Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 25 : Loạn quỷ

Người đăng: Nguyễn Nhạc

Ngày đăng: 12:53 22-11-2020

Chương 25: Loạn quỷ Dương lão đứng phắc dậy, mặt cau có, kinh ngạc: “Vừa sinh ra liền biến mất?” Tên trung niên kia liên tục gật đầu lia lịa, Dương lão ánh mắt đanh lại hoài nghi nói: “Đứa trẻ vừa ra đời, có phải các ngươi gặp cái gì quái sự hay gặp cái gì điềm?” “Bẩm tiên sinh, Khô…Có, có, lúc đó trời đột nhiên âm u, gió rít dữ dội, đèn trong phòng cũng đột nhiên tắt cụp tất cả, chúng ta dường như cũng ngất xỉu vài ba hồi, lúc tỉnh dậy, đứa nhỏ liền đã biến mất.” “Nếu có thể toàn vẹn ra đời, sao lại có thể biến mất không tung không tích, trong này định có gì đó quái sự. Nhanh dẫn lão phu tới hiện trường?” “Vâng, vâng! Mời tiên sinh…” Dương lão lấm tấm cùng mọi người trong phòng đi theo trung niên nam tử. Bước ra khỏi đại môn, nhìn mặt trăng tròn như cái bánh đa, chung quanh cảnh vật âm u lành lạnh, mặt mày lão cau có, miệng thì thầm: “Rốt cuộc là cái gì quái sự đây!” Trong bóng tối, mấy cái thân ảnh nhộn nhịp, bước chân vội vàng chạy trong đêm, chỉ là lẫn trong đó còn chưa ai nhận ra khuôn mặt quen thuộc với ánh mắt khác thường kia đang theo chân họ. Rất nhanh mọi thứ đều trở lại bình thường. Không bao lâu sau đó, mấy người dừng lại, trước một tòa đại phủ đệ, trông khá là sang chảnh. Bất quá, điều khiến Dương lão chú ý lại không tại tòa này phủ đệ mà là cách đó không xa chỉ chừng vài dặm lấp ló một cái miếu thờ bỏ hoang cũ kỹ. “Tiên sinh, còn không mau vào….” Tên kia phú hào nam tử, đi tới lay lay Dương lão nói. “Ờ, ừm, vào vào!” Thẫn thờ một thoáng qua, xong lão mới lắc đầu đi vào bên trong. Tại thời điểm mấy người đều đã vào trong, đường tối om lại trống mắt trở lại thì ngay lúc này, một cái bóng hình nhân ảnh thướt tha như cơn gió, lạ kỳ lại không có chân, mái tóc dài óng mượt dài tới tận chân, từ trên xuống dưới đều trắng toát. Chỉ nhoáng qua rồi lại biến đâu đi mất. Ở bên này, “Tiên sinh, tiên sinh, là tại chỗ này, ngay chính căn phòng này!” “Các ngươi ra bên ngoài hết đi, lão phu trước khám nghiệm một chút hiện trường!” Dương lão mặt mày lạnh tanh, nhìn quanh quẩn căn phòng, chốc lát sau mới phẫy tay xua mấy người. “Tiên sinh, cái này….” Phú hào trung niên nam tử hơi đắn đo nhìn Dương lão cầu tình. Bất quá đã bị lão đánh gãy: “Nhớ đóng cửa lại!” Tên chủ nhà ánh mắt hằng lên vẻ âu lo, lo lắng, nhưng rồi cũng gật gù lẫn mấy người ra bên ngoài. Trong này, Dương lão chẳng mảy may quan tâm điều gì, mắt thao láo nhìn chòng chọc khắp các ngỏ ngách. Đôi mắt lão như có như không ánh tên một thứ màu sắc gì đó kì lạ, tựu như chỉ có tiên nhân mới có thể làm được như vậy. Phải chừng 1 khắc sau qua đi, lão mới chép miệng, lắc đầu nói: “Âm khí quá nặng, khắp nơi đều là chướng khí mịt mù!” Nói rồi, lão cà lơ phất phơ, chống gậy đi ra ngoài phòng. Nhìn thấy Dương lão bước ra, trung niêm nam tử gia chủ đang ngồi bệch xuống phía đối diện lập tức bật dậy, phóng như bay tới nắm lấy bàn tay lão hỏi: “Tiên sinh, tiên sinh,….” “Đừng gấp, trước hết cho người chất củi, nhóm lửa đốt sạch căn phòng này đi, tuyệt đối không được chuyển bất cứ đồ vật gì ra ngoài.” Lão dừng lại một chút, thoắt nắm chặt vị kia gia chủ: “Nếu không, di họa sau này lão phu bất màng tới!” “Trực tiếp đốt?” tên gia chủ kia lại hỏi. “Trực tiếp đốt!” Dương lão chắc chắn đáp. “Ngay bây giờ sao?” “Ngay bây giờ!” Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng hắn cũng giơ tay ra lệnh cho đám đầy tớ, người hầu tấp nập thu gom củi dưới nhà bếp đem tất cả mang lên, chất xung quanh khắp nơi căn phòng. “Châm Lửa!” Hắn hét một tiếng thật lớn. Bảy tám tên người hầu đứng bốn phía giáp tường, tay cầm ngọn đuốc châm vào, chẳng mấy chốc lửa đã cao nghi ngút, cơ hồ đều đem thiêu thành cháy rụi. “Tiên sinh, không biết ta có thể hỏi một cái vấn đề hay không?” Nam tử trung niên gia chủ đứng phía sau Dương lão, mơ màng nhìn ngun ngút khói lửa bay lên tận trời cao, khẽ hỏi. “Ngươi thắc mắc vì sao lại phải đốt cái này căn phòng sao?” Dương lão bộ dáng cười như không cười, hỏi ngược. Tên kia gia chủ cũng không có nói gì, gật gật đầu tán đồng với suy nghĩ của lão, quả thực hắn cũng đang không biết giải thích sao cho hợp lí tình huống này. “Công tử gia đột nhiên biến mất hơn phân nữa là do quỷ vật làm ra, tại thời điểm đó trở đi căn phòng này đã không thể dùng được nữa. Nếu vẫn cứ tại ở đây lâu ngày sẽ dẫn đến tình trạng âm khí nhập thể, bình thường có thể dùng trầm hương để xông phòng, bất quá âm khí lúc này quá nặng, chứng tỏ quỷ vật lui tới trong trấn không phải hạng tầm thường, rất khó để mà trừ khử hết một sớm một chiều. Cho nên thiêu đốt cả căn mới là phương pháp hợp lí nhất, ngoại trừ có thể tiêu tán âm khí đi còn hỗ trợ hủy đi một chút âm khí bám trên người các ngươi. Các ngươi sau này, đêm xuống vẫn là tại trong nhà ở đi, đừng ra ngoài quá nhiều, thời điểm này không hề tốt đâu. Còn công tử gia, lão phu không quá chắc chắn nhưng sẽ tận lực giúp người….” Nói rồi, cái Dương lão quay người rời đi, mấy tên theo tới cũng xách giò chạy theo. Sở dĩ, biện pháp trừ khử âm khí tốt nhất không phải là dùng trầm hương hay khói lửa để xử lý. Mà là dùng tu tiên giới đồ vật phật môn hoặc một ít đặc thù linh vật để trừ khử. Bất quá, nơi này là phàm nhân khu vực, muốn tìm mấy thứ kia chẳng khác nào là bắc thang lên hỏi ông trời. Hơn nữa, theo suy tính của lão, Nại Hà Trấn khu vực đều đã tràn ngập âm khí, tuy không quá hiện rõ, dày đặc nhưng lại đầy đủ khiến phàm nhân sinh khí suy giảm, mặt mày ủ rủ, uể oải. Mấy người Dương lão vừa đi khỏi thủ phủ của tên phú hào nam tử kia thì trời lúc này cũng đột ngột trút nước, mỗi lúc càng nặng hạt hơn. Lúc này, Ung Chính sắc mặt mỗi lúc càng khó khăn, hắn quay sang, đưa ánh mắt về phía Dương Phúc, miệng thì thào, thành khẩn nói ra: “Đại nhân, lão hủ tuổi già sức yếu, sống cũng chừng không được bao lâu nữa, sinh tử lại không còn quan trọng chi nữa, nhưng mà đám trẻ và mọi người trong trấn thì….van xin ngài, giúp chúng ta nơi này một cái cứu mạng đi!” Vừa dứt câu, hai đầu gối lão khuỵu xuống, tay chắp lại, quỳ lạy, cầu xin liên tục. “Đúng vậy! đại nhân, van cầu ngài cứu chúng ta một mạng, cứu con trai ta một hồi nhân sinh!” Không biết từ khi nào, mà tên trung niên phú hào kia cũng quỳ theo xuống, van cầu lạy lục phụ họa theo Ung Chính. “Á đù, thằng này đâu ra đây?” Nhìn thấy tên phú hào kia, trong lòng lão thầm giật mình, chẳng biết từ lúc nào hắn theo sau mình mà lại không có nhận ra. “Được rồi, các ngươi đều đứng dậy cả đi!” Dương lão căng thẳng nhíu vội hai hàng lông mày, vội vàng đem đỡ hay tên kia đứng dậy. Lão thở một hơi dài, chậm chậm mở miệng nói: “Tốt! Lão phu đáp ứng các ngươi, bất quá lại có thể trừ được cái này quỷ vật hay không ta không nắm chắc!” Phật gia có nói: “Cứu người một mạng, còn hơn xây bảy cấp phù đồ” Nại Hà Trấn dân cư sinh sống chí ít cũng hơn ba ngàn người, đứng nhìn toàn bộ sinh cơ đều bị quỷ vật thu thập, thực sự lão có chút không kiềm nổi. Thêm nữa, chẳng may sau này toàn bộ trấn đều bị tà hóa thành quỷ vật thì cho dù lão có dùng bảy cái mạng cũng không cách nào giải được nghiệp chướng này. “Tạ ơn đại nhân (tạ ơn tiên sinh)” Ung chính lẫn trung niên phú nào nghe vậy, mặt lộ vẻ vẻ mừng như điên, chậm rãi đứng lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang