Hắc Ám Chi Quang

Chương 9 : Hắc Ám Chi Quang

Người đăng: Ẩn Hồng

Ngày đăng: 00:46 13-08-2018

.
Trương Hàm tiến gần cửa phòng liền bị hai thanh niên cản lại, một tên mở miệng xua đuổi: - Đi ra, Lý công tử đang bận việc, cấm tới gần. Trương Hàm cười nhạt, bước ra một bước đưa tay túm lấy cổ hắn, theo sau đập mạnh vào tường. Rầm! - Mày... Tên còn lại hoảng sợ, hắn thế nào cũng không nghĩ tới Trương Hàm lại dám động thủ đánh người ở chỗ này, nhưng chưa đợi hắn kịp phản ứng gì, trước mắt đã tối xầm. Trương Hàm phủi phủi tay, bỏ qua hai tên đã hôn mê này, đẩy cửa bước vào phòng. Bên trong ánh đèn mờ ảo, âm nhạc bật to hết mức. Trên giường, một thanh niên dáng người gầy yếu, làn da tái nhợt đang "đưa đẩy" cùng hai cô gái nhìn qua chỉ có mười sáu mười bảy tuổi. Thanh niên hết sức tập trung, dù Trương Hàm mở cửa bước vào cũng không hề hay biết, nhưng hai cô gái đối diện gã thì đã phát hiện ra Trương Hàm, sắc mặt lộ vẻ hoảng sợ. Trương Hàm đưa tay lên môi da dấu im lặng, nhẹ nhàng bước tới sau lưng thanh niên, túm tóc hắn kéo ngược về sau. Rầm! Thanh niên bất ngờ không kịp đề phòng bị Trương Hàm vứt mạnh xuống giường, hoảng sợ hét to. Hắn vội vã quay đầu lại, tiếp theo chỉ cảm thấy bụng đau nhói, bị Trương Hàm một cước đá văng ra. - Cút đi. Trương Hàm nhìn qua hai thiếu nữ trần truồng còn ở trên giường, lạnh lùng nói. Hai người thân thể run lên, vơ vội lấy quần áo cuống quýt chạy ra ngoài. Nhưng gần ra đến cửa phòng, sau lưng lại truyền tới thanh âm: - Đừng làm gì ngu ngốc, nếu không... Hai thiếu nữ vội vã gật đầu, bước nhanh ra khỏi phòng. Trương Hàm theo sau đóng cửa lại, lúc này mới quay đầu lại đánh giá vị Lý công tử này. Lý Khoan sau một phen hoảng sợ đã hơi bình tĩnh lại, cũng cẩn thận quan sát người lạ mặt. Trương Hàm không nói gì, Lý Khoan cũng không dám mở miệng, trong phòng tràn ngập áp lực. Một lúc sau, Lý Khoan dường như không thể chịu thêm không khí đè nén này, lên tiếng: - Anh cần gì? Bất kể anh cần gì tôi đều có thể cho gấp đôi. Có chuyện gì từ từ nói, anh đã vào được tận đây xem ra cũng hiểu rõ bối cảnh của tôi. Nếu tôi có chuyện, e rằng mọi việc sẽ trở nên rất nghiêm trọng đấy. - Uy hiếp? Trương Hàm cười nhạt, vung tay là một cái tát. Bốp! Lý Khoan bị đánh hộc máu, răng cũng rơi ra vài cái, thần tình vô cùng sợ hãi. Hắn cũng là kẻ lõi đời, gặp qua rất nhiều dân liều mạng, nhưng bất kể ai trong số đó khi biết thân phận hắn đều phải khúm núm mấy phần, dù là kẻ thù làm ăn với hắn cũng vậy. Bọn họ đấu đá nhau các kiểu, nhưng không một ai dám thực sự động đến hắn, dù sao lửa giận của gia tộc phía sau hắn không phải là mấy kẻ hổn giang hồ có thể chịu được. Nhưng tên trước mắt này thì khác, hắn từ trong mắt đối phương nhìn thấy sát khí rõ rệt, tên này... thực sự dám giết hắn. - Anh muốn gì? Lý Khoan cẩn thận hỏi. Trương Hàm nghe vậy, một tay túm lấy cổ áo Lý Khoan nhấc hắn lên, theo sau ấn mạnh vào tường. - Ba tháng trước, khu dân cư phường tám được lệnh giải tỏa, trong đó có một hộ gia đình năm người vì tiền đền bù không thỏa đáng nên chậm chễ di dời, theo sau buổi sáng bị một chiếc xe tải mất lái tông thẳng vào nhà, năm người hoàn toàn thiệt mạng. Chuyện này, là ngươi làm. Trương Hàm chậm rãi nói, nhưng âm thanh càng lúc càng trở nên lạnh hơn. - Ta... Lý Khoan tưởng giải thích cai gì, nhưng hắn chợt rú thảm lên. Nguyên lai Trương Hàm vừa dứt lời liền bẻ gãy một ngón tay hắn. Thường nói tay đứt ruột xót, ngón tay bị gãy làm Lý Khoan đau đến cả người run lên, nhưng hắn vẫn bị Trương Hàm đặt ở trên tường không thể động đậy. - Hai tháng trước, một công tử nhà giàu theo đuổi một nữ sinh viên tên là Phạm Hồng nhưng bị nàng cự tuyệt, theo sau tên này cho người bắt cóc nàng, không những tự mình chà đạp càng là cho gần hai mươi người đàn ông thi nhau cưỡng bức. Phạm Hồng không chịu nổi sau này nhảy lầu tự sát. Cha mẹ nàng đi kiện cáo, còn bị hắn cho người đánh gãy chân. Kẻ này, là ngươi đi? Trương Hàm dứt lời, lại bẻ gãy thêm một ngón tay của Lý Khoan, khiến hắn rú thảm. Trương Hàm mặc kệ hắn, cũng không lo bị người nghe thấy. Dù sao tần trên này là nơi tư nhân của Lý Khoan, không có hắn cho phép không ai được tự ý đi lên, hơn nữa phòng này còn bật nhạc to như vậy, đám người ở dưới lầu gần như không thể nghe thấy âm thanh gì. Hắn lại nói tiếp, giọng nói đều đều chậm rãi, nhưng nghe vào trong tai Lý Khoan lại chẳng khác nào âm thanh của ma quỷ: - Hai mươi ngày trước, có hai nữ sinh cấp ba bị mất tích, theo sau xác các nàng được phát hiện trong cống thoát nước gần đó. Khám nghiệm tử thi cho thấy các nàng khi còn sống đều bị cưỡng bức, hơn nữa còn bị ép sử dụng ma túy, sau đó do ma túy quá liều mà chết. Chuyện này, là ngươi làm. Trương Phàm lại động thủ bẻ tiếp một ngón tay của Lý Khoan, nhưng hắn chưa dừng lại, tiếp tục bẻ cho đến khi toàn bộ mười ngón tay của tên này bị gãy nát mới thôi. Lý Khoan từ nhỏ được nuông chiều, đã bao giờ phải chịu tra tấn như vậy, lúc này đau tới mức hai mắt trắng dã, miệng sùi bọp mép. Trương Phàm thấy vậy tiện tay lại cho hắn một cái tát, đem thằng này đánh tỉnh. Từ trong miệng tên đầu trọc biết được những việc Lý Khoan làm, lại đối chiếu với thông tin trên mạng, hắn vô cùng tức giận. Vốn tưởng rằng có những việc là tai nạn, hay là do những kẻ biến thái tâm thần giết người gây nên, nhưng sự thực đều là do tên trước mặt này gây nên. Hơn nữa đó mới chỉ là những gì Trương Hàm điều tra được, có lẽ còn có rất nhiều tội ác mà hắn không biết. - Đây là một xã hội pháp trị, nhưng người bị trừng trị chỉ là những kẻ yếu. Đây là một xã hội công bằng, nhưng công lý chỉ dành cho kẻ mạnh. Đối với những người bình thường thấp cổ bé họng kia, ai sẽ thực sự bảo vệ bọn họ đây? Trương Hàm ngửa mặt lên trời thở dài, bỗng dưng cảm thấy thất vọng tột độ. Trước kia mộng tưởng của hắn là làm một người phóng viên, đưa mọi tội lỗi xấu xa ra ánh sáng. Nhưng bây giờ nhìn lại, những kẻ như tên trước mắt này, pháp luật trừng trị được bọn chúng sao? - Nếu thiện ác không có báo, càn khôn tất loạn. Đã ngươi không bị pháp luật sở cầm, vậy để ta thay những người chết đi kia đòi lại công bằng, đòi lại một hồi lanh lảnh càn khôn đi. Trương Hàm lạnh lùng lên tiếng, bàn tay đang túm cổ áo Lý Khoan bỗng chốc xiết chặt lại. - Mày muốn làm gì? Mày không thể giết tao, ba tao là phó chủ tịch... Lý Khoan quá sợ hãi, há mồm gào to. Nhưng hắn còn chưa dứt câu, Trương Hàm đã dùng tay xé nát họng hắn. Lý Khoan hai tay ôm cổ họng, từ miệng tuôn ra vô số bọt máu. Hắn ọc ọc kêu lên vài tiếng, theo sau từ từ gục xuống sàn tắt thở. Máu tươi chảy ra thấm ướt tay Trương Hàm. Hắn nhìn bàn tay mình, khẽ nhíu mày, nhẹ giọng lẩm bẩm: - Xem ra ta đã thay đổi rồi. Chỉ là vậy thì sao chứ? Trương Hàm một cước đạp qua xác Lý Khoan đi tới bên cửa sổ, hắn nhìn xuống dưới sân, bên dưới vẫn là âm nhạc ầm ĩ, trai gái đưa đẩy, một cảnh thác loạn như vậy. - Nếu để đòi lại công bằng cho những người đã khuất, vậy ta không ngại tay dính máu tươi, không ngại tâm hồn sa đọa. Ta thà rằng không làm anh hùng, cũng muốn nợ máu phải trả bằng máu, muốn kẻ ác phải trầm luân địa ngục. Trương Hàm thì thầm, hắn nắm chặt bàn tay dính máu, ánh mắt trở nên kinh định. - Nếu ác ma kia đã cho ta cơ hội sống lại, lại ban cho ta sức mạnh này, vậy ta nguyện dùng sức mạnh của ma quỷ này để hành tẩu trong đêm đen, đem đến ánh sáng cho những người cần nó. Ta không cho được những người đã chết đi đó ánh sáng của ban ngày, nhưng ta sẽ cho họ một thứ quang mang khác. Quang mang này không có hy vọng, vì họ không cần nữa, nhưng nó sẽ có nguyện vọng, nguyện vọng khi lâm chung của họ, nguyện vọng báo thù. Quang mang này, là hắc ám chi quang. Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh Trương Hàm cũng biến mất trong bóng đêm. Trong phòng, chỉ còn lại thi thể Lý Khoan. Máu tươi từ cổ hắn chảy ra, thấm ướt sàn nhà. Ngoài phòng ánh trăng chiếu vào, chiếu lên vũng máu đó, mơ hồ có ánh sáng phản chiếu ra. Thứ ánh sáng này, có lẽ chính là hắc ám chi quang.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang