Hắc Ám Chi Quang

Chương 20 : Thiên Ma Chiến Đội (chương cuối quyển 1)

Người đăng: Ẩn Hồng

Ngày đăng: 00:49 24-08-2018

.
Hòn đảo này diện tích không lớn, nhưng bên trên cũng có một thị trấn nhỏ, ngoài ra còn có hơn chục hộ gia đình. Máy bay lượn một vòng trên không, theo sau hạ xuống một ngọn đồi mặt nam đảo. Xuống khỏi máy bay, Trương Hàm đưa mắt nhìn qua, phía trên đồi là một biệt thự hai tầng, xung quanh là một khoảng sân rộng được bao quanh bởi dãy hàng rào gỗ trắng. Lúc này từ bên trong đi ra hai người, một nam một nữ. Nam bộ dạng bình thường, hai mắt hơi híp, là một gã béo mặt tròn vo, bụng phệ, nhìn qua tầm hơn ba mươi tuổi. Trương Hàm lúc đầu nhìn qua còn tưởng rằng một quả cầu thịt đang lăn về phía mình, không khỏi sợ run. Thực sự là thằng này quá béo đi, theo hắn xem ra cũng phải nặng tới trăm cân là ít. Nữ thì ngược lại, là một cô bé người ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh, nhìn qua vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa trên người nàng còn truyền tới một thứ hơi thở vô cùng thánh khiết, thực sự rất giống một tiểu thiên sứ. Nàng chạy nhanh vượt qua gã béo, vội vã lao đến ôm chầm lấy Ảnh Sát, bộ dáng vô cùng thân thiết. Ảnh Sát nhìn thấy thiếu nữ, lần đầu tiên nở nụ cười, thấp giọng nói gì đó bên tai nàng. Thiếu nữ nghe vậy quay sang tò mò nhìn Trương Hàm, rụt rè nói: - Xin chào, tôi là Anna, rất vui được gặp anh. Thiếu nữ nói là tiếng Ý, vốn dĩ Trương Hàm nghe không hiểu, nhưng không biết vì sao âm thanh của thiếu nữ như truyền thẳng vào linh hồn hắn, để hắn nháy mắt rõ ràng lời nàng nói. Trương Hàm kinh ngạc nhìn nàng, khoảnh khắc sau mới chợt mỉm cười mở miệng: - Chào Anna, anh là Trương Hàm, rất vui được gặp em. Mà lúc này gã béo đã chạy lại, rất là hồ hởi cho Trương Hàm một cái ôm, ồm ồm mở miệng: - Hello người anh em, là thành viên mới trong đội hả? - Vâng. Gã béo nói là tiếng Anh, Trương Hàm đối với Anh văn khá tốt, có thể hoàn toàn nghe hiểu, gật gật đầu, gã béo thấy vậy cười to, dùng sức vỗ mạnh lưng hắn mấy cái, khoe khoang nói: - Cậu là đến đúng đội rồi đấy, Thiên Ma chiến đội chúng ta nằm top mạnh nhất nhì trong tổ chức, đến đây chắc chắn sẽ không chịu thiệt. Tôi là Ota Fujuki, sau này trong đội cứ đi theo tôi, đảm bảo cậu sống mạnh khỏe. "Là người Nhật Bản sao?" Trương Hàm mỉm cười, rất thân thiết ôm ngược lại Ota, vui vẻ đáp: - Vậy sau này phải làm phiền anh rồi. Anh chắc là rất lợi hại nhỉ? - Tất nhiên, tính cả đội này anh đây là số mộ... Sặc. Ota nhìn thoáng qua Ảnh Sát một bên, vội vã sửa lại: Là số hai toàn đội, cực kỳ ghê gớm. Không tin người anh em có thể lên mạng tra tra, xem Bạch Thần Viên này nổi tiếng đến mức nào. "Bạch Thần Viên, xem ra là thuộc về cận chiến loại hình. Còn thiếu nữ tóc vàng kia, có lẽ là tinh thần hệ". Trương Hàm thầm nghĩ, đối với đồng đội sắp tới cũng xem như có bước đầu hiểu rõ. Mà nghe lới này của tên béo, Ảnh Sát và thiếu nữ tóc vàng Anna quăng qua ánh mắt khinh thường, Ota hắc hắc cười, không thèm để ý. Theo sau Ảnh Sát và Anna đi trước tiến về biệt thự, mà Ota còn lôi kéo Trương Hàm buôn chuyện, hai người cười cười nói nói đi đằng sau. Chờ cho Trương Hàm bước vào nhà, hắn mới phát hiện bên trong còn có một người nữa. Đây là một nhà sư nhìn qua còn rất trẻ, chỉ trên dưới hai mươi tuổi. Hắn môi đỏ như son, lông mày như vẽ, giữa ấn đường có một điểm chu sa màu đỏ tươi, trên thân còn mặc một tấm áo cà sa máu xám, nhìn qua vô cùng thanh tú. Lúc này hắn đang ngồi trên sofa nói gì đó với Ảnh Sát, thấy Trương Hàm bước vào bèn đứng dậy, đi tới trước mặt Trương Hàm, khẽ chắp tay mỉm cười mở miệng: - Bần tăng Vô Hư xin chào, xin chào đạo hữu. Trương Hàm nghe thấy xưng hô này, hơn nữa đối phương một thân trang phục như vậy mở miệng lại là một ngụm tiêu chuẩn tiếng Anh, khiến sắc mặt hắn hơi quái dị, nhưng vẫn chắp tay đáp lại: - Tôi... tôi là Trương Hàm, rất vui được gặp. - Gặp mặt tức là có duyên. Duyên này chém không đứt, quên không được, là ứng với u minh mà tới. Hôm nay Trương Hàm đạo hữu cùng bần tăng có duyên, bần tăng cũng không có quà gặp mặt gì, vậy xin được giúp Trương đạo hữu một chút việc vặt. Vô Hư dứt lời, khẽ vươn tay kết ấn, theo sau nhẹ điểm vào trán Trương Hàm. Trương Hàm khẽ nhíu mày nhưng không phản kháng, nhà sư trước mắt này trên thân truyền đến một cỗ khí chất không hiểu thấu, nhưng lại rất khiến người ta tin tưởng. Từ đầu ngón tay Vô Hư một tia sáng vàng chợt lóe, theo sau nhanh chóng dung nhập vào trán Trương Hàm. Một khắc sau, Trương Hàm hai mắt trợn to, vẻ mặt không dấu nổi kinh hỉ. Từ trận chiến lúc trước, hắn luôn cảm giác trong lòng mình tồn tại một cỗ lệ khí, khiến tâm trạng không phải trong trạng thái tốt nhất. Nhưng vừa nãy sau một chỉ của Vô Hư, lệ khí trong lòng Trương Hàm hoàn toàn tan biến, hắn chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, cả người bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng rất nhiều. - Cảm ơn đại sư. Trương Hàm vội chắp tay, vô cùng cảm kích, hơn nữa trong lòng không khỏi đối với năng lực của vị đồng đội mới này rất là thán phục. - Chút chuyện vặt mà thôi, không đáng nhắc tới. Có thể giúp Trương đạo hữu thoải mái là tốt rồi. Vô Hư xua tay, mỉm cười đáp. Mà lúc này Ảnh Sát đứng dậy, nhìn qua mọi người một lượt cao giọng tuyên bố: - Từ hôm nay trở đi Trương Hàm chính thức gia nhập vào Thiên Ma chiến đội của chúng ta. Theo sau nàng hơi trầm ngâm, lần nữa mở miệng, có điều giọng điệu trở nên ôn nhu rất nhiều: - Đội ngũ này có người đến từ Trung Quốc, có người đến từ Nhật Bản, người đến từ Italia, người đến từ Hàn Quốc, và cả Việt Quốc. Tuy chúng ta không phải người chung một dân tộc, nhưng nếu đã ở trong đội ngũ này vậy tất cả đều là người một nhà. Hy vọng mọi người từ nay về sau tiếp tục giữ vững tinh thần từ trước tới giờ, luôn luôn sát cánh cùng nhau, bảo vệ lẫn nhau, không rời không bỏ. - Không rời không bỏ. Thiếu nữ Anna hô to hưởng ứng. - Không rời không bỏ. Vô Hư hơi chắp tay, mỉm cười khẽ nói. - Không rời không bỏ. Đội trưởng, tối nay nhất định phải liên hoan đấy. Gã béo Ota dắt cuống họng gào lên, theo sau quay sang Ảnh Sát tiện tiện cười. Ảnh Sát khẽ lườm hắn, hơi hơi gật đầu. Trương Hàm chứng kiến tất cả những thứ này, trong lòng không khỏi nổi lên một dòng nước ấm. Những con người này tuy hắn đều mới chỉ gặp mặt trong một ngày, nhưng không hiểu sao lại khiến hắn thấy thân quen đến lạ kỳ. Có lẽ những người này đem đến cho hắn một cảm giác mà hắn đã rất lâu chưa có, là cảm giác về gia đình. Hắn nhìn qua tất cả mọi người, cười rộ lên, vô cùng hào hứng gào to: - Không rời không bỏ. "Mà khoan, lúc nãy Ảnh Sát có nói là có người Hàn Quốc, là chính nàng sao? Không ngờ nha, nàng này xinh đẹp như vậy, đừng nói là phẫu thuật thẩm mỹ đấy?" Hưng phấn qua đi, không hiểu sao trong đầu Trương Hàm chợt nổi lên suy nghĩ này. Nếu lúc này Ảnh Sát biết suy nghĩ của hắn, đừng nói cái gì mà không rời không bỏ nữa, e rằng sẽ ngay tức khắc ra tay đem hắn một chưởng chụp chết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang