Hành Trình Phù Thủy
Chương 27 : Cội nguồn sức mạnh.
Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân
Ngày đăng: 12:50 20-08-2018
.
Lại nói lại đám bạch kỳ mã, sau khi Trần Nam dời đi, các thành viên trong ngôi làng cũng lục tục kéo nhau về. Nếu Trần Nam ở đây, hắn sẽ phải rất ngạc nhiên bởi vì hình dáng hai ông cháu Ryan và Jasmin đều thay đổi. Họ biến thành người.
Ryan cất giọng hỏi Jasmin ngay khi nàng bước vào căn nhà, hay nói đúng hơn là thân cây cổ thụ bị đục rỗng.
- Hãy kể cho ta nghe mọi chuyện, Jasmin!
Jasmin khẽ ngồi xuống ghế rồi từ từ kể lại, hoá ra mục đích nàng đi ra ngoài là để kiếm dược liệu. Không ngờ lại bị bắt gặp trong khu rừng gần trường. Kẻ này cực kỳ độc ác, vừa gặp mặt đã rút đũa phép tấn công nàng, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh, cho dù nàng đã cố hết sức để chạy nhưng vẫn bị thương. Kết quả là bị đánh ngất.
Ryan nghe đến đây thì toát mồ hôi lạnh, thầm hô may mắn vì cháu gái của mình vẫn an toàn, đồng thời cũng rất biết ơn Trần Nam. Ông không nhịn được bèn hỏi:
- Vậy sau đó thế nào? Vì sao cháu thoát được?
Jasmin khẽ lắc đầu đáp:
- Cháu không biết, khi tỉnh lại thì thấy Trần Nam đã ở bên cạnh cháu rồi. Hơn nữa cậu ta không có ác ý cũng như khí tức nguy hiểm như kẻ truy đuổi cháu nên cháu mới kể cho cậu ta về làng của mình. Cháu nghĩ chúng ta nên đền ơn cậu ấy. Cháu... Cháu sẽ bảo vệ cậu ta.
Nói đến đây nàng khẽ đỏ mặt nhưng giọng nói vẫn rất kiên định. Ryan làm sao không nhìn ra biểu hiện của cháu gái mình chứ. Ông khẽ thở dài rồi bỗng nói:
- Vậy vết thương của cháu...
- A! Là do Trần Nam niệm thần chú chữa lành cho cháu. Không ngờ một cậu nhóc năm nhất mà lại có pháp lực mạnh như vậy!
Jasmin vội nói.
- Đưa ta xem vết thương của cháu.
Ryan vội tiến lại gần.
- Đây là...
Ryan bật thốt lên đầy kinh ngạc. Có điều một tiếng động lớn truyền đến cắt đứt lời ông.
- Rầm... Rầm...
- Đi ra xem sao!
Ryan và Jasmin vội hoá thành hình dáng bạch kỳ mã rồi chạy ra.
Lúc này Trần Nam đang điên cuồng xả lực lượng ra bốn phương tám hướng, nhìn tình hình hiện tại thì chẳng bao lâu nữa sẽ đánh thẳng đến làng. Ryan kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt: khu rừng bị tàn phá nặng nề, những cây đại thụ mười người ôm mới xuể mà trước mặt Trần Nam chỉ giống như những cây chuối, có cây còn bật cả gốc rễ đổ lan sang cây bên cạnh. Ông liền hô lên:
- Mau ngăn cậu ta lại!
Tất cả những con bạch kỳ mã đều quây lại xung quanh Trần Nam. Chúng vận ma pháp đổ dồn vào hắn, cỗ lực lượng như cuồng phong ập đến. Có điều không như tưởng tượng của chúng là có thể dễ dàng khống chế được Trần Nam. Ma pháp hùng mạnh va phải hắn cứ như đụng phải bức tường thép vậy, không tiến thêm được chút nào.
Bọn họ đều không biết rằng, vì tìm cách phát tiết cỗ lực lượng dư thừa trong cơ thể, Trần Nam sẵn sàng tìm các đối tượng mạnh mẽ để khiêu chiến. Hắn không thèm để ý ưỡn người đón lấy ma pháp, trên mặt còn lộ ra vẻ thoả mãn.
Nhìn biểu cảm của Trần Nam mà đám bạch kỳ mã vừa kinh hoàng tức muốn ói máu, họ đâu ngờ hàng chục luồng ma pháp khủng bố đáng sợ có thể giết người kia đập lên người hắn lại chỉ có thể lưu lại vài vết trắng. Loại thân thể cứng rắn như thành đồng vách sắt này khiến đám Ryan cũng hoảng sợ, còn Jasmin thì số ruột như bị lửa đốt, họ biết là có vấn đề gì đó vừa xảy ra với Trần Nam rồi, vì vậy Ryan đánh mắt ra hiệu cho đám bạch kỳ mã. Đám bạch kỳ mã lập tức hiểu ý, vội vàng tiến sát Trần Nam, đồng thời khống chế lực lượng vừa đủ, tránh để hắn bị thương, sẵn sàng ứng cứu khi có thể.
Chẳng biết qua bao lâu, lực lượng màu lục trong cơ thể Trần Nam dần được thu liễm, quang cầu vàng kim và năm màu còn lại chậm rãi hiện lên. Mắt hắn cũng từ từ nhắm lại.
- Cậu ấy bị sao vậy?
Một con bạch kỳ mã thấp bé lên tiếng.
Ryan liền cất giọng:
- Ta cũng không biết tình hình cụ thể, xem ra phải đưa cậu ấy về nhà của ta để tiện theo dõi tình hình. Mọi người giải tán đi!
Nói xong ông liền cúi xuống bế Trần Nam lên rồi đi vào nhà. Jasmin cũng theo sát phía sau. Đám bạch kỳ mã thấy vậy cũng kéo nhau về.
.....
Thời gian thấm thoắt trôi qua. Đã một tháng kể từ sau cái đêm Trần Nam bị phạt, Hogwarts đã cử một đội tìm kiếm trong phạm vi ba trăm dặm quanh trường mà vẫn chưa tìm ra thông tin gì. Vì vậy chỉ đành gián thông báo có học sinh mất tích.
Trong phòng Hiệu trưởng.
- Thưa hiệu trưởng, đã một tháng trôi qua mà Trần Nam vẫn biệt tăm. Xem ra ta cần mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Giáo sư McGonnagall sốt sắng đề nghị.
Cụ Dumbledore chỉnh lại gọng kính bán nguyệt khẽ lắc đầu:
- Không nên mạo hiểm tiến quá sâu vào khu rừng, có một vài địa danh bí ẩn mà chúng ta không được phép tiết lộ. Mà nếu Trần Nam tiến vào đó, chưa chắc nó đã có cơ hội trở ra.
Bà McGonnagall thở dài nhìn về hướng Rừng Cấm:
- Haizzz.... Tôi đã nghĩ đây là hình phạt quá nặng với thằng bé, nó chỉ mới mười một tuổi. Và theo lời bác Hagrid, nó đi một mình.
- Hagrid không có lỗi trong việc này, ban đầu hình phạt cũng chỉ là loanh quanh ở bìa rừng mà thôi. Có điều theo như lời cậu ta nói thì đã nhìn thấy một bóng đen trong khu rừng, cậu ta chạy đến thì xung quanh vương vãi máu bạch kỳ mã. Xem ra lần này không đơn giản.
Cụ Dumbledore trầm giọng.
- Ba con nhóc Shani, Pansy và Hermione vốn rất thông minh năng nổ trong giờ học, vậy mà bây giờ chúng giống như kẻ mất hồn vậy. Lúc nào cũng có đứa chạy đến hỏi tôi xem đội tìm kiếm có thông tin gì chưa. Nếu thực sự Trần Nam đã xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không biết phải nói với chúng như nào nữa. Thằng bé là một đứa trẻ vui tính và hoà đồng. Nó là đứa được lòng đám học sinh nhất, vậy mà...
Giáo sư McGonnagall buồn bã nói. Bà cũng rất có cảm tình với Trần Nam.
- Tạm ngừng việc tìm kiếm. Đêm nay là Haloween, tổ chức cho bọn nhóc một buổi lễ cho chúng vui chơi đi.
Cụ Dumbledore phân phó.
- Vâng, tôi sẽ đi làm ngay. Xin phép hiệu trưởng!
Bà McGonnagall cất lời rồi bước ra ngoài, không quên khép cửa phòng.
- Trần Nam, Trần Nam. Con đừng nên xảy ra chuyện gì! Ta tin con sẽ trở lại.
Giáo sư đi đến ô cửa kính, dõi mắt nhìn về phương bắc xa xăm.
......
Lớp học Bùa chú.
Sau khi hết giờ, Ron kéo Harry lại rồi thì thầm:
- Thật tình không ai chịu đựng con nhỏ đó. Nó đúng là một cơn ác mộng.
Harry nhắc nhở:
- Không nên nói xấu bạn ấy như vậy Ron ạ!
- Thì sao chứ? Cậu không thấy mấy hôm nay trong lớp tâm hồn nó toàn treo ngược cành cây à? Lại còn làm mất điểm trong tiết Độc dược nữa.
Ron càu nhàu.
- Chúng ta cũng đã từng bị trừ điểm đó thôi.
Harry vẫn bênh vực cho Hermione. Có vẻ cậu ta khá công bằng.
Ron vẫn chưa chịu ngừng lại:
- Nhưng mình không thích cái thái độ của nó trong tiết Bùa chú hôm nay. Cái gì mà "Wingar... dium Levio... sar", lại còn điệu và nhẹ nữa chứ. Thảo nào chỉ có nó và con dở người giả bộ quý tộc Pansy là kết bạn được với nhau.
Vừa nói xong thì cả đám nghe thấy tiếng "hức" nhẹ vang lên, sau đó là một thân hình mảnh khảnh chạy vụt đi.
Có vẻ như Ron quá là may mắn vì Trần Nam không có mặt ở đây. Chứ nếu nghe được những lời vừa rồi mà hắn không cho cậu ta xuống gặp bà Pomfrey để nối lại quai hàm và bốn cái răng cửa thì hơi phí.
......
Sâu trong Rừng Cấm.
Trần Nam mở mắt. Cảm thấy cơ thể rất nặng nề. Trong khi mê man, hắn cảm giác như đã trải qua cả thế kỷ vậy. Hắn mơ thấy mình lạc vào giữa vũ trụ bao la. Ở đó có bảy ngôi sao lớn và hàng triệu tinh vân bao quanh chúng.
Ngôi sao màu lục lúc đó là ngôi sao sáng nhất, cũng phát ra lực hấp dẫn lớn nhất. Thực may là hắn không bị hút vào, tuy vậy hắn vẫn phải chống chọi rất khổ sở. Trải qua rất rất lâu sau, các ngôi sao khác cũng phát ra lực hấp dẫn lớn, đồng thời ngôi sao màu lục cũng nhạt dần. Vậy nên hắn mới có thể tỉnh lại được.
Trời lúc này cũng đã ngả về chiều, trước mặt Trần Nam là một căn phòng được bày biện hết sức tinh xảo, còn thoang thoảng mùi hương hoa dịu nhẹ khiến hắn không nhịn được mà hít sâu vài hơi.
Đúng lúc đang cho lỗ mũi hưởng thụ thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Trần Nam nhìn ra thì là một cô gái ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc màu trắng sữa, ngũ quan cân đối, môi hồng răng trắng, đặc biệt là cặp mắt to tròn ngây thơ đủ sức hạ gục bất kỳ người đàn ông nào. Nàng cũng kinh ngạc nhìn Trần Nam rồi hỏi:
- Ngươi... ngươi đã tỉnh?
Trần Nam thoáng sửng sốt: "Giọng nói này, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải?"
Hắn đang định đáp lời thì có thêm một ông lão bước vào. Nhìn nếp nhăn trên mặt ông ta, Trần Nam ước chừng ông ta khoảng tầm sáu mươi tuổi.
- Thật may là cậu đã tỉnh, cậu làm chúng ta lo quá.
Ông ta cất giọng.
Lúc này thì dù Trần Nam có IQ dưới năm mươi cũng nhận ra hai người này là ai. Không phải ông cháu bạch kỳ mã Ryan và Jasmin thì còn ai vào đây nữa. Phát hiện này khiến hắn há hốc mồm kinh ngạc.
- Sao, ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của chúng ta lắm hả?
Dường như đọc được suy nghĩ của hắn, Ryan cười khà khà.
Trần Nam bừng tỉnh, vội nói:
- Thật không ngờ hai người có thể biến thành hình dáng con người được. Xin lỗi vì vừa rồi cháu hơi bất lịch sự.
- Không có gì, không có gì. Nếu cậu không quen nhìn thì chúng ta sẽ biến về hình dáng cũ.
Ryan xua tay nói.
"Đùa sao? Cháu gái ông xinh thế kia, phải để ta thưởng thức một lát đã chứ." Trần Nam nghĩ thầm rồi như nhớ ra điều gì đó, hắn vội cúi người nói:
- Thực cảm ơn trưởng lão đã tương trợ, nếu không cháu đã bị nổ banh xác mà chết rồi. Thực là đã làm phiền hai vị.
Ryan vội đỡ hắn dậy:
- Nào nào, lúc cậu cứu cháu gái ta, có từng nghĩ đến việc được tạ ơn hay chăng? Đấy gọi là ân đền oán trả đó.
Rồi ông xoay người lại nói với Jasmin:
- Xem ra Trần Nam cũng đói rồi, cháu xuống bếp làm chút đồ ăn rồi mang lên đây.
Jasmin "dạ" một tiếng rồi xoay người, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Trần Nam một cái.
- Được rồi, giờ cậu có thể giải thích sơ qua về tình hình cơ thể được chứ!
Ryan ôn tồn hỏi.
Trần Nam ngẫm nghĩ một chút, sắp xếp lại câu từ rồi đáp:
- Lúc đó cơ thể cháu đột nhiên có một lực lượng lạ xâm nhập, lực lượng này bành trướng trong cơ thể cháu tạo nên sức mạnh khủng khiếp, lúc đó cháu cảm thấy như mình sắp nổ tung, vì vậy liền đi loanh quanh phát tiết, không ngờ lại làm phiền đến làng mình.
Ryan cười tươi nói:
- Đên giờ cậu vẫn giấu ta sao? Ta đã khám phá ra trong người cậu có lực lượng của vị thần cổ đại rồi.
- Thần cổ đại?
Trần Nam khó hiểu hỏi.
- Đúng vậy, là White. Cậu có lực lượng của ông ta mà không biết sao?
Ryan hỏi ngược lại.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn, ông liền hỏi tiếp:
- Có phải cậu đang giữ một viên Tinh thạch có sáu màu?
Trần Nam giật thót mình khi nghe câu hỏi này. "Không phải lão già này theo dõi ta đấy chứ?"
Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn gật đầu:
- Phải, viên đá này là cháu nhặt được trong một chuyến du lịch.
- Vậy là đúng rồi. Đó là cội nguồn sức mạnh của White.
Ryan khẳng định.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện