Hành Trình Phù Thủy

Chương 24 : Dằn mặt.

Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân

Ngày đăng: 12:47 20-08-2018

.
Trần Nam nhớ lại, theo như nguyên tác thì cuộc đấu này chỉ là một cái bẫy nhỏ mà Malfoy tạo ra để lừa Harry ra ngoài, mục đích là để giám thị Filch tóm cổ hai con sư tử. Có điều thay vì bị phát hiện và nhốt lại trong phòng giám thị, chúng đã thấy con chó ba đầu. Trong đầu Trần Nam loé lên một ý tưởng. Hắn cười gian vài tiếng, bắt đầu lên kế hoạch. Ngồi trong đại sảnh trò chuyện thêm một lúc với Pansy để bù đắp tình cảm thì tiếng chuông báo hiệu đã đến giờ đi nghỉ. Trần Nam đưa nàng về khu Ký túc nữ rồi tiến ra ghế sofa ở phòng sinh hoạt chung. Giờ phút này hắn như một con báo đen chuẩn bị đi săn vậy, mọi khí tức trên cơ thể đều được thu lại. Vốn đặc tính của huyền công là "Rồng ẩn mình", có điều trước đó lực lượng trong cơ thể hắn khá hỗn tạp nên ngày trước suýt nữa thì bị lão Filch phát hiện. Thực may bây giờ các lực lượng đã được hợp nhất, cho nên đặc tính ẩn thân được tăng lên rất nhiều. Muốn ẩn mình trong bóng đêm thì tuyệt đối không ai phát hiện được. Trần Nam ngồi đó, yên tĩnh bất động. Hắn đang nghĩ cách làm thế nào để vào khu rừng cấm trước đám Harry. "Nhờ các giáo viên thì chắc không được rồi, không có lý do gì thuyết phịc được họ cho một học sinh năm nhất vào trong rừng cấm với mục đích không rõ ràng cả. Vậy chỉ còn một cách. Có điều phải chấp nhận bị trừ vài điểm thôi." Nhìn đồng hồ đã chỉ mười một giờ, Trần Nam liền đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài. Hắn không trực tiếp đến ngay căn phòng trên tầng ba mà đi dọc theo hành lang, hắn biết vào giờ phút này sẽ có thứ xuất hiện. Quả như Trần Nam dự đoán, đi chừng được năm phút thì phía khúc quanh phát ra tiếng động, Trần Nam khẽ núp vào bức tường rồi lôi cuốn Bản đồ Đạo tặc ra. Trên đó có ghi vị trí của sáu người đang di chuyển, và mục tiêu của hắn lần này là: Peeves. Con yêu tinh Peeves vẫn tiếp tục lượn lờ bay theo hành lang, miệng thì nghêu ngao hát, có vẻ rất tự hào vì giọng ca của mình đã đánh thức được một số học sinh và giáo viên, kèm theo đó là hàng loạt tiếng chửi rủa. Nó không hề biết có một người trong khúc quanh cuối hành lang kia đang mỉm cười nhìn nó. - Chào Peeves, chúng ta có vẻ khá có duyên đấy nhỉ? Một giọng nói đùa cợt vang lên làm con ma giật thót. - Ngươi... CÓ... - Horn tongue. Trần Nam rút đũa phép đọc lời nguyền khoá lưỡi trước khi Peeves kịp kêu lên. Sau đó hắn túm con yêu tinh lôi vào góc hành lang. - Thông minh chút đi, Peeves. Nếu mày không muốn bốc hơi ngay lập tức thì nên ngoãn ngoãn một chút. Trần Nam lạnh lùng gằn giọng. Hắn muốn trước hết phải doạ con yêu này để nó thành thật một chút. Nhìn thấy vẻ mặt tái mét của Peeves, Trần Nam giải phép cho nó. - Ngươi... ngươi muốn gì? Ngươi là học sinh năm nhất, học sinh năm nhất không được đi đêm. Ta sẽ báo với hiệu trưởng. Peeves hơi hoảng sợ nhưng vẫn nói cứng. - Hừ, tao muốn mày diễn một vở kịch. Nhưng tao cũng khuyên mày tốt nhất là nên tin lời tao. Chắc mày không muốn chịu vài lời nguyền tra tấn rồi ném vào căn phòng trên tầng ba đâu nhỉ? Trần Nam mỉm cười nói. Nhưng nụ cười của hắn trong lòng Peeves lại giống như của ác quỷ vậy. Đây là người thứ ba trong trường mà nó sinh ra cảm giác khiếp sợ. Thậm chí khi nghe giọng nói âm u kia nó còn cảm thấy người này còn khủng bố hơn hai người trước nhiều lắm. Thực ra nó cũng không biết Trần Nam cũng không dám làm gì nó quá đáng, tuy rằng nó hay trêu chọc phá phách nhưng Trần Nam cũng không có quyền giết hay nhốt nó lại hành hình. Đơn giản là vì nó nghe đến căn phòng trên tầng ba thì đã run sợ rồi. Vì trên đó có một con vật rất hung dữ, mà việc này thì có rất ít người biết. - Tao cần mày hợp tác diễn một màn kịch với giám thị Filch. Yên tâm đi, xong việc thì tao cũng sẽ không làm khó mày đâu. Trần Nam nheo nheo mắt cười. - Vâng vâng, ngài có điều gì xin cứ phân phó, ta sẽ dốc hết sức. Peeves vội vàng đáp lời. Nó cũng biết bây giờ mình đang nằm trong tay người ta nên rất ngoan ngoãn. - Được rồi, nghe ta bảo đây, giờ mày đi đến phòng giám thị, cố gắng kéo dài thời gian với lão Filch, khoảng tầm mười phút thì không cần giữ chân lão nữa. Đợi cho lão đi rồi thì đến đại sảnh rồi hô to lên, vậy là xong. Trần Nam đang sắp đặt thì đột nhiên hắn thấy trong mắt Peeves loé lên một tia gian xảo liền cất tiếng cười lạnh: - Crucio. (Tra tấn) Peeves đang thầm nghĩ sau khi rời đi thì đi báo cho giám thị thì đột nhiên cảm thấy quay cuồng. Cơn đau tràn đến khiến nó co quắp run rẩy. - Có vẻ như mày rất hứng thú với những gì tao nói thì phải. Vậy có lẽ nên cho mày cười nhiều hơn một chút. Cheering!!! Trần Nam lại khẽ niệm thêm một bùa chú nữa. Đây là bùa hưng phấn, có tác dụng khiến người khác cười không dừng lại được. Bùa này và bùa tra tấn vừa được dạy vào mấy hôm trước nhưng với trí nhớ của Trần Nam thì gần như đã nhớ hết cuốn thần chú của năm nhất rồi. Tiếng cười sằng sặc của Peeves vang khắp hành lang, có điều ai cũng đã quá quen với những trò phá phách của nó nên chỉ bịt tai lại nhắm mắt mà ngủ thôi. - Tôi... tôi không... dám... nữa... Ha ha... không dám... Peeves vừa cười vừa cất giọng khó khăn. - Đây là cơ hội cuối cùng của mày, chắc mày cũng không muốn nếm thử mùi vị bị tra tấn suốt đêm nay đâu nhỉ. Tao đoán trong trường cũng có nhiều người hứng thú với mày lắm đấy. Trần Nam giải phép cho con yêu tinh rồi lại nở nụ cười nhếch mép. Hắn không tin Peeves vẫn cố cứng đầu. - Tôi... không dám nữa. Trong mắt Peeves toát lên sự hoảng sợ thực sự. Nó chỉ muốn làm xong việc được giao rồi trở về phòng ngay lập tức. - Được rồi, tao tạm tin mày lần này, nhưng nếu ngày mai tao có nghe một chút thông tin nào về việc đêm nay thì mày nhớ lấy những hình phạt đêm nay đấy. Đi đến phòng giám thị đi! Trần Nam nghiêm mặt ra lệnh. Con yêu tinh vừa bay được một đoạn thì Trần Nam nhớ tới cái gì đó liền gọi giật lại. - Chậm đã! Peeves giật thót người, hoảng sợ quay lại. - Tao không quản những trò quậy phá của mày, cũng không quản mày trêu ai. Có điều ba cô gái của tao thì tao không hi vọng mày xuất hiện trước mặt họ. Nếu không thì chắc mày cũng hiểu hậu quả rồi nhỉ? Mày cũng đã thấy ba người đó rồi nên tao cũng không cần nhắc lại. Nhớ kỹ lời tao. Quả thực là Trần Nam không muốn thấy ba cô bé này bị trêu chọc. Vậy nên hắn bèn nhân cơ hội này dằn mặt con yêu tinh một phen. Đương nhiên Trần Nam không khống chế hoàn toàn Peeves cũng vì chưa học được Lời nguyền bất khả bội. Hơn nữa cho dù học được thì cũng chưa dám dùng vào năm nhất. Có điều hắn cũng chắc chắn rằng nếu Peeves nói ra thì cũng chẳng ai tin. Có câu "một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng mà", đừng nói là Peeves đi báo với giám thị Filch, cho dù thông báo cho hiệu trưởng Dumbledore ông cũng chưa chắc đã tin. Tính toán thời gian, Trần Nam đoán hiện giờ bốn chú sư tử con đã ra khỏi hang rồi, liền đi thẳng đến tầng ba. Cùng lúc đó, Harry, Ron, Neville và Hermione đang dắt nhau đến phòng truyền thống. Chúng nép sát những bức tường được ánh trăng lọt qua song cửa chiếu sáng thành từng sọc, len lén đi dọc hành lang. May cho cả bọn, chúng không gặp ai. Bốn đứa liền vội vã leo cầu thang đến tầng thứ ba rồi nhón gót đi vào phòng truyền thống Phòng truyền thống là một căn phòng nhỏ, hẹp. Những tủ kiếng đựng cúp pha lê lấp lóa ánh trăng. Những chiếc khiên, giáo, áo giáp, dĩa, tượng vàng, tượng bạc long lanh trong bóng tối. Bọn trẻ đi men theo tường, mắt canh chừng cửa ở hai đầu phòng. Harry cầm sẵn cây đũa phép, phòng hờ trường hợp Malfoy nhảy xổ ra tấn công bất thình lình. Bỗng một tiếng động vang lên ở phòng kế bên khiến cả bọn giật thót người. Harry vội giơ cây đũa phép lên khi nghe thấy tiếng nói. Nhưng đó không phải là giọng của Malfoy: - Đánh hơi chung quanh đi cưng, chắc tụi nó núp trong góc nào đó thôi! Đó là giọng của ông Filch nói với Bà Norris. Cực kỳ kinh hoàng, Harry vẫy tay ra hiệu cho ba đứa kia phóng chạy thật nhanh. Chúng chạy về hướng cánh cửa không có giọng nói ông Filch. Tấm áo của Neville vừa kịp khuất góc thì ông Filch vào đến phòng Truyền thống. Harry thì thào: - Lối này! Cả bọn điếng hồn bò dọc một phòng triển lãm dài thoòng, chất đầy những bộ áo giáp. Giọng ông giám thị Filch vang lên càng lúc càng gần. Neville bỗng kêu lên hoảng hốt, nó bị trượt, hai chân vội bám lấy eo Ron và thế là cả hai té nhào vào một bộ áo giáp. Tiếng kim loại va nhau loảng xoảng đủ đánh thức cả lâu đài dậy. - CHẠY! Harry gào lên, và cả bốn đứa nhắm mắt mà chạy ra khỏi phòng triển lãm, không dám ngoái cổ lại một lần xem ông Filch có đuổi theo hay không. Sau khi chui ra sau một tấm thảm treo tường, bốn đứa nhóc thấy mình đang đứng trước một lối đi bí mật. Lần theo lối đó thì sẽ đến phòng học Bùa mê, cách phòng Truyền thống cả dặm. Harry dựa lưng vào bức tường lạnh, quẹt mồ hôi trán, thở hổn hển: - Chắc thoát rồi. Neville gập đôi người lại, thở khò khè, phun phì phì. Hermione hổn hển, ôm lấy ngực: - Tôi… đã… bảo… Ron nói: - Mình phải quay về tháp Gryffindor ngay, càng nhanh càng tốt. Hermione nói với Harry: - Malfoy nó lừa bạn! Bạn thấy chưa? Nó không hề đến chỗ hẹn. Chắc nó thông báo cho thầy Filch nên thầy mới biết có người trong phòng Truyền thống. Harry nghĩ có lẽ Hermione nói đúng, nhưng cậu ta không chịu thừa nhận chuyện đó với cô bé. Bỗng nhiên, chúng nghe thấy có tiếng bước chân rất nhanh ở đầu hành lang đang tiến đến phía này, Ron hoang mang: - Tiêu rồi, sao thầy Filch biết tụi mình ở chỗ này? - Cuối hành lang có một căn phòng, đi vào trong mau! Harry nói rồi nhanh chóng chạy tới. - Cửa khoá rồi. Harry đẩy mạnh cửa. - Đưa đũa phép của cậu đây! Hermione giật cây đũa nhựa ruồi trong tay Harry rồi hô: - Alohomora. Tức thì, cánh cửa được mở ra, cả bọn lập tức ùa vào, đúng lúc này, giọng con yêu tinh Peeves vang lên từ phía đại sảnh: - CÓ HỌC SINH TRỐN NGỦ, CÓ HỌC DINH TRỐN NGỦ TRONG HÀNH LANG ĐẠI SẢNH. Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại rồi quay đầu chạy về phía đại sảnh. - Phù! Vậy là chúng ta thoát rồi, không biết là ai ở hành lang đại sảnh vậy nhỉ? Hary thở phào một hơi rồi hỏi. - Là bọn thằng Malfoy chăng? Có lẽ tụi nó đến muộn. Ron đáp. - Không phải, các cậu thử nghĩ xem, giờ đã là mười hai giờ rồi, tụi nó đến muộn thì cũng phải đi thẳng đến đây chứ, sao lại đến đại sảnh? Hermione đưa ra giải thích. Bỗng nhiên trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt của một người. - Kệ đi, chúng ta mau về thôi. Hary nhắc nhở cả bọn. Có điều khi cậu quay ra phía sau thì thấy thằng nhóc lắp bắp: - Cái... cái gì kìa? Harry khó hiểu trước sự sợ hãi của Neville, cậu chỉnh gọng kính cận và nhìn kỹ lại. Ngay lập tức, không chỉ cậu mà cả hai người còn lại đồng thời hét lên. Bên trong, con chó ba đầu đã chớp mắt tỉnh giấc, cái miệng đầy răng nanh của nó hé ra gầm gừ khiến bốn đứa nhóc sợ vỡ mật, vội vàng mở cửa và chạy thục mạng về phòng. Lúc này, cái bóng mà đám nhóc lầm tưởng là giám thị Filch kia đột nhiên đi ra sau một bức tường. Nhìn theo bóng lưng chúng, cái bóng nhếch môi cười: - Màn hay chính thức bắt đầu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang