Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi
Chương 53 : Tiên Trách Kỷ, Hậu Trách Nhân
Người đăng: Nguyễn Nhạc
Ngày đăng: 21:31 10-03-2021
.
Chương 53: Tiên Trách Kỷ, Hậu Trách Nhân
“Rốt cục Trúc Cơ, ha ha, ta Trúc Cơ.”
Lam sắc thân ảnh mừng rỡ như điên, kích động nói. nửa năm trước, môn phái từ Thanh Dương Tông không tiếc bỏ ra kỳ trân đổi tới một mai Trúc Cơ đan, dành cho hắn phục dụng xung kích Trúc Cơ kỳ.
“Hảo tiểu từ, Linh Anh Phái chúng ta lại ra thêm một cái Trúc Cơ kỳ tu sĩ, quyền chưởng khống Vạn Long Quốc gia tăng đáng kể, Quá tốt rồi.”
Hắc bạch đạo bào lão giả từ bên ngoài nhẹ như không vào bên trong, vui vẻ nói. Người kia lập tức đứng dậy, xông hắc bạch đạo bào lão giả trước mặt chắp tay:
“Tiểu đồ có được như ngày hôm nay, đều là nhị vị sư phụ và sư thúc bồi đắp. Tạ ơn mọi người”
“Cám ơn chúng ta làm gì? Ngươi nguyên bản chính là Linh Anh Phái chưởng môn chi khống, thất thúc ta bề ngoài chỉ là vì ngươi chấn nhiếp quần hùng mà thôi, sau này Linh Anh đại nghiệp còn phải nhờ tới ngươi dẫn dắt nữa…hahahha!”
Lúc này, tên trúc cơ còn lại ở tổng đản Linh Anh Phái cũng nhanh chóng phát hiện dị tượng, lập tức chạy đến, người này không khác mà là kẻ vừa mới rời khỏi tòa tráng lệ cung điện kia không lâu.
Từ khi Linh Anh Phái nhị vị hắc bạch lão tổ quyết định rời bỏ thực quyền, lui về ở ẩn chuyên tâm tu luyện, môn chủ truyền xuống cho chân truyền đệ tử - Hải Vô Nhai kế vị, bất quá Hải Vô Nhai lúc này thực lực chỉ mới Luyện Khí hậu kỳ, khó lòng phục chúng, nguyên lão có thể nể mặt nhị vị sư phụ của hắn mà không động tay động chân, thế nhưng cũng chỉ là bằng mặt không bằng lòng, cho nên Linh Anh Phái bấy giờ dụng mưu sâu kế hiểm đều từ bàn tay của Hải Vô Nhai tính toán mà ra.
Thất thúc Thiên Thuật Tường đảm đương việc thực quyền chấn nhiếp trên dưới quần hùng, chờ ngày Hải Vô Nhai trở thành Trúc Cơ kỳ tu sĩ có đầy đủ lông cánh vững chắc tự bay tự nhảy được mới lại thực sự bước lên đỉnh cao chi khống trong môn phái.
Rất nhanh, Hải Vô Nhai liền lấy lại môn chủ khải khí, trịnh trọng gật đầu, hỏi:
“Nhị vị sư phục, ta hiện tại Trúc Cơ, kế hoạch kia có khả năng tiến nhanh một đoạn a?”
“Dựa theo môn phái lâu nay bố trí, tình hình chẳng những không thể đẩy nhanh mà còn phải tạm thời lùi sâu lại một thời gian, Thanh Dương Phái truyền xuống bí cảnh mở ra yêu cầu chúng ta cử người tiến về, thời gian tới, ngươi tiếp tục ở đây củng cố tu vi, qua một đoạn bí cảnh chính là lúc chúng ta thân chinh bách chiến…..”
Hắc bào lão giả lắc đầu dặn dò vài câu.
…..
Đảo mắt qua lại, liền đã trôi qua 2 tháng
Vạn Long Quốc, Hắc Diệu Môn, Dục Thú Thất nội.
Dưới sự chỉ bảo tận tình của Dương lão, Phùng Kiệt thật không làm lão thất vọng, thêm vào thiên phú hơn người, dùng đoạn thời gian ngắn ngủi đã có thất đột phá lên Khai Mạch tứ tầng.
Thời gian này, hắn một mực chăm chỉ luyện tập đến bất ngờ, chẳng những đả thông một số huyệt đạo chủ chốt mà còn nhanh chóng quen thuộc Kim Đỉnh công khai mạch tâm pháp, thậm chí Dương lão nghi ngờ ngay cả tâm pháp Luyện Khí hắn cũng có thể dễ dàng thích ứng tu luyện được.
Lúc này, lão còn đang tại bên trong Bích Lân Miếu tĩnh tâm bế quan tu luyện, cách ngày xuất sơn vi hành đã không còn lâu nữa, Phùng Kiệt lẫn chư vị đệ tử của Dương lão, không ngừng háo hức ai sẽ là người được chọn vi hành cùng lão sư.
Dương lão ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trước mặt lơ lửng một đầu bạch sắc linh miêu tung tăng lượn lờ như vụ khí lủng lẳng trên không, miệng ngoa ngoe liếm láp ngón tay.
“Hiếm thấy được một đầu Vụ Linh Miêu nào như vậy?….lại bị tiểu tử Ung Chính coi là vật thường, đúng là phung phí của trời.”
Tiểu linh miêu này là lần trước diệt quỷ vật chuyến đi nhận được từ Dương Chính.
Vụ Linh Miêu bản chất cùng với đại đa số yêu thú khác biệt, hầu như cơ thể không cấu tạo từ xương thịt, chỉ có lấy yêu đan làm bản nguyên, dùng vụ khí nhào nặn thành hình, càng không có nhiều thiên phú về tấn công hay phòng thủ, hơn nữa lại còn nhìn khá lười nhác, ham ăn, ham ngủ, bất quá lại hữu ích cực kỳ, chính từ bản tính ham ăn của mình mới sinh ra một dạng đặc biệt thiên phú tầm dược hiếm có.
Tu chân giới có Song Đồng Thử, có Hạo Hương Khuyển, có Tâm Nhãn Điêu,…đều là hiếm thấy tầm dược yêu thú, Xích Quỷ chi địa đại tông đại phái lớn nhỏ có được một trong số đó cũng không thường thấy.
Mà trong tay lão đây lại là một đầu như vậy, mặc dù xếp hạng không cao lắm tuy nhiên nếu toàn lực tài bồi đưa đẳng cấp đầu linh miêu này lên càng cao, tác dụng sau này sẽ càng lớn.
Hơn hết chính là Hắc Diệu Môn sau này dựa vào Vụ Linh Miêu các đời sau mà đại lượng cung cấp cho đệ tử nuôi dưỡng, trong một số trường hợp môn phái lợi ích thế nào không cần phải nói nhiều, nhưng đó là chuyện còn rất dài của sau này.
“Ngươi cũng nhanh mở linh đồng đi, như vậy lão phu tiện nghi mới lớn được”
Dương lão ôm lấy Vụ Linh Miêu vào lòng, nhè nhẹ vuốt ve âu yếm, thủ thỉ.
Tiểu linh miêu bản tính lười nhác quả thực có một không hai trong tu chân giới, mới ngủ dậy không bao lâu, được lão ôm vào lòng vuốt ve vài cái, đôi mắt nhỏ xíu màu xanh lam liền đã liêm diêm nhấp nháy liên tục, lặng lẹ thiếp ngủ đi.
Nhìn Vụ Linh Miêu, Dương lão nhẹ mỉm cười nhẹ nhàng thu về lại linh thú túi.
….
Túy Hương Lâu nằm tại cỡ nhỏ phường thị cách chân núi Hắc Diệu Môn khoảng năm trăm dặm.
Phần lớn các đệ tử Khai Mạch Kỳ hầu hết đều tại chỗ này buôn bán giao dịch tìm kiếm tài nguyên tu luyện.
Hôm nay là Tâm Húc đại thọ chín mươi tuổi, người này trong giới Khai Mạch kỳ cũng xem như là đại lão, lăn lộn ở môn phái gần như là cả đời, kết giao không ít bằng hữu, dìu dắt không ít thế hệ Khai Mạch kỳ đệ tử, cho nên hắn mới rộng rãi mời tân khách, xếp đặt buổi tiệc nhỏ, tiệc tùng bất quá chỉ là thứ yếu, bản chất bên trong chính là vì thu nhiều tài vật.
Tuổi thọ của hắn không nhiều lắm, nhiều lắm cũng khoảng vài năm nữa, cho nên trước khi tọa hóa, hắn muốn thỏa thích hưởng lạc.
“Chư vị đạo hữu, tiền bối, đa tạ các ngươi không xa ngàn dặm chạy đến tham gia lão phu chín mươi đại thọ buổi tiệc, chén rượu này ta kính mọi người.”
Tâm Húc giơ ly rượu lên, uống cạn một hơi hết sạch.
“Tâm lão khách khí, chúng ta cơ bản đều đồng khí tương liên, đều là chuyện nên làm!”
Một cái tuổi trẻ nam tử đứng lên, hướng Tâm Húc nâng ly, khẳng khái nói.
Người này chính là Ung Bứu, hắn từ khi lọt vào mắt xanh của Dương lão, đời sống trong môn phái phất lên như diều gặp gió, từ một cái tầm thường cảnh vệ đội 7 chưa đầy năm tháng đã thăng chức lên trở thành phó chỉ huy sử, chỉ cần trong mấy năm nữa thành công đột phá lên Luyện Khí kỳ tu sĩ, quang minh chính đại bước vào tu tiên giới thì sẽ lập tức tiến chức lên Trưởng chỉ huy sử.
Hắn tại đảm nhiệm phó chỉ huy sử cảnh vệ đội 7 làm việc, chẳng những không chậm trễ tự thân tu luyện, mà mỗi tháng còn có một bút bổng lộc, góp nhặt Cống Hiến điểm, có thể lấy ra để hối đoái Công pháp, đan dược và Pháp khí cùng một số tu tiên tài nguyên.
Hơn nữa mỗi cách một đoạn thời gian, sẽ có trưởng lão xuất sơn giảng đạo, bình thường sẽ hạn chế người đến dự thính, tuy nhiên lấy hắn chức vị cũng tạm thời chen vào được một chân.
“Ung huynh nói không sai, Tâm lão khách khí.”
Khách khứa xung quanh cũng không chần chờ, đứng lên chêm vào mấy câu rôm rả, không khí tương đối vui vẻ.
“Vị này hẳn là tại Cảnh Vệ đội 7 Ung Bứu phó chỉ huy sử đi! Đã sớm nghe Tâm lão nhiều lần khen ngợi, Ung đệ tuấn tú lịch sự, chưa đầy bốn mươi đã là Khai Mạch đỉnh phong, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, danh bất hư truyền.”
Một gã mặt chữ điền, lông mày như đao, ánh mắt đầy sắc liệm, một thân tảng ra khác lạc khí tức nam tử trung niên nhìn qua Ung Bứu một cái, vừa cười vừa nói.
“Tha thứ ta tai mắt vụng về, sư huynh là…..”
Nhìn nam tử trung niên một cái thật lâu, vắt hết óc Ung Bứu cũng không nhận ra, nhưng mà người này trên thân lại tản mác một luồng khí tức khá tương đồng với Trưởng chỉ huy phó của hắn, đoán chừng là một vị luyện khí kỳ nào đó sư huynh.
“Suýt nữa quên mất lão phu còn chưa giới thiệu vị này trước mặt mọi người, đây là ta hiền điệt đồng thời cũng là môn phái Cảnh vệ đội 1 trưởng chỉ huy sử luyện khí nhị tầng Kim Bằng”
Tâm Húc cười cười, đối với Ung Bứu nói riêng và tất cả quan khách nói chung, hắng giọng cao ngạo giới thiệu.
Tâm Húc những năm này một mực an nhàn ăn chơi hưởng lạc, phần lớn đều là dựa hơi vào đứa cháu Kim Bằng của mình, bởi vì có cái này hậu phương chống lưng, Từ Nghị bản nhân tại trong tân tấn nhập môn đệ tử lẫn lâu năm đệ tử cũng coi như có chút danh khí, thậm chí một số luyện khí kỳ sư thúc cũng có nghe qua Tâm Húc danh tự, đây cũng chính là điểm khiến hắn cảm thấy đắc ý nhất.
“Phó chỉ huy sử Ung Bứu, Gặp qua Trưởng chỉ huy….”
Ung Bứu nhận biết lập tức ôm quyền hướng Kim Bằng hành lễ, môn có môn quy, dưới thấy trên nhất nhất phải cúi chào hành lễ, Ung Bứu cũng không ngoại lệ.
“Ung đệ không cần câu nệ tiểu tiết, chỉ là trong lúc làm nhiệm vụ thôi, hơn nữa lấy ngươi năng lực, trong sớm chiều chúng ta địa vị liền đánh đồng ngang bằng nhau mà thôi!”
Kim Bằng bật cười, khẳng khái hướng Ung Bứu đỡ lên, ý từ không cần nói thẳng ra thì quan khách trong tiệc cũng đã tỏ tường ra rồi.
“Nào có, nào có!”
Ung Bứu cười nhẹ, phẩy phẩy tay, khiêm tốn đáp.
Hoàng hôn giăng lên khắp trời, quan khách nhao nhao cáo từ, ly khai khỏi Túy Hương Lâu.
Rời khỏi Túy Hương lâu không bao lâu, một tên mặc ngân sắc pháp y nam tử đi qua chặn trước mặt hắn trong góc tối.
Không nói nhiều ngân sắc pháp y nam tử lập tức lấy ra một miếng hắc sắc ngọc bài.
“Luyện khí ngọc bài?”
Thoáng chốc, Ung Bứu trong người đang có men, vừa nhìn thấy môn phái Luyện Khí ngọc bài có chút lúng túng, rất nhanh liền lấy lại phong thái, hành lễ:
“Không biết sư huynh tìm ta có việc gì?”
“Ung phó chỉ huy sử nghe lệnh, phụng mệnh Dục Thú Thất chủ đến nhắc nhở, sáng mai tập hợp tại Dục Thú Thất hậu sơn, nhất tề xuất phát vi hành. Hi vọng Phó chỉ huy sử đến đúng….”
Ngân sắc pháp y nam tử lạnh lùng thông báo.
Còn chưa để Ung Bứu hoàn hồn, nam tử thoáng cái như ngọn gió ven đường biến mất trước mắt.
Gặp chuyện như vậy, hắn cũng không cảm thấy gì lạ, thời gian trước Ung Chính gửi cho bản thân một bức thư, nội dung thư chính là nguyên nhân mà chỉ trong vài tháng hắn tiến cấp trở thành phó chỉ huy sử, lại được trưởng chỉ huy sư tương đối ưu ái, dĩ nhiên cũng không phải là do đơn thuần bản thân hắn thực lực làm ra được.
Ung Bứu ngước nhìn lên trời, tâm trạng bỗng dưng trĩu nặng, thở dài một hơi, lắc đầu bước chân đi tiếp.
Muốn người khác thay đổi ánh nhìn về mình, vậy cũng chỉ có cách tự thân nỗ lực tiến lên, đừng biện minh cho bản thân cũng đừng đổ lỗi cho người khác, nếu không bản thân mãi mãi cũng chỉ là cái bóng sau lưng người ta.
“Tiên trách kỷ, hậu trách nhân”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện