Hắc Ám Chi Quang
Chương 11 : Vũ Linh
Người đăng: Ẩn Hồng
Ngày đăng: 01:04 16-08-2018
.
Bước ra khỏi quán cafe, Trương Hàm hòa vào dòng người tấp nập trên đường. Nhìn những người này đều bộ dạng vội vội vàng vàng, Trương Hàm không khỏi cảm thấy xa lạ. Nhớ trước kia, hắn cũng giống như họ, hàng ngày bán sống bán chết lao đầu vào làm việc mà cuối cùng thành quả của bản thân nhận lấy lại chẳng được bao nhiêu.
- Xã hội luôn phát triển, con người cũng vậy. Chỉ là tài nguyên của xã hội, công sức của nhiều người cuối cùng đều tập trung phần lớn vào tay của thượng vị giả.
Trương Hàm lắc đầu cảm thán, nhưng tình trạng này trong lúc nhât thời cũng chẳng thể thay đổi được. Người một đời phấn đấu, chẳng phải cuối cùng cũng là mong có thể trờ thành kẻ có tiền có thế, trở thành người trong người hay sao? Nếu như ai cũng không tranh không đoạt, ai cũng bình bình đạm đạm thì xã hội làm sao có thể phát triển. Dục vọng có thể đưa con người xuống địa ngục, nhưng đồng dạng nó cũng là thứ kích phát sự tiến hóa của loài người. Chỉ là khi đã trở thành thượng vị giả, cách mà một người sử dụng quyền lực của bản thân sẽ quyết định người đó là tốt, là xấu. Mà xã hội này, kẻ có quyền đa phần đều thuộc dạng thứ nhất.
- Càng lúc càng đa sầu đa cảm.
Trương Hàm tự giễu cười. Bản thân nghĩ những điều này lại có ích gì, trước mắt cứ làm tốt công việc của mình là được. Ngay lúc này, hắn chợt nhíu mày. Giác quan linh mẫn khiến hắn nhận ra ngay phía trước khoảng trăm mét, một chiếc xe hơi đang mất lái lao thẳng vào làn đường của người đi bộ, mà trước mũi xe một cô gái còn đang hồn nhiên qua đường, mảy may không biết nguy hiểm đã cận kề mình...
Vũ Linh tâm tình rất tốt, vừa đi vừa không nhịn được khẽ hát. Nàng là sinh viên năm hai của đại học nghệ thuật quốc dân khoa biểu diễn, hôm nay nàng vừa được một học trưởng hệ đạo diễn chọn trúng làm diễn viên chính cho bộ phim tốt nghiệp của y, vì vậy vui vẻ vô cùng. Chỉ là đang đi, bất chợt nàng nghe thấy tiếng động cơ gầm lên ngay bên cạnh, sau đó trong tiếng hét kinh hãi của người xung quanh, một chiếc xe hơi đã đâm thẳng đến trước mặt Vũ Linh.
Nhất thời Vũ Linh sắc mặt trắng bệch, sợ hãi khiến nàng quên cả hét lên, cả người đơ ra, hai chân run lên bất động nhìn chiếc xe ngày một tới gần. Nàng không muốn chết, nàng còn rất trẻ tuổi, còn rất nhiều mộng tưởng chưa hoàn thành. Nhưng tử vong là như vậy đột nhiên, nó ập tới như một cơn lốc xoáy, vọng tưởng muốn đem đi tính mạng của nàng.
Vũ Linh gần như đã ngửi thấy mùi lốp xe ma sát với mặt đường khét lẹt, có lẽ chỉ một giây sau, chiếc xe sẽ đâm trúng nàng. Vũ Linh khóe mắt chảy ra hai hàng lệ, nàng bản năng nhắm mắt lại, trong miệng thì thào khẽ:
- Ba mẹ, con xin lỗi.
Rầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên sát bên tai Vũ Linh, nhưng trái với suy nghĩ của nàng, đau đớn lại không hề xuất hiện. Vũ Linh khẽ mở hé mắt, trước mặt nàng hiện lên bóng dáng của một người thanh niên. Thanh niên làn da tái nhợt, ánh mắt sâu thẳm, lúc này đang nhìn nàng mỉm cười nhàn nhạt:
- Không sao chứ?
Vũ Linh hiện tại mới kịp phản ứng, nàng nhìn thoáng qua ngay bên cạnh, chiếc xe hơi kia đã đâm thẳng vào một cột điện gần đó, đầu xe hoàn toàn bóp méo. Mà bản thân nàng đang được thanh niên ôm vào ngực, cách thân xe không quá một mét. Lúc này Vũ Linh chợt thét lên chói tai, dọa cho thanh niên nhảy dựng, vội vã buông nàng ra, lo lắng hỏi:
- Cô bị thương à?
- Không, không.
Vũ Linh ngại ngùng lắc đầu, thực ra nàng hét lên vì quá vui sướng vì bản thân vẫn còn sống. Chỉ là nhìn vẻ mặt quan tâm của thanh niên, nàng cũng không nghĩ nói ra, như vậy nhiều xấu hổ a.
- Nếu vậy tôi đi.
Thanh niên thấy vậy khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói. Hắn nhìn thoáng qua đầu xe hơi đang bốc khói, bên trong người lái xe bị thương máu chảy đầm đìa, trong mắt ánh lên một tia chán ghét, bổ sung một câu:
- Thằng này là do phê ma túy nên lái xe như vậy đấy, không cần quan tâm đến hắn.
- Tôi, tôi...
Vũ Linh ấp úng không biết nói gì, chợt thấy thanh niên xoay người muốn bỏ đi, nàng cắn răng cố lấy dũng khí tiến lên giữ lấy tay hắn, ngại ngùng mở miệng:
- Anh này, anh đã cứu tôi một mạng, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh.
- Không cần.
Thanh niên khoát tay, lắc đầu. Hắn vừa dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện tại phụ cận cứu cô gái này, cũng không biết có bị ai để ý không, hiện tại rời đi nhanh chóng mới là tốt nhất.
- Vậy sao được, tôi còn chưa biết tên anh. Không được, anh phải đi cùng tôi.
Vũ Linh không đồng ý, có lẽ dù sao bản thân đã chủ động rồi, nàng tiến thêm một bước vứt bỏ sĩ diện, lôi kéo cánh tay thanh niên tiến về một con đường gần đó.
- Cái này...
Thanh niên ngạc nhiên há hốc mồm. Xin thề hắn lớn đến chừng này còn là lần đầu tiên được con gái chủ động rủ đi, trong lúc nhất thời dù là hắn có sức mạnh phi thường cũng biến thành một con cừu non, mặc cho thiếu nữ trước mặt kéo đi về phía trước. Ở đằng sau, quần chúng vây xem càng lúc càng đông, hơn nữa đã mơ hồ có tiếng còi xe cảnh sát truyền tới, chỉ là Trương Hàm hiện tại cũng chẳng buồn quan tâm.
Hắn đi theo cô gái đến một nhà hàng trà sữa, cô gái điểm đồ uống, theo sau quay qua hỏi hắn:
- Anh muốn uống gì?
- Uống gì cũng được.
Thanh niên hiện tại còn có chút mộng, tùy tiện đáp. Thiếu nữ gật đầu, điểm thêm một phần giống của bản thân, theo sau hai người tiến lên tầng hai, ngồi cạnh một bàn gần cửa sổ.
Lúc này thiếu nữ hít sâu một hơi, dường như là tiếp thêm dũng khí, chủ động đưa tay ra nghiêm túc nói:
- Một lần nữa cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi tên là Vũ Linh, rất vui vì hôm nay có thể gặp được anh.
Thanh niên lúc này mới cẩn thận quan sát thiếu nữ trước mặt. Làn da trắng bóc, gương mặt nhỏ nhắn, hai hàng lông mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, nhìn qua thực sự rất xinh đẹp, một vẻ đẹp mong manh yếu đuối, lại rất bình dị gần gũi, giống như cô gái nhà bên. Nhìn khuôn mặt nàng lúc này hơi hơi đỏ lên, một bộ xấu hổ rồi lại quyết tâm, hắn không khỏi cảm thấy nàng rất đáng yêu, xen lẫn một chút ngốc nghếch.
- Tôi tên là Trương Hàm, chỉ là thuận tiện mà thôi, cô không cần để trong lòng.
Trương Hàm mỉm cười báo ra danh tính, nhẹ nắm tay Vũ Linh một chút rồi buông.
- Sao lại không để trong lòng được. Tôi mà mất đi ba ba mụ mụ sẽ thương tâm chừng nào, lại còn bạn học của tôi nữa, còn cả Bông Xám nữa, nó nhất định sẽ khóc chết mất.
Vũ Linh bĩu môi đáp. Mạng của bổn cô nương rất quý giá đó nghen. Đâu thể nào coi như tùy tùy tiện tiện được. Mà Trương Hàm nghe thấy cái tên Bông Xám hơi tò mò, hỏi lại:
- Bông Xám là ai?
- Là con mèo của tôi.
Vũ Linh hồn nhiên đáp. Trương Hàm nghe vậy sặc một tiếng, suýt chút nữa đem nước vừa uống từ trong miệng phun ra. Hắn ho khan mấy lần mới bình thường lại, không khỏi lần nữa đánh giá thiếu nữ trước mắt. Nàng này nhìn thì rất yếu đuối mong manh, nhưng vừa trải qua chuyện sống chết trước mắt nếu là người bình thường chỉ sợ đã kinh hồn táng đảm, không thì nói năng cũng phải lắp ba lắp bắp mới đúng, hiện tại xem nàng này đã thấy trải qua lúc ban đầu bây giờ đã chẳng còn bao nhiêu sợ hãi, còn có thể vui vẻ nói chuyện rồi. Nghĩ tới đậy, Trương Hàm xem xét Vũ Linh ánh mắt trở nên hơi quái dị, nàng này tại hắn xem ra có chút tố chất thần kinh nha.
- Anh này, anh năm nay bao nhiêu tuổi?
Vũ Linh dường như không nhận ra ánh mắt của Trương Hàm, vẫn rất vui vẻ bắt đầu hỏi thăm.
- Hai mươi tư.
- Oa, vậy là hơn tôi ba tuổi. Tôi hai mươi, đang là sinh viên năm hai. Anh đã tốt nghiệp rồi hả? Nhìn anh trẻ như vậy, tôi còn tưởng anh là sinh viên đại học nữa kia.
Vũ Linh rất khoa trương kêu to một tiếng, đưa tới mấy bàn xung quanh nhìn lại. Trương Hàm rất xấu hổ che mặt, ngửa người ra sau, một bộ không quen biết thiếu nữ trước mặt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện