Hắc Ám Chi Quang
Chương 12 : Sáng Hôm Ấy
Người đăng: Ẩn Hồng
Ngày đăng: 23:59 16-08-2018
.
Qua giới thiệu của Vũ Linh, Trương Hàm dần hiểu rõ thân thế của nàng. Hắn không nói gì nhiều về bản thân, phần lớn thời gian là ngồi nghe và mỉm cười. Chỉ là Trương Hàm cũng không thấy buồn chán, ngược lại Vũ Linh xuất hiện đem đến cho hắn một cảm giác đã lâu rồi chưa từng có, đó là sinh hoạt.
Vũ Linh kể rất nhiều chuyện, về mơ ước thành diễn viên, về ba ba mụ mụ, về bạn bè thân trong ký túc xá, về những chuyện buồn cười trong đại học, rồi cả những kinh nghiệm trong đoàn làm phim, nhất là nàng còn đặc biệt nhắc đến con mèo... Bông Xám của nàng. Cứ như vậy thời gian trôi qua thật mau, đến khi hai người rời khỏi quán trà sữa đã là buổi đêm.
Hai người sóng vai đi ở trên đường, Trương Hàm hít sâu một hơi không khí se lạnh về khuya, trong lòng đặc biệt sảng khoái. Hắn nhìn cô gái bên cạnh vẫn thao thao bất tuyệt nãy giờ, bất chợt mở miệng:
- Tôi đoán cô chưa có người yêu đúng không?
- Cái gì, sao anh... lại biết?
Vũ Hinh đột nhiên nghe Trương Hàm hỏi vậy, khẽ ngẩn ra, vô cùng ngạc nhiên. Trương Hàm nhìn nàng cười cười, giọng điệu có chút quái dị:
- Chắc vì cô ít nói quá, hơi rụt rè mà.
Vũ Linh dường như không nghe ra Trương Hàm trêu trọc, hơi xấu hổ cúi đầu nhỏ giọng đáp:
- Mẹ tôi cũng hay bảo tôi như thế đấy, mẹ bảo tôi ít nói quá nên ra ngoài nhiều dao du cùng bạn bè, đừng suốt ngày ở nhà.
Trương Hàm bật cười, hắn có thể hình dung ra vẻ mặt mẹ nàng khi nói câu này, nếu dịch theo nghĩa khác thì có thể hiểu là: "Mau cút nhanh khỏi nhà, đừng suốt ngày ở nhà lải nhải làm phiền bà mày," Hắn nhìn thoáng qua sắc trời, đêm đã dần về khuya, lên tiếng:
- Để tôi đưa cô về, muộn rồi.
-Ừ! Vậy cũng được. Tôi ở tại ký túc xá đại học Nghệ Thuật.
Vũ Linh mặt hơi đỏ lên, hơi gật đầu đồng ý. Hai người gọi một chiếc xe taxi, đi trở về. Đến cổng trường, vì bên trong không cho xe lạ tiến vào nên cả hai xuống xe, Trương Hàm đi bộ theo nàng đến cổng ký túc xá nữ thì dừng lại.
- Cảm ơn anh, thực sự cảm ơn rất nhiều.
Vũ Linh nhìn thanh niên trước mặt, rất chân thành nói. Trương Hàm khoát khoát tay, liếc nhìn nàng. Dưới bóng trăng, hai mắt Vũ Linh sáng ngời, gió nhẹ thỏi qua khiến tóc nàng tung bay nhè nhẹ. Người thiếu nữ này, thật giống như một vì sao toát ra quang mang dịu dàng, khiến cho người đối diện một cảm giác rất yên bình, rất... vui vẻ.
- Trở về đi.
Hắn nói, cũng không định lưu luyến gì. Dù sao với thân phận của hắn bây giờ, thực sự không thích hợp nói chuyện luyến ái, nhất là hắn mới chỉ gặp nàng lần đầu. Tuy nói hắn đối với thiếu nữ trước mắt rất có hảo cảm, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là hảo cảm mà thôi. Trương Hàm nhìn lướt qua nàng lần nữa, quay người đi trở về.
Vũ Hinh ngập ngừng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng thanh niên càng lúc càng xa, nàng hơi do dự, xen lẫn cả xấu hổ. Chỉ là nàng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, quay về phía Trương Hàm hô lớn:
- Ngày mai buổi sáng tôi đợi anh ở cổng trường, tôi dẫn anh đi xem đóng phim. Anh nhất định phải tới đấy.
Thân hình thanh niên hơi dừng lại, dường như có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn vẫy vẫy tay ra hiệu đồng ý. Vũ Linh thấy vậy cười ra tiếng, vô cùng vui vẻ. Nàng lại lần nữa hét lớn:
- Anh hứa rồi thì phải tới đấy. Nếu không tới anh... chết với tôi.
Nói xong câu đó, nàng quay người chạy thẳng vào kí túc xá, mơ hồ còn có tiếng cười lanh lảnh truyền ra. Đợi cho nàng đi rồi, Trương Hàm mới quay đầu lại, hắn vốn đã định từ chối nhưng chẳng biết vì sao cuối cùng lại ma xui quỷ khiến đồng ý. Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng cười của thiếu nữ, Trương Hàm khẽ lắc đầu, bất giác cũng mỉm cười.
Trong bóng đêm, Trương Hàm nghiêng tai lắng nghe, không biết là từ gian phòng nào trong kí túc xá truyền ra tiếng đàn ghi ta êm dịu như tô vẽ cho khung cảnh hiện tại thêm một chút lãng mạn, tất nhiên, nếu không tính tới mấy tiếng chửi bậy xen kẽ trong đó.
Hai mươi phút sau, Trương Hàm trở về nhà. Hắn ngả lưng ra giường, nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, không khỏi ngây ngô cười. Hắn dù sao cũng chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, hơn nữa chưa tùng nói chuyện yêu đương, đối với việc bản thân được một cô gái ước hẹn, không khỏi thấy rất vui vẻ, hơn nữa còn mơ hồ có chút đắc ý.
- Xem ra cũng là do mình đẹp trai đi nha.
Nhìn bản thân trong gương, Trương Hàm rất không có tiết tháo tự khen. Hắn lúc này hồn nhiên không phát hiện một việc rằng cỗ tử khí âm u trên thân thể đã giảm đi một chút.
- Dù sao trong thời gian ngắn cũng không có việc gì, đi ra ngoài đi dạo cũng tốt. Cẩn thận một chút chắc sẽ không sao đâu.
Trương Hàm lẩm bẩm tự nhủ, theo sau cũng không suy nghĩ nhiều ngửa mình nằm ngủ. Hôm nay hắn quyết định phải đi ngủ thật sớm, dù sao ngày mai còn có ước hẹn đâu.
Sáng hôm sau, Trương Hàm cẩn thận trở dậy tắm rửa trải truốt một phen, mặc vào một bộ quần áo hắn xem ra là ổn nhất, lúc này mới đi tới đại học Nghệ Thuật. Đứng ngoài cổng trường, Trương Hàm đi đi lại lại chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, trong lòng không ngờ lại có một chút lo lắng. Đối với điều này, chính bản thân hắn cũng cảm thấy kinh dị.
- Đừng có nói là không tới nha.
Trương Hàm khẽ lẩm bẩm, hắn lại lần nữa quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng khu ký túc xá nữ, bất chợt hai mắt sáng ngời. Chỉ thấy một thiếu nữ đang tung tăng từ đằng xa đi tới. Nàng đội một chiếc mũ rộng vành, mặc váy trắng, tóc dài để xõa trên vai. Ánh nắng sớm mai phủ lên người nàng, bên cạnh còn có từng hàng cây xanh bầu bạn khiến cả người thiếu nữ như đang tỏa sáng, lung linh giống như một tiểu thiên sứ trong thần thoại.
Trương Hàm ngẩn ra nhìn nàng, trong mắt dường như mọi thứ đều nhòa đi, chỉ có bóng hình xinh đẹp kia đang càng lúc càng tới gần hắn.
- Đẹp quá.
Trương Hàm khẽ nói. Bình minh, cây xanh, thiếu nữ, trong khoảnh khắc này hình ảnh trước mắt như trở thành vĩnh hằng, khắc sâu trong tâm trí hắn. Lúc này, Trương Hàm rất không có phong độ mà nuốt ực một ngụm nước miếng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện