Hắc Ám Chi Quang

Chương 2 : Sống Và Chết

Người đăng: Ẩn Hồng

Ngày đăng: 00:20 06-08-2018

.
"Cho đến nay, mọi tồn tại đều đã sáng tạo được một thứ gì đó vượt trội hơn chúng; liệu ngươi có muốn làm dòng nước rút của cơn đại hồng thủy này và thậm chí quay trở về làm loài dã thú hơn là Siêu nhân không? Một con khỉ đối với một con người thì ra sao? Một trò hề hay là một sự hổ thẹn đắng cay. Một con người thì cũng y như vậy đối với Siêu nhân: một trò hề hay một sự hổ thẹn đắng cay…" Zarathustra "Ngươi sẽ chết". Trương Hàm mơ hồ nghe thấy lời nói này truyền vào trong tai, lặp đi lặp lại, như nỉ non, lại như nguyền rủa. Hắn mở mắt ra, nơi này là một khoảng không gian không có bầu trời, không có mặt đất, tất cả chỉ là một màu tối đen như mực. Hắn giống như một linh hồn bơ vơ trong không gian này, bước đi không mục đích. "Ngươi sẽ chết". Không biết qua bao lâu, tiếng nói kia không còn mơ hồ nữa mà trở nên rõ ràng hơn, rồi dần dường như gầm thét. "Ngươi sẽ chết". - Ngươi là ai? Trương Hàm nhìn về không gian đen kịt trước mặt, mở miệng hỏi. Trong bóng đêm, dường như khoảng không này chợt quay cuồng lên, dần dần ngưng tụ thành hình bóng một người. - Ngươi có muốn chết không? - Ta... Trương Hàm trầm mặc. Hắn dần dần suy nghĩ rõ ràng hơn. Nghĩ về vụ tai nạn, nghĩ về những xác người, nghĩ đến những khát vọng mà bản thân còn chưa thể thực hiện. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, tuy rằng không biết đây là đâu, người trước mặt là ai, nhưng trong vô thức hắn lựa chọn tin tưởng một lần. - Ta không muốn chết. Ngài... có thể cứu ta sao? - Ta không cứu được người sắp chết. Bóng đen trả lời, giọng nói như thâm uyên sâu thẳm, mà đáp án của nó cũng khiến cho Trương Hàm nội tâm nguội lạnh. Nhưng chợt hắn nghe thấy bóng đen nói tiếp: - Nhưng ta có thể khiến cho người chết sống dậy. Ngươi hiện tại còn chưa chết, ta không thể giúp ngươi. Vì vậy ta hỏi lại... ngươi có muốn chết không? - Ta... Trương Hàm do dự. Nếu như lời bóng đen trước mặt thì hắn chưa chết, nếu thế thì vẫn còn cơ hội đợi được cảnh sát hoặc đội cứu hộ tìm tới. Nhưng nếu không thể thì sao? - Nơi này là đâu? Là địa ngục sao? Ta hiện tại là linh hồn đúng không? Ngài là thần, hay là...ma? Chuyện liên quan đến sống chết của bản thân khiến Trương Hàm không dám hàm hồ, hắn hỏi liên tục. Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự trầm lặng của bóng đen. Qua một lúc sau, bóng đen mới mở miệng lần nữa, thanh âm dường như rét lạnh hơn vài phần: - Ngươi, có muốn chết không? - Ta... Ta muốn chết. Trương Hàm cắn răng, rồi kiên định trả lời. Trực giác nói cho hắn đây có lẽ là hy vọng duy nhất của bản thân. - Vậy ta ban cho ngươi... cái chết. Bóng đen đáp lại, theo sau Trương Hàm chỉ cảm thấy không gian bốn phía như sôi trào lên, biến thành một cái miệng rộng đen ngòm đưa hắn nuốt chửng. Hắn không nghe thấy cũng không nhìn thấy gì nữa, ngay cả cảm giác cũng biến mất. Thứ duy nhất hắn nhận biết được là một đoạn lời nói lạnh như băng của bóng đen truyền tới, như khắc sâu vào trong linh hồn hắn. "Sự sống là một quá trình mà sinh vật đi từ không tới có rồi lại trở về không. Như vậy đối lập tử vong chính là việc sinh vật từ có trở về không rồi lại tân sinh ra có. Tử vong giả, bước ra khỏi quy tắc của sinh mệnh, tuân theo ý nghĩa tử vong, thai nghén ra tân kỳ sinh mệnh. Vũ trụ này hiện có tám tử vong giả, mà ngươi sẽ là thứ chín." Ngoại giới, Trương Hàm vẫn còn đang hôn mê nhưng thân thể hắn lại đang phát sinh một loại biến hóa long trời lở đất. Cơ thể Trương Hàm từ từ khô quắt lại, hô hấp chậm dần rồi biến mất, hắn chết đi. Các bộ phận khí quan trên người hắn nhanh chóng phân hủy, chưa đến một phút sau đã trở thành một cỗ xác khô. Một cơn gió nhẹ thổi qua, toàn bộ cơ thể hắn biến thành tro bụi. Nhưng những tro cốt này lại không tan đi, mà cuộn vòng với nhau trong gió dần dần tạo thành một hình người. Đầu tiên là các tế bào, rồi hệ thần kinh, khí quan, gân cốt, cuối cùng là da thịt. Nhưng không ngoại lệ tất cả đều một màu đen kịt, xương màu đen, thịt màu đen, hơn nữa hoàn toàn không có sự xuất hiện của huyết dịch. Quá trình này đại khái kéo dài một tiếng đồng hồ, tro bụi mới dần dần tan đi rồi biến mất, hiện ra chỗ cũ một sinh vật hình người toàn thân đen kịt, đầu đầy tóc trắng, trên người trải đầy phù văn màu bạc lấp lánh. Chỉ là quá năm phút sau, màu đen trên người sinh vật rút đi, tóc cũng trở lại nguyên trạng, cuối cùng biến trở về bộ dạng của một thanh niên hơn hai mươi tuổi toàn thân trần truồng, chính là Trương Hàm lúc trước. Chỉ là lúc này hắn hai mắt nhắm chặt, lồng ngực cũng không hề thấy dấu hiệu của hô hấp. Không biết bao lâu sau, mưa lại bắt đầu rơi, một giọt nước len qua lỗ rách trong thùng xe rơi vào trán Trương Hàm. Mi mắt hắn khẽ run lên, rồi dần dần mở mắt ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang