Hắc Ám Chi Quang
Chương 16 : Đào Vong (3)
Người đăng: Ẩn Hồng
Ngày đăng: 00:25 20-08-2018
.
Theo tiếng nói vang lên, một thân ảnh đột ngột xuất hiện giữa hai người Trương Hàm. Đây là một cô gái có mái tóc màu bạc, mặc áo khoác đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ Vô Diện, nhìn qua vô cùng thần bí. Nàng vừa hiện thân, bàn tay nắm lại hướng về phía Ngân Đồng tung ra một quyền. Một quyền này nhìn như rất hời hợt, yếu ớt nhưng lại khiến Ngân Đồng sắc mặt đột biến, vội vã thoái lui. Theo sau, không gian chỗ đó bỗng nhiên vặn vẹo, mơ hồ có thể nhìn thấy những vết rách rất nhỏ màu đen thoáng hiện rồi nhanh chóng biến mất.
"Không ngờ có thể gây ra vết rách không gian?"
Trương Hàm kinh ngạc nhìn sang cô gái tóc bạc, ngạc nhiên nghĩ thầm. Dù hắn đối với cái gọi là vết rách không gian chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng trong phim ảnh và tiểu thuyết cũng nhắc tới rất nhiều, vì vậy nhanh chóng nhận ra một quyền của cô gái tóc bạc kia kinh khủng tới mức nào.
Mà bốn người còn lại của đội bảy đối với sự xuất hiện của cô gái tóc bạc thần sắc vô cùng nghiêm trọng, trong mắt toát ra vẻ e ngại. Cuối cùng vẫn là Ngân Đồng dẫn đầu trước tiên lên tiếng:
- Ảnh Ma, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ Thiên Tội các ngươi muốn ngay mặt khai chiến với chính phủ sao?
Cô gái tóc bạc nghe vậy cười khẽ, lạnh lùng đáp:
- Khai chiến thì đã làm sao? Chỉ là không phải hôm nay. Người này ta muốn dẫn đi.
Dứt lời, cũng không tiếp tục dài dòng, một tay nắm lấy bả vai Trương Hàm, theo sau tia chớp lóe lên, thân ảnh hai người liền biến mất. Lúc này Vương Cường dưới sự trợ giúp của thiếu nữ tóc ngắn đã ngồi dậy được, hắn nhìn đội viên của mình, sắc mặt vô cùng khó coi, hồi lâu sau mới trầm giọng nói:
- Nhiệm vụ thất bại, là lỗi của ta, ta đã đánh giá thấp năng lực của tên kia. Hiện tại chúng ta mau chóng trở về hội báo, nhất là đem việc Thiên Tội can thiệp vào hành động lần này hội báo cho cấp trên.
Bốn người Ngân Đồng thần sắc cũng không tốt đi nơi nào, gật gật đầu, thần tình vô cùng ủ rũ.
Lại nói Trương Hàm chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, cả người có cảm giác như bị cả trời đất đè nén. Chờ hắn lần nữa mở mắt ra, bản thân đã đứng trong một căn nhà nằm cạnh một cánh đồng ở phía ngoại ô thành phố X. Trương Hàm lảo đảo mấy vòng mới đứng vững, cố nén cảm giác không khỏe nhìn về phía cô gái bên cạnh mình. Nàng này hiện tại mới tháo xuống mặt nạ, lộ ra một gương mặt vô cùng xinh đẹp, có thể nói đẹp nhất trong các cô gái mà Trương Hàm từng thấy.
Lông mi cao vút, sống mũi thẳng tắp, bờ môi đầy đặn gợi cảm, nhất là một đôi mắt phượng lạnh lùng nhưng vô cùng quyến rũ. Thân hình nàng cao gần mét bảy, đôi chân dài thẳng tắp, hơn nữa vòng một căng đầy, thân hình hoàn hảo đến khó tin. Nếu như nói Vũ Linh đem đến cho Trương Hàm cảm giác như một cô gái nhà bên thanh thuần mà ngốc nghếch, thì cô gái trước mắt này xứng đáng là một vưu vật có thể khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải động lòng. Trương Hàm trong lúc nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn, cho đến khi cô gái vươn tay ra, chủ động bắt tay hắn Trương Hàm mới định thần, có chút xấu hổ cúi đầu. Điều này cũng không thể trách hắn định lực kém cỏi, hắn trước kia vốn chỉ là một người bình thường, đối với cấp bậc mỹ nữ như vậy thường thường chỉ có thể trông thấy trên ti vi, hiện tại có thể nhìn tận mắt không khỏi khiến Trương Hàm trở nên thất thố. Lúc này cô gái lên tiếng:
- Tôi là Ảnh Sát, thành viên của tổ chức phi chính phủ Thiên Tội.
Trương Hàm nhẹ nắm tay nàng rồi nhanh chóng buông ra, hắn nhìn Ảnh Sát, tò mò hỏi:
- Vì sao lại cứu tôi?
- Chuyện này tôi không biết được, đây là hội trưởng tự mình ra lệnh.
Ảnh Sát lắc đầu nói.
- Hội trưởng?
Trương Hàm hỏi lại.
- Là người đứng đầu tổ chức Thiên Tội. Sau khi anh tới tổng bộ tổ chức hội trưởng sẽ tự mình gặp anh, lúc đó mọi nghi vấn của anh sẽ được giải đáp.
Ảnh Sát đáp, theo sau nàng lấy ra điện thoại, dường như để tra xét thông tin gì, một lúc sau mới nói tiếp:
- Hiện tại anh đã bị truy nã trên toàn bộ mạng lưới của BIDS, hơn nữa cấp bậc truy nã cũng tăng tới mức B. Trong vòng ba giờ chúng ta phải rời khỏi đất nước này, nếu không để BIDS phát động toàn bộ lực lượng sẽ vô cùng phiền toái.
Trương Hàm không hiểu mức truy nã tăng tới B thì sẽ ra sao, nhưng từ giọng nói của Ảnh Sát hắn cũng nghe ra được vẫn đề đang ngày càng nghiêm trọng. Nghĩ tới cảnh cả một quốc gia truy lùng mình, Trương Hàm không khỏi rùng mình, hắn vội vàng nói:
- Tại sao chúng ta không thuấn di rời khỏi đây? Cô vừa làm rất dễ dàng mà?
- Thuấn di? Tiên hiệp xem nhiều đi. Năng lực mà tôi vừa đưa anh rời khỏi đây là một loại dịch chuyển trong không gian trong khoảng cách ngắn, có thể gọi là viễn tải lượng tử quy mô nhỏ, không thể vượt quá hai mươi km. Hơn nữa nếu tôi một người di chuyển còn được, nhưng mang theo anh thì sẽ có hạn chế về thời gian sử dụng. Thân thể của anh không có không gian thân hòa độ, nếu như liên tục sử dụng sẽ bị áp lực không gian làm suy nhược toàn bộ cơ quan nội tạng, chảy máu mà chết, tệ hơn nữa là trở thành một bãi thịt nát.
Ảnh Sát vuốt nhẹ tóc, lạnh lùng đáp. Mà Trương Hàm nghe vậy không khỏi rùng mình, dù hắn không biết mình bây giờ cái gọi là cơ quan nội tạng có tồn tại nữa hay không, nhưng cảm giác bị cả trời đất đè ép khi nãy làm hắn không chút nghi ngờ lời Ảnh Sát nói, nếu tiếp tục bản thân rất có thể sẽ bị ép thành một bãi thịt nát.
- Vậy giờ chúng ta làm thế nào để rời đi?
Trương Hàm gãi đầu, nhẹ giọng hỏi. Ảnh Sát giơ giơ điện thoại trong tay, bình thản trả lời:
- Sẽ dùng máy bay tư nhân của tổ chức. Tôi vừa gọi điện, trong vòng mười phút sẽ có người tới đón chúng ta.
- Máy bay tư nhân?
Trương Hàm nghi hoặc, nhưng không nói thêm gì nữa. Hắn tìm một ghế dựa ngồi xuống, hơi làm nghỉ ngơi. Trận chiến vừa nãy không những Vương Cường bị thương nặng, bản thân hắn cũng không khá hơn là bao. Hiện tại trên người Trương Hàm vết thương đầy rẫy, đa số đã bắt đầu khép lại, nhưng còn có rất nhiều vẫn chưa hồi phục.
Ảnh Sát cũng ngồi xuống một bên, nhắm mắt dưỡng thần. Cô gái này, toàn thân vẫn luôn toát ra hơi thở lạnh như băng như vậy, dường như cự tuyệt với tất cả mọi thứ xung quanh.
Hai người đều không mở miệng, trong phòng nhất thời im lặng. Qua tầm mười phút sau, sự yên tĩnh này rốt cuộc bị đánh vỡ, trên bầu trời phía ngoài ngôi nhà truyền đến một tiếng động cơ rất nhỏ nổ vang.
Ảnh Sát hai mắt mở ra, nhìn qua Trương Hàm lạnh lùng nói:
- Đi thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện