Hắc Ám Chi Quang
Chương 6 : Cướp
Người đăng: Ẩn Hồng
Ngày đăng: 00:55 10-08-2018
.
Thành phố X nơi Trương Hàm đang sống là một tòa cỡ trung thành thị, tuy nói không phải đặc biệt phát triển, nhưng về đêm cũng vô cùng náo nhiệt. Vũ trường, quán bar, sàn nhảy, thêm một số dịch vụ đặc biệt như tắm hơi tẩm quất, chỉ có khi đêm đến mới xem như chính thức mở cửa kinh doanh. Người xe như nước, áo quần như nêm chính là để hình dung quang cảnh của những tụ điểm ăn chơi này khi đêm về. Nhưng bên dưới ánh đèn hào nhoáng xa hoa đó, đêm đen cũng mang theo những thứ dơ bẩn xấu xa mà ban ngày không thể lộ diện.
Trương Hàm đi tới một vũ trường tên gọi Ảo Mộng. Hắn đến nơi này không phải để kiếm việc làm thêm, mà là có mục đích khác. Bước qua cửa bảo an, đóng dấu lên tay, Trương Hàm rảo bước vào bên trong. Ngay lập tức, tiếng nhạc ầm ĩ, tiếng cốc tách va chạm, tiếng cười nói ồn ào đập vào trong tai hắn. Còn có mùi rượu, mùi thuốc lá, mùi cần sa nồng nặc trong không khí. Tất cả những thứ này kích thích các giác quan của Trương Hàm, khiến hắn hơi hơi choáng ngợp. Hồi trước Trương Hàm có đến nơi này một lần, nhưng so với hiện tại cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Giác quan của Trương Hàm bây giờ nhạy bén vô cùng, điều này cũng khiến hắn nhìn thấy, nghe thấy những thứ trước kia chưng từng để ý.
Trương Hàm lững thững dạo bước đến quầy bar, muốn một ly whisky rồi ngồi yên vị. Có lẽ quần áo Trương Hàm mặc lúc này quá đỗi bình dân, nên qua một lúc lâu cũng không thấy có em gái ngành nào đến gần hắn. Trương Hàm cũng vui vẻ được thanh nhàn, ánh mắt cẩn thận tìm kiếm xung quanh.
Qua một lúc sau, hai mắt hắn sáng lên, trong tầm nhìn của Trương Hàm xuất hiện một tên đầu trọc. Đầu trọc này cổ đeo đầy dây chuyền vàng, phía sau còn đi theo bốn năm tên thanh niên tóc xanh xanh đỏ đỏ, nhìn qua đã biết không phải dạng hiền lành. Chỉ là khóe miệng Trương Hàm khẽ nhếch lên vui vẻ, mục tiêu của Trương Hàm chính là hắn. Lần này tới đây Trương Hàm không phải để tìm việc làm, mà hắn đến để... ăn cướp. Theo như lần trước quan sát Trương Hàm biết được tên đầu trọc trước mặt chính là một tay buôn cần sa, trong người ngoài giấu hàng ra còn có rất nhiều tiền mặt. Cần sa Trương Hàm không cần, nhưng tiền mặt của tên kia hắn rất vui lòng dùng hộ.
Nếu như trong phim ảnh Spider Man phải đi đánh võ đài ngầm để kiếm tiền thì Trương Hàm càng ác hơn, hắn đi cướp của bọn buôn ma túy, hơn nữa tâm lý vô cùng thoải mái. Dù sao siêu anh hùng mới cần giữ thể diện, còn hắn thì không. Hơn nữa cướp của lũ người này có lẽ còn có tiếng là giúp cảnh sát thanh trừ tệ nạn xã hội đi?
Đầu trọc sau khi vào vũ trường liền dẫn đàn em đến một ghế lô riêng, tiếp theo lớn tiếng quát gọi nhân viên mang rượu lên. Mà cùng lúc, cũng có mấy em gái ăn mặc mát mẻ xinh tươi tiến đến, rất nhanh chỗ ghế lô tràn ra từng tiếng cười khả ố.
Trương Hàm lẳng lặng nhìn tất cả, cũng không vội động thủ. Hắn đang chờ có người đến mua hàng của đầu trọc, hơn nữa người mua càng nhiều càng tốt. Dù sao hắn cũng không biết thằng này hiện tại trong ví có bao nhiêu tiền, nếu chẳng may tiền mặt không có mấy mà toàn xài thẻ, lúc đó Trương Hàm thật muốn khóc. Trương Hàm nhấp một ngụm rượu whisky, nhạt nhẽo vô vị chẳng khác gì nước lọc. Hắn khẽ thở dài, hiện tại không những bản thân chẳng hề đói khát nữa, mà dù khẩu vị cũng trở nên chẳng giống người sống rồi.
Cứ như vậy Trương Hàm yên tĩnh ngồi chờ, thỉnh thoảng còn rất có hứng thú hơi hơi nhún nhảy theo âm nhạc. Hai tiếng đồng hồ sau, sau khi một thanh niên vừa mua được hàng từ chỗ đầu trọc hý hửng rời đi, Trương Hàm liền đúng dậy. Hắn nhìn ví của đầu trọc đã dầy cộm lên, quyết định đã đến lúc động thủ.
Trương Hàm trả tiền rượu, đi vào phòng vệ sinh. Hắn móc từ túi quần ra một chiếc khẩu trang đen, đeo lên mặt. Nhìn mình trước gương, Trương Hàm hài lòng gật đầu, đẩy cửa bước ra ngoài. Hắn đi thẳng đến chỗ ghế lô của tên đầu trọc. Nhìn một kẻ lạ mặt tự dưng bước tới, hơn nữa còn đeo khẩu trang, đầu trọc cũng không kinh ngạc, cười cười nói:
- Người anh em, là đến mua hàng hả? Còn khẩu trang kín mít, cẩn thận quá đấy.
Những người ngồi cạnh nghe vậy đều cười. Vũ trường này thuộc diện của "người nhà", vì vậy bọn họ dù có ở đây buôn bán cần sa cũng vô cùng yên tâm, không lo lắng bị sờ gáy.
Trương Hàm không nói gì, chỉ yên lặng nhìn đầu trọc. Hắn kinh ngạc phát hiện bản thân lúc này không hề có một chút nào khẩn trương hay sợ hãi, mà còn vô cùng hưng phấn. Có lẽ việc thu được sức mạnh phi nhân loại, cùng với trải qua sự sống và cái chết gần trong gang tấc đã khiến tâm tình của Trương Hàm bây giờ không phải là người bình thường có thể so được.
Một tên thanh niên tóc đỏ ngồi cạnh đầu trọc thấy Trương Hàm từ lúc đến vẫn không nói lời nào, không khỏi mở miệng mắng
- Mua hay không mua nói một lời, làm cái mẹ gì mà cứ thần thần bí bí vậy.
Trương Hàm nghe vậy khẽ nhếch mép cười nhẹ, rồi bất chợt ra tay. Tốc độ của hắn nhanh vô cùng, ngay trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Trương Hàm một tay đã bắt lấy cổ của tóc đỏ, nhấc cả người hắn lên, theo sau đập mạnh xuống bàn.
Rầm!
Biến cố bất thình lình khiến mọi người sợ ngây người, đầu trọc và đám đàn em đồng loạt đứng phắt dậy, hơn nữa mấy tên còn đưa tay vào trong áo.
- Mày là ai?
Đầu trọc nhìn về phía cổng, bảo an đã chú ý tới tình huống nơi này đang nhanh chóng chạy tới. Hắn đưa tay cản lại lũ đàn em không nên manh động, hai con ngươi gắt gao nhìn Trương Hàm trầm giọng hỏi:
- Mày là người của bang nào? Tại sao dám không hiểu quy củ đến đây gây chuyện như vậy? Tao không biết tao với bọn mày có ân oán gì, nhưng nơi đây là địa bàn của công tử Lý. Mày dám gây chuyện ở đây, mày chết chắc rồi.
Trương Hàm nghe vậy không khỏi buồn cười. Hắn cũng nhìn thấy bảo an đang tới gần, vì vậy không kéo dài nữa, miệng mắng một tiếng "ngu ngốc" xong liền lập tức động thủ.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Đầu trọc và lũ đàn em chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, kẻ đối diện bỗng chốc biến mất. Còn chưa đợi bọn hắn rút vũ khí trong người ra, đã thấy hai mắt tối xầm, bất tỉnh nhân sự.
Trương Hàm hai quyền ba cước đánh gục toàn bộ đám đầu trọc, theo sau "vô tình" nhìn liếc qua mấy em gái tiếp viên vẫn còn đang ngẩn người. Mấy em gái này sững ra vài giây, theo sau hét lên kinh hãi bỏ chạy tán loạn. Trương Hàm khẽ lắc đầu, đưa tay lấy đi mấy cái ví trên người đám đầu trọc, rồi nhanh chóng bỏ chạy. Cho tới khi bảo an đuổi tới nơi đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện