Hắc Ám Chi Quang

Chương 29 : Ngày Lễ

Người đăng: Ẩn Hồng

Ngày đăng: 00:23 04-09-2018

.
Máy bay bay trở về đảo đã là chiều ngày hôm sau. Mọi người đều có vẻ trầm mặc, ai nấy tự thân trở về phòng mình. Nhiệm vụ lần này tuy nói không đến mức nguy hiểm như bọn họ tưởng, nhưng việc bị gợi lên nỗi sợ hãi nhất trong nội tâm đối với ai đều không phải một việc dễ dàng gì, cần có thời gian để bình tĩnh lại. Trương Hàm ngồi xếp bằng trên giường, tự thân cảm nhận năng lượng trong cơ thể. Lần này có thể nói hắn thu hoạch thật lớn, tổng năng lượng đều nhiều hơn ba bốn thành. Nếu như lại có cơ hội hấp thu thêm vài lần nữa, nói không chừng có thể đột phá đẳng cấp hiện tại, tiến tới cái bọn họ gọi là B cấp, cũng chính là cấp độ của Vô Hư và Ảnh Sát bây giờ. Chỉ là chuyện này, cần có thời gian. Tạm thời đem chuyện tu luyện vứt ra sau đầu, Trương Hàm nằm vật ra giường, hai mắt có chút mông lung nhìn lên trần nhà. Trong khoảng thời gian vài tháng ngắn ngủi này cuộc sống của hắn thay đổi quá nhanh, cũng có quá nhiều việc xảy ra khiến cho Trương Hàm đôi khi có cảm giác không chân thực. Tai nạn xe, bị chuyển hóa thành tử vong giả, quyết định giết người, bị truy nã, rồi đến giờ lại gia nhập vào Thiên Tội. Mọi thứ đối với hắn đều quá lạ lẫm. Bỗng Trương Hàm nhìn điện thoại, chợt nhận ra hôm nay là ngày lễ quốc khánh của quê hương hắn. Có lẽ bây giờ lũ bạn bè cũ đang ở nhà nhậu nhẹt đây, cũng không biết có ai tìm đến hắn không? Lại nói thường thường vào mấy ngày nghỉ lễ, cha mẹ cũng sẽ gọi điện về hỏi thăm sức khỏe Trương Hàm, chỉ là năm nay chắc phải khiến họ thất vọng rồi. Nói đến gọi điện Trương Hàm mới nhớ ra lời hứa của mình với Vũ Linh. Hắn cầm điện thoại lên, bấm vào danh bạ, nhìn cái tên vừa xa lạ lại hơi thân thuộc trước mắt, nhất thời trở nên do dự. Thế giới của hắn hiện tại không thích hợp cho những mối quan hệ bình thường, nó quá huyết tinh và hắc ám. Nhưng nhớ đến nụ cười lanh lảnh ấy, tay Trương Hàm lại khẽ run, cuối cùng vẫn bấm vào nút gọi. "Chỉ là để báo mình đã bình an". Hắn tìm lấy một cái cớ. Chuông điện thoại vang lên, nhưng rất lâu vẫn không có người bắt máy. Trương Hàm tâm trạng không khỏi trở nên thấp thỏm. Ngay lúc hắn thất vọng chuẩn bị buông máy xuống, chợt giọng nói ấy vang lên: - Alo, ai vậy ạ. - T... tôi, Trương Hàm đây. Trương Hàm ngập ngừng một lúc, mới mở miệng. Hắn cũng không hiểu vì sao thanh âm của bản thân trở nên run như vậy. Mà đầu dây bên kia, chỉ nghe thấy Vũ Linh hét lên một tiếng mừng rỡ. - Trương Hàm, là anh sao, anh không sao chứ? - Không sao, cảm ơn cô. Lần trước, cô cũng không có việc gì chứ? Trương Hàm mỉm cười, trong đầu không tự chủ được hiện lên gương mặt của thiếu nữ với nụ cười hồn nhiên ấy. - Tôi không sao, họ đưa tôi ra tới ngã tư đường rồi để tôi tự ra về. Mấy người đó không làm khó gì anh chứ? Giờ anh đang ở đâu? Vũ Linh hỏi, giọng nói mang theo vẻ lo lắng. - Tôi đang ở nước ngoài rồi. Hôm nay là kì nghỉ lễ, cô không ra ngoài sao? - Tôi không đi, ở ngoài đông người lắm. Toàn mấy đôi ôm ôm ấp ấp nhau, khiến bà đây nhìn ghen tị..., ặc là không thích chỗ đông người. - Ha ha, ghen tị thì cứ nói là ghen tị đi, tôi cũng FA nè. - Hừ, ghen tị gì chứ. Chỉ là người yêu không có chó không nuôi, ra ngoài phí thời gian mà thôi. - Rồi, rồi. Mà giờ cô còn đóng phim chứ? - Tất nhiên, tôi hiện nay hơi bị nổi tiếng đấy, có đoàn phim ở ngoài... Hai người cứ thế nói chuyện quên cả trời đất, giống như lại về tới ngày bọn họ ngồi ăn cùng nhau ở ven hồ, thoải mái, tự nhiên, không ngượng ngượng ngùng ngùng, không che che lấp lấp. Nếu nói cảm giác của Trương Hàm với Vũ Linh là gì, hắn cũng không biết chính xác được. Nói là yêu, nhưng chưa có khắc cốt ghi tâm. Nói là bạn bè, nhưng trái tim lại luôn luôn loạn nhịp. Vũ Linh đối với hắn, chính xác nhất có lẽ là một cơn mưa rào, một cơn mưa rào mùa hạ, thanh lọc trái tim hắn, tưới mát tâm hồn hắn. Nhân sinh trên đời này, sẽ có rất nhiều người đi qua cuộc đời của ta, nhưng đến cuối cùng mấy ai có thể ở lại? Gặp nhau một khắc, nguyện cùng ta cười khóc một hồi, ấy có lẽ là đã đủ. Ta không thể ép ai đó ở lại bên mình, cũng như ta không thể biết trước ai sẽ ra đi. Tình cảm nhạt nhòa, thanh xuân không mãi, dẫu đã từng thề nguyền sống chết, nhưng lại có ai nắm tay được cả đời. Giữ cho tim mình rộng mở, giữ cho nụ cười thời khắc ấy thật hồn nhiên, giữ cho đôi mắt ấy to tròn long lanh vào lúc gặp, có lẽ đã là đáng quý nhất. Không nguyện bên nhau đời đời kiếp kiếp, chỉ mong thoáng qua giữ lại nụ cười. Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu qua khe cửa sổ khiến mí mắt Trương Hàm run run, từ từ tỉnh lại. Hắn cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, nhưng khóe môi không tự chủ được lại khẽ mỉm cười. Trương Hàm cầm lên điện thoai, ở đó có một tin nhắn do Vũ Hinh gửi tới: "Tên đầu heo này, đang nói chuyện mà sao im bặt vậy? Anh ngủ quên rồi hả? Sống ở nước ngoài rất khác, phải nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Nếu có thể, thì nhớ... nhớ về thăm tôi, nghe không?" - Nhất định. Trương Hàm gật nhẹ đầu, mở cửa đi xuống dưới lầu. Phòng bếp vắng tanh không có một ai, trải qua một đêm nhiệm vụ, mọi người ai nấy cũng đều mệt mỏi. Trương Hàm đành tự vào bếp làm cho mình một phần bánh mỳ chiên trứng, đặt lên bàn, theo sau tiện tay mở ti vi ra xem. Ti vi vừa bật lên, nhất thời có một tin tức khiến cho Trương Hàm chú ý: "Tối ngày hôm qua, ở đặc khu Hong Kong, Trung Hoa phát sinh một vụ giết người đặc biệt nghiêm trọng. Ba người đàn ông đã bắt cóc một cô gái mại dâm tên là Phương Minh Yên, 23 tuổi. Nạn nhân đã bị tra tấn trong một thời gian dài và cuối cùng bị sát hại, riêng phần đầu được giấu trong con thú nhồi bông Hello Kitty, còn các mảnh khác trong cơ thể bị đem vứt ở nhiều nơi. Hiện tại vụ án đang được điều tra làm rõ". - Súc sinh. Trương Hàm thấp giọng mắng một tiếng. Đầu năm nay càng lúc càng xuất hiện nhiều vụ giết người hết sức dã man, mà nạn nhân đa phần đều là những người phụ nữ chân yếu tay mềm. Điều này khiến hắn sâu sắc nhận thức được, con người đôi khi còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang