Hắc Ám Chi Quang

Chương 25 : Gương Mặt

Người đăng: Ẩn Hồng

Ngày đăng: 00:44 31-08-2018

.
Một chưởng đánh xuống, lấy Vô Hư làm trung tâm một vòng sóng gợn màu vàng lan bao phủ gần như toàn diện tích ngôi làng. Không gian hơi rung lên, trong khoảnh khắc một cỗ khí tức âm trầm cực kỳ đột ngột xuất hiện, nhưng lại nhanh chóng biến mất, không gian cũng trở lại bình thường. Vô Hư sắc mặt có chút khó coi, trầm giọng nói: - Toàn bộ ngôi làng này đều bị bao phủ trong một cỗ ảo thuật, nhưng đối phương thủ đoạn rất cao siêu, bần tăng tuy có thể nhận ra nhưng không thể phá hư được. Ít nhất phải đợi đến đêm khuya, âm khí lên cao, ảo trận càng rõ ràng hơn một chút lúc đấy mới có thể thử lại lần nữa. Ảnh Sát vỗ nhẹ vai hắn, bình tĩnh nói: - Không nên gấp gáp, tuy không phá hư được ảo thuật của đối phương nhưng ít ra chứng minh hiện tại là không có nguy hiểm. Chúng ta có thể lợi dụng khoảng thời gian này lục soát lại toàn bộ ngôi làng một lần nữa, đợi đến đêm khuya bắt đầu toàn lực ra tay. Mọi người nghe vậy gật đầu, trước mắt cũng không còn cách nào tốt hơn. - Hiện tại chia ra ba tổ, Ota và Trương Hàm một tổ, Vô Hư một tổ, Anna đi với tôi, chia ra tìm kiếm. Sau nửa giờ nữa chúng ta gặp mặt tại đây, nhớ kĩ nếu có gì bất thường phải nhanh chóng báo hiệu, không nên tự tiện ra tay. Ảnh Sát vuốt nhẹ tóc, phân phó một tiếng. Theo sau nàng dẫn đầu đi thẳng về một hướng, bắt đầu từng nhà lục soát. Anna nhìn mọi người khẽ cười, vẫy vẫy tay nhanh chóng đuổi theo Ảnh Sát. Còn lại ba người nhìn nhau, Vô Hư nói một tiếng: "Bần tăng hướng Nam" cũng rời khỏi, vì vậy Ota và Trương Hàm đành dọc theo phương hướng ngược lại bắt đầu. Trương Hàm đi tới trước thềm một ngôi nhà xây bằng gỗ, trên mái còn lợp rơm rạ, nhìn qua vô cùng xưa cũ. Hắn lắc đầu, tiện tay mở cửa tiến vào. Bên trong bày biện thập phần đơn giản, giường, bàn ghế, tủ quần áo, ngoài ra không có gì đặc biệt. Trương Hàm lật mở một vài ngăn tủ, phía trong ngoài y phục và một vài vật dụng linh tinh ra thì không còn gì khác. Hắn thở dài, đóng lại tủ quay người bước ra ngoài. Cứ như vậy trong vòng hai mươi phút hắn lục soát hơn mười ngôi nhà, nhưng đều ngoại lệ không tìm được gì. Nhà dân ở đây xây dựng rất đơn sơ, liếc mắt một cái là có thể thấy hết, những tưởng nếu có manh mối gì lưu lại thì cảnh sát đã sớm phát hiện. Trương Hàm vừa đi vừa nghĩ thâm, bất tri bất giác đi tới một mặt giếng. Giếng này xây bằng đá, bộ dáng xưa cũ, nhìn qua chắc là chuyên dùng để múc nước sinh hoạt trong làng. Trương Hàm đi lại gần, cúi đầu nhìn xuống giếng. Giếng khá sâu, nhưng nhờ thị lực mà hắn vẫn có thể trông rõ ràng, đây là một chiếc giếng cạn, có lẽ mạch nước ngầm không còn, cũng có lẽ là nguyên nhân khác, nhưng chiếc giếng này chắc chắn đã rất lâu không được sử dụng. Trương Hàm nhìn nhìn một lúc, không có gì khác lạ, hắn ngẩng đầu lên định xoay người đi khỏi. Nhưng ngay lúc này, bất chợt một giọng nói truyền vào tai hắn, giọng nói đứt quãng, rít lên, giống như có người đang cắn chặt răng mà nói vậy. Hơn nữa càng làm hắn tóc gáy dựng ngược là phương hướng giọng nói truyền tới, không ngờ chính là dưới giếng cạn: - Máu... không còn, nước mắt... cũng khô. Ngươi, có hận không? - Ai? Trương Hàm quay ngoắt đầu lại, nhìn xuống dưới giếng. Lần này, hắn rốt cuộc nhìn thấy. Dưới giếng sâu, không biết từ bao giờ đã bị hàng loạt tóc đen phủ kín. Giữa mớ tóc đen đó, một gương mặt người nổi lên. Đây là gương mặt của một cô gái, làn da trắng bệch, hai mắt trắng dã, khóe mắt có hai vệt máu khô kéo dài trên má, từ miệng của nó cũng có vô số tóc đen tuôn ra, giống như hàng trăm hàng ngàn con rắn ngọ nguậy liên tục, nhìn qua cực kỳ khủng bố. - Có... Trương Hàm vốn định la lên gọi người, nhưng bất chợt vật dưới giếng nói tiếp một câu, làm hắn sững sờ tại chỗ. - Ta đã... chết, ngươi... cũng chết. Đồng loại, ta muốn... giết, giết, giết... sạch đám dơ bẩn trên đời này. Ngươi... có muốn giết không? - Nói linh tinh gì vậy? Trương Hàm quát lên, nhưng theo tiếng nói của nó truyền tới, trong lòng hắn không ngờ lại nổi lên dục vọng muốn chém giết cực kỳ mãnh liệt. Hai mắt hắn dần dần đỏ lên, hô hấp trở nên nặng nề, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra từng tràng cảnh núi thây biển máu. - Cút... cút cho ta. Ta không phải đồng loại của ngươi. Trương Hàm cắn chặt môi đến ứa máu, hai mắt lóe lên một tia thanh minh, gầm lên với sinh vật dưới giếng. Mà theo tiếng hét của hắn, gương mặt kia dần dần lặn xuống dưới đám tóc đen, theo sau tất cả tóc cũng đều chui sâu vào các kẽ nứt dưới giếng, hoàn toàn biến mất. Trương Hàm một tay vịn thành giếng, thở hổn hển, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Hắn tâm tình trở nên vô cùng trầm trọng, tuy không biết bóng đen từng giúp hắn trở thành như này là thứ gì, nhưng những tác hại của việc là Tử Vong giả càng ngày càng hiện rõ ra trước mắt Trương Hàm. Lúc này một bàn tay chạm nhẹ lên vai hắn, Trương Hàm quay ngoắt lại, cánh tay đã vung lên chuẩn bị tung ra một quyền. - Bình tĩnh, tôi đây. Ota vội vã nhảy lùi về sau mấy bước, hắn nhìn bộ dạng của Trương Hàm, không khỏi ngưng trọng nói: - Xảy ra chuyện gì? Cậu chạm mặt nó rồi sao? - Xin lỗi. Trương Hàm thu quyền, hơi áy náy nói. Theo sau hắn lần nữa nhìn về đáy giếng. Tất cả đã biến mất, nơi này lại một lần nữa trở thành giếng cạn, dường như gương mặt vừa xuất hiện kia chỉ là một hồi ảo giác. - Nó vừa ở dưới giếng, hơn nữa âm thanh của nó có chút đặc biệt, có thể ảnh hưởng tinh thần người khác. Trương Hàm giải thích cho Ota, nhưng hắn vẫn giữ lại nội dung lời gương mặt kia đã nói. Trực giác nói cho Trương Hàm biết việc này nên chỉ bản thân biết là tốt nhất, trong đầu hắn nãy giờ hai chữ "đồng loại" kia vẫn luôn văng vẳng. - Đến giờ rồi, chúng ta quay lại trung tâm hội tụ với mọi người rồi thảo luận chuyện này sau. Cũng không biết bọn người kia thu hoạch được gì không có. Ota vỗ nhẹ lưng Trương Hàm an ủi một câu. Dù sao theo như hắn thấy Trương Hàm có lẽ là lần đầu tiên gặp phải ma quỷ nên bị dọa sợ. Điều này cũng không đáng trách, tuy nói bọn họ đều có năng lực phi thường, nhưng bản chất thì họ vẫn chỉ là nhân loại, đối với những sự vật chưa biết, nhân loại luôn có một loại bản năng sợ hãi. Mười phút sau hai người Trương Hàm đã hội tụ với những người còn lại, theo sau Trương Hàm một lần nữa lặp lại lời vừa rồi, đem việc gặp phải gương mặt nói cho ba người Ảnh Sát. Tất cả nghe xong đều sắc mặt nặng nề, theo sau dưới đề nghị của Ảnh Sát cả đội lại lần nữa về tới chỗ giếng cạn. Ở đây Vô Hư và Anna thi nhau dùng năng lực điều tra một hồi, nhưng ngoại trừ phát hiện quỷ khí còn sót lại ra đều chẳng thu hoạch được gì. Cuối cùng Ảnh Sát đành phải hạ lệnh tạm thời nghỉ ngơi, chờ đợi buổi tới. Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời dần dần lặn xuống, bóng dáng núi Phú Sĩ như một quái vật khổng lồ, hoàn toàn đem ngôi làng nuốt chửng vào màn đêm tăm tối. Đêm nay, trăng lại bị mây đen che phủ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang