Hắc Ám Chi Quang

Chương 23 : Tới Nhật Bản

Người đăng: Ẩn Hồng

Ngày đăng: 23:34 27-08-2018

.
Làng Waku, phía nam núi Phú Sĩ, Nhật Bản. Đêm đến, cả ngôi làng không một tiếng động, chỉ cò vài cơn gió nhẹ thổi qua, đánh lên những phiến cửa sổ chưa cài nghe lạch cạch, lạch cạch. Mây đen dày nặng, ánh trăng khó khăn lắm mới có thể xuyên qua mây chiếu xuống, rọi lên từng căn nhà vắng bóng người, có một chút lạnh lẽo mà cô độc. Lúc này, một âm thanh rất nhỏ vang lên, giống như có người đang thì thầm, lại như than thở. - Trăng... trăng. Từ trong những căn nhà, hàng loạt bóng người lặng lẽ mở cửa bước ra. Sắc mặt họ trắng bệch, hai mắt đen ngòm, trọng miệng không ngừng lẩm bẩm: - Trăng... trăng. Bọn họ xếp thành từng hàng, nối đuôi nhau đi vòng quanh làng, trong miệng vẫn nói không ngừng. Cũng không biết là bao lâu sau, ánh trăng dần dần mờ đi, những bóng người này lại lục tục trở về nhà của họ, theo sau cửa một lần nữa đóng lại. Không gian lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vi vu thổi qua, dường như tất cả cảnh tượng ban nãy chỉ là một hồi ảo giác. Sáng hôm sau, phi trường thủ đô Tokyo, năm người Thiên Ma chiến đội đã đặt chân lên Nhật Bản. Hiện tại mới vào hè, thời tiết vẫn còn khá mát mẻ, năm người đều mặc quần áo thoải mái, nhìn qua không khác gì với những khách du lịch. - Ota, nơi này anh quen thuộc nhất, tìm một chỗ nghỉ ngơi đi. Ảnh Sát cầm lên balo, phân phó một tiếng. - Yes sir, đợi tôi một chút. Ota gật đầu, theo sau thân hình béo núc ních nhanh chóng biến mất. Năm người đứng yên tại chỗ chờ đợi. Lại nói đây là lần đầu tiên Trương Hàm đến Nhật Bản, cho nên rất hiếu kỳ quan sát xung quanh. Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt hắn là hiện đại. Thực sự vô cùng hiện đại, tất cả mọi thứ từ máy bán nước, trạm xe bus, cửa ra vào đều hoàn toàn được tự động hóa, hơn thế nữa có thể thấy được những robot giúp việc xuất hiện ở khắp nơi hỗ trợ du khách. - Không biết quê hương mình bao giờ mới được như vậy. Trương Hàm nhẹ giọng cảm thán, mà lúc này một chiếc xe màu đen chợt phanh lại trước mặt hắn, từ cửa sổ tên béo ló đầu ra, vẫy vẫy tay. - Đi thôi. Ảnh Sát mặt không biểu tình phân phó một tiếng, mọi người lục tục cầm lên hành lý tiến vào xe. Ota cầm lái, dọc đường đi miệng không ngừng ba hoa kể chuyện về Tokyo, nào là nơi nào ăn ngon, nơi nào chơi vui, chỗ nào lại có dịch vụ chăm sóc đặc biệt. Hắn nói chuyện rất hăng say, nước miếng tứ tung, hoàn toàn không thua gì hướng dẫn viên chuyên nghiệp. Chỉ là Trương Hàm ngồi ghế phụ cạnh bên lại phát hiện trong mắt hắn không ngờ lại có một tia bi thương nhàn nhạt. Năm người tiến vào một khách sạn năm sao đỉnh cấp, mọi người thuê một phòng hạng vip, bên trong ngoài hai giường ngủ còn có cả phòng khách và bồn tắm hơi tự động. Theo như lời Ảnh Sát nói thì mỗi lần làm nhiệm vụ tốt nhất không nên tách ra, vì bọn họ sẽ không biết được nguy hiểm từ đâu ập tới. Năm người sau chuyến bay dài cũng đã hơi mệt, vì vậy tất cả đều trở về phòng ngủ. Vì phòng chỉ có hai giường ngủ, mà Ảnh Sát và Anna đã chiếm một giường, cho nên ba gã đàn ông đối với việc phân phối chiếc giường còn lại có chút khó giải quyết. Ngay lúc Trương Hàm định đứng ra tình nguyện ngủ trên ghế sofa thì Vô Hư đã trước một bước chủ động. Theo như lời hắn nói thì là: - Người xuất gia phải chịu khó chịu khổ mới có thể thành chính quả. Chút việc vặt này tính là cái gì. Trương Hàm nghe vậy rất bội phục, thầm nghĩ không hổ là cao tăng đắc đạo, khí chất tuyệt không phải phàm nhân có thể so sánh. Chỉ là lúc hắn chuẩn bị trở về phòng, chợt Vô Hư kéo hắn lại, thần tình rất nghiêm túc nhỏ gióng nói một câu: - Tên béo kia chân có mùi, hơn nữa hắn ngủ còn có tật ngáy, đạo hữu, cố gắng lên a. - ... Trương Hàm nhất thời suýt nữa không nhịn được chửi ầm lên, theo sau vẻ mặt đau khổ bước về phòng. Năm người ngủ đến tận chiều tối mới tỉnh dậy, vẫn là Ota ra ngoài gọi thức ăn mang lên. Ăn uống xong, Ảnh Sát tập trung mọi người lại, bắt đầu bàn bạc về nhiệm vụ lần này: - Làng Waku cách nơi này khoảng 160 km. Hôm nay nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, sáng mai chúng ta xuất phát từ sớm, tranh thủ đến trưa đến được nơi đó. Hiện tại không biết ngôi làng này rốt cuộc cất giấu thứ gì nên có thể do thám vào ban ngày là an toàn nhất. - Chỉ cần tìm ra chút dấu vết để lại, chúng ta sẽ biết được rốt cuộc là do oán linh hay do yêu quái gây ra, như vậy về sau sẽ dễ dàng hơn nhiều. Vô Hư đáp một tiếng, theo sau từ trong ngực móc ra một sấp bùa màu vàng, mặt bùa không biết dùng chu sa hay loại chất lỏng nào vẽ lên những hình thù cổ quái màu đỏ tươi, Trương Hàm ngồi ngay bên cạnh mơ hồ cảm giác được một thứ khí tức khiến bản thân khó chịu từ những lá bùa này tỏa ra. - Đây là Trấn Ma Phù. Hiện tại mỗi người ba tấm, cầm lấy đi, nó sẽ giúp ngăn trở một lần công kích của Ám sinh vật. Ảnh Sát chủ động cầm lên sáu tấm, phân cho Anna một nữa. Tên béo cũng rất nhanh nhẹn cầm phần của mình nhét vào trong ngực, miệng còn cười tiện hề hề. Chỉ có Trương Hàm là hơi do dự, nhưng hắn vẫn quyết định cầm lấy. Lá bùa vừa vào tay, Trương Hàm chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác bỏng rát từ tay truyền đến khiến hắn suýt chút kinh hô, nhưng rất nhanh từ thể nội hắn một luồng khí tức âm hàn tỏa ra, khiến cảm giác này nhanh chóng biến mất, Trương Hàm vội vã cầm ba lá bùa nhét vào trong túi. Ảnh Sát và Vô Hư dường như đều nhìn ra sự khác thường của Trương Hàm, hai người đưa mắt nhìn nhau nhưng không nói thêm gì, theo sau mọi người lục tục trở về phòng ngủ. Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau năm người bắt tàu cao tốc Shinkanshen để di chuyển về làng Waku. Loại tàu này nghe nói tốc độ cao nhất có thể đạt tới 320km/h, khiến Trương Hàm vô cùng thán phục. Tới gần giữa trưa, năm người dừng ở chân núi Phú Sĩ, từ đây cần phải thuê xe mới có thể tiến đến phạm vi ngôi làng. Việc này tất nhiên không làm khó được Ota, hắn rất nhanh kiếm được một chiếc xe bảy chỗ, theo sau cả đội bắt đầu lên đường tới địa điểm nhiệm vụ lần này. Chặng đường từ chân núi Phú Sĩ đến làng Waku còn phải trải qua một đường mòn nằm giữa rừng, xe di chuyển rất khó khăn, cũng may tay lái của Ota rất ổn nên không có vấn đề gì. Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, từ lúc tiến vào khu rừng này Trương Hàm bỗng có một cảm giác rất khác lạ. Hắn nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, theo sau nói: - Không có một tí âm thanh nào của động vật cả. Tiếng chim hót, thú kêu, ngay cả côn trùng cũng hoàn toàn không có. Mọi người khẽ gật đầu, thân là dị năng giả giác quan của họ cũng vô cùng nhạy bén, đã sớm nhận ra sự khác thường này. Lúc này Anna bỗng kéo lấy cánh tay Ảnh Sát, mở miệng nói: - Chị, trong khu rừng này tồn tại một lực lượng tà ác, Anna rất khó chịu. Trên trán cô bé mơ hồ có thể thấy mồ hôi tuôn ra, hai hàng lông mày nhíu chặt. Ảnh Sát vỗ nhẹ đầu nàng an ủi: - Không sao đâu, đừng sợ hãi quá, Anna rất mạnh mà không phải sao? - Vâng, Anna rất mạnh. Cô bé nghe vậy nắm tay nhỏ nắm lại, nghiêm túc nói. Mà ở một bên khác, Vô Hư lúc này khẽ vươn tay, ngón giữa và ngón trỏ tay phải tạo thành hình kiếm chỉ, theo sau điểm nhẹ vô trán mình. Từ trán hắn có kim quang chợt lóe, mơ hồ có thể trông thấy một con mắt màu vàng óng mờ ảo hiện ra giữa trán. Vô Hư hai mắt nhắm nghiền, chỉ có con mắt trên trán quan sát xung quanh. Một lúc sau kim quang tán đi, con mắt này cũng biến mất. Lúc này hắn mới mở mắt ra, nhìn mọi người, sắc mặt có chút trầm trọng nói: - Tình hình so với chúng ta dự đoán còn phức tạp hơn. Nơi này ngoài yêu khí ra, không ngờ còn có cả Oán linh tồn tại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang