Hắc Ám Chi Quang

Chương 14 : Đào Vong (1)

Người đăng: Ẩn Hồng

Ngày đăng: 13:47 18-08-2018

.
Trương Hàm vốn đang ăn được hết sức thoải mái, chợt hắn giống như có cảm ứng, ánh mắt đảo qua một vòng về sau, sắc mặt tức khắc trầm xuống. Hắn phát hiện không biết từ lúc nào năm mươi mét xung quanh bọn họ, mọi người đi đường đều trở nên bất động. Ánh mắt đám người vô thần, vẻ mặt ngốc trệ, giống như mất đi linh hồn. Trong khoảnh khắc này Trương Hàm chợt có cảm giác cả thế giới dường như chỉ còn bản thân thanh tỉnh, không, vẫn thêm cô gái ngốc nghếch còn đang mải ăn uống đối diện hắn nữa. - Là chuyện gì? Trương Hàm ánh mắt đảo qua xung quanh tìm kiếm, rất nhanh hắn thấy được một nam hai nữ đang hướng bên này chậm rãi đi qua. Nam cao lớn uy mãnh, hai nữ nhân một tóc ngắn một tóc dài, dáng vẻ một lãnh diễm một ngây thơ, nhìn qua đều rất xinh đẹp. Nhưng Trương Hàm không chú trọng vào gương mặt các nàng, hắn chứng kiến trên người bọn họ đều mặc một bộ trang phục màu đen bó sát, phía trên còn in ấn quốc huy, nhất là giờ phút này nữ nhân tóc dài kia hai mắt đang biến thành màu bạc tỏa ra quang hoa chói mắt, đem đến cho Trương Hàm cảm giác cực kỳ nguy hiểm. - Là người của chính phủ. Trương Hàm lẩm bẩm tự nhủ, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại. Việc đã đến trước mắt, hoảng sợ chỉ có thể khiến bản thân chết nhanh hơn mà thôi. Ba người nam nữ đi tới trước mặt Trương Hàm. Hắn vẫn ngồi yên trên ghế thản nhiên nhìn qua bọn họ, Vũ Linh thì lại rất kinh ngạc, cho đến giờ phút này nàng cũng chưa phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường. Trương Hàm nhìn thoáng qua nàng, không khỏi cười khổ, hướng về người đàn ông đi đầu trong ba người mở miệng: - Có thể cho nàng đi trước chứ? Nàng chỉ là một người bình thường. Người đàn ông nhìn qua vẻ mặt ngốc trệ Vũ Linh, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Rõ ràng nơi này đã bị đội viên của hắn dùng tinh thần lực trường hoàn toàn bao khỏa, người bình thường sẽ hoàn toàn trầm mê trong đó, không thể hành động. Nhưng cô gái này lại vẫn hoạt động tự nhiên, điều này rất đáng giá suy nghĩ đây. Chỉ là hôm nay việc bắt lấy mục tiêu mới là hành động hàng đầu, hắn nhẹ gật đầu với Trương Hàm, theo sau quay sang thiếu nữ tóc ngắn phân phó: - Đem nàng rời khỏi trước. - Vâng, đội trưởng. Thiếu nữ tóc ngắn đáp một tiếng, liền muốn đi lên kéo tay Vũ Linh. Vũ Linh hoảng sợ vội lùi về sau, nhìn sang Trương Hàm lo lắng hỏi: - Bọn họ là ai vậy? Là người xấu sao? Chúng ta mau báo cảnh sát. Trương Hàm cười khổ, nhẹ cầm tay nàng trấn an: - Yên tâm, bọn họ là cảnh sát, là người tốt. Cô mau đi cùng họ rời khỏi đây trước đã, sau này tôi sẽ liên lạc cùng cô sau. Vũ Linh trong mắt toát ra nghi ngờ, nhưng cũng không có cách nào. Nàng nhìn thật sâu vào mắt Trương Hàm, nhẹ giọng nói: - Anh phải cẩn thận. Trương Hàm gật đầu, ra hiệu cho thiếu nữ tóc ngắn dẫn Vũ Linh rời đi. Đợi cho hai người đi xa năm mươi mét, chợt không gian chỗ đó như rung lên, theo sau thân ảnh hai người hoàn toàn tiêu thất. Thấy một màn này, ánh mắt Trương Hàm không khỏi co rụt lại. Hắn đối với thế giới dị năng giả hoàn toàn không biết gì cả, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt. Lúc này người đàn ông được gọi là đội trưởng đi lên một bước, từ trong ngực lấy ra một văn kiện đóng dấu đỏ, trầm giọng mở miệng: - Trương Hàm, tôi là Vương Cường, đội trưởng đội đặc nhiệm số bảy của cục điều tra và xử lý các hiện tượng siêu tự nhiên BIDS. Theo mệnh lệnh của cục, anh bị bắt giữ vì tình nghi sử dụng năng lực đặc biệt thực hiện vụ việc giết hại mười một dân thường tại thành phố X từ ngày hai tháng mười đến ngày năm tháng mười một. Hiện tại yêu cầu anh từ bỏ phản kháng, đi theo chúng tôi về cục. - Những tên đó đều là kẻ hại nước hại dân, chết không đáng tội sao? Trương Hàm vẫn ngồi yên trên ghế, bình tĩnh hỏi lại. Vương Cường ánh mắt lóe lên hàn mang, lạnh giọng nói: - Có tội hay không không phải do anh quyết định, mà là do luật pháp, do chính phủ quyết định. Hiện tại không cần nói nhiều, nếu anh phản kháng chúng tôi có quyền dùng vũ lực bắt giữ anh. Nói tới đây, Vương Cường bước ra một bước, từ trên thân toát ra khí thế vô cùng khủng bố giống như một ngọn núi lớn áp thẳng tới Trương Hàm, khiến ghế ngồi dưới chân hắn vặn vẹo không ngừng, bát đĩa trên bàn cũng bị cỗ khí thế này chấn đến vỡ nát, bắn tung tóe ra xung quanh. Lúc này, Trương Hàm bĩnh tĩnh đứng lên, hai mắt giống như hai hố sâu đen ngòm không thấy đáy. Hắn nhìn gã đàn ông giống như chiến thần trước mặt, lạnh lùng mở miệng: - Tôi không cảm thấy mình làm sai điều gì. Vì vậy, chiến đi. Lời nói vừa dứt, Trương Hàm hóa thành một bóng đen lao thẳng tới Vương Cường, tốc độ nhanh tới mức rợn người. Không đợi Vương Cường kịp phản ứng, nắm đấm của Trương Hàm đã in mạnh lên mặt hắn. Boong! Nhưng nắm tay va chạm vào da thịt lại truyền ra âm thanh như kim thiết giao thoa, Trương Hàm sắc mặt đột nhiên biến đổi, cả người nhanh chóng vọt về sau mấy mét, nhíu mày nhìn qua tay mình. Bàn tay hắn hiện tại da tróc thịt bong, lộ ra cả xương cốt đen tuyền bên trong. Mà phía đối diện, Vươn Cường không biết từ khi nào đã biến thành một cự nhân màu bạc cao tới ba mét, toàn thân tỏa ra ngân quang lạnh lẽo. Hắn xoa xoa mặt chỗ vừa bị đánh, nơi đó mơ hồ có một vết lõm rất nhỏ. Vương Cường thấy vậy ngược lại mở miệng cười, âm thanh cũng biến thành ồm ồm: - Thực sự là dị năng giả, hơn nữa còn thuộc về cận chiến loại, rất mạnh. Nếu như vậy, tôi cũng nên làm theo quy củ đi. Vương Cường, đội trưởng đội đặc nhiệm số 7 trực thuộc BIDS, được người trong giới gọi là Bất Toại Nhân. Trương Hàm trong mắt ánh lên một vệt sầu lo, kẻ này đã khó đối phó như vậy, hơn nữa bên cạnh hắn cô gái tóc dài kia từ nãy giờ vẫn đứng yên không động thủ, mà còn không xa phía sau thiếu nữ tóc ngắn cũng đang lững thững đi trở về. Tình hình này đối với hắn hết sức không lạc quan. - Nếu thế cũng không thể ham chiến, cần tìm một cơ hội rút lui mới được. Trương Hàm nhỏ giọng lẩm bẩm, theo sau dưới chân đạp mạnh khiến cho mặt đường nứt ra một miệng hố, bùn đất vỡ nát, cả người hắn giống như một viên đạn pháo đánh tới Vương Cường. Nhất thời tiếng binh binh bang bang nổi lên khắp nơi, hai người giống như hai đài người máy thiết giáp, trong lúc giao đấu khiến cảnh vật chung quanh bị phá hoại vô cùng nghiêm trọng. Trương Hàm ỷ vào tốc độ nhanh hơn, một cái khéo léo xoay người túm lấy cánh tay của Vương Cường, đem cả người hắn ném mạnh về phía trước. Mà Vương Cường kinh nghiệm chiến đấu cũng cực kỳ phong phú, trước khi bị ném bay vẫn kịp trả lại một cước đạp mạnh vào ngực Trương Hàm. Rầm! Rầm, rầm! Hai người bị lực đạo của đối phương quăng xa tới mấy chục mét, đụng vỡ vô số phòng ốc, tro bụi bay mù mịt. Một khắc sau, Vương Cường từ đống gạch vụn đứng dậy, khẽ lắc nhẹ đầu, hiển nhiên bị choáng nhẹ. Mà phía đối diện Trương Hàm qua một lúc lâu vẫn không thấy xuất hiện. - Người đâu? Vương Cường quay qua nữ nhân tóc dài hỏi. Cô gái này khóe miệng hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía bờ hồ. Vương Cường nghe vậy ngẩn ra, theo sau bình tĩnh nói: - Hắn trốn không thoát. Lại nói Trương Hàm, hắn tranh thủ khi giao đấu gây ra tro bụi tránh thoát tầm mắt của đối phương một người lẻn vào trong hồ. Chỉ là chưa bơi được bao xa, sau lưng chợt truyền tới cảm giác mát lạnh, một cỗ nguy hiểm cực độ hiện lên trong lòng. - Không tốt. Trương Hàm quá sợ hãi, vội vã quay đầu lại. Nhưng chưa kịp để hắn có hành động gì, nhất thời chỉ thấy hai vai đau đớn, bị hai căn gai xương trắng hếu đâm thủng. - Là thứ gì? Trương Hàm ánh mắt xuyên qua mặt nước nhìn hướng gai xương phóng tới, chỉ thấy cách đó mấy trăm mét trên mặt hồ, một thanh niên đeo kính râm đang đứng trên ca nô, hai tay giơ cao, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn. Ở bàn tay thanh niên, có thể thấy thịt nứt ra, hai đầu gai xương nhọn hoắt như ẩn như hiện. - Lại một người nữa. Trương Hàm đáy lòng trầm xuống, cắn răng đem gai xương ở đầu vai rút bỏ, cũng may là cơ thể hắn hiện tại đã không giống người thường, không có máu tươi chảy ra, hơn nữa vết thương lấy mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng khép lại. Trương Hàm đạp mạnh chân, mượn phản lực nhanh chóng ngoi lên mặt nước. Người thanh niên kia dù ở cự ly xa như vậy vẫn có thể đem gai xương bắn trúng hắn, hơn nữa tốc độ cực nhanh, uy lực càng viễn siêu đạn súng máy. Bản thân nếu vẫn còn ở trong nước, tốc độ bị ảnh hưởng ngược lại càng dễ dàng trúng chiêu. Chỉ là làm Trương Hàm vừa ngoi đầu lên, chợt cảm thấy da đầu run lên, hắn vội nghiêng người né quá. Oành! Một cột sóng nước cao tới mấy mét bị nhấc lên, Trương Hàm định thần nhìn lại, một thanh niên tóc dài đang lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, dưới chân hắn như có gió đang xoay chuyển. Mà phía sau thanh niên tóc dài, gió càng trở thành cuồng phong mạnh mẽ, dường như bên trong cất giấu rất nhiều lưỡi đao gió đang di động. Vừa nãy nếu không phải Trương Hàm phản ứng nhanh, e rằng đã bị một trong các lưỡi đao đó chém trúng. - Khốn kiếp, nhiều người như vậy. Trương Hàm thấp giọng mắng một câu, tổ đội dị năng giả tới bắt hắn này không ngờ có tận năm người, hơn nữa ngoại trừ cô gái tóc ngắn trên bờ chưa biết thực hư ra, những người còn lại dị năng đều vô cùng mạnh mẽ, còn có thể bù trừ thiếu hụt cho nhau, không hổ danh là lực lượng đặc nhiệm của chính phủ. - Tinh thần, cận chiến, viễn trình, khống chế. Thực sự là mẹ nó hoàn chỉnh. Sợ rằng hôm nay không thoát được rồi. Trương Hàm cắn chặt răng, nhất thời trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác vô lực. Hắn vốn trở thành dị năng giả không tới thời gian hai tháng, ngoài việc sử dụng năng lực của mình để trừng phạt mấy tên đáng chết kia ra còn chưa từng giao đấu với người có dị năng bao giờ. Hôm nay gặp mặt những người này, dù là một đấu một hắn còn chưa có lòng tin giành chiến thắng, đừng nói lại còn là cả một tiểu đội có các kỹ năng hoàn thiện, lúc này hắn mới thấy rõ bản thân về mặt này không có kinh nghiệm tới mức nào. Hoàn toàn là một tay mơ mặc người ăn hiếp. Tình hình, càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, hay có thể nói là tuyệt vọng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang