắp cái gì mà nghe như "quạp quạp quẹo quẹo". Lão Hagrid trợn mắt nhìn Harry và Henry chằm chằm. Lão nói:
-- Đáng lẽ tụi con phải biết về cha mẹ của mình. Ý ta nói họ rất nổi tiếng. Hai con cũng nổi tiếng.
-- Dạ sao ạ? Con... Henry, ba con, má con đâu có nổi tiếng gì đâu? -- Harry mù mịt trả lời
Lão Hagrid lùa bàn tay vo đám tóc dầy rậm gãi sột soạt, còn đôi mắt lão thì dán chặt vào hai đứa
-- Tụi con không biết... vậy ra hai con không biết, không hề biết hai đứa tụi con là gì sao?
Đột nhiên ông Dursley tìm lại được tiếng nói của mình. Ông ra lệnh:
-- Dừng lại! Dừng lại tại đây, thưa ngài. Tôi cấm ngài nói cho hai đứa bé biết đến điều gì.
Lão Hagrid quắt mắt nhìn ông Dursley giận dữ. Cho dù một người khác dũng cảm hơn ông Dursley nhiều lần cũng phải co dúm lại trước cái nhìn như vậy. Khi lão Hagrid thốt ra lời thì tiếng nói của lão đã run lên vì cơn cuồng nộ.
-- Thì ra ông chưa hề nói với tụi nó? Chưa hề cho tụi nó biết nội dung lá thư mà cụ Dumbledore để lại cho tụi nó? Lúc đó có ta mà! Ta thấy rõ ràng cụ Dumbledore để lại lá thư mà, ông Dursley! Vậy là bao năm nay ông bưng bít hai đứa nhỏ?
Harry nôn nóng hỏi:
-- Bưng bít tụi con cái gì cơ?
Ông Dursley nổi điên lên hét:
-- CHẤM DỨT! TA CẤM MI!
Bà Dursley há hốc miệng thở hổn hển vì sợ. Lão Hagrid lạnh lùng nói:
-- Chà, cả hai ông bà trụng đầu mình vô nước sôi đi. Harry, Henry, hai con là phù thủy.
Sự im lặng bỗng ngự trị khắp bên trong căn chòi. Chỉ còn nghe tiếng sóng gầm và tiếng gió hú bên ngoài mà thôi. Henry thì chẳng ngạc nhiên lắm, nói chính xác là cậu đang mong chờ khoảng khắc này đây, nhìn khuôn mặt thộn ra vì khó tin của cậu anh trai, Henry nín trong bụng một ngụm cười.
Cuối cùng Harry há hốc miệng hỏi:
-- Tụi con... là cái gì?
-- Phù thủy. Đương nhiên là phù thủy.
Lão Hagrid ngồi xuống chiếc ghế dài, lão ngồi hơi mạnh nên chiếc ghế rền rĩ to hơn và lún thêm.
-- Và là những phù thủy xịn. Ta dám nói vậy, một khi tụi con được huấn luyện chu đáo, hai con sẽ là những phù thủy cao tay ấn. Là con nhà nòi của những phù thủy xịn như ba má tụi con, thì tụi con nhất định phải trở thành phù thủy xịn mà thôi. À, ta cho rằng đã đến lúc tụi con phải đọc bức thư này.
Harry đưa tay nhận hai lá thư có phong bì vàng, địa chỉ ghi bằng mực xanh ngọc bích, đề:
Gởi Harry Potter (Henry Potter)
Sàn nhà
Chòi trên đá
Biển
Harry đưa một lá thư cho Henry và rút thư ra đọc:
HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS
Hiệu trưởng: Albus Dumbledore
(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)
Kính gởi cậu Harry Potter (Henry Potter),
Chúng tôi làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.
Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.
Kính thư,
Giáo sư McGonagall
Phó hiệu trưởng.
McGonagall
Trong đầu Harry bừng lên vô vàn câu hỏi y như pháo bông, đến nỗi cậu không biết hỏi câu nào trước, Harry nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt mừng như điên của cậu em trai mới chắc chắc đây không phải là một giấc mơ!! Mãi vài phút sau niềm hân hoan háo hức của Harry mới tạm lắng, để cậu nêu một thắc mắc cụ thể:
-- Đợi cú của con nghĩa là sao?
Hagrid vỗ tay lên trán một cái bốp.
-- A, suýt nữa ta quên mất. Gorgons Nước - đại!
Từ trong một túi áo khác của cái áo khoát lão móc ra một con cú - cú thiệt, lông xù, còn sống nhăn - và một cuộn giấy da cùng cây viết lông ngỗng. Rồi lão thè lưỡi cặm cụi viết một lá thư. Viết xong lão Hagrid cuộn lá thư lại, đưa cho con cú ra cửa và quẳng nó vào giữa cơn bão giông mịt mùng. Xong lão Hagrid quay trở vào ngồi xuống ghế, thản nhiên như lão vừa gọi xong một cú điện thoại. Henry hai mắt sáng rực vì hưng phấn, vỗ Harry một cái khiến cậu đang há hốc cả miệng chợt ngậm lại. Lão Hagrid lại vỗ trán:
-- Ta đã dừng câu chuyện ở đâu nhỉ?
Chờ lúc đó ông Dursley, tuy vẫn còn xám ngoét như tro, nhưng tức giận cực độ đã từ trong góc tối chuyển ra đứng ở chỗ có ánh lửa chiếu. Ông cương quyết:
-- Hai thằng nhỏ sẽ không đi học trường đó. Tụi nó sẽ nhập học tại trường Stonewall, đấy là có phước cho tụi nó lắm rồi!
Lão Hagrid gầm gừ:
-- Thiệt tình ta cũng muốn coi một Muggle bự như ông sẽ cấm cản hai thằng bé như thế nào?
Harry chen vào hỏi:
-- Một cái gì bự ạ?
-- Một Muggle.
Lão Hagrid gải thích.
-- Đó là tên chúng ta gọi những người không có phép thuật, tức là bọn phàm nhân. Thật không may là hai đứa tụi con được nuôi lớn lên trong một gia đình Muggle điển hình nhất mà ta để mắt tới.
Ông Dursley nói:
-- Khi nhận hai đứa bé về nuôi, ta đã thề là sẽ chấm dứt hết những trò tà ma quỷ thuật, ta thề sẽ trục hết tà ám ra khỏi hai thằng nhỏ. Cái đồ phù thuỷ!
Henry nghĩ mình nên châm thêm dầu để lửa càng cháy dữ dội thêm, thế là vội giả bộ kêu lên:
-- Nghĩa là dượng biết từ trước? Dượng đã biết trước tụi con là... là... phù thuỷ?
Bà Dursley bỗng ré lên:
-- Biết chứ! Tất nhiên tao biết từ trước. Tụi mày thế nào rồi cũng giống như ba má tụi mày. Hồi đó má tụi mày nhận được một lá thư giống như vậy, liền bỏ nhà vô cái trường quỷ đó, để rồi mỗi mùa hè lại tha về nhà cả túi đầy nòng nọc, biến mấy cái tách trà thành chuột nhắc! Tao là người duy nhất biết tỏng má tụi mày là cái gì - Đồ đồng bóng! Chỉ có ông bà ngoại là một điều Lily hai điều cũng Lily, lại còn tự hào có một con phù thủy trong nhà nữa chứ!
Bà Dursley ngừng lại hớp hơi để lấy sức nói tiếp. Có vẻ như bà đã chờ đợi cơ hội này lâu rồi để thốt ra:
-- Rồi má tụi mày gặp cha tụi mày ở cái trường quỷ đó, ra trường thì cưới nhau, rồi đẻ ra hai đứa tụi mày, và dĩ nhiên tao biết tụi mày cũng cùng một giuộc với chả, cũng quái dị, cũng bất bình thường. Được rồi nếu tụi mày muốn biết tới cùng, thì tao nói luôn cho mà biết, ba má tụi mày cứ làm ba cái trò phù thủy nên đã bị nổ tung, để cho tụi tao phải lãnh cục nợ là tụi mày đây!
Harry chết lặng, mặt tái dần, Henry mặc dù đã đọc đi đọc lại cái tình tiết này mãi nhưng khi nghe dì ta nói, lòng cậu cũng thấy xót, dù nói sao thì người đầu tiên cậu gặp mặt khi bước vào thế giới này chính là Lily Potter - người đã dùng cả sinh mạng để bảo vệ hai anh em, lại nhìn cậu anh trai đứng bên cạnh đã hai mắt đỏ hoe, cậu lại cảm thấy đau lòng thêm. Henry chực giật giật gấu áo Harry và chưa để anh ấy kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đã nhanh như chớp bắt lấy tay Harry, nắm thật chặt. Harry hai mắt cũng có chút phiếm hồng, lời lẽ cứ như kẹp lại trong cuống họng, nhưng dường như cái nắm chặt tay đầy ấm áp của Henry lại làm cậu có thêm dũng khí, đến khi cậu bật ra được tiếng nói, cậu lại hỏi, giọng đanh thép đến lạ thường:
-- Nổ tung à? Dì từng nói với tụi con là ba mẹ tụi con đã chết vì tai nạn xe cộ mà!
-- TAI NẠN XE CỘ!
Lão Hagrid gầm lên, giận dữ nhảy xổ tới, khiến cho ông bà Dursley lùi ngay vào góc tối. Lão Hagrid gầm gừ tiếp:
-- Làm sao mà một tai nạn xe cộ giết được ông bà Potter? Thật là đáng nổi điên lên! Một vụ xì - căn - đan chứ chẳng chơi! Hừ, đây: Harry và Henry Potter không được biết chút gì về câu chuyện của chính mình, trong khi mọi thằng nhóc trên thế giới đều biết rõ tên tuổi tụi nó!
Harry khẩn thiết hỏi:
-- Nhưng mà tại sao! Chuyện gì đã xảy ra?
Cơn giận dường như tắt đi trên gương mặt lão Hagrid. Bỗng nhiên lão có vẻ căng thẳng.
-- Ta không bao giờ ngờ tới điều này. Khi cụ Dumbledore nói là ta sẽ bị nhiều khó khăn mới tìm được tụi con, rằng tụi con không biết gì hết, ta vẫn không thể nghĩ ra nông nỗi này. Harry à, ta không chắc là có đủ tư cách để nói cho con, nói cho anh em tụi con biết - rồi sẽ có người nào đó làm điều này - nhưng tụi con không thể đến Hogwarts mà lại không biết gì về bản thân mình.
Lão quẳng một cái nhìn căm ghét vào ông bà Dursley.
-- Thôi được, tốt nhất là ta nói cho các con những gì ta biết. Nhưng mà ta không thể nói cho các con hết mọi thứ, đó là một bí mật ghê gớm, nhiều phần trong câu chuyện...
Lão Hagrid ngừng lại, ngồi xuống ghế, đăm đăm nhìn vào ngọn lửa vài giây, rồi nói:
-- Theo ta, chuyện bắt đầu từ một kẻ gọi là - Ta chắc tụi con không biết tên hắn, dù hết sức khó tin, ai ai trong thế giới của chúng ta cũng đều biết...
-- Ai vậy? - Henry bình tĩnh hỏi.
-- Thôi ta không muốn nói đến cái tên đó. Không ai muốn cả.
-- Tại sao không? - đến phiên Harry
-- Bởi vì thiên hạ vẫn còn sợ. Chuyện này khó giải thích lắm. Đại khái là có một tên phù thủy... ác hóa. Hắn trở nên xấu xa độc ác. Càng lúc càng xấu xa độc ác. Tên hắn là...
Lão Hagrid hạ giọng, không một lời nào được nghe thấy. Harry đề nghị:
-- Hay là bác viết ra vậy.
-- Không - không thể đánh vần tên hắn. Thôi được tên hắn là Voldemort.
Lão Hagrid rùng mình ớn lạnh.
-- Đừng bảo ta lập lại tên hắn nữa. Cách đây hai mươi năm... hắn, tên phù thủy ác hóa này, bắt đầu rù quến đệ tử. Cũng lôi kéo được một mớ. Kẻ thì sợ, kẻ thì muốn dựa hơi để chấm mút quyền lực của hắn, bởi vì hắn quả là có nhiều phù phép. Đó là thời kỳ đen tối, Harry à. Không biết tin ai, không dám kết bạn với người lạ... toàn là chuyện hãi hùng xảy ra. Hắn trùm hết. Dĩ nhiên có người chống lại hắn. Nhưng đều bị hắn giết. Kinh hoàng. Nơi duy nhất còn an toàn là Hogwarts. Phải biết cụ Dumbledore là người mà kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy còn kiêng dè. Hắn chưa dám động tới Hogwarts, ít nhất là vào thời đó. Bây giờ ta nói tới ba má của hai con. Họ là những phù thủy tử tế giỏi giang mà ta từng được biết. Ba tụi con giỏi nhất trong đám nam sinh và mẹ tụi con thì đứng đầu đám nữ sinh. Điều bí mật là tại sao kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy không rù quến được ba má tụi con. Ta cho là vì ba má tụi con rất gần gũi và thân thiết với cụ Dumbledore nên không dính dáng gì tới phe hắc ám. Có thể kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy muốn đe dọa..., có thể hắn muốn gạt bỏ trở ngại trên đường đi của hắn. Không ai biết chính xác, chỉ biết cuối cùng hắn đã đến làng của tụi con vào đêm Hội Ma cách đây mười năm. Hồi đó tụi con còn nằm nôi. Hắn đến nhà tụi con và... và...
Lão Hagrid bỗng rút ra một cái khăn tay nhăn nheo dơ hầy để hỉ mũi nghe rột một cái thật to. Lão nói:
-- Xin lỗi. Chuyện thương tâm quá. Ta quen biết ba má tụi con, những người tử tế hiền lương, những người mà tụi con không bao giờ tìm lại được...
Lão sụt sịt rồi tiếp tục nói:
-- Kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy đã giết họ và - đây mới là bí mật của câu chuyện này - hắn toan giết cả hai con. Hắn muốn nhổ cỏ tận gốc, hay chẳng qua hắn đang cơn hứng giết người, ta không rõ, nhưng hắn đã cố giết tụi con mà không được. Chắc tụi con đâu biết sự tích cái sẹo tia chớp trên người tụi con hả? Đó không phải là một vết thẹo bình thường. Đó chính là vết tích kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy đã để lại khi mà tất cả quyền phép và thần chú của hắn vô hiệu đối với tụi con. Hắn giết được cả ba má tụi con, nhưng đối với tụi con thì hắn không giết được. Chính vì vậy mà tụi con nổi tiếng đó Harry, Henry. Chưa từng có người nào bị hắn kết án mà không chết, trừ hai đứa con. Những phù thủy giỏi nhất của thời đại như McKinnon, Bones, Prewetts... mà còn chết dưới tay hắn. Vậy mà hai đứa con, hai đứa bé thơ, vẫn sống.
Trong trí nhớ Harry bỗng nháng lên một điều gì đau đớn lắm. Lão Hagrid càng kể, Harry càng nhìn thấy rõ tia sáng xanh lè chói lòa, càng nhớ rõ hơn - và lần đầu tiên trong đời, Harry nhớ ra một điều khác: đó là một giọng cười the thé ác độc, lạnh lùng.
Lão Hagrid buồn bã nhìn Harry và Henry.
-- Ta đã vâng lệnh cụ Dumbledore đem hai đứa con ra khỏi ngôi nhà bị tiêu hủy, đem tụi con đến chỗ bọn Muggle này...
Ông Dursley chép miệng:
-- Chuyện lảm nhảm!
Harry giật mình nhảy bắn lên. Cậu hầu như quên béng gia đình Dursley vẫn còn trong chòi. Ông Dursley chắc là đã lấy lại được lòng can đảm, ổng đang nhìn trừng trừng Harry cùng Henry và hai bàn tay thì nắm chặt. Ông nói:
-- Bây giờ thì nghe đây, hai thằng nhóc. Tao chấp nhận là có những chuyện lạ lùng về tụi mày, nhưng có lẽ gieo gió gặt bão mà thôi. Tất cả những chuyện về ba má tụi mày, những đồ quái quỉ, hừ, theo tao, thế giới nào không có họ thì chỉ có tốt đẹp hơn mà thôi. Nhập nhằng với bọn tà ma yêu thuật thì rồi cũng kết thúc y như tao đã nói thôi...
Ngay lúc đó, lão Hagrid nhảy ra khỏi cái ghế dài, rút ra từ bên trong chiếc áo khoác một cây dù. Lão Hagrid chĩa mũi dù vào ông Dursley như thể đó là một thanh gươm. Lão nói:
-- Ta cảnh báo ông Dursley!! Ta cảnh báo ông, chỉ nói thêm một tiếng nữa là...
Trước hiểm họa bị một lão khổng lồ đầy lông lá đâm bằng mũi dù, ông Dursley đành để dũng khí của mình xẹp xuống. Ông lại dán sát mình vô tấm vách ván.
-- Vậy có phải tốt hơn không?
Lão Hagrid lầu bầu, hơi thở nặng nhọc, buông người ngồi xuống chiếc ghế dài. Lần này thì chiếc ghế hoàn toàn sụm bà chè.
Harry, lúc ấy vẫn còn một trăm điều thắc mắc, đã vọt miệng nêu lên một câu hỏi quan trọng nhất:
-- Nhưng còn lão Vol..., ý quên, kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy, chuyện gì đã xảy ra cho hắn?
-- Câu hỏi hay đó Harry. Biến mất. Tiêu tan. Đúng vào cái đêm mà hắn giết tụi con không được đó, hắn biến luôn. Điều này càng làm cho hai con nổi tiếng thêm. Hắn biến đi - đó là điều bí mật lớn nhất. Tụi con hiểu chứ? Lúc đó hắn đang ngày càng hùng mạnh. Mắc gì hắn phải bỏ đi.
-- Một số người cho là hắn đã chết. Ta cho là hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma. Ai biết hắn có còn đủ chất người để chết hay không? Một số người cho là hắn vẫn còn đâu đó, luyện lại phù phép chờ thời cơ. Nhưng ta không tin. Người từng theo phe hắn bây giờ đã ngã về phe ta, một số đã bừng tỉnh cơn mê, hắn có quay lại thì người ta cũng không thèm theo hắn nữa.
-- Hầu hết bọn ta cho rằng hắn vẫn còn đâu đó, nhưng có lẽ đã mất hết quyền phép. Hắn hết xí quách rồi. Chính phép lạ của hai con đã chấm dứt đời hắn, Harry, Henry ạ. Có điều gì đó đã xảy ra vào đêm đó mà hắn không thể nào ứng phó nổi. Ta không biết điều gì. Không ai biết cả. Nhưng chắc chắn là cái điều làm tiêu biến kẻ - mà - ai -cũng - biết - là - ai - đấy có liên quan đến hai đứa con.
Lão Hagrid nhìn hai anh em Harry bằng ánh mắt ấm áp và đầy kính trọng, nhưng Harry thay vì cảm thấy vui sướng hay tự hào, lại đâm nghi ngờ có gì nhầm lẫn trong chuyện này đây. Phù thủy? Tụi nó ư? Làm sao có thể được? Tụi nó đã sống trong gia đình Dursley từ hồi nào đến giờ, bị Dudley chế giễu nhục mạ, bị ông bà Dursley hành hạ đày ải; nếu mà tụi nó có phép lạ thì tại sao họ chưa bị biến thành cóc nhái mỗi lần họ nhốt hai anh em vô phòng xép dưới gầm cầu thang? Nếu tụi nó từng khiến lão phù thủy hung ác nhất thế giới bị đại bại, thì làm sao mà Dudley có thể đá tụi nó lăn lóc trên sân banh được?
Harry bình tĩnh nói:
-- Bác Hagrid à, con chắc là bác đã nhầm lẫn, con không tin tụi con có thể là phù thủy được.
Lão Hagrid ngạc nhiên xuýt xoa:
-- Không phải là phù thủy hả? Tụi con chưa từng làm ra phép lạ nào khi con nỗi giận hay sợ hãi sao?
Harry và Henry nhìn nhau chòng chọc, tụi nó đang nhớ lại tất cả chuyện kỳ lạ hay xảy ra xung quanh tụi nó. Bây giờ Harry mới bắt đầu suy nghĩ về chuyện này... Mọi chuyện rắc rối từng xảy ra khiến cho dì dượng tụi nó nổi cơn tam bành đều xảy ra vào những lúc tụi nó giận quá hay sợ quá. Khi bị băng của Dudley rượt đuổi gần quá, bỗng nhiên Harry thấy mình bức xa chúng... Lúc quá sợ phải đi đến trường với cái đầu trọc lóc buồn cười vì bị dì Petunia xén trụi, tóc Harry bỗng mọc dài trong một đêm... Và lần cuối cùng Dudley kiếm chuyện đánh cậu thì đã bị cậu dần cho một trận te tua mà không hề có ý thức mình đã hành động ra sao. Còn con rắn Boa constrictor, chẳng lẽ là do chính tụi nó thả ra ư?
Harry lại nhìn lão Hagrid, mỉm cười và nhận lại được tia vui mừng tán thưởng trong mắt lão.
-- Thấy chưa? Harry, Henry Potter, để rồi tụi con xem, hai con không chỉ là phù thủy, mà hai đứa con sẽ nổi tiếng ngay ở trường Hogwarts.
Ông Dursley không chấp nhận thua mà không chiến đấu đến phút cuối cùng. Ông rít lên:
-- Ta đã nói là tụi nó sẽ không đi học trường đó. Tụi nó sẽ nhập học trường Stonewall, như vậy là tử tế lắm rồi. Ta đã đọc những lá thư và tất cả những thứ nhảm nhí mà tụi nó cần có theo để học trường quỷ thuật đó, nào là sách thần chú, cây đũa phép, và...
Lão Hagrid gầm gừ:
-- Nếu Harry và Henry muốn, thì một Muggle bự như ông cũng không thể cấm cản được hai đứa tụi nó đâu! Chà cấm hai đứa con trai của nhà Potter đi học ở Hogwarts! Có điên không đó? Tụi nó khi mới sanh ra đã được ghi danh vào trường rồi. Tụi nó sẽ vào học trường pháp thuật và ma thuật xịn nhất thế giới. Sau bảy năm học ở đó tụi nó sẽ thành người mà bây giờ không ai hình dung nổi đâu. Ở đó hai đứa nó sẽ học chung với những đứa trẻ cùng loại với tụi nó và sẽ được chăm sóc bởi vị hiệu trưởng vĩ đại nhất mà Hogwarts từng có, cụ Albus Dumbledore...
Ông Dursley kêu to:
-- TA SẼ KHÔNG TRẢ ĐỒNG XU NÀO CHO LÃO NGỐC ẤY DẠY HAI THẰNG NHỎ NHỮNG TRÒ QUỶ QUÁI!
Lão Hagrid bèn gầm lên như sấm nổ đồng thời múa tít cây dù trên đầu ông Dursley.
-- ĐỪNG BAO GIỜ... XÚC PHẠM... ALBUS DUMBLEDORE... TRƯỚC... MẶT... TA!
Lão thu cây dù từ trên không xuống, chĩa mũi dù vào Dudley đang ăn vụng hộp bánh sinh nhật của anh em Harry mà cả hai đã bỏ quên lúc nào chẳng hay. Một tia sáng màu tím nhá lên, cùng lúc vang lên một âm thanh éc éc nghe như tiếng pháo xì. Và chỉ một giây sau, Dudley nhảy tưng tưng tại chỗ, hai tay ôm cặp mông đầy mỡ, rên la với vẻ đau đớn lắm. Khi Dudley qua lưng lại, Harry và Henry thấy một cái đuôi heo xoăn tít thò ra khỏi đũng quần Dudley, cả hai không thể nhịn cười mà bật ra tiếng, thật sự là trông rất hợp đấy. Ông Dursley hét tướng lên, lôi bà vợ cùng cậu quý tử sang phòng bên, quăng một cái nhìn ghê tởm vào lão Hagrid, rồi đóng sầm cánh cửa lại.
Lão Hagrid ngó xuống cây dù của lão, vuốt râu rầu rĩ nói:
-- Lẽ ra ta không nên nổi giận. Nhưng dù sao thì phép thuật cũng không linh nghiệm. Ý ta định biến thằng đó thành heo, nhưng ta thấy nó vốn đã không khác heo mấy nên chẳng còn chỗ cho phép thuật của ta phát tác.
Đôi mắt lão dưới đôi mày rậm né tránh nhìn thẳng vào Harry cùng Henry. Lão tằng hắng như sắp thương nghị điều gì quan trọng:
-- Tụi con đừng nói cho bất kỳ ai ở Hogwarts biết chuyện này nhé, ta biết ơn hai đứa lắm. Ta... ờ... ta không được phép sử dụng phép thuật, nói nghiêm túc đấy. Ta chỉ được làm một tí xíu khi tìm tụi con để trao thư và sắm sửa cho tụi con. Vì vậy mà ta khoái làm nhiệm cụ này lắm.
Henry vô ý hỏi:
-- Tại sao bác không được phép làm phép thuật?
- Ờ... Ta cũng từng là học sinh ở Hogwarts chứ chẳng chơi, nhưng mà ta... ờ... ta nói thiệt cho con biết, ta bị đuổi học, năm thứ ba. Họ bẽ gãy cây gậy phép của ta Nhưng cụ Dumbledore lưu ta lại làm người giữ khóa. Cụ Dumbledore thiệt là người vĩ đại.
-- Tại sao bác bị đuổi? - Henry không buông tha, tiếp tục truy hỏi.
-- Khuya dữ rồi nghen. Mai còn nhiều chuyện phải làm lắm, nào là dắt tụi con xuống phố sắm sửa sách vở đồng phục và đủ mọi thứ nữa.
Lão Hagrid ho sù sụ giả điếc lảng tránh vấn đề, cởi chiếc áo khoác đen dày thảy cho Harry cùng Henry:
-- Con chui vào đó mà ngủ. Nó hơi sột soạt một tí nhưng không sao. Ta đoán chừng trong túi áo vẫn còn hai con chuột nhắt. Và chúng ta sẽ rời khỏi đây, ngay bây giờ luôn! Ta không thể chịu nổi khi ở cùng một chỗ với bọn Muggle! -- Lão lầu bầu
-- Ngay bây giờ? Giữa trời bão sao? - Henry thốt lên một tiếng kinh ngạc, cái này không hề có trong kịch bản a!
-- Haha, tại sao không chứ? -- Lão Hagrid cười to
Sinh nhật mười một tuổi của Harry cùng Henry trôi qua với một cơn bão và những cơn gió lạnh buốt, nhưng bù lại cả hai đã có những thông tin mà chúng cảm thấy ấm áp nhất và cuộn mình ngủ trong một chiếc áo khoác ấm nhất thế giới và Henry dám cá chắc rằng cậu anh trai của mình vẫn chưa kịp tiêu hóa hết mớ thông tin mà anh ấy nhận được lúc nãy....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện