Hắc Ám Chi Quang

Chương 27 : Sợ Hãi

Người đăng: Ẩn Hồng

Ngày đăng: 13:18 01-09-2018

.
Đây là một căn phòng nhỏ. Trong phòng, chỉ có duy nhật một ngọn đèn trần tỏa sáng, chụp đèn lắc lư, quang mang vàng lợt, không khiến cho căn phòng sáng sủa bao nhiêu, ngược lại càng nhiều thêm một loại không khí âm trầm, áp lực. Ở một góc phòng, một bé gái tóc bạc hai tay ôm chặt đầu gối, co mình lại. Nó vẻ mặt sợ hãi, thân hình run lên, hai mắt đẫm lệ nhìn qua phía trước. Trước mặt nó, một người đàn ông trung niên cả người sặc mùi rượu, trên tay cầm một con dao phay, đang hướng phía dưới điên cuồng chặt xuống. Mà dưới thân hắn, một thi thể phụ nữ đã bị chém đến nát bét, đầu lăn ra, hai con mắt vằn vện tơ máu, trợn trừng ngó chăm chăm bé gái. Người đàn ông này, là phụ thân nó. Mà cỗ thi thể kia, chính là mẹ nó. Thời gian không biết qua đi bao lâu, trong phòng vẫn liên tục vang lên âm thanh của dao sắt khảm vào thịt, chậm rãi, chậm rãi, tựa hồ vĩnh viễn không có điểm dừng... Một nơi khác, một tên béo vẻ mặt dại ra, quỳ gối trên sàn nhà, hai tay ôm lấy thi thể vợ và con gái. Hắn cứ như vậy ôm lấy họ, bất động, mặc cho ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, rọi lên mặt hắn, rồi lại từ từ biến mất. Một ngày rồi một ngày, mặt trời mọc rồi lại lặn, Ota vẫn duy trì tư thế như vậy, mặc cho thi thể vợ và con trong ngực hắn đã từ từ phân hủy, mặc cho trên người họ đã chảy ra thi thủy thối nát, bốc mùi ghê tởm. Hắn vẫn ngồi yên như thế, dường như cho đến vĩnh hằng... Đó là một hôm trời mưa rất lớn, mịt mù, trời đất tối sầm. Một thiếu niên tăng lữ hai gối quỳ trên đất, nước mắt tuôn ra như suối, đau đớn ngửa mặt lên trời gào thét. Đối diện hắn không xa là một nữ nhân tóc dài đến chân, toàn thân phủ lên một bộ váy dài màu đỏ. Nữ nhân gương mặt vô cùng xinh đẹp, đang mỉm cười nhìn thiếu niên, bộ dạng vô cùng hiền dịu, nhã nhặn. Chỉ là trong tay nàng, bất ngờ đang cầm một cái đầu người. Đây là đầu của một nhà sư già, râu tóc bạc trắng, lúc này hắn hai mắt chảy ra máu tươi, chết không nhắm mắt. Mà dưới chân nữ nhân, chính là một cỗ thi thể không đầu của hắn. ' Bỗng nhiên trên bầu trời trợt vang lên một tiếng sấm, mơ hồ trong đó còn có một chữ Vạn cực lớn lóe ra. Thiếu niên tăng lữ lúc này chợt ngừng gào thét, hắn nhìn chữ Vạn trên bầu trời, lại nhìn nữ nhân trước mặt, trong mắt chợt lóe lên vẻ thanh minh. Thiếu niên chắp tay trước ngực niệm một câu phật hiệu, nói khẽ: - Mộng vô căn, nên tỉnh, nên tỉnh. Ầm!!! Xác người, đâu đâu cũng là xác người nằm la liệt, nhiều lắm, già trẻ lớn bé, người chết lên tới hàng nghìn vạn người. Máu chảy thành sông, ngấm vào mặt đất đỏ sậm, dưới cái nắng của mặt trời bốc lên từng trận sương đỏ ngập tràn bốn phía. Giữa trung tâm của biển máu ấy, một đội kỵ binh đang xếp hàng nghiêm trang đứng thẳng. Bọn họ thân hình đều vô cùng cao lớn, trên mặt đeo mặt nạ bạc, thân khoác hoàng kim giáp, lưng đeo cự kiếm màu vàng, chiến mã dưới thân cũng đều được phủ giáp dày cộp, nhìn qua vô cùng uy mãnh. Mà đứng giữa những kị sĩ đó là hai người, một nam nhân và một cô bé gái tóc vàng nhìn qua mới ba bốn tuổi. Nam nhân nhìn qua hơn hai mươi tuổi, mái tóc màu hoàng kim hơi xoăn, xõa tung dài đến sau lưng. Đôi mắt hắn đồng tử là màu xanh lam, nhìn qua giống như hai viên bảo thạch sặc sỡ lóa mắt. Hắn mặc trên người một bộ trường bào màu trắng, phía trên có thêu chỉ vàng. Từ thân nam nhân, người khác có thể cảm nhận được một loại thần thánh mà cao quý, uy nghiêm mà nhã nhặn, hắn giống như thần, lại giống như đại diện của Chủ hành tẩu ở nhân gian. Mà đứa bé gái bên cạnh hắn, nhìn qua cũng xinh đẹp cực kì. Hai mắt vàng kim to tròn, gương mặt nhỏ nhắn trắng bóc, giống như một tiểu thiên sứ đáng yêu. Chỉ là lúc này trong đôi mắt ấy tràn ngập vẻ ngơ ngác, nó nhìn nam nhân bên cạnh, lắp bắp hỏi: - Giáo phụ, việc này... là đúng sao? Nam nhân khẽ mỉm cười, rất nhẹ, giống như gió xuân thổi qua làm tâm hồn con người thư thái lại. Hắn xoa nhẹ đầu bé gái, điềm nhiên nói: - Dị đoan, đều đáng chết. - Nhưng... chết nhiều người như vậy? Chúng ta làm đúng sao? Bé gái nắm chặt tay nam nhân, thân hình hơi run lên nhưng vẫn cố chấp hỏi lại. Người chết, nhiều quá. Chủ sao lại có ý muốn giết chết nhiều người như vậy? Nam nhân buông bàn tay bé gái ra, hắn đi về phía trước một bước, hai tay dang rộng, hai mắt sáng ngời nhìn địa ngục trước mắt, hung hăng hít sâu một hơi sương máu vẻ mặt say mê nói: - Chúng ta làm đúng, làm rất đúng. Anna thân ái, chẳng lẽ con không nhận thấy được mùi máu của dị đoan, thật khiến người ta hưng phấn đến thế nào ư? Nam nhân tiện tay một trảo, một cái đầu người bị hắn nắm trong tay. Đây là đầu của một cô bé gái cỡ năm sáu tuổi, mắt mũi đều đổ máu, lưỡi lè ra, tử trạng vô cùng kinh khủng. Hắn nắm đầu cô bé đi lại gần bé gái tóc vàng, cầm lấy đầu người dí sát vào mặt Anna. Trong tích tắc, đôi mắt của Anna và cô bé đã chết đối diện với nhau. Anna dường như còn có thể trông thấy nỗi sợ hãi, oán hận, tuyệt vọng trong đôi mắt đó. Nàng thét lên một tiếng sợ hãi lùi lại đằng sau. Nam nhân lúc này mới mỉm cười, rất bình tĩnh nói: - Sợ hãi đi, Anna bé bỏng. Chỉ có sợ hãi mới khiến con thành tâm đi theo Chủ, mới khiến đức tin của con không lay chuyển, sẽ không bao giờ bị dị đoan mê hoặc. Nếu không, có lẽ có một ngày đầu của con cũng sẽ được ta cầm lấy đưa cho người khác xem như vậy. Anna toàn thân run rẩy, nước mắt không ngăn được trào ra. Nụ cười của nam nhân trước mặt này còn khiến nàng sợ hãi hơn nhiều lần với việc đối diện với núi thây biển máu... Tối quá, tối hơn cả đêm đen vô tận. Trong bóng tối, Trương Hàm không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì, dường như cả thế gian này đều đang ngăn cách với hắn. Một cỗ áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng tiến tới, đè ép hắn, khiến hắn không thở nổi, khiến hô hấp của hắn ngày càng nặng nề. Trương Hàm vung quyền đánh mạnh về phía trước mặt, nhưng đổi lại chỉ là nơi nắm tay truyền đến tiếng nứt xương, đau đớn khiến hắn không nhịn được rên rỉ. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy trước ngực hơi ngứa, theo sau là cổ, rồi đến mặt. Trong đêm đen, giống như có hàng ngàn hàng vạn sợi tóc đang phủ lên mình hắn, nhẹ nhàng mơn trớn da thịt hắn. Một cỗ khí lạnh phả vào mặt Trương Hàm, khiến lông tóc hắn không khỏi dựng ngược, cảm giác sợ hãi bất chợt nảy sinh trong lòng. Cùng lúc này, một âm thanh từ ngay trước mặt hắn truyền tới, rất gần, giống như người nói đang ghé đầu vào tai hắn mà thì thầm vậy. - Xuống cùng với... ta đi. - Không. Trương Hàm sợ hãi thét to, nhưng nhưng sợi tóc đen kia vẫn quấn chặt lấy hắn, càng lúc càng nhiều, càng ngày càng siết mạnh lại, như muốn đem hắn bóp nát, đem hắn hoàn toàn dung nhập vào với chúng. Hô hấp của Trương Hàm càng lúc càng khó khăn, mặt hắn tím ngắt, hai mắt dần nổi lên tơ máu vằn vện. Mà dưới làn tóc kia, một đôi bàn tay lạnh buốt đang lần mò lên thân hắn, vuốt nhẹ qua má, rồi cuối cùng nắm chặt lấy miệng Trương Hàm, banh ra. - Xuống cùng với ta đi!!! Tiếng nói kia lại một lần nữa vang lên, nhưng không còn là thì thầm, mà là tiếng thét gào đầy oán hận... *** Cảm tạ bạn tntkxx đã thưởng phiếu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang