Hắc Ám Chi Quang

Chương 15 : Đào Vong (2)

Người đăng: Ẩn Hồng

Ngày đăng: 00:35 19-08-2018

.
Thanh niên tóc dài hai mắt hơi nhíu, tay trái vung lên, nhất thời hàng chục lưỡi đao gió bắn về phía Trương Hàm, giữa không trung vang lên hàng loạt âm bạo. Trương Hàm biến sắc, dưới chân đạp mạnh, thân hình nhảy ra khỏi mặt nước hướng đất liền lui lại. Chỉ là trong quá trình này, hắn vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi đao phong, trên người có vài chỗ vết thương sâu thấy tận xương. Chân vừa đạp bờ, Trương Hàm chợt cảm thấy lông tóc dựng ngược, phía sau Vương Cường đã giống như một cỗ chiến xa húc tới. Trong lúc vội vã, Trương Hàm bản năng muốn nhảy sang một bên né tránh, nhưng thình lình từ đầu truyền tới một cơn đau thấu tim khiến hắn không khỏi kêu thảm, theo sau bị Vương Cường tông mạnh vào lưng. "Tinh thần công kích, là cô gái mắt bạc kia..." Rầm! Trương Hàm trọn vẹn bay ra hơn hai mươi mét mới dừng lại, cả người kéo lê trên đường tạo thành một dấu vết thật dài, giống như vừa có xe ủi đất lăn qua nơi này. Hắn gian nan bò dậy, nhổ ra một ngụm nước bọt, bên trong còn xen lẫn mảnh nhỏ nội tạng. Trương Hàm lạnh lùng nhìn về phía trước, năm người thuộc tiểu đội bảy đã lần nữa tập hợp, đang khép dần vòng vây từ từ tiến về phía hắn. Hai mắt Trương Hàm dần dần đỏ thẫm, một cỗ khí tức bạo ngược nổi lên trong lòng. Hắn nắm chặt tay, cả người lung lay đứng lên. - Chịu trói đi. Vương Cường đi tới bên cạnh Trương Hàm, nghiêm giọng nói. Trương Hàm nghe vậy cười cười. Từ lúc giết chết Lý Khoan hắn đã nghĩ tới sẽ có ngày này. Nhưng không vì vậy mà Trương Hàm sợ hãi, hắn vẫn làm theo bản tâm, tiếp tục giết chóc hơn mười kẻ nữa, gần như đem toàn bộ giai cấp cao tầng hủ bại của thành phố X rửa sạch một lần. Nếu có cơ hội, hắn còn muốn đem toàn bộ những kẻ dơ bẩn của toàn đất nước này, toàn xã hội này đều giết sạch, đem lại cho những người dân thường thấp cổ bé họng kia một bầu trời trong sạch. - Có bản lĩnh đến mà bắt ta. Trương Hàm gằn giọng nói, trên người hắn y phục rách tung tóe, tóc tai bù xù, nhưng cỗ khí thế hung tợn trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng trở nên bạo ngược. - Có điểm tà môn. Vương Cường hai mắt nheo lại. Từ trên người thanh niên trước mặt hắn dần ngửi thấy một mùi nguy hiểm. Nghĩ vậy, hắn cũng không manh động, đưa mắt nhìn sang thanh niên đeo kính râm. Người này khẽ gật đầu, chợt hai tay vung lên, hai căn gai xương lấy tốc độ vô cùng kinh khủng bắn về phía Trương Hàm, ngay lúc hắn chưa kịp phản ứng đã xuyên qua đùi hắn. Trương Hàm cả người khụy xuống, nhưng lại một lần nữa lảo đảo đứng dậy, hai mắt càng trở nên đỏ thẫm. Bản thân lần nữa bị thương dường như đã đánh thức một thứ gì đó trong người hắn, tư duy của hắn trong thoáng chốc trở nên vô cùng hỗn loạn, trước mắt thế giới như biến thành đỏ tươi, một cỗ dục vọng muốn giết chóc, muốn hủy diệt tràn ngập tâm thần hắn. Chỉ thấy hắn ngửa đầu thét dài, cả người như một con dã thú lao về phía thanh niên kính râm, tốc độ so với khi nãy còn nhanh hơn ba phần. - Grào!!! - Càn rỡ. Vương Cường quát to, động thân tiến lên ngăn đón, hai người lại lần nữa chiến thành một đoàn. Mà bên cạnh cô gái tóc dài hai mắt lần nữa lóe ra u quang màu bạc nhìn về phía Trương Hàm. Nhưng bất chợt nàng kêu lên đau đớn, lỗ mũi có máu tươi chảy ra. - Ngân Đồng, có chuyện gì vậy? Thiếu nữ tóc ngắn đứng cạnh thấy vậy kinh ngạc hỏi, tay trái vung lên, một luồng sáng màu xanh từ tay nàng xuất hiện truyền qua cô gái tóc dài, nàng này khẽ thở dài một hơi, cảm kích nhìn thiếu nữ tóc ngắn, thần thái dễ chịu đi nhiều. Chỉ là khi nàng lần nữa quan sát Trương Hàm, trong mắt không khỏi toát ra một tia sợ hãi, thấp giọng nói: - Tinh thần của tên này đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ, giống như có vạn vạn oan hồn đang gào thét trong đầu hắn. Tôi vừa nãy một lần nữa dùng tinh thần lực tấn công hắn, bị những âm thanh này xâm nhập, ngược lại phản phệ bị thương. - Sao lại như vậy? Thanh niên tóc dài sử dụng đao gió nghe vậy kinh ngạc hỏi, Ngân Đồng khẽ lắc đầu, chính bản thân nàng cũng không hiểu. Mà đằng trước, cuộc chiến của Trương Hàm và Vương Cường đã đến lúc gay cấn. Trương Hàm trên thân đầy rẫy vết thương, cả người như một búp bê vải rách nát tung tóe. Mà Vương Cường cũng không khá hơn, hắn không biết vì sao sau khi thanh niên đối diện thần thái trở nên mất kiểm soát, tốc độ và lực lượng càng lúc càng mạnh, khiến hắn dần trong khi giao đấu dần dần cảm thấy cố sức, bị trúng đòn cũng càng lúc càng nhiều. Cơ thể hắn hiện tại đầy những vết lõm và vết rách, từ bên trong mơ hồ có máu tươi thẩm thấu ra. Uỳnh! Lại một lần va chạm cực mạnh nữa, Vương Cường không ngờ bị Trương Hàm một quyền đánh bay, cả người ngã xuống đất không dậy nổi, theo sau Trương Hàm nhào thẳng lên người đối phương, hai nắm đấm liên tục đánh mạnh vào đầu Vương Cường. Boong! Boong boong! Trương Hàm hai mắt đỏ thẫm, bộ dạng dường như điên cuồng liên tục đấm mạnh, khiến cho cự hán dưới thân đầu lâu rách ra, miệng mũi cũng đều chảy máu, trên người màu bạc mắt thường có thể thấy được đang rút lui. Thấy vậy, bốn người đội bảy biến sắc, vội vã xông lên tiếp viện. Cũng không trách bọn họ chủ quan, đội trưởng của bọn họ có biệt danh Bất Toại Giả cũng không phải là để đùa, mà là thân thể vô cùng kiên cố, gần như có thể phòng ngự mọi loại vật lý công kích, không ngờ hôm nay lại bị người đánh cho thảm như vậy. - Mau dừng tay! Ngân Đồng quát to, mà bên cạnh thanh niên đeo kính râm từ xa đã vung ra vô số gai xương bắn tới Trương Hàm, ngược lại thanh niên tóc dài không dám trợ giúp, kỹ năng của hắn phạm vi quá lớn, sợ sẽ thương tổn tới Vương Cường. Trương Hàm mặc kệ gai xương xuyên qua cơ thể, nhìn bốn người nhếch miệng cười cười. Hắn nhe ra hàm răng trắng toát, nhắm thẳng xuống cổ họng Vương Cường lúc này đã trở về hình dạng người bình thường định một ngụm cắn xuống. - Không nên! Mọi người sợ quá thét lên, nhưng vì tự tin vào thực lực của đội trưởng, hơn nữa còn có viễn trình năng lực tùy thời trợ giúp nên bọ họ đứng khá xa, trong lúc nhất thời cũng không thể làm gì. Mắt thấy cổ họng Vương Cường sắp bị cắn nát, trong mắt Trương Hàm chợt lóe lên một tia giãy dụa, đầu không ngừng lắc mạnh, theo sau hắn dần dần thanh tỉnh lại. Hắn nhìn gã đàn ông hiện tại đã thoi thóp dưới thân mình, không khỏi nhẹ giọng lẩm bẩm: - Không thể giết người, ta không thể giết người vô tội. Nếu vậy ta so với lũ súc sinh kia có khác gì đâu. Trương Hàm từ từ đứng dậy, hai tay buông xuôi. Hắn không biết vì cái gì lúc nãy bản thân chợt trở nên điên cuồng như vậy, nhưng hắn sẽ tuyệt đối không giết hại người vô tội. Nhìn thấy bốn người còn lại đã chạy tới trước mặt, đang hết sức đề phòng nhìn mình, Trương Hàm cúi thấp đầu khẽ nói: - Bắt tôi đi. Thiếu nữ tóc ngắn vội vã sử dụng năng lực cứu trợ Vương Cường, mà ba người còn lại nghe vậy từ từ bao vây Trương Hàm, thanh niên đeo kính râm hai tay giương lên nhắm thẳng Trương Hàm, mà thanh niên tóc dài cũng biến hóa ra mấy chục lưỡi đao gió, từ mọi phương vị tập trung lấy hắn. Ngân Đồng thấy vậy, lúc này mới từ trong túi áo lấy ra một bộ còng tay dáng vẻ hết sức đặc biệt, nàng cẩn thận tiến lên một bước, muốn còng tay Trương Hàm lại. Chỉ là ngay lúc nàng cách Trương Hàm còn chưa tới ba bước, một tia chớp xanh chợt xuất hiện giữa hai người, theo sau một giọng nói thanh thúy nhưng hết sức lạnh lùng vang lên: - Người này, ta muốn mang đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang