Hắc Ám Chi Quang
Chương 46 : Nhà Vua
Người đăng: Ẩn Hồng
Ngày đăng: 00:15 26-09-2018
.
Trường cấp ba, là nơi cất giữ rất nhiều kỷ niệm thời thanh xuân của mỗi người. Những năm tháng đó, ai chẳng một lần nắm chặt tay ai, bước đi trong sân trường đầy nắng? Ai chẳng một lần mưa rơi ướt vai, lẽo đẽo đạp xe chở người ấy sau lưng? Ai chẳng một lần nước mắt tuôn rơi, nhìn đám bạn ngày càng xa cách?
Trường cấp ba, chứa đựng vô số những ký ức mỹ hảo của đời người, nó là điểm cuối cùng của tuổi thơ, là điểm bắt đầu của trưởng thành. Bây giờ là vào mùa thu, không khí se lạnh, lá vàng rơi đầy mặt đất. Trương Hàm đi trong sân trường, nhìn từng gương mặt vô tư mà non nớt đi qua, không nhịn được cảm khái. Có lẽ rất lâu trước kia, hắn cũng giống như bọn họ đi?
Trương Hàm tiến vào phòng chủ nhiệm, sau khi đưa ra công văn thủ tục, hắn chính thức trở thành một gã giáo viên trung học. Một nam giáo viên ngoài ba mươi tuổi dẫn đường cho Trương Hàm đến ký túc xá giáo viên, hắn tên là Lee Kwang Soo, dáng người khá cao, nói chuyện hài hước, dọc theo đường đi đều vui vẻ bắt chuyện với Trương Hàm. Trương Hàm cũng mỉm cười đáp lại, tính tình của hắn thật ra rất tốt, người khác đã có thiện ý với mình Trương Hàm tất nhiên sẽ không làm bộ lạnh lùng cao ngạo.
Ký túc xá giáo viên là một tòa lầu bảy tầng, bên trong trang thiết bị khá hiện đại, so với ký túc xá trường học cũ trong trí nhớ của Trương Hàm còn tốt hơn nhiều. Phòng của Trương Hàm nằm trên lầu năm, là phòng đơn, Lee Kwang Soo đưa hắn đến cửa liền cáo từ rời đi, hắn là giáo viên Hán ngữ, hiện giờ còn phải lên lớp.
Trương Hàm đóng cửa lại, đặt hành lý lên giường, đi tới mở cửa sổ ra quan sát. Ánh nắng mùa thu chiếu xuống sân trường toát lên một màu vàng cam ảm đạm, đó đây một vài bóng dáng học sinh đi lại, tiếng giảng bài, tiếng cười nói mơ hồ ẩn hiện bên tai. Từ bề ngoài xem ra đây chỉ là một ngôi trường trung học cực kỳ bình thường, nhưng Trương Hàm không hiểu sao vẫn có một cảm giác bất an, dù là hiện tại hắn cũng không biết cảm giác này xuất phát từ nguyên nhân nào.
- Mấy người khác chắc đã vào trường hết rồi, kế tiếp cần từng bước tìm hiểu nơi này.
Trương Hàm lẩm bẩm nói, hắn hôm nay mới đến nhận chức, trong vòng ba ngày cũng sẽ chưa có công tác, thành ra có rất nhiều thời gian để điều tra trường học. Theo sau Trương Hàm mở cửa phòng bước ra ngoài, hắn quyết định muốn đi dạo một vòng quanh trường xem sao.
Trường Hansung diện tích khá lớn, gồm có ba tòa lầu dạy học chính, phân biệt ba niên cấp mười, mười một, mười hai. Một tòa ký túc xá giáo viên, hai tòa ký túc xá sinh viên phân chia nam nữ, một tòa nhà hành chính, ba sân bóng rổ, một sân bóng, hai bể bơi... gần như đều có đủ tất cả các công trình cần thiết. Trương Hàm giữ vững tốc độ của người bình thường, đi một vòng quanh trường cũng mất tới nửa tiếng đồng hồ.
Hắn bề ngoài thanh tú, tuổi cũng còn khá trẻ, ngược lại trên đường đi đưa tới không ít nữ học sinh ghé mắt, có một số lớn gan còn chạy lại trêu chọc hắn. Đối với sự nhiệt tình của đám nữ sinh này, Trương Hàm cũng chỉ biết cười gượng, nhanh chân bỏ chạy. Sau khi hoàn toàn đi xung quanh trường, Trương Hàm tập trung mục tiêu lại ở một nơi: phòng 305 tòa nhà A, đây chính là lớp học của nạn nhân đầu tiên, hơn nữa chỗ này cũng là hiện trường vụ án.
Trương Hàm từng bước đi lên, vụ việc này xảy ra đã hơn một tháng trước, vì vậy tầng ba hiện tại cũng không còn bị cảnh sát phong tỏa. Chỉ là nhà trường không biết vì nguyên nhân gì vẫn chưa tiếp tục đem nơi này sử dụng lại, thành ra toàn bộ tầng ba đều bỏ trống hoàn toàn.
Trương Hàm đi tới cửa phòng 305, bên trong đã sớm bị quét tước sạch sẽ, nhìn qua không khác gì một phòng học bình thường. Nhưng Trương Hàm đọc qua hồ sơ lại rõ ràng chỗ này một tháng trước người nữ sinh kia chính là không cẩn thận trượt chân đâm đầu xuyên qua kính cửa sổ, bị kính vỡ cắt đứt cổ họng, mất máu quá nhiều mà chết, cảnh tượng lúc đó chắc chắn cực kỳ máu tanh.
Trương Hàm bước vào trong phòng, nhiệt độ nơi này so với bên ngoài hơi lạnh hơn một điểm, nhưng cũng không phải quá khác biệt. Dù sao nơi này lâu rồi không có người học, lạnh lẽo một chút cũng là bình thường. Hơn nữa kính cửa sổ cũng đã được thay mới hoàn toàn, bên ngoài còn có nhựa cứng trong suốt che phủ, xem ra trường học sợ sự cố như vậy một lần nữa tái diễn mà làm ra biện pháp này.
Trương Hàm đi dạo quanh phòng một vòng cũng không có phát hiện gì, hắn không khỏi cau mày, ngồi xuống ghế suy nghĩ. Đúng lúc này điện thoại của Trương Hàm chợt rung lên, có tin nhắn gửi tới. Trương Hàm mở ra xem, là Ảnh Sát phát cho hắn:
"Tối ngày hôm qua lại có thêm một nữ sinh tử vong, là học sinh một trường nữ sinh nằm ở phía Tây Seoul, nguyên nhân chết là tự tử, thi thể treo ở cây to cạnh cổng trường. Qua điều tra, tổ chức phát hiện người này là bạn học thêm buổi tối với một học sinh nữ ở trường Hansung này."
Trương Hàm thấy tin nhắn này, tâm tình không khỏi hơi trầm trọng thêm. Cứ mỗi một ngày bọn họ chưa tìm ra nguyên nhân, lại có thêm một người vô tội bị hại. Chỉ là hiện nay manh mối còn quá ít, bọn họ cũng không thể làm gì. Hắn khẽ thở dài, gửi tin lại cho Ảnh Sát:
- Vậy học sinh trường Hansung kia thì sao?
- Anh đoán xem... đã chết.
Ảnh Sát trả lời rất ngắn gọn, nhưng giọng điệu không hề nghi ngờ cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng. Hiện tại tất cả đầu mối bọn họ có đều chỉ hướng trường Hansung. Hơn một trăm nạn nhân, không phải học sinh trường này thì cũng đều có liên quan, nói như vậy ngôi trường này chắc chắn là nguồn gốc của mọi việc.
Đang suy nghĩ, bất chợt Trương Hàm cảm thấy không gian dường như hơi tối đi. Hắn giật mình ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào cả phòng học đã chìm trong hắc ám, đưa tay không thấy được năm ngón. Chỉ là Trương Hàm đối với hắc ám có cực sâu quen thuộc, hắn có thể nhìn rõ trong bóng đêm nên cũng không bối rối. Theo sau Trương Hàm nhanh chóng bước tới gần cửa muốn mở cửa bước ra, nhưng cửa ngoài đã đóng chặt, Trương Hàm đưa tay đẩy thử, kinh ngạc phát hiện dù là lấy khí lực của bản thân cũng không hề đẩy ra.
Lúc này, một âm thanh kì quái vang lên từ góc phòng học. Nó giống như tiếng người đang nghiến răng, lại như là bị nghẹn trong cổ họng, nói không ra lời.
Tư tư tư...
- Ai?
Trương Hàm quát lên, hai tay từ từ tỏa ra hắc khí, điều này làm hắn yên tâm không ít, năng lực vẫn có thể sử dụng. Theo âm thanh kia càng lúc càng gần, một bóng đen cũng dần dần hiện rõ trước mặt Trương Hàm. Đây là một thiếu nữ mặc đồng phục học sinh, máu chảy nhuộm đỏ quần áo, làn da nó trắng bệch, tóc đen rủ xuống che khuất mặt của nó. Nữ nhân mỗi bước đi tới, đầu liền không ngừng rung lắc, dường như chỉ cần bước mạnh một chút là đầu lâu sẽ từ trên cổ rớt xuống, nhìn qua vô cùng khủng bố. Mà tiếng tư tư quái dị kia chính là từ miệng nó phát ra. Trên
Rốt cuộc nữ sinh đi tới trước mặt Trương Hàm, hai tay nó đưa lên giữ chặt đầu, một đôi mắt trắng dã phía sau làn tóc đen như ẩn như hiện nhìn chằm chặp hắn. Chợt nó mở miệng nói, có lẽ vì đầu đã được đặt cẩn thận nên âm thanh cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều:
- Nhà... vua.
- Ngươi nói cái gì? Nhà vua?
Trương Hàm vội vã hỏi lại. Nhưng không đợi hắn phản ứng thêm, Trương Hàm chỉ cảm thấy hai mắt đau nhói. Đợi cho đến khi hắn mở mắt ra, toàn bộ phòng học đã trở về như cũ, giống như hết thảy vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác. Cửa chính đã mở ra, từ bên ngoài ánh nắng chiều tà rọi vào, chiếu thẳng vào mắt Trương Hàm, rọi sáng hai con ngươi đen nhánh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện