Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 56 : Án mạng

Người đăng: Nguyễn Nhạc

Ngày đăng: 21:09 17-03-2021

.
Chương 56: Án mạng Vương Lục bị lão điều đi trước dò đường, không lâu sau liền trở về với khuôn mặt vui vẻ nói: “Lão già, đêm nay chúng ta không cần lo phải ngủ màn trời chiếu đất nữa, phía trước có một gian phật tự.” “Phía trước có phật tự?” Dương lão có chút kinh ngạc hỏi. Vương Lục vui vui vẻ vẻ nhẹ nhàng gật đầu. “Cũng tốt, đi nhanh, chẳng mấy chốc sẽ trời tối, tới hỏi một chút, căn này phật tự có hay không cho phép tá túc?” Phùng Kiệt cười nói: “Chỉ cần cho phép chúng ta tá túc, các sư phụ trong phật tự không cần lo lắng tiền cơm chay, dầu vừng.” Đại đa số các phật tự đều sẽ tại không xa thôn, trấn phụ cận, có thể nhóm Dương lão tiếp tục bỏ qua phật tự này đi tiếp một quảng đường sẽ gặp thôn trấn phàm nhân sinh hoạt. Ngoài ra, chỉ cần một số địa phương ít nguy hiểm, đồng dạng cũng sẽ có phật tự tồn tại, những dạng này phật tự so sánh ra sẽ không quá to lớn, màu mè, nhưng mỗi tháng đều sẽ được tín đồ hoặc Phật miếu khác quyên tặng, không phải là không thể duy trì. Dạng này phật tự sở dĩ kiên trì tại hoang sơn dã linh xây tự dựng miếu, hầu hết là vì cho các cao tăng có hoàn cảnh thực sự an tĩnh, tránh xa hồng trần, như vậy có mới có thể chuyên tâm tham đạo, nghiên cứu phật lý. Đương nhiên đại đa số phật tự hoang dã như vậy cũng sẽ cho khách qua đường cung cấp chỗ ăn chỗ nghĩ thuận tiện, đây xem như là một loại phát tâm, giúp đời, giúp người. Đương nhiên, khách quan đường có thể tùy ý quyên tặng tiền bạc hương hỏa cho chủa, miếu, cái này cũng không bắt buộc. Đám người rất nhanh liền đã tiến tới phật tự, sau vài ba câu luyên thuyên phật tự cũng đồng ý cho bọn hắn vào trong tá túc. Phật tự không lớn, nhưng lại phát ra một cỗ gì đó uy nghiêm khí lãng, thanh âm tụng kinh gõ mõ đồng thanh vang vọng, phật tự tấm biển dùng kim sơn viết lấy ‘Tư Phúc Tự’ ba chữ. “Tư Phúc Tự?...Tuệ Trung đại sư?” Phùng Kiệt trong lòng chợt dâng lên một dòng suy nghĩ, rất nhanh liền bỏ qua, biển người mênh mông nào dễ dàng gặp gỡ như vậy. Men theo đường mòn, phật tự đệ tử dẫn năm người đi vào trong chùa, lại đi tiếp một đoạn nữa mới tới phật tự hàn xá cho khách qua đường. Hơn một khắc sau, có người tiến đến gõ cửa. Người gõ là một tiểu sa di đầu chấm mấy điểm tàn nhang, đôi mắt nhỏ hí hửng đảo qua một vòng đám người, vội vàng chắp tay trước ngực nói: “Chư vị thí chủ, mau mau tiến đến, có vài vị thí chủ khác cùng chúng ta phật tự trụ trì đang ở tiền sảnh đợi mọi người.” “Đa tạ tiểu sư phụ, chúng ta quấy rầy rồi.” Dương lão một mặt khách khí chắp tay cười nói. Mọi người đi đường cũng không có gì đồ vật mang theo, nghỉ ngơi một lát rồi liền đi theo tiểu sa di tiến vào đại sảnh của chùa. “Phật giáo bích họa thật đẹp.” Hạnh Tử nhìn xa xa phía đối diện mặt tường được khắc họa một loạt các tượng phật lớn nhỏ từ phật tổ cho tới quan âm, tứ tử,….rất rất nhiều hình dáng khác nhau. Tại chính điện hai bên đường lát đá thượng hoàng bình thường, dựng đứng hai mặt tường, trên tường điêu khắc sinh động như thật bích hoạ, có Phật, Bồ Tát, Tứ Phủ,…phải có tới hàng trăm nhân vật có thừa, tuy không được sang trọng dát vàng như nhiều nơi khác, nhưng lại được cái sạch sẽ, hưng khói, vận may đồ ăn quả đều có đầy đủ. Tiểu sa đi đi đến bên cạnh vị tăng nhân ngồi hàng đầu, người mặc cà sa đỏ đang miệt mài tụng kinh gõ mỏ nhỏ giọng nói. Ba người Ung Bứu, Hạnh Tử, Vương Lục ít khi cùng phàm tục thế giới tiếp xúc đương nhiên sẽ nghe không rõ hòa thượng này đọc cái gì, duy chỉ có Dương lão và Phùng Kiệt thành tâm chắp tay lạy phật, thấy thế ba người kia cũng lập tức làm theo. Đảo mắt nhìn xung quanh mới thấy trong đại sảnh từ lâu đã có mặt ba người khác, một người thanh niên trẻ tuổi, ngũ quan đoan chính, thân mặc hắc kim giáp nhẹ, hai bên hông mang hai thanh đồng giản*, hai người bên cạnh một mập lùn, một cao ốm ngồi phía sau (tùy tùng) “Sư phụ, các vị thí chủ đã đến.” Tiểu sa di cung kính nói. “A Di Đà Phật, các vị thí chủ mạnh khỏe, lão nạp chính là Tư Phúc tự chủ trì, pháp hiệu Tuệ Trung, hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Hòa thượng thanh âm già nua mà trầm thấp, lắc người một cái, bồ đoàn lập tức xoay ngược lại, đối diện với mọi người, chỉ là hai mắt đã mù, không cách nào nhìn thấy hình dáng người phía trước... “Tuệ Trung…Không lẽ trụ trì là Lan Hoa Thủ Tuệ Trung đại sư danh chấn giang hồ mấy mươi năm trước?” Phùng Kiệt vẻ mặt có chút kinh ngạc, nóng vội hỏi… “Sao, Lan Hoa Tuệ Trung?….” Trụ trì cơ thể bất giác run nhẹ, thở dài nói: “Không nghĩ tới đã mấy mươi năm qua, vẫn còn có người nhớ tới!” “Đúng rồi, võ công tiền bối cái thế, cũng là một trong số ít các vị tông sư, sao hai mắt lại….” Phùng Kiệt nhìn lấy hai mắt Tuệ Trung, miệng đắng chát hỏi. “A! chuyện đã qua cũng nên cho nó qua, lão phu thực tình không nhắc tới nữa….Ân, lão phu còn chưa biết tôn danh quý tánh của các vị thí chủ, không biết là người của phái nào?” Tuệ Trung đại sư hai mắt đã mù lòa, tuổi hơi có chút lớn nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn, giác quan vẫn còn hoạt động tốt, dường như có thể cảm nhận được vị trí của mấy người trong đại sảnh. “Không nghĩ tới một trong số ít vị tông sư cao thủ trong võ lâm lại tại nơi này tiềm tu…vãn bối Phạm Bạch Hổ trấn thủ Hải Đông Quan* (cửa ải), bái kiến đại sư!” Tuệ Trung đại sư danh tự như sấm ngang tai, hắc kim giáp thanh niên lập tức đứng dậy, hữu lễ kính chào. “A, dân chúng Hải Đông Quan có câu: “Hải Đông Bạch Hổ lẫy lừng, lưng mang nhị giản vai địch bốn phương” quả nhiên không sai, không sai…” Tuệ Trung trụ trì hai mắt mù lòa, không biết bằng cách nào mà vẫn có thể ngước lên nhìn Phạm Bạch Hổ, tựa như bốn mắt đang nhìn nhau. Điều này bất giác khiến Phạm Bạch Hổ giật mình không thôi, đối với vị đại sư trước mặt càng thêm đáng nể, bội phục. Trong y đang nghĩ: “Mắt tuy mù những vẫn có thể định hình được ta cử động tại phương vị nào…không hổ là cao thủ trong cao thủ!” “Còn các vị, không biết là?” Rất nhanh, đại sư liền đưa đầu nhìn sang năm người Dương lão, phúc hậu hỏi. Mấy người Vương Lục, Phùng Kiệt đều một lượt nhìn sang Dương lão, chờ đợi. Lão không nói gì, chỉ liếc sang nhìn Phùng Kiệt, ra hiệu. “Vãn bối Thiên Nam võ quán Phùng Kiệt, các vị này đều là ta người quen vị này là Dương Phúc, kia là Vương Lục, tiếp đến Hạnh Tử, sau cùng Ung Bứu” Phùng Kiệt miệng lưỡi thận trọng, mặc dù thân mang tiên nhân danh tự nhưng vẫn hết sức lễ nghĩa, không có bất kỳ phong thái của người cõi trên. “Để mọi người chê cười, Bốn người chúng ta, bất quá chỉ là tán tu qua đường, đều là hạng túi áo giác cơm, hữu duyên gặp chung đường với Phùng tiểu huynh đệ, đại sư không cần chú ý chúng ta.” Dương lão mỉm cười, tự mình hạ thấp bản thân, đối với Tuệ Trung đại sư giải thích thêm. Tuệ Trung đại sư mỉm cười, đối với Phùng Kiệt đại khái tán thưởng: “Hóa ra là Thiên Nam quán chủ Phùng Kiệt đại danh đỉnh đỉnh….kể cũng lạ, thế giới này thật tròn, lúc trước hẹn ngày tái ngộ, không nghĩ thật diễn ra...” Ba người vừa gặp như đã thân từ lâu, nói chuyện trên trời dưới biển, từ võ lâm sóng gió tới triều đình tranh chấp, đến tiên nhân tin tức đều có tất, không sót một thứ gì, đương nhiên bốn người Dương lão cũng ngồi đó căng con mắt, vẳng cái tai lên cố mà nghe mấy chuyện nhàm chán này. *** Trong căn phòng của một nơi nào đó rất xa hoa, một tên bạch bào trùm kín mặt, đầu đội nón cao, tay cầm hắc sắc quỷ đăng. “Thức ăn của bổn tọa đã chuẩn bị tới đâu rồi!” Thanh âm âm u như gió rít một cách yếu ớt từ bên trong quỷ đăng vọng ra. “bẩm Tà Quân, bữa ăn đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đó, chỉ cần vài ngày nữa thôi!” Hắc bào tu sĩ trùm kín mặt. “Phàm nhân máu huyết..huyết, não tủy đã không còn nhiều tác dụng nữa, khục khục….muốn lần nữa trở lại… mau mang tu tiên giả tới đâyyyyy, Lũ vô dụng!!!” Quỷ đăng lần nữa phát ra một thanh âm, một cách đáng sợ, đầy uy hiếp nhưng cũng rất yếu ớt... “Thuộc hạ biết, Tà quân!” Hắc bạch vô thường mặt kinh hãi thần sắc cung kính cam đoan sau đó lui ra ngoài... *** Tư Phúc Tự canh ba. “Ây, sao đột nhiên lại có cảm giác rợn người thế này!” Một tên tiểu tăng nhỏ tuổi hai tay ông người, run run nhìn hòa thượng bên cạnh nói. “Lạnh thật…mới vào thu thôi mà, sao lại….” Trung niên hòa thượng cũng đồng ý, run run. Vừa nói xong, một cái bóng đen nhanh như gió cắt ẩn hiện phía sau tiểu hòa thượng. Chỉ nghe “Phụt!” một tiếng. Tiểu hòa thượng đã ngã xuống, trên cổ thế mà lại có năm dấu nhọn xuyên qua, bóng đen kia cũng không biết từ đâu xuất hiện, thoáng cái đã biến mất. Sự việc quá quỷ dị, trung niên hòa thượng không dám tiếp tục ở lại thêm canh giữa chuông chùa thêm, hai tay nhanh chóng đẩy vài cái “Tư Phúc Chuông” rồi ôm lấy xác tiểu hòa thượng, ba chân bốn cẳng vắt lên vai chạy như bay, vừa chạy, miệng không khỏi hớt hãi kêu gào: “Án mạng, có án mạng xảy ra!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang