Hắc Ám Chi Quang
Chương 13 : Yên Bình Trước Cơn Giông
Người đăng: Ẩn Hồng
Ngày đăng: 00:30 18-08-2018
.
- Mình đi thôi.
Đến khi Vũ Linh tới gần đập nhẹ vào vai, Trương Hàm mới giật mình tỉnh lại. Hắn cười gượng, hơi xấu hổ cúi đầu đi theo nàng. Hai người bắt xe taxi đến một khu xưởng bỏ hoang tại thành nam, đây là địa điểm đoàn phim.
Vũ Linh vừa xuống xe, nhanh chóng chạy lại bắt chuyện với mọi người xung quanh. Nàng tính cách hoạt bát, ở trường rất được mọi người yêu quý. Mọi người túm lại trò chuyện, trong đó có một thanh niên đeo kính cận dáng vẻ thư sinh tên là Vương Thế Bách chính là đạo diễn. Hắn nhìn Trương Hàm, cười cười trêu chọc Vũ Linh:
- Nói mau, là bạn trai đúng không?
- Không phải, là bạn thôi.
Vũ Linh mặt hơi đỏ lên, lắc đầu đáp. Dáng vẻ xấu hổ của nàng càng khiến mọi người thêm hoài nghi, một thiếu nữ xem ra rất thân với nàng còn mở miệng oán trách:
- Con nhỏ này ngày thường ở trường có biết bao người theo đuổi đều vác ra một bộ mặt lạnh băng từ chối, không ngờ sau lưng lén lút đã có bạn trai rồi. Thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
- Chị Uyên, em mới không phải đâu.
Vũ Linh vội vã xua tay phủ nhận, nhưng cô gái gọi là chị Uyên kia càng không tin nàng, một bộ rất đau lòng, vuốt ngực than thở:
- Uổng công nuôi nó mấy năm nay, vậy mà có bạn trai còn không báo cho bà chị này một tiếng. Thương tâm nha, đau lòng nha.
Vũ Linh mặt càng lúc càng đỏ hơn, trong lúc nhất thời cũng không biết giải thích thế nào, bèn quay ra căm tức nhìn Trương Hàm. Tên khốn kiếp này nãy giờ vẫn đứng ở một bên cười, thật là đáng ghét. Trương Hàm thấy nàng nhìn sang, cũng không giả bộ hồ đồ nữa, khẽ hắng giọng, chào hỏi mọi người một tiếng.
- Tôi tên là Trương Hàm, không phải bạn trai cô ấy như mọi người nghĩ đâu.
Chị Uyên nghe vậy, hai mắt sáng lên mở miệng:
- Vậy là anh chưa có người yêu hả anh đẹp trai.
Trương Hàm lần đầu được người ta gọi như vậy, hơi xấu hổ gật đầu. Mà nghe xong câu trả lời của hắn, mấy cô gái trong nhóm nhất thời xúm vào, người lôi tay, người kéo áo, hỏi đông hỏi tây một đống. Bọn họ cũng không thật là thích Trương Hàm, mà chỉ vì nhìn dáng vẻ Vũ Linh xem ra dù không phải bạn trai nhưng rất có ý với thanh niên này, vì vậy liền muốn trêu nàng một phen.
Trương Hàm bị một đống "ma nữ" bao vây, oanh oanh yến yến không ngớt làm hắn tê cả da đầu. Cũng may Vũ Linh nhanh tay kéo hắn ra, lấy cớ đi xem phim trường một vòng đem hắn giải cứu.
Nơi này là một xưởng gỗ đã bỏ hoang từ lâu, máy móc thiết bị cũng đều chuyển đi rồi, nhìn qua cực kỳ rộng rãi. Lại nói bộ phim này chỉ là tác phẩm tốt nghiệp của thanh niên khoa đạo diễn, kinh phí không có, cho nên hết thảy đều phải tiết kiệm. Cả đoàn làm phim không tính đèn chụp, dây dợ thu âm linh tinh cũng chỉ có một đài máy quay. Hơn nữa cả đoàn tính cả diễn viên cả nhân viên cũng chưa tới mười người.
Hai người đi dạo một vòng thì được đạo diễn gọi về, chuẩn bị chính thức bắt đầu quay. Vũ Linh phải đi trang điểm, Trương Hàm thấy vậy rất tự giác ngồi một góc, nhìn đoàn người bận rộn chạy lên chạy xuống chuẩn bị quay phim. Lại nói từ nhỏ tới giờ hắn còn chưa bao giờ được bước vào phim trường, hôm nay có cơ hội nên cũng rất tò mò. Chỉ là quan sát một lúc sau, Trương Hàm bắt đầu thấy chán. Quay phim cũng không phải giống hắn tưởng tượng thú vị như vậy.
Diễn viên đi lên biểu diễn, thường thường đều chỉ diễn một cảnh rất ngắn, phía sau mới cắt ghép tổng hợp lại thành phim. Hơn nữa nếu diễn viên diễn không tốt sẽ bị đạo diễn hô ngừng, lại phải lặp lại một lần nữa. Có khi một cảnh chỉ có mấy chục giây phải diễn đi diễn lại tận chục lần, cả quá trình vô cùng nhàm chán.
Trương Hàm nhìn nhìn một lúc, lại trọng điểm quan sát Vũ Linh biểu diễn, chỉ là hắn cũng không nhìn ra được nàng là diễn tốt hay dở, chỉ là quá trình bị đạo diễn NG tương đối ít, xem ra cũng được. Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc chịu không nổi, rất nhanh nằm ở trên ghế thiếp đi. Cũng không biết bao lâu sau, cảm giác có người tới gần Trương Hàm theo bản năng mở mắt ra trông thấy Vũ Linh đang đứng trước mặt mình, còn định vươn tay gọi tỉnh hắn.
- Anh dậy rồi à, chúng ta về thôi.
- Đã về rồi?
Trương Hàm ngạc nhiên hỏi.
- Giữa trưa rồi cha ơi, anh còn tưởng mấy giờ? Hôm nay chỉ quay tới đây thôi. Đạo diễn nói phải xem lại kịch bản, mấy ngày nữa mới tiếp tục.
Vũ Linh chỉ chỉ đồng hồ trên tay, cười cười trêu trọc Trương Hàm. Trương Hàm hơi xấu hổ vuốt nhẹ mũi, xem ra bản thân đã ngủ mấy tiếng liền nha. Chỉ là không biết vì điều gì ở bên cạnh cô gái này làm hắn cảm thấy đặc biệt an toàn, thần kinh hoàn toàn buông lỏng nên mới dễ ngủ đến vậy.
Hai người chào hỏi mọi người trong đoàn, theo sau bắt taxi trở về. Theo đề nghị của Vũ Linh, nàng muốn mời Trương Hàm đi ăn lẩu để chúc mừng, dù sao đây còn là lần đầu tiên nàng được chọn làm vai chính, tuy bộ phim quy mô rất nhỏ, nhưng dù sao cũng là đóng phim không phải sao? Trương Hàm nghe vậy cũng không từ chối, hai người xuống xe, theo sau chọn một quán lẩu cạnh hồ. Mặt hồ xanh biếc, gió thổi nhẹ nhàng, lại ăn vào lẩu nóng cay hầm hập, thực sự là một việc vô cùng sảng khoái.
Trong lúc chờ thức ăn được đưa lên, hai người rảnh rỗi nói chuyện phiếm. Nói một lúc, Vũ Linh nhìn về phía hồ nước, hai mắt chợt trở nên mông lung.
- Anh biết không, tôi rất muốn được trở thành diễn viên, trở thành siêu cấp diễn viên.
- Là vì muốn được thành ngôi sao, được nổi tiếng à?
Trương Hàm uống lên một ngụm bia, bia lạnh qua thực quản chảy vào dạ dày, dù hắn đã mất đi vị giác cũng không khỏi cảm nhận được một cỗ mát lạnh chạy dọc sống lưng, thoải mái vô cùng. Lúc này lại nghe Vũ Linh đáp:
- Không phải, tôi muốn được thành diễn viên, diễn viên chân chính ấy chứ không phải thành ngôi sao.
- Vì sao?
Trương Hàm ngạc nhiên hỏi, không phải với tầm tuổi nàng hầu như mọi cô gái đều mong mỏi được nổi tiếng sao. Vũ Linh hơi suy nghĩ, theo sau nghiêm túc nói:
- Vì cảm giác được nhập tâm vào vai diễn, được hóa thân thành nhân vật rất tuyệt. Anh thử nghĩ xem con người chúng ta cả đời chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, có rất nhiều thứ muốn làm nhưng không có thời gian, không có tinh lực, không có cơ hội. Ví dụ tôi muốn trở thành phi công lái máy bay ngao du trên bầu trời, trở thành nữ hiệp trừ gian diệt bạo, trở thành luật sư đưa tội phạm ra công lý. Những điều này bình thường tôi không thể làm được, nhưng tôi có thể dựa vào nhân vật của tôi để thực hiện những mộng tưởng đó. Được sống, được trải nghiệm nhân sinh trăm nẻo, không phải rất thú vị sao?
Nghe xong lời này, Trương Hàm một lần nữa cẩn thận quan sát nàng. Cô gái nhỏ này, không ngờ ngày thường tính cách tưng tửng tưng tửng, nhưng thực ra trong nội tâm cũng rất trưởng thành nha, điệu bộ này nghiêm túc suy tư này của nàng không ngờ còn mang theo vài phần nữ tính dịu dàng . Hắn nhẹ gật đầu, đang muốn khen ngợi vài câu, lúc này thức ăn được đưa lên. Bất chợt chỉ nghe Vũ Linh nhảy bật lên, hai tay vỗ mạnh sung sướng hét to:
- Mực trứng kìa, ôi cả bạch tuộc nữa. Thịt bò, thịt bò, tôi thích ăn nhất là thịt bò. Ngày thường trong trường không có cơ hội, hôm nay bà đây nhất định phải ăn cho tận hứng mới được.
Trương Hàm chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, những suy nghĩ vừa rồi của bản thân hoàn toàn vỡ nát. Con nhỏ này, xem ra vẫn vậy mà thôi, hoàn toàn thuộc dạng không có thuốc chữa. Lúc này Vũ Linh quan sát sắc mặt Trương Hàm không tốt, hơi nhỏ giọng quan tâm hỏi:
- Anh không sao chứ? Sao mặt đen lại vậy?
Trương Hàm không trả lời nàng, hung hắng uống một ngụm bia lớn, trong miệng lẩm bẩm:
- Lúc nãy hoàn toàn là ảo giác, ảo giác mà thôi. Con nhỏ này, làm gì có chuyện thục nữ dịu dàng cơ chứ.
Hai người bắt đầu vui vẻ ăn uống, dù là Trương Hàm bản thân có chướng ngại với vị giác cũng không ngăn cản hắn ăn rất nhiều. Dù sao quan trọng là không khí mà, không phải sao?
Mà lúc này cách đó hơn một trăm mét, một chiếc xe ngừng tại ven đường, từ bên trong có năm người cả nam lẫn nữ đồng loạt xuống xe. Năm người quần áo đều một màu đen thuần, trong đó đứng giữa là một cô gái có gương mặt vô cùng xinh đẹp. Nàng lúc này nhìn về phía trăm mét hơn nơi quán lẩu hai người Trương Hàm đang ngồi, trong mắt ánh lên tia sáng màu bạc, nhẹ giọng nói:
- Đã xác định mục tiêu.
Bên cạnh cô gái là một người đàn ông thân hình vô cùng cao lớn, chiều cao phải tới hai mét có hơn. Hắn nghe cô gái nói xong, từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại xem xét, sau đó dùng giọng vô cùng lạnh lùng mở miệng:
- Chuẩn bị hành động.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện