Hắc Ám Chi Quang
Chương 24 : Thi triển thủ đoạn
Người đăng: Ẩn Hồng
Ngày đăng: 23:57 28-08-2018
.
Làng Waku diện tích không lớn, toàn bộ làng cũng chỉ có gần hai mươi hộ gia đình, sinh sống một trăm tám mươi chín con người. Xe đi đến cửa làng thì dừng lại, năm người cầm lên hành lý, chậm rãi bước xuống.
Trương Hàm đạp lên mặt đất, một chiếc lá khô từ xa bay tới, rơi rụng xuống dưới chân hắn. Trương Hàm đưa tay định nhặt chiếc lá lên, nhưng vừa đụng vào lá khô đã hoàn toàn tan rã, hóa thành tro bụi. Hắn lắc đầu, đưa mắt cẩn thận đánh giá hoàn cảnh nơi này.
Ngôi làng này kiến trúc được xây dựng đa phần bằng gỗ, không thì dùng bùn đất, mái lợp rơm rạ, nhìn qua toát lên một vẻ vô cùng xưa cũ. Trương Hàm thật không ngờ ở thế kỷ hai mươi mốt như hiện tại, trên một đất nước hiện đại như Nhật Bản lại có một nơi thế này. Hiện giờ toàn ngôi làng một mảnh quạnh quẽ, không hề trông thấy một bóng người nào tồn tại, mà những vật nuôi nơi này cũng đã được cảnh sát chuyển dời qua chỗ khác, thành ra khiến cho làng Waku lúc này không khác gì một mảnh đất chết.
- Trước tiên vào trong đã.
Ảnh Sát nói, mọi người gật đầu đồng ý, theo sau Ota đi trước dẫn đường tiến vào trong làng. Trương Hàm đi ở mặt sau cùng, hắn nhìn từng ngôi nhà cửa đóng im ỉm, không biết vì sao có cảm giác như đang có rất nhiều đôi mắt ở trong bóng tối nhìn trộm bản thân, tóc gáy không khỏi dựng ngược.
Loại cảm giác này càng lúc càng trở nên rõ rệt, khiến cho Trương Hàm tâm tình không khỏi trở nên bực bội. Hắn bước nhanh lên trước, tay đặt lên cửa ngôi nhà gần nhất, đẩy mạnh ra. Nhưng trái với dự đoán của hắn, trong phòng này không có một bóng người, hoàn toàn trống vắng.
Cử động của Trương Hàm gây nên sự chú ý của người gần hắn nhất là Vô Hư. Vô Hư quay đầu lại, tay trái đặt lên vai Trương Hàm, giọng điệu rất ôn hòa:
- Bình tĩnh, khống chế cảm xúc. Ngôi làng này quỷ khí vô cùng dày đặc, rất dễ làm người khác sinh ra tâm trạng tiêu cực.
Lời nói của Vô Hư rất chậm, nhưng từng chữ lại như chuông vang truyền thẳng vào tai Trương Hàm khiến hắn trong giây lát cả người run lên, ánh mắt trở nên thanh triệt rất nhiều. Nghĩ lại trạng thái bản thân vừa nãy, Trương Hàm không khỏi mồ hôi lạnh toát ra. Ngôi làng này thực sự quá tà dị, dù đến giờ bọn họ còn chưa nhìn thấy bóng một quỷ ảnh nào, nhưng không ngờ ngôi làng đã có thể vô thanh vô tức ảnh hưởng đến tâm trí của hắn. Điều này khiến Trương Hàm không khỏi đem lòng cảnh giác đề đến mức cao nhất.
Năm người đi đến mảnh đất rộng trung tâm làng. Lúc này Ảnh Sát nhìn về phía Vô Hư và Anna, trầm giọng nói:
- Động thủ đi. Ota và Trương Hàm, chúng ta hộ pháp cho bọn họ.
Anna và Vô Hư đưa mắt nhìn nhau, thiếu nữ từ trong ngực lấy ra một cuốn kinh thánh bề ngoài rất cũ, bìa sách làm bằng da đã rách nát hơn phân nửa, chất giấy cũng trở nên ố vàng. Anna lật mở kinh thánh ra, tay để trước ngực, gương mặt cungx trở nên vô cùng trang nghiêm, theo sau bắt đầu niệm tụng một đoạn kinh văn:
"Nguyện cho mắt con được chiếu sáng bằng Lời Ngài.
Nguyện cho mắt con được ban phước để thấy.
Nguyện cho tất cả sự che khuất về tâm linh và các vảy cá phải đượclấy
ra khỏi mắt con.
Nguyện cho con được cùng tất cả các thánh đồ thấu hiểu bề rộng, bề dài, bề cao, bề sâu của tình yêu thương của Ngài.
Nguyện xin Đức Giê-hô-va dạy dỗ tôi trong thì đen tối, và nguyện xin
cho tôi được tỉnh thức với lời khải thị.".
Nàng vừa dứt lời, hai mắt đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng kim chói mắt. Anna một tay nâng kinh thánh, tay còn lại vẽ vào không trung trước mặt một hình chữ thập tràn ngập quang mang, miệng cao giọng ngâm nga:
- Lấy mắt của Chủ là mắt của ta, xua tan đi, vĩnh hằng hắc ám.
Chữ thập bằng ánh sáng đột nhiên vỡ vụn, theo sau hóa thành điểm điểm tinh quang bay khắp cả làng, một lúc sau mới dần dần tan biến. Anna khép kinh thánh lại, thần sắc có chút mệt mỏi. Trông thấy Ảnh Sát đưa mắt nhìn sang, thiếu nữ khẽ lắc đầu thất vọng nói:
- Không tìm thấy một chút dấu vết gì của thế lực tà ác cả, chỉ là trong không khí vẫn có thể cảm nhận được quỷ khí nặng nề. Chuyện này thật là khó hiểu.
- Để cho bần tăng tới đi. Nếu như trong không gian có quỷ khí, vật nhất định là có vật âm tà xung quanh đây. Chúng ta có thể nhận thấy nhưng không nhìn thấy, nhất định là do bọn chúng giở trò.
Lúc này Vô Hư bước ra một bước, bình tĩnh nói. Hắn từ trên cổ tháo xuống một vòng tràng hạt, mỗi một hạt đều to bằng nắm tay trẻ con, toàn thân đên nhánh. Vô Hư khẽ niệm một tiếng phật hiếu, nửa người bên phải thoát ra khỏi áo cà sa, theo sau đem tràng hạt quấn lên cánh tay, mở miệng ngâm lên một đoạn kinh văn bằng tiếng Phạn.
Trương Hàm lúc này kinh ngạc phát hiện nửa người bên phải của Vô Hư không ngờ toàn bộ đều xăm lên một hính thú, nhìn qua vô cùng dữ tợn. Con thú này đầu Lân, thân gấu, toàn thân được bao bọc bởi lớp vẩy như rồng, trên đầu có một sừng, lưng có cánh, mồm máu há rộng, điệu bộ vô cùng hung tàn.
- Đây là... Tỳ Hưu? Không quá giống đi, trên đầu chỉ có một sừng?
Trương Hàm thấp giọng lẩm bẩm. Ota ở bên cạnh hắn nghe vậy nói:
- Tỳ Hưu có hai loại. Loại mà trên đầu hai sừng, bụng to mông lớn mà các nhà thường bày tượng là Thiên Lộc, dùng để tụ tài bảo của. Mà loại một sừng gọi là Ích Tà, chuyên ăn sinh khí yêu ma, chính là hung thú tuyệt hảo để trừ tà. Chỉ là người bình thường đều chỉ biết Thiên Lộc mà không biết Ích Tà, lâu dần đều đinh ninh cho rằng Tỳ Hưu hình dáng đều như vậy.
- Ra là vậy.
Trương Hàm gật nhẹ đầu, Tỳ Hưu chia hai loại, điểm này trước đây đúng là hắn chưa từng nghe nói quá. Mà lúc này giữa sân Vô Hư kết thúc ngâm xướng, giữa lòng bàn tay hắn không biết từ lúc nào đã hiện ra một chữ Phật kim quang rực sáng. Hắn khẽ hít sâu một hơi, theo sau một chưởng đánh xuống mặt đất, miệng quát lớn:
- Trấn!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện