Hành Trình Phù Thủy
Chương 3 : Đề nghị.
Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân
Ngày đăng: 12:35 20-08-2018
.
Vào cái lúc Trần Nam đang tự hỏi và cũng tự tìm một lời giải đáp cho những câu hỏi hắn đặt ra thì tại một thế giới "tuy gần mà xa" khác. Một cụ già đeo kính bán nguyệt, mũi cụ khoằm xuống giống như nó đã gãy mấy lần rồi. Cụ mặc áo choàng màu đen, mũ chóp nhọn, cả hai đều gắn ấn ký có chữ "Hogwarts". Tay cụ cầm một cái que.. à nhầm... một cái đũa phép ẩn hiện một luồng sáng nhạt, khoan thai bước xuống từ chiếc xe lửa cũ kĩ tại nhà ga Ngã Tư Vua. Đến đứng đối diện với một bức tường gạch, cụ trầm mặc hồi lâu. Sau khi đã rút cây đũa phép và khẽ đặt một đầu trên bức tường, cụ mới cất tiếng nói:
- Đã mấy thế kỉ rồi. Hogwarts tiếp nhận bao thế hệ phù thủy trẻ đầy tài năng. Mười một năm trước ta cũng đã đến đây, để làm một việc quan trọng. Lần này có lẽ Dumbledore ta – một hiệu trưởng già nua cũng nên đến thế giới Muggles tham quan chút xem sao. Còn việc kia cứ để Hagrid làm đi... Ây dà, ta tự hỏi liệu có gì đó bất ngờ chào đón ta bên kia bức tường không nhỉ? Cánh cổng 9¾, mở!
Khi cụ nói xong, bức tường vốn chắc chắn từ từ loãng ra, biến mất. Thay vào đó là một vùng không gian màu trắng. Dumbledore đi thẳng vào bức tường. Nếu ai đó – một Muggles nhìn thấy có lẽ sẽ trợn ngược mắt lên vì nghĩ mình gặp ma. Cụ đã đi xuyên qua bức tường đá, chiếc xe lửa cũ kĩ phía sau cụ đã biến mất từ bao giờ.
...o0o...
- Cái gì thế này?
Vừa thức dậy, Trần Nam đã la toáng lên.
Số là cái nguồn năng lượng kì lạ mà hắn không sao giải thích được vì sao lại xuất hiện trong cơ thể mình kia, bây giờ đã gần như ngang bằng với Huyền công Chân vũ. Phải nói đúng hơn là cơ thể hắn đã tự rút năng lượng của Chân vũ để hấp thu và chuyển hóa cho năng lượng kỳ dị kia nhằm cân bằng sức mạnh hai bên. Thế mà khi ngủ hắn không hề phát hiện ra.
"Vì sao ngay đến cả sức mạnh biến mất mà ta cũng không cảm nhận được? Cái luồng sức mạnh kia sao có thể dùng Huyền công của ta để bổ sung cho nó chứ. Con mẹ nó, thực là tà môn?"
Hắn thử bức nguồn năng lượng quái dị kia ra. Giờ thì hắn không còn muốn biết năng lượng kia ở đâu ra nữa. Khác với suy nghĩ là sẽ rất khó khăn để tống cái của nợ kia ra thì nó lại tự bay ra một cách dễ dàng. Nhưng Trần Nam còn chưa kịp vui mừng, năng lượng kia lại lập tức nhập vào cơ thể. Vậy là cho dù nó làm cách nào đi nữa thì cái thứ kia cũng không chịu thoát đi.
"Mẹ nó, đã thế ta sẽ tu luyện cả hai. Dù gì thì cũng không làm sao cho nó ra được. Đã xuyên đến cái nơi này lại còn mất huyền công thì lão tử cũng phải tìm chút lời mà lấp vào chứ." Nghĩ thế nên hắn cũng không suy nghĩ thêm gì nhiều cho mệt. Trần Nam trực tiếp bước ra khỏi phòng, rửa mặt rồi thì đến thánh đường. Hắn gặp sơ Maria, người đã cầu nguyện cho hắn, đang đến gọi. Phải nói là sơ Maria là người nó cảm thấy thân thiết thứ hai ở đây, người thứ nhất là Linh mục của Giáo đường, Cha Lucas. Hình như hôm nay cha xứ Lucas có việc gì đó thì phải, ông gọi Trần Nam đến. Cũng phải đến giúp đỡ ông chút mới được.
Nhắc đến cha xứ, trong lòng hắn chợt thấy ấm áp. Đó là một người hắn coi là thân nhất. Chính cha đã đưa hắn đến đây, chăm sóc và theo dõi hắn lớn lên, mặc dù hắn đã quá già dặn rồi, căn bản không cần ai chăm sóc nữa nhưng trước sự dạy dỗ không mệt mỏi cùng ơn nuôi dưỡng của cha thì hắn cũng biết ơn vô cùng.
Lucas là một trung niên. Có lẽ đã hơn năm mươi tuổi. Với mái tóc hoa râm, cha rất đặc biệt nhất tại đây. Đơn giản là vì ngoại trừ mấy đứa trẻ con, kể cả hắn nữa thì chỉ có cha là người đàn ông duy nhất ở Giáo đường.
Bước đến tiền sảnh, hắn thấy cha và vài sơ đang nói chuyện gì đó, bên cạnh còn có hai, ba đứa trẻ mà hắn cũng quen mặt.
- Ồ, Nam, con đã đến? Lại đây, ta có chuyện muốn nói với con.
Lucas mỉm cười hòa ái và đưa tay vẫy vẫy hắn
Trần Nam ngạc nhiên chạy lại và hỏi:
- Thưa cha! Có chuyện gì mà người cho gọi con?
Nó vác một bộ mặt "ngây thơ" nhất có thể để hỏi.
- Con được một gia đình nhận nuôi. Ơn Chúa phù hộ.
Cha Lucas vui mừng thay Trần Nam.
"Cái gì? Nhận nuôi? Ta sao?". Hắn cảm thấy bất ngờ.
Mười năm rồi, đã từng có lúc hắn ước mơ một gia đình vì khi ở thời gian trước - lúc hắn là một thiên tài lại không có. Nhưng thời gian rút cuộc cũng qua đi, tại đây, cái cảm giác khát khao có một mái nhà có cả cha và mẹ đã không còn mãnh liệt nữa vì đã có cha xứ, có các sơ. Giờ đây khi nhận được tin sắp có gia đình nhận nuôi, hắn lại thấy không quen.
Trần Nam cũng không phải đứa trẻ con chỉ biết khóc nhè, chí ít thì hắn vẫn rất kiên cường, nhưng nếu bảo hắn không buồn thì chắc chắn là nói dối. Hắn biết đi hay không là do tự mình quyết định, cha Lucas chưa từng bắt hắn làm chuyện mà hắn không muốn làm, có điều hắn cũng biết hoàn cảnh của Giáo đường, phải chăm lo cho hơn ba mươi đứa trẻ, nếu bớt đi một đứa thì cũng bớt được một khoản chi phí và biết đâu khi được nhận nuôi, hắn có thể giúp đỡ cho nơi từng nuôi dưỡng mình thì sao. Hơn mười năm ăn bám là quá đủ rồi.
Lúc này, đứng trước cửa Giáo đường có một người đàn ông trung niên. Ông mặc một bộ trang phục thường thấy của giới qúy tộc Anh những năm tám mươi. Người đó đưa mắt nhìn hắn đánh giá rồi gật đầu khen:
- Rất tốt. Đứa bé này mặt mũi sáng sủa, thông minh. Da dẻ khỏe mạnh, tính cách ngoan ngoãn (sai bét)... Ừm, rất thích hợp với vị trí tôi muốn nó làm.
Nói rồi ông mỉm cười quay sang cha Lucas nói tiếp:
- Thưa cha, hẳn đây là người mà cha đã giới thiệu cho ta. Nếu cha đã tin tưởng nó thì đương nhiên ta sẽ nhận nó vào gia đình ta, nó đã xem xét đề nghị của tôi chưa?
- Dĩ nhiên là nó sẽ được sống rất tốt. Tôi không có ý kiến. Nhưng tôi tôn trọng quyết định của nó.
Lucas nhìn Trần Nam rồi từ tốn đáp.
Vị khách kia lại quay sang nhìn Trần Nam, rồi với giọng nói hòa nhã, ông nói:
- Thế nào chàng trai? Con có muốn về nhà ta - gia đình Arcos Minges làm quản gia cho con gái ta không?
Thoáng sửng sốt hiện lên trên nét mặt Lucas. Ông quay sang nhìn hắn, như sợ hắn sẽ tức giận. Ban đầu, ông chỉ nghe Minges nói muốn nhận nuôi, nhưng không ngờ ông lại nghĩ theo hướng hơi tích cực. Ông sợ hắn sẽ giận ông vì ông đã nói dối.
Quản gia, nói đơn giản là giúp việc cao cấp, có thể bị chủ sai làm bất cứ công việc gì, từ sắp xếp tủ quần áo, lái xe hay chăm sóc thú cưng. Nhiệm vụ của họ thường là quản lý những người giúp việc trong nhà, phục vụ trong các bữa ăn, để mắt tới khách, đặt nhà hàng trước, đảm bảo an ninh, nấu ăn... Để làm nghề này, không cần chứng chỉ gì đặc biệt nhưng có thể tham gia khóa đào tạo tại Học viện quản gia Anh, nơi mà các nhà tư vấn tuyển dụng và khách ... VIP thường tới để chọn ra những sinh viên xuất sắc. Để thành công, một quản gia cần có kỹ năng phục vụ với đôi bàn tay dẻo dai và khả năng đối mặt với nhiều loại người. Và giờ đây hắn sẽ phải làm quản gia cho một cô nhóc. Hắn không biết nàng bao nhiêu tuổi nhưng chắc là chỉ thấp hơn hoặc bằng tuổi (hiện tại) của hắn là cùng, cùng lắm là hơn vài tháng tuổi thôi.
"Một cô nhóc mười tuổi thì làm quái gì mà phải cần đến quản gia? Nếu cần thì đến trung tâm tư vấn không phải sẽ tốt hơn sao? Chẳng lẽ muốn kiếm người cùng chơi? Vậy thì kêu vài đứa bạn đến quậy tung lên được rồi. Hà tất thêm quản gia làm chi. Nhưng ... nếu ta đi làm thì hàng tháng sẽ có lương, quang minh chính đại góp tiền cho Giáo đường. Ồ! Lương tháng bao nhiêu ta?"
Cha Lucas thấy hắn cau mày suy nghĩ, tưởng hắn đang tức giận liền nói với Minges:
- Lạy Chúa. Thưa ông Arcos Minges, thằng bé và chúng tôi sẽ không đồng ý để nó đi làm quản gia. Ông tìm người khác thôi. Nếu ông muốn, tôi sẽ giới thiệu tiếp cho ông.
Khuôn mặt Minges hiện lên nét hứng thú. Ông từ tốn chỉ tay vào Trần Nam rồi nói :
- Kìa, Lucas, tôi và ông là bạn thân cơ mà, hơn nữa ông cũng phải tôn trọng quyết định của nó chứ. Nhìn xem, nó vẫn đang suy nghĩ đó thôi.
Cha Lucas đang định cự tuyệt thì Trần Nam đã lên tiếng, lời nói sặc mùi già đời của hắn làm cha và các sơ hết sức bất ngờ:
- Thưa ngài, vậy cháu sẽ nhận được bao nhiêu cho mỗi tháng?
Minges cũng bất ngờ. Ông hơi suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Ừm... Nếu cháu làm tốt. Mức lương sẽ là một ngàn bảng một tháng. Đó là còn chưa kể đến các khoản lương, thưởng vân vân và vân vân khác nữa.
"Ồ! Độ tuổi như ta này mà vừa vào nghề đã tới hơn một ngàn bảng rồi sao? Qủa là qúy tộc a. Chi hào phóng ghê. Khá ổn đó."
(1 GBP tầm 33 200 VND. Tính ra là hơn 33 triệu VND)
Hắn khá là hài lòng với mức lương này.
"Nhưng nếu tính ra thì một thằng nhóc như ta sao bảo vệ nổi cho cô nhóc đó? Ông ta đâu có biết ta đã luyện lên tam đại cảnh giới của vũ giả. Hay là định hiến con gái cho ta? Món qùa bất ngờ à? Hà hà".
Hắn suy nghĩ lung tung một trận. Rồi với cái giọng của con nít, hắn nói:
- Cháu đồng ý! Nhưng có một điều kiện. Hợp đồng phải ghi rõ khi cô chủ mười tám tuổi là cháu sẽ không làm quản gia nữa. Nếu không thì cháu sẽ không đi đâu.
Minges nghe thế khẽ cười. Ông đáp:
- Được thôi, nếu cháu muốn. Ta cũng chỉ cần đến đó là đủ. Cháu cũng có thể ở lại lâu hơn, nhưng cái việc đó cứ để sau đi. Còn mấy đứa nhỏ này... ông chỉ vào ba đứa nhỏ bên cạnh và nói với cha Lucas. - Tôi đã giới thiệu và có vài người muốn nhận nuôi chúng rồi. Họ sẽ tới sớm thôi.
Nói xong ông cúi đầu chào cha và các sơ. Họ cũng nhất thời đáp lễ.
Trước khi đi, Minges khẽ nhìn Trần Nam và nói:
- Cháu sẽ có một khoảng thời gian ngắn để thu xếp. Ngày mai ta sẽ cho người đến đón. Hi vọng cháu sẽ tới sớm.
Nhìn chiếc xe của Minges dần khuất sau những con phố. Trần Nam khẽ thở dài. Hắn chỉ còn một ngày ở đây thôi và còn rất nhiều việc hắn muốn làm.
- Con không giận ta chứ, Nam?
Lucas đến bên cạnh hắn, ngồi xuống hỏi.
- Sao con lại giận cha được? Cha đều là muốn tốt cho con mà?
Trần Nam không hiểu, hỏi lại.
Cha khẽ thở phào. Qủa thật là ông không muốn bin hắn xem là kẻ nói dối. Ông dẫn hắn đi vòng quanh Giáo đường để tạm biệt mọi người. Tối hôm đó, các sơ đều đến giúp hắn chuẩn bị đồ đạc.
Trần Nam có vẻ không ngủ ngon cho lắm bởi nên tới sáng hôm sau quầng mắt hắn hơi đen lên. Việc sắp phải rời xa nơi này khiến hắn khó mà thích nghi kịp.
Tám giờ, xe của Minges đến đón nó. Ba đứa trẻ được nhận nuôi đã đi từ hôm qua rồi. Hắn nhìn kĩ lại Giáo đường, hắn muốn xem xét thật kĩ nơi đây - nơi lưu giữ tuổi thơ của hắn.
- Cậu Trần Nam, mời cậu lên xe. Ông chủ đang đợi cậu tại biệt thự.
Lời nói của tên tài xế làm nó giật mình bừng tỉnh.
Ngoái đầu nhìn bóng dáng cha và các sơ trên thềm Giáo đường vẫy tay chào nó, Trần Nam thấy lòng nặng xuống.
- Con mẹ nó, ta muốn khóc qúa.
Nó lẩm bẩm bước lên xe trong khi người tài xế trố mắt nhìn. Nó cũng không quên vẫy vẫy tay và hét thật to chào mọi người:
- Cha Lucas, sơ Maria, mọi người đừng buồn nhé. Úi! Không cần phải khóc đâu. Hehe... Có thời gian con sẽ quay lại thăm mọi ngươờiiiiii....
Giọng nói được truyền chút nội lực của nó kéo dài, vang vọng mãi. Cho đến khi ngừng hẳn, mọi người mới lục tục đi vào Giáo đường.
Chiếc ô tô sang trọng đưa nó vòng qua các dãy phố. Ra khỏi thị trấn rồi đi về hướng Thủ đô London. Đã nói qua chưa nhỉ? Thị trấn nó từng ở cách London năm cây số.
Ba mươi phút sau, chiếc xe đã đưa nó vào trong thành phố London.
- Ồ! Bigbang!
Nó thốt lên khi chiếc xe vừa đi qua sông Thames thơ mộng.
Tháp đồng hồ này, qủa không hổ là cao nhất thế giới đó nha. Nó đã đi đến nơi đây một lần rồi. Chỉ là cảnh xưa vẫn còn nhưng cơ thể nó đã thay đổi làm nó thấy thực cảm khái.
Chiếc xe tiếp tục lượn lờ qua nhiều khu phố nữa và chỉ dừng lại tại một biệt thự to khủng bố đặt tại nơi hoa lệ bậc nhất London - quận Kensington.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện