Hành Trình Phù Thủy
Chương 12 : Đũa chọn chủ.
Người đăng: Tiếu Ngạo Nhân
Ngày đăng: 12:42 20-08-2018
.
Khi Trần Nam trở lại Tiệm trang phục thì Shani cũng đã chọn đồ xong. Hắn phải công nhận là bộ đồ này rất vừa vặn với thân hình của cô bé, làm cô bé có thêm một vẻ đẹp khác. Trả cho phu nhân Melkin mười tám galleons cho cả hai người, Trần Nam kéo Shani đến tiệm sách, phía sau hai người là tiếng phu nhân Melkin mời mọc đại loại là lần sau lại đến, bà sẽ giảm cho vài knuts.
Trần Nam đưa Shani đến một hiệu sách khá lớn tên là "Sách gì cũng có". Ở trong đó, có những quyển sách to như tảng đá lát đường bọc da chất cao đụng trần nhà. Lại có sách nhỏ cỡ con tem bọc lụa. Có quyển sách đầy những ký hiệu kỳ cục; có quyển lại không có chữ gì bên trong cả. Đến như Shani, một cô bé đã qúa quen thuộc các loại sách, cũng không khỏi bất ngờ, thích thú sờ lên mấy cuốn sách gần đó.
"Hắc hắc. Không biết cái quán "sách gì cũng có" này có mấy loại kiểu như Kim bình mai, long hổ báo hay anime gì gì đó không nhỉ? Các kì thư đó nếu không có thì dỡ mịa cái bảng hiệu này đi. Hắc hắc". Trần Nam vô sỉ cất mấy tiếng cười gian.
Mua sách xong cũng đã chín giờ, hắn bèn đưa Shani đến nơi khác để mua một số thứ cần thiết: hai cái vạc bằng thiếc, hai bộ cân để cân các nguyên liệu chế biến quỷ dược, và mua cả hai cái kính viễn vọng bằng đồng thu gọn được để học trong giờ Thiên văn, biết đâu lão tử nhân đây lại tìm ra vài hành tinh mới thì sao nhỉ? Chỉ cần được một hành tinh là ta phát tài nha.
Ở không gian, thời gian trước đây, mặc dù Trần Nam là một thiên tài nhưng những lĩnh vực hắn nghiên cứu lại chỉ trong bốn thứ, đó là toán, lí, hóa, sinh. Đương nhiên tiếng anh là một ngôn ngữ bắt buộc nên không cần nhắc tới. Vậy nhưng tuyệt đối chưa từng nhảy qua lĩnh vực Thiên văn học. Có chăng sờ đến kính viễn vọng thì là lúc đi chơi với mấy cô bạn gái mà thôi, cho nên cái ước mơ tìm ra một ngôi sao rồi đặt tên cho ngôi sao đó là tên của hắn cũng chỉ trong suy nghĩ của thời ngày xưa thôi. Giờ đến thế giới này, có cơ hội học hẳn bộ môn Thiên văn làm Trần Nam cũng có chút thích thú.
Tiếp đến là đưa Shani đến tiệm Apothecary. Cô bé hoàn toàn không biết chút gì về cái con hẻm này nên chỉ im lặng bám chặt tay Trần Nam. Tiệm Apothecary là một nơi đủ nguyên liệu tuyệt vời để tạo ra bất cứ thứ mùi kinh khủng gì, như mùi trứng thối pha với mùi bắp cải nhũn.
"Sao không thử so sánh nó với mùi mắm tôm pha cà ry nhỉ?".
Trần Nam cười cười. Shani đang cau mày vì cái mùi đó thì lại thấy tên xấu xa kia cười cười. Chẳng lẽ hắn lại thích thú với cái mùi này. Điên quá.
Các thùng đựng nguyên vật liệu của tiệm chất đầy trên sàn làm nàng va phải, may mà nàng đã bám chặt tay Trần Nam chứ không đã ngã rồi; những hũ dược thảo, các thứ rễ khô, và những bao bột sáng để dựa sát tường. Những bó da, những xâu mồi lửa, những móng vuốt co quắp thòng từ trên trần xuống như những con dao làm Shani hơi hoảng. Trong khi Shani còn đang để ý xung quanh thì Trần Nam đã hỏi người đứng sau quầy về một số nguyên liệu cần thiết cho việc học. Người bán hàng ngạc nhiên nhìn hai đứa nhóc mười một tuổi đứng trước mặt mình. Lão đang suy nghĩ xem đây là con cái nhà ai mà mới mười một tuổi đã ăn nói mạch lạc đến thế. Lại còn rất biết mặc cả khiến lão chỉ kiếm được có vài sickle (trước đây chắc lão toàn kiếm lời bằng galleons. Gian thương).
Xong xuôi đâu đấy, Trần Nam lại rời tiệm Apothecary. Bây giờ chỉ còn một thứ nữa phải mua thôi.
Tiệm cuối cùng này nhỏ xíu, theo nhận định của nó thì nơi này vừa hẹp vừa dơ, trên cửa tiệm có đeo tấm biển ghi mấy chữ vàng: Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382.
Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm, trưng bày các chiếc đũa phép đặt trên những cái kệ. Khi hắn và Shani bước vào trong tiệm thì nghe có tiếng chuông leng keng vang lên đâu đó ở sâu dưới sàn tiệm. Chỗ này tuy chật chội, lại trống trơn, ngoại trừ một chiếc ghế dài duy nhất để cho khách hàng ngồi chờ và vài cái kệ. Shani cảm thấy lạ lùng như vừa bước vào một thư viện rất nghiêm ngặt. Cô bé phải cố nuốt vào rất nhiều câu hỏi chỉ chực vọt ra, giương mắt ngó hàng ngàn cái hộp nhỏ và dài chất khít rịt lên tới trần. Cái vẻ bụi bặm và lặng lẽ nơi đây dường như gây một cảm giác khẩn trương như kiến bò trong chảo bằng một thứ phù phép bí ẩn.
Chợt một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Chào các cháu. Có vẻ đã để các cháu chờ lâu.
Một cụ già đứng trước mặt hai đứa nó, đôi mắt cụ to và sáng như ánh trăng chiếu xuyên vẻ âm u của cửa tiệm. Trần Nam lễ phép chào:
- Chúng cháu chào cụ ạ. Thực ra chúng cháu cũng chưa phải đợi lâu, chỉ tầm một phút thôi ạ. Cụ có việc gì thì cứ làm xong đã rồi ra cũng được, chúng cháu đợi được mà.
Cụ Ollivanders có vẻ khá hài lòng với biểu hiện của hắn. Thằng nhóc này, mới hơn mười tuổi đầu mà ăn nói rất trôi chảy, khá lắm.
- Thực ra cũng không có chuyện gì gấp. Ta chỉ là đang làm một chiếc đũa nữa mà thôi. Giờ thì xong rồi. Các con tới mua đũa đúng không?
Cụ mỉm cười hỏi lại. Ánh mắt nhìn nó có vài tia khen ngợi.
- Vậy thì chúng cháu thật là có tội lớn rồi, chúng cháu xin lỗi cụ. Đúng là chúng cháu đến mua đũa phép ạ.
Trần Nam lễ phép xin lỗi mặc dù trên mặt lại chẳng có chút hối lỗi tí nào.
Hắn biết giai đoạn cuối cùng khi làm ra một chiếc đũa phép rất quan trọng. Phải làm sao để lõi đũa và thân đũa kết hợp hoàn toàn, thế mới cho ra được sản phẩm ưng ý. Nhưng mà cụ không đề biển báo thì đến thánh cũng chả biết là cụ bận. Nên xem ra hắn vẫn rất là "vô tội".
- Không sao, không sao. Các con là vị khác đầu tiên tới đây trong hôm nay đó. Mà hai con tên gì? Ba má đâu?
Ollivanders hỏi, cụ đang muốn biết ba má đứa nhỏ thông minh này là ai, chắc chúng không thể một mình đi vào đây được, có thể ba má chúng đi ngay phía sau thôi.
Nhưng câu trả lời của Trần Nam làm cụ hơi bất ngờ:
- Cháu tên Trần Nam, quản gia của nhà Minges. Còn đây là Shani, cô chủ của cháu. Chúng cháu đến đây một mình.
- Cháu chào cụ ạ.
Shani hơi cúi người chào Ollivanders, thể hiện sự cung kính đối với người lớn tuổi.
- Ồ. Hóa ra là vậy.
Cụ hơi gật gù rồi lấy từ trong túi ra một cuộn thước dây có dấu khắc bạc, hướng về phía Shani, nói:
- Bắt đầu thôi nào, từ cô bé nhé? Tay nào của con cầm đũa?
- Ơ… tay phải ạ.
- Giơ tay đó lên. Vậy đó.
Cụ đo từ vai đến ngón tay của Shani, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối, và vòng quanh đầu. Trong lúc đó cụ nói:
- Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivanders đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh. Ta dùng lông đầu bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng, và gân rồng. Không có cây đũa Ollivanders nào giống cây đũa Ollivanders nào, bởi vì không hề có hai con bạch kỷ mã, hai con phượng, hay hai con rồng nào giống y như nhau. Và dĩ nhiên, các con không thể nào tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác.
Trần Nam và Shani bỗng nhận ra cái thước đo, đang đo khoảnh cách hai lỗ mũi nhỏ xinh của Shani, tự động làm công việc một mình. Cụ Ollivanders đã bỏ tay đi tới chỗ mấy cái kệ, lấy xuống vài cái hộp.
Cụ hô lên một tiếng:
- Xong rồi.
Tức thì, cái thước đo tự động buông mình rớt xuống sàn.
- Được rồi, cô bé, thử cái này xem. Gỗ óc chó đen và lông kỳ lân. Hai tấc rưỡi, xinh đẹp và linh hoạt. Cứ cầm nó lên vẫy một cái.
Shani cầm cây đũa và quơ một vòng nhỏ. Nhưng cụ Ollivanders giật lại cây đũa ngay.
- Thử cây này. Gỗ liễu và lông đuôi bạch kì mã. Hai tấc ba. Khá tốt.
Shani tiếp tục thử, nhưng cô bé chưa kịp giơ cây đũa lên thì lại bị cụ Ollivanders tước mất.
- Không, không. Có vẻ con là một cô bé kén chọn đó. Vậy hãy thử cây này. Gỗ thanh hương trà và lông phượng hoàng. Hai tấc tám. Một sự kết hợp trên cả tuyệt vời. Tuy không thể sử dụng loại này để học Nghệ thuật Hắc Ám nhưng rất tuyệt với khả năng chữa trị và hồi phục. Nhìn phía trước và vẫy thử xem.
Lần này, cụ Ollivanders đã đúng. Chiếc đũa đã chọn Shani. Khi cô bé cầm vào tay thì một luồng khí ấm chạy dọc từ chiếc đũa lan tỏa sang các đầu ngón tay của nàng. Nàng khẽ vẫy chiếc đũa. Từ đầu đũa phát ra chùm sáng màu lam, trực tiếp nhằm hướng Trần Nam mà phóng tới nhưng tốc độ khá chậm.
Vì ban nãy nghe cụ Ollivanders nói là cây đũa có khả năng hồi phục nên Trần Nam cũng không chú ý lắm. Nhưng lam quang kia càng đến gần, hắn càng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Lúc này luồng sáng kia bay đến rất gần rồi, hắn vội vàng lách người sang một bên.
- Xoẹt... Rầm...
Lam quang bay sượt qua đầu Trần Nam, đập vào chiếc kệ sau lưng hắn khiến chiếc kệ rung lên. Vài chiếc đũa từ những hộp gỗ đặt trên kệ tuột ra rơi xuống sàn nhà làm vang lên tiếng lạch cạch.
"Mẹ ơi! Thế này mà còn bảo đây là đũa trị thương mới chả hồi phục. Nếu mà cái luồng sáng "hồi phục" chết tiệt kia đập vào mặt ta thì còn gì dáng vẻ phong lưu tiêu sái của lão tử nữa. Chẳng hiểu cụ Ollivanders có ý chờ đợi phép mầu gì mà lại hướng cho Shani nhằm vào ta mà vẫy đũa nữa." Trần Nam đưa tay lau mồ hôi, nghĩ thầm.
Nhìn thấy vẻ chật vật của hắn, Shani có vẻ rất vui mừng, đôi mắt to tròn toát lên vẻ hưng phấn khó có thể tả. Cứ tủm tỉm mãi không thôi.
Cụ Ollivanders dường như hiểu được sự hậm hực của vị quản gia tiêu sái đang đứng kia, từ tốn nói:
- Gỗ hương trà thường rất thích hợp để làm đũa phép, vì nó được cho là có sự che chở hơn các loại khác, và theo kinh nghiệm của ta, nó tạo ra những bùa chú phòng thủ đặc biệt mạnh mẽ và khó phá vỡ. Người ta hay nói rằng không một pháp sư hay phù thủy Hắc Ám nào sở hữu một cây đũa thanh hương trà, và ta không nhớ rằng có cây đũa thanh hương trà nào của tiệm này đã bị bán vào tay kẻ ác cả. Loại đũa này vui vẻ nhất khi ở với một vị chủ có đầu óc rõ ràng và một trái tim thuần khiết, nhưng đừng để chúng, nhớ kĩ, đừng để chúng đánh lừa con. Chúng có sức mạnh ngang ngửa với mọi loại đũa tốt khác, và luôn áp đảo đối phương khi đấu tay đôi đo. Một sự thật nữa mà ta đã phát hiện được, trong suốt những năm nghiên cứu của mình, rằng chủ nhân của đũa gỗ cây cơm nguội thường cảm thấy có một sự liên kết đặc biệt với những ai được chọn bởi đũa gỗ thanh hương trà. Nó chẳng kém bất kì một cây đũa nào đâu. Từ xưa đến nay ta cũng chỉ làm ra được ba chiếc mà thôi, nhưng một trong ba đã bị gãy rồi, chiếc khác nữa đã có chủ. Trong tiệm chỉ còn duy nhất chiếc đũa gỗ thanh hương trà này thôi.
Đối với Trần Nam, hắn rất rõ ràng tác hại của sự chủ quan. Bởi vì khinh địch chính là con đường ngắn thứ hai, sau ảo tưởng sức mạnh, đưa con người ta đến gần lưỡi hái đáng yêu của Thần Chết hơn bao giờ hết. Còn đối với cụ Ollivanders, hắn nhìn cụ với một nét kính trọng và biết ơn phát ra từ nội tâm. Ánh mắt này, ngoại trừ người thân ra chỉ có hai người khác nữa mà thôi. Đó là sư phụ nó trước kia, cụ Dumbledore và bây giờ là cụ Ollivanders.
- Được rồi cậu bé, chuyện phiếm để sau đi.
Hắn nhìn lại và thấy sợi thước dây đang bắt đầu đo cơ thể mình trong khi cụ Ollivanders đang nhặt những chiếc đũa trên sàn nhà, cẩn thận lau đi và đặt lại chúng vào kệ. Bên kia Shani vẫn giữ chặt chiếc đũa của cô, nét mặt vui mừng và đôi mắt nhìn Trần Nam toát lên vẻ tinh nghịch thường thấy.
- Đây, cái này. Gỗ thích và gân rồng. Hai tấc chín. Mạnh mẽ, thành đạt và quyền lực.
Nhưng Trần Nam còn chưa kịp vẫy thì cụ đã thu lại ngay lập tức và đưa ra một chiếc đũa khác:
- Không, cái này. Gỗ tùng bách và lõi lông đuôi bạch kì mã.
Lần này thậm chí Trần Nam còn chưa chạm vào chiếc đũa thì cụ đã giật cây đũa về và nói:
- Không được, bản tính con hay lươn lẹo, lắm mưu kế lại qủy quyệt. Lông đuôi bạch kì mã tuyệt không xứng với con.
Bên kia, Shani thêm vào một câu, không quên làm mặt qủy với Trần Nam:
- Cụ nhận xét đúng lắm ạ. Thứ đó tuyệt "không xứng" với tên mặt dày vô sỉ này đâu.
Tuy nàng không hiểu công dụng của bạch kì mã ra sao nhưng qua lời nhận xét của cụ Ollivanders về Trần Nam thì cảm thấy rất là đúng đắn, không hề oan tí nào. Hừ, ai bảo ngươi lừa ta. Shani cười thầm rồi lại tiếp tục vuốt ve cây đũa.
"Trời đất, đây là đang khen ta hay chửi ta đây. Mà chẳng lẽ lão này là thầy tướng số à mà mới nhìn mặt ta đã đoán ra hay vậy?" Trần Nam có khổ mà chẳng thể nói, chỉ hậm hực nghĩ thầm. Chút kính trọng lúc đầu trong tâm hồn "ngây thơ và non nớt" của hắn bị đả kích nghiêm trọng.
Sau đó, cụ Ollivanders tiếp tục đưa ra nhiều chiếc đũa khác. Mà đưa ra bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần Shani và Trần Nam nghe thấy câu nói "không đúng, thử cái này xem" của cụ. Đống đũa Trần Nam đã thử vun thành đống trên chiếc ghế dài. Hắn ước chừng phải đến hơn sáu chục cái rồi chứ chả chơi. Mà cụ Ollivander thì không có vẻ là muốn dừng lại, ánh mắt cụ toát lên nét hưng phấn chưa từng có.
- Đừng lo, cậu nhóc. Ta sẽ tìm cho con một cây đũa xứng tầm, một cây đũa tuyệt vời sẽ tạo ra một phù thủy tuyệt vời. Ta chỉ đang tìm kiếm cây đũa tuyệt nhất tại đây thôi, mà con biết đấy, việc này có vẻ khá tốn thời gian.
Ollivanders kích động nói. Đôi tay và ánh mắt cụ vẫn không ngừng tìm kiếm. Phải biết rằng từ khi mở tiệm đến nay, chưa từng có ai vào tiệm của cụ mà phải ra về với hai bàn tay trắng cả.
- A. Sao ta không thử một sự kết hợp lạ lùng xem sao. Đây, gỗ nhựa ruồi (cây ô-rô) và lông đuôi phượng hoàng. Hai tấc chín. Đẹp và mềm dẻo.
Cụ Ollivanders reo lên sau khi đã tìm được một cây đũa trong đống kia.
"Cái quái gì vậy? Nhựa ruồi với Đuôi phượng, hai tấc chín ư? Nếu là đuôi con Fawkes thì không phải đây là tài sản của Chúa cứu thế sao?". Trần Nam nghĩ thầm. Sau đó mới nhớ ra là mình đến trước cả Harry nên cây đũa vẫn chưa bị mang đi.
"Nếu mà ta mua cây đũa này thì không phải 'Thánh Potter' của chúng ta sẽ thành giai cấp vô sản sao? Phải xem xét việc này mới được. Hắc hắc." Trần Nam cười xấu xa.
Tuy nhiên suy nghĩ trên chỉ để cho vui thôi. Với hắn, cây đũa nổi tiếng hay không không quan trọng. Cái chính là có hợp với mình hay không. Nếu hợp thì cái que cũng dùng được. Còn nếu không hợp thì dù là Cơm nguội hay cơm nóng, chung quy cũng chỉ giống cái đũa ăn cơm thôi.
Đương nhiên là cây đũa không hợp với Trần Nam. Nó còn đợi Harry cơ mà. Điều này làm Shani hơi sốt ruột. Cụ Ollivanders thì càng không cần phải nói. Chính Trần Nam cũng có chút không nhịn được, một ý tưởng chợt lóe trên đầu nó. Hắn bèn nói với cụ Ollivanders:
- Xin lỗi cụ, cụ có thể cho phép cháu tự lựa chọn được không ạ?
Cụ Ollivanders hơi khựng lại, cụ nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên. Không chờ cụ Ollivanders trả lời, Trần Nam bắt đầu nhắm mắt lại. Một cảm giác lạ kỳ nhưng cũng rất quen thuộc của những luồng khí xuất hiện, không hề giống với huyền công nhưng lại tương đồng với phù thủy lực.
Trần Nam ngưng thần tập trung vào những luồng khí đang ùa đến. Hắn đang tìm kiếm luồng khí hô hoán mạnh nhất đối với mình. Nhưng điều làm hắn thất vọng là khi mở mắt ra, những cây đũa không những không có chút dấu hiệu nào tiến gần đến gần mà còn tự động lùi ra xa hơn như thể hắn là căn nguyên của bệnh Ebola vậy.
"Đùa à? Trần Nam ta phong lưu tiêu sái, anh tuấn đẹp trai thế này mà chúng bay tránh như tránh tà vậy hả? Con mẹ nó, thật là tà môn". Trần Nam vừa ngạc nhiên, vừa tức giận chửi thầm.
Nhưng có người còn ngạc nhiên hơn hắn, đó là cụ Ollivanders.
"Vừa rồi, rõ ràng tên nhóc kia đã phát ra tinh thần lực để cảm nhận sự ảo diệu của những chiếc đũa. Không phải bất kì ai cũng có năng lực cảm nhận này. Vậy mà tại sao những cây đũa lại xảy ra hiện tượng kia? Thật kì lạ. Hay qủa thực không có cây đũa nào trong tiệm hợp với nó? Haizz... Tùy ý Chúa trời đi." Cụ khẽ thở dài.
Lúc này Trần Nam cũng đã hết hậm hực. Cái chính là làm sao để tìm được một chiếc đũa phù hợp đây.
"Chẳng lẽ thực sự phải đi tìm cây đũa Cơm nguội? Thôi không quan tâm nhiều nữa. Nghe nói có mấy tiệm đũa khác nữa như của Gregorovitch hay là nhà làm đũa phép nổi tiếng Borhimir cơ mà. Chắc phải mò đến đó xem sao." Trần Nam thầm nghĩ rồi cúi người, lễ phép chào cụ Ollivanders:
- Có vẻ như chẳng có cây đũa nào phù hợp với cháu cả. Đây là bảy Galleons, cháu xin gửi cụ. Thôi chúng cháu chào cụ. Xin phép cụ chúng cháu về.
Shani cũng ngạc nhiên vì thấy Trần Nam chẳng có chiếc đũa nào. Nhưng mà hắn không lo gì thì việc gì nàng phải lo? Trời sập đã có hắn gánh rồi. Thế nên nàng cũng đến chào cụ Ollivanders. Nhưng khi cả hai vừa bước ra khỏi cửa, như chợt nhớ ra còn thứ gì khác, cụ Ollivanders gọi giật lại:
- Từ từ đã, cậu bé.
- Thưa cụ, có chuyện gì vậy ạ?
Trần Nam khó hiểu quay lại.
"Đừng bảo là thiếu tiền nha? Đũa của Chúa cứu thế cũng chỉ có bảy galleons thôi. Lão này kể cũng tham lam mà."
Nhưng mà câu nói sau của cụ làm cái mặt dày của hắn cũng phải đỏ lên, thầm xấu hổ vì đã nghĩ xấu về cụ:
- Ta chợt nhớ ra một cây đũa khác mà con chưa thử.
Nói rồi cụ quay về phòng và mang ra một cây đũa đen bóng, sáng loán, phần chuôi còn khắc hoa văn và vài ký tự kỳ quái. Vừa nhìn cũng biết là một chiếc đũa đầy bí ẩn. Trần Nam xem kỹ lại thì hoá ra là những cổ tự Rune.
Cụ Ollivanders lên tiếng:
- Đây. Tác phẩm mới nhất của ta, cũng là tác phẩm ưng ý nhất cho đến bây giờ của ta. Nó là sự kết hợp của ba loại gỗ và ba loại lõi khác nhau. Ta đặt tên cho nó là đũa Tam hợp. Xem nào, gỗ sồi Anh Quốc và lõi lông phượng hoàng lửa, gỗ cơm nguội và lõi gân rồng tiên, cuối cùng là gỗ nguyệt quế và lõi xương của Ma quái vật cổ đại dưới lòng đất. Ba tấc. Mạnh mẽ, quyền uy, vinh quang nhưng không kém phần hắc ám. Ta tự hỏi không biết có ai đủ sức chế ngự được nó hay không bởi vì ngay cả ta cũng không biết cách tạo ra nó như nào vì ba cây đũa đã tự dung hợp với nhau. Và ta không nghĩ rằng ta sẽ tạo ra được một cây đũa giống như này nữa. Con hãy thử xem.
Trần Nam nhẹ nhàng cầm cây đũa lên. Hắn biết các luồng ma pháp đang chuyển động xoay quanh thân thể hắn và từ từ tụ vào chiếc đũa. Chiếc đũa bây giờ lại phát ra tia sét mạnh mẽ như muốn thiêu đốt bàn tay hắn. Ngay cả khi có thân thể cứng rắn hắn cũng cảm nhận được nỗi đau thấu tâm can nhưng hắn vẫn tuyệt không buông chiếc đũa.
Trần Nam là vậy. Đối thủ càng mạnh càng tạo ra thêm chiến ý cho hắn.
Dần dần, hắn cảm thấy những tia sét yếu đi, biến mất và thay vào đó là sự hồi phục. Một luồng khí nóng chạy xung quanh người hắn. Cuối cùng, hắn cảm nhận được chiếc đũa đang reo lên, tiếng reo của sự vui mừng khôn xiết khó tả.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện