Hám Đường
Chương 42 : Sát ý
Người đăng: phanhitek
Ngày đăng: 11:29 15-11-2019
.
Cổng lớn Chu Tước.
Vi Quyên đã nhận được tin tức, mang theo thị vệ cung nữ, lo lắng chờ đợi tại cửa ra vào. Độc Cô Nhạn ở bên cạnh, trong lòng cũng lo lắng, trong lo lắng lại có chút ngọt ngào, đã thật lâu rồi nàng không thấy Dương Hựu.
Những ngày qua, Dương Hựu luôn luôn bận rộn. Độc Cô Nhạn mặc dù hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng không phải là nữ tử đần độn. Nàng biết thế cục hiện tại, biết ý nghĩa của một trận chiến này. Mặc dù bây giờ trong thành đã truyền ra tin tức Đại vương đại thắng, nhưng Độc Cô Nhạn lại lo lắng trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Đại vương có bị thương không?
Bên cạnh Độc Cô Nhạn là một nữ tử mặc áo vải, vẻ mặt không tình nguyện, thỉnh thoảng nhìn về phương xa.
Thời gian chầm chậm trôi đi, bên đường truyền đến tiếng chiêng trống. Trong lòng Vi Quyên vui mừng, nàng nhìn về phương xa, chỉ thấy trong tiếng chiêng trống, một đám kỵ sĩ uy vũ xuất hiện, dẫn đầu chính là Dương Hựu. Hắn cưỡi chiến mã, mặc giáp bạc, đầu mang kim khôi, anh tư bừng bừng không miêu tả được.
Dương Hựu đến bên ngoài Chu Tước môn, chắp tay một cái nói: "Đa tạ các vị hương thân, sau khi trở về hãy nghỉ ngơi sớm, lấy liềm mài cho bén. Ngày mai bắt đầu thu hoạch lương thực sớm!"
Bách tính đáp ứng ầm ầm, sau đó từng tốp rời đi. Dương Hựu nhảy xuống chiến mã, bước nhanh đến trước mặt Vi Quyên, quỳ một chân xuống đất, nói: "Hài nhi xin thỉnh an mẫu thân."
Vi Quyên gật đầu, vội vàng đỡ Dương Hựu dậy, trong mắt ươn ướt. Sau khi nàng biết Dương Hựu xuất binh rất là lo lắng, bây giờ thấy hắn không sao, cuối cùng cũng yên lòng, "Đại lang, ngươi đói bụng không, mau trở lại trong cung, mẹ chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngươi."
Dương Hựu gật gật đầu, cười nói: "Đa tạ mẫu thân." Lại nhìn Độc Cô Nhạn, chỉ thấy mấy ngày không gặp, dường như Độc Cô Nhạn trầm ổn hơn nhiều. Nhìn thấy Dương Hựu nhìn mình, sắc mặt nàng ửng đỏ, cúi đầu.
Vi Quyên cười tủm tỉm một tay kéo Dương Hựu, một tay kéo Độc Cô Nhạn, đi về phía Đông cung. Khi đi ngang qua thiếu nữ áo vải, Độc Cô Nhạn kéo thiếu nữ lại, thiếu nữ hơi dùng dằng, cuối cùng cũng không chống cự nữa.
Vi Quyên vừa đi, vừa hỏi Dương Hựu tình hình chiến đấu. Dương Hựu trả lời qua loa, kể lại tình huống, nhưng chuyện Lý Tú Ninh hắn lại giấu không nói. Hắn biết mẫu thân xuất thân danh môn, đặc biệt coi trọng danh dự, kể lại chuyện này không chừng nàng sẽ giáo huấn chính mình.
Thiếu nữ áo vải nghe thấy, nhịn không được nói: "Ngươi chỉ biết gạt người, nếu ta là Lý Tú Ninh, đóng cửa doanh không ra, ngươi chỉ mang khinh kỵ đến, nhất định không có quân nhu lương thảo, sẽ không thể kéo dài, chỉ cần chờ ngươi người kiệt sức, ngựa hết hơi, lại lấy khinh kỵ đánh lén, ngươi tất bị phá."
Dương Hựu "A" một tiếng, nhịn không được quay lại nhìn thiếu nữ, cười nói: "Thì ra là ngươi". Dù sao Âm Thế Sư cũng mang binh nhiều năm, nữ nhi của hắn có chút kiến thức cũng không lạ.
Dường như Âm Thiếu Hoa đối với Dương Hựu không có thiện cảm. Nàng vẫn cảm thấy Dương Hựu đưa nàng và đệ đệ vào cung đơn giản chỉ vì không tin phụ thân, nên giữ mình cùng đệ đệ làm con tin, khiến bọn họ mất tự do.
Độc Cô Nhạn hướng về Âm Thiếu Hoa nháy mắt, Âm Thiếu Hoa cũng không để ý, tự mình nói tiếp: "Thế nào, ta nói không đúng sao?"
Dương Hựu cười cười, nói: "Không sai, quả nhiên là hổ nữ tướng môn, có kiến thức, chỉ có điều ta lại có biện pháp khác, ha ha!" Dương Hựu nghĩ tới dáng vẻ Lý Tú Ninh bị tức giận đến thổ huyết, đã cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Âm Thiếu Hoa chớp mắt mấy cái, nhìn dáng vẻ tươi cười của Dương Hựu, hừ lạnh một tiếng, nụ cười này làm nàng cảm thấy đáng hận cực kỳ.
Lý Tĩnh trở về phủ, sau khi tắm rửa cơm nước xong xuôi bèn đến thư phòng.
Trong trận chiến này y lập công không nhỏ, nhưng Dương Hựu chỉ cho y một cái túi ngân ngư, cũng không ban cho hắn bất kỳ chức quan gì, kém xa bọn Hầu Quân Tập, Vi Tùng. Nhưng Lý Tĩnh cũng minh bạch, điện hạ cho y huấn luyện tân binh, đây là một ân sủng cực lớn. Phải biết là chuyện luyện binh này, binh luyện ra trên cơ bản đều thuộc về thế lực của mình. Thông thường mà nói, chỉ có tâm phúc, hoặc tôn thất mới có quyền lợi này.
Rốt cuộc, thái độ của điện hạ đối với ta là như thế nào? Lý Tĩnh hơi đắn đo khó định, y chắp tay sau lưng dạo bước trong thư phòng.
Trong đầu y xuất hiện hình ảnh Trương Xuất Trần. Lúc này nếu như có Xuất Trần ở đây thì y cần gì phải buồn rầu?
Y dạo bước trong phòng hồi lâu, khẽ cắn môi, lấy trong ngăn kéo ra một tấm giấy viết đầy chữ, đưa vào ánh nến đốt lên, giấy bị ngọn lửa nuốt chửng, ánh lửa chiếu lên vẻ mặt bình tĩnh của Lý Tĩnh. Đợi trang giấy cháy hết, Lý Tĩnh đạp nát tro tàn, thở ra một hơi thật dài, đi ra ngoài.
Có từ bỏ, mới có đoạt được, không phải sao?
Ngoài cửa phủ thượng thư, đối diện đường cái Khang Nhân, đúng giữa trưa, trên đường cái náo nhiệt có một cỗ xe ngựa trang trí cực kì hoa lệ lao vụt lên. Mã phu trên xe không ngừng vung roi quật vào mông ngựa, xe ngựa phi nhanh một mạch, đụng ngã mấy cái quán nhỏ dọc đường.
Chủ quán giận dữ, muốn mắng to nhưng vừa thấy vẻ hoa lệ của xe ngựa, lập tức ngậm miệng. Người có thể ngồi trên loại xe ngựa này, không giàu thì sang, cũng không phải là người y có thể đụng chạm.
Xe ngựa chưa dừng hắn trước phủ thượng thư, một người lão đầu mập mạp bèn nhảy xuống, thân hình mạnh mẽ khiến người ta hoài nghi y cũng không phải là mập. Người này chính là Nguyên Mại. Lòng y như lửa đốt, gõ mở cửa lớn phủ thượng thư, không đợi quản gia nói gì, đã chạy dọc theo đường nhỏ về phía đại sảnh.
Xa xa, Nguyên Mại đã nhìn thấy Vệ Huyền đứng ở cửa chính, đưa lưng về phía mình, thân thể run rẩy không ngừng. Nguyên Mại chạy đến, chụp lấy Vệ Huyền, khóc ròng nói: "Vệ thượng thư, Thượng Vũ bị tước đoạt chức quan, lại bị điện hạ lấy tội danh không phụng quân lệnh đánh 50 quân côn, bây giờ còn nằm trên giường không thể động đậy."
Nguyên Mại nắm chặt y phục của Vệ Huyền, "Vệ thượng thư, ngươi phải làm chủ cho ta a." Thế lực Nguyên gia không kém, chỉ có điều y lưu thủ ở thành Đại Hưng không có quyền gì, còn không bằng Vệ Huyền.
Vệ Huyền không lên tiếng, Nguyên Mại thấy thế, lại cao giọng khóc ròng nói: "Vệ thượng thư, ta luôn chỉ nghe lệnh ngươi, mọi chuyện nghe ngươi chỉ huy. Lần này, ngươi phải nhất định làm chủ cho ta a!"
Vệ Huyền từ từ quay lại, trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Nguyên Mại, biểu lộ dữ tợn. Nguyên Mại giật nảy mình, buông tay ra, lui ra sau hai bước, lúc này mới phát hiện dường như chỉ trong một đêm, Vệ Huyền đã già đi rất nhiều, tóc vốn trắng đen xen kẽ vậy mà giờ đã bạc thếch.
"Ha ha, ha ha, ha ha ha ha!" Vệ Huyền bỗng phát ra một chuỗi tiếng cười giống như tiếng quạ đen, y dùng sức đánh vào mép cửa, nước mắt tuôn đầy mặt.
Trưởng tử của y Vệ Hiếu Tắc thông minh vũ dũng, là hy vọng của Vệ gia, chỉ là trời không thương, chết sớm. Thê tử sau này lại không sinh nữa, khiến cho một chi này của nhà y không còn con trai. Y vốn muốn nạp thiếp, nhưng thê tử hung thần ác sát có thể so với Độc Cô hoàng hậu, không cho y nạp thiếp. Vì chuyện này thiếu điều thắt cổ, còn náo động đến chô tiên đế.
Rơi vào đường cùng, Vệ Huyền chỉ có thể âm thầm lén nuôi một người tiểu thiếp, trải qua cố gắng mới sinh được Vệ Hiếu Tiết.
Vệ Hiếu Tiết trên danh nghĩa là con nuôi, nhưng trong Vệ phủ ai cũng biết Vệ Hiếu Tiết là con tư sinh của y. Thê tử mặc dù bá đạo, nhưng đối với sự thật này cũng phải chấp nhận. Dù sao nàng không sinh được, trong lòng cũng áy náy, chỉ là nàng xuất thân danh môn, Vệ Huyền nạp thiếp làm cho trong lòng nàng khó chịu.
Vì Vệ Hiếu Tiết, có thể nói Vệ Huyền đã dùng hết tâm tư, đem hết toàn lực bồi dưỡng, hy vọng y có thể lập được đại công, làm vinh dự cho Vệ gia, cho nên lúc Đại Tùy đứng trước nguy cơ, chuyện Vệ Huyền nghĩ tới không phải là dốc hết toàn lực trợ giúp Dương Hựu mà là vì lợi ích Vệ gia, chính xác mà nói, là vì tiền đồ tốt đẹp của Vệ Hiếu Tiết.
Thế nhưng hảo nhi tử của y lại chết như vậy! Thế mà lại chết như vậy! Có thể nào không khiến Vệ Huyền đau đớn tận ruột gan? Y cất tiếng cười to, người trong Vệ phủ bị dọa tránh xa, ngay cả Nguyên Mại cũng nghĩ ra liệu Vệ Huyền có phải điên rồi hay không.
Vệ Huyền mãnh liệt gõ vào mép cửa, nắm tay đã máu me đầm đìa, vết máu lốm đốm vẩy trên mặt đất.
Lúc này, Nguyên Mại cũng đã nhìn thấy trong buồng, trên một khối vải trắng có một bộ thi thể. Y đi đến, chỉ thấy gương mặt thi thể bị chém mấy đao, cổ họng đã bị cắt một vết thật dài.
Nguyên Mại lấy làm kinh hãi. Y đã nhìn ra người này chính là con nuôi của Vệ Huyền Vệ Hiếu Tiết! Rốt cuộc y hiểu vì sao Vệ Huyền tê tâm liệt phế như vậy, vì sao thương tâm gần chết như thế.
Vệ Huyền đứng dậy, y lảo đảo đi đến trước mặt Nguyên Mại, đôi bàn tay lớn bóp chặt Nguyên Mại. Vệ Huyền là võ tướng xuất thân, thân hình cao lớn, mặc dù lớn tuổi nhưng trong cơn kích động, vẫn nắm chặt Nguyên Mại.
Nguyên Mại chỉ là thư sinh, bị tóm chặt lấy nhất thời không thoát được. Y vội vàng hô: "Vệ thượng thư, ta là Nguyên Mại, ta là Nguyên Mại, không phải hung thủ giết hài tử ngươi a!"
Thân thể Vệ Huyền chấn động, thần trí dường như tỉnh táo rất nhiều. Y từ từ buông Nguyên Mại ra, bỗng nhiên, y cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi đã bất nhân, vậy ta cũng bất nghĩa!"
Độc Cô phủ.
Độc Cô Hoài Ân rảo bước đi tới đi lui, y đang chờ Độc Cô Vũ Sư. Một lát sau, tiếng Độc Cô Vũ Sư vang lên ở ngoài cửa: "Cửu thúc, chất nhi là Vũ Sư."
Độc Cô Hoài Ân gật đầu, nói: "Vào đi!"
Độc Cô Vũ Sư đi vào, Độc Cô Hoài Ân ra hiệu cho y ngồi xuống, trầm mặc, một lát sau, nói: "Lần này điện hạ đại thắng, có phải trong lòng ngươi đã sớm biết?"
Độc Cô Vũ Sư cười khổ nói: "Cửu thúc, chất nhi bất quá chỉ là chút việc vặt, sao có thể biết chuyện khác? Lại nói tình thế trên chiến trường biến hóa khó lường, ai lại có thể nắm chắc tất thắng?"
Độc Cô Hoài Ân cười hăng hắc, đứng dậy nói: "Sự việc ta đều nghe nói, khà khà, một trận đại thắng, Vệ Hiếu Tiết lại chết rồi, thân binh của hắn cũng chết hết, tiểu điện hạ này rất hung ác a! Còn hung ác hơn thánh thượng!"
Độc Cô Vũ Sư chấn động, y thất thanh nói: "Cửu thúc, ngươi nói là..."
Độc Cô Hoài Ân ngồi xuống, thở dài nói: "Vũ Sư, chuyện đóng cửa tiệm buôn gạo là cửu thúc sai. Ta quyết định chiều nay sẽ mở cửa tiệm buôn, hạ giá gạo xuống 3 thành, phân ưu cho điện hạ."
Độc Cô Vũ Sư nói: "Cửu thúc anh minh!"
Độc Cô Hoài Ân cười khổ nói: "Vài ngày trước là ta không phải, nếu ngươi phục thị điện hà thì phải gắng sức. Ừm, đúng rồi, ngươi có thể nói với điện hạ, nếu như thiếu lương thực, Độc Cô gia ta còn có một ít kho lúa ở các vùng Hàm Dương, Cao Lăng, tùy thời có thể cung cấp điện hạ sử dụng."
Độc Cô Vũ Sư vâng dạ, hai người lại nói thêm mấy câu, Độc Cô Vũ Sư lui xuống, Độc Cô Hoài Ân nheo mắt lại, nhìn Độc Cô Vũ Sư lui ra. Y đứng chắp tay, đi đến cửa sổ, mở cửa ra cảm nhận không khí thanh tân, nói: "Khà khà, thỏ khôn có 3 hang, ta cũng phải chuẩn bị thêm một chút a!"
Y lại suy nghĩ, đi ra ngoài cửa, phân phó gia nô: "Thất tiểu thư trở về, phải báo cho ta biết!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện