[Dịch] Hám Đường
Chương 54 : Tiết Hạ Nguyên
Người đăng: phanhitek
Ngày đăng: 18:04 13-09-2018
.
Tiết hạ nguyên là ngày ăn mừng một năm bội thu, lễ được cử hành vào ngày 15 tháng 10, xuất xứ từ Đạo gia, dân gian có các tập tục thiêu bao vàng bạc, tế tự Đại Vũ, làm bánh dày, thả hoa đăng...
Bóng đêm buông xuống, trong thành Đại Hưng không khí náo nhiệt, hai bên đường phố treo đầy các loại đèn lồng, có hình cá chép, hình con rết, hình hổ con, ngoài ra còn có chó con, mèo con... nhiều vô số kể. Dương Hựu cải trang thành một thiếu niên bình thường, hòa vào đám người. Mấy người Độc Cô Thiên Sơn đi xung quanh Dương Hựu, cảnh giác nhìn bốn phía.
Thỉnh thoảng Dương Hựu dừng lại, nhìn đèn lồng đẹp đẽ, cầm trong tay vuốt vuốt. Chủ quán đi tới chào hàng, Dương Hựu chỉ cười cười, hỏi thăm một ít vấn đề dân sinh, xong lại đi ra. Bây giờ đã hơn nửa tháng từ cuộc chính biến của Vệ Huyền, trận đồ sát máu tanh kia đã theo thời gian dần phai nhạt, bách tính vẫn hướng về cuộc sống bình thường.
Mà kết quả hỏi dò cũng khiến cho Dương Hựu dần dần an tâm. Bất kể dân gian hay triều đình, mặc dù vô cùng kinh sợ lần đồ sát đó, nhưng đối với chuyện Vệ Huyền cầm đầu phản tặc vẫn là âm thanh chửi mắng, giết giặc phải làm đến cùng, mọi người cũng đều hiểu.
Dương Hựu vừa đi vừa nhìn, bỗng hai mắt hắn tỏa sáng. Hắn đi tới một cái sạp hàng nhỏ, chủ quán là một bà lão, mặt đầy nếp nhăn, ắt hẳn hơn 60 tuổi. Trên sạp hàng bày đầy vật dụng trang sức, dây chuyền, vòng tay, trâm, vòng tay, cái gì cũng có.
Từ khi Dương Hựu chuyển thế, hắn vẫn luôn bận rộn. Mặc dù không thiếu cấp bậc lễ nghĩa đối với mẫu thân, nhưng lại chưa hề tặng lễ vật cho mẫu thân. Nghĩ đến đây, Dương Hựu cúi đầu xuống, lựa hàng trên sạp. Bà lão kia nói: "Vị tiểu ca này muốn tặng cho người trong lòng sao?"
Dương Hựu lắc đầu, muốn phủ nhận, nhưng lại nhớ tới cái vân kiên nọ, trong lòng hơi ấm áp: "Lão nhân gia, ta muốn chọn 2 cây trâm, một cái tặng mẫu thân, một cái cho muội muội."
Bà lão dù tuổi già, nhưng vô cùng minh mẫn, thấy sắc mặt Dương Hựu hơi ửng đỏ, trong lòng đã hiểu tám chín phần, bà cũng không vạch trần. Bà nheo mắt tìm mấy cây trâm trên sạp hàng, nói: "Mấy thứ đồ trang sức này đều có mạ vàng, nhìn không khác gì vàng thật, có thể tặng cho mẫu thân."
Bà lão lại lựa thêm mấy cái, cười nói: "Tiểu ca, mấy cái này tặng cho người trong lòng cũng không tệ đâu!"
Dương Hựu cười cười, hắn vô cùng biết ơn nhiệt tình của bà lão. Những thứ đồ này thật ra cũng không quý giá, cũng không phải Dương Hựu không mua nổi thứ tốt hơn nhưng hắn biết mẫu thân sẽ không để ý vật có quý hay không, Dương Hựu chỉ muốn biểu lộ tấm lòng của hắn mà thôi.
Hắn nhìn thoáng qua, lựa lấy mấy cái, cười nói: "Lão nhân gia, gói lại giúp ta. Hết thảy bao nhiêu tiền?"
Bà lão cười ha ha, tính tính một lát, nói: "Một xâu rưỡi!"
Dương Hựu lấy 2 xâu tiền, đưa cho bà lão, nói: "Không cần thối lại!" Nói xong, nhận lấy đồ trang sức, đi về phía trước.
Lúc này, phía trước bỗng có một trận náo loạn, tiếng người ồn ào. Dương Hựu đi qua, mơ hồ nhìn thấy mấy tên đại hán hình như đã uống say, làm ầm ĩ trên đường cái.
"Vị cô nương này, ta thấy dáng dấp ngươi không tệ, hãy đi theo đại gia ta đi!" Một tên hán tử say rượu nói.
"Cút ngay!" Nữ tử kia nói.
Dương Hựu nghe thấy tiếng mắng chửi, đẩy đám người vẹt ra, đi vào trong. Nghe được lời nói ô uế của mấy tên đại hán, Dương Hựu nhịn không được nắm chặt nắm đấm.
Dạo gần đây tâm tình của Độc Cô Nhạn rất là phiền muộn, chuyện Vệ Huyền tạo phản làm liên lụy đến Độc Cô gia. Mặc dù trong biến cố lần này, ảnh hưởng đến Độc Cô gia cực kỳ bé nhỏ, nhưng từ miệng của người bên cạnh Độc Cô Nhạn vẫn biết được một số chuyện.
Ví dụ như chuyện quyền lực của ca ca Độc Cô Vũ Sư bị chia nhỏ, cho thấy điện hạ không tín nhiệm ca ca. Ví dụ như sau cuộc chính biến này, mấy tên tử đệ Độc Cô gia đều bị chuyển ra khỏi Đông cung. Đủ loại dấu hiệu cho thấy dường như Độc Cô gia đã mất đi sủng tín.
Thật ra Độc Cô Nhạn đều không để ý đến những chuyện này. Đối với nàng mà nói, trong mắt của nàng Đại vương là người cùng nang chơi đùa lớn lên, là thanh mai trúc mã mới là quan trọng nhất. Thế nhưng mấy ngày qua, Đại vương vẫn luôn bận rộn, vội vàng đến mức không có thời gian nhìn mặt một cái. Điều này khiến trong lòng của nàng vô cùng mất mát.
Cho nên, trong ngày lễ trọng yếu tiết Hạ Nguyên, nàng tiến cung bẩm báo Vi Quyên, hẹn Âm Thiếu Hoa ra ngoài du ngoạn để giải bớt ngột ngạt trong lòng. Hai bên đường tràn ngập vật phẩm hiếm lạ rực rỡ muôn màu khiến các nàng không kịp nhìn, nhìn hoa cả mắt.
Trên đường Độc Cô Nhạn mua một đôi búp bê sứ rất đáng yêu, một nam một nữ, giống như nàng cùng Đại vương, trời sinh xứng thành một đôi. Thỉnh thoảng Âm Thiếu Hoa đùa nàng, khiến nàng đỏ bừng mặt. Thế nhưng lòng nàng đang lo lắng, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, hoàng gia vô tình, liệu tình cảm hai đứa bé vô tư ngày xưa còn tái hiện sao?
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Độc Cô Nhạn dắt tay Âm Thiếu Hoa, muốn đi ao phóng sinh ở chợ Lợi Nhân xem hoa đăng. Mỗi khi đến tiết Hạ Nguyên, rất nhiều bách tính đến thả hoa đăng ở đó, muôn màu muôn vẻ rất là mỹ lệ.
Thế nhưng ngay lúc này, mấy tên đại hán say xỉn xuất hiện trước mặt nàng, dùng giọng nói khinh bạc, liên tục trêu đùa mình.
Độc Cô Nhạn thầm nghĩ trước mặt nhiều người, mấy tên đại hán ắt sẽ kiêng kỵ, nên nàng cao giọng quát mắng. Âm Thiếu Hoa xuất thân tướng môn, gan lớn một chút, nàng đứng ra, che trước mặt Độc Cô Nhạn. Thế nhưng Âm Thiếu Hoa dù sao cũng là nữ tử, ở trước mặt đại hán, thấp hơn cả 2 cái đầu, có vẻ rất nhỏ yếu.
Bách tính bốn phía có lòng tiến lên bảo vệ hai người nữ tử yếu đuối, nhưng vừa nhìn thấy trang phục của mấy tên tráng hán, trong lòng liền đánh trống lui quân.
Nghe Âm Thiếu Hoa mắng chửi, một gã đại hán thẹn quá hóa giận. Y vươn tay ra, hung hăng tát một cái, bàn tay to như cái quạt hương bồ vỗ xuống, mang theo một trận kình phong. Âm Thiếu Hoa kêu lên một tiếng, nhắm mắt lại.
Độc Cô Nhạn cũng nhắm mắt lại. Mấy tên đại hán này vừa cao vừa lớn, hai người nữ tử yếu đuối sao có thể ngăn cản. Lúc này, nàng có chút hối hận, vì muốn đi chơi vui vẻ, nàng không mang theo gia nô.
Nhưng mà, tiếng động mà mọi người chờ đợi không có vang lên, Âm Thiếu Hoa cũng không cảm thấy đau đớn. Một lát sau, Độc Cô Nhạn mở to mắt, lập tức lòng thấy vui rộn lên, nhịn không được kêu lên: "Đại vương ca ca."
Âm Thiếu Hoa nghe được tiếng kêu, nàng cũng mở to mắt, vừa nhìn thấy Dương Hựu một tay bắt lấy cổ tay tên đại hán. Chính là Dương Hựu kịp thời xuất hiện, cứu được nàng. Âm Thiếu Hoa cắn răng, vừa có chút căm giận, lại có chút mừng rỡ.
Cổ tay tên đại hán kia bị Dương Hựu bắt lấy, lập tức hét lớn một tiếng: "Tiểu tử, nhìn ngươi da mịn thịt mềm, đừng có bước ra chịu chết!"
Một tên hán tử khác cũng cười hì hì nói: "Nhất định là tiểu tử này vừa mắt hai em người đẹp này. Ta nói tiểu tử ngươi nghe, huynh đệ chúng ta chơi xong, sẽ cho ngươi nếm thử một chút!"
Dương Hựu cười lạnh một tiếng, cánh tay đang nắm cổ tay tên đại hán bỗng siết mạnh, đại hán kia bị đau, nghĩ không ra thiếu niên này nhìn có vẻ nhu nhược lại có khí lực như vậy, y nhịn không được kêu lên: "Nhanh, đánh chết hắn!"
Một tên hán tử nghe thấy, huơ quyền tiến lên. Nắm đấm như thỏi sắt, đánh về phía trước ngực Dương Hựu. Dương Hựu buông cổ tay người kia ra, lui ra sau một bước, rùn người xuống, chân phải quét qua. Tên đại hán kia không kịp xoay sở, ngã lăn xuống ầm một cái, ăn một ngụm đất.
Y đứng lên, mặt mũi bị ngã bầm dập, đã chảy máu. Y gầm lên: "Hảo tiểu tử, nạp mạng đi!" Thanh âm vừa dứt, nắm đấm lại vung lên. Hai người bên cạnh cũng nhao nhao xông tới. Độc Cô Nhạn siết chặt y phục, trong lúc nhất thời không biết làm gì mới được. Âm Thiếu Hoa "A" một tiếng, nói "Cẩn thận!" Vừa mới dứt lời, sắc mặt nàng bỗng ửng đỏ, lập tức khẩn trương nhìn Dương Hựu.
Dương Hựu bước xéo một bước, vươn tay ra, bỗng bắt lấy cánh tay một tên đại hán, tá lực đả lực, eo lưng hơi cong, ném một cái qua vai, quẳng tên đại hán kia ngã thất điên bát đảo, váng đầu mất phương hướng, trước mắt sao bay đầy trời.
Dương Hựu cười hắc hắc. Hắn rất hài lòng đối với rèn luyện những ngày qua. Đương nhiên cũng nhờ chủ nhân của thân thể này có cơ sở nhất định. Hắn quăng người kia ngã sấp xuống, một giây cũng không ngừng, bỗng quay người, giơ chân lên, đá vào mặt một người khác.
"A!" một tiếng hét thảm, người kia bị bổ trúng một đá, ngửa mặt ngã xuống. Dân chúng khen hay ầm lên, nhao nhao vỗ tay.
Người còn lại lấy làm kinh hãi, nghĩ không ra chỉ trong chốc lát Dương Hựu đã xử lý 2 người. Thực lực này y không có lòng tin thắng được, không khỏi lui lại 2 bước, 2 tay huơ loạn xạ, quát: "Ngươi, ngươi qua đây!"
Dương Hựu ngoắc ngoắc ngón tay: "Ngươi qua đây!"
Người kia quát: "Ngươi có gan thì qua đây!"
Dương Hựu bước tới một bước, làm bộ muốn lao tới, người kia vội vàng nói: "Đừng qua đây, đừng qua đây!"
Âm Thiếu Hoa bật cười, Độc Cô Nhạn cũng yên lòng. Dương Hựu nhún nhún vai, nói: "Rốt cuộc là muốn qua hay không qua?"
Người kia trầm mặc. Lúc này Độc Cô Thiên Sơn dẫn người chạy tới, nhìn thấy tình huống này, trong lòng giật mình, chưa kịp tiến lên thỉnh tội, Dương Hựu đã vung tay lên, thấp giọng nói: "Dẫn bọn chúng đi, tra xem là ai."
Người kia bỗng quát to: "Các ngươi có biết ta là người thế nào không? Dám bắt ta?"
Độc Cô Thiên Sơn cười lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới y. Mấy tên cấm quân mặc thường phục bắt lấy 3 người mang đi.
Dương Hựu đến trước mặt Độc Cô Nhạn, mỉm cười nói: "Ngươi không sao chứ?"
Độc Cô Nhạn lắc đầu: "Ta không sao, ta còn sợ ngươi..."
Dương Hựu cười ha ha, nói: "Không rèn luyện thân thể tốt, sao có thể bảo hộ các ngươi đây?"
Độc Cô Nhạn hơi đỏ mặt, Âm Thiếu Hoa lại hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, lùi ra xa 2 bước. Lúc này đám người từ từ tản đi, Dương Hựu kéo tay Độc Cô Nhạn, đi qua chỗ yên lặng, móc ra một cây trâm, nói: "Tặng cho ngươi!"
Sau đó lại lấy ra một cái vòng tay, thoáng trầm tư, đi đến trước mặt Âm Thiếu Hoa, nói: "Vừa rồi ngươi vì Nhạn nhi đứng ra, vòng tay này tặng cho ngươi, đa tạ..."
Âm Thiếu Hoa cắn chặt môi, trong lòng nàng có cảm xúc không nói rõ được, bây giờ nghe tiếng Dương Hựu, lạnh lùng ngắt lời: "Ngươi là bậc thân vương, ta chỉ là một người dân nữ, không nhận nổi!" Nói xong liền đi ra xa.
Dương Hựu bất đắc dĩ lắc đầu, hiểu là nàng vì chuyện mình đưa nàng tiến cung vẫn còn khúc mắc, luôn cho rằng đây là một loại cầm tù. Hắn cũng không nói tiếp, quay lại trước mặt Độc Cô Nhạn, nói: "Ngươi thay ta chuyển cho nàng cái vòng tay này a!"
Độc Cô Nhạn gật gật đầu, nhận lấy vòng tay. Dương Hựu liền kéo Độc Cô Nhạn lên đường cười đùa. Lúc này tảng đá lớn trong lòng Độc Cô Nhạn đã buông xuống, mặt ửng đỏ. Hai người đi một lát, quay lại đã không thấy Âm Thiếu Hoa.
Dương Hựu lắc đầu, hiểu nàng còn thấy khúc mắc, e là chỉ có thời gian mới phai mờ đi. Hai người đi du ngoạn hồi lâu, đi ao phóng sinh ở chợ Lợi Nhân xem hoa đăng một lát, lại ra đường ăn đêm, thấy sắc trời đã tối, Dương Hựu sai người đưa nàng về phủ rồi mới trở lại hoàng cung.
Dương Hựu về đến hoàng cung, đi thỉnh an mẫu thân, đưa cây trâm ra, tặng cho mẫu thân. Trong lòng Vi Quyên cảm động, lại giữ Dương Hựu lại hỏi han nửa ngày, dặn dò phải giữ gìn thân thể, lúc nào cưới Độc Cô Nhạn... v.v. Dương Hựu hùa theo, hàn huyên chừng một nén nhang, mới từ biệt mẫu thân.
Mới vừa trở lại tẩm cung, Độc Cô Thiên Sơn đã đến hồi báo tin tức. Dương Hựu nghe xong, trong lòng chợt có một ý.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện