Hắc Ám Chi Quang
Chương 42 : Lần thứ hai gặp Cổ
Người đăng: Ẩn Hồng
Ngày đăng: 23:48 20-09-2018
.
Lúc này, ngoài cửa phòng bệnh đi vào một vị thanh niên mặc áo blouse trắng, đầu tóc rối bù, trên mặt đeo một cặp kính cận dày cộp, nhìn qua rất khiến người ta liên tưởng đến đây là một vị bác sĩ.
- Tỉnh rồi à?
Thanh niên bác sĩ nói. Trương Hàm gật nhẹ đầu, theo sau bác sĩ đi đến bên người hắn, kiểm tra một loạt các chỉ số biểu hiện, không khỏi tấm tắc khen:
- Sức khôi phục thật sự là biến thái, hai cánh tay bị gãy đến tận gốc, không ngờ chỉ qua vài ngày đã tự mọc lại. Năng lực này so với một số loài bò sát cũng không kém rồi.
Trương Hàm thần sắc hơi quái dị, lời này nghe đi lên thế nào rất giống như là mắng chửi người vậy?
- Hơn nữa cơ thể anh hoàn toàn không có biểu hiện sống, nếu như không phải nghe được Ảnh Sát nói về sự đặc biệt của anh, tôi còn nghĩ họ mang tới đây là một bộ thi thể.
Bác sĩ nói, Trương Hàm nghe vậy chợt khẩn trương hỏi:
- Mấy người Ảnh Sát sao rồi?
- Không sao hết, chỉ bị một số vết thương nhẹ thôi. Chủ yếu là Vô Hư tên kia bị thương khá nặng, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt giống anh.
Bác sĩ giải thích một tiếng, theo sau vỗ nhẹ bả vai Trương Hàm nói:
- Tất cả kiểm tra xong, cơ thể của anh gần như đã hồi phục đến tám phần, chỉ cần trong vài ba ngày nữa không vận động mạnh là sẽ hoàn toàn khỏi hẳn. Mà thủ lĩnh có lời, nói khi nào anh tỉnh rồi thì qua gặp ngài ấy. Như vậy nhé, tôi đi trước.
- Cảm ơn bác sĩ.
Trương Hàm hơi cúi người cảm kích nói. Bác sĩ xua tay đi ra ngoài, còn Trương Hàm thì lại đứng lên, trước tiên thay một bộ quần áo, theo sau mở cửa đi tới văn phòng trung tâm.
Lại một lần nữa tiến vào căn phòng này, mọi thứ vẫn y hệt lần trước. Cổ vẫn ngồi đó, hai mắt sâu thẳm nhìn hắn, khóe miệng toát ra một nụ cười nhàn nhạt.
- Chào thủ lĩnh.
Trương Hàm hơi hơi cúi đầu chào hỏi. Cổ khoát tay, ra hiệu Trương Hàm tiến tới gần mình. Đợi cho Trương Hàm ngồi xuống, hắn mới lên tiếng:
- Trong khoảng thời gian vừa qua quen với cuộc sống này rồi chứ?
- Cũng tạm ổn, làm nhiệm vụ, nghỉ ngơi, làm nhiệm vụ, thực giống như tham gia quân ngũ trước kia, chỉ là mọi thứ tự do hơn nhiều.
Trương Hàm ăn ngay nói thật. Cổ gật đầu đồng ý, lại nói:
- Nhiệm vụ lần này, các anh làm rất tốt, đặc biệt là anh và Vô Hư. Nếu như không có hai người, e rằng chúng ta không đợi được Vương Siêu tới, toàn bộ đội ngũ của chúng ta ở đó đều phải bị đoàn diệt, hơn nữa Hồng Kong càng là không cứu nổi.
- Chúng tôi cũng chỉ làm hết sức mà thôi. Dù sao đâu thể trơ mắt nhìn hàng vạn mạng người cứ như vậy bị đem ra làm tế phẩm được?
Trương Hàm đáp. Cổ ừ nhẹ, nhưng theo sau sắc mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc lên, hai mắt giống như tinh không vô tận nhìn thẳng vào Trương Hàm, trong phòng không khí đột nhiên như trở nên đặc quánh như vậy, khiến người ta có một loại cảm giác hít thở không thông.
- Nhưng việc lần này, quá nguy hiểm. Chỉ cần hơi sơ ý là cậu có thể vứt bỏ tính mạng, cậu có biết không?
Trương Hàm cảm nhận toàn thân như bị cả một tòa núi lớn đè lên, trong người hắn xương cốt mơ hồ phát ra âm thanh răng rắc, hiển nhiên phải chịu đựng áp lực rất lớn. Hắn cũng không biết vì sao thái độ của Cổ lại chuyển biến như vậy, nhưng vẫn cắn răng gian nan nói:
- Tôi không sợ chết. Nếu có thể dùng sinh mạng mình cứu được hàng vạn người vô tội đó, tôi hoàn toàn đồng ý.
- Hồ nháo.
Cổ quát khẽ, âm thanh không lớn, nhưng ở bên tai Trương Hàm lại giống như sấm sét vang lên liên tục, chấn cho hắn hoa mắt thần mê. Trong cảm nhận của hắn, Cổ lúc này giống như đã biến thành một vị thần linh thượng cổ, đang đại biểu trời đất mà khiển trách hắn, mỗi một tiếng nói đều mang theo thiên uy, mỗi một âm thanh đều là thiên ý. Điều này khiến Trương Hàm không khỏi so sánh Cổ với Vương Siêu, người nam nhân như thần vương kia. Nhưng vừa so, hắn nhất thời cảm giác được Vương Siêu mang đến cho hắn cảm giác áp bách yếu hơn rất nhiều, so với Cổ hoàn toàn không phải là một cấp bậc.
Nếu như nói Vương Siêu là thần, là chiến thần thì trước mắt hắn vị này chính là toàn bộ tinh không, là vũ trụ vô ngần, cả hai không phải ở trên một cấp độ.
"Chẳng lẽ Cổ là S cấp?"
Trương Hàm giật mình thầm nghĩ. Cho đến hiện tại hắn vẫn chưa được tiếp xúc với bấy kì một tin tức nào liên quan đến S cấp. S cấp trong mắt hắn, vẫn là một thứ hư vô mờ mịt, giống như con người đang ngưỡng vọng đến tiên nhân. Lúc này thanh âm của Cổ lần nữa truyền tới, chỉ là đã bình thường rất nhiều, cũng không còn áp lực như vậy nữa:
- Trương Hàm, tôi biết cậu là một người tốt, tâm tính thiện lương, hay như theo cách mà người hiện đại gọi là ngu ngốc. Người như cậu, còn rất ít.
Trương Hàm nghe vậy hơi xấu hổ sờ mũi. Dù sao ngay trước mặt được người khen ngợi, hơn nữa còn là từ miệng một nam nhân, điều này khiến hắn có cảm giác hơi quái dị.
- Nhưng có một điều cậu cần phải hiểu, sinh mạng của cậu không chỉ liên quan tới một mình bản thân cậu. Cậu là chìa khóa để chinh phục Ám Giới, là hy vọng để đưa toàn thế giới này tiến tới một thời đại mới, thời đại của hoàn mỹ. Cậu từng nói muốn xã hội này trở nên công bình, muốn tất cả mọi người đều được hưởng cuộc sống yên vui hạnh phúc đúng không? Như trước tôi đã nói với cậu, Ám Giới là con đường duy nhất giúp chúng ta thực hiện mộng tưởng này. Nhưng nếu cậu chết đi, vậy chúng ta lấy cái gì để hoàn thành được nó?
Một phen lời nói của Cổ khiến Trương Hàm triệt để im lặng. Hắn lúc này mới nhận thức được, bản thân thực sự đóng vai trò to lớn đến như vậy, điều này khiến hắn nhất thời hơi áy náy. Trong chiến đấu, hắn đôi khi quá liều mạng, luôn muốn hy sinh tất cả để cứu giúp mọi người. Đây là một điều tốt, nhưng nếu đặt trên góc độ toàn thế giới, việc này lại là ích kỷ, hoặc là nói không có cái nhìn đại cục. Chỉ là dù vậy Trương Hàm cũng không cho là mình làm sai, đây là con người hắn, là bản tính của hắn, e rằng đến lúc chết đi cũng không thể thay đổi.
- Tôi sẽ cẩn thận hơn.
Trương Hàm nói, đây là điều duy nhất hắn có thể cam đoan, còn muốn hắn thay đổi trở nên bo bo giữ mạng mình mà mặc kệ sinh tử của đồng đội, việc này là không thể.
- Cậu nghĩ được vậy là tốt.
Cổ hài lòng gật đầu. Trương Hàm thấy bầu không khí đã hòa hoãn xuống, lúc này tò mò hỏi:
- Người tên là Vương Siêu kia, mạnh đến mức nào? Tại sao đều là A cấp mà tên Quỷ Ẩn lại bị anh ta giết dễ dàng như vậy?
Cổ nghe vậy hơi trầm tư, dường như đang nhớ lại một vài việc, theo sau mới nói:
- Vương Siêu, rất mạnh. Anh ta là một kỳ tích của loài người, là một bằng chứng sống cho khả năng tiến hóa của nhân loại. Nếu như nói chúng ta, những dị năng giả này là con cưng của ông trời, là những kẻ khi sinh ra đã được ưu ái, tiến hóa xa hơn so với đồng loại bình thường. Vậy Vương Siêu chính là hiện thân cho việc những đồng loại kia có thể tự dựa vào sức mình mà tiến hóa đến độ cao đồng dạng chúng ta, hoặc là còn vượt hơn chúng ta.
Trương Hàm nhíu mày, một bộ không hiểu cho lắm. Cổ thấy vậy giải thích:
- Tiến hóa có rất nhiều con đường, nhưng chung quy lại vẫn không thoát khỏi việc thay đổi gien. Nếu như dị năng giả là dựa vào việc đột biến gien, tạo ra những gien mạnh hơn trong cơ thể thì Vương Siêu lại dựa vào cổ võ, cường hóa những gien vốn có đến mức biến thái, hoàn thành một loại lột xác. Tuy con đường bất đồng, nhưng kết quả đều như nhau cả. Hơn nữa Vương Siêu còn nắm giữ không gian quy tắc đến mức Phá Toái Hư Không, một kẻ mới chạm đến phần rìa của không gian như Quỷ Ẩn tất nhiên là không chịu nổi.
"Quy tắc, không biết đến bao giờ mình mới có thể chạm tới cấp độ này?" Trương Hàm thầm nghĩ, theo sau đột nhiên hỏi:
- Vậy còn ngài thì sao?
- Ta?
Cổ hơi ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ được Trương Hàm sẽ hỏi như vậy, theo sau hắn thoáng nhìn qua cửa sổ, ánh mắt tràn ngập năm tháng tang thương, chậm rãi nói:
- Ta đã sống rất lâu rồi.
Một lời nói này khiến Trương Hàm không hiểu thấu là có ý gì nhưng hắn cũng biết điều không tiếp tục hỏi lại. Hai người hàn huyên một lúc, Cổ nói:
- Gần nhất tổ chức đã sắp xếp xong cho việc tiến vào Ám Giới một lần nữa. Từ đây đến đó còn có nửa năm, trong khoảng thời gian này cậu có thể tham gia thêm vài lần nhiệm vụ dạng L, tiếp thêm kinh nghiệm. Đến khi Ám Giới mở ra, cậu chính là chủ lực của tổ chức.
- Tôi hiểu.
Trương Hàm gật đầu, Cổ thấy vậy hài lòng gật đầu, theo sau phất tay ra hiệu Trương Hàm có thể rời khỏi. Trương Hàm cáo từ một tiếng liền mở cửa bước ra, để lại trong phòng một mình Cổ. Hắn ngồi trên ghế, hai tay đan xen, ánh mắt vô thần nhìn hư vô trước mặt. Chỉ là nếu lúc này có người đứng bên cạnh xem sẽ phát hiện một điều vô cùng kinh khủng. Không gian trước mặt Cổ, nơi ánh mắt hắn nhìn vào không ngờ xuất hiện vô số vết nứt màu đen nhỏ như sợi tóc, từ bên trong một cỗ khí tức hủy diệt tràn ra, nhưng chỉ có thể quẩn quanh xung quanh phòng.
Nếu Trương Hàm có thể chứng kiến điều này, vậy hắn sẽ hiểu được Cổ rốt cuộc... mạnh đến mức nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện