Hắc Ám Chi Quang

Chương 3 : Thoát Khỏi

Người đăng: Ẩn Hồng

Ngày đăng: 13:16 06-08-2018

.
"Ta không chết?" Trương Hàm khẽ nói. Trước mắt hắn vẫn đang nằm trong thùng xe khách, xung quanh là đầy rẫy xác người và máu tươi, vẫn là những cảnh vật quen thuộc khiến cho con người ta tuyệt vọng. Chỉ khác một điều là bản thân hắn đã thay đổi. Trương Hàm nhìn qua trên người, toàn thân lõa thể khiến hắn thấy được toàn bộ vết thương trên người mình đã biến mất. Hắn chống tay ngồi dậy, hơi trầm ngâm nhìn bàn tay mình. Trong vô thức, hắn dường như cảm thấy bản thân đã biến hóa rất nhiều. Dù chưa thử nghiệm qua, nhưng việc hiện tại trong cơ thể như đang tràn đầy năng lượng khiến hắn cảm thấy mình dường như đã trở nên... rất mạnh. Mạnh đến dường nào, Trương Hàm không biết, nhưng thứ cảm giác tự tin kì quái này lại tràn ngập trong lòng hắn. Mang theo ý thử, Trương Phàm khẽ nắm tay lại rồi vung nhẹ một quyền về thành xe bên cạnh. Bụp! Không có tiếng va chạm truyền đến, mà dường như giống một chiếc chùy nhọn đâm vào miếng đậu hũ, thành xe nháy mắt bị xuyên thủng. Trương Hàm hơi ngơ ngác nhìn nắm tay, trong lúc nhất thời không biết nói gì. Qua năm phút sau, hắn mới bình tĩnh lại, khẽ thở sâu, hai tay vươn ra bắt lấy một lỗ thủng bên thân xe, sau đó dùng sức xé mạnh. Roạc! Thân xe bằng kim loại giống như một tấm giấy mỏng bị Trương Hàm dùng hai tay xé nát, lộ ra một khe hở đủ cho một người đi ra. Trương Hàm khom lưng chui ra ngoài, đưa mắt quan sát xung quanh. Nơi này là một vực sâu nằm giữa hai vách núi, cách mặt đường phía trên ít nhất phải có năm mươi mét. Đáy vực giờ này ngoài chiếc xe khách chở đám người Trương Hàm ra thì không còn xác xe nào nữa. - Xem ra chiếc xe gây tai nạn kia không bị rơi xuống vực. Trương Hàm nói nhỏ. Hắn có thể đoán được tình cảnh lúc đấy, một chiếc xe ngược chiều bị mất lái đâm thẳng vào xe khách của mình, khiến xe khách đâm vỡ vòng phòng hộ rơi xuống vực. Mà chiếc xe gây tai nạn kia, xem ra vẫn nằm tại trên đường. Việc này khiến Trương Hàm khẽ thở phào. Dù hắn có oán hận tài xế chiếc xe gây tai nạn, nhưng cũng không muốn cả những hành khách vô tội trên chiếc xe đó nối gót theo thảm kịch của xe khách. Những gương mặt người chết kia, hắn đã chứng kiến quá đủ rồi. - Nếu vậy thì phải có người báo cảnh sát rồi mới đúng, tại sao giờ vẫn chưa thấy có ai tới? Sắc trời hiện tại đã tối hẳn, hơn nữa vẫn mưa mù mịt. Tuy không biết bản thân ngất đi bao lâu, lại còn trải qua không gian thần bí kia, nhưng Trương Hàm phán đoán từ lúc trải qua vụ tai nạn cũng phải ba bốn tiếng rồi. Hiện giờ mà cảnh sát và đội cứu hộ còn chưa thấy đâu, việc này không khỏi khiến hắn tức giận. Nếu như hắn không nhận lời bóng đen kia, nếu như hắn vẫn đang bị thương nằm nơi đó chờ đợi, e rằng bản thân hiện tại đã là một cái xác không hồn. Chỉ là nhìn xung quanh vách núi bao vây bốn phía, hắn không khỏi khẽ thở dài. - E rằng dù bọn họ có muốn cứu, nhưng với hoàn cảnh như vậy cũng không thể cứu ngay được đi. Mưa rơi lã chã trên mình Trương Hàm nhưng không hề khiến hắn cảm thấy lạnh, trái lại mang tới một cảm giác mát mẻ. Hắn đi tới chiếc xe, xé rách thân xe rồi đem từng thi thể một mang ra. Nhìn những gương mặt trắng bệch, nhìn từng biểu cảm kinh hoàng trước khi chết của họ, Trương Hàm không khỏi trong lòng nặng trĩu. Hắn vốn chỉ là một người bình thường, bản thân chưa từng chứng kiến sinh ly tử biệt, hiện tại phải trải qua chuyện này khiến hắn khắc sâu cảm giác được sự tàn khốc của tử vong, sự mong manh của sinh mệnh. Trương Hàm đem từng người một xắp đặt chỉnh tề trên đất, hắn lại xé rách lá cây xung quanh tạo thành từng tấm chiếu mỏng đắp lên người họ, ngăn không cho bị mưa to xối ướt. Sau đó Trương Hàm cúi gập người, thành kính hướng về những người đã khuất vái ba vái. Dù hắn không tạo thành cái chết của họ, nhưng vì tất cả đều chung một vận mệnh, bản thân lại là người duy nhất sống sót khiến Trương Hàm nghĩ hắn cần phải biểu đạt lòng biết ơn vì bản thân còn sống đối với những người này. - Nên đi thôi. Trương Hàm khẽ nói. Hắn không có ý định ở đây chờ cứu hộ tới. Chưa nói tới việc bản thân sau vụ tai nạn hoàn toàn không bị thương tổn gì sẽ khiến cảnh sát và nhân viên y tế hoài nghi, chỉ cần nghĩ đến tình trạng cơ thể khác lạ của mình lúc này đã khiến Trương Hàm lựa chọn tránh mắt mọi người. Dù sao chính bản thân hắn cũng không biết mình hiện tại là "thứ gì". Trương Hàm nhìn vách đá cao trước mặt, phía trên năm mươi mét chính là mặt đường, hắn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng còi xe qua lại. Lắc nhẹ đầu, Trương Hàm lùi lại vài bước, cả người cong xuống rồi bất chợt phát lực chạy như bay về phía vách đá. Hắn muốn nhảy từ nơi này lên mặt đường trên kia, dù không biết tại sao hắn lại nghĩ như vậy, nhưng Trương Hàm có một loại tự tin kì quái rằng... hắn sẽ làm được. Rầm! Cảnh vật chợt vụt đi trong mắt Trương Hàm, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng cả người đã đâm sầm vào vách núi. Núi đá vỡ nát, Trương Hàm đâm vào vách núi tạo ra một hố to sâu gần một mét. - Nhanh quá, tốc độ này... Trương Hàm lắc lư đầu lùi lại, hơi choáng váng. Vừa nãy bất chợt bộc phát tốc độ khiến bản thân hắn cũng không thể kịp phản ứng, chỉ thấy mọi thứ vèo một tiếng trôi qua, đến khi tỉnh lại thì cả người đã cắm vào núi đá, chính vì thế nên đã tạo ra hậu quả như vậy. Lại quan sát trên người, chỉ là hơi trầy da một chút mà thôi, lại không hề thấy có máu tươi chảy ra. Ực! Trương Hàm khẽ nuốt nước bọt, tình trạng cơ thể hiện tại khiến hắn không khỏi hơi khiếp sợ. Khẽ đứng yên điều chỉnh lại một lúc, hắn lại thử lại lần nữa. Lần này khi cất bước vọt ra, toàn bộ tâm thần của Trương Hàm đều tập trung cao độ, rốt cuộc cũng thích ứng được tốc độ như vậy. Hai mắt hắn ánh sao mãnh liệt, lấy chân dậm mạnh vào vách đá, sau một tiếng hét dài, cả người Trương Hàm như mũi tên rời cung bắn thẳng lên phía trên...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang