Hám Đường
Chương 25 : Phản ứng của các bên (thượng)
Người đăng: phanhitek
Ngày đăng: 11:06 15-11-2019
.
Thư phòng phủ thượng thư.
Vệ Huyền chắp tay sau lung đi tới đi lui, mắt hắn híp thành một đường nhỏ, trầm ngâm, "Ngươi nói là toàn bộ bách tính trong thành Đại Hưng đều biết rồi?"
Phía sau Vệ Huyền là nghĩa tử Vệ Hiếu Tiết. Lúc này Vệ Hiếu Tiết khom khom người nói: "Đúng vậy, phụ thân! Tên lính liên lạc chạy dọc đường cái rao to, đúng lúc náo nhiệt nhất. Chỉ sợ giờ này toàn thành Đại Hưng đều biết Đại vương giành được đại thắng ở Phong Nguyên, bắt sống Đoạn Luân."
Vệ Huyền cảm thấy choáng váng. Hắn thấy mình lại bị lừa, bây giờ Nguyên Thượng Vũ vẫn chưa xuất binh Đoạn Luân đã bị quân Tùy đánh tan, không thể là trùng hợp được! Thế nhưng nếu không phải là trùng hợp mà là an bài của tiểu điện hạ thì tiểu điện hạ làm sao biết được tuyến đường hành quân của Đoạn Luân, lại sớm bố trí đến mức Đoạn Luân không phát hiện được?
Nhiều chỗ đáng ngờ khiến Vệ Huyền mê hoặc, hắn phất phất tay noi: "Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn yên tĩnh một chút!"
Vệ Huyền cần thời gian để suy nghĩ một chút. Ảo diệu trong đó chính là tuyến đường hành quân của Đoạn Luân Vệ Huyền đã biết, bởi vì đã biết nên Vệ Huyền mới cảm giác mọi chuyện hỏng bét. Đoạn Luân là con rể Lý Uyên, bây giờ hắn bị bắt mình biết giải thích thế nào?
Trước đó vài ngày Sử Vạn Bảo đại diện Lý Tú Ninh đến đây đàm phán, nhờ Vệ Huyền nghĩ cách cứu Lý Trí Vân bị giam ra. Lúc đó Vệ Huyền đã cảm thấy rất khó, phải biết là Lý Trí Vân bị giam trong thiên lao, trông coi Lý Trí Vân đều là tâm phúc của Dương Hựu. Mặc dù Vệ Huyền một lòng đầu nhập vào Lý Uyên để tranh thủ lợi ích lớn hơn nữa, để đến lúc tân triều thành lập chiếm được một hồi phú quý lưu lại cho con cháu. Nhưng hắn cũng biết lúc nào nên làm cái gì. Chính là nhờ như vậy, mỗi chuyện đều suy nghĩ cẩn thận hắn mới đi đến được vị trí hôm nay.
Thế nhưng tất cả vấn đề đều từ đó mà ra? Đến nỗi Đoạn Luân bị bắt?
Đứng lúc này Vệ Phúc ở bên ngoài gõ cửa, "Lão gia, Nguyên thị lang cầu kiến."
Nguyên thị lang chính là Nguyên Mại. Vệ Huyền biết sớm muộn gì Nguyên Mại cũng tới tìm mình, nhưng không nghĩ lại nhanh như thế. Hắn nói: "Mời hắn vào!"
Một lát sau Vệ Phúc dẫn Nguyên Mại đến, sau khi vào cửa Vệ Phúc mới lui ra ngoài.
Vẻ mặt Nguyên Mại tràn đầy lo lắng nói: "Vệ thượng thư, bây giờ toàn thành đang đồn Đoạn Luân bị bắt. Theo ý kiến Vệ thượng thư, tin tức này là thật hay giả?"
Vệ Huyền đằng hắng một cái nói: "Việc nảy ta cũng không biết là thật hay giả." Hắn ra hiệu Nguyên Mại ngồi xuống. Thấy Nguyên Mại lo lắng, Vệ Huyền nói: "Haizzz, nếu việc này là thật, ắt hẳn phía sau điện hạ có cao nhân chỉ điểm."
Nguyên Mại vội nói: "Vệ thượng thư, bây giờ Đoạn Luân bị bắt, phải giải thích thế nào với Lý Tú Ninh?"
Vệ Huyền nhíu mày. Đây cũng là vấn đề khó khăn nhất. Hắn thở dài, biện pháp tốt nhất bây giờ chính là giữ lại tính mạng cho Đoạn Luân. Như vậy mới có thể bàn giao với Lý Tú Ninh. Thế nhưng, làm thế nào để bảo vệ tính mạng của Đoạn Luân?
Đúng lúc này, Vệ Phúc ở ngoài cửa gọi: "Lão gia." Vệ Huyền biết nếu không có chuyện quan trọng thì Vệ Phúc tuyệt đối không quấy rầy mình lúc này, bèn bảo: "Vào đi!"
Sau khi Vệ Phúc bước vào, liếc mắt nhìn Nguyên Mại thấp giọng nói: "Lão gia, Vũ Văn Phúc Cập đến thăm!"
Trụ quốc tướng quân nhà Bắc Chu Vũ Văn Thịnh có 3 con trai, lần lượt là Vũ Văn Quy, Vũ Văn Thuật, Vũ Văn Tĩnh. Vũ Văn Phúc Cập là nhi tử của Vũ Văn Tĩnh. Hai cha con Vũ Văn Tĩnh đều ở nhà nhàn rỗi, không có chức quan trong triều. Bất quá bởi vì Vũ Văn Quy làm quan ở Sơn Đông, Vũ Văn Thuật đi theo hoàng thượng nam tuần Giang Đô, không lâu trước đó đã bệnh chết, mấy huynh đệ Vũ Văn Hóa Cập đều ở Giang Đô. Trong tình huống đó Vũ Văn Phúc Cập trở thành người quản sự của Vũ Văn gia ở thành Đại Hưng.
Vũ Văn Phúc Cập lo lắng chờ ngoài cửa, hoàn toàn không biết nhất cử nhất động của hắn đều đã rơi vào mắt mật thám của Dương Hựu. Sau khi Vũ Văn Phúc Cập đợi hồi lâu, cửa lớn Vệ phủ lại mở ra một khe nhỏ, Vệ Phúc lộ ra nửa cái đầu nói: "Vũ Văn lão gia, mời!"
Vũ Văn Phúc Cập vội đi vào Vệ phủ, theo Vệ Phúc dẫn đầu đi về phía thư phòng của Vệ Huyền. Vũ Văn Phúc Cập đi vào thư phòng, thấy Nguyên Mại cũng ở đấy, không khỏi sững sờ một lát, rồi lại cười nói: "Nghĩ không ra Nguyên thúc
Vũ Văn Phúc Cập lại thỉnh an Vệ Huyền: "Tiểu chất bái kiến bá phụ!"
Vệ Huyền nheo mắt, nhìn Vũ Văn Phúc Cập nói: "Thân thể phụ thân ngươi tốt chứ?"
Vũ Văn Phúc Cập nói: "Nhờ phúc bá phụ, đã tốt hơn trước kia rất nhiều." Vũ Văn Tĩnh mắc bệnh liệt nửa người. 3 tháng trước, Vệ Huyền tìm được một phương thuốc sai người đưa qua, nghĩ không ra trị liệu lại có hiệu quả.
Mọi người hàn huyên vài câu xong, Vệ Huyền đổi đề tài, nói: "Hiền chất đêm khuya tới chơi không biết có chuyện gì?"
Vẻ mặt Vũ Văn Phúc Cập nghiêm túc nói: "Bá phụ, hôm nay ta nghe xá đệ nói binh mã trong cung điều động tấp nập, không lẽ sắp phát sinh đại sự gì?"
Vệ Huyền sững sờ. Hắn nghe được trong lời nói của Vũ Văn Phúc Cập có điều khác lạ. Hôm nay Đoạn Luân bị bắt ở Phong Nguyên, nghe nói là Lý Tĩnh xuất lĩnh 5000 kỵ binh. Nhân số 5000 kỵ binh không ít, nghĩa tử Vệ Huyền đang trực trong cung, theo lý không thể không biết việc này. Như vậy suy ra, 5000 kỵ binh của Lý Tĩnh nhất định là điều động đêm qua nên mới tránh khỏi tai mắt.
Nhưng lúc này Vũ Văn Phúc Cập lại nói đến chuyện điều động binh mã, rõ ràng là một chuyện khác. Hắn nheo mắt, tiểu điện hạ lại muốn làm gì đây?
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng Vệ Hiếu Tiết: "Phụ thân, hài nhi có việc bẩm báo."
Vệ Huyền nói: "Vào đi!"
Sau khi Vệ Hiếu Tiết tiến vào, trong thấy Nguyên Mại, Vũ Văn Phúc Cập trong thư phòng, hắn biết mấy người này đều là đồng minh kiên định của phụ thân, mới không kiêng kỵ nói: "Phụ thân, trong cung mới truyền đến tin tức, điện hạ đã đoạt lại huyện Lam Điền."
"Cái gì?" Nguyên Mại, Vũ Văn Phúc Cập, thậm chí cả Vệ Huyền đều không nhịn được kêu lên. Tin tức này làm người ta kinh ngạc quá mức. Cơ bản trong thành Đại Hưng không có xuất binh, là người phương nào thu phục huyện Lam Điền? Không lẽ là Lý Tĩnh? Hắn bắt được Đoạn Luân, muốn đánh hạ Lam Điền sẽ rất đơn giản. Thế nhưng về mặt thời gian thì không kịp a.
Vệ Huyền hít vào một ngụm khí lạnh xong lại hỏi: "Phải chăng là khinh kỵ của Lý Tĩnh đánh lén Lam Điền?"
Vệ Hiếu Tiết lắc đầu, nói: "Đại quân Lý Tĩnh đã qua Tân Phong, chỉ nửa canh giờ nữa sẽ về thành." Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Hài nhi nghe được tin là Nghiêu Quân Tố đoạt Lam Điền."
"Nghiêu Quân Tố?" Nguyên Mại cảm thấy không tưởng tượng nổi, hắn nghi hoặc nhìn Vệ Hiếu Tiết nói: "Hiền chất, phải chăng ngươi nghe lầm?"
Vệ Hiếu Tiết lắc đầu nói: "Tin tức tuyệt đối đáng tin. Nghe nói Nghiêu Quân Tố lựa chọn 3000 kiêu dũng từ trong cấm quân Tây Uyển, rồi mới chia thành từng nhóm nhỏ, tiềm nhập vào huyện Lam Điền."
Nguyên Mại nhịn không được lại hỏi: "3000 sĩ tốt nhiều như thế lẻn vào Lam Điền, chẳng lẽ phó tướng lưu thủ huyện Lam Điền không phát hiện sao?"
Vũ Văn Phúc Cập, Vệ Huyền cũng nhìn về phía Vệ Hiếu Tiết, vẻ mặt cho thấy bọn hắn cũng có nghi vấn tương tự.
"Lần này Đoạn Luân giả vờ tiến đánh kho Vĩnh Phong huy động toàn bộ binh lực, chỉ để lại 3000 tân binh thủ vệ Lam Điền. 3000 kiêu dũng của Nghiêu Quân Tố tiến vào Lam Điền, giả vờ nói muốn tòng quân. Đoạn Vũ thấy bọn họ tướng tá khôi ngô nhất thời cao hứng, kết quả bị Nghiêu Quân Tố một đao chém chết. 3000 cấm quân thừa cơ nổi dậy chiếm Lam Điền."
Vệ Huyền hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn thấy kế sách này có rất nhiều lỗ hổng nhưng lại chọn đúng thời cơ, giống như Đoạn Luân bị đánh lén ở Phong Nguyên, một gậy đánh trúng vào chỗ hiểm.
Lông mày Vệ Huyền nhíu lại thành một đoàn. Vốn là mọi chuyện đều dựa theo kế hoạch, thế nhưng nửa chừng lại xuất hiện một tên Lý Tĩnh, rồi lại thêm một tên Nghiêu Quân Tố khiến tất cả đều đảo loạn. Tiếp theo phải làm thế nào? Trong lúc nhất thời Vệ Huyền tâm loạn như ma.
Cùng lúc đó Dương Hựu ở Đông cung đã nhận được tin tức, trong lòng vô cùng sung sướng. Hắn nhịn không được hét to vài tiếng, giải phóng tâm tình đang bị đè nén. Trận chiến này Lý Tĩnh diệt gần 2000 quân của Đoạn Luân, bắt giữ 7000 tù binh. Còn sót lại hơn 1000 đào binh không biết tung tích, chắc là trốn đi rồi.
Trận chiến này mặc dù không thể dao động căn cơ của Lý Tú Ninh nhưng có thể cổ vũ sĩ khí. Hơn nữa vừa có tin tức truyền về từ Lam Điền, Nghiêu Quân Tố đã thu hồi Lam Điền, 3000 binh mã đã vào thành. Khống chế được Lam Điền ắt sẽ ổn định được cục diện phía đông của thành Đại Hưng. Đây là một khởi đầu tốt đẹp.
Đương nhiên Dương Hựu cũng biết Lý Tú Ninh ắt sẽ tiến đánh Lam Điền, đoạt lại yếu địa chiến lực này. Bước kế tiếp Dương Hựu cần phải củng cố chiến quả.
Thứ nhất, phải khen thưởng chiến sĩ có công, dựa theo quân công mà ban thưởng khiến các binh sĩ cảm thấy quang vinh khi ra sức vì nước. Chờ Lý Tĩnh đã thống kê xong tình huống lập công của binh sĩ Dương Hựu sẽ đến Tây Uyển để ban thưởng.
Thứ hai, huyện Lam Điền trải qua nhiều năm chiến loạn, bách tính khổ sở, cần vận chuyển lương thực từ kho Vĩnh Phong đến trấn an bách tính, đồng thời tu sừa thành trì, đề phòng Lý Tú Ninh phản công.
Thứ ba, phải nghiêm mật giám thị Lý Tú Ninh, luôn luôn chú ý động tĩnh quân đội của Lý Tú Ninh, kịp thời trợ giúp Lam Điền.
Trong lúc Dương Hựu đang suy nghĩ thì Tiểu Quế Tử đi vào nói: "Điện hạ, đến lúc dùng cơm rồi!"
Dương Hựu cười nói: "Không vội, ngươi sai người báo với Lý Tĩnh, sau khi vào thành lập tức tới gặp cô."
Sau nửa canh giờ, Lý Tĩnh mang theo 5000 kỵ binh cùng tù binh trở lại Tây Uyển. Nhận được mệnh lệnh, Lý Tĩnh chưa tháo binh giáp liền chạy đến hoàng cung.
"Vi thần bái kiến điện hạ!" Lý Tĩnh thân mang áo giáp nên chỉ có thể ôm quyền thi lễ.
Dương Hựu cười nói: "Lý ái khanh vất vả, cô vội triệu kiến ngươi chính là có chuyện thương lượng!" Dương Hựu nói xong lại phân phó Tiểu Quế Tử: "Rượu thịt đã chuẩn bị xong chưa?"
Tiểu Quế Tử đáp: "Điện hạ, đều đã chuẩn bị xong!"
Dương Hựu cười ha hả, bước đến kéo tay Lý Tĩnh nói: "Lý ái khanh chắc hẳn chưa dùng cơm, hôm nay liền ở đây bồi cô ăn cơm!"
Lý Tĩnh biết nhất định Dương Hựu có việc nên cũng không chối từ, sau khi đi theo Dương Hựu lại nghe Dương Hựu hỏi chiến sự Phong Nguyên, Lý Tĩnh kể lại từng chuyện, sau cùng Lý Tĩnh nói: "Bắt được Đoạn Luân chính là Vương tướng quân, vi thần không dám giành công!"
Trong mắt Dương Hựu hiện lên vẻ hài lòng, nói: "Lý ái khanh, mặc dù Đoạn Luân là bị Vương Hành Bản bắt được nhưng đại công của khánh đánh tan Đoạn Luân cô tất nhiên sẽ nhớ kỹ. Cô đã chuẩn bị gấm lụa để khen thưởng chiến sĩ có công. Ái khanh chịu vất vả một chút, chỉnh lý một tập công lao bạc trình lên. Còn về phần ngươi, chỉ cần Lý ái khanh cố gắng làm việc, cô tuyệt sẽ không bạc đãi ái khanh!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện