Hắc Ám Chi Quang

Chương 31 : Báo Thù

Người đăng: Ẩn Hồng

Ngày đăng: 01:20 06-09-2018

.
Hong Kong, nhà giam cục cảnh sát trung ương. Từ Vũ Hải rất sợ, thực sự sợ hãi. Hắn tuy rằng từng vào tù ra tội nhiều lần, nhưng tất cả đều chỉ là cướp giật móc túi linh tinh loại hình. Nhưng lần này khác, hắn và hai gã đồng bạn khác phạm vào tội giết người, hơn nữa hành vi còn đặc biệt nghiêm trọng, thứ chờ đợi hắn duy nhất chỉ có bản án tử hình. Hắn đã từng nghĩ lại rất nhiều lần về tối hôm đó. Hắn và hai gã kia uống say, theo sau hai gã kia gọi một ả gái điếm về nhà. Từ Vũ Hải thì không cần, hắn có người yêu. Chỉ là không biết vì lý do gì ả gái điếm và hai tên đồng bạn của hắn nổi lên tranh chấp, có thể vì chuyện tiền công, cũng có thể vì lý do khác. Nhưng tất cả không quan trọng nữa, trong cơn say, hắn và hai tên kia lao vào đánh đập ả, mặc cho bạn gái hắn ở bên cạnh khuyên can, nhưng lúc đó cả ba bọn hắn như điên rồi, vẫn tiếp tục đánh ả cho đến gần chết. Nếu như mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, có lẽ cũng không có gì nghiêm trọng. Gái điếm mà, dù sao chỉ cần chưa chết, đưa đi viện, cho ít tiền bồi thường, ả cũng không dám báo cảnh sát. Nhưng không biết vì sao, bọn hắn vẫn không thả ả đi. Những ngày tiếp theo, dường như luôn có một âm thanh vọng lên trong đầu bọn hắn, mê hoặc bọn hắn, gợi lên sự khát máu và thú tính nhất ở trong linh hồn từng kẻ. Bọn hắn vẫn tiếp tục hãm hiếp ả, rồi lại đánh, đánh mãi. Cho đến ngày thứ ba, bọn hắn phát hiện ra ả đã không còn hô hấp. Lúc này cảm giác sợ hãi mới ập tới. Một trong hai gã đồng bạn của Từ Vũ Hải là Lương Kiện đưa ra quyết định phải giấu cái xác đi. Bọn hắn hỏi làm sao giấu, Lương Kiện rất thản nhiên thốt: phân thây. Vì vậy bọn hắn chặt ả ra làm nhiều mảnh, phân tán vứt xuống các đường cống thoát nước ở trong khu phố. Còn đầu ả, Từ Vũ Hải giấu vào trong con gấu bông Hello Kitty của Lý Phương Lộ, bạn gái hắn. Có lẽ sự việc cũng sẽ êm xuôi, nếu như bạn gái hắn đột nhiên phát rồ, hàng ngày đều gào khóc nói rằng buổi đêm ả gái điếm đó đến tìm nàng đòi mạng. Cuối cùng không ngờ Lý Phương Lộ con khốn này còn báo cảnh sát, vì vậy ba gã bọn hắn bị bắt. - Con chết tiệt, ông có làm quỷ cũng không tha cho mày. Từ Vũ Hải mỗi lần nghĩ tới điều này đều không nhịn được chửi rủa. Chờ đợi hắn trước mắt chỉ có một con đường, đó là bị hàng loạt đạn bắn nát người, trở thành một cỗ thi thể lạnh lẽo. Hắn thở dài, ủ rũ co mình lại trong góc. Trong bóng đêm của trại giam, chỉ có ánh sáng của mặt trăng le lắt chiếu qua ô cửa bé tí trên góc rọi sáng một chút cho căn phòng. Từ Vũ Hải nhìn trăng, đáy lòng chợt nổi lên thê lương vô hạn. Đến tận bây giờ, hắn vẫn không nghĩ mình làm sai, cũng chẳng thèm nghĩ bản thân vì sao lúc đó lại trở nên điên cuồng như vậy. Hắn chỉ tiếc hận, tiếc hận vì sinh mạng mình sắp phải kết thúc. Đột nhiên, hai mắt Từ Vũ Hải trợn to, thân hình giật bắn đứng phắt dậy. Từ ô cửa kia, hắn chợt trông thấy một ánh mắt đang nhòm vào phòng. Đúng vậy, chính làm một ánh mắt vằn vện tơ máu, trợn trừng quan sát hắn. Ánh mắt ấy tràn ngập sự oán độc, căm hận khiến Từ Vũ Hải không khỏi rùng mình. - Tại sao, sao lại... như vậy? Từ Vũ Hải có chút không thể tin được. Phải biết rằng ô cửa kia cách mặt đất phải đến hai mét, người bình thường nếu muốn đứng ngoài nhìn vào là không thể, trừ khi bắc ghế mà thôi. Nhưng bên ngoài phòng giam này chính là trụ sở cục cảnh sát trung ương, làm sao có người có thể bắc ghế ngoài phòng giam của hắn? Nhưng không đợi hắn suy nghĩ nhiều, từ ô cửa, chợt có từng nhúm tóc đen xuất hiện. Tóc đen luồn vào trong, chảy qua tường, rơi trên mặt đất thành một đống đen xì. Tóc đen nhúc nhích nhúc nhích, như có vật gì đang ẩn thân ở bên trong đó. Đám tóc từ từ rẽ ra, lộ ra một con ngươi đỏ ngòm, nhìn chăm chăm vào hắn. - Không, người đâu, người đâu. Cứu, có quỷ, có quỷ... Từ Vũ Hải quá sợ hãi, vội vã lùi sát vào song sắt, quay ra phía ngoài liều mạng kêu. Nhưng không hiểu sao nhà giam vốn luôn có cảnh sát đi tới đi lui tuần tra, hôm nay lại trở nên yên ắng lạ thường, không hề có một bóng người. - Cứu tôi, Lương Kiện, Quách Tử Kiện, cứu mạng. Nó về rồi, nó về đòi mạng chúng ta. Cứu tôi. Từ Vũ Hải hoảng sợ, quay sang hai phòng giam bên cạnh gọi to. Nhưng đáp lại hắn, chỉ là một sự im lặng lạnh lùng. Trên mặt đất, đám tóc vẫn tiếp tục run rẩy. Từ bên trong, đầu tiên là một cánh tay thò ra. Làn da trắng bệch, phía trên đầy rẫy những vết thương và bầm tím, máu tí tách nhỏ giọt xuống sàn nhà. Tiếp theo là một cánh tay nữa, theo sau một gương mặt lộ ra giữa làn tóc đen. Hai mắt đỏ ngầu, tóc đen lõa xõa phủ trên mặt, miệng vỡ nát, lưỡi đỏ tươi thè ra vắt vẻo, nơi cổ còn thấy được một vết khâu rợn người chắp nối cái đầu và thân hình lại. Khặc, khặc! Hai tay nó chống trên mặt đất, thân hình vặn vẹo bò dần về phía Từ Vũ Hải. Kẻ này hoảng sợ thét lên chói tai, liều mạng lùi sát vào góc tường, nhưng tất cả đều không làm nên chuyện gì, nữ quỷ kia vẫn càng lúc càng tới gần. Cho đến khi gương mặt đầy thịt nát của nó dí sát vào mặt Từ Vũ Hải, nó mới dừng lại. Tiếp theo, miệng nó mở to ra, càng lúc càng to. Trong đêm đen, âm thanh thảm thiết của Từ Vũ Hải vang vọng cả nhà giam. Nhưng đáp lại hắn, chỉ có sự lạnh lùng của bóng tối đang từ từ, từ từ ập tới. *** Hôm nay là một ngày trời nắng, nhiệt độ cũng khá oi bức. Vốn đã quen với không khí mát mẻ trên đảo, Trương Hàm nhất thời có chút không thích ứng. Hắn lúc này đang mặc áo thun, quần đùi, trên mắt đeo kính râm, ngồi trong khu nghỉ ngơi uống coca. Bên canh hắn là một tên béo ục ịch mặc áo hoa, trong mồm đang gặm một chiếc đùi gà rán, ánh mắt đê tiện nhìn qua những em gái mặc quần áo mát mẻ đi qua. - Ngon, thực sự là quá ngon. Ota lau nước miếng trên miệng, không nhịn được khẽ suýt soa. - Là cái gì ngon, đùi gà hay là đùi của mấy em gái Hong Kong? Trương Hàm bĩu môi, trêu chọc tên béo. Ota hắc hắc cười, đem thịt gà nuốt xuống, vô cùng vô sỉ đáp: - Tất nhiên là cả hai đều ngon rồi, hớ hớ. Trương Hàm khinh bỉ nhìn hắn, theo sau quan sát một vòng hỏi: - Vô Hư và hai cô gái đi đâu rồi? Ota nghe vậy căm giận nói: - Tên trọc đó còn đi đâu nữa. Hắn cậy lớn lên có cái mã đẹp,nhất định là đi thực chiến rồi, đâu có như chúng ta ngồi đây nửa ngày ngắm suông. Còn bà la sát với con nhỏ tóc vàng kia, lúc nãy nghe nói là muốn đi tàu hỏa tham quan một vòng Disneyland. - Vậy chúng ta cũng phải kiếm việc gì làm nha, không thể ngồi đây ngu ngốc cả ngày được. Trương Hàm nói xong đứng dậy, phủi phủi quần bước ra ngoài. Ota thấy vậy vội vã đuổi theo hô lớn: - Từ từ đã người anh em, tôi mới ăn no xong không thích hợp vận động đâu. - Vậy anh ngồi đây mà chờ tiêu hóa, tôi đi trước. Trương Hàm mặc kệ tên béo, lấy ra một tấm bản đồ cẩn thận quan sát. Ota thấy vậy cũng ghé đầu vào. Một lúc sau, Trương Hàm thu hồi bản đồ nói: - Đi thôi. - Đi đâu? Ota hỏi. Trương Hàm cười cười, thần bí nói: - Đi làm Iron Man.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang