Harry Potter And The New World

Chương 20 : Người Hai Mặt -- End Phần 1

Người đăng: Lang_Tu_Diep_Truc

Ngày đăng: 20:12 08-09-2019

.
Đó là thầy Quirrell. Harry há hốc mồm: -- Thầy! Thầy Quirrell mỉm cười. Mặt ông lúc này lại không hề co giật một chút nào hết. Ông bình tĩnh nói: -- Chính ta. Ta đã tự hỏi liệu có phải gặp hai mi ở đây không, Harry, Henry Potter. -- Nhưng con tưởng... thầy Snape... cơ. -- Snape hả? Thầy Quirrell bật cười to, không phải tiếng cười yếu ớt run rẩy như mọi khi, mà là một giọng cười sắc lạnh. -- Ừ, lão Snape có vẻ là hạng người hiểm ác, đúng không? Thành ra dùng lão để "giương Đông kích Tây" cũng được việc đó chớ. Giương lão ra thì ai nỡ nghi ngờ giáo sư Quirrell cà-cà-cà lăm khốn-khốn-khốn khổ chứ? Harry không thể nào tin được. Điều đó không thể là sự thật, không thể nào! Harry nhận ra Henry đã nghi ngờ đúng người! -- Nhưng mà thầy Snape đã từng tính giết con mà! -- Không, không, không... Chính ta mới là người toan giết mi đấy! Ở trận đấu Quidditch ấy, nhưng thằng em trai ngốc nghếch của mi trong lúc hấp tấp chạy theo cô bạn Hermione của mi đã xô ngã ta, khiến ta bị đứt giao nhãn với mi, chứ không thì chỉ vài giây sau mi đã rớt khỏi cán chổi rồi. Lẽ ra ta còn có thể làm xong chuyện sớm hơn nếu lão Snape không liên tục đọc thần chú giải lời nguyền của ta, để cứu mi. -- Thầy Snape đã tìm cách cứu con? Thầy Quirrell nói tỉnh queo: -- Đúng vậy. Mi thử nghĩ xem tại sao lão đòi làm trọng tài trận đấu sau nào? Lão muốn bảo đảm là ta không thể tái diễn chuyện đó. Buồn cười. Thật ra thì... lão đâu cần mất công. Ta đâu có thể làm được gì khi có lão Dumbledore ngồi đó xem. Tất cả các giáo viên khác đều tưởng rằng lão Snape tìm cách trù dập nhà Gryffindor, mà lão quả là đã làm cho mình thêm nổi tiếng xấu... và chỉ tổ mất thì giờ vô ích, bởi vì rốt cuộc ta vẫn giết được mi, đêm nay. Thầy Quirrell búng ngón tay. Từ không trung xổ ra những sợi dây thừng tự động trói chặt Harry cùng Henry. -- Hai mi quá tò mò nên không thể để cho hai mi sống, Harry, Henry à. Sục sạo khắp trường như trong đêm Hội Ma như thế, tụi mi khiến cho ta biết tụi mi đã nhìn thấy ta đi đến chỗ con quái vật canh giữ Hòn đá. -- Chính ônh đã thả con quỷ khổng lồ!! Tôi đã biết chắc điều đó từ trước! - Henry nói -- Chứ ai? Ta có biệt tài xử lý quỷ. Chắc là hai mi có nhìn thấy con quỷ trong căn phòng đằng kia đã bị ta làm gì. Xui xẻo là hôm ấy trong khi những người khác chạy khắp nơi kiếm con quỷ, thì lão Snape, lão đã ngờ vực ta từ trước, lại đi thẳng lên tầng lầu ba trước ta. Và, không những con quỷ của ta không giết được hai mi, mà con chó ba đầu cũng không cắn đứt được giò lão Snape. Thôi, bây giờ thì làm thinh chờ một lát nhé, Harry và Henry. Ta cần kiểm tra cái gương thú vị này. Chỉ đến lúc đó Harry mới nhận thấy cái gì ở sau lưng thầy Quirrell. Đó là Tấm gương Ảo ảnh. Thầy Quirrell vừa gõ gõ ngón tay quanh cái khung gương vừa làu bàu: -- Cái gương này là chìa khoá để tìm ra Hòn đá. Chắc là lão Dumbledore bày ra cái trò này... nhưng lão đang ở London... Lão về tới nơi thì ta đã cao chạy xa bay... Harry không thể nghĩ ra mưu chước gì khác hơn là câu giờ, sao cho Quirrell cứ nói hoài, khiến lão không thể tập trung vào tấm gương. Cậu vọt miệng: -- Con thấy thầy và thầy Snape ở trong rừng... Quirrell hờ hững đáp: -- Đúng. Lão đi vòng ra sau tấm gương để xem xét. -- Lão đi gặp ta lần đó, thử tìm hiểu xem âm mưu của ta tiến triển tới đâu. Lão nghi ngờ ta suốt. Lão toan dọa ta - lão tưởng lão làm được sao, khi mà bên cạnh ta còn có chủ của ta, ngài Voldemort... Quirrell lại đi vòng từ đằng sau tấm gương ra đằng trước, chăm chú nhìn vào gương với vẻ hau háu. -- Ta nhìn thấy Hòn đá... Ta đang trao nó cho chủ của ta... nhưng mà nó ở đâu? Harry và Henry cố gắng cựa quậy trong vòng dây đang trói chặt tụi nó. Nhưng không cách nào làm cho vòng dây nới ra. Harry phải làm sao cho Quirrell không thể đặt hết tâm trí vô tấm gương. -- Nhưng thầy Snape luôn luôn tỏ ra ghét con lắm mà? Quirrell thản nhiên đáp: -- Ờ, ổng ghét chứ. Quỷ thần chứng giám, mi không biết sao, cha mi và lão Snape cùng học chung ở trường Hogwarts, cả hai ganh ghét nhau. Nhưng thật lòng lão không hề muốn mi chết. -- Nhưng mà cách đây vài ngày, con nghe tiếng thầy khóc... Con tưởng thầy Snape đe dọa thầy... Lần đầu tiên, một thoáng sợ hãi hiện trên gương mặt Quirrell, lão nói: -- Đôi khi ta thấy khó thực hiện chỉ thị của chủ ta. Ngài là một phù thuỷ quá vĩ đại, trong khi ta quá yếu ớt... Harry há hốc miệng: -- Thầy nói vậy là hắn đã ở trong phòng học với thầy lúc đó? Quirrell lặng lẽ đáp: -- Ngài ở bên ta cho dù ta đi bất cứ đâu. Ta gặp ngài khi ta đang đi vòng quanh thế giới. Hồi đó ta còn là một thanh niên ngốc nghếch, đầy ắp những ý tưởng về cái tốt, cái xấu. Ngài Voldemort đã chỉ cho ta thấy rằng ta đã sai lầm biết bao. Ở đời này, không có tốt mà cũng không có xấu, chỉ có quyền lực, và những kẻ quá yếu sẽ không nắm được quyền lực... Từ đó, ta đã trung thành phục vụ ngài, mặc dù nhiều phen ta làm cho ngài thất vọng. Ngài đã phải rất nghiêm khắc với ta. Bỗng nhiên Quirrell rùng mình. -- Ngài không dễ dàng bỏ qua lỗi lầm. Khi ta không đánh cắp được Hòn đá ở Gringotts, ngài đã hết sức khó chịu. Ngài đã trừng phạt ta... ngài quyết định giám sát ta chặt chẽ hơn... Giọng Quirrell lạc đi. Harry đang nhớ lại chuyến đi mua sắm của tụi nó ở Hẻm Xéo. Sao mà cậu có thể ngu dữ vậy? Tụi nó đã nhìn thấy giáo sư Quirrell vào đúng cái ngày đó, bắt tay với tụi nó trong quán rượu Cái Vạc Lủng. Quirrell vẫn đang bực tức nguyền rủa: -- Ta không hiểu được... chẳng lẽ Hòn đá ở bên trong tấm gương? Ta có nên đập vỡ nó ra không? Đầu óc Harry đang chạy đua. Cậu nghĩ: -- Lúc này, điều mà mình ao ước hơn mọi thứ trên đời này là tìm được Hòn đá trước Quirrell. Cho nên nếu mình nhìn vô tấm gương thì mình sẽ thấy mình tìm được nó - nghĩa là mình sẽ thấy nó được giấu ở đâu. Nhưng mà mình làm sao nhìn thấy mà không để Quirrell nhận ra là mình thấy? Henry nhìn Henry đang còn vật lộn với đống dây trói mà ngã lăn quay dưới đất. Chỉ dựa và chính mình thôi, Harry cố gắng nhích qua bên trái, để đứng trước tấm gương mà không bị Quirrell phát hiện. Nhưng dây thừng trói chân cậu chặt quá: cậu vấp và ngã lăn quay. Quirrell mặc xác hai anh em Harry đang làm gì. Lão còn đang lẩm bẩm một mình: -- Cái gương này dùng để làm quỷ gì đây? Xài nó như thế nào? Xin ông chủ giúp tôi với! Một giọng trả lời làm Harry sợ rụng rời cả tay chân. Giọng nói đó dường như phát ra từ chính... Quirrell. -- Dùng thằng bé... dùng thằng bé... Quirrell bèn hướng về Harry. -- Vâng! Harry... Lại đây! Lão vỗ tay một cái, sợi dây đang trói Harry bung ra rơi xuống. Harry chậm rãi đứng lên. Quirrell lặp lại: -- Lại đây! Nhìn vô gương và nói cho ta biết mi thấy cái gì. Harry đi về phía lão. Cậu tuyệt vọng suy tính: -- Mình phải nói dối. Mình phải nhìn và nói dối về cái mình thấy, vậy thôi. Quirrell đứng sát sau lưng Harry, bỏ mặt Henry đang tái mét cả mặt nằm trên mặt đất đang cố thoát khỏi đống dây trói của Quirell. Harry ngửi thấy mùi gì rất buồn cười, hình như tỏa ra từ tấm khăn quấn đầu của lão. Cậu nhắm mắt lại, bước đến trước tấm gương và mở mắt ra. Cậu nhìn thấy hình ảnh của cậu trong tấm gương, lúc đầu trong nhợt nhạt, hoảng sợ đến không còn thần sắc. Nhưng chỉ một lát sau, cái ảnh của cậu mỉm cười với cậu. Cái ảnh đút tay vào túi và lấy ra một hòn đá đỏ như máu. Cái ảnh nháy mắt với cậu rồi cất Hòn đá trở vô túi. Và khi cái ảnh làm vậy, Harry cảm thấy có cái gì đó rơi vào cái túi thật của cậu. Vậy là bằng cách nào đó - không tin nổi - Harry đã lấy được Hòn đá. Cái ảnh còn chỉ vào phía trên và Harry nhìn thấy Henry đã tháo được đống dây thừng và đang lồm cồm bò dậy. Quirrell sốt ruột hỏi: -- Sao? Mi thấy cái gì? Harry hom hết can đảm lại. Cậu bịa: -- Con thấy con bắt tay với thầy Dumbledore. Con ... con giành được Cúp Nhà cho Gryffindor. Quirrell lại lầu bầu nguyền rủa. -- Tránh ra chỗ khác! Khi Harry bước qua một bên, cậu cảm thấy Hòn đá Phù thủy chạm vào bắp đùi mình. Cậu sợ mình làm vỡ Hòn đá mất, Henry đã chạy đến bên cậu với khuôn mặt trắng bệch chẳng còn tý máu. Nhưng tụi nó đi chưa được năm bước thì một giọng nói the thé lại vang lên từ Quirrell, mặc dù môi lão không hề động đậy. -- Nó nói láo... nó nói láo... Quirrell quát: -- Harry, quay lại đây. Nói thật cho ta biết, mi thấy cái gì? Giọng the thé lại vang lên: -- Để ta nói chuyện với nó... mặt giáp mặt... -- Thưa ông chủ, ông chưa đủ khỏe mà. -- Ta đủ khỏe... để làm chuyện này... Harry và Henry đều có cảm giác như Tấm lưới của quỷ sa tăng đang ghì chặt tụi nó tại chỗ. Tụi nó không thể nhúc nhích tới một cơ bắp. Tụi nó đứng như phỗng đá mà nhìn Quirrell giơ tay lên tấm khăn quấn đầu, bắt đầu tháo khăn ra. Cái gì đang diễn ra vậy? Tấm khăn quấn đầu rớt xuống. Không còn tấm khăn, cái đầu Quirrell ngó nhỏ xíu. Lúc ấy lão mới từ từ quay lưng lại. Lã ra Harry phải gào lên khiếp đảm, nhưng cậy không thốt được một lời nào. Phía sau sọ của Quirrell, lại là một gương mặt nữa - gương mặt khủng khiếp nhất mà Harry từng nhìn thấy. Nó trắng như bột, với đôi mắt đỏ rực và một cái mũi tét ra, trông như một con rắn. Cái mặt đó thì thào: -- Harry và Henry Potter... Harry kéo Henry cố gắng bước lùi lại nhưng chân cẳng cậu không thể nào cục cựa nổi. Gương mặt nói: -- Thấy ta ra nông nỗi này không? Chỉ là bóng là hơi... Ta chỉ có hình dạng khi ta nhập vào xác của người nào đó... nhưng luôn có người sẵn lòng để ta nhập vào tim vào óc họ... Máu bạch kỳ mã đã làm cho ta khỏe lên trong mấy tuần qua... Tụi mày đã nhìn thấy Quirrell trung thành uống máu dùm ta trong rừng... Và một khi ta có được thuốc Trường sinh, ta sẽ đủ sức sáng tạo cho ta một thân thể... bây giờ... Đưa ngay cho ta Hòn đá trong túi mày. Vậy là hắn biết. Cảm giác bỗng nhiên hồi sinh trong chân Harry, cậu kéo Henry nhảy lùi lại. Gương mặt gầm gừ: -- Đừng ngu nữa. Tụi mày tốt nhứt là nên giữ cái mạng này và đi theo phe ta... Nếu không, tụi mày sẽ phải kết thúc cuộc đời như cha mẹ tụi mày... họ chết trong khi van xin lòng thương hại của ta... -- DỐI TRÁ! Henry bỗng hét to. Quirrell bước thụt lùi về phía anh em Harry, để Voldemort vẫn có thể nhìn thấy hai đứa tụi nó. Gương mặt ác quỷ bây giờ lại mỉm cười, nhưng giọng hắn thì rít lên: -- Nhạy cảm lắm... Ta luôn luôn đánh giá cao lòng dũng cảm... Phải đấy, nhóc con ạ, cha mẹ mày rất dũng cảm... Ta giết cha tụi mày trước, và y đã dũng cảm kháng cự... nhưng mẹ tụi mày thì thật ra không cần phải chết... mụ đã chết vì muốn bảo vệ cho hai đứa tụi mày... nếu tụi mày không muốn cho cái chết của mẹ tụi mày trở nên vô ích thì hãy đưa ngay Hòn đá cho ta. -- KHÔNG BAO GIỜ! Henry kéo Harry vọt đi, phóng nhanh về phía cánh cửa đang bừng cháy ngọn lửa đen, nhưng Voldemort gào lên: -- BẮT LẤY NÓ! Và chỉ trong tít tắc, Harry cảm thấy bàn tay của Quirrell nắm chặt cổ tay cậu. Lập tức một cơn đau như kim đâm thấu vào vết thẹo trên trán Harry và vai trái của Henry như muốn rụng rời; Harry gào thét vùng vẫy hết sức lực của mình, và lạ lùng thay, Quirrell bỗng buông tay cậu ra. Cơn đau trên đầu Harry nguôi đi phần nào và vau trái Henry đã có cảm giác trở lại. Tụi nó ngơ ngác nhìn quanh, thấy Quirrell bị hất văng ra, đang quằn mình vì đau, mắt nhìn mấy ngón tay mình: chúng đang phồng rộp lên. Voldemort lại rít lên: -- Bắt nó! BẮT LẤY NÓ! Quirrell lao tới, quật ngã Harry xuống, ngồi đè lên mình cậu, cả hai tay siết quanh cổ Harry. Vết thẹo của Harry làm cậu đau đến nỗi hoa cả mắt, nhưng cậu có thể thấy Quirrell rú lên trong đau đớn: -- Ông chủ ơi, tôi không thể giữ được nó... Tay tôi... Ối, tay của tôi... Và Quirrell, mặc dù kềm chặt Harry xuống sàn bằng hai đầu gối, vẫn phải buông tay khỏi cổ cậu. Lão kinh hoàng nhìn hai bàn tay - Harry có thể thấy hai bàn tay của lão như bị đốt cháy, đỏ lên, bóng lưỡng. Voldemort thét: -- Thì giết nó đi, đồ ngu, giết nó cho xong! Quirrell giơ tay lên để thực hiện một lời nguyền chết người; nhưng chỉ trong nháy mắt! Đúng là trong nháy mắt, Harry nhìn thấy cậu em trai Henry của mình lao lên nhảy chồm vào người Quirell!! Harry cũng không còn chần chừ gì nữa cũng chồm lên chụp vào mặt Quirrell ... -- AAAAAÁÁÁ. Quirrell hất văng Henry đi làm Henry đập đầu vào vách tường, bất tỉnh và lăn ra khỏi mình Harry, mặt lão cũng phồng rộp lên, hai cánh tay bị Henry giữ chặt cũng bắt đầu bốc khói; và lúc ấy Harry chợt hiểu là Quirrell không thể nào đụng vào da trần của tụi nó mà không bị đau đớn khủng khiếp. Vậy cách duy nhất cứu tụi nó là cố bám lấy Quirrell, làm cho lão đau đớn đến nỗi không thể nào thực hiện được ma phép giết người. Harry đứng bật dậy, tuy vẫn có lo lắng cho Henry nhưng cậu vẫn chụp cánh tay Quirrell và hết sức mình đeo cứng lấy Quirrell đang kêu la thảm thiết, cố gắng hất văng Harry ra. Cơn đau trên đầu Harry lại nổi lên dữ dội - cậu đau đến nỗi không còn nhìn thấy gì được nữa, chỉ còn nghe tiếng Quirrell rên la khủng khiếp và tiếng Voldemort thét: GIẾT NÓ! GIẾT NÓ! Cùng lúc, cậu cũng nghe nhiều giọng khác, có lẽ ở trong chính đầu cậu, đang kêu: Harry! Harry! Cậu cảm thấy cánh tay Quirrell vặn thoát ra khỏi bàn tay cậu đang níu giữ. Cậu biết tất cả vậy là đã mất, và cậu rơi vào cõi tối đen thăm thẳm, rơi xuống... xuống... xuống .... Henry, mong là em sẽ không sao..... ---------------- Khi Henry mở được mắt ra, trước mắt cậu là một cái trần nhà mái vòm rất quen thuộc! Rồi không cho Henry nghĩ ngợi lâu, trong đầu cậu chợt xuất hiện một hình ảnh.... Đó là hình ảnh Harry đang liều chết để bám chặt lấy Quirell!! Henry bật dậy ngay lập tức và hoảng sợ nhìn chung quanh để tìm kiếm Harry, đến nỗi cậu không hề nhận ra nơi đây là bệnh xá trong Hogwarts!! -- Thư giãn nào con trai! Một giọng nói vang lên khiến Henry giật nảy mình và đứng bật dậy luôn trên chiếc giường cậu đang nằm, trợn mắt nhìn cụ Dumbledore đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cái gường đối diện cậu và Harry đang nằm trên đó. Trong lúc đột ngột đó cậu đã vô tình kích hoạt cái khả năng ngưng đọng thời gian. Từ ngoài nhìn vào người khác chỉ thấy Henry từ tư thế đang ngồi bật dậy liền nháng một cái đứng hẳn lên y như cảnh mà bọn họ dùng nút tua nhanh để coi. Một tia kinh ngạc xuất hiện trong mắt cụ Dumbledore, rồi cụ lại cười. -- Thiên phú pháp thuật thời gian, vả lại con còn có pháp thuật giao tiếp với thú vật hay các sinh vậy hình thú!.... Đặc biệt... Đúng là đặc biệt... Henry đã thở phào một hơi sau đó khi cậu thấy cụ Dumbledore bên cạnh Harry. Henry cũng không kinh ngạc khi ông ấy biết rõ những điều đó, cậu bình tĩnh trèo xuống giường và đến bên cạnh giường Harry... Trầm mặt một lúc sau, Henry mới nói: -- Khi con khao khát ước thời gian dừng lại thì nó xảy ra... mà lúc con hoảng sợ cực độ, nó cũng xảy ra... Con không biết cái giá là bao nhiêu để duy trì nó. Lúc con dùng khả năng đó để kéo dài thời gian thoát khỏi trói buột của Quirell, con cảm thấy đầu óc mình như bị rút cạn và như lúc nãy, khi con giật mình nó cũng xảy ra mặc dù chỉ duy trì trong thời gian ngắn..... -- ....Con sẽ không kiểm soát được nó ngay đâu... Đến Lily cũng phải mất hơn cả đời để kiểm soát nó.... -- nét cười trong mắt cụ Dumbledore càng ngày càng sâu -- ... Má Lily!? Má cũng có khả năng này?! -- Henry kinh ngạc, trong nguyên tác không hề có chuyện này!! -- Vậy tại sao..... -- Tại sao má tụi con lại chết trong tay Voldemort hả?... Ồ, đó là một câu hỏi khó, ta chắc chắn Lily đã dùng nó và dùng nó đến kiệt quệ để cứu hai đứa con... -- Nhưng.... -- Henry há miệng muốn nói, rồi chợt nhận ra cậu khôn biết nói cái gì cả cuối cùng cậu lại hỏi ra thắc mắc lớn nhất của mình -- Nếu nó là thiên phú pháp thuật của con thì tại sao suốt mười năm qua nó chưa từng xảy ra một lần nào? -- Henry, không phải thiên phú lúc nào cũng phải nhất định có từ khi sinh ra, có một số loại pháp thuật thiên phú chỉ đến một khi nào đó hay một giới hạn nào đó mới có thể thức tỉnh....Henry, ta muốn con chắc rằng, đến khi nào con có thể điều khiển thiên phú pháp thuật này một cách nhuần nhuyễn thì con mới có thể tiết lộ bí mật này với anh trai con... Đây là bí mật giữa hai ta... Được chứ? Henry mơ hồ gật gật đầu, đúng lúc này, Harry có dấu hiệu tỉnh lại. Harry hình như nhìn thấy cái gì vàng choé và lấp lánh đang vờn trước mặt cậu. Trái banh Snitch! Cậu cố gắng chụp bắt, nhưng hai cánh tay cậu quá nặng nề không giơ lên được. -- Harry! Harry! Anh tỉnh hả?! -- Harry nghe thấy tiếng Henry, rất gần! Cậu chớp mắt. Hoá ra tia sáng vàng đấy không phải trái banh Snitch. Mà là một cặp mắt kính. Lạ lùng làm sao! Harry chớp mắt lần nữa. Phía trên, trước mặt cậu, là gương mặt tươi cười của cụ Albus Dumbledore, phía sau cụ, Henry đang đứng đó, trên mặt vẫn còn nét xanh xao nhưng đầy vẻ vui mừng. Cụ nói: -- Chào con, Harry! Harry nhìn thầy đăm đăm. Rồi cậu sực nhớ ra: -- Thưa thầy! Hòn đá! Chính thầy Quirrell! Thầy ấy đã đánh cắp Hòn đá! Thưa thầy, mau lên ... Cụ Dumbledore nói: -- Bình tĩnh nào, con trai ta, con hơi lạc hậu tình hình rồi. Quirrell không hề lấy được Hòn đá. Henry đã cho ta biết... Harry, con hãy thư giản một chút, nếu không bà Pomfrey sẽ quẳng thầy ra khỏi đây. Harry nuốt nước miếng và ngó quanh mình. Cậu nhận ra mình đang nằm trong bệnh thất. Cậu được nằm trên giường bệnh trải trắng tinh, và kế bên là một cái bàn đầy ắp những thứ trông như cả một nửa tiệm bánh kẹo. Henry giờ mới kịp nhìn lại giường của mình và thấy bên cạnh nó cũng chất bánh kẹo thành đống như của Harry. Cụ Dumbledore rạng rỡ: -- Quà của những người ngưỡng mộ và bạn bè tụi con ấy mà. Những chuyện xảy ra giữa tụi con và giáo sư Quirrell dưới hầm là chuyện hoàn toàn bí mật, cho nên đương nhiên là cả trường đều biết hết! Thầy tin cái bồn cầu tiêu chính là của hai người bạn Fred và George Weasley của tụi con ưu ái gởi tặng. Nhứt định chúng nghĩ là tụi con khoái lắm. Tuy nhiên, bà Pomfrey cảm thấy nó không được hợp vệ sinh cho lắm, nên bà tịch thu mất rồi. -- Tụi con đã nằm đây bao lâu rồi thầy? -- Ba ngày và con cũng chỉ tỉnh lại sau Henry có vài phút. Ron và Hermione chắc là sẽ nhẹ người nếu biết rằng tụi con đã tỉnh, hai đứa nó vô cùng lo lắng. -- Nhưng thưa thầy, Hòn đá... -- Thầy xem ra cũng khó làm cho con quên được... Tốt thôi, chuyện Hòn đá. Giáo sư Quirrell đã không thể lấy được Hòn đá của tụi con. Thầy đã đến đúng lúc để ngăn chặn điều đó, mặc dù thầy phải nói là tự tụi con đã làm điều đó rất giỏi rồi. -- Thầy đã đến? Thầy nhận được cú của Hermione? -- Chính xác thì thầy gặp con cú giữa trời. Ngay khi đến London, thầy biết ngay là cái nơi mà thầy nên có mặt chính là nơi thầy vừa rời khỏi. Thầy đến vừa kịp lúc để kéo Quirrell ra khỏi con. -- Chính là thầy? -- Lúc đó thầy tưởng mình đã về quá trễ ... -- Thầy trễ thật đó chớ, lúc đó con đã không thể giữ Hòn đá lâu hơn nữa... -- Không phải Hòn đá, con trai ạ, thầy đang nói về con - sức lực mà con dốc ra suýt nữa đã giết chết con. Cái khoảnh khắc khủng khiếp đấy, thầy e điều đó có thể xảy ra. Còn Hòn đá, nó đã bị tiêu hủy rồi. -- Tiêu hủy? Henry thảng thốt hỏi: -- Nhưng còn bạn của thầy - cụ Nicolas Flamel... -- A, tụi con cũng biết về Nicolas Flamel?--Giọng cụ Dumbledore nghe vui mừng lắm -- Con đã tìmhiểu ra trò ra trống đấy chứ? Nicolas và thầy đã có trao đổi tí chút rồi, và đã đồng ý là tiêu hủy nó đi thì tốt nhứt. -- Nhưng như vậy nghĩa là cụ Flamel và vợ cụ sẽ chết phải không ạ? -- Họ có đủ thuốc Trường sinh dự trữ để sắp đặt đâu đó việc của họ, rồi thì, ừ, họ sẽ chết. Nhìn vẻ mặt hoang mang của Harry, cụ Dumbledore mỉm cười: -- Đối với một người trẻ tuổi như con, thầy chắc nghe điều đó thật khó tin được, nhưng đối với Nicolas và Perenelle, nó thực ra cũng giống như đi ngủ sau một ngày dài, rất, rất dài. Nói cho cùng thì đối với một đầu óc tổ chức tốt, cái chết cũng giống như một cuộc phiêu lưu vĩ đại khác. Con biết không, Hòn đá không hẳn là một báu vật tuyệt vời. Có nhiều tiền và sống lâu như mình muốn! Hai điều mà hầu hết người đời ưu tiên chọn lựa - rắc rối ở chỗ là những con người có tài lại chọn đúng những thứ tồi tệ nhứt cho họ. Harry nằm đó, nín khe, Henry cũng chẳng biết nói gì mới tốt. Cụ Dumbledore ngâm nga một chút và mỉm cười với cái trần nhà. Lát sau Harry nói: -- Thưa thầy! Con đang nghĩ ... Thưa thầy, ngay cả nếu như Hòn đá đã bị tiêu hủy rồi, thì Vol..., ý quên, Kẻ-mà-ai-cũng... -- Cứ gọi hắn là Voldemort, Harry à. Luôn luôn dùng đúng tên để gọi đúng sự vật. Sợ một cái tên có thể làm tăng thêm nỗi sợ chính vật đó. -- Dạ, thưa thầy. Vậy thì Voldemort sẽ tìm những cách khác để trở lại, phải không thầy? Ý con muốn nói là ổng vẫn chưa chết, hở thầy? -- Không, hắn chưa chết, Harry à. Hắn vẫn còn lởn vởn đâu đó, có lẽ đang tìm một thân xác khác để nhập vào... Hắn không sống đúng nghĩa, thì hắn cũng không thể hật sự. Hắn thoát ra xác chết của Quirrell, chẳng thương xót gì gã đồ đệ đó hơn một kẻ thù. Tuy nhiên, Harry, Henry à, trong lúc tụi con cản trở việc hắn nắm lại quyền lực, thì người khác chuẩn bị chiến đấu cho trận kế tiếp, một trận sống mái - và nếu hắn bị cản trở lần nữa, và lần nữa, thì ừ, hắn có thể không bao giờ lấy lại sức mạnh được nữa. Harry cùng Henry gật đầu, nhưng Harry dừng lại ngay, vì cử động làm đầu cậu đau lắm. Rồi cậu nói: -- Thưa thầy, có vài điều con muốn ... Thầy có thể nói với con sự thật... về những điều con muốn biết?... Cụ Dumbledore thở dài: -- Sự thật. Đó là một điều đẹp đẽ và khủng khiếp, vì vậy phải cân nhắc sự thật hết sức thận trọng. Tuy nhiên, thầy sẽ trả lời các câu hỏi của con trừ khi thầy có lý do chính đáng không thể trả lời. Trong trường hợp đó, thầy xin lỗi con, vì thầy không muốn nói dối, tất nhiên. -- Dạ... Voldemort nói là hắn giết má con chỉ vì má con đã cố ngăn, không cho hắn giết con. Nhưng tại sao hắn lại muốn giết con cho bằng được? Lần này thì cụ Dumbledore thở một hơi còn dài hơn trước: -- Trời đất ơi, thầy không thể trả lời con cái câu hỏi đầu tiên mà con nêu ra. Thầy không thể cho tụi con biết hôm nay, không thể nói ra bây giờ. Một ngày kia tụi con sẽ biết... Còn bây giờ, hãy quên nó đi Harry. Khi nào con lớn lên... thầy biết con ghét nghe điều này... nhưng tụi con sẽ biết, khi nào tụi con đã sẵn sàng. Bây giờ thì Harry biết có tranh cãi cũng chẳng lợi ích gì. -- Nhưng tại sao thầy Quirrell lại không thể chạm vào mình tụi con? -- Má tụi con đã chết để cứu tụi con. Nếu có một điều mà Voldemort không thể nào hiểu được, ấy là tình thương. Hắn đã không biết được, rằng sức mạnh của tình thương như tình thương của má hai con đã để lại một vết tích. Không phải là vết thẹo, không phải dấu hiệu thấy được nào cả... Được yêu thương sâu sắc, cho dù người yêu thương mình đã qua đời, mình cũng sẽ được che chở mãi mãi. Vì vậy Quirrell, kẻ đầy hận thù, tham lam, và tham vọng, kẻ chung đụng linh hồn với Voldemort, không thể nào chạm tới tụi con được. Đụng đến một người được một điều cao cả như tình thương của má tụi con phù hộ, thì hắn sẽ đau đớn cực kỳ. Henry ngồi xuống bên cạnh anh trai, nắm chặt tay Harry không muốn buông. Harry cũng hiểu được cảm xúc của cậu em trai bởi vì cậu cũng đang rưng rưng nước mắt đây. Bỗng đây cụ Dumbledore chú ý con chim nào đó đậu trên khung cửa sổ, để Harry thừa lúc đó kéo tấm khăn trải giường chùi nước mắt, nguôi cơn xúc động, Harry hỏi: -- Còn tấm áo khoác tàng hình - thầy có biết ai đã gởi cho tụi con không? -- À... Tình cờ ba tụi con đã gởi tấm áo ấy cho thầy giữ, và thầy nghĩ có lẽ hai con thích nó. Mắt của cụ Dumbledore lung linh: -- Nó hữu dụng lắm đó ... Hồi ba tụi con học ở đây, ba tụi con vẫn dùng tấm áo tàng hình đó để lẻn xuống nhà bếp ăn vụng. -- Còn một điều nữa... -- Cứ nói. -- Quirrell và Snape... -- Con nên gọi là giáo sư Snape, Harry à! -- Dạ, giáo sư Snape. Quirrell nói thầy ghét tụi con vì ghét ba tụi con, có đúng không? -- Ờ, hai người đó ghét nhau cay đắng. Không khác gì tụi con và Malfoy vậy. Thế rồi ba tụi con làm một điều mà thầy Snape không thể nào tha thứ được. -- Thưa, điều gì ạ? -- Cứu mạng thầy Snape. -- Cái gì ạ? Cụ Dumbledore mơ màng nói: -- Ừ... Cái đầu người ta suy nghĩ tức cười lắm. Giáo sư Snape không thể chịu nổi ý nghĩ là ông ấy mắc nợ ba tụi con ... Thầy tin là thầy Snape vất vả bảo vệ tụi con như thế là để san bằng tỷ số với ba hai con. Để sau đó thầy Snape có thể tiếp tục căm ghét ba tụi con trong thanh thản ... Harry cố gắng hiểu điều này nhưng chỉ tổ khiến cho cái đầu cậu thêm nhức bưng bưng, nên cậu đành thôi. -- Thưa thầy, vẫn còn một điều nữa... -- Một thôi ư? -- Làm thế nào mà Hòn đá từ trong gương rơi được vào túi con? -- A, đây rồi, thầy vui lòng nghe con hỏi câu này. Đó là một trong những ý tưởng sáng suốt của thầy, và giữa thầy trò mình mà nói, kể ra cũng hay. Con coi, chỉ người nào muốn tìm Hòn đá - tìm nó chứ không phải xài nó - thì mới có thể lấy được nó. Ngược lại, người ta chỉ thấy mình đang chế ra vàng hay đang uống thuốc Trường sinh. Đôi khi bộ óc của thầy làm cho ngay cả thầy cũng phải ngạc nhiên ... Thôi, hỏi nhiêu đó là đủ rồi. Thầy đề nghĩ con bắt đầu ăn kẹo đi. Chà, kẹo dẻo đủ vị hiệu Bertie Bott. Hồi nhỏ thầy thiệt là xui, ăn nhằm một viên có vị buồn ói, rồi từ đó thầy e là thầy mất hết hứng với chúng rồi... Nhưng mà thầy cho rằng một viên kẹo caramen ngon chắc không sao, phải không con? Cụ mỉm cười và thảy viên kẹo nâu vàng vô miệng. --.... Nhưng nó cũng có thể là vị đất hoặc là vị thúi... -- Henry dè dặn nói. Cậu đã nói đúng, cụ Dumbledore mắc nghẹn và nói: -- Mèn ơi, nó là vị thối tai! -- Còn kinh khủng hơn cả vị thúi!... -- Henry tái mét cả mặt khi nghĩ lại về cái vị kinh khủng đó khi cậu xui xẻo ăn nhầm khi trước. ------------------------ Bà Pomfrey, bà y tá ấy, là một người tử tế nhưng nghiêm khắc. Harry năn nỉ bà: -- Chỉ năm phút thôi mà! -- Nhất định không. -- Nhưng cô cho thầy Dumbledore vào...-- Henry cố gắng tìm lý do -- Ừ, dĩ nhiên, chuyện đó thì khác, cụ là hiệu trưởng mà. Tụi con cần nghỉ ngơi. -- Thì tụi con đang nghỉ ngơi nè!! -- Cô thấy không, tụi con nằm dài ra và không làm gì hết. Cô ơi, cho đi cô... -- Thôi được, nhưng mà chỉ năm phút thôi nha. Vậy là bà cho Hermione và Ron vào. -- Harry! Henry!! Hermione có vẻ sắp ôm chầm lấy Harry lần nữa, nhưngh cô bé tự kềm chế được và Harry thấy mừng vì đầu cậu hãy còn đau lắm. -- Ôi, Harry, Henry! Tụi này tưởng hai bồ sắp tiêu rồi... Thầy Dumbledore lo lắng dễ sợ. Ron nói: -- Cả trường đang bàn tán về chuyện đó. Kể tụi này nghe coi, đúng ra mọi chuyện là như thế nào? Hiếm có trường hợp nào mà câu chuyện thật còn lạ lùng và ly kỳ hơn cả chuyện đồn đại hoang đường như trường hợp này. Harry và Henry luân phiên kể cho hai bạn nghe mọi thứ: Quirrell, tấm gương, Hòn đá, và Voldemort. Ron và Hermione là những thính giả lý tưởng; chúng há hốc miệng ra nghe, nín thở đúng lúc, và khi Harry cùng Henry kể tới lúc Quirrell giở tấm khăn quấn đầu ra để lộ gương mặt của ai, thì Hermione rú lên. Cuối cùng Ron nói: -- Vậy là Hòn đá bị tiêu hủy rồi? Cụ Flamel chỉ còn nước chết? -- Tôi cũng nói điều đó, nhưng thầy Dumbledore nghĩ là... cái gì nè? Đối với một đầu có tổ chức tốt, cái chết cũng giống như một cuộc phiêu lưu vĩ đại khác. Trông Ron bị xúc động mạnh về sự điên rồ của thần tượng. Nó nói: -- Mình luôn luôn nói là cụ hơi điên mà. Henry hỏi lại: -- Thế còn hai bạn, chuyện gì đã xảy ra vậy? Hermione nói: -- À, mình quay trở lại an toàn. Mình lay tỉnh Ron - cũng mất một thời gian. Rồi tụi này chạy ù tới chuồng cú để liên lạc với thầy Dumbledore thì gặp ngay thầy ở lối vào Sảnh đường. Thầy biết cả rồi... Thầy chỉ nói: Harry đuổi theo hắn hả? Xong thầy vội vã đi lên lầu ba. Ron chợt hỏi: -- Bồ có nghĩ là thầy Dumbledore cố ý để hai bồ làm chuyện đó không? Thử nghĩ coi: gởi cho hai bồ cái áo khoác tàng hình của ba mấy bồ và những chuyện khác nữa. Hermione tức tối: -- Đời nào! Nếu thầy làm vậy - mình nói thật - kinh khủng quá... bồ có thể... chết là cái chắc! Harry đăm chiêu: -- Không đâu. Thầy Dumbledore là người vui tính. Tôi nghĩ đại khái thầy muốn tạo cho tôi một cơ hội. Tôi chắc thầy cũng biết ít nhiều mọi chuyện xảy ra trong lâu đài Hogwarts. Tôi suy luận là thầy có biết chuyện tụi mình định làm, nhưng thay vì cấm cản chúng ta, thầy chỉ dạy chúng ta vừa đủ để xoay sở. Chắc không phải tình cờ mà thầy để cho tụi tôi khám phá ra tấm gương. Rất có thể thầy nghĩ tụi tôi có quyền đương đầu với Voldemort nếu tụi tôi đủ sức... Ron nói với vẻ tự hào: -- Đúng, thầy Dumbledore hơi điên, không sao. Bây giờ nghe đây: ngày mai hai bồ phải lên dự bữa tiệc cuối năm học. Dĩ nhiên là nhà Slytherin giành được điểm cao nhứt rồi - hai bồ đã bỏ lỡ trận Quidditch cuối cùng, không có Harry, đội bóng nhà mình bị đội Ravenlaw nghiền nát. Nhưng dù sao thì đồ ăn vẫn ngon lành. Vừa lúc đó Bà Pomfrey xông vô: -- Các con đã cà kê mất hết mười lăm phút rồi. RA NGAY! Sau một giấc ngủ say, Harry và Henry hầu như đã bình phục. Tụi nó nói với bà Pomfrey khi bà sắp xếp dùm nó mấy hộp kẹo. -- Tụi con muốn đi dự tiệc, tụi con được phép đi không cô? -- Giáo sư Dumbledore nói tụi con được phép dự. Bà Pomfrey đáp với giọng bất đắc dĩ, như thể theo ý bà thì giáo sư Dumbledore đã không ý thức hết những bữa tiệc nguy hiểm như thế nào. -- Con lại có thêm một người khách nữa. -- Ôi, hay quá. Thưa cô, ai vậy? Harry vừa nói thì lão Hagrid rụt rè bước qua cánh cửa. Như thường lệ, hễ lão vô căn phòng nào thì phòng ấy đâm ra chật chội. Lão ngồi xuống cạnh Harry và Henry, nhìn tụi nó rồi oà ra khóc. Lão úp mặt vào hai bàn tay,thổn thức: -- Chỉ tại... sai lầm... ngu ngốc... của bác! Bác đã nói cho con quỷ đó biết cách qua được Fluffy! Bác đã nói cho hắn biết! Đó là điều duy nhứt hắn không biết, mà bác lại nói cho hắn biết! Suýt nữa bác đã giết tụi con. Chỉ vì một cái trứng rồng! Bác sẽ không bao giờ uống rượu nữa! Đáng lẽ bác phải bị đuổi ra để sống như dân Muggle mới đáng! -- Bác Hagrid! Harry và Henry hơi hoảng khi thấy lão Hagrid quá xúc động vì đau buồn và hối hận. Những giọt nước mắt khổng lồ rơi lộp độp xuống chòm râu vĩ đại của lão. -- Bác Hagrid ơi, đằng nào thì ông ấy cũng tìm ra cách thôi. Voldemort mà. Cho dù bác không nói cho Quirrell biết thì Voldemort cũng tìm cách khác thôi. Lão Hagrid vẫn sụt sịt khóc: -- Suýt nữa tụi con chết mất. Và đừng nhắc đến cái tên đó. Harry cùng Henry nhìn nhau sau đó cùng gào lên: -- VOLDEMORT! Lão Hagrid sợ hết hồn, nín cả khóc. Harry nói: -- Tụi con đã giáp mặt hắn và đã gọi hắn đúng tên hắn. Bác Hagrid, vui lên đi bác. Chúng ta đã ngăn chặn được hắn, đã tiêu hủy Hòn đá. Hắn không thể xài nó để nắm quyền lực. Bác xơi sôcôla Ếch nhái nha, tụi con có cả đống... Lão Hagrid dùng mu bàn tay quẹt mũi, nói: -- Chút nữa là quên. Bác cũng có quà cho con đây. Harry hồi hộp hỏi: -- Bánh mì thịt chồn hả bác? Lão Hagrid cười khẽ: -- Không.Cụ Dumbledore cho ta nghỉ ngày hôm qua để sửa soạn nó.Lẽ ra cụ chỉ cần đuổi phứt bác là xong, dĩ nhiên... nhưng mà, đây, có cái này cho tụi con... Trông móm quà của lão Hagrid giống một cuốn sáng bọc da xinh xắn. Harry tò mò mở ra, Henry ghé đầu vào xem ké. Quyển sách đầy những tấm hình phù thủy. Ở mỗi trang đều có hình của ba tụi nó và má tụi nó mỉm cười vẫy tay với tụi nó. -- Bác gởi cú tới tất cả bạn học cũ của ba má tụi con để xin hình... Bác biết hai con không có tấm hình nào hết... Tụi con có thích không? Harry và Henry không thể nói nên lời, nhưng lão Hagrid hiểu. Tối hôm đó, Harry cùng Henry cùng đi xuống dự bữa tiệc bế giảng cuối năm học. Bà Pomfrey đã giữ tụi nó lại để làm cái việc mà bà gọi là "kiểm tra sức khỏe lần cuối", thành ra khi tụi nó tới nơi thì Đại Sảnh đường đã đầy nhóc người. Phòng tiệc tràn ngập màu sắc của nhà Slytherin - màu xanh lá và màu bạc - để biểu dương nhà Slytherin đã thắng giải Cúp Nhà bảy năm liên tục. Một biểu ngữ to vẽ hình con trăn Slytherin được treo trên bức tường đằng sau dãy bàn cao dành cho giáo viên. Bỗng có tiếng "suỵt" khi Harry cùng Henry bước vào, và rồi cùng một lúc, hết sức ồn ào. Hai anh em Harry chuồn đến một chỗ ngồi giữa Hermione và Ron ở dãy bàn nhà Gryffindor, cố gắng không chú ý đến chuyện mọi người đều đang đứng dậy để nhìn tụi nó. May thay, chỉ một lát sau là cụ Dumbledore đến. Tiếng rì rầm lắng xuống. Cụ Dumbledore phấn khởi nói: -- Lại một năm học nữa đã qua! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời lảm nhảm rè rè của một ông già trước khi chúng ta cùng vục mỏ vô bữa tiệc ngon lành này. Một năm học qua tuyệt biết nhường nào. Giờ đây, hy vọng ban đầu của các con đã đầy hơn năm ngoái một tý... Các con có cả một mùa hè chờ phía trước để đổ rác trong đầu ra và làm cho cái đầu mình nó tử tế lại trước khi năm hoc tới bắt đầu... -- Bây giờ, theo tôi như biết, thì đã tới giờ trao Cúp Nhà và điểm số là như thế này: hạng tư là Gryffindor, 252 điểm; Hạng ba là Hufflepeff, 352 điểm; Ravenclaw được 426 điểm; Và Slytherin được 472 điểm. Một cơn bão reo hò và dậm chân bùng lên từ phía bàn của nhà Slytherin. Harry có thể nhìn thấy Malfoy đang gõ cái cốc của nó xuống bàn đắc thắng. Thiệt nhìn cảnh đó mà ứa gan. Cụ Dumbledore nói tiếp: -- Được rồi, được rồi, Slytherin, thành tích tốt lắm. Nhưng mà những chuyện xảy ra gần đây cũng cần phải được tính điểm đấy. Nghe tới đó, cả Đại Sảnh đường bỗng nhiên im phăng phắc. Nụ cười của học sinh nhà Slytherin héo đi một chút. -- E hèm! Có mấy điểm-giờ-chót tôi xin được công bố. Để coi. Đây rồi... Trước tiên là điểm cho Ron Weasley... Mặt Ron đỏ bừng; trông nó giống y như một củ cải bị phơi nắng. -- ... vì đã chơi ván cờ hay nhứt trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm. Học sinh nhà Gryffindor hò reo muốn long cái trần nhà đã được phù phép; những ngôi sao trên cao dường như phát rùng mình. Đâu đó vọng tiếng huynh trưởng Percy nói với những huynh trưởng khác: -- Mấy bồ biết không, em tôi đó! Thằng em út của tôi đó! Nó thắng được ván cờ khổng lồ của giáo sư McGonagall. Sau cùng trật tự được lập lại, Sảnh đường lại lăn như tờ. -- Thứ hai - điểm cho Hermione Granger... vì đã dùng đầu óc suy luận khi đương đầu với lửa. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm. Hermione dụi đầu vào hai cánh tay; Henry tin là cô bé đang oà khóc. Bên cạnh tụi nó là học sinh nhà Gryffindor nhảy cả lên bàn reo hò - chúng ta đã tăng được một trăm điểm rồi. -- Thứ ba - điểm cho Harry và Henry Potter... -- giáo sư Dumbledore nói tiếp. Đại Sảnh đường im đến nỗi không ai dám thở. -- ... vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 120 điểm. Tiếng ầm ĩ trong Sảnh đường làm điếc cả tai. Những người đóng góp tiếng hò reo và tiếng thét biết rằng Gryffindor giờ đây đã có 472 điểm - bằng đúng số điểm của nhà Slytherin. Hai nhà đang đồng hạng trong cuộc tranh giành Cúp. Trời, giá mà cụ Dumbledore cho Harry cùng Henry thêm một điểm nữa thì có phải hay không! Cụ Dumbledore giơ tay lên. Sảnh đường dần dần im lặng. Cụ Dumbledore mỉm cười nói tiếp: -- Có đủ loại dũng cảm. Đứng lên chống lại kẻ thù đương nhiên cần rất nhiều lòng dũng cảm, nhưng đấu tranh với bạn bè cũng cần lòng dũng cảm không kém. Vì vậy tôi thưởng cho Neville Longbottom 10 điểm. Nếu lúc ấy có ai đứng bên ngoài Đại Sảnh đường, người đó thế nào cũng tưởng là bên trong có một vụ nổ khủng khiếp, vì tiếng hò reo bùng lên từ dãy bàn của nhà Gryffindor. Harry cùng Henry, Ron và Hermione đứng bật dậy hò hét hoan hô Neville. Còn mặt Neville thì trắng bệch vì xúc động, và biến mất trong vòng tay thân tình của bạn bè ôm lấy nó. Hồi nào giờ Neville chưa từng kiếm được cho nhà Gryffindor nhiều điểm như vậy. Harry và Henry, đang hết sức hào hứng, Henry thụi vào sườn Ron một cái để chỉ cho bạn nó thấy Malfoy. Nếu Malfoy có bị trúng Lời nguyền Trói thân bây giờ cũng không thể nào ngây ra như phỗng và trông hãi hùng như vậy. Cụ Dumbledore phải cao giọng trấn áp cơn bão hoan hô, bởi vì ngay cả nhà Hufflepeff và Ravenclaw đều đang mừng sự mất chức vô địch của nhà Slytherin.Cụ Dumbledore nói: -- Như vậy, chúng ta cần thay đổi cách trang trí một chút. Cụ vỗ tay. Trong nháy mắt, những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu tím, bạc hoá ra vàng; con trăn khổng lồ - biểu tượng của nhà Slytherin - biến mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor. Thầy Snape đang bắt tay giáo sư McGonagall với một nụ cười khủng khiếp mà thầy cố vặn ra. Thầy bắt gặp ánh mắt của Harry và Harry biết ngay tình cảm của thầy đối với tụi nó không hề thay đổi một xíu xiu nào hết. Nhưng chuyện đó không làm cho Harry lo lắng. Có vẻ như cuộc sống ở Hogwarts sẽ trở lại như bình thường vào niên học tới, như hồi nào tới giờ. Buổi tối ấy là buổi tối đẹp nhứt trong đời Harry và cả Henry nữa, đẹp hơn cả ngày tụi nó thắng trận Quidditch, hay đêm Giáng sinh, hay lúc đánh bại con quỷ khổng lồ... Tụi nó sẽ không bao giờ, không bao giờ quên được đêm nay. Lúc ấy Harry và Henry gần như quên béng là tụi nó chưa biết kết quả kỳ thi lên lớp. Nhưng mà kết quả có ngay: cả bọn ngạc nhiên xiết bao - cả Harry và Ron đều đậu điểm cao; Hermione và Henry thì dĩ nhiên hạng nhứt. Ngay cả Neville cũng qua luôn, nhờ đạt điểm cao trong môn Dược Thảo học mà đã bù được cho điểm môn Độc dược dở tệ. Tụi nó từng hy vọng rằng Goyle, thằng bé vừa ngu vừa nham hiểm không kém ấy, sẽ bị đuổi ra khỏi trường. Dè đâu thằng ấy cũng đậu tuốt! Thật là nhục. Nhưng mà, như Ron nói, mình đâu có thể có được mọi thứ trong đời! Rồi bỗng dưng tủ quần áo của tụi nó trống rỗng, còn mấy cái rương thì tự đầy ắp, con cóc của Neville tự nhiên được tìm thấy đang núp giữa mấy cái bồn cầu; mỗi học trò đều nhận được thông báo, cảnh cáo chúng chớ có dùng phép thuật vào những ngày hè (Fred Weasley rầu rĩ nói: "Mình cứ luôn hi vọng là họ quên béng vụ này cho mình nhờ."); Lão Hagrid đã sẵn sàng đưa chúng xuống đoàn thuyền để lướt qua mặt hồ; Chúng sẽ lại lên chuyến tàu tốc hành Hogwarts; tha hồ nói cười trong khi cảnh trí thôn quê bên ngoài càng lúc càng xanh tươi và ngăn nắp hơn; lại ăn kẹo dẻo đủ vị hiệu Bertie Bott khi xe chạy qua những khu thành thị của dân Muggle; rồi cởi đồng phục phù thủy của Hogwarts ra để mặc vào những cái áo gió và áo khoác; cuối cùng đến ga số Chín ba phần tư ở nhà ga Ngã Tư Vua. Bọn trẻ cũng mất nhiều thì giờ mới ra được khỏi sân ga: một lão gác ga phù thủy đứng bên cạnh thanh chắn soát vé, cho mỗi lần chỉ hai ba đứa đi ra, để chúng đừng gây chú ý. Dân Muggle có thể hoảng vía khi thấy cả bầy trẻ con cùng lúc túa ra từ bức tường bê tông. Ron nói: -- Hè này bồ phải đến nhà mình chơi nha. Cả ba bồ. Mình sẽ gởi cú cho cả ba. Harry nói: -- Cám ơn bạn. -- Vậy là có chuyện để tụi tôi mong ngóng rồi! -- Henry nhe răng cười Những học sinh khác chen lấn tụi nó khi đổ xô về phía cánh cổng để trở về thế giới Muggle. Vài đứa gọi: -- Tạm biệt, Harry, Henry! -- Hẹn gặp lại, Potter! Ron nhe răng cười với Harry và Henry: -- Mấy bồ vẫn nổi tiếng nha! Harry nói: -- Ở đây chứ không phải ở chỗ mà tôi sắp về, tôi cam đoan với bồ đấy. Harry cùng Henry, Ron và Hermione cùng bước qua cổng một lúc. -- Kìa, ảnh kìa, má ơi, hai ảnh kìa, má nhìn kìa! Ấy là tiếng reo rối rít của Ginny, cô em gái út của Ron, nhưng cô bé không chỉ vào anh mình. Cô bé ré lên: -- Harry, Henry Potter! Nhìn kìa, má! Con thấy... -- Yên coi, Ginny, chỉ chỏ người ta như thế là bất lịch sự! Bà Weasley mỉm cười nhìn bọn trẻ. Bà ân cần hỏi: -- Một niên học vất vả quá hở các con? Harry đáp: -- Dạ, vất vả lắm. Con cám ơn bác đã tặng tụi con cái áo ấm và hũ kẹo. -- Ôi, có đáng gì đâu, hai cháu! -- Mày xong chưa? Chính là giọng của dượng Vernon, vẫn gương mặt tim tím, vẫn hàng ria mép, vẫn giận dữ nhìn Harry cùng Henry xách hai cái lồng cú giữa một sân ga đầy nhóc người bình thường. Đứng đằng sau ông là dì Petunia và Dudley, thằng anh họ này vừa thấy mặt anh em Harry là chết khiếp đi được. Bà Weasley nói: -- Ông bà đây chắc phải là gia đình của Harry cùng Henry? Dượng Vernon đáp: -- Nói một cách nào đó thì đúng vậy. Mau lên, nhóc con, chúng ta không có cả ngày dài lần khận ở đây đâu! Ông bỏ đi. Harry ngoái lại để nói lời chia tay với Hermione và Ron: -- Hẹn gặp lại các bạn khi hết hè nha! Hermione nhìn theo dượng Vernon ngờ vực, kinh ngạc vì có người lại khó chịu đến thế. Cô bé nói với Harry và Henry: -- Chúc hai bạn... ơ... mùa hè vui vẻ. Harry cùng Henry nhìn nhau rồi cùng nhe răng cười khiến cho các bạn nó ngạc nhiên hết sức. -- Ừ, tụi tôi sẽ nghỉ hè vui vẻ. Họ không biết là tôi không được phép làm phép thuật ở nhà. -- Mùa hè này tụi tôi sẽ tha hồ vui vẻ với Dudley...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang